-
Chương 166-170
Chương 166: Lâm Thanh Nhâm mắc cỡ
“Để mình xem Lâm Thanh Nham có thủ đoạn gì...”
Trong lòng Diệp Huyền có chút nghi hoặc, chẳng mấy chốc xe đã chạy tới nhà họ Lâm.
“Diệp Huyền, con đã về rồi! Ông nội Lâm hình như cảm thấy không khỏe!”
Lý Gia Tuệ dẫn đầu đi ra ngoài nghênh đón, mặc dù bà có vẻ hơi lo lắng nhưng ánh mắt vô thức né tránh, tựa hồ trong lòng chột dạ. Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Diệp Huyền căn bản đã có đáp án!
Lý Gia Tuệ đang giúp Lâm Thanh Nham lừa dối hắn!
“Gia đình này thật sự rất thú vị.”
Diệp Huyền thầm buồn cười trong lòng, cảm thấy mặc dù Lâm Thanh Nham là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhưng cô cũng có chỗ đáng yêu!
Bên ngoài Lâm Thanh Nham không thể vứt mặt mũi xuống nhưng trong lòng lại rất muốn!
Điều này khiến cô trong ngoài bất nhất, cũng khiến người khác dở khóc dở cười!
Quả nhiên, khi Diệp Huyền đi tới phòng Lâm lão gia, Lâm Thanh Nham đang giả vờ lo lắng xoa bóp và thư giãn cho ông nội Lâm!
“Ông nội, ông cảm thấy khá hơn chưa?”
Lâm Thanh Nham lo lắng hỏi Lâm lão gia, nhưng đồng thời, cô cũng lén lút liếc nhìn Diệp Huyền, trong lòng âm thầm mừng thầm!
Hừ, Diệp Huyền thông minh thì sao, không phải cũng ngoan ngoãn trở về đây ư? Nghĩ như vậy, khóe miệng Lâm Thanh Nham vô thức nở một nụ cười tự mãn!
Lâm lão gia cũng âm thầm bất lực, nhưng ông vẫn kiên trì tiếp lời Lâm Thanh Nham: “Tốt hơn rồi, nhưng ông vẫn cảm thấy không thoải mái lắm...”
“Ông nội, cháu về gặp ông!”
Diệp Huyền cố ý lên tiếng chào hỏi, trong lòng Lâm lão gia rất vui vẻ, tuy nhiên vẫn cố ý thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên:
“Diệp Huyền, tối nay không phải cậu có hẹn sao, sao lại có thời gian về nhà?”
Lâm Thanh Nham khẽ nói: “Ông nội, ông đột nhiên cảm thấy không khỏe, cháu không yên lòng, cho nên gọi hắn về.”
“Ôi chao.”
Lâm lão gia lộ ra vẻ mặt trách móc, nói: “Người lớn tuổi lâu lâu lại cảm thấy không thoải mái, có gì bất ngờ đâu? Diệp Huyền, khiến cậu phải huỷ cuộc hẹn trở về, xin lỗi cậu!”
Thấy vậy, Diệp Huyền không khỏi thầm cười khổ, trình độ diễn xuất và lừa gạt của hai ông cháu này ngang nhau!
“Ông nội, cháu sẽ kiểm tra mạch giúp ông.”
Nói rồi, Diệp Huyền đi tới giúp Lâm lão gia kiểm tra mạch, đột nhiên hắn cau mày!
Mấy chục giây trôi qua, Diệp Huyền vẫn cau mày như cũ!
Thế là, Lâm Thanh Nham sợ hãi: “Chẳng lẽ sức khoẻ ông nội thật sự có vấn đề?”
Cô vội vàng hỏi: “Diệp Huyền, tình hình thế nào?”
Diệp Huyền không trả lời mà đặt tay lên mạch bàn tay kia của Lâm lão gia, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn!
“Nguy rồi, không phải ông nội thật sự có bệnh chứ?”
Lâm Thanh Nham đột nhiên lo lắng đến mức tim đập liên tục!
Ngay cả Lâm lão gia cũng bắt đầu cảm thấy bất an: “Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ tôi bị bệnh nặng sao?”
Lâm Thanh Nham không kìm được nên vội vàng tiếp tục hỏi: “Diệp Huyền, anh nói gì đi, ông nội tôi không có chuyện gì đúng không?”
“Haha!”
Diệp Huyền bỗng nhiên thoải mái cười một tiếng rồi nói: “Cơ thể ông nội không có vấn đề gì!”
Nghe xong câu trả lời của Diệp Huyền, Lâm lão gia thở phào nhẹ nhõm, ông thật sự lo mình mắc bệnh hiểm nghèo!
“Vậy vừa rồi anh chỉ cố ý hù doạ tôi?”
Lâm Thanh Nham không khỏi nổi nóng, ánh mắt vô cùng tức giận!
“Thì sao, cô là người nói dối trước, nói rằng ông nội không khỏe, còn cố tình lừa tôi nhanh chóng về nhà, không phải sao?”
Diệp Huyền cười lớn nói: “Người đẹp, chỉ cô được nói dối tôi mà tôi không được phép nói dối cô sao? Làm gì có chuyện vô lý như vậy?”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Thanh Nham không khỏi hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt đỏ lên!
Cho dù cô có ngu ngốc đến đâu thì lúc này cô đoán rằng Diệp Huyền đã biết mình đang cố ý lừa hắn về nhà!
“Tôi, tôi không nói dối anh!”
Lâm Thanh Nham biết mình đã bị nhìn thấu nhưng vẫn không cam lòng chịu thua, vẻ mặt cao ngạo cãi lại: “Vừa rồi ông nội cảm thấy không thoải mái! Nếu không tin tôi thì anh hỏi ông nội là biết!”
“Chuyện này?”
Lâm lão gia không ngờ Lâm Thanh Nham lại đẩy vấn đề lên người mình, vì vậy ông đành phải mỉm cười bất lực nói:
“Thanh Nham, đừng cố cãi nữa, cháu chỉ cần thừa nhận cháu nhớ Diệp Huyền quá nên mới lừa cậu ấy về nhà không phải là được rồi sao?”
“Ha ha!”
Diệp Huyền nghe thấy vậy không khỏi bật cười.
Lâm Thanh Nham không ngờ Lâm lão gia lại vạch trần lời nói dối của mình, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, nói: “Ông nội, ông đang nói gì vậy?”
“Còn Diệp Huyền, cái tên bại hoại nhà anh, có gì đáng mà cười!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham đá vào mông Diệp Huyền, sau đó ôm khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy!
Mất mặt, thực sự quá mất mặt!
“Thanh Nham, đừng đi mà, chúng ta nói dối tiếp đi!”
Diệp Huyền cố ý trêu chọc Lâm Thanh Nham, nhưng cô đã che chặt lỗ tai, xấu hổ bỏ chạy!
“Haha!”
Lâm lão gia cũng vui vẻ, cười nói với Diệp Huyền: “Diệp Huyền, tính Thanh Nham là vậy, trong ngoài không đồng nhất, con bé thật sự rất nhớ cậu!”
