-
Chương 156-160
Chương 156: Tiêu Băng Tuyết theo dõi
Bị Diệp Huyền uy hiếp, toàn thân Tiêu Chính truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, cơ thể không tự giác run rẩy!
Gã không ngờ tới người tên Diệp Huyền lại hung ác và khủng bố đến vậy, người của Chiến bộ cũng không tha?!
Thật sự gan to bằng trời!
“Hai!”
Diệp Huyền tiếp tục đếm ngược, Tiêu Chính cảm thấy da đầu gần như bị nắm chặt, tuy nhiên vẫn liều mạng cắn răng trả lời:
“Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt thì cứ làm! Tôi tuyệt đối sẽ không bán thông tin cơ mật của Chiến bộ!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền nhìn thấy gã thà chết chứ không chịu khuất phục, lại cười lên nói: “Không nghĩ tới bên cạnh Tiêu Băng Tuyết lại có người trung thành như thế, so với tên phụ tá Vương Phi thì mạnh hơn nhiều. Tiêu Chính, tôi sẽ nhớ kỹ anh.”
Nói xong, Diệp Huyền buông lỏng Tiêu Chính. Tiêu Chính vốn cho rằng hôm nay gã nhất định phải chết, thấy Diệp Huyền thả mình ra, gã không khỏi kinh ngạc nói:
“Vì sao anh không giết tôi?”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn phía trước, hai tay chắp sau lưng: “Mặc dù tôi không có người thân ở Chiến bộ, tuy nhiên nhà tôi có nguồn gốc từ Chiến bộ, tôi không giết người của Chiến bộ.”
“Ngoài ra, vì bảo vệ thông tin cơ mật của Chiến bộ mà anh dù chết cũng không chịu tiết lộ một chữ, cũng coi là một người đàn ông chân chính, đương nhiên tôi sẽ không giết anh.”
Tiêu Chính không ngờ tới bên ngoài Diệp Huyền là tên ma đầu ác quỷ nhưng trên thực tế, mỗi câu chữ, mỗi hành động của hắn đều cực kỳ chính phái. Cho nên trong lúc nhất thời Tiêu Chính không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể trả lời:
“Cám ơn.”
Diệp Huyền cầm sổ của gã lên, phát hiện bên trong kẹp mấy tấm ảnh, là lúc Diệp Huyền đang ôm Trương Vãn Thanh!
Không thể không nói, Tiêu Chính chụp rất đẹp. Trên sổ gã còn ghi một câu: “Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh tình đầu ý hợp. Theo điều tra, Trương Vãn Thanh không có kinh nghiệm yêu đương, Diệp Huyền là mối tình đầu của cô.”
Tiêu Chính bị doạ, sợ Diệp Huyền thấy mình bị xúc phạm quyền riêng tư mà nổi trận lôi đình, không ngờ Diệp Huyền lại mỉm cười.
Bởi vì Diệp Huyền không ngờ tới Trương Vãn Thanh không có kinh nghiệm yêu đương gì mà lại có thể có được những lý giải thấu hiểu về tình yêu như vậy. Chuyện này tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh được, đối với chuyện tình cảm, sự chung tình của Trương Vãn Thanh khác hẳn với người bình thường, cô luôn có thể mang đến cho người khác cảm giác ấm áp.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm vui mừng: “Vãn Thanh, em đúng là bảo bối ông trời ban cho anh. Em nhất định rất thích những bức ảnh chụp lén này nhỉ?”
Hắn nhìn Tiêu Chính, vừa cười vừa nói: “Ảnh chụp rất đẹp, tôi sẽ lấy chúng.”
“Anh về nói với Tiêu Băng Tuyết, cô ta không cần nhúng tay vào chuyện của tôi, có vấn đề gì tới tìm tôi là được, tôi sẽ không ghét bỏ cô ta.”
Nói xong, Diệp Huyền liền cho một đạo thần y chi lực thâm nhập vào đầu Tiêu Chính, để cảm giác đau đớn trên đầu gã lập tức biến mất!
Tiêu Chính lập tức cảm thấy vô cùng chấn động, thời điểm ngẩng đầu lên, gã đã không thấy Diệp Huyền đâu nữa, Tiêu Chính hoàn toàn không biết hắn đã lúc nào đi!
“Trời ạ...”
Chuyện này khiến Tiêu Chính cảm thấy Diệp Huyền quả thực vô cùng cường đại, gã mang theo tâm trạng sợ hãi và kinh ngạc vội vàng trở về tìm Tiêu Băng Tuyết!
Diệp Huyền vừa đi, định đưa ảnh chụp về phòng khám cho Trương Vãn Thanh, không ngờ lại phát hiện trong chỗ tối có hai đôi mắt đang dòm ngó mình. Khác với Tiêu Chính, hai người xuất hiện lần này hiển nhiên mang theo khí lạnh.
“Chúng chắc hẳn là người do Triệu Tam Đao phái tới.”
Diệp Huyền cong khóe miệng, cũng không đến phòng khám tìm Trương Vãn Thanh nữa mà cố ý đi tới một ngõ hẻm vắng vẻ. Nấp trong chỗ tối là hai người đàn ông trung niên có chiều cao không đồng nhất.
“Hắn đi đâu vậy?”
Người người đàn ông lùn giật nảy mình, không đợi gã lấy lại tinh thần, người đàn ông cao đã ngã trên mặt đất không hiểu lý do, chết trong im lặng!
Khuôn mặt người đàn ông lùn lập tức trắng bệch, cũng ý thức được Diệp Huyền đã âm thầm giết người!
“Đem thi thể đưa đến trước mặt Triệu Tam Đao, kêu gã tự mình đến tìm tôi.”
Giọng nói Diệp Huyền bình thản nhưng người đàn ông lùn không biết Diệp Huyền đang đứng đó nên bị doạ đến mức hồn bay phách lạc, tranh thủ thời gian nâng thi thể người đàn ông cao lên rồi chạy như điên!
Cái tên Diệp Huyền thực sự quá đáng sợ!
Nhất định phải để đại ca Triệu Tam Đao đến giết hắn!
Sau khi thoải mái giết kẻ địch, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh: “Rác rưởi!”
Hắn cũng không tới tập đoàn Lâm Thị đi làm, mà là trở lại nhà họ Lâm. Bởi vì hắn đã đồng ý với Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ rằng chỉ cần Lâm Thanh Nhan vẫn chưa có câu trả lời chính thức thì hắn sẽ không về nhà hay ngủ chung với Lâm Thanh Nhan, cũng sẽ không miễn cưỡng Lâm Thanh Nhan đi cùng với mình.
Tuy nhiên hắn sẽ thỉnh thoảng đến đánh cờ với Lâm lão gia hoặc thưởng thức món ngon mà Lý Gia Tuệ nấu, bởi vì họ đối xử với Diệp Huyền tựa như người một nhà. Cho nên Diệp Huyền đi khắp nơi dạo một vòng liền về thẳng Thủy Long cư, nơi đây đã là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn.
Một bên khác.
Tiêu Chính đi đến trước mặt nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết rồi kể hết mọi chuyện!
“Hắn lợi hại đến thế sao?” Sắc mặt Tiêu Băng Tuyết thay đổi.
Phụ Tá Vương Phi nghe Tiêu Chính nói xong cũng cảm thấy không có khả năng: “Tiểu thư, bản lĩnh Tiêu Chính có hạn, cho nên mới cảm thấy Diệp Huyền khủng bố như vậy mà thôi.”
“Thật sự là vậy sao?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lộ ra vẻ tức giận, mặc dù thực lực Tiêu Chính không phải đặc biệt mạnh, tuy nhiên cô cũng biết năng lực điều tra của Tiêu Chính tuyệt đối là giỏi nhất. Có thể thấy được Diệp Huyền nhất định đã được huấn luyện phản trinh sát, loại người có bản lĩnh cao siêu như vậy trên cơ bản đều xuất thân từ Chiến bộ!
“Chẳng lẽ trước kia hắn từng ở trong Chiến bộ?”
Tiêu Băng Tuyết suy nghĩ, lúc này, phụ tá xinh đẹp chỉ một chiếc Audi A6L đang leo thẳng lên đỉnh núi.
“Tiểu thư, mau nhìn xem, Diệp Huyền lái xe lên núi!”
Tiêu Băng Tuyết lập tức biến sắc, bởi vì đỉnh núi không phải nơi nào khác mà là Thủy Long cư!
“Hắn đi đến Thủy Long cư làm gì? Chúng ta nhanh đi lên đó!”
Tiêu Băng Tuyết vội vàng lên xe, đuổi theo xe của Diệp Huyền. Tiêu Băng Tuyết nhìn thấy Diệp Huyền lái xe lên núi, lập tức muốn đuổi theo, muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Ở phía trước, Diệp Huyền đã đến Thủy Long cư.
“Thiếu gia, hoan nghênh về nhà!”
Mười tám nữ quản gia xinh đẹp nở nụ cười, đều nhịp cúi đầu chào hoan nghênh, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng mê người, quả thật đẹp không sao tả xiết!
Các cô gái tích cực vây tới, mỉm cười nói: “Thiếu gia, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
“Ngài muốn tắm rửa, thay quần áo hay ăn khuya trước để chúng tôi hầu hạ ngài?”
Nhóm nữ quản gia xinh đẹp chẳng những thích vẻ ngoài anh tuấn của Diệp Huyền mà còn thích tính cách hài hước của hắn, càng bội phục bản lĩnh của hắn hơn!
Cho nên họ hận không thể ở bên cạnh Diệp Huyền mỗi ngày, khoảnh khắc ở bên cạnh hắn khiến người ta cảm thấy thảnh thơi khoan khoái vô cùng.
“Không cần phiền phức như vậy, chuyện tắm rửa, thay quần áo tự tôi làm được rồi!”
Diệp Huyền chú trọng nguyên tắc, mặc dù sắc đẹp trước mắt, tuy nhiên hắn cũng tuyệt đối tôn trọng cấp dưới!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy có tiếng ô tô đang chạy lên!
“Có người tới, mọi người cứ bận rộn đi, miễn cho người khác nghĩ mỗi ngày tôi đều ăn chơi đàng điếm!”
Diệp Huyền trêu chọc một tiếng, mười tám nữ quản gia xinh đẹp không nhịn được đỏ mặt, lập tức nghe lệnh lui xuống. Còn Diệp Huyền ở cửa ra vào ung dung hút thuốc lá, nhìn sang hướng tiếng xe truyền đến.
Chẳng bao lâu, Tiêu Băng Tuyết và hai người phụ tá đã tới nơi, họ nhìn thấy Diệp Huyền đứng tại Thủy Long cư, lập tức quát lên:
“Diệp Huyền, anh quá làm càn, vậy mà dám lén xông vào Thủy Long cư?”
Chương 157: Kiếp trước có thù sao?
Nhìn thấy Diệp Huyền tự tiện xông vào Thủy Long cư, Tiêu Băng Tuyết vô cùng tức giận, tiếng mắng chửi vang vọng trong không trung!
Hai phụ tá đi cùng cô cũng nổi giận, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Huyền!
“Sao lại là cô?”
Vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên không vui.
Tiêu Băng Tuyết chẳng những phái người âm thầm theo dõi hắn mà thậm chí hắn đi đến chỗ nào cũng nhìn thấy cô!
Kiếp trước không phải hắn có thù với Tiêu Băng Tuyết chứ? Tuy nhiên, Diệp Huyền nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của họ, hắn không khỏi cười lên.
“Anh còn cười?”
Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng nói: “Anh vậy mà dám tự tiện xông vào Thủy Long cư? Đây là nơi tư nhân của Phiền Chiến Vương, anh lấy tư cách và thân phận gì mà dám tới đây?”
Không ngờ, Diệp Huyền lại hỏi ngược lại: “Cô mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, tôi đã đứng ở Thủy Long cư rồi, còn cô là nữ chiến thần nhưng lại không có tư cách vào đây!”
“Cho nên, địa vị của tôi phải cao hơn cô, ít nhất cũng không thấp hơn chiến thần đúng chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp Huyền, hai phụ tá càng thêm tức giận!
Diệp Huyền, tên nhóc này, ngay cả Tiêu chiến thần mà còn không để vào mắt!
Quả thật gan to bằng trời!
Tiêu Băng Tuyết hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Tôi nghi ngờ anh xâm phạm vào nơi ở của Phiền Chiến Vương, hiện tại tôi lấy danh nghĩa chiến thần để điều tra anh, vui lòng tích cực hợp tác!”
Diệp Huyền càng cảm thấy buồn cười: “Danh nghĩa chiến thần, nghe có vẻ rất lợi hại ha. Nhưng cô quên nhanh như vậy sao, tối hôm qua Hạ Soái của Chiến bộ Giang Nam đã dạy cô thế nào?”
“Anh!”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết đột nhiên trở nên dữ tợn: “Chẳng lẽ anh không biết Phiền Chiến Vương là lãnh đạo quan trọng của tổng bộ Chiến bộ sao! Ngay cả thân phận của tôi cũng không thể vào địa phận của Phiền Chiến Vương nếu không được cho phép!”
