• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cuồng Long Xuất Thế (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Cô gái xinh đẹp, Diệp Huyền hạnh phúc

Đối mặt với sự lo lắng của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền gật đầu.

Chữa bệnh cho người quyền quý, đúng là có lợi có hại.

Làm không tốt dễ rước họa vào thân.

“Đừng lo lắng.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng an ủi Trương Vãn Thanh: “Bây giờ là nhà họ Lưu đến cầu ông nội cô, là bệnh cấp tính, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không trách ông nội cô được.”

“Hơn nữa, có tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Nghe được lời nói đầy tự tin của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh thầm kinh ngạc, khi nhìn Diệp Huyền, cô phát hiện hắn đem lại cảm giác đẹp trai và an toàn khó tả.

Lúc này.

Bác sĩ Trương nhanh chóng châm cứu, nhưng sắc mặt của Lưu Công Thiên lại càng tái nhợt hơn, điều này cho thấy tình trạng của ông đã trở nên nghiêm trọng, châm cứu hoàn toàn không có tác dụng.

“Bác sĩ Trương, tại sao nhìn cha tôi còn tệ hơn vậy?”

Lưu Bình Vân hét lên với bác sĩ Trương: “Chẳng lẽ phương pháp chữa trị của ông có vấn đề? Nếu cha tôi có chuyện gì...”

“Không, không phải...”

Bác sĩ Trương bị hét như vậy khiến tinh thần càng thêm căng thẳng, động tác hạ kim cũng trở nên chần chừ do dự, quá trình châm cứu cũng chậm lại.

Ánh mắt Lưu Bình Vân lóe lên vẻ tức giận.

Trương Vãn Thanh tái mặt vì lo lắng!

“Bác sĩ Trương.”

Lúc này, Diệp Huyền lên tiếng: “Hạ chín châm tại huyệt Thần Đình, sáu kim dài, ba kim ngắn. Năm châm tại huyệt Thanh Minh, bốn kim dài, một kim ngắn…”

“Cậu là ai?”

Lưu Bình Vân tức giận, quát Diệp Huyền: “Thanh niên như cậu sao dám ở đây nhiều lời?”

Nhưng.

Trong lòng Trương Vũ Hà vui mừng, bởi vì ông biết rất rõ y thuật của Diệp Huyền mạnh đến mức nào.

“Chủ tịch Lưu, đừng lo lắng, cậu Diệp Huyền không phải người phàm.”

Nói xong, ông liền nghe theo lời nhắc nhở của Diệp Huyền, hạ kim xuống.

Rất nhanh.

Lưu Công Thiên bắt đầu đổ mồ hôi, cơ thể trở nên nhớp nháp và nặng mùi, thậm chí còn tỏa ra mùi rượu.

Có vẻ như lời đề nghị của Diệp Huyền đã giúp cơ thể Lưu Công Thiên thải hết chất cồn trong cơ thể ra ngoài.

Chỉ trong vài phút, sắc mặt Lưu Công Thiên dần dần khôi phục bình thường, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trương Vãn Thanh không khỏi khiếp sợ nhìn Diệp Huyền.

Mà Lưu Bình Vân thì có vẻ hơi thất thần.

Thiếu niên Diệp Huyền trước mặt lại có y thuật lợi hại như vậy?

Ông nhanh chóng nhìn Lưu Công Thiên với vẻ lo lắng, hỏi: “Cha, bây giờ cha cảm thấy thế nào?”

“Cha cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.”

Lưu Công Thiên hít một hơi, tuy vừa rồi không tỉnh táo lắm nhưng ông vẫn nghe thấy tiếng nói xung quanh.

Ông nhìn Diệp Huyền, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.”

Mặt Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Các người trở về đi, về sau đừng có đến chỗ bác sĩ Trương chữa bệnh nữa! Mạng của các người quá quý, chúng tôi không đủ năng lực!”

Sắc mặt Lưu Công Thiên đột nhiên trầm xuống, ông vừa mới khôi phục ý thức, còn phải tiếp tục điều trị thân thể, nhưng Diệp Huyền lại muốn đuổi bọn họ ra ngoài?

“Chàng trai, cậu có ý gì?”

Ánh mắt Lưu Bình Vân sắc bén, đang muốn mắng Diệp Huyền, nhưng không ngờ Lưu Công Thiên đã giành trước: “Đều do con ngang ngược, có mắt không tròng, thất lễ với bác sĩ Trương và anh bạn này!”

Nói rồi, Lưu Công Thiên nhìn về phía Trương Vũ Hà nói: “Bác sĩ Trương, lúc khác chúng tôi lại ghé, hy vọng ông cùng anh bạn nhỏ này thông cảm!”

Trương Vũ Hà cười nhạt, đưa đơn thuốc cho Lưu Công Thiên, nhắc nhở vài điều cần lưu ý khi uống thuốc rồi tiễn cha con Lưu Công Thiên đi.

Sau đó, ông vội vàng trở lại phòng khám, nói với Diệp Huyền: “Nếu không có cậu ra tay giúp đỡ, sợ là hôm nay tôi phải đập vỡ bảng hiệu rồi...”

“Việc nhỏ thôi.”

Diệp Huyền thản nhiên xua tay, vẻ mặt ôn hòa, điều này làm cho Trương Vãn Thanh càng thêm sùng bái.

Ông nội nói đúng, Diệp Huyền thật sự không tầm thường.

Những bậc thầy thật sự đều rất khiêm tốn!

“Cậu Diệp Huyền.”

Lúc này, Trương Vũ Hà mới nói: “Hai cha con nhà họ Lưu vừa rồi có lai lịch không đơn giản. Hôm nay bọn họ nợ cậu một ân tình, chỉ cần cậu nắm bắt cơ hội, nhất định có thể lên như diều gặp gió!”

Diệp Huyền cười nói: “Tôi không có hứng thú quen biết với kẻ kiêu ngạo thô lỗ như vậy, cơ hội lên như diều gặp gió này nhường cho bác sĩ Trương vậy.”

“Ha ha.”

Trương Vũ Hà cười vui vẻ, hảo cảm của ông đối với Diệp Huyền tăng gấp đôi, ông hận không thể lập tức tác hợp Trương Vãn Thanh và Diệp Huyền.

Trương Vãn Thanh cũng rất tò mò về Diệp Huyền.

Bên kia.

Trong xe, vẻ mặt Lưu Công Thiên ngưng trọng: “Bình Vân, con phải tìm thời gian trịnh trọng xin lỗi Diệp Huyền, cha không nghĩ cậu ta là người bình thường. Dù không thể kết giao được, cũng không thể kết thù.”

“Vâng.”

Mặc dù trong lòng Lưu Bình Vân không vui, nhưng ông vẫn gật đầu đồng ý: “Vậy con sẽ nhờ bác sĩ Trương giúp đỡ, tìm cơ hội đích thân xin lỗi Diệp Huyền.”