Lý Gia Tuệ cũng cười nói: “Tối nay con không ăn ở nhà, Thanh Nham cứ phụng phịu, ăn hết tận ba chén cơm!”
Nghe xong, trong lòng Diệp Huyền không thể không thừa nhận hắn cũng động tâm!
Hắn biết Lâm Thanh Nham là người kiêu ngạo, trong lòng thật sự rất muốn nhưng cô không thể bỏ xuống thể diện của mình, cho nên không nói những lời trong lòng ra ngoài.
Diệp Huyền thật sự biết rất rõ, sở dĩ Lâm Thanh Nham nói dối hắn chẳng qua chỉ là muốn hắn trở về, muốn người đàn ông mình thích có thể về nhà gặp cô!
Đây là cách thức thể hiện tình cảm của cô, không giống với những người khác!
Điều này cũng là do tính cách của cô!
“Thanh Nham thật sự khá dễ thương!”
Diệp Huyền thưởng thức dáng vẻ ngại ngùng chạy trốn của Lâm Thanh Nham, không khỏi nhẹ nhàng cong khóe miệng lên!
Thấy Diệp Huyền dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Lâm Thanh Nham, trong lòng Lý Gia Tuệ thầm vui mừng!
Trong lòng hai người trẻ tuổi thực sự đều có nhau, xem ra chỉ cần chờ thời điểm họ vượt qua rào cản tâm lý!
Sẽ thật đáng tiếc nếu cả hai không phát triển thành một mối quan hệ lãng mạn!
Lâm lão gia có chút không chắc chắn hỏi thăm: “Diệp Huyền, cơ thể của tôi thật sự không có chuyện gì chứ?”
Diệp Huyền cười nói: “Sức khỏe của ông không những không sao mà còn rất khoẻ mạnh! Nếu tích cực chăm sóc và bồi bổ thì tinh lực sẽ dồi dào, sinh thêm một đứa cũng không có vấn đề gì!”
Lý Gia Tuệ lập tức bị chọc cười, Lâm lão gia xấu hổ nói: “Thằng nhóc này đúng thật là, còn dám lấy ông nội ra làm trò cười? Tuổi đã cao rồi còn sinh một đứa gì chứ!”
Đúng lúc này, Lâm Văn Bạch đứng trong phòng khách đột nhiên hét lớn: “Cha, vợ, Thanh Nham, mọi người xuống đây một chút! Con nghe nói có chuyện xảy ra với nhà họ Khổng!”
“Nhà họ Khổng?”
Lâm lão gia không khỏi cau mày, vội vàng cùng mọi người đi đến phòng khách: “Nhà họ Khổng mà anh đang nói đến có phải là nhà họ Khổng, một trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành không?”
“Không sai!”
Lâm Văn Bạch vội vàng gật đầu, Lâm Thanh Nham cũng nhanh chóng đi tới, lo lắng tình hình hiện tại ở Dương Thành: “Nhà họ Khổng đã xảy ra chuyện gì?”
“Con cũng chỉ là nghe người khác nói thôi!”
Lâm Văn Bạch nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Khổng đi ra ngoài ăn, bị đánh thành người tàn phế, ngay cả đầu cũng bị nứt!”
“Quản gia nhà họ Khổng chết ngay tại chỗ! Những cao thủ bên cạnh nhị thiếu gia nhà họ Khổng cũng bị đánh gãy tay gãy chân! Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp!”
Nghe thấy vậy, Lâm lão gia, Lâm Thanh Nham và Lý Gia Tuệ đều sửng sốt!
Ai cả gan đến mức ngay cả người nhà họ Khổng cũng dám động đến? Quản gia Hoàng, người có danh tiếng và địa vị nhất định trong giang hồ thực sự đã bị giết ngay tại chỗ? Ai mà không biết nhà họ Khổng thật sự còn kinh khủng hơn cả nhà họ Tào, thực lực giấu càng sâu!
Ở Dương Thành, nhà họ Khổng có thế lực rất mạnh, ai dám khiêu khích họ, không phải là tìm đường chết sao!
Dương Thành nhất định sẽ xảy ra biến động lớn!
Nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt họ, Diệp Huyền không nhịn được hỏi: “Có phải tên đầy đủ của nhị thiếu gia nhà họ Khổng là Khổng Thiên không? Có phải gã bị đánh trong nhà hàng thịt nướng không?”
Chương 167: Lâm Thanh Nham bảo vệ Diệp Huyền
Nghe Diệp Huyền hỏi, trái tim Lâm Văn Bạch đột nhiên nhảy dựng lên: “Diệp Huyền, sao anh biết rõ như vậy? Nhị thiếu gia nhà họ Khổng quả thật tên là Khổng Thiên! Hơn nữa, hôm nay cậu ta còn bị đánh ở nhà hàng thịt nướng!”
“Anh đừng nói chính anh là người đánh cậu ta đấy! Đây không phải chuyện đùa đâu!”
Nghe vậy, Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham lập tức hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền!
Sau khi nghe Lâm Văn Bạch chất vấn, Diệp Huyền xem thường đáp: “Nếu là Khổng Thiên của nhà họ Khổng thì chính cháu là người đánh gã! Về phần quản gia Hoàng tên đầy đủ là gì thì cháu không biết, nhưng cháu là người đã giết ông ta!”
Thấy Diệp Huyền trả lời như vậy, người nhà họ Lâm ngây ngẩn cả người!
“Thật đúng là anh gây hoạ!”
Sau vài giây hoảng sợ, Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, tức giận quát lên:
“Diệp Huyền, chẳng lẽ anh đã quên Phùng Kim Long, gia chủ nhà họ Phùng, đã tìm Triệu Tam Đao xử lý anh rồi sao?”
“Mối uy hiếp của nhà họ Phùng vẫn chưa lắng xuống, anh lại đi trêu chọc người nhà họ Khổng sao? Não anh có vấn đề gì không, hay anh nghĩ rằng nhà họ Lâm chúng tôi chưa đủ rắc rối?”
Ở bên cạnh, mặc dù Lâm Thanh Nham vô cùng ngạc nhiên và lo lắng, nhưng cô vẫn vội vàng nói thay cho Diệp Huyền: “Cha, cha đừng tức giận, Diệp Huyền tuyệt đối sẽ không tùy tiện gây chuyện!”
Cô kéo Diệp Huyền sang một bên, khẩn trương hỏi: “Diệp Huyền, đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ đi ăn thôi, sao lại đánh nhau với đám người Khổng Thiên?”
Diệp Huyền sờ mũi, nói chuyện Khổng Thiên đánh Dương Duy, Chu Tiểu Phỉ và các nhân viên khác của Tập đoàn Lâm Thị trong nhà hàng thịt nướng ra, sau đó hắn cũng nói hết những chuyện khi đánh Khổng Thiên!
Sau khi nghe Diệp Huyền giải thích, Lâm Văn Bạch càng thêm tức giận!
“Diệp Huyền, anh có ngu không? Để trút giận cho Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ mà anh đánh Khổng Thiên thành người tàn phế, ngay cả quản gia Hoàng cũng giết? Đây không phải trở thành kẻ thù của nhà họ Khổng sao?”