“Cho dù là ở cấp độ của Hạ Soái Chiến bộ Giang Nam, nếu không có sự đồng ý của Phiền Chiến Vương, ông ấy cũng không đủ tư cách tiến vào nửa bước!”
“Và nếu anh đột nhập vào nơi ở của Phiền Chiến Vương mà không được phép, anh sẽ bị kết tội ăn cắp thông tin cơ mật quan trọng của quốc gia và sẽ bị xử lý ngay tại chỗ!”
“Tôi sẽ cho anh một cơ hội, tại sao anh lại đến Thủy Long cư, mục đích của anh là gì? Nếu anh không trả lời một cách trung thực, anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả hậu quả do mình gây ra!”
Đối mặt với Tiêu Băng Tuyết đằng đằng sát khí, người bình thường nhất định đã sợ hãi. Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, ung dung nhả một làn khói: “Sở dĩ tôi ở đây là vì tôi là chủ nhân ở đây!”
“Anh nói cái gì?”
Tiêu Băng Tuyết và hai phụ tá không khỏi liếc mắt nhìn nhau, bật cười trong cơn giận dữ: “Anh là chủ nhân của Thủy Long cư? Sao anh không nói mình là chủ nhân của tổng bộ thủ đô luôn đi! Thật nực cười!”
Không ng Diệp Huyền lại sờ cằm, gật đầu đáp với vẻ mặt nghiêm túc: “Nói theo một cách nào đó thì đúng là tôi đã từng sống ở tổng bộ thủ đô.”
“Đúng thật là!”
Tiêu Băng Tuyết tức giận thở hổn hển, giọng nói càng trở nên lạnh lùng hơn: “Anh cho rằng anh đã từng có hôn ước với tôi, còn có sự giúp đỡ của Chiến bộ Giang Nam, cho nên tôi không thể làm gì được anh đúng không?”
Diệp Huyền nhún vai rồi cười nói: “Tôi nói thật với cô thì cô không tin, lại còn trách tôi? Người đẹp, cô quá vô lý rồi đó?”
Lúc này, người phụ tá xinh đẹp không khỏi thì thầm với Tiêu Băng Tuyết: “Tại nhà hàng rượu kia, ông chủ Triệu Hồng Hoa đã nói vài ngày nữa Phiền Chiến Vương sẽ trở về Dương Thành!”
“Tôi nghĩ có lẽ Triệu Hồng Hoa biết Diệp Huyền và Huyền Hạo có quan hệ tốt, cho nên anh ta cố hết sức lấy lòng Diệp Huyền, khiến hắn trở thành khách bên cạnh mình, để hắn làm vệ sĩ ở Thủy Long cư!”
Phụ tá Vương Phi ở bên cạnh cũng phụ họa nói: “Ừ, rất có thể là như vậy. Tuy nhiên nhìn không ra người như Triệu Hồng Hoa lại làm chuyện mục nát như vậy!”
“Với tính cách của Triệu Hồng Hoa, mức lương anh ta đưa ra cho Diệp Huyền chắc hẳn là mấy chục triệu! Nói là vệ sĩ nhưng cũng chỉ nguỵ trang để đưa tiền mà thôi!”
Nghe đến đây, trong lòng Tiêu Băng Tuyết càng thêm khó chịu!
Diệp Huyền chỉ có chút quan hệ với Huyền Hạo, nhưng không ngờ không chỉ có Chiến bộ Giang Nam bảo vệ hắn, mà Triệu Hồng Hoa cũng làm mọi thứ để lấy lòng hắn? Làm sao Chiến bộ quang minh lẫm liệt một thời giờ đây lại thoái hóa đến vậy?
Thính giác của Diệp Huyền rất tốt, hắn bị chọc giận đến bật cười: “Hai người này rất có sức tưởng tượng, còn cho rằng mình là vệ sĩ của Triệu Hồng Hoa?”
Tuy nhiên, Diệp Huyền không nói gì thêm, bởi vì Tiêu Băng Tuyết sẽ không bao giờ tin sự thật rằng chủ nhân của Thủy Long cư đã đổi thành Diệp Huyền hắn!
“Không sai, mấy người đã đoán đúng.”
“Tôi chỉ là một người làm công nho nhỏ mà thôi!”
Diệp Huyền thản nhiên xua tay nói: “Được rồi, vậy mấy người có thể rời đi rồi!”
“Hừ!”
Tiêu Băng Tuyết nói với vẻ mặt khinh thường: “Diệp Huyền, tôi muốn nhắc nhở anh, nếu gặp Phiền Chiến Vương, anh không thể nói chuyện với thái độ ngạo mạn và vô lễ như vậy!”
“Nếu không, hậu quả khó lường, với chút bản lĩnh của anh, anh không thể tưởng tượng được thực lực của Phiền Chiến Vương kinh khủng đến mức nào đâu!”
Nghe vậy, Diệp Huyền giễu cợt nói: “Vậy tôi cũng nhắc nhở cô, đừng suốt ngày lấy thân phận chiến thần của mình ra doạ người khác, như vậy chỉ khiến người khác xem thường cô mà thôi!”
“Nếu đã là người của Chiến bộ, trách nhiệm lớn nhất của cô là vì dân phục vụ, quyền lực của cô cũng do nhân dân trao cho! Có gì mà đắc ý?”
Nhìn thấy Diệp Huyền không nể mặt mũi răn dạy Tiêu Băng Tuyết, nam phụ tá Vương Phi không chịu nổi nữa, lập tức quát lớn: “Diệp Huyền, anh cho rằng anh có quan hệ thân thiết với Huyền Hạo thì có thể thích nói gì thì nói sao?”
“Tối hôm qua anh đã làm mất mặt Tiêu chiến thần của chúng tôi ở Chiến bộ Dương Thành, bây giờ còn dám mạnh miệng? Anh có biết rằng chúng tôi có thể kết án và bắt giữ anh bất cứ lúc nào không?!”
Ánh mắt Diệp Huyền trầm xuống, ánh sáng lạnh lóe lên, nói: “Anh là Vương Phi đúng không, nếu anh tiếp tục vô lễ với tôi, tôi sẽ đập nát miệng anh!”
“Anh!”
Vương Phi không khỏi hít vào một hơi, nhớ lại hình ảnh bị Diệp Huyền tát hơn chục lần đau đớn trước đó!
“Diệp Huyền! Lần đó là do tôi không đề phòng nên mới để anh lợi dụng sơ hở chiếm thế thượng phong!”
“Đừng tưởng rằng tôi không đối phó được anh! Không đời nào tôi không thể đánh bại anh!”
Vừa nói, Vương Phi vừa bước lên phía trước, rất muốn đánh Diệp Huyền, khiến hắn ngã xuống đất để lấy lại thể diện!
Diệp Huyền không khỏi cười lên!
Tên này lại muốn bị đánh!
Hắn nhìn Tiêu Băng Tuyết rồi cười hỏi: “Cô cũng muốn ra tay với tôi đúng không?”
Sắc mặt Tiêu Băng Tuyết thay đổi: “Thành thật mà nói, tôi thật sự muốn dạy cho anh một bài học! Tôi ghét nhất loại người con ông cháu cha như anh!”
“Được.”
Diệp Huyền cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cười nhạt nói: “Tôi thích dáng vẻ nhìn không ưa tôi nhưng lại không thể giết tôi của cô! Ra tay đi, đừng nói tôi không cho mấy người cơ hội!”
Nói rồi, Diệp Huyền móc ngón trỏ về phía Tiêu Băng Tuyết và Vương Phi, vẻ mặt đầy khinh thường!
Thấy Diệp Huyền mạnh miệng, khiêu khích họ, Tiêu Băng Tuyết lập tức nổi nóng: “Diệp Huyền, khẩu khí không nhỏ nhỉ!”
Diệp Huyền hút một hơi thuốc, hơi nheo mắt lại: “Buổi trưa chỉ ăn tỏi thôi.”
“Anh!”
Dáng vẻ Tiêu Băng Tuyết sắc bén, cô trầm giọng nói: “Anh muốn đánh một trận với tôi đúng không?”
Chương 158: Kết cục giống nhau
“Đánh nhau với cô? Cũng được.”
Đối mặt với sát khí của Tiêu Băng Tuyết, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh: “Tự cô ra tay hoặc phụ tá ra tay, hoặc ba người cùng nhau đều được, không sao, mấy người tự quyết định đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn của Diệp Huyền, phụ tá Vương Phi không chịu nổi nữa, bước lên phía trước: “Tên phách lối! Tôi phải dạy cho anh một bài học!”
Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết lại nói: “Hắn cố ý khiêu khích anh, đừng để hắn làm ảnh hưởng phán đoán của anh! Tập trung vào sự ổn định, đừng để hắn nắm được cơ hội!”
Nghe Tiêu Băng Tuyết nói như vậy, Vương Phi hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Vâng! Tôi sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối để đánh bại tên bấu víu quan hệ này!”
Dứt lời, Vương Phi lao thẳng về phía trước, trong giây lát, cơ thể anh ta vang lên âm thanh kỳ lạ trong xương cốt, thậm chí cả cơ bắp, lốc xoáy đột nhiên nổi lên, bay thẳng về phía Diệp Huyền!
Đây chính là hổ quyền với sức sát thương cực mạnh, bất động thì vậy nhưng khẽ động thì như cuồng hổ gào thét mà đến!
Không ngờ, Diệp Huyền chỉ nhẹ nhàng cong môi, bàn tay đơn giản duỗi thẳng ra, trong nháy mắt siết chặt nắm đấm của Vương Phi!
“Hổ quyền của anh không có gì đặc biệt, nói là mèo quyền còn được!”
Vẻ mặt Diệp Huyền giễu cợt: “Dùng cái trò mèo này mà muốn đánh bại tôi, anh mới là người phách lối, đúng không?”
“Anh!”
Vương Phi tức giận đến mức thở không thông!
Tuy nhiên, cho dù có cố gắng hết sức để tránh thoát, anh ta vẫn không cách nào hất được bàn tay to lớn như kẹp sắt của Diệp Huyền ra!
Cùng lúc đó, lòng bàn tay Diệp Huyền nhanh chóng đánh tới, đánh trúng mặt Vương Phi!
Bốp!
Vương Phi bị một đòn chí mạng đánh trúng, một bên mặt lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng cũng nứt ra!
Vẻ mặt anh ta khó tin, lần này thật sự bị Diệp Huyền tát vào mặt, thật sự là một cái tát vào mặt!
“Diệp Huyền, anh...”
Vương Phi nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tôi không muốn nhìn thấy biểu cảm của anh, nhịn lại cho tôi!”
Nói xong, lòng bàn tay Diệp Huyền lại tát mạnh bạo xuống mặt Vương Phi, tát liên tiếp hơn mười cái!
Khoé miệng Vương Phi rỉ máu, đầu ù ù, hoàn toàn không còn sức chống cự, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền!
Tình hình này hoàn toàn giống với trận đánh trước đó giữa hai người!
Cảnh này cũng khiến Tiêu Băng Tuyết kinh hãi!
Bởi vì lần trước Vương Phi bị đánh là vì không chuẩn bị, nhưng bây giờ anh ta đã cố hết sức, lấy hết tất cả bản lĩnh của mình ra!
Nhưng kết quả hoàn toàn vẫn như cũ!
Khi Vương Phi đối đầu Diệp Huyền, anh ta thậm chí còn không có cơ hội thực sự động thủ!
“Thả Vương Phi ra!”
Lúc này, người phụ tá xinh đẹp nhìn thấy Diệp Huyền tiếp tục tát Vương Phi, lập tức lao về phía trước, chuẩn bị xuất chiêu cầm long thủ đánh vào cổ họng Diệp Huyền!
“Cô cũng đánh?”
Diệp Huyền không vội, dùng một tay kéo Vương Phi xuống đất, sau đó giẫm mạnh lên, khiến anh ta nằm rạp trên mặt đất không cách nào động đậy!
Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của Diệp Huyền trực tiếp nắm lấy tay nữ phụ tá xinh đẹp!
Ngay khi hai ngón tay chạm vào nhau, Diệp Huyền cảm thấy ngón tay của đối phương mảnh mai và mịn màng, không nhịn được bật cười:
“Nếu bàn tay ngọc này bị phế đi thì thật đáng tiếc rồi.”
Nói là làm, Diệp Huyền thật sự biến cứng thành mềm, nắm lấy tay của nữ phụ tá xinh đẹp, sau đó kéo cả người cô ta vào trong ngực hắn!
“Hây!”
Người phụ tá xinh đẹp hét lên rồi đâm vào vòng tay của Diệp Huyền, mặt cô ta lập tức đỏ lên!
Bởi vì hai cánh tay của cô ta bị khóa sau lưng Diệp Huyền, dẫn đến lồng ngực kiêu ngạo nhấp nhô trước mặt Diệp Huyền!
“Này, cô đang cố dùng sắc đẹp quyến rũ tôi à?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, cố ý nhìn chằm chằm vào lồng ngực cao ngất của nữ phụ tá xinh đẹp, còn cố ý hít sâu một hơi!
“Cái tên lưu manh này!”
Người phụ tá xinh đẹp xấu hổ, nhưng hai tay lại bị kẹp chặt, càng cố gắng thoát khỏi thì ngực lại càng nhấp nhô, khuôn mặt càng nóng bừng!