“Đến lúc đó, con muốn hỏi bác sĩ Trương xem Diệp Huyền này rốt cuộc là thần thánh phương nào.”



Sau khi tạm biệt Trương Vũ Hà, Trương Vãn Thanh lái xe đưa Diệp Huyền đến tập đoàn Lâm.

Hai người cười nói suốt chặng đường, và cuối cùng thêm bạn nhau trên WeChat.

Nhìn thấy Diệp Huyền xoay người, trong lòng Trương Vãn Thanh có một loại cảm giác kỳ lạ, không nhịn được hỏi: “Chúng ta còn có cơ hội gặp nhau không?”

Diệp Huyền quay đầu nhìn thấy đôi mắt to lấp lánh của Trương Vãn Thanh, cười nói: “Không lẽ cô yêu thích tôi?”

“Chuyện này…”

Trương Vãn Thanh lập tức đỏ mặt: “Nói vậy thì hơi sớm… Nhưng… Hôm nay anh đã giúp ông nội tôi, tôi muốn mời anh ăn tối để cảm ơn. “

Trong thâm tâm, cô hy vọng có thể gặp lại Diệp Huyền.

“Được rồi, có việc gì thì nhắn tin cho tôi.”

Diệp Huyền thoải mái cười nói: “Khi cô ngại ngùng thật sự rất xinh đẹp. Hẹn gặp lại.”

Trương Vãn Thanh lập tức vui vẻ.

Anh ấy… có phải là định mệnh của cô không?



Khi Diệp Huyền đến tập đoàn Lâm thì đã quá giờ bắt đầu làm việc hai tiếng đồng hồ.

“Đến rồi.”

Giọng nói của Lâm Vân lạnh lùng: “Con gái, con có biện pháp gì để thu thập Diệp Huyền?”

Lâm Thanh Nham nhướng mày: “Con đã nói qua với Dương Duy rồi, để anh ta dạy Diệp Huyền một bài học!”

Nghe vậy, Lâm Vân cau mày: “Tên Dương Duy đó? Tính cách anh ta nóng nảy, không biết chừng mực. Tốt nhất con nên cẩn thận, tránh cho bị ông nội con trách phạt!”

Lâm Thanh Nham cười lạnh, không đồng tình nói: “Cha, không có việc gì đâu. Đợi Dương Duy ra tay rồi, ông nội có hỏi tới thì chúng ta cũng có thể đổ trách nhiệm lên người Diệp Huyền, nói hắn gây chuyện trước!”

Mà lúc này, Diệp Huyền đi thẳng tới văn phòng bộ phận, tìm quản lý để điểm danh.

Quản lý không khỏi cười lạnh trong lòng: “Lại thêm một tên xui xẻo nữa, nếu vào tổ tám, không có khả năng sống yên ổn!”

Không có gì để đồng tình, đây là quyết định của Lâm Thanh Nham, ông chỉ cần tuân theo mệnh lệnh làm việc thôi!

Thế là Diệp Huyền đến văn phòng của Dương Duy ở tổ tám.

Vừa tới cửa liền thấy văn phòng bừa bộn, cả phòng nồng nặc mùi khói!

Trên mặt đất có vài chai bia.

Một số game thủ nhàn rỗi đang tụ tập lại để chơi game.

Đây là phòng dự án sao?

Là cái dạng này à?

“Tôi tên là Diệp Huyền, là nhân viên mới. Cho hỏi ai là đội trưởng Dương Duy?”

Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh.

Hắn đã biết sao mình lại được xếp vào tổ tám này rồi!

Lâm Thanh Nham đang trả thù!

Lúc này, vài người trẻ tuổi đặt điện thoại di động xuống, bước lên phía trước cùng Dương Duy, nhìn chằm chằm Diệp Huyền với vẻ mặt hung ác:

“Mày tên là Diệp Huyền đúng không?”

Diệp Huyền gật đầu.

“Lên!”

Sắc mặt Dương Duy trở nên lạnh lùng, vài người trẻ tuổi phía sau lập tức rút thanh sắt từ dưới gầm bàn bên cạnh ra, đánh vào đầu Diệp Huyền!

“Hử?”

Diệp Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng, dễ dàng tung nắm đấm, mấy người trẻ tuổi đột nhiên ngã xuống đất, kêu lên đau đớn!

“Khó trách mày dám cả gan như vậy, ra là có chút bản lĩnh, tụi bây cùng nhau lên!”

Dương Duy cau mày, chị Thanh Nham chưa nói thằng này có chút tài lẻ này!

Mấy người nghiến răng nghiến lợi cùng nhau lao về phía trước!

Bốp!

Phanh!

Cạch!

Trong phòng làm việc của bộ phận dự án, sàn nhà bị bao phủ bởi kính vỡ, thậm chí cả cửa phòng vệ sinh cũng bị đập nát thành một đống hỗn độn!

Những người đi ngang qua phòng dự án đều giật mình, tăng tốc bỏ chạy!

Họ nghĩ thầm không biết ai xui xẻo như vậy, đắc tội cái tổ toàn là con ông cháu cha, phải chịu tội rồi!

Chỉ trong mười giây, văn phòng bộ phận dự án đã khôi phục yên tĩnh!

“Lá gan rất lớn, nhưng năng lực lại nhỏ.”

Diệp Huyền dùng lòng bàn chân giẫm lên mặt Dương Duy, cười lạnh nói: “Nói đi, cậu là ai? Sao lại muốn đánh tôi?”
Chương 17: Tổ tám kỳ lạ, Diệp Huyền phản công

“Ối!”

Dương Duy bị Diệp Huyền dẫm lên mặt, đau đến nước mắt chảy ra: “Đại ca, ông nội tôi là cổ đông thứ ba của tập đoàn này!”

Lúc này gã hèn như một con chó nhà có tang!

Diệp Huyền này đánh nhau quá đáng sợ!

Vài người trẻ tuổi khác cũng bị đánh đến sưng vù cả mặt, co rúm trong góc không dám phách lối nữa.

Ngược lại, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, quần áo cũng không lộn xộn chút nào!

Hắn mỉm cười, nhìn chằm chằm đối phương: “Cậu thì sao?”

“Đại ca! Tôi là Tôn Hữu Tài, giống Dương Duy, tôi cũng là cháu trai của cổ đông...”

“Còn cô?”

Diệp Huyền liếc nhìn một cô gái ăn mặc mát mẻ đang co ro trong góc.

“Anh ơi, em tên là Chu Mục Vũ... Cha em cũng là cổ đông của tập đoàn...”

Phòng dự án có bảy người, không tính Diệp Huyền!

Hỏi kỹ thì họ đều nói bản thân là con cháu của cổ đông tập đoàn!

Tổ con ông cháu cha, hàng thật giá thật!