Lâm Văn Bạch nghiến răng dữ tợn nhìn Diệp Huyền, trong lòng đầy oán hận!
Vốn dĩ Diệp Huyền không muốn chấp nhặt với Lâm Văn Bạch, nhưng sau khi nghe ông nói xong, hắn thật sự không chịu nổi!
“Lâm Văn Bạch, chú đang nói cái gì vậy? Mặc dù Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không có năng lực gì, nhưng họ vẫn là nhân viên trung thành của Tập đoàn Lâm Thị!”
“Nếu không phải ông nội và cha của họ ủng hộ nhà họ Lâm trong ban giám đốc, e rằng chú và Thanh Nham đã bị nhà họ Lục và các giám đốc khác đuổi ra khỏi Tập đoàn Lâm Thị rồi đúng chứ?”
“Ngoài ra, cháu và họ cũng là bạn bè, nếu cháu không giúp họ, vậy họ sẽ nghĩ gì về cháu, họ sẽ nghĩ gì về Tập đoàn Lâm Thị và Thanh Nham? Hơn nữa, lúc đó Khổng Thiên không chỉ nói ngông cuồng mà gã còn không coi Tập đoàn Lâm Thị ra gì! Dương Duy tranh cãi với chúng nhưng đổi lại lại bị đánh đập tàn bạo! Ngay cả họ cũng dám đối đầu với nhà họ Khổng thì chú sợ cái gì?!”
“Lâm Văn Bạch, không thể không nói, bản lĩnh của chú còn không bằng Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ! Tất cả những gì chú nghĩ đến là bảo vệ lợi ích của chính mình!”
Lâm Văn Bạch bị Diệp Huyền dạy dỗ, ông càng tức giận hơn, nhảy dựng lên: “Diệp Huyền! Anh dạy dỗ tôi đúng không? Ai cho anh cái dũng khí đó?”
“Câm miệng!”
Lâm lão gia không khỏi tức giận hét lên, ngăn Lâm Văn Bạch tiếp tục gào thét: “Diệp Huyền nói đúng, mặc kệ như thế nào, Diệp Huyền đều có lý do để giúp Dương Duy!”
“Chuyện này không thể trách Diệp Huyền, chính Khổng Thiên và quản gia Hoàng đã đi quá xa, chết hoặc bị thương, họ bị trừng phạt đúng tội!”
Lâm Văn Bạch không ngờ Lâm lão gia sẽ bảo vệ Diệp Huyền, ông càng tức giận hơn: “Cha! Chẳng lẽ cha không biết nhà họ Khổng thậm chí còn tàn nhẫn và vô tình hơn nhà họ Phùng sao!”
“Chống lại nhà họ Phùng, chúng ta vẫn có thể ứng phó được, nhưng nếu khiêu khích nhà họ Khổng thì tuyệt đối sẽ không thể sống yên ổn được! Nếu họ hợp lực, Tập đoàn Lâm Thị chúng ta nhất định sẽ xong đời!”
Nghe Lâm Văn Bạch nói xong, Lâm lão gia vỗ bàn, tức giận nói: “Vậy sao! Mặc dù nhà họ Phùng và nhà họ Khổng rất có quyền lực, nhưng nhà họ và Tập đoàn Lâm Thị đáng bị cưỡi trên đầu trên cổ sao?”
“Chỉ cần Tập đoàn Lâm Thị của chúng ta muốn tiếp tục phát triển, chúng ta chắc chắn sẽ phải chịu những đối thủ đáng gờm trong tương lai! Cả ngày lo trước lo sau, không muốn phát triển, còn không bằng đóng gói hành lý rồi về quê của làm ruộng!”
Thấy khí thế của Lâm lão gia, Diệp Huyền không khỏi vỗ tay tán dương: “Ông nội rất có khí phách, đây mới thực sự là dáng vẻ của người gầy dựng sự nghiệp lớn nên có! Lâm Văn Bạch, chú tranh thủ thời gian học tập đi!”
Lâm Văn Bạch thấy Diệp Huyền còn dám giễu cợt mình, ông tức giận nghiến răng: “Đây là rắc rối do anh gây ra, tự anh giải quyết đi!”
Diệp Huyền cười khinh bỉ nói: “Đương nhiên cháu có cách giải quyết, cháu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chú có bản lĩnh hỗ trợ cháu, chưa gây thêm phiền phức là may mắn lắm rồi!”
“Anh!”
Lâm Văn Bạch tức giận đến mức ngực ngột ngạt, đúng lúc này, điện thoại Lâm Thanh Nham vang lên, thông tin người gọi là một số lạ!
“Alo, xin chào!”
Ngay khi Lâm Thanh Nham nhấc điện thoại lên, người ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng lạnh lùng:
“Cô là Lâm Thanh Nham? Tôi là nhị gia nhà họ Khổng, Khổng Thiên là con trai tôi!”
Lâm Thanh Nham âm thầm giật nảy mình, nhưng miễn cưỡng ổn định tâm trạng, lạnh lùng hỏi: “Nhị gia nhà họ Khổng gọi điện thoại cho tôi không biết có chuyện gì?”
“Biết rõ còn cố hỏi đúng không!”
Khổng Húc nghiến răng giận dữ nói: “Nếu không muốn nhà họ Lâm bị giết thì ngoan ngoãn từ bỏ một nửa cổ phần của Tập đoàn Lâm và giao Diệp Huyền cho chúng tôi!”
Giọng nói của gã như sấm rền, ngay cả khi Lâm Thanh Nham không bật loa ngoài!
Lâm Văn Bạch và Lâm lão gia ở bên cạnh cũng nghe được không sót một chữ nào, trong lòng họ âm thầm kinh hãi!
Đối mặt với uy hiếp độc đoán của Khổng Húc, trong lòng Lâm Thanh Nham run sợ, nhưng khi ánh mắt cô nhìn vào Diệp Huyền, cô đột nhiên khôi phục lại dũng khí!
“Nhị gia nhà họ Khổng, thứ lỗi cho tôi không thể đáp ứng được điều kiện ông đưa ra! Lần này chính Khổng Thiên là người đã khiêu khích Tập đoàn Lâm Thị của chúng tôi trước, mấy người còn không biết xấu hổ mà đến bắt chúng tôi chịu trách nhiệm?! Chúng tôi không hề sai!”
Nhận được câu trả lời của Lâm Thanh Nham, Khổng Húc lập tức nổi trận lôi đình: “Được rồi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cô cứ chờ đó cho tôi, một khi thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, nhà họ Khổng chúng tôi nhất định sẽ trả thù!”
“Tôi muốn để mấy người nhìn rõ khiêu khích nhà họ Khổng chúng tôi sẽ thê thảm đến mức nào! Cô cũng sẽ biết quyết định của mình sai lầm đến mức nào!”
Lâm Thanh Nham không khỏi siết chặt điện thoại khi nghe thấy Khổng Húc uy hiếp: “Vậy ông cũng nghe rõ cho tôi! Cho dù tôi, Lâm Thanh Nham, đánh cược với tính mạng của mình, cho dù Tập đoàn Lâm trở thành hư vô, tôi cũng sẽ không để Diệp Huyền xảy ra chuyện! Cứ như vậy đi!”