Diệp Huyền không nhịn được bật cười, dáng vẻ phong lưu tiêu sái!
Nhìn thấy cảnh này, mười tám quản gia xinh đẹp bí mật theo dõi toàn bộ quá trình trong Thủy Long cư đột nhiên hưng phấn và sùng bái!
Diệp Huyền vừa ra tay đã hoàn toàn khống chế được hai phụ tá của chiến thần!
Thật dễ dàng!
Uy phong lẫm liệt!
“Thiếu gia của chúng ta, thực sự quá uy vũ...”
“Còn anh tuấn tiêu sái nữa, nói chuyện lại dí dỏm và hài hước...”
Họ vừa tán thưởng vừa không chịu được cắn môi một cái, ánh mắt tràn đầy cảm xúc!
Bên ngoài!
Lúc này, Diệp Huyền đang giẫm Vương Phi trên mặt đất, một tay khống chế nữ phụ tá xinh đẹp, tay phải cầm nhẹ điếu thuốc, nói:
“Tiêu Băng Tuyết, đã đến lúc cô phải ra tay rồi nhỉ?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết cực kỳ lạnh lẽo. Không vì điều gì khác, chỉ vì siêu thực lực mà Diệp Huyền biểu hiện ra!
Tên này luôn thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo và phách lối, tuy nhiên hắn có bản lĩnh thật sự!
Đã kiêu ngạo lại còn mạnh mẽ, giống như một nhân vật phản diện thường thấy!
“Bản lĩnh này hẳn là do Huyền Hạo dạy cho hắn, mình không được xem thường đối phương, nếu không lần này sẽ mất hết mặt mũi!”
Hô hấp của Tiêu Băng Tuyết càng lúc càng mãnh liệt, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô cũng bộc phát khí thế chiến đấu đáng sợ của chiến thần!
Hô!
Một cơn gió đột nhiên dâng lên dưới đôi chân dài của cô, đó là một cơn lốc xoáy siêu mạnh mà chỉ có cổ võ thiên cảnh mới có, và sức mạnh này chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại hai phụ tá!
Bởi vì biết Diệp Huyền không đơn giản, Tiêu Băng Tuyết không dám thả lỏng, chuẩn bị dốc hết sức lực để bảo vệ tôn nghiêm của mình!
“Diệp Huyền, anh thật sự quá ngông cuồng rồi.”
Tiêu Băng Tuyết kinh ngạc: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, tôi đánh anh là vì anh!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Tuổi còn trẻ đã trở thành chiến thần, điều này cho thấy bản lĩnh của cô quả thực rất không tệ. Đáng tiếc trong mắt của tôi, cô thật sự không chịu nổi một đòn.”
Tiêu Băng Tuyết không nhịn được nữa, khuôn mặt căng lên, lập tức bước lên phía trước!
Đúng lúc này!
Một giọng nói tức giận ngăn Tiêu Băng Tuyết lại: “Băng Tuyết, đủ rồi, dừng lại!”
Tiêu Băng Tuyết quay đầu lại nhìn!
Cô thấy đệ tử yêu quý của Phiền Chiến Vương, Triệu Hồng Hoa, chủ nhà hàng rượu, nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, rõ ràng anh ta đang tức giận!
“Chú Triệu!”
Tiêu Băng Tuyết không còn cách nào khác ngoài việc dừng lại, nhưng cô vẫn không cam lòng:
“Là Diệp Huyền không ngừng khiêu khích chúng tôi, cho nên tôi mới muốn dạy cho hắn một bài học!”
Tuy nhiên, Triệu Hồng Hoa tức giận quát lớn: “Bất kể lý do là gì, cô đánh người ở Thủy Long cư là không đúng! Đây là nơi Phiền Chiến Vương sống trước đây và cũng là một thánh địa mang tính bước ngoặt ở Dương Thành!”
“Cô là chiến thần của Chiến bộ, sao lại quên chuyện này?”
Bị Triệu Hồng Hoa quát lớn, khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết đột nhiên đỏ bừng, quay đầu nhìn Diệp Huyền với ánh mắt hận thù: “Diệp Huyền, thả người của tôi ra.”
“Ha ha, xem ra trận chiến này không thể tiếp tục nữa rồi.”
Diệp Huyền lạnh nhạt nói, đá Vương Phi dưới chân mình ra, sau đó ôm lấy người phụ tá xinh đẹp, cười nói: “Người đẹp, cô không sao chứ?”
“Lưu manh đáng chết!”
Mặt người phụ tá xinh đẹp đỏ lên, liều mạng hất Diệp Huyền ra, sau đó đứng ra sau lưng Tiêu Băng Tuyết, tức giận đến mức ngực thở phập phồng!
Thấy hai bên chấm dứt trận chiến, lúc này Triệu Hồng Hoa mới như trút được gánh nặng thở phào một hơi!
Anh ta sợ Diệp Huyền nổi nóng, trực tiếp giết chết Tiêu Băng Tuyết và hai người kia!
Triệu Hồng Hoa vội vàng xin lỗi Diệp Huyền: “Thật sự xin lỗi, tôi đã không chào hỏi chu toàn!”
“Không sao.”
Diệp Huyền liếc nhìn Vương Phi và người phụ tá xinh đẹp, sau đó nói: “Đấu với họ cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực. Cho nên anh không cần xin lỗi, tuy nhiên họ đúng thật chướng mắt.”
“Băng Tuyết, cô không nên như vậy.”
Triệu Hồng Hoa lập tức thấp giọng mắng Tiêu Băng Tuyết: “Phụ tá bên cạnh cô không biết trên dưới thì thôi, cô còn không hiểu quy củ sao? Diệp Huyền là khách quý do tôi mời về!”
Chương 159: Lời mời
“Khách quý của chú?”
Trong lòng Tiêu Băng Tuyết vô cùng thất vọng và oán hận Triệu Hồng Hoa, lạnh giọng châm chọc nói: “Ban đầu tôi cho rằng chú Triệu là một người quang minh lẫm liệt, nhưng không ngờ rằng chú lại là trèo cao kết quý!”
Ý của Tiêu Băng Tuyết rất rõ ràng, Diệp Huyền có quan hệ tốt với Huyền Hạo nên Triệu Hồng Hoa mới nịnh bợ Diệp Huyền trắng trợn như vậy, coi hắn là khách quý?
“Băng Tuyết, cô đang nói cái gì vậy?” Vẻ mặt Triệu Hồng Hoa nghiêm trọng, lạnh giọng đáp: “Diệp Huyền có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay tuyệt đối không dựa vào ai! Tôi đang đối xử với cậu ấy bằng sự tôn kính, không phải là lấy lòng nịnh bợ! Cô không hiểu rõ thì đừng ăn nói lung tung!”
Tiêu Băng Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Huyền, nói một cách lạnh lùng: “Hắn là ai? Không phải vì hắn có quan hệ với Huyền Hạo nên mới có thể đứng ở đây sao! Hắn chỉ là một tên đàn ông thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi!”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết không có tâm trạng tiếp tục nói thêm nữa mà dặn dò người phụ tá xinh đẹp đỡ Vương Phi với khuôn mặt sưng lên xe rời đi.
“Băng Tuyết!” Triệu Hồng Hoa thấp giọng quát: “Ba ngày nữa, Phiền Chiến Vương sẽ trở về Dương Thành, Diệp Huyền cũng sẽ tham dự với tư cách khách quý, tôi nhắc trước với cô không được vô lễ với Diệp Huyền, nói lung tung khắp nơi!”
“Ha ha, đến lúc đó rồi nói sau!”
Tiêu Băng Tuyết hơi nhếch khóe miệng, bảo nữ phụ tá xinh đẹp lái xe đi, có thể thấy được trong lòng cô đã xem thường Triệu Hồng Hoa!
“Người phụ nữ này ......”
Triệu Hồng Hoa nhìn đám người Tiêu Băng Tuyết rời đi, nghiến răng nói: “Nếu không phải nể mặt cha cô ta thì hôm nay tôi đã dạy cho cô ta một bài học!”
Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng rồi nói: “Tiêu Băng Tuyết là người kiêu ngạo và tự phụ, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt! Khi nào được dạy một bài học thì cô ta mới thực sự nhớ dai được!”
Triệu Hồng Hoa gật đầu, vừa cười vừa nói: “Thiếu gia quả nhiên là người rộng lượng, Tiêu Băng Tuyết có hôn ước với cậu là phước đức tích lũy từ kiếp trước!”
“Ba ngày nữa, sư phụ tôi sẽ trở về, đến lúc đó sẽ mời Chiến bộ Dương Thành và nhóm lãnh đạo cấp cao, cũng như một số bạn bè cũ của sư phụ trong giới kinh doanh.”
“Mời thiếu gia đến lúc đó nể mặt tới, cùng nhau ăn cơm ôn chuyện! Trong lòng sư phụ vẫn một mực ghi nhớ sự giúp đỡ của cậu năm đó!”
Vừa nói, Triệu Hồng Hoa vừa lấy một tấm thiệp mời màu tím ra, cung kính đưa cho Diệp Huyền!
“Được.”
Diệp Huyền cũng không tự cao tự đại, nhận lời mời: “Đến lúc đó tôi sẽ tham dự, nhưng hy vọng tạm thời không tiết lộ thân phận của tôi, để tránh chuyện Tiêu Băng Tuyết quấn lấy tôi.”
“Vâng!”
Triệu Hồng Hoa mỉm cười gật đầu đồng ý, nghĩ rằng Tiêu Băng Tuyết thật sự có mắt không tròng, nhân duyên tốt đẹp bày ở trước mắt lại bỏ lỡ!
Thế là tin tức Phiền Chiến Vương xuất hiện ở Dương Thành ba ngày sau nhanh chóng lan truyền. Giới kinh doanh ở Dương Thành lập tức bùng nổ, bởi vì đây là một bữa tiệc quy mô lớn cấp tối cao của quân đội và chính phủ!
Dựa theo lệ cũ, những người từ giới kinh doanh thành phố không đủ tư cách tham dự. Nếu muốn được mời thì ít nhất phải có doanh nghiệp lớn như Hồng Bính Văn!
Cho nên, gia tộc nào ở Dương Thành được mời tham dự yến tiệc này, nhất định sẽ là tâm điểm chú ý!
Đến lúc đó rất có thể sẽ được Phòng Thương mại Giang Nam chú ý, sau đó mới có cơ hội chính thức gia nhập Phòng Thương mại Giang Nam!
Buổi tối.
Lâm lão gia gửi tin nhắn trong nhóm WeChat kêu Diệp Huyền về nhà ăn tối, nhưng Lâm Thanh Nham không nói gì. Trong lòng Diệp Huyền đương nhiên hiểu được lúc này Lâm Thanh Nham nhất định vẫn còn tức giận, hoặc vẫn còn khúc mắc chuyện trong lòng hắn có Trương Vãn Thanh.
“Ông nội, tối nay cháu có hẹn, nên không có thời gian về.”
Diệp Huyền trả lời lời mời của Lâm lão gia trong nhóm, nhìn thấy tin nhắn của hắn, Lâm Thanh Nham càng chán nản.
“Cái tên này, chẳng lẽ cả ngày dính với Trương Vãn Thanh?”
Nghĩ đến hình ảnh thân mật của hai người, Lâm Thanh Nham chán nản vô cùng, lập tức ăn liền ba chén cơm!
Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ không khỏi bất ngờ khi thấy cảnh tượng này, đồng thời trong lòng họ cũng thầm vui mừng. Lâm Thanh Nham càng khó chịu, càng lo lắng chuyện Diệp Huyền thì không bao lâu nữa cô không nhịn được, chủ động đi tìm Diệp Huyền. Đây chính là chuyện tốt!
Bên kia, sau khi tan làm, Trương Vãn Thanh vội vàng đi tìm Diệp Huyền, rủ hắn cùng nhau ăn thịt nướng.
“Được!”
Diệp Huyền đồng ý ngay, hẹn hò với Trương Vãn Thanh có thể khiến tâm trạng buồn bực vì gặp đám người Tiêu Băng Tuyết hôm nay của hắn lập tức tươi sáng lên. Còn Trương Vãn Thanh càng vui vẻ hơn, tranh thủ thời gian sửa soạn. Nửa tiếng sau, Diệp Huyền lái xe đến tìm Trương Vãn Thanh.
“Anh Diệp Huyền!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy người mình thích, vội vàng mỉm cười: “Anh nhanh quá!”
“Khụ khụ.”
Diệp Huyền cười đáp: “Lời này của em không đúng lắm, sau này em phải nói rõ là anh lái xe nhanh quá, chứ anh không nhanh chút nào.”
“Chuyện này?”
Trương Vãn Thanh hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên: “Cái anh này, anh lại bắt nạt người ta!”
“Ha ha!”
Thấy dáng vẻ ngại ngùng của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền vô cùng vui vẻ, lái xe thẳng đến một nhà hàng thịt nướng địa phương rất nổi tiếng. Vừa xuống xe, Diệp Huyền đã nắm lấy tay Trương Vãn Thanh một cách tự nhiên, sau đó cẩn thận quan sát những chiếc xe qua lại trên đường. Hành động thản nhiên này khiến trong lòng Trương Vãn Thanh lập tức cảm thấy ấm áp!