Mỗi người đều có quan hệ với cổ đông, ai dám tùy tiện gia nhập, ai dám chống đối bọn họ?

Diệp Huyền cười ha ha, nhìn Dương Duy: “Cậu nhằm vào tôi, nhất định là chủ ý của Lâm Thanh Nham đúng không?”

Trong lòng Diệp Huyền biết mục đích của Lâm Thanh Nham chính là trả thù hắn.

Dương Duy vội vàng nói: “Không... Không, đây là chủ ý của tôi, là tôi muốn dạy anh một bài học!”

Sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu còn muốn sống thì nói sự thật!”

“Vâng! Quả thực là chị Thanh Nham bảo tôi làm!”

Dương Duy bị dọa đến run rẩy, lập tức khai thật!

Diệp Huyền nghe xong liền cười lớn!

“Được thôi, để tâm tình cô ấy tốt một chút, tránh cho cô ấy về nhà lại kiếm chuyện.”

Diệp Huyền bất đắc dĩ mỉm cười, nghĩ đến đêm đó Lâm Thanh Nham thật sự đã chịu thiệt thòi, hắn cũng không muốn chấp nhặt với cô.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Duy đột nhiên reo lên.

Hiển nhiên, là Lâm Thanh Nham gọi điện tới tìm hiểu tình hình!

“Cậu nên biết trả lời như thế nào đúng không?”

Diệp Huyền cười xấu xa, Dương Duy bị hắn dọa, liều mạng gật đầu!

Theo lệnh của Diệp Huyền, gã trả lời điện thoại.

“Dương Duy, đã giải quyết xong chưa? Tôi nghe được tiếng đánh nhau!”

Dương Duy lén lút liếc nhìn Diệp Huyền, nhìn thấy vẻ mặt như cười như không của hắn, lập tức bị dọa!

“Chị Thanh Nham, yên tâm, bọn em đã dạy cho Diệp Huyền một bài học khó quên rồi! Bây giờ hắn co rúm trong góc, không dám di chuyển!”

Dương Duy mạnh mẽ bịa chuyện!

Lâm Thanh Nham có chút lo lắng hỏi: “Hắn đi đứng không có gì đáng ngại chứ? Trên mặt có vết thương rõ ràng không?”

“Không có! Vừa rồi bọn em chỉ đánh lên người hắn thôi, nhìn bên ngoài không có vấn đề gì!”

“Rất tốt, tôi sẽ thưởng cho cậu!”

“Không có gì!”

Cơ mặt Dương Duy giật giật, gã đành phải bịa chuyện đến cùng!

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây!”

“Vâng, chị Thanh Nham!”

Sau khi nghe điện thoại, Dương Duy cười làm lành: “Anh Diệp Huyền, vừa rồi biểu hiện của em ổn chứ?”

“Không tồi, coi như cậu thông minh!”

Diệp Huyền mỉm cười đáp lại, sau đó đánh ra mấy khí tức vô hình, khuôn mặt sưng tấy bầm tím của đám người Dương Duy lập tức tiêu sưng, trở về như cũ!

Nhóm Dương Duy không khỏi kinh ngạc, tất cả đều bị một chiêu này của Diệp Huyền làm chấn động!

Bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Huyền như nhìn thấy thần tiên!

“Anh Diệp Huyền, giữa anh và chị Thanh Nham có mâu thuẫn gì vậy?”

Dương Duy nhanh chóng lấy ra loại trà mắc nhất, pha trà mang đến cho Diệp Huyền, cẩn thận hỏi.

“Mấy người ít dò hỏi chuyện của tôi!”

Diệp Huyền là một người chính trực, hắn luôn nhớ kỹ lời hứa của mình với Lâm Thanh Nham.

Không được phép để lộ hợp đồng hôn nhân của hai người.

“Bọn em hiểu rồi!”

Bọn Dương Duy nhanh chóng gật đầu đồng ý!

Nhìn Diệp Huyền trước mặt, trong lòng bọn họ tràn đầy kính nể!

Đầu tiên, võ công của Diệp Huyền rất cao, bị bảy người bọn họ cầm vũ khí vây công mà không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn đánh bại toàn bộ bọn họ!

Thứ hai, vừa rồi Diệp Huyền tùy tiện ra một chiêu liền chữa hết vết thương trên mặt họ, so với thần y còn lợi hại hơn!

Bọn Dương Duy chỉ là một nhóm con ông cháu cha rảnh rỗi chơi bời lêu lổng, hoàn toàn không có chút năng lực nào, thậm chí còn bị gia tộc mặc kệ!

Bây giờ thấy Diệp Huyền anh dũng vô song, tài nghệ hơn người, bọn họ thực lòng khâm phục hắn!

“Tổ tám thuộc bộ phận dự án này có vai trò gì trong tập đoàn?”

Diệp Huyền cảm thấy mình nhất định phải hỏi thăm tình hình cụ thể trước đã!

Dương Duy cười lúng túng đáp: “Anh Diệp Huyền, em cũng không ngại anh cười nhạo. Nói thật, tổ tám bọn em thực ra là một tổ toàn đồ bỏ trong mắt người ta!”

“Bọn em đều là con ông cháu cha, không thông minh, không có chuyên môn, không làm được gì, là đồ vô dụng!”

Nghe xong lời này, Diệp Huyền cuối cùng cũng hiểu được.

“Các cậu không được phân công việc thực tế gì sao?”

“Công việc… Thật ra cũng có, nhưng gần như bằng không. Bọn em chỉ kiếm được một chút tiền thưởng, thỉnh thoảng chạy việc vặt, làm một số việc như đi đưa hợp đồng, đi lấy chữ ký!”

Diệp Huyền lắc đầu không nói nên lời, cái gọi là đội dự án này thực chất là nơi nuôi những kẻ nhàn rỗi!

Sau vài giờ, đã đến lúc tan làm.

Theo lệnh của ông nội Lâm, Lâm Thanh Nham nhất định phải đi cùng Diệp Huyền để bồi dưỡng tình cảm.

“Ha ha, hôm nay anh thế nào?”

Lâm Thanh Nham nhìn thấy Diệp Huyền đi tới trước mặt mình, cô lập tức cười xấu xa, hiển nhiên là tin tưởng Diệp Huyền đã bị Dương Duy bọn họ đánh một trận.

“Tôi đoán được là cô giở trò.”

Diệp Huyền cười lạnh: “Nhưng cô xem thường tôi, tôi trồng trọt trên núi nhiều năm, khỏe như trâu. Lúc đánh nhau có thể lấy một chọi mười, bọn Dương Duy hoàn toàn không đối phó được tôi.”

Sắc mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên tối sầm.

Ánh mắt cũng có chút lảng tránh.

Cô không khỏi nghiến răng nghiến lợi trong lòng, không dám đối mặt với Diệp Huyền.

Dù sao đầu óc của Diệp Huyền cũng quá tốt.