Nói xong, Lâm Thanh Nham dứt khoát cúp máy!
Điều này doạ Lâm Văn Bạch sợ hãi: “Thanh Nham, con không những không xin lỗi Khổng Húc mà còn lớn giọng với gã? Có phải đầu óc con không tỉnh táo đúng không?”
Lâm Thanh Nham không nói gì, bởi vì sau khi cúp điện thoại của Khổng Húc vì giận dữ, bàn tay như ngọc của cô run rẩy không kiềm chế được, sắc mặt tái nhợt!
Có thể thấy, việc cự tuyệt Khổng Húc đã khiến cô cạn kiệt sức lực!
Thấy vậy, Diệp Huyền vô thức cảm thấy ấm lòng!
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được Lâm Thanh Nham kiên định bảo vệ hắn!
Không sai, bởi vì trong lòng Lâm Thanh Nham yêu Diệp Huyền!
Cho nên cho dù trong lòng người phụ nữ yếu đuối này vô cùng sợ hãi, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí để chiến đấu với thế lực tà ác đến cùng!
“Thanh Nham, cảm ơn cô đã bảo vệ tôi!”
Diệp Huyền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay run rẩy của Lâm Thanh Nham!
Chương 168: Sẽ không lừa dối
Diệp Huyền nắm lấy bàn tay Lâm Thanh Nham, đồng thời truyền một luồng chân khí ấm áp vào trong cơ thể cô, giúp cô xua tan nỗi sợ hãi!
Cảm nhận được hơi ấm phát ra từ tay Diệp Huyền, trong lòng Lâm Thanh Nham dần dần bình tĩnh lại!
Tuy nhiên, cô vội vàng rút tay lại, trở lại dáng vẻ kiêu ngạo trước đây: “Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không giúp anh vì quan tâm đến anh!”
Diệp Huyền mím môi mỉm cười, người phụ nữ này lại bắt đầu trong ngoài bất nhất!
“Ngay khi thời gian kiểm soát chặt chẽ trôi qua, nhà họ Lâm chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn! Lần này nên làm thế nào cho phải đây!”
Lâm Văn Bạch hoảng hốt đấm một cái lên sofa. Như đã đề cập trước đó, vì Phiền Chiến Vương muốn trở về Dương Thành, cho nên Chiến bộ và Cục Cảnh sát đã ban hành thông báo cấm các gia tộc và thế lực lớn gây rắc rối trong thời gian kiểm soát chặt chẽ!
Do đó, sau khi Phiền Chiến Vương rời khỏi Dương Thành, thời gian kiểm soát chặt chẽ sẽ chính thức kết thúc, thời gian này sẽ kéo dài trong một tuần. Khi đó, các gia tộc và thế lực lớn sẽ khôi phục lại sự kiêu ngạo của họ và triển khai hành động trả thù!
Lâm Văn Bạch đứng ngồi không yên, còn Diệp Huyền bình tĩnh: “Chỉ là nhà họ Khổng mà thôi, chú sợ đến vậy sao? Nếu họ dám tới thì tôi dám giết!”
Lâm Văn Bạch nghiến răng nói một cách hung dữ: “Anh cho rằng anh có một chút võ công thì tốt sao?”
“Một khi nhà họ Khổng trả thù, họ sẽ làm tất cả những gì có thể khiến cho anh không thể đề phòng, đến lúc đó anh bị giết còn không biết chuyện gì xảy ra!”
Lâm lão gia ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Vì nhà họ Khổng không dám làm gì với Tập đoàn Lâm Thị chúng ta trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, điều đó có nghĩa là họ sợ Phiền Chiến Vương!”
“Phiền Chiến Vương sẽ trở lại sau ba ngày nữa, lúc đó sẽ có một bữa tiệc chiêu đãi giới danh lưu! Nếu chúng ta có thể tham dự bữa tiệc này và nhờ Phiền Chiến Vương giúp đỡ, vấn đề này chắc chắn sẽ được giải quyết!”
Dứt lời, Lâm lão gia lại bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hiện tại nhà họ Lâm chúng ta chỉ có địa vị thấp, làm sao có đủ tư cách tham gia bữa tiệc cao cấp như vậy...”
Nghe vậy, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham cũng thổn thức thở dài một hơi!
Với thực lực của nhà họ Lâm, quả thực họ không đủ tư cách!
Diệp Huyền cười nói: “Thật ra cháu có thể tự mình giải quyết chuyện nhà họ Khổng, nhưng nếu ông nội muốn tham gia bữa tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương thì cháu cũng có thể làm được!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên: “Cậu thật sự có cách sao?”
“Đúng vậy, cháu có thể để nhà họ Lâm tham dự buổi tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Vấn đề này đối với cháu mà nói không khó chút nào!”
Nghe thấy vậy, Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia vô cùng sửng sốt!
Lâm Văn Bạch giễu cợt: “Diệp Huyền, anh có biết Phiền Chiến Vương là nhân vật gì không? Hắn là một thành viên quan trọng của Chiến bộ, một tên nhà quê như anh làm sao có thể tiếp cận được?”
“Đừng tưởng rằng anh có quan hệ tốt với ông già nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu thì anh có thể nhờ họ giúp anh lẻn vào bữa tiệc cao cấp đó!”
“Nghe cho kỹ, không chỉ có hai người họ mà ngay cả nhà họ Thạch, gia tộc quyền lực nhất ở Dương Thành cũng chưa chắc đã có đủ tư cách để tham dự bữa tiệc này!”
“Giả vờ thì cũng phải trang bị đủ kiến thức chứ?”
Lâm Văn Bạch giễu cợt, nhưng Diệp Huyền vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: “Đừng phán xét những điều chú không hiểu bằng con mắt hẹp hòi của mình!”
“Cũng đừng lấy tư duy quán tính của chú đi kết luận bản lĩnh của cháu!”
“Nếu chú nghi ngờ lời nói của cháu, vậy chú có thể không đi bữa tiệc ba ngày sau!”
Lâm Văn Bạch tiếp tục bị Diệp Huyền chế giễu, ông tức giận đến mức thở hổn hển: “Hừ! Nếu anh có khả năng để nhà họ Lâm tham dự bữa tiệc này, tôi sẽ đích thân rót trà mời anh để cảm ơn!”
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Mọi người nhớ kỹ, đây là điều ông ấy đã hứa, không phải cháu ép buộc ông ấy!”
Thấy hai người lại đối nghịch nhau, lần này Lâm lão gia không phát biểu ý kiến!
Không phải ông không tin vào thực lực của Diệp Huyền, mà địa vị của Phiền Chiến Vương nằm ngoài tầm với của người thường, rất khó tham dự bữa tiệc này!
Lâm Thanh Nham không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự có thể làm được sao?”
“Trăm phần trăm có thể làm được!”
Diệp Huyền nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Nham, cười dịu dàng nói: “Tôi sẽ không nói dối cô!”
“Dù sao mọi người cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày nữa sẽ cùng nhau đi dự tiệc nghênh đón Phiền Chiến Vương!”
“Và cô cũng nên chuẩn bị sẵn sàng lễ phục mình muốn mặc ngày hôm đó!”