Cô có thể nhìn ra được Diệp Huyền thật sự rất thích mình!
Đồng thời, cô cũng thầm căng thẳng, muốn được tiếp xúc thân mật nhiều hơn với Diệp Huyền!
Ví dụ, hôn...... Không ngờ vừa bước vào nhà hàng thịt nướng, họ thấy các đồng nghiệp trong tổ tám của Tập đoàn Lâm Thị, Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ.
“Đại ca! Chị dâu! Hai người cũng đến ăn thịt nướng hả?”
Dương Duy nhìn thấy Diệp Huyền mà mình ngưỡng mộ, anh ta lập tức nhiệt tình đi tới!
“Đại ca, còn có người đẹp Vãn Thanh!”
Chu Tiểu Phỉ và vài đồng nghiệp trong tổ tám cũng vội vàng chào hỏi, Dương Duy lập tức nói to: “Không nên gọi là người đẹp, nên gọi là chị dâu!”
“Vâng, vâng, chào chị dâu!”
Chu Tiểu Phỉ và những người khác xấu hổ, vội vàng gọi theo Dương Duy.
“Hả?”
Nghe thấy đồng nghiệp của Diệp Huyền gọi mình là chị dâu, Trương Vãn Thanh không khỏi đỏ mặt, nhẹ giọng đáp: “Chào mọi người.”
Sau khi tán gẫu vài câu, Dương Duy kéo Diệp Huyền sang một bên, bí mật nhét đồ dùng khẩn cấp dành cho người lớn vào trong tay hắn.
“Đại ca, bảo bối này cho anh, chuẩn bị sẵn sàng.”
Diệp Huyền nhìn đồ vật trong tay, không nhịn được nở nụ cười: “Dương Duy, cậu thật sự rất giỏi đấy, vật này mà cũng tuỳ tiện lấy ra được?”
Dương Duy cười nói: “Mọi người đều là nam nữ trưởng thành, tốt hơn hết là nên chuẩn bị sẵn sàng. Tụi em đi trước, chúc đại ca đêm nay hành động thành công!”
Nói rồi, Dương Duy gọi đám người Chu Tiểu Phỉ cùng nhau rời đi, lúc đi ra ngoài cũng không quên quay đầu lại cười nháy mắt với Diệp Huyền!
“Tại sao anh ta trông vui vẻ vậy?”
Trương Vãn Thanh không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Cậu ta là như vậy người, suốt ngày hi hi ha ha.”
Diệp Huyền khẽ cười, nhét đồ dùng khẩn cấp vào túi, trong lòng đột nhiên xuất hiện vài suy nghĩ kích động. Trương Vãn Thanh không để ý đến hành động nhỏ này, đi theo Diệp Huyền đến phòng riêng. Cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người ngồi yên lặng trong phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ. Trương Vãn Thanh lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô không biết nên nói gì, nhưng khi ngước mắt lên, cô phát hiện Diệp Huyền đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Chương 160: Mập mờ
“Anh Diệp Huyền, anh đang làm gì vậy?”
Trương Vãn Thanh ngại ngùng tránh ánh mắt nóng bỏng của Diệp Huyền, xấu hổ nói: “Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?”
“Em cảm thấy sao?”
Diệp Huyền cong khóe miệng, ôm chặt Trương Vãn Thanh, nhẹ giọng nói: “Hôm nay lúc chúng ta gặp nhau ở phòng khám, em vẫn nợ anh một thứ, đúng không?”
“Hả?”
Trương Vãn Thanh bị Diệp Huyền ôm lấy, khuôn mặt càng cảm thấy nóng hơn, nói: “Nợ, nợ anh cái gì? Em, em không biết anh đang nói gì...”
“Em còn giả bộ?”
Diệp Huyền cười lớn, cong ngón tay, nâng chiếc cằm thanh tú và trắng nõn của Trương Vãn Thanh lên!
“Anh Diệp Huyền...”
Nhìn thấy dáng vẻ bá đạo của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh không khỏi thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Em nghĩ, anh đôi khi thật xấu…”
Nói như vậy,nhưng Trương Vãn Thanh vẫn vô thức nhắm mắt lại, cả người mềm mại dựa vào ngực Diệp Huyền, mong chờ nụ hôn của hắn!
Dáng vẻ muốn từ chối nhưng vẫn nghênh đón!
“Vãn Thanh ...”
Cảm nhận được sự mềm mại của Trương Vãn Thanh áp sát vào cơ thể mình, cũng như đôi môi nhỏ nhắn quyến rũ của cô, Diệp Huyền không khỏi hít sâu một!
Nói thật, Trương Vãn Thanh rất đẹp, thân hình gợi cảm và hoàn hảo với những đường nét tinh tế, quả thật có thể xưng là báu vật nhân gian!
Các đường nét trên khuôn mặt của cô tinh xảo động lòng người, gần như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, lúc này, khi cô nhắm hờ mắt thì lại càng thêm động lòng người!
Ngoài ra, làn da trắng nõn kết hợp với phong thái nhẹ nhàng và đáng yêu của cô!
Cho dù tâm Diệp Huyền có tịnh đến đâu thì thời điểm này, hắn cũng không thể kiềm chế được bản thân được nữa. Ngay lúc hắn chuẩn bị hôn lên đôi môi đỏ rực của Trương Vãn Thanh, bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên âm thanh vội vã!
“Chuyện gì xảy ra?”
Trương Vãn Thanh giật mình, vội vàng mở mắt ra.
“Mặc kệ chuyện bên ngoài.”
Diệp Huyền cong khóe môi, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai tinh tế của Trương Vãn Thanh, muốn nếm thử hương vị người đẹp.
“Anh Diệp Huyền...”
Hô hấp của Trương Vãn Thanh tăng vọt, cô lại nhắm mắt lại!
Không ngờ!
Bên ngoài phòng lại có một tiếng động lớn hơn, lập tức phá vỡ bầu không khí nóng bỏng và ấm áp giữa hai người!
“Chết tiệt!”
Ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên đông cứng lại, Trương Vãn Thanh vội vàng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn ra ngoài đánh người, nhẹ giọng nói: “Anh Diệp Huyền, anh đừng tức giận, tối nay em sẽ để anh hôn em cho đến khi anh thỏa mãn mới thôi...”
Nghe thấy lời Trương Vãn Thanh nói, Diệp Huyền không nhịn được bật cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng của cô, hỏi: “Vãn Thanh, hóa ra em là người có khẩu vị lớn như vậy nha, thật sự muốn anh hôn cả em cả đêm?”
“Hả?”
Trương Vãn Thanh sửng sốt một lát, sau đó khuôn mặt đỏ lên, cô vỗ ngực Diệp Huyền một cái rồi nói: “Đồ vô lại, em tốt bụng khuyên nhủ anh, vậy mà anh lại đùa giỡn em...”
Diệp Huyền lập tức cười lớn, đúng lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài phòng càng lúc càng lớn hơn. Ngoài ra còn có tiếng gầm giận dữ của Dương Duy: “Khương Thiên, anh đừng khinh người quá đáng!”
Người đàn ông tên Khổng Thiên đáp: “Tôi bắt nạt mấy người thì sao, có ý kiến gì? Anh thật sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị rất lợi hại sao?”
Cùng lúc đó, họ nghe thấy tiếng chai thủy tinh đập vỡ và tiếng hét của Dương Duy, chắc hẳn là người của Khổng Thiên đã dùng chai thủy tinh đập vào đầu Dương Duy.
“Dương Duy bị bắt nạt?”
Lông mày Diệp Huyền đột nhiên dựng thẳng lên, Trương Vãn Thanh cũng vội vàng nói: “Chúng ta đi ra ngoài xem một chút!”
Bên ngoài cánh cửa của phòng 008 vô cùng hỗn loạn. Chu Tiểu Phỉ và những người khác bị ném sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Mặt khác, Dương Duy ngã quỵ xuống đất, trên trán vẫn còn mảnh thủy tinh và vết máu đỏ.
“Dương Duy, có chuyện gì vậy?!”
Diệp Huyền vội vàng đi tới, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận, sau đó đỡ Dương Duy đứng dậy, may mắn là anh ta chỉ bị thương nhẹ ngoài da, không có gì đáng lo ngại!
“Anh Diệp Huyền!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, hai mắt lập tức đỏ lên: “Thiếu gia Khổng Thiên của nhà họ Khổng chiếm phòng riêng của tụi em, còn đánh tụi em một trận!”
Sắc mặt Trương Vãn Thanh đột nhiên thay đổi: “Chẳng lẽ là Khổng Thiên, nhị thiếu gia nhà họ Khổng, một trong năm đại gia tộc, người vẫn đang luyện võ trong võ điện của nhà họ Khổng sao?”
“Đúng vậy!”
Dương Duy sờ cái trán đang chảy máu của mình, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Tên khốn đó thật đáng ghét, còn nói nếu tụi em phá hỏng tâm trạng tốt của gã thì ngày mai gã sẽ phá huỷ Tập đoàn Lâm Thị!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền trở nên lạnh lùng, hắn chuẩn bị xông vào phòng 008. Dương Duy là cấp dưới của hắn, những người trong tổ tám đổi xử với hắn cũng không tệ!
Sao Diệp Huyền có thể mặc kệ khi thấy Dương Duy bị đánh được? Hơn nữa, tên Khổng Thiên chết tiệt đó đã phá hỏng bầu không khí tuyệt đẹp và nụ hôn của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
Tội gã đáng chết vạn lần!
Tuy nhiên, người quản lý của nhà hàng thịt nướng đã vội vàng chạy đến can ngăn hắn: “Vị tiên sinh này, tốt hơn hết là anh nên bình tĩnh! Nhà họ Khổng là một gia tộc luyện võ có tiếng, hơn nữa còn nuôi một số lượng lớn cao thủ!”
“Không bằng tôi tìm cho mọi người một phòng khác, mọi chi phí đều được miễn phí, được không?”
“Nhà họ Khổng không phải ai cũng đắc tội được! Và một khi nhà họ Khổng không hài lòng với chúng tôi, nhà hàng của chúng tôi sẽ phải chờ đến ngày bị đóng cửa!”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của quản lý, Diệp Huyền mỉm cười: “Có thể thấy được tên Khổng Thiên này đã có tiếng xấu từ lâu.”
“Tôi chuyên môn đối phó với loại khốn kiếp này, hôm nay gã gây chuyện với người của tôi, những ngày an nhàn của gã đã kết thúc.”
“Quản lý, ông đừng lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm về những chuyện xảy ra, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng!”
Nói rồi, Diệp Huyền trực tiếp đá cửa phòng 008!
Người quản lý bị doạ sợ hãi, tranh thủ thời gian xoay người đi gọi điện thoại!
Lúc này, Diệp Huyền đưa đám người Dương Duy vào trong phòng 008!
m thanh lớn từ cửa lập tức khiến Khổng Thiên và những người khác đang uống rượu vui vẻ trong phòng sợ hãi nhảy dựng lên, sau đó vẻ mặt đầy tức giận!
“Mẹ nó, đứa nào tìm đường chết?”
Họ ngẩng đầu nhìn cửa, nhìn thấy lại là đám người Dương Duy, lập tức cười tự phụ: “Không ngờ lại là tên rác rưởi này, sao vậy, anh cho rằng chúng tôi đánh anh chưa đủ sao?”
Bị họ chế giễu, Dương Duy tức giận nói: “Mấy người đừng đắc ý, đại ca của tôi đang ở đây! Nếu mấy người không muốn chết thì lập tức nhận lỗi đi!”
“Đại ca của anh?”
Khổng Thiên và những người khác lần lượt đánh giá Diệp Huyền, phát hiện Diệp Huyền không phải là người cao lớn cường tráng, cho nên lập tức giễu cợt: “Chỉ bằng dáng vóc của hắn, nếu người của chúng tôi muốn giết hắn thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”
Vừa nói, bốn người đàn ông bên cạnh Khổng Thiên lập tức đứng dậy, mỗi người đều cao gần hai mét, cơ bắp như đá gần như bung cúc áo! Trên mặt họ nở nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt âm trầm, trên hai cánh tay xăm hình rồng phượng trông rất đáng sợ!
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ đột nhiên sợ hãi. Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn bốn người đàn ông mạnh mẽ với nụ cười xấu xa, cười lạnh nói:
“Chỉ bằng chút năng lực ấy của mấy người thì có thể đánh bại ai đây?”
Vô cùng bá đạo!
Bị Diệp Huyền uy hiếp, toàn thân Tiêu Chính truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, cơ thể không tự giác run rẩy!
Gã không ngờ tới người tên Diệp Huyền lại hung ác và khủng bố đến vậy, người của Chiến bộ cũng không tha?!
Thật sự gan to bằng trời!
“Hai!”