Hơn nữa, anh ta có vẻ có chút năng lực.

Một mình đánh bại bọn Dương Duy.

“Gì chứ, tôi không hiểu anh nói gì.”

Lâm Thanh Nham lập tức thay đổi đề tài.

Nhưng Diệp Huyền lại nói: “Tôi biết cô không thích tôi, nhưng không sao cả.”

“Mấy tháng sau, ông nội Lâm thấy chúng ta không có tình cảm với nhau, ông tự nhiên sẽ hiểu miễn cưỡng không có hạnh phúc, sẽ không ép chúng ta ở bên nhau nữa.”

“Đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ rời đi, cô không cần phí tâm làm nhiều chuyện như vậy, miễn cho đến lúc lộ ra lại biến bản thân thành tên hề.”
Chương 18: Đối chọi gay gắt, tai nạn

“Tên hề?”

Thấy Diệp Huyền nói thẳng như vậy, Lâm Thanh Nham càng cảm thấy khẩn trương: “Anh đừng ỷ vào việc ông nội thích anh liền lên mặt nói chuyện với tôi như vậy!”

Diệp Huyền cười lạnh: “Nếu không có hôn ước kia, trong mắt tôi cô chẳng qua chỉ là một người qua đường xinh đẹp, hiểu không?”

“Hy vọng hôm nay là lần cuối cùng cô kêu người đánh tôi, nếu không đến lúc tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Đối mặt với một Diệp Huyền không chịu nhượng bộ, Lâm Thanh Nham cảm thấy xấu hổ và tức giận.

Nhưng mà cô vẫn mạnh miệng nói: “Dù thế nào anh cũng nhớ kỹ cho tôi, đừng có ảo tưởng rằng anh có thể kết hôn với tôi, vài tháng nữa anh sẽ phải rời khỏi nhà họ Lâm.”

Nói xong, Lâm Thanh Nham lái xe về nhà, Diệp Huyền không nói chuyện với cô nữa, ngồi ở ghế phụ chơi điện thoại di động.

Các ông chủ tập đoàn thuộc mọi tầng lớp đều muốn mời anh gặp mặt và ăn tối, còn những người quyền lực muốn cùng anh ngồi xuống ôn chuyện.

“Xem ra mọi người đều biết mình xuống núi.”

Diệp Huyền không khỏi bất đắc dĩ mỉm cười, đều do mình quá ưu tú, muốn khiêm tốn một chút cũng không được.

Lúc này xe chạy vào một con đường nhỏ.

Sắc mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên thay đổi, sau đó nhanh chóng đạp phanh!

Phanh!

Một chiếc xe đâm vào xe của Lâm Thanh Nham!

Quá rõ ràng, là đối phương cố ý!

Rất may chỉ là va chạm nhẹ, không có ai bị thương.

“Có người ăn vạ?”

Lâm Thanh Nham nhanh chóng xuống xe kiểm tra, Diệp Huyền cũng xuống xe cùng!

Thế nhưng, vài người đàn ông vạm vỡ đột nhiên từ xe đối diện lao ra, ai nấy đều có vẻ dữ tợn!

Lâm Thanh Nham sửng sốt, tưởng rằng đối phương đến để ăn vạ.

Diệp Huyền lập tức tiến lên một bước, bảo vệ cô ở phía sau: “Mấy người muốn làm gì?”

Trong mắt hắn hiện lên một tia sắc lạnh!

Mặc dù Diệp Huyền không có tình cảm với Lâm Thanh Nham, nhưng dù sao Lâm Thanh Nham cũng là cháu gái của ông nội Lâm, không thể để cô bị tổn thương.

“Mày là ai?”

Người đàn ông to lớn cầm đầu nhìn thấy ánh mắt mang theo sát khí của Diệp Huyền, vô thức lùi lại một bước vì sợ hãi!

Sau đó, gã tỉnh táo lại: “Tìm đường chết!”

Gã rút côn nhị khúc từ phía sau ra, hung hăng đập vào đầu Diệp Huyền!

Diệp Huyền cau mày, nhanh nhẹn tránh né côn nhị khúc.

Vốn dĩ hắn đang nghĩ đến việc giết người.

Nhưng giết người trước mặt Lâm Thanh Nham không phải là ý kiến hay.

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát tuần tra từ xa đi tới!

“Mẹ kiếp!”

Mấy người đàn ông rủa một tiếng, có chút do dự.

“Đi thôi.”

Diệp Huyền nhân cơ hội mở cửa xe, gọi Lâm Thanh Nham.

“À!”

Lâm Thanh Nham sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lên xe, nhấn ga bỏ chạy!

Diệp Huyền liếc nhìn Lâm Thanh Nham, bình tĩnh hỏi: “Bọn họ là kẻ thù của cô?”

“Tôi không biết!”

Có thể thấy Lâm Thanh Nham vẫn chưa bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn, nói chuyện có phần cứng ngắc.

Tuy nhiên, một giây sau cô liền ý thức được vừa rồi Diệp Huyền đứng ra bảo vệ mình, vì vậy thái độ của cô cũng dịu đi một chút, trả lời:

“Đợi về nhà tôi sẽ nhờ cha tôi điều tra thử.”

“Ừ.”

Diệp Huyền thoạt nhìn bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, hắn đã lập tức bí mật phái người đi theo điều tra.

Phía bên kia.

Bốn người đàn ông to lớn cũng lên xe bỏ chạy: “Chủ quan quá, không ngờ còn có cảnh sát tuần tra!”

“Thu thập một cô tiểu thư nhà giàu chỉ là chuyện nhỏ! Đều do thằng kia vướng chân vướng tay, trì hoãn thời gian!”

Đám người bọn chúng cảm thấy rất mất mặt, vừa lái xe vừa chửi bới.

Diệp Huyền và Lâm Thanh Nham vội vàng trở về nhà.

Ngay khi xuống xe, Lâm Thanh Nham liền đi vào nhà tìm cha mình là Lâm Vân, kể cho ông nghe về vụ tai nạn vừa rồi.

“Con không bị thương chứ?”

Lâm Vân vừa khiếp sợ vừa lo lắng!

Lâm Thanh Nham lắc đầu đáp: “Đừng lo, con không sao!”

Lâm Vân thở phào nhẹ nhõm: “Cha sẽ phái vệ sĩ đi theo con, chuyện này cha đại khái đã đoán được là do ai làm.”

“Đúng rồi, cái tên Diệp Huyền kia như gà luộc, thoạt nhìn có vẻ không phải là người mạnh mẽ gì, con tránh nó càng xa càng tốt, đề phòng nó gây phiền phức cho con.”

Lâm Thanh Nham gật đầu, nhưng trong đầu lại nhớ tới cảnh tượng Diệp Huyền đứng ra bảo vệ mình.

“Hắn… thật ra cũng khá dũng cảm...”