Nhìn ánh mắt đầy tự tin của Diệp Huyền, trong lòng Lâm Thanh Nham khẽ động!
Điều kỳ lạ là chỉ cần nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh và tự tin của Diệp Huyền, trong lòng Lâm Thanh Nham sẽ cảm thấy vô cùng an tâm!
Đồng thời, cô cũng có nhiều kỳ vọng hơn đối với Diệp Huyền, vô thức sinh ra tình cảm và sự mến mộ đối với Diệp Huyền!
“Sao cô lại nhìn chằm chằm vào tôi?” Diệp Huyền mỉm cười hỏi.
Lâm Thanh Nham vội vàng quay mặt sang một bên, đáp: “Tôi không nhìn anh, anh đừng tự luyến!”
“Nếu cô đã không thích tôi thì tôi đi đây!”
Diệp Huyền nhún vai, chuẩn bị đi ra ngoài!
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại rời đi sớm như vậy, bỗng nhiên trở nên lo lắng: “Anh vừa mới về nhà giờ lại muốn đi đâu?”
Diệp Huyền quay đầu sang một bên đáp: “Tôi đã nói rất rõ, tạm thời sẽ không về nhà họ Lâm ngủ cho đến khi cô chấp nhận tôi, nhưng dù sao tôi cũng phải tìm một chỗ qua đêm chứ?”
“Qua đêm?”
Lâm Thanh Nham vô thức nghĩ đến hình ảnh Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ôm nhau ngủ!
Như vậy sao được!
Lâm Thanh Nham lập tức căng thẳng!
“Không, anh không thể đi!”
“Nếu anh đã đánh Khổng Thiên thành người tàn phế, vậy thì nhà họ Khổng nhất định sẽ không buông tha cho anh!”
“Để tránh bị người nhà họ Khổng trả thù, tối nay anh phải ở nhà ngủ với tôi!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham nắm lấy tay Diệp Huyền sải bước đi về phía lầu hai!
“Người đẹp, như vậy không tốt lắm đâu?”
Diệp Huyền cười khổ nói, Lâm Thanh Nham này thật sự thô lỗ!
Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ nhìn thấy cảnh này, không khỏi che miệng cười!
“Thanh Nham nhịn không được!”
“Không biết về phòng xong hai người này thế nào đây!”
Phòng lầu hai.
“Ầm!”
Lâm Thanh Nham kéo Diệp Huyền vào phòng rồi lập tức trở tay đóng cửa phòng lại: “Tối nay anh ở trong phòng tôi, đừng ra ngoài, có chuyện gì thì ngày mai nói!”
Thấy Lâm Thanh Nham bá đạo như vậy, Diệp Huyền cũng không bực mình mà mỉm cười nói: “Thanh Nham, cô nói dối lừa tôi về nhà, bây giờ cô lại nhốt tôi trong phòng, có phải cô không muốn tôi ở bên Vãn Thanh, đúng không?”
Bị Diệp Huyền vạch trần suy nghĩ trong lòng, Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ mặt: “Tôi không hiểu ý của anh là gì, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh bị người nhà họ Khổng trả thù.”
Nói xong, cô cũng vô thức quay đầu lại, sợ phải nhìn thẳng vào mắt Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền lại tiến lên một bước, trực tiếp đến trước mặt cô!
“Anh muốn làm gì?”
Lâm Thanh Nham sợ hãi nhảy dựng lên, nhưng cô lại thấy Diệp Huyền đã kề sát cơ thể mềm mại của cô, cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô:
“Cô thật sự lo lắng tôi ở bên Vãn Thanh, trong lòng cô không bỏ được tôi, đúng không?”
Chương 169: Củi khô lửa bốc
“Tôi...”
Nghe Diệp Huyền hỏi có phải cô không buông bỏ được hắn không, Lâm Thanh Nham nhất thời không biết nên trả lời thế nào!
Mà khi đối mặt với Diệp Huyền ở khoảng cách gần, tim cô đập thình thịch: “Sao tôi lại không buông được? Anh có thể ở bên bất cứ ai anh thích, tôi không có ý kiến!”
Thấy Lâm Thanh Nham đáp lại, Diệp Huyền hơi sửng sốt, trong lòng nhất thời cảm thấy trống rỗng!
Do dự mấy giây, đôi mắt hắn dần dần trở nên ảm đạm!
Dường như cảm thấy mất mát sâu sắc, cũng có một chút cô đơn!
“Tôi còn tưởng rằng cô muốn ở bên tôi...”
Diệp Huyền lui về phía sau, cả người lộ ra vẻ mất mát: “Cô không cần lo lắng, nhà họ Khổng và nhà họ Phùng đều không thể đối phó với tôi, tôi đi đây.”
Diệp Huyền miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó đi ngang qua Lâm Thanh Nham, chuẩn bị đẩy cửa rời đi. Nhìn thấy sự mất mát và sa sút trên khuôn mặt Diệp Huyền, trái tim Lâm Thanh Nham đột nhiên đau nhói!
Lâm Thanh Nham có thể nhìn ra được những gì cô vừa nói khiến Diệp Huyền cảm thấy có chút buồn bã.
“Có phải lời của mình khiến hắn cảm thấy tổn thương không?”
Lâm Thanh Nham thầm hỏi, trong lòng cảm thấy hối hận và tự trách. Những điều cô nói trong lúc hờn dỗi lại khiến Diệp Huyền tin là thật!
Nhìn bóng lưng có chút buồn bã của Diệp Huyền, sự kiêu ngạo thường ngày của Lâm Thanh Nham lập tức sụp đổ!
“Diệp Huyền, đừng đi!”
Lâm Thanh Nham vội vàng xoay người lại, ôm chặt Diệp Huyền từ phía sau, thổ lộ cảm xúc thật của mình: “Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối anh! Tôi không muốn buông bỏ anh, đừng đi!”
Nói đến đây, âm thanh Lâm Thanh Nham cũng mang theo tiếng khóc nức nở, đôi mắt hơi đỏ lên, cô ôm Diệp Huyền thật chặt, tựa như lo lắng hắn sẽ lập tức đi khỏi nếu cô buông tay ra!
Cảm nhận được nỗi áy náy và lo lắng của Lâm Thanh Nham, vẻ u ám trong mắt Diệp Huyền lập tức tan biến, thay vào đó là ý cười nồng đậm!
Hắn nắm lấy tay Lâm Thanh Nham, nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Nham:
“Thanh Nham, thật ra trong lòng tôi cũng có cô.”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, cô lập tức thấy ấm lòng.
“Cái tên này, một khi đã dịu dàng thì thật sự khiến người khác không thể phản kháng!”
“Hơn nữa, hắn thật sự nói cho mình biết rằng trong lòng hắn cũng có mình!”
Thế là, tim Lâm Thanh Nham đập nhanh dữ dội, cô cắn đôi môi gợi cảm, nhẹ giọng nói:
“Diệp Huyền...”
Không đợi Lâm Thanh Nham nói xong, Diệp Huyền dùng một tay ôm chặt eo thon của cô rồi ép vào ngực hắn, tay kia nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, bá đạo hôn xuống!