Diệp Huyền tiếp tục đếm ngược, Tiêu Chính cảm thấy da đầu gần như bị nắm chặt, tuy nhiên vẫn liều mạng cắn răng trả lời:
“Muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt thì cứ làm! Tôi tuyệt đối sẽ không bán thông tin cơ mật của Chiến bộ!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền nhìn thấy gã thà chết chứ không chịu khuất phục, lại cười lên nói: “Không nghĩ tới bên cạnh Tiêu Băng Tuyết lại có người trung thành như thế, so với tên phụ tá Vương Phi thì mạnh hơn nhiều. Tiêu Chính, tôi sẽ nhớ kỹ anh.”
Nói xong, Diệp Huyền buông lỏng Tiêu Chính. Tiêu Chính vốn cho rằng hôm nay gã nhất định phải chết, thấy Diệp Huyền thả mình ra, gã không khỏi kinh ngạc nói:
“Vì sao anh không giết tôi?”
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn phía trước, hai tay chắp sau lưng: “Mặc dù tôi không có người thân ở Chiến bộ, tuy nhiên nhà tôi có nguồn gốc từ Chiến bộ, tôi không giết người của Chiến bộ.”
“Ngoài ra, vì bảo vệ thông tin cơ mật của Chiến bộ mà anh dù chết cũng không chịu tiết lộ một chữ, cũng coi là một người đàn ông chân chính, đương nhiên tôi sẽ không giết anh.”
Tiêu Chính không ngờ tới bên ngoài Diệp Huyền là tên ma đầu ác quỷ nhưng trên thực tế, mỗi câu chữ, mỗi hành động của hắn đều cực kỳ chính phái. Cho nên trong lúc nhất thời Tiêu Chính không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể trả lời:
“Cám ơn.”
Diệp Huyền cầm sổ của gã lên, phát hiện bên trong kẹp mấy tấm ảnh, là lúc Diệp Huyền đang ôm Trương Vãn Thanh!
Không thể không nói, Tiêu Chính chụp rất đẹp. Trên sổ gã còn ghi một câu: “Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh tình đầu ý hợp. Theo điều tra, Trương Vãn Thanh không có kinh nghiệm yêu đương, Diệp Huyền là mối tình đầu của cô.”
Tiêu Chính bị doạ, sợ Diệp Huyền thấy mình bị xúc phạm quyền riêng tư mà nổi trận lôi đình, không ngờ Diệp Huyền lại mỉm cười.
Bởi vì Diệp Huyền không ngờ tới Trương Vãn Thanh không có kinh nghiệm yêu đương gì mà lại có thể có được những lý giải thấu hiểu về tình yêu như vậy. Chuyện này tuyệt đối không phải người thường có thể so sánh được, đối với chuyện tình cảm, sự chung tình của Trương Vãn Thanh khác hẳn với người bình thường, cô luôn có thể mang đến cho người khác cảm giác ấm áp.
Trong lòng Diệp Huyền âm thầm vui mừng: “Vãn Thanh, em đúng là bảo bối ông trời ban cho anh. Em nhất định rất thích những bức ảnh chụp lén này nhỉ?”
Hắn nhìn Tiêu Chính, vừa cười vừa nói: “Ảnh chụp rất đẹp, tôi sẽ lấy chúng.”
“Anh về nói với Tiêu Băng Tuyết, cô ta không cần nhúng tay vào chuyện của tôi, có vấn đề gì tới tìm tôi là được, tôi sẽ không ghét bỏ cô ta.”
Nói xong, Diệp Huyền liền cho một đạo thần y chi lực thâm nhập vào đầu Tiêu Chính, để cảm giác đau đớn trên đầu gã lập tức biến mất!
Tiêu Chính lập tức cảm thấy vô cùng chấn động, thời điểm ngẩng đầu lên, gã đã không thấy Diệp Huyền đâu nữa, Tiêu Chính hoàn toàn không biết hắn đã lúc nào đi!
“Trời ạ...”
Chuyện này khiến Tiêu Chính cảm thấy Diệp Huyền quả thực vô cùng cường đại, gã mang theo tâm trạng sợ hãi và kinh ngạc vội vàng trở về tìm Tiêu Băng Tuyết!
Diệp Huyền vừa đi, định đưa ảnh chụp về phòng khám cho Trương Vãn Thanh, không ngờ lại phát hiện trong chỗ tối có hai đôi mắt đang dòm ngó mình. Khác với Tiêu Chính, hai người xuất hiện lần này hiển nhiên mang theo khí lạnh.
“Chúng chắc hẳn là người do Triệu Tam Đao phái tới.”
Diệp Huyền cong khóe miệng, cũng không đến phòng khám tìm Trương Vãn Thanh nữa mà cố ý đi tới một ngõ hẻm vắng vẻ. Nấp trong chỗ tối là hai người đàn ông trung niên có chiều cao không đồng nhất.
“Hắn đi đâu vậy?”
Người người đàn ông lùn giật nảy mình, không đợi gã lấy lại tinh thần, người đàn ông cao đã ngã trên mặt đất không hiểu lý do, chết trong im lặng!
Khuôn mặt người đàn ông lùn lập tức trắng bệch, cũng ý thức được Diệp Huyền đã âm thầm giết người!
“Đem thi thể đưa đến trước mặt Triệu Tam Đao, kêu gã tự mình đến tìm tôi.”
Giọng nói Diệp Huyền bình thản nhưng người đàn ông lùn không biết Diệp Huyền đang đứng đó nên bị doạ đến mức hồn bay phách lạc, tranh thủ thời gian nâng thi thể người đàn ông cao lên rồi chạy như điên!
Cái tên Diệp Huyền thực sự quá đáng sợ!
Nhất định phải để đại ca Triệu Tam Đao đến giết hắn!
Sau khi thoải mái giết kẻ địch, Diệp Huyền không khỏi cười lạnh: “Rác rưởi!”
Hắn cũng không tới tập đoàn Lâm Thị đi làm, mà là trở lại nhà họ Lâm. Bởi vì hắn đã đồng ý với Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ rằng chỉ cần Lâm Thanh Nhan vẫn chưa có câu trả lời chính thức thì hắn sẽ không về nhà hay ngủ chung với Lâm Thanh Nhan, cũng sẽ không miễn cưỡng Lâm Thanh Nhan đi cùng với mình.
Tuy nhiên hắn sẽ thỉnh thoảng đến đánh cờ với Lâm lão gia hoặc thưởng thức món ngon mà Lý Gia Tuệ nấu, bởi vì họ đối xử với Diệp Huyền tựa như người một nhà. Cho nên Diệp Huyền đi khắp nơi dạo một vòng liền về thẳng Thủy Long cư, nơi đây đã là sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn.
Một bên khác.
Tiêu Chính đi đến trước mặt nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết rồi kể hết mọi chuyện!
“Hắn lợi hại đến thế sao?” Sắc mặt Tiêu Băng Tuyết thay đổi.
Phụ Tá Vương Phi nghe Tiêu Chính nói xong cũng cảm thấy không có khả năng: “Tiểu thư, bản lĩnh Tiêu Chính có hạn, cho nên mới cảm thấy Diệp Huyền khủng bố như vậy mà thôi.”
“Thật sự là vậy sao?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết lộ ra vẻ tức giận, mặc dù thực lực Tiêu Chính không phải đặc biệt mạnh, tuy nhiên cô cũng biết năng lực điều tra của Tiêu Chính tuyệt đối là giỏi nhất. Có thể thấy được Diệp Huyền nhất định đã được huấn luyện phản trinh sát, loại người có bản lĩnh cao siêu như vậy trên cơ bản đều xuất thân từ Chiến bộ!
“Chẳng lẽ trước kia hắn từng ở trong Chiến bộ?”
Tiêu Băng Tuyết suy nghĩ, lúc này, phụ tá xinh đẹp chỉ một chiếc Audi A6L đang leo thẳng lên đỉnh núi.
“Tiểu thư, mau nhìn xem, Diệp Huyền lái xe lên núi!”
Tiêu Băng Tuyết lập tức biến sắc, bởi vì đỉnh núi không phải nơi nào khác mà là Thủy Long cư!
“Hắn đi đến Thủy Long cư làm gì? Chúng ta nhanh đi lên đó!”
Tiêu Băng Tuyết vội vàng lên xe, đuổi theo xe của Diệp Huyền. Tiêu Băng Tuyết nhìn thấy Diệp Huyền lái xe lên núi, lập tức muốn đuổi theo, muốn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Ở phía trước, Diệp Huyền đã đến Thủy Long cư.
“Thiếu gia, hoan nghênh về nhà!”
Mười tám nữ quản gia xinh đẹp nở nụ cười, đều nhịp cúi đầu chào hoan nghênh, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng mê người, quả thật đẹp không sao tả xiết!
Các cô gái tích cực vây tới, mỉm cười nói: “Thiếu gia, đồ ăn khuya đã chuẩn bị xong rồi ạ!”
“Ngài muốn tắm rửa, thay quần áo hay ăn khuya trước để chúng tôi hầu hạ ngài?”
Nhóm nữ quản gia xinh đẹp chẳng những thích vẻ ngoài anh tuấn của Diệp Huyền mà còn thích tính cách hài hước của hắn, càng bội phục bản lĩnh của hắn hơn!
Cho nên họ hận không thể ở bên cạnh Diệp Huyền mỗi ngày, khoảnh khắc ở bên cạnh hắn khiến người ta cảm thấy thảnh thơi khoan khoái vô cùng.
“Không cần phiền phức như vậy, chuyện tắm rửa, thay quần áo tự tôi làm được rồi!”
Diệp Huyền chú trọng nguyên tắc, mặc dù sắc đẹp trước mắt, tuy nhiên hắn cũng tuyệt đối tôn trọng cấp dưới!
Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe thấy có tiếng ô tô đang chạy lên!
“Có người tới, mọi người cứ bận rộn đi, miễn cho người khác nghĩ mỗi ngày tôi đều ăn chơi đàng điếm!”
Diệp Huyền trêu chọc một tiếng, mười tám nữ quản gia xinh đẹp không nhịn được đỏ mặt, lập tức nghe lệnh lui xuống. Còn Diệp Huyền ở cửa ra vào ung dung hút thuốc lá, nhìn sang hướng tiếng xe truyền đến.
Chẳng bao lâu, Tiêu Băng Tuyết và hai người phụ tá đã tới nơi, họ nhìn thấy Diệp Huyền đứng tại Thủy Long cư, lập tức quát lên:
“Diệp Huyền, anh quá làm càn, vậy mà dám lén xông vào Thủy Long cư?”
Chương 157: Kiếp trước có thù sao?
Nhìn thấy Diệp Huyền tự tiện xông vào Thủy Long cư, Tiêu Băng Tuyết vô cùng tức giận, tiếng mắng chửi vang vọng trong không trung!
Hai phụ tá đi cùng cô cũng nổi giận, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Huyền!
“Sao lại là cô?”
Vẻ mặt Diệp Huyền đột nhiên không vui.
Tiêu Băng Tuyết chẳng những phái người âm thầm theo dõi hắn mà thậm chí hắn đi đến chỗ nào cũng nhìn thấy cô!
Kiếp trước không phải hắn có thù với Tiêu Băng Tuyết chứ? Tuy nhiên, Diệp Huyền nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của họ, hắn không khỏi cười lên.
“Anh còn cười?”
Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng nói: “Anh vậy mà dám tự tiện xông vào Thủy Long cư? Đây là nơi tư nhân của Phiền Chiến Vương, anh lấy tư cách và thân phận gì mà dám tới đây?”
Không ngờ, Diệp Huyền lại hỏi ngược lại: “Cô mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, tôi đã đứng ở Thủy Long cư rồi, còn cô là nữ chiến thần nhưng lại không có tư cách vào đây!”
“Cho nên, địa vị của tôi phải cao hơn cô, ít nhất cũng không thấp hơn chiến thần đúng chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Diệp Huyền, hai phụ tá càng thêm tức giận!
Diệp Huyền, tên nhóc này, ngay cả Tiêu chiến thần mà còn không để vào mắt!
Quả thật gan to bằng trời!
Tiêu Băng Tuyết hết sức bình tĩnh, nhìn chằm chằm Diệp Huyền: “Tôi nghi ngờ anh xâm phạm vào nơi ở của Phiền Chiến Vương, hiện tại tôi lấy danh nghĩa chiến thần để điều tra anh, vui lòng tích cực hợp tác!”
Diệp Huyền càng cảm thấy buồn cười: “Danh nghĩa chiến thần, nghe có vẻ rất lợi hại ha. Nhưng cô quên nhanh như vậy sao, tối hôm qua Hạ Soái của Chiến bộ Giang Nam đã dạy cô thế nào?”
“Anh!”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết đột nhiên trở nên dữ tợn: “Chẳng lẽ anh không biết Phiền Chiến Vương là lãnh đạo quan trọng của tổng bộ Chiến bộ sao! Ngay cả thân phận của tôi cũng không thể vào địa phận của Phiền Chiến Vương nếu không được cho phép!”
“Cho dù là ở cấp độ của Hạ Soái Chiến bộ Giang Nam, nếu không có sự đồng ý của Phiền Chiến Vương, ông ấy cũng không đủ tư cách tiến vào nửa bước!”
“Và nếu anh đột nhập vào nơi ở của Phiền Chiến Vương mà không được phép, anh sẽ bị kết tội ăn cắp thông tin cơ mật quan trọng của quốc gia và sẽ bị xử lý ngay tại chỗ!”