Lâm Thanh Nham nghĩ thầm.

Lúc này.

Diệp Huyền và mẹ Lâm đang bận rộn nấu thuốc trong bếp, Lý Gia Tuệ cười rất vui vẻ: “Diệp Huyền, con thật hiếu thảo, con còn đi lấy thuốc cho ông nội nữa.”

Diệp Huyền cười nhẹ nói: “Mẹ, đây là đơn thuốc do bác sĩ Trương đặc biệt kê đơn, rất tốt cho thân thể ông nội.”

“Tốt quá, lần sau con có gặp bác sĩ Trương nhớ chuyển lời cảm ơn của mọi người cho ông ấy.”

Nói rồi, Lý Gia Thủy hài lòng vỗ vỗ bả vai Diệp Huyền: “Một mình mẹ ở bếp được rồi, con đi nói chuyện với ông nội đi.”

“Vâng!”

Diệp Huyền trả lời rồi rời khỏi bếp.

“Diệp Huyền, lại đây, chúng ta cùng nhau luyện Thái Cực Quyền!”

Tinh thần của ông Lâm lúc này rất tốt, nhìn thấy Diệp Huyền liền nhanh chóng vẫy tay gọi hắn lại đây cùng nhau múa Thái Cực Quyền.

Diệp Huyền giả vờ như không biết gì, bắt chước động tác của ông Lâm.

Tâm trạng Lâm Vân Hà càng thêm vui vẻ.

Tuy biết Lâm Thanh Nham vừa mới gặp phải một tai nạn nhỏ nhưng Lâm Vân Hà lại không hề quan tâm.

Nhà họ Lâm giàu có, không thể tránh khỏi việc có người muốn động thủ với cô cả của nhà họ Lâm!

Suy cho cùng, việc có đối thủ cạnh tranh là điều hết sức bình thường.

Ăn tối xong, Diệp Huyền dự định trở về phòng nghỉ ngơi.

Vừa mở cửa, hắn đã nhìn thấy Lâm Thanh Nham đung đưa đôi chân dài trắng nõn của mình, gọi video call với bạn bè.

“A!”

Lâm Thanh Nham giật mình, đột nhiên hét lên một tiếng, cô kéo chăn che thân thể mảnh mai của mình, duỗi đầu nhìn chằm chằm Diệp Huyền:

“Anh vào phòng tôi làm gì?”

Diệp Huyền khẽ cười nói: “Ông nội đang ngồi ở phòng khách, nếu tôi đến ở phòng dành cho khách, ông ấy nhất định sẽ nghi ngờ!”

“Anh...”

Lâm Thanh Nham nhất thời không thể phản bác, nhưng rõ ràng cô vẫn chưa quen với việc có một người đàn ông ở cùng phòng với mình!

Hơn nữa, cô đang mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ, thậm chí còn không mặc đồ lót!

Mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên, tức giận quát: “Anh quay đầu sang chỗ khác, đừng tới đây!”

Diệp Huyền sờ sờ mũi, mỉm cười đi tới ghế sô pha.

Cô nàng này quá nóng tính.

Cái mông cũng… rất nóng bỏng.

Lâm Thanh Nham suýt khóc, cô không biết cái cảnh bị ép sống chung này khi nào mới kết thúc!

Diệp Huyền cũng không muốn để ý đến cô.

Lúc này, điện thoại di động có tin nhắn tới.

Kết quả điều tra vụ tai nạn hôm nay đã có.

Hóa ra gần đây Dương Thành triển khai một dự án đầu tư và xây dựng mang tên Tân Dân Sinh, giá trị dự án hơn 1 tỷ.

Lâm Thanh Nham thay mặt tập đoàn nhà họ Lâm chuẩn bị rất nhiều cho dự án này và rất tự tin rằng có thể giành được.

Tuy nhiên, có một ông chủ ngầm ở Dương Thành tên là Bàng Hổ Cường cũng muốn thâu tóm dự án.

Bàng Hổ Cường có rất nhiều anh em dưới quyền, được tập đoàn Thiên Di hậu thuẫn, chủ tịch tên là Ngô Thiên Di.

Để ngăn chặn Tập đoàn nhà họ Lâm giành được dự án Tân Dân Sinh, Ngô Thiên Di đã cử Bàng Hổ Cường đến đối phó với Lâm Thanh Nham, hy vọng rằng nhà họ Lâm sẽ tự động bỏ cuộc.

Không ngờ kế hoạch lại bị Diệp Huyền phá vỡ.

Điều đáng nói là chủ đầu tư đằng sau dự án Tân Dân Sinh này chính là ông chủ nhà họ Lưu, Lưu Công Thiên, người được Diệp Huyền cứu chữa hôm đó.

“Ra là vậy.”

Diệp Huyền cười nhạt, trong lòng nảy ra một kế hoạch.

Chỉ cần có được dự án Tân Dân Sinh trong tay, hắn có thể báo đáp ân tình của ông Lâm, sau đó có thể rời khỏi nhà họ Lâm rồi.
Chương 19: Tin nhắn của Chiến thần, người đẹp quan tâm

Sau khi có kế hoạch rời khỏi nhà họ Lâm, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười.

Lúc này, Diệp Huyền lại nhận được một tin nhắn khác. Nó được gửi đến bởi nữ thần chiến tranh Tiêu Băng Tuyết.

“Diệp Huyền, mau nói cho tôi biết, Huyền Hạo là ai!”

“Mấy ngày nay tôi đều nghĩ đến chuyện này, rất dày vò!”

Nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng Diệp Huyền cong lên.

“Người đẹp, đừng nói là cô thích Huyền Hạo rồi nha?”

Diệp Huyền nhàn nhạt trả lời.

“Vớ vẩn! Tôi rất kính trọng và biết ơn Huyền Hạo!”

“Huyền Hạo rất có năng lực, không tham danh lợi, tận tâm phụng sự quốc gia và nhân dân, là một anh hùng vĩ đại!”

“Cho nên tôi thích anh ấy thì thế nào? Dù sao tôi cũng sẽ không thích anh!”

Nhìn thấy câu trả lời của Tiêu Băng Tuyết, Diệp Huyền càng vui vẻ hơn: “Vậy thì cô chỉ có thể yêu đơn phương thôi, bởi vì Huyền Hạo không thích phụ nữ có tính cách như cô đâu.”

Trong lòng Tiêu Băng Tuyết lập tức trở nên lạnh lẽo, vội vàng hỏi: “Huyền Hạo thích mẫu phụ nữ như thế nào? Mau nói cho tôi tất cả những gì anh biết!”

“Ha ha.”

Diệp Huyền cười lạnh: “Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu. Thế nào, cảm giác ngứa ngáy trong lòng rất không thoải mái đúng không? “

Tiêu Băng Tuyết vừa tức giận vừa lo lắng, mặt đỏ bừng: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết thân phận của Huyền Hạo, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào anh đưa ra.”