“Ôi...!”
Lâm Thanh Nham theo bản năng kháng cự một chút, sau đó hoàn toàn rơi vào nụ hôn dịu dàng nhưng đột ngột của Diệp Huyền!
Tính cách kiêu ngạo và dữ dội của cô có sự tương phản rõ rệt với nhu cầu thật sự trong tim!
Cô hy vọng rằng người đàn ông cô yêu có thể thô bạo chiếm hữu mình!
Để cho cô có thể cảm nhận được cảm giác chân thật cũng như cảm giác an toàn, cũng có thể để người cô yêu thương trải nghiệm mong muốn chinh phục và chiếm hữu thực sự của cô!
Cứ như vậy, tinh thần và mong muốn của cả hai đều được thỏa mãn vô cùng!
Mặc dù Diệp Huyền là một tu tiên giả, nhưng hắn cũng là một người đàn ông bình thường!
Tính cách khác biệt và vẻ ngoài quyến rũ của Lâm Thanh Nham khiến hắn không khỏi bị mê hoặc!
Lâm Thanh Nham cũng đắm chìm trong nụ hôn trìu mến của Diệp Huyền, nhiệt tình đáp lại người mình yêu!
Hai người nhiệt tình như lửa, dục hỏa trong phòng sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào!
Căn phòng tràn ngập không khí tình yêu nóng bỏng của hai người!
“Thanh Nham...”
Diệp Huyền bế Lâm Thanh Nham lên, từng bước đi về phía giường lớn!
“Diệp Huyền...”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nham đỏ thẫm, ý loạn tình mê, mặc dù cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng cô vẫn mong Diệp Huyền tiếp tục chiếm hữu mình!
Tuy nhiên, ngay khi Diệp Huyền nhẹ nhàng đặt Lâm Thanh Nham xuống giường, thời điểm hai bên chuẩn bị tiến xa hơn!
Một thứ nhỏ hình vuông màu đỏ rơi ra khỏi túi Diệp Huyền, tình cờ lại bị Lâm Thanh Nham nhìn thấy!
Đó là đồ dùng khẩn cấp mà Dương Duy đã nhét vào túi Diệp Huyền lúc tối!
Va chạm ấm áp và ngọt ngào giữa hai người lập tức bị phá vỡ bởi cái thứ nhỏ nhặt này!
“Đây là cái gì?”
Lâm Thanh Nham nghi ngờ mân mê cái thứ nhỏ đó trong tay, sau khi nhìn thấy hướng dẫn sử dụng trên đó, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên: “Sao trên người anh lại có cái này?”
“Tôi…”
Diệp Huyền lập tức cảm thấy nghẹn lời: “Nếu tôi nói tối nay Dương Duy cố nhét nó cho tôi thì cô tin không?”
“Dương Duy nhét nó vào người anh?”
Lâm Thanh Nham đột nhiên cau mày, tức giận nói: “Anh cho rằng tôi là trẻ con, dễ bị lừa như vậy sao? Tôi đoán chắc hẳn là tối nay anh định dùng khi ngủ với Trương Vãn Thanh, phải không?”
“Kết quả là bị tôi lấy cớ lừa về nhà, phá hỏng cuộc hẹn hò giữa anh và Trương Vãn Thanh, đúng chứ?”
Nghe Lâm Thanh Nham chất vấn, Diệp Huyền nhất thời không giải thích được. Không thể không nói, nếu như không phải Lâm Thanh Nham bỗng nhiên yêu cầu Diệp Huyền về nhà, có lẽ tối nay Diệp Huyền đã ngủ với Trương Vãn Thanh rồi!
“Nhìn xem, anh không trả lời được!”
Lâm Thanh Nham lập tức quay mặt lại, hai mắt đỏ hoe: “Anh đi ăn cùng cô ấy, còn mang theo cái này! Tôi biết lựa chọn hàng đầu trong lòng anh chính là Trương Vãn Thanh! Tôi chỉ là một chiếc lốp dự phòng mà thôi!”
“Sao lại thế được, cô đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Thấy Lâm Thanh Nham sắp khóc, Diệp Huyền không khỏi lo lắng: “Thứ này thật sự là Dương Duy đưa cho tôi, nếu cô không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi cậu ta!”
Không ngờ, Lâm Thanh Nham chặn bàn tay đang bấm điện thoại của Diệp Huyền lại, nước mắt giàn giụa nói:
“Dương Duy rất ngưỡng mộ anh, nếu anh hỏi cậu ta như vậy, cậu ta nhất định sẽ đứng về phía anh, bao che cho anh!”
Lâm Thanh Nham chỉnh trang lại quần áo, sau đó đẩy Diệp Huyền ra: “Tránh ra, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Anh về ghế sofa nằm đi!”
Nói xong, Lâm Thanh Nham đi vào phòng tắm tắm rửa, muốn dùng cách này để rửa sạch nỗi chán nản trong lòng!
“Này...”
Cho dù Diệp Huyền là người cực kỳ thông minh thì lúc này hắn cũng rất bất đắc dĩ: “Dương Duy, thằng nhóc này, đêm nay hại mình thật thảm mà.”
Tắm xong, Lâm Thanh Nham vẫn cảm thấy khó chịu.
Diệp Huyền cũng không muốn qua đó nói gì nữa, tránh việc Lâm Thanh Nham đánh hắn thậm tệ!
Hai người họ ở cùng một phòng nhưng như mọi khi, một người ngủ trên giường, còn người kia ngủ trên ghế sofa!
Khoảnh khắc tình nồng ý đậm sắp bùng cháy lại đột nhiên bị dập tắt, thật đáng tiếc!
Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham đưa lưng về phía mình, tựa hồ đã ngủ. Hắn không nghĩ nhiều thêm về chuyện này, quyết định đi ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ tiến vào mộng đẹp. Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng xoay người lại, thấy Diệp Huyền đã ngủ mất, trong lòng nhất thời bùng lên ngọn lửa không tên!
“Tên này thật sự rất đáng ghét, thế mà lại không đến dỗ dành người ta...”
“Nếu như anh dỗ tôi, tôi nhất định sẽ không so đo nhiều như vậy!”
“Nếu anh muốn tiếp tục hôn tôi, hoặc nếu anh muốn tôi, tôi sẽ đồng ý...”
“Trên người Trương Vãn Thanh có cái gì, tôi cũng có cái đó, Trương Vãn Thanh có thể thỏa mãn anh, tôi cũng có thể...”
“Diệp Huyền, đồ ngốc...”
Trong lòng Lâm Thanh Nham đầy oán hận và bất mãn, mơ màng ngủ thiếp đi!
Trong giấc ngủ, Lâm Thanh Nham vẫn tràn đầy sức xuân, vậy mà lại cùng Diệp Huyền quấn quýt, cả đêm trao đổi sâu sắc!
Chương 170: Cấu kết với nhau
“Mình sao lại mơ như vậy?”
Ngay khi tỉnh lại, khuôn mặt Lâm Thanh Nham vô thức đỏ lên, tim đập điên cuồng!