“Tôi sẽ cho anh một cơ hội, tại sao anh lại đến Thủy Long cư, mục đích của anh là gì? Nếu anh không trả lời một cách trung thực, anh sẽ phải chịu trách nhiệm cho tất cả hậu quả do mình gây ra!”
Đối mặt với Tiêu Băng Tuyết đằng đằng sát khí, người bình thường nhất định đã sợ hãi. Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, ung dung nhả một làn khói: “Sở dĩ tôi ở đây là vì tôi là chủ nhân ở đây!”
“Anh nói cái gì?”
Tiêu Băng Tuyết và hai phụ tá không khỏi liếc mắt nhìn nhau, bật cười trong cơn giận dữ: “Anh là chủ nhân của Thủy Long cư? Sao anh không nói mình là chủ nhân của tổng bộ thủ đô luôn đi! Thật nực cười!”
Không ng Diệp Huyền lại sờ cằm, gật đầu đáp với vẻ mặt nghiêm túc: “Nói theo một cách nào đó thì đúng là tôi đã từng sống ở tổng bộ thủ đô.”
“Đúng thật là!”
Tiêu Băng Tuyết tức giận thở hổn hển, giọng nói càng trở nên lạnh lùng hơn: “Anh cho rằng anh đã từng có hôn ước với tôi, còn có sự giúp đỡ của Chiến bộ Giang Nam, cho nên tôi không thể làm gì được anh đúng không?”
Diệp Huyền nhún vai rồi cười nói: “Tôi nói thật với cô thì cô không tin, lại còn trách tôi? Người đẹp, cô quá vô lý rồi đó?”
Lúc này, người phụ tá xinh đẹp không khỏi thì thầm với Tiêu Băng Tuyết: “Tại nhà hàng rượu kia, ông chủ Triệu Hồng Hoa đã nói vài ngày nữa Phiền Chiến Vương sẽ trở về Dương Thành!”
“Tôi nghĩ có lẽ Triệu Hồng Hoa biết Diệp Huyền và Huyền Hạo có quan hệ tốt, cho nên anh ta cố hết sức lấy lòng Diệp Huyền, khiến hắn trở thành khách bên cạnh mình, để hắn làm vệ sĩ ở Thủy Long cư!”
Phụ tá Vương Phi ở bên cạnh cũng phụ họa nói: “Ừ, rất có thể là như vậy. Tuy nhiên nhìn không ra người như Triệu Hồng Hoa lại làm chuyện mục nát như vậy!”
“Với tính cách của Triệu Hồng Hoa, mức lương anh ta đưa ra cho Diệp Huyền chắc hẳn là mấy chục triệu! Nói là vệ sĩ nhưng cũng chỉ nguỵ trang để đưa tiền mà thôi!”
Nghe đến đây, trong lòng Tiêu Băng Tuyết càng thêm khó chịu!
Diệp Huyền chỉ có chút quan hệ với Huyền Hạo, nhưng không ngờ không chỉ có Chiến bộ Giang Nam bảo vệ hắn, mà Triệu Hồng Hoa cũng làm mọi thứ để lấy lòng hắn? Làm sao Chiến bộ quang minh lẫm liệt một thời giờ đây lại thoái hóa đến vậy?
Thính giác của Diệp Huyền rất tốt, hắn bị chọc giận đến bật cười: “Hai người này rất có sức tưởng tượng, còn cho rằng mình là vệ sĩ của Triệu Hồng Hoa?”
Tuy nhiên, Diệp Huyền không nói gì thêm, bởi vì Tiêu Băng Tuyết sẽ không bao giờ tin sự thật rằng chủ nhân của Thủy Long cư đã đổi thành Diệp Huyền hắn!
“Không sai, mấy người đã đoán đúng.”
“Tôi chỉ là một người làm công nho nhỏ mà thôi!”
Diệp Huyền thản nhiên xua tay nói: “Được rồi, vậy mấy người có thể rời đi rồi!”
“Hừ!”
Tiêu Băng Tuyết nói với vẻ mặt khinh thường: “Diệp Huyền, tôi muốn nhắc nhở anh, nếu gặp Phiền Chiến Vương, anh không thể nói chuyện với thái độ ngạo mạn và vô lễ như vậy!”
“Nếu không, hậu quả khó lường, với chút bản lĩnh của anh, anh không thể tưởng tượng được thực lực của Phiền Chiến Vương kinh khủng đến mức nào đâu!”
Nghe vậy, Diệp Huyền giễu cợt nói: “Vậy tôi cũng nhắc nhở cô, đừng suốt ngày lấy thân phận chiến thần của mình ra doạ người khác, như vậy chỉ khiến người khác xem thường cô mà thôi!”
“Nếu đã là người của Chiến bộ, trách nhiệm lớn nhất của cô là vì dân phục vụ, quyền lực của cô cũng do nhân dân trao cho! Có gì mà đắc ý?”
Nhìn thấy Diệp Huyền không nể mặt mũi răn dạy Tiêu Băng Tuyết, nam phụ tá Vương Phi không chịu nổi nữa, lập tức quát lớn: “Diệp Huyền, anh cho rằng anh có quan hệ thân thiết với Huyền Hạo thì có thể thích nói gì thì nói sao?”
“Tối hôm qua anh đã làm mất mặt Tiêu chiến thần của chúng tôi ở Chiến bộ Dương Thành, bây giờ còn dám mạnh miệng? Anh có biết rằng chúng tôi có thể kết án và bắt giữ anh bất cứ lúc nào không?!”
Ánh mắt Diệp Huyền trầm xuống, ánh sáng lạnh lóe lên, nói: “Anh là Vương Phi đúng không, nếu anh tiếp tục vô lễ với tôi, tôi sẽ đập nát miệng anh!”
“Anh!”
Vương Phi không khỏi hít vào một hơi, nhớ lại hình ảnh bị Diệp Huyền tát hơn chục lần đau đớn trước đó!
“Diệp Huyền! Lần đó là do tôi không đề phòng nên mới để anh lợi dụng sơ hở chiếm thế thượng phong!”
“Đừng tưởng rằng tôi không đối phó được anh! Không đời nào tôi không thể đánh bại anh!”
Vừa nói, Vương Phi vừa bước lên phía trước, rất muốn đánh Diệp Huyền, khiến hắn ngã xuống đất để lấy lại thể diện!
Diệp Huyền không khỏi cười lên!
Tên này lại muốn bị đánh!
Hắn nhìn Tiêu Băng Tuyết rồi cười hỏi: “Cô cũng muốn ra tay với tôi đúng không?”
Sắc mặt Tiêu Băng Tuyết thay đổi: “Thành thật mà nói, tôi thật sự muốn dạy cho anh một bài học! Tôi ghét nhất loại người con ông cháu cha như anh!”
“Được.”
Diệp Huyền cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ cười nhạt nói: “Tôi thích dáng vẻ nhìn không ưa tôi nhưng lại không thể giết tôi của cô! Ra tay đi, đừng nói tôi không cho mấy người cơ hội!”
Nói rồi, Diệp Huyền móc ngón trỏ về phía Tiêu Băng Tuyết và Vương Phi, vẻ mặt đầy khinh thường!
Thấy Diệp Huyền mạnh miệng, khiêu khích họ, Tiêu Băng Tuyết lập tức nổi nóng: “Diệp Huyền, khẩu khí không nhỏ nhỉ!”
Diệp Huyền hút một hơi thuốc, hơi nheo mắt lại: “Buổi trưa chỉ ăn tỏi thôi.”
“Anh!”
Dáng vẻ Tiêu Băng Tuyết sắc bén, cô trầm giọng nói: “Anh muốn đánh một trận với tôi đúng không?”
Chương 158: Kết cục giống nhau
“Đánh nhau với cô? Cũng được.”
Đối mặt với sát khí của Tiêu Băng Tuyết, vẻ mặt Diệp Huyền vẫn bình tĩnh: “Tự cô ra tay hoặc phụ tá ra tay, hoặc ba người cùng nhau đều được, không sao, mấy người tự quyết định đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ ngạo mạn của Diệp Huyền, phụ tá Vương Phi không chịu nổi nữa, bước lên phía trước: “Tên phách lối! Tôi phải dạy cho anh một bài học!”
Tuy nhiên, Tiêu Băng Tuyết lại nói: “Hắn cố ý khiêu khích anh, đừng để hắn làm ảnh hưởng phán đoán của anh! Tập trung vào sự ổn định, đừng để hắn nắm được cơ hội!”
Nghe Tiêu Băng Tuyết nói như vậy, Vương Phi hít sâu một hơi, gật đầu đáp: “Vâng! Tôi sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối để đánh bại tên bấu víu quan hệ này!”
Dứt lời, Vương Phi lao thẳng về phía trước, trong giây lát, cơ thể anh ta vang lên âm thanh kỳ lạ trong xương cốt, thậm chí cả cơ bắp, lốc xoáy đột nhiên nổi lên, bay thẳng về phía Diệp Huyền!
Đây chính là hổ quyền với sức sát thương cực mạnh, bất động thì vậy nhưng khẽ động thì như cuồng hổ gào thét mà đến!
Không ngờ, Diệp Huyền chỉ nhẹ nhàng cong môi, bàn tay đơn giản duỗi thẳng ra, trong nháy mắt siết chặt nắm đấm của Vương Phi!
“Hổ quyền của anh không có gì đặc biệt, nói là mèo quyền còn được!”
Vẻ mặt Diệp Huyền giễu cợt: “Dùng cái trò mèo này mà muốn đánh bại tôi, anh mới là người phách lối, đúng không?”
“Anh!”
Vương Phi tức giận đến mức thở không thông!
Tuy nhiên, cho dù có cố gắng hết sức để tránh thoát, anh ta vẫn không cách nào hất được bàn tay to lớn như kẹp sắt của Diệp Huyền ra!
Cùng lúc đó, lòng bàn tay Diệp Huyền nhanh chóng đánh tới, đánh trúng mặt Vương Phi!
Bốp!
Vương Phi bị một đòn chí mạng đánh trúng, một bên mặt lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng cũng nứt ra!
Vẻ mặt anh ta khó tin, lần này thật sự bị Diệp Huyền tát vào mặt, thật sự là một cái tát vào mặt!
“Diệp Huyền, anh...”
Vương Phi nhìn chằm chằm Diệp Huyền, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tôi không muốn nhìn thấy biểu cảm của anh, nhịn lại cho tôi!”
Nói xong, lòng bàn tay Diệp Huyền lại tát mạnh bạo xuống mặt Vương Phi, tát liên tiếp hơn mười cái!
Khoé miệng Vương Phi rỉ máu, đầu ù ù, hoàn toàn không còn sức chống cự, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền!
Tình hình này hoàn toàn giống với trận đánh trước đó giữa hai người!
Cảnh này cũng khiến Tiêu Băng Tuyết kinh hãi!
Bởi vì lần trước Vương Phi bị đánh là vì không chuẩn bị, nhưng bây giờ anh ta đã cố hết sức, lấy hết tất cả bản lĩnh của mình ra!
Nhưng kết quả hoàn toàn vẫn như cũ!
Khi Vương Phi đối đầu Diệp Huyền, anh ta thậm chí còn không có cơ hội thực sự động thủ!
“Thả Vương Phi ra!”
Lúc này, người phụ tá xinh đẹp nhìn thấy Diệp Huyền tiếp tục tát Vương Phi, lập tức lao về phía trước, chuẩn bị xuất chiêu cầm long thủ đánh vào cổ họng Diệp Huyền!
“Cô cũng đánh?”
Diệp Huyền không vội, dùng một tay kéo Vương Phi xuống đất, sau đó giẫm mạnh lên, khiến anh ta nằm rạp trên mặt đất không cách nào động đậy!
Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của Diệp Huyền trực tiếp nắm lấy tay nữ phụ tá xinh đẹp!
Ngay khi hai ngón tay chạm vào nhau, Diệp Huyền cảm thấy ngón tay của đối phương mảnh mai và mịn màng, không nhịn được bật cười:
“Nếu bàn tay ngọc này bị phế đi thì thật đáng tiếc rồi.”
Nói là làm, Diệp Huyền thật sự biến cứng thành mềm, nắm lấy tay của nữ phụ tá xinh đẹp, sau đó kéo cả người cô ta vào trong ngực hắn!
“Hây!”
Người phụ tá xinh đẹp hét lên rồi đâm vào vòng tay của Diệp Huyền, mặt cô ta lập tức đỏ lên!
Bởi vì hai cánh tay của cô ta bị khóa sau lưng Diệp Huyền, dẫn đến lồng ngực kiêu ngạo nhấp nhô trước mặt Diệp Huyền!
“Này, cô đang cố dùng sắc đẹp quyến rũ tôi à?”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, cố ý nhìn chằm chằm vào lồng ngực cao ngất của nữ phụ tá xinh đẹp, còn cố ý hít sâu một hơi!
“Cái tên lưu manh này!”
Người phụ tá xinh đẹp xấu hổ, nhưng hai tay lại bị kẹp chặt, càng cố gắng thoát khỏi thì ngực lại càng nhấp nhô, khuôn mặt càng nóng bừng!
Diệp Huyền không nhịn được bật cười, dáng vẻ phong lưu tiêu sái!