Diệp Huyền đáp: “Vậy… làm người hầu của tôi, thỏa mãn một số nhu cầu của tôi, ví dụ như gọi tôi là chủ nhân, hầu hạ tôi tắm rửa thay quần áo, vân vân…”

Tiêu Băng Tuyết không ngốc, lập tức nhớ tới Diệp Huyền là cái tên háo sắc, lập tức đáp: “Cút! Anh chờ đó, sẽ có ngày anh rơi vào tay tôi.”

“Ha ha!”

Diệp Huyền cười ha hả, không trả lời Tiêu Băng Tuyết, hắn cố ý làm cô bị dày vò, trong lòng ngứa ngáy.

Cách đó không xa.

Nhìn thấy Diệp Huyền ở trên ghế sofa vừa cười vừa xem điện thoại, Lâm Thanh Nham trợn mắt: “Tên biến thái này nhất định đang nói chuyện với phụ nữ.”

Cô không hiểu tại sao ông nội lại nhất quyết muốn cô kết hôn với Diệp Huyền!

Nghĩ đến hôm nay suýt chút nữa cô bị mấy gã đàn ông bắt đi, Lâm Thanh Nham càng thêm buồn bực.

Cô thực sự muốn gặp định mệnh của đời mình, một người đàn ông chính trực hiên ngang!

Có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô!

Nhưng cô đâu thể ngờ rằng người đàn ông tưởng như xa tận chân trời lại là người gần ngay trước mắt cô!

Sáng sớm hôm sau.

Trong phòng chủ tịch.

Lâm Thanh Nham vội vàng đi đi tới: “Cha, sao tìm con gấp vậy?”

Sắc mặt Lâm Vân tối sầm lại: “Chuyện ngày hôm qua đã tra được. Những người kia là do Bàng Hổ Cường phái tới.”

“Bàng Hổ Cường phái tới?”

Sắc mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên trầm xuống: “Ai cũng biết Bàng Hổ Cường là người của Ngô Thiên Di của tập đoàn Thiên Di! Chẳng lẽ họ cũng nhìn trúng dự án Tân Dân Sinh…?

Lâm Vân gật đầu nói: “Nếu Ngô Thiên Di cũng có hứng thú với dự án Tân Dân Sinh, chuyện này liền khó giải quyết!”

Lâm Thanh Nham cũng tràn đầy buồn bực, Bàng Hổ Cường là một kẻ nổi tiếng tàn nhẫn!

Mà người đứng phía sau gã, Ngô Thiên Di, còn tàn nhẫn hơn Bàng Hổ Cường không biết bao nhiêu lần!

Hơn nữa, xét về sức mạnh tổng thể, Tập đoàn Thiên Di là doanh nghiệp bất động sản số một tại Dương Thành, có nhiều lợi thế hơn Tập đoàn nhà họ Lâm!

Nếu Tập đoàn Thiên Di cũng muốn lấy dự án này, thì khả năng Tập đoàn Lâm thị có được dự án Tân Dân Sinh nhỏ hơn rất nhiều!

Suy cho cùng, không chỉ có Tập đoàn Thiên Di mà còn có hàng chục tập đoàn lớn trong tỉnh cũng đã đặt mục tiêu vào dự án lớn này!

Hiện tại, Tập đoàn Lâm thị đang phải đối mặt với lá chắn, muốn phá vỡ thì phải giành được dự án Tân Dân Sinh!

Nếu cuối cùng dự án lớn này rơi vào tay Tập đoàn Thiên Di, Tập đoàn Lâm thị có khả năng phải đối mặt với nguy cơ bị các tập đoàn lớn khác nuốt chửng!

Từ xưa đến nay, trên thương trường luôn là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé!

Hôm qua, Bàng Hổ Cường đã cho người tới gây chuyện, hôm nay rất có khả năng sẽ có động tác kế tiếp!

Gã là người tàn nhẫn độc ác, có khả năng sẽ ra tay giết người!

Loại chuyện này đã từng xảy ra với các công ty khác!

“Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ cuộc?”

Lâm Thanh Nham cảm thấy không cam lòng, Tập đoàn Lâm thị đã bỏ ra rất nhiều công sức, cả nhân lực và vật lực cho dự án này!

Lâm Vân lắc đầu, trả lời: “Tuyệt đối không thể bỏ cuộc!”

“Tôi nghe nói rằng gia đình họ Lưu có mối quan hệ nhất định với các nhà đầu tư của dự án sinh kế người dân mới. Chỉ cần chúng ta có thể nhờ người của nhà họ Lưu giúp đỡ, sớm muộn gì dự án Tân Dân Sinh cũng sẽ là của chúng ta! “

Lâm Thanh Nham nghe xong không khỏi lắc đầu!

Nhà họ Lưu?

Cha con Lưu Công Thiên và Lưu Bình Vân?

Muốn gặp họ một lần còn khó hơn lên trời.

Những người nhờ nhà họ Lưu giúp đỡ lấy một ít, nhà họ Lâm chỉ là gia đình hạng hai, nhà họ Lưu làm sao có thể mua được?

Người muốn được nhà họ Lưu giúp đỡ nhiều không đếm xuể, nhà họ Lâm chỉ là một gia tộc hạng hai, nhà họ Lưu sao có thể để mắt đến?

Lâm Thanh Nham sầu não.

Phía bên kia.

Diệp Huyền cũng quay lại tổ tám để làm việc, đột nhiên điện thoại reo lên, người gọi cho hắn là Trương Vãn Thanh, cháu gái của bác sĩ nổi tiếng Trương Vũ Hà.

“Anh Diệp Huyền, anh có tiện đến phòng khám của ông nội tôi không?”

“Hôm đó anh đã giúp chữa khỏi bệnh cho ngài Lưu. Con trai ông ấy là Lưu Bình Vân muốn đích thân bày tỏ lòng biết ơn với anh và cũng muốn nói lời xin lỗi.”

Trương Vãn Thanh nói rất chân thành, giọng điệu mang theo ý tứ dò hỏi.

Diệp Huyền thông minh như thế, hắn đương nhiên biết Trương Vãn Thanh gọi tới là vì được Lưu Bình Vân nhờ vả.

“Được, tôi sẽ tới đó ngay.”

Diệp Huyền khẽ cười đáp, không muốn để Trương Vãn Thanh và Trương Vũ Hà rơi vào tình thế khó xử.

Trương Vãn Thanh âm thầm hưng phấn.

Sau khi gọi điện thoại, tim cô không khỏi đập thình thịch.

“Thật tốt quá, lại có thể gặp Diệp Huyền.”

Sau cuộc gặp gỡ hôm qua, khi trở về nhà, bóng dáng của Diệp Huyền vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

Nhớ mãi không quên.

“Tôi ra ngoài có chút việc.”