Sự bá đạo và thô bạo của Diệp Huyền trong giấc mơ khiến Lâm Thanh Nham rất thích thú, thậm chí còn lưu luyến!
Đến nỗi khi ăn sáng, Lâm Thanh Nham ngại ngùng khi phải nhìn vào Diệp Huyền, khi nói chuyện với hắn cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều!
“Chuyện này?”
Diệp Huyền đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, nghĩ rằng suy nghĩ của phụ nữ thật sự quá khó hiểu!
Bởi vì đã mấy ngày không đi làm, cho nên Diệp Huyền cũng đi theo Lâm Thanh Nham đến công ty, dự định đi xem đám người Dương Duy thế nào.
Hôm qua Lâm Văn Bạch vẫn không buông tha vụ cá cược với Diệp Huyền: “Đừng quên chỉ còn hai ngày nữa, nếu anh không thể để nhà họ Lâm tham gia bữa tiệc chiêu đãi của Phiền Chiến Vương thì phải dâng trà xin lỗi tôi.”
Diệp Huyền cười nhạt, không muốn đôi co với ông nữa!
...
Sau một đêm tin tức lan truyền, tất cả mọi người trong Dương Thành đều biết rằng Khổng Thiên, thiếu gia của nhà họ Khổng, bị đánh thành người tàn phế!
Mọi người đều nói đây do Tập đoàn Lâm Thị làm nhưng may mắn không bị Chiến bộ và Sở Cảnh sát truy cứu trách nhiệm!
Nhưng công chúng nhất trí rằng chỉ cần Phiền Chiến Vương rời khỏi Dương Thành, nhà họ Khổng nhất định sẽ tấn công Tập đoàn Lâm Thị dữ dội!
Hơn nữa, có khả năng còn gây náo động lớn ở Dương Thành!
Bệnh viện số một.
“Cha, cho con chơi với bùn...”
Khổng Hổ, gia chủ thứ hai của nhà họ Khổng, nhìn con trai mình trở thành thiểu năng, sinh hoạt hàng ngày cũng cần được người khác chăm sóc, không khỏi nghiến răng dữ tợn!
“Chết tiệt...”
Khổng Hổ tức giận đập bàn, khiến Khổng Thiên sợ hãi, nhanh chóng trốn dưới gầm giường, hét lớn:
“Đừng đánh con, đừng đánh con, con không dám bắt nạt người khác nữa... Huhu...”
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Khổng Thiên, trong lòng Khổng Hổ càng hận Diệp Huyền hơn!
Nhóm cao thủ nhà họ Khổng phía sau gã cũng đỏ mặt!
Ở Dương Thành, nhà họ Khổng giàu có và quyền lực, có một nhóm cao thủ võ thuật!
Ngay cả nhà họ Thạch siêu giàu cũng có chút ghen tị với nhà họ Khổng!
Nhưng sức mạnh này lại dễ dàng bị một người vừa mới xuất hiện của Tập đoàn Lâm Thị đánh bại, khiến nhà họ Khổng trở thành trò cười cho người khác bàn tán!
“Diệp Huyền, không cần biết dùng thủ đoạn gì, Khổng Hổ tôi nhất định sẽ giết cậu!”
Ánh mắt Khổng Hổ đỏ bừng, con trai trưởng Khổng Liêu ở bên cạnh thấp giọng nói:
“Cha, bây giờ Chiến bộ và Cục Cảnh sát đã ra thông báo, các gia tộc lớn và thế lực đều không được phép làm loạn!”
“Nếu như nhà họ Khổng chúng ta gây chuyện với Tập đoàn Lâm Thị và Diệp Huyền vào lúc này, Chiến bộ và Cục Cảnh sát nhất định sẽ can thiệp!”
“Người kia muốn xem trò cười của chúng ta, họ muốn chúng ta ngã xuống, sau đó họ có thể phân chia tài nguyên của chúng ta!”
Nghe vậy, Khổng Hổ cũng gật đầu, nghiến răng nói: “Cha biết bây giờ không dễ hành động! Nhưng cha không thể chờ qua thời gian kiểm soát chặt chẽ này được, nhìn Diệp Huyền tự do, trong lòng cha cảm thấy hoảng sợ!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ vội vàng bước vào rồi nói: “Gia chủ, gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, muốn gặp ngài!”
“Phùng Kim Long ở đây?”
Khổng Hổ không khỏi nhíu mày, lập tức cho rằng nhà họ Phùng và nhà họ Lâm đã xảy ra mâu thuẫn trước đó. Điều kỳ lạ là sau đó, nhà họ Phùng đột nhiên ngừng giao dịch với Tập đoàn Lâm Thị. Tất cả mọi người đều nghi ngờ Chu đại sư, cao thủ nhà họ Phùng và Thiên Thần Tông, tù nhân trốn tội, thông đồng với nhau, cho nên ngay cả nhà họ Phùng cũng bị Chiến bộ trừng phạt!
Đó là lý do tại sao nhà họ Phùng chọn dừng không hợp tác với Tập đoàn Lâm Thị nữa!
Bây giờ, Phùng Kim Long đột nhiên muốn gặp gã, rất có thể ông ta đã nghe chuyện Khổng Thiên bị Diệp Huyền đánh thành người tàn phế, cho nên ông ta muốn liên thủ với nhà họ Khổng, cùng nhau nhắm vào Tập đoàn Lâm Thị!
“Cho ông ta vào.” Khổng Hổ ra lệnh.
Một lúc sau, Phùng Kim Long đi vào, nhưng ông ta đang ngồi xe lăn, bởi vì ông ta bị kim bạc của Diệp Huyền đâm trúng khiến đột quỵ, dẫn tới tê liệt!
“Anh Phùng, sao anh lại trở nên như vậy?”
Khổng Hổ giật mình khi thấy cổ và miệng của Phùng Kim Long bị méo sang một bên!
Khổng Hổ nhớ rõ, cơ thể Phùng Kim Long luôn rất tốt, ông ta cũng là một người luyện võ. Ngoài ra, Phùng Kim Long xuất thân từ gia đình giàu có, bên cạnh ông ta cũng có bác sĩ gia đình người thường xuyên tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho ông ta. Vì vậy, Khổng Hổ không thể không ngạc nhiên khi đối mặt với Phùng Kim Long bị đột quỵ!
“Tôi, tôi...”
Khóe miệng Phùng Kim Long lúc này đã méo sang một bên, ông ta nói một cách khó khăn: “Tôi... Tôi bị Diệp Huyền... Khiến trở nên như vậy!”
“Thật sự là Diệp Huyền?” Khổng Hổ lại kinh ngạc!
Ban đầu gã đoán Phùng Kim Long bị đột quỵ là do cái chết đột ngột và thê thảm của hai cha con Phùng Tam gia, hoặc bị kiệt quệ về thể xác và tinh thần khi bị Chiến bộ truy tìm!
Không ngờ thủ phạm khiến Phùng Kim Long thành ra như thế này lại là Diệp Huyền?
“Đầu tiên hắn đắc tội nhà họ Phùng, khiến gia chủ nhà họ Phùng bị liệt, bây giờ hắn lại đến hãm hại nhà họ Khổng, đánh Khổng Thiên thành người tàn phế!”