Nhìn thấy cảnh này, mười tám quản gia xinh đẹp bí mật theo dõi toàn bộ quá trình trong Thủy Long cư đột nhiên hưng phấn và sùng bái!
Diệp Huyền vừa ra tay đã hoàn toàn khống chế được hai phụ tá của chiến thần!
Thật dễ dàng!
Uy phong lẫm liệt!
“Thiếu gia của chúng ta, thực sự quá uy vũ...”
“Còn anh tuấn tiêu sái nữa, nói chuyện lại dí dỏm và hài hước...”
Họ vừa tán thưởng vừa không chịu được cắn môi một cái, ánh mắt tràn đầy cảm xúc!
Bên ngoài!
Lúc này, Diệp Huyền đang giẫm Vương Phi trên mặt đất, một tay khống chế nữ phụ tá xinh đẹp, tay phải cầm nhẹ điếu thuốc, nói:
“Tiêu Băng Tuyết, đã đến lúc cô phải ra tay rồi nhỉ?”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết cực kỳ lạnh lẽo. Không vì điều gì khác, chỉ vì siêu thực lực mà Diệp Huyền biểu hiện ra!
Tên này luôn thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo và phách lối, tuy nhiên hắn có bản lĩnh thật sự!
Đã kiêu ngạo lại còn mạnh mẽ, giống như một nhân vật phản diện thường thấy!
“Bản lĩnh này hẳn là do Huyền Hạo dạy cho hắn, mình không được xem thường đối phương, nếu không lần này sẽ mất hết mặt mũi!”
Hô hấp của Tiêu Băng Tuyết càng lúc càng mãnh liệt, lồng ngực phập phồng lên xuống, cô cũng bộc phát khí thế chiến đấu đáng sợ của chiến thần!
Hô!
Một cơn gió đột nhiên dâng lên dưới đôi chân dài của cô, đó là một cơn lốc xoáy siêu mạnh mà chỉ có cổ võ thiên cảnh mới có, và sức mạnh này chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại hai phụ tá!
Bởi vì biết Diệp Huyền không đơn giản, Tiêu Băng Tuyết không dám thả lỏng, chuẩn bị dốc hết sức lực để bảo vệ tôn nghiêm của mình!
“Diệp Huyền, anh thật sự quá ngông cuồng rồi.”
Tiêu Băng Tuyết kinh ngạc: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh, tôi đánh anh là vì anh!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền nhìn Tiêu Băng Tuyết: “Tuổi còn trẻ đã trở thành chiến thần, điều này cho thấy bản lĩnh của cô quả thực rất không tệ. Đáng tiếc trong mắt của tôi, cô thật sự không chịu nổi một đòn.”
Tiêu Băng Tuyết không nhịn được nữa, khuôn mặt căng lên, lập tức bước lên phía trước!
Đúng lúc này!
Một giọng nói tức giận ngăn Tiêu Băng Tuyết lại: “Băng Tuyết, đủ rồi, dừng lại!”
Tiêu Băng Tuyết quay đầu lại nhìn!
Cô thấy đệ tử yêu quý của Phiền Chiến Vương, Triệu Hồng Hoa, chủ nhà hàng rượu, nhanh chóng chạy tới, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, rõ ràng anh ta đang tức giận!
“Chú Triệu!”
Tiêu Băng Tuyết không còn cách nào khác ngoài việc dừng lại, nhưng cô vẫn không cam lòng:
“Là Diệp Huyền không ngừng khiêu khích chúng tôi, cho nên tôi mới muốn dạy cho hắn một bài học!”
Tuy nhiên, Triệu Hồng Hoa tức giận quát lớn: “Bất kể lý do là gì, cô đánh người ở Thủy Long cư là không đúng! Đây là nơi Phiền Chiến Vương sống trước đây và cũng là một thánh địa mang tính bước ngoặt ở Dương Thành!”
“Cô là chiến thần của Chiến bộ, sao lại quên chuyện này?”
Bị Triệu Hồng Hoa quát lớn, khuôn mặt Tiêu Băng Tuyết đột nhiên đỏ bừng, quay đầu nhìn Diệp Huyền với ánh mắt hận thù: “Diệp Huyền, thả người của tôi ra.”
“Ha ha, xem ra trận chiến này không thể tiếp tục nữa rồi.”
Diệp Huyền lạnh nhạt nói, đá Vương Phi dưới chân mình ra, sau đó ôm lấy người phụ tá xinh đẹp, cười nói: “Người đẹp, cô không sao chứ?”
“Lưu manh đáng chết!”
Mặt người phụ tá xinh đẹp đỏ lên, liều mạng hất Diệp Huyền ra, sau đó đứng ra sau lưng Tiêu Băng Tuyết, tức giận đến mức ngực thở phập phồng!
Thấy hai bên chấm dứt trận chiến, lúc này Triệu Hồng Hoa mới như trút được gánh nặng thở phào một hơi!
Anh ta sợ Diệp Huyền nổi nóng, trực tiếp giết chết Tiêu Băng Tuyết và hai người kia!
Triệu Hồng Hoa vội vàng xin lỗi Diệp Huyền: “Thật sự xin lỗi, tôi đã không chào hỏi chu toàn!”
“Không sao.”
Diệp Huyền liếc nhìn Vương Phi và người phụ tá xinh đẹp, sau đó nói: “Đấu với họ cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực. Cho nên anh không cần xin lỗi, tuy nhiên họ đúng thật chướng mắt.”
“Băng Tuyết, cô không nên như vậy.”
Triệu Hồng Hoa lập tức thấp giọng mắng Tiêu Băng Tuyết: “Phụ tá bên cạnh cô không biết trên dưới thì thôi, cô còn không hiểu quy củ sao? Diệp Huyền là khách quý do tôi mời về!”
Chương 159: Lời mời
“Khách quý của chú?”
Trong lòng Tiêu Băng Tuyết vô cùng thất vọng và oán hận Triệu Hồng Hoa, lạnh giọng châm chọc nói: “Ban đầu tôi cho rằng chú Triệu là một người quang minh lẫm liệt, nhưng không ngờ rằng chú lại là trèo cao kết quý!”
Ý của Tiêu Băng Tuyết rất rõ ràng, Diệp Huyền có quan hệ tốt với Huyền Hạo nên Triệu Hồng Hoa mới nịnh bợ Diệp Huyền trắng trợn như vậy, coi hắn là khách quý?
“Băng Tuyết, cô đang nói cái gì vậy?” Vẻ mặt Triệu Hồng Hoa nghiêm trọng, lạnh giọng đáp: “Diệp Huyền có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay tuyệt đối không dựa vào ai! Tôi đang đối xử với cậu ấy bằng sự tôn kính, không phải là lấy lòng nịnh bợ! Cô không hiểu rõ thì đừng ăn nói lung tung!”
Tiêu Băng Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Huyền, nói một cách lạnh lùng: “Hắn là ai? Không phải vì hắn có quan hệ với Huyền Hạo nên mới có thể đứng ở đây sao! Hắn chỉ là một tên đàn ông thấy người sang bắt quàng làm họ mà thôi!”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết không có tâm trạng tiếp tục nói thêm nữa mà dặn dò người phụ tá xinh đẹp đỡ Vương Phi với khuôn mặt sưng lên xe rời đi.
“Băng Tuyết!” Triệu Hồng Hoa thấp giọng quát: “Ba ngày nữa, Phiền Chiến Vương sẽ trở về Dương Thành, Diệp Huyền cũng sẽ tham dự với tư cách khách quý, tôi nhắc trước với cô không được vô lễ với Diệp Huyền, nói lung tung khắp nơi!”
“Ha ha, đến lúc đó rồi nói sau!”
Tiêu Băng Tuyết hơi nhếch khóe miệng, bảo nữ phụ tá xinh đẹp lái xe đi, có thể thấy được trong lòng cô đã xem thường Triệu Hồng Hoa!
“Người phụ nữ này ......”
Triệu Hồng Hoa nhìn đám người Tiêu Băng Tuyết rời đi, nghiến răng nói: “Nếu không phải nể mặt cha cô ta thì hôm nay tôi đã dạy cho cô ta một bài học!”
Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng rồi nói: “Tiêu Băng Tuyết là người kiêu ngạo và tự phụ, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt! Khi nào được dạy một bài học thì cô ta mới thực sự nhớ dai được!”
Triệu Hồng Hoa gật đầu, vừa cười vừa nói: “Thiếu gia quả nhiên là người rộng lượng, Tiêu Băng Tuyết có hôn ước với cậu là phước đức tích lũy từ kiếp trước!”
“Ba ngày nữa, sư phụ tôi sẽ trở về, đến lúc đó sẽ mời Chiến bộ Dương Thành và nhóm lãnh đạo cấp cao, cũng như một số bạn bè cũ của sư phụ trong giới kinh doanh.”
“Mời thiếu gia đến lúc đó nể mặt tới, cùng nhau ăn cơm ôn chuyện! Trong lòng sư phụ vẫn một mực ghi nhớ sự giúp đỡ của cậu năm đó!”
Vừa nói, Triệu Hồng Hoa vừa lấy một tấm thiệp mời màu tím ra, cung kính đưa cho Diệp Huyền!
“Được.”
Diệp Huyền cũng không tự cao tự đại, nhận lời mời: “Đến lúc đó tôi sẽ tham dự, nhưng hy vọng tạm thời không tiết lộ thân phận của tôi, để tránh chuyện Tiêu Băng Tuyết quấn lấy tôi.”
“Vâng!”
Triệu Hồng Hoa mỉm cười gật đầu đồng ý, nghĩ rằng Tiêu Băng Tuyết thật sự có mắt không tròng, nhân duyên tốt đẹp bày ở trước mắt lại bỏ lỡ!
Thế là tin tức Phiền Chiến Vương xuất hiện ở Dương Thành ba ngày sau nhanh chóng lan truyền. Giới kinh doanh ở Dương Thành lập tức bùng nổ, bởi vì đây là một bữa tiệc quy mô lớn cấp tối cao của quân đội và chính phủ!
Dựa theo lệ cũ, những người từ giới kinh doanh thành phố không đủ tư cách tham dự. Nếu muốn được mời thì ít nhất phải có doanh nghiệp lớn như Hồng Bính Văn!
Cho nên, gia tộc nào ở Dương Thành được mời tham dự yến tiệc này, nhất định sẽ là tâm điểm chú ý!
Đến lúc đó rất có thể sẽ được Phòng Thương mại Giang Nam chú ý, sau đó mới có cơ hội chính thức gia nhập Phòng Thương mại Giang Nam!
Buổi tối.
Lâm lão gia gửi tin nhắn trong nhóm WeChat kêu Diệp Huyền về nhà ăn tối, nhưng Lâm Thanh Nham không nói gì. Trong lòng Diệp Huyền đương nhiên hiểu được lúc này Lâm Thanh Nham nhất định vẫn còn tức giận, hoặc vẫn còn khúc mắc chuyện trong lòng hắn có Trương Vãn Thanh.
“Ông nội, tối nay cháu có hẹn, nên không có thời gian về.”
Diệp Huyền trả lời lời mời của Lâm lão gia trong nhóm, nhìn thấy tin nhắn của hắn, Lâm Thanh Nham càng chán nản.
“Cái tên này, chẳng lẽ cả ngày dính với Trương Vãn Thanh?”
Nghĩ đến hình ảnh thân mật của hai người, Lâm Thanh Nham chán nản vô cùng, lập tức ăn liền ba chén cơm!
Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ không khỏi bất ngờ khi thấy cảnh tượng này, đồng thời trong lòng họ cũng thầm vui mừng. Lâm Thanh Nham càng khó chịu, càng lo lắng chuyện Diệp Huyền thì không bao lâu nữa cô không nhịn được, chủ động đi tìm Diệp Huyền. Đây chính là chuyện tốt!
Bên kia, sau khi tan làm, Trương Vãn Thanh vội vàng đi tìm Diệp Huyền, rủ hắn cùng nhau ăn thịt nướng.
“Được!”
Diệp Huyền đồng ý ngay, hẹn hò với Trương Vãn Thanh có thể khiến tâm trạng buồn bực vì gặp đám người Tiêu Băng Tuyết hôm nay của hắn lập tức tươi sáng lên. Còn Trương Vãn Thanh càng vui vẻ hơn, tranh thủ thời gian sửa soạn. Nửa tiếng sau, Diệp Huyền lái xe đến tìm Trương Vãn Thanh.
“Anh Diệp Huyền!”
Trương Vãn Thanh nhìn thấy người mình thích, vội vàng mỉm cười: “Anh nhanh quá!”
“Khụ khụ.”
Diệp Huyền cười đáp: “Lời này của em không đúng lắm, sau này em phải nói rõ là anh lái xe nhanh quá, chứ anh không nhanh chút nào.”
“Chuyện này?”
Trương Vãn Thanh hơi sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên: “Cái anh này, anh lại bắt nạt người ta!”
“Ha ha!”