Diệp Huyền chào Dương Duy một tiếng rồi rời đi.

Dương Duy không nhịn được bật cười nói: “Muốn lười biếng thì cứ nói đi, tổ tám chúng ta thì có việc gì để làm chứ?”



Diệp Huyền ra khỏi tòa nhà, lập tức phát hiện có người đang bí mật theo dõi mình!

Diệp Huyền dứt khoát chọn một con hẻm hẻo lánh để đi đến rồi dừng lại.

Quả nhiên, hắn đoán không sai, có bốn người lập tức từ góc tối vọt ra, liền bị hắn chặn lại!

Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng: “Xem ra các người cảm thấy hôm qua chưa bị đánh đủ!”

Người bên kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi, mày chọc trúng người không nên đụng!”

Diệp Huyền mỉm cười: “Câu này phải là tôi nói với các anh.”

“Mẹ kiếp! Giết hắn!”

Bên kia trao đổi ánh mắt, lập tức lao về phía Diệp Huyền!

Một trong những người đàn ông cao to giơ con dao lên, nhắm vào cổ họng của Diệp Huyền, chém xuống!

Người này thật sự muốn giết Diệp Huyền!

“Thật ác độc!”

Diệp Huyền hơi cong môi, không hề né tránh, dứt khoát tung ra một cú đấm về phía hai người!

Bang!

“A!”

Hai người đàn ông cao lớn lập tức nghẹn ngào kêu thảm, máu phun ra từ miệng, chết ngay tại chỗ!

Hai người còn lại bị xác của đồng bọn đánh trúng, vài cái xương sườn bị chấn gãy!

Ác độc?

Diệp Huyền anh mới là kẻ ác độc nhất!

Nhìn thấy sự đáng sợ của Diệp Huyền, hai gã may mắn không chết không dám do dự, lập tức xoay người bỏ chạy!

Thật ra Diệp Huyền cố ý để lại mạng cho hai gã này, hắn muốn tìm ra hung thủ thực sự phía sau, tránh phiền phức sau này.

Hình như gọi là ông chủ Bàng Hổ Cường gì đó đúng không nhỉ?

Đúng là chán sống!

Hai người kia mừng rỡ vì đã trốn thoát, nhưng không ngờ Diệp Huyền theo sát chúng suốt chặng đường!

Một lúc sau, Diệp Huyền theo hai người đến một khách sạn năm sao.

“Bàng Hổ Cường, tôi tới đây.”

Diệp Huyền nhếch môi, đi vào khách sạn!
Chương 20: Ai chọc tôi sẽ chết

Tầng cao nhất của khách sạn, bên trong phòng tổng thống.

Một người đàn ông trung niên với dáng người tròn trịa lười biếng ngồi trên ghế sofa, tầm khoảng bốn mươi tuổi.

Ông ta nhìn một tấm ảnh, theo tầm mắt của ông ta, chính là hình của Diệp Huyền!

“Tôi còn tưởng rằng tên này là vệ sĩ đặc biệt do Lâm Vân Bạch sắp xếp bên cạnh con gái hắn, không ngờ chỉ là một tên nông dân quê mùa!”

Người đàn ông trung niên khinh thường cười một tiếng, sau đó châm lửa đốt ảnh!

Người đàn ông trung niên này chính là Bàng Hổ Cường, một kẻ lòng dạ ác độc!

Mà tập đoàn Thiên Di hùng mạnh chính là chỗ dựa của ông ta!

“Đại ca! Ngô tổng đặc biệt gửi tin tới, căn dặn chúng ta tuyệt đối đừng làm hư chuyện!”

Đối diện với Bàng Hổ Cường là một người đàn ông đeo kính gọng vàng trên mũi, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.

Nghe vậy, Bàng Hổ Cường gật đầu: “Tao đã để thằng ba với thằng tư đi xử lý, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, người đàn ông đeo kính lập tức bước tới mở cửa.

Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, thằng ba và thằng tư trong lời Bàng Hổ Cường miệng phun máu tươi, bổ nhào qua cửa.

“Thằng ba, thằng tư! Xảy ra chuyện gì?”

Người đeo kính sợ hãi đến mức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt không thể tin nổi!

Bàng Hổ Cường cũng ngạc nhiên!

Bốn anh em này người này so với người kia càng cao to lực lưỡng, có sức lực khiến người khác sợ hãi, là cao thủ lợi hại nhất trong tay gã!

Chỉ cần phái bọn họ ra tay, chưa từng thất bại!

“Anh Bàng, đại ca, tên kia quá đáng sợ! Chúng tôi đánh không lại hắn!”

Nghe vậy, sắc mặt Bàng Hổ Cường đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Là cái tên tới từ nông thôn trên núi, Diệp Huyền?”

“Hắn không phải nông dân từ trên núi xuống, hắn là cuồng long!”

Hai người nhớ đến Diệp Huyền chỉ dùng một đấm liền đánh gãy mấy chiếc xương sườn của mình, không nhịn được run rẩy cả người!

Lời còn chưa nói xong!

Khuôn mặt tươi cười của Diệp Huyền đã xuất hiện trước mặt mọi người!

Mặt hai người tái nhợt vì sợ hãi!

Hắn đuổi theo lúc nào?

Bọn họ không hề nhận ra!

“Xin chào.”

Diệp Huyền phớt lờ sự sợ hãi và kinh ngạc của họ, lập tức vung tay tát bay tên đại ca kia ra ngoài!

Hắn tìm tới cửa chính là để giết người.

“Ô!”

Bàng Hổ Cường bị dọa, thực lực của Diệp Huyền vượt xa tưởng tượng của gã!

Tuy nhiên Bàng Hổ Cường không phải thứ tốt lành gì!

Mặc dù trong lòng chấn động, nhưng trên mặt gã vẫn nở nụ cười: “Anh bạn này, võ công mạnh như vậy, thật đáng khâm phục!”

“Tôi tên là Bàng Hổ Cường, được Tập đoàn Thiên Di hậu thuẫn! Cậu nói di, Lâm Vân cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi có thể cho cậu gấp năm, không, gấp mười!”

“Nếu như cậu chịu theo tôi, ra sức cho tôi, tôi cam đoan cuộc sống sau này của cậu hết sức thoải mái!”

Lúc này, Bàng Hổ Cường đã có thể kết luận tại sao bốn tên thuộc hạ mà gã phái đi ngày hôm qua lại thất bại!

Nhất định là do Diệp Huyền, không còn ai khác!

Tuy nhiên, Diệp Huyền cười nhẹ, trực tiếp lắc đầu đáp lại!

Bàng Hổ Cường này không phải hạng người tốt lành gì!

“Tôi không quan tâm ông muốn hại ai, nhưng ông muốn giết tôi là sai rồi, đây là quả báo!”

Trong nháy mắt, Diệp Huyền trực tiếp giết chết bốn anh em cơ bắp!