“Cái tên Diệp Huyền chết tiệt này, thật không biết tốt xấu!”
Vẻ mặt Khổng Hổ lạnh lùng, gã nhìn Phùng Kim Long nói: “Cho nên hôm nay gia chủ nhà họ Phùng cố ý đến đây nhất định là muốn liên minh với tôi để trả thù Diệp Huyền và hạ bệ Tập đoàn Lâm Thị, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Phùng Kim Long khó khăn gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ căm hận: “Tôi... Đã thông báo... Triệu Tam Đao đến rồi!”
“Triệu Tam Đao?”
Ánh mắt Khổng Hổ lập tức đông cứng lại, Triệu Tam Đao rất nổi tiếng trên giang hồ, nhưng gã không ngờ Phùng Kim Long lại mời nhân vật tàn nhẫn này đến đối phó với Diệp Huyền!
Phùng Kim Long nói tiếp: “Nhị gia, tên khốn Diệp Huyền rất có khả năng chiến đấu... Võ giả Khải Thần Chưởng dưới trướng nhà họ Phùng của tôi cũng không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng cũng bị hắn giết chết! Đừng coi thường...”
“Anh nói cái gì?”
Khổng Hổ lại sửng sốt, mặc dù thực lực của Khải Thần Chưởng không bằng Triệu Tam Đao, nhưng ông ta cũng là một cao thủ có tiếng!
Lúc này, một ông lão bước vào cửa, Khổng Hổ vội vàng bước tới: “Bác sĩ Lý, ông tới rồi!”
Để chữa trị cho Khổng Thiên, nhà họ Khổng đã nhanh chóng mời bác sĩ Lý, bác sĩ có thực lực nhất trong khoa não của tỉnh. Sau khi quan sát tình trạng của Khổng Thiên, bác sĩ Lý lắc đầu thở dài: “Khổng thiếu gia bị chấn thương sọ não rất nghiêm trọng, khó có thể chữa trị.”
“Kỹ xảo và sức mạnh dùng để đả thương cực kỳ chính xác, khiến não thiếu gia trở nên như thế này, nhằm làm cho thiếu gia sống còn tệ hơn chết!”
“Kẻ gây thương này nhất định là một người có thực lực mạnh mẽ, nhà họ Khổng phải nhận thức rõ và cẩn thận!”
Nói xong, bác sĩ Lý dẫn trợ lý rời đi, về thẳng tỉnh. Ông ấy đã nhìn thấy và nghe rất nhiều, từ góc độ y học, ông ấy có thể phán đoán người làm tổn thương Khổng Thiên hoàn toàn không phải là một người bình thường, vì vậy ông ấy không muốn can thiệp vào chuyện này!
Thế nên, tốt hơn hết ông ấy nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt!
Trước đó, Phùng Kim Long thận trọng nhắc nhở Khổng Hổ không được kinh thường, vừa rồi gã lại nghe bác sĩ Lý nói như vậy, gã càng quyết tâm tìm một cao thủ giết chết Diệp Huyền!
“Chẳng trách Diệp Huyền lại dám kiêu ngạo, Tập đoàn Lâm Thị cũng luôn bảo vệ hắn, hóa ra hắn là cao thủ có chút năng lực!”
Khổng Hổ không khỏi hít sâu một hơi: “Để an toàn, lần này mình phải mời Lý Cửu Gia đến mới được!”
“Để mình xem Lâm Thanh Nham có thủ đoạn gì...”
Trong lòng Diệp Huyền có chút nghi hoặc, chẳng mấy chốc xe đã chạy tới nhà họ Lâm.
“Diệp Huyền, con đã về rồi! Ông nội Lâm hình như cảm thấy không khỏe!”
Lý Gia Tuệ dẫn đầu đi ra ngoài nghênh đón, mặc dù bà có vẻ hơi lo lắng nhưng ánh mắt vô thức né tránh, tựa hồ trong lòng chột dạ. Nhìn thấy tình huống này, trong lòng Diệp Huyền căn bản đã có đáp án!
Lý Gia Tuệ đang giúp Lâm Thanh Nham lừa dối hắn!
“Gia đình này thật sự rất thú vị.”
Diệp Huyền thầm buồn cười trong lòng, cảm thấy mặc dù Lâm Thanh Nham là một người phụ nữ kiêu ngạo, nhưng cô cũng có chỗ đáng yêu!
Bên ngoài Lâm Thanh Nham không thể vứt mặt mũi xuống nhưng trong lòng lại rất muốn!
Điều này khiến cô trong ngoài bất nhất, cũng khiến người khác dở khóc dở cười!
Quả nhiên, khi Diệp Huyền đi tới phòng Lâm lão gia, Lâm Thanh Nham đang giả vờ lo lắng xoa bóp và thư giãn cho ông nội Lâm!
“Ông nội, ông cảm thấy khá hơn chưa?”
Lâm Thanh Nham lo lắng hỏi Lâm lão gia, nhưng đồng thời, cô cũng lén lút liếc nhìn Diệp Huyền, trong lòng âm thầm mừng thầm!
Hừ, Diệp Huyền thông minh thì sao, không phải cũng ngoan ngoãn trở về đây ư? Nghĩ như vậy, khóe miệng Lâm Thanh Nham vô thức nở một nụ cười tự mãn!
Lâm lão gia cũng âm thầm bất lực, nhưng ông vẫn kiên trì tiếp lời Lâm Thanh Nham: “Tốt hơn rồi, nhưng ông vẫn cảm thấy không thoải mái lắm...”
“Ông nội, cháu về gặp ông!”
Diệp Huyền cố ý lên tiếng chào hỏi, trong lòng Lâm lão gia rất vui vẻ, tuy nhiên vẫn cố ý thể hiện vẻ mặt ngạc nhiên:
“Diệp Huyền, tối nay không phải cậu có hẹn sao, sao lại có thời gian về nhà?”
Lâm Thanh Nham khẽ nói: “Ông nội, ông đột nhiên cảm thấy không khỏe, cháu không yên lòng, cho nên gọi hắn về.”
“Ôi chao.”
Lâm lão gia lộ ra vẻ mặt trách móc, nói: “Người lớn tuổi lâu lâu lại cảm thấy không thoải mái, có gì bất ngờ đâu? Diệp Huyền, khiến cậu phải huỷ cuộc hẹn trở về, xin lỗi cậu!”
Thấy vậy, Diệp Huyền không khỏi thầm cười khổ, trình độ diễn xuất và lừa gạt của hai ông cháu này ngang nhau!
“Ông nội, cháu sẽ kiểm tra mạch giúp ông.”
Nói rồi, Diệp Huyền đi tới giúp Lâm lão gia kiểm tra mạch, đột nhiên hắn cau mày!
Mấy chục giây trôi qua, Diệp Huyền vẫn cau mày như cũ!
Thế là, Lâm Thanh Nham sợ hãi: “Chẳng lẽ sức khoẻ ông nội thật sự có vấn đề?”
Cô vội vàng hỏi: “Diệp Huyền, tình hình thế nào?”
Diệp Huyền không trả lời mà đặt tay lên mạch bàn tay kia của Lâm