Thấy dáng vẻ ngại ngùng của Trương Vãn Thanh, Diệp Huyền vô cùng vui vẻ, lái xe thẳng đến một nhà hàng thịt nướng địa phương rất nổi tiếng. Vừa xuống xe, Diệp Huyền đã nắm lấy tay Trương Vãn Thanh một cách tự nhiên, sau đó cẩn thận quan sát những chiếc xe qua lại trên đường. Hành động thản nhiên này khiến trong lòng Trương Vãn Thanh lập tức cảm thấy ấm áp!
Cô có thể nhìn ra được Diệp Huyền thật sự rất thích mình!
Đồng thời, cô cũng thầm căng thẳng, muốn được tiếp xúc thân mật nhiều hơn với Diệp Huyền!
Ví dụ, hôn...... Không ngờ vừa bước vào nhà hàng thịt nướng, họ thấy các đồng nghiệp trong tổ tám của Tập đoàn Lâm Thị, Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ.
“Đại ca! Chị dâu! Hai người cũng đến ăn thịt nướng hả?”
Dương Duy nhìn thấy Diệp Huyền mà mình ngưỡng mộ, anh ta lập tức nhiệt tình đi tới!
“Đại ca, còn có người đẹp Vãn Thanh!”
Chu Tiểu Phỉ và vài đồng nghiệp trong tổ tám cũng vội vàng chào hỏi, Dương Duy lập tức nói to: “Không nên gọi là người đẹp, nên gọi là chị dâu!”
“Vâng, vâng, chào chị dâu!”
Chu Tiểu Phỉ và những người khác xấu hổ, vội vàng gọi theo Dương Duy.
“Hả?”
Nghe thấy đồng nghiệp của Diệp Huyền gọi mình là chị dâu, Trương Vãn Thanh không khỏi đỏ mặt, nhẹ giọng đáp: “Chào mọi người.”
Sau khi tán gẫu vài câu, Dương Duy kéo Diệp Huyền sang một bên, bí mật nhét đồ dùng khẩn cấp dành cho người lớn vào trong tay hắn.
“Đại ca, bảo bối này cho anh, chuẩn bị sẵn sàng.”
Diệp Huyền nhìn đồ vật trong tay, không nhịn được nở nụ cười: “Dương Duy, cậu thật sự rất giỏi đấy, vật này mà cũng tuỳ tiện lấy ra được?”
Dương Duy cười nói: “Mọi người đều là nam nữ trưởng thành, tốt hơn hết là nên chuẩn bị sẵn sàng. Tụi em đi trước, chúc đại ca đêm nay hành động thành công!”
Nói rồi, Dương Duy gọi đám người Chu Tiểu Phỉ cùng nhau rời đi, lúc đi ra ngoài cũng không quên quay đầu lại cười nháy mắt với Diệp Huyền!
“Tại sao anh ta trông vui vẻ vậy?”
Trương Vãn Thanh không khỏi nghi ngờ hỏi.
“Cậu ta là như vậy người, suốt ngày hi hi ha ha.”
Diệp Huyền khẽ cười, nhét đồ dùng khẩn cấp vào túi, trong lòng đột nhiên xuất hiện vài suy nghĩ kích động. Trương Vãn Thanh không để ý đến hành động nhỏ này, đi theo Diệp Huyền đến phòng riêng. Cửa đóng lại, chỉ còn lại hai người ngồi yên lặng trong phòng, bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ. Trương Vãn Thanh lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cô không biết nên nói gì, nhưng khi ngước mắt lên, cô phát hiện Diệp Huyền đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Chương 160: Mập mờ
“Anh Diệp Huyền, anh đang làm gì vậy?”
Trương Vãn Thanh ngại ngùng tránh ánh mắt nóng bỏng của Diệp Huyền, xấu hổ nói: “Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào em thế?”
“Em cảm thấy sao?”
Diệp Huyền cong khóe miệng, ôm chặt Trương Vãn Thanh, nhẹ giọng nói: “Hôm nay lúc chúng ta gặp nhau ở phòng khám, em vẫn nợ anh một thứ, đúng không?”
“Hả?”
Trương Vãn Thanh bị Diệp Huyền ôm lấy, khuôn mặt càng cảm thấy nóng hơn, nói: “Nợ, nợ anh cái gì? Em, em không biết anh đang nói gì...”
“Em còn giả bộ?”
Diệp Huyền cười lớn, cong ngón tay, nâng chiếc cằm thanh tú và trắng nõn của Trương Vãn Thanh lên!
“Anh Diệp Huyền...”
Nhìn thấy dáng vẻ bá đạo của Diệp Huyền, Trương Vãn Thanh không khỏi thở gấp, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Em nghĩ, anh đôi khi thật xấu…”
Nói như vậy,nhưng Trương Vãn Thanh vẫn vô thức nhắm mắt lại, cả người mềm mại dựa vào ngực Diệp Huyền, mong chờ nụ hôn của hắn!
Dáng vẻ muốn từ chối nhưng vẫn nghênh đón!
“Vãn Thanh ...”
Cảm nhận được sự mềm mại của Trương Vãn Thanh áp sát vào cơ thể mình, cũng như đôi môi nhỏ nhắn quyến rũ của cô, Diệp Huyền không khỏi hít sâu một!
Nói thật, Trương Vãn Thanh rất đẹp, thân hình gợi cảm và hoàn hảo với những đường nét tinh tế, quả thật có thể xưng là báu vật nhân gian!
Các đường nét trên khuôn mặt của cô tinh xảo động lòng người, gần như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, lúc này, khi cô nhắm hờ mắt thì lại càng thêm động lòng người!
Ngoài ra, làn da trắng nõn kết hợp với phong thái nhẹ nhàng và đáng yêu của cô!
Cho dù tâm Diệp Huyền có tịnh đến đâu thì thời điểm này, hắn cũng không thể kiềm chế được bản thân được nữa. Ngay lúc hắn chuẩn bị hôn lên đôi môi đỏ rực của Trương Vãn Thanh, bên ngoài phòng bỗng nhiên vang lên âm thanh vội vã!
“Chuyện gì xảy ra?”
Trương Vãn Thanh giật mình, vội vàng mở mắt ra.
“Mặc kệ chuyện bên ngoài.”
Diệp Huyền cong khóe môi, nhẹ nhàng đỡ lấy bờ vai tinh tế của Trương Vãn Thanh, muốn nếm thử hương vị người đẹp.
“Anh Diệp Huyền...”
Hô hấp của Trương Vãn Thanh tăng vọt, cô lại nhắm mắt lại!
Không ngờ!
Bên ngoài phòng lại có một tiếng động lớn hơn, lập tức phá vỡ bầu không khí nóng bỏng và ấm áp giữa hai người!
“Chết tiệt!”
Ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên đông cứng lại, Trương Vãn Thanh vội vàng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn ra ngoài đánh người, nhẹ giọng nói: “Anh Diệp Huyền, anh đừng tức giận, tối nay em sẽ để anh hôn em cho đến khi anh thỏa mãn mới thôi...”
Nghe thấy lời Trương Vãn Thanh nói, Diệp Huyền không nhịn được bật cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng của cô, hỏi: “Vãn Thanh, hóa ra em là người có khẩu vị lớn như vậy nha, thật sự muốn anh hôn cả em cả đêm?”
“Hả?”
Trương Vãn Thanh sửng sốt một lát, sau đó khuôn mặt đỏ lên, cô vỗ ngực Diệp Huyền một cái rồi nói: “Đồ vô lại, em tốt bụng khuyên nhủ anh, vậy mà anh lại đùa giỡn em...”
Diệp Huyền lập tức cười lớn, đúng lúc này, tiếng ồn ào bên ngoài phòng càng lúc càng lớn hơn. Ngoài ra còn có tiếng gầm giận dữ của Dương Duy: “Khương Thiên, anh đừng khinh người quá đáng!”
Người đàn ông tên Khổng Thiên đáp: “Tôi bắt nạt mấy người thì sao, có ý kiến gì? Anh thật sự cho rằng Tập đoàn Lâm Thị rất lợi hại sao?”
Cùng lúc đó, họ nghe thấy tiếng chai thủy tinh đập vỡ và tiếng hét của Dương Duy, chắc hẳn là người của Khổng Thiên đã dùng chai thủy tinh đập vào đầu Dương Duy.
“Dương Duy bị bắt nạt?”
Lông mày Diệp Huyền đột nhiên dựng thẳng lên, Trương Vãn Thanh cũng vội vàng nói: “Chúng ta đi ra ngoài xem một chút!”
Bên ngoài cánh cửa của phòng 008 vô cùng hỗn loạn. Chu Tiểu Phỉ và những người khác bị ném sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Mặt khác, Dương Duy ngã quỵ xuống đất, trên trán vẫn còn mảnh thủy tinh và vết máu đỏ.
“Dương Duy, có chuyện gì vậy?!”
Diệp Huyền vội vàng đi tới, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận, sau đó đỡ Dương Duy đứng dậy, may mắn là anh ta chỉ bị thương nhẹ ngoài da, không có gì đáng lo ngại!
“Anh Diệp Huyền!”
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, hai mắt lập tức đỏ lên: “Thiếu gia Khổng Thiên của nhà họ Khổng chiếm phòng riêng của tụi em, còn đánh tụi em một trận!”
Sắc mặt Trương Vãn Thanh đột nhiên thay đổi: “Chẳng lẽ là Khổng Thiên, nhị thiếu gia nhà họ Khổng, một trong năm đại gia tộc, người vẫn đang luyện võ trong võ điện của nhà họ Khổng sao?”
“Đúng vậy!”
Dương Duy sờ cái trán đang chảy máu của mình, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Tên khốn đó thật đáng ghét, còn nói nếu tụi em phá hỏng tâm trạng tốt của gã thì ngày mai gã sẽ phá huỷ Tập đoàn Lâm Thị!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyền trở nên lạnh lùng, hắn chuẩn bị xông vào phòng 008. Dương Duy là cấp dưới của hắn, những người trong tổ tám đổi xử với hắn cũng không tệ!
Sao Diệp Huyền có thể mặc kệ khi thấy Dương Duy bị đánh được? Hơn nữa, tên Khổng Thiên chết tiệt đó đã phá hỏng bầu không khí tuyệt đẹp và nụ hôn của Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh!
Tội gã đáng chết vạn lần!
Tuy nhiên, người quản lý của nhà hàng thịt nướng đã vội vàng chạy đến can ngăn hắn: “Vị tiên sinh này, tốt hơn hết là anh nên bình tĩnh! Nhà họ Khổng là một gia tộc luyện võ có tiếng, hơn nữa còn nuôi một số lượng lớn cao thủ!”
“Không bằng tôi tìm cho mọi người một phòng khác, mọi chi phí đều được miễn phí, được không?”
“Nhà họ Khổng không phải ai cũng đắc tội được! Và một khi nhà họ Khổng không hài lòng với chúng tôi, nhà hàng của chúng tôi sẽ phải chờ đến ngày bị đóng cửa!”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của quản lý, Diệp Huyền mỉm cười: “Có thể thấy được tên Khổng Thiên này đã có tiếng xấu từ lâu.”
“Tôi chuyên môn đối phó với loại khốn kiếp này, hôm nay gã gây chuyện với người của tôi, những ngày an nhàn của gã đã kết thúc.”
“Quản lý, ông đừng lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm về những chuyện xảy ra, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà hàng!”
Nói rồi, Diệp Huyền trực tiếp đá cửa phòng 008!
Người quản lý bị doạ sợ hãi, tranh thủ thời gian xoay người đi gọi điện thoại!
Lúc này, Diệp Huyền đưa đám người Dương Duy vào trong phòng 008!
m thanh lớn từ cửa lập tức khiến Khổng Thiên và những người khác đang uống rượu vui vẻ trong phòng sợ hãi nhảy dựng lên, sau đó vẻ mặt đầy tức giận!
“Mẹ nó, đứa nào tìm đường chết?”
Họ ngẩng đầu nhìn cửa, nhìn thấy lại là đám người Dương Duy, lập tức cười tự phụ: “Không ngờ lại là tên rác rưởi này, sao vậy, anh cho rằng chúng tôi đánh anh chưa đủ sao?”
Bị họ chế giễu, Dương Duy tức giận nói: “Mấy người đừng đắc ý, đại ca của tôi đang ở đây! Nếu mấy người không muốn chết thì lập tức nhận lỗi đi!”
“Đại ca của anh?”
Khổng Thiên và những người khác lần lượt đánh giá Diệp Huyền, phát hiện Diệp Huyền không phải là người cao lớn cường tráng, cho nên lập tức giễu cợt: “Chỉ bằng dáng vóc của hắn, nếu người của chúng tôi muốn giết hắn thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!”
Vừa nói, bốn người đàn ông bên cạnh Khổng Thiên lập tức đứng dậy, mỗi người đều cao gần hai mét, cơ bắp như đá gần như bung cúc áo! Trên mặt họ nở nụ cười tàn nhẫn, ánh mắt âm trầm, trên hai cánh tay xăm hình rồng phượng trông rất đáng sợ!
Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ đột nhiên sợ hãi. Tuy nhiên, Diệp Huyền vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn bốn người đàn ông mạnh mẽ với nụ cười xấu xa, cười lạnh nói:
“Chỉ bằng chút năng lực ấy của mấy người thì có thể đánh bại ai đây?”
Vô cùng bá đạo!
Bình luận facebook