Tàn nhẫn, ra tay ngoan độc chưa từng thấy!

“Mẹ ơi…”

Vẻ mặt Bàng Hổ Cường kinh hãi, bốn cao thủ dưới trướng gã bị giết chết trong một giây?

Diệp Huyền vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Ông sẽ tìm tôi tính sổ đúng không?”

Giọng nói của Bàng Hổ Cường run rẩy vì sợ hãi, gã không còn dám có ý định giết người nữa, cố gắng mỉm cười: “Không, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm vậy!”

Không ngờ, Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, cười lạnh nói: “Tôi không tin!”

Sau đó, hắn vặn đầu Bàng Hổ Cường như vặn bánh quai chèo, vặn đúng ba vòng!

Bàng Hổ Cường nổi tiếng ác độc, cứ thế mà chết đi!

Cho đến lúc chết, trên mặt gã vẫn tràn đầy hoảng sợ và kinh ngạc!

Lúc này, Diệp Huyền ngửi thấy mùi hôi thối ghê tởm.

Quay đầu lại nhìn, hóa ra là người đàn ông đeo kính lúc nãy ra mở cửa, người gã nhũn ra co quắp trên mặt đất, đũng quần đã ướt!

Tên gã là Quách Thịnh, là con nuôi của Bàng Hổ Cường, là người phụ trách xử lý không ít chuyện tàn ác âm hiểm từ tay Bàng Hổ Cường.

Lúc này, Quách Thịnh sợ tới mất mật, run rẩy như cái sàng!

“Các người muốn hạ bệ Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị đúng không?”

Diệp Huyền giống như một vị thần khổng lồ, nhìn xuống Quách Thịnh đang run rẩy.

“Chủ tịch Ngô của tập đoàn Thiên Di đã hạ tử lệnh cho bọn tôi, muốn chúng tôi dùng Lâm Thanh Nham để uy hiếp nhà họ Lâm.”

“Nếu nhà họ Lâm không đồng ý, bọn tôi sẽ lột quần áo của cô ấy, làm nhục cô ấy, quay phim lại...”

Nghe lời này, giọng nói của Diệp Huyền lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.

Hắn hỏi: “Dự án này ảnh hưởng rất lớn đến tập đoàn nhà họ Lâm sao?”

“Đúng vậy! Tập đoàn Lâm thị hy vọng dựa vào dự án này để thay đổi cục diện, tìm kiếm bước đột phá mới...”

“Chuyện gì xảy ra nếu họ không lấy được dự án này?”

Diệp Huyền vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, hỏi.

Quách Thịnh không dám giấu diếm, thành thật trả lời: “Nếu tập đoàn Lâm thị mất đi dự án lớn này, bọn họ sẽ bị tập đoàn Thiên Di mua lại!”

Diệp Huyền gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi hiểu rồi, cám ơn!”

Quách Thịnh lập tức âm thầm kích động!

Hắn muốn tha cho mình?

“Anh cho rằng tôi sẽ tha cho anh?”

Diệp Huyền dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười lạnh nói: “Thật ra tôi không muốn giúp Lâm Thanh Nham, mấy dự án nhỏ thế này tôi cũng không có hứng thú.”

“Thế nhưng tập đoàn Lâm thị là tâm huyết cả đời của ông nội Lâm, tôi sẽ không để các người phá hủy!”

Nói xong, hắn vung tay về phía cổ Quách Thịnh, con mắt Quách Thịnh bỗng nhiên co rúm lại, đầu nghiêng sang hướng khác!

Sau đó Diệp Huyền bấm điện thoại: “Bàng Hổ Cường và người của ông ta làm đủ mọi việc ác, các người lập tức hành động, dọn dẹp sạch sẽ, tạo phúc cho người dân!”

“Tuân lệnh!”

Sau cuộc gọi, Chiến Bộ và Sở Cảnh sát lập tức phối hợp điều động!

Đám người Bàng Hổ Cường làm mưa làm gió ở Dương Thành cứ như vậy bị tiêu diệt!



Cùng lúc đó, Diệp Huyền cũng không quên đã đồng ý với Trương Vãn Thanh, kịp thời đến Diệu Y Đường.

“Anh Diệp Huyền!”

Trương Vãn Thanh nhìn thấy Diệp Huyền đến, lập tức kích động chào hỏi, Trương Vũ Hà cũng từ bên trong đi ra tiếp đón.

Trương Vãn Thanh vẫn mặc đồng phục y tá màu xanh sạch sẽ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lại nở nụ cười rạng rỡ, có chút ngại ngùng, trông càng thêm quyến rũ.

Từ trên người cô ấy, Diệp Huyền cảm nhận được sự ân cần và thân thiện chân thành, cũng có sự mập mờ giữa nam nữ, điều này làm cho Diệp Huyền rất thoải mái.

Diệp Huyền cười nói: “Vãn Thanh, cô thật xinh đẹp.”

“Hở?”

Trong lòng Trương Vãn Thanh nở hoa, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

“Cậu Diệp Huyền, mời vào trong!”

Thấy quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt, Trương Vũ Hà không khỏi nở nụ cười, lập tức mời Diệp Huyền vào.

Trong đại sảnh đã có người chờ sẵn!

Không ai khác chính là chủ tịch của tập đoàn Lưu thị, Lưu Bình Vân, cái người kiêu ngạo hôm qua!

Đồng thời ông cũng là ông chủ lớn đằng sau dự án Tân Dân Sinh.

Ông nhanh chóng đứng dậy, lịch sự nói: “Cậu Diệp Huyền!”

Diệp Huyền khẽ gật đầu, đáp: “Ngài cũng đến.”

Trương Vũ Hà mỉm cười chân thành nói: “Hôm qua cậu Diệp chữa bệnh cho ông Lưu, hôm nay anh Lưu đặc biệt đến trả phí xem bệnh. Cậu Diệp mới là người thật sự cứu ông Lưu, tôi nghĩ tiền này phải đưa cho cậu mới đúng!”

Sau đó, ông nhét thẻ ngân hàng vào tay Diệp Huyền: “Đây là 500.000, hy vọng cậu không ghét bỏ.”

Diệp Huyền khẽ cau mày: “Ông mới là người chữa trị, tiền này tôi không thể nhận.”

Nghe thấy lời này, Lưu Bình Vân không khỏi khó xử, cũng có chút lo lắng.

Nếu Diệp Huyền từ chối, tức là trong lòng hắn vẫn bất mãn với mình!

Hôm nay ông đến với toàn bộ thành ý, chính là để được Diệp Huyền tha thứ!

Trương Vãn Thanh cũng lén lút quan sát bên cạnh, cô muốn xem Diệp Huyền có phải là người bao dung rộng lượng hay không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cuồng Long Cái Thế
Cuồng long vượt ngục
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Nộ Long cuồng rể
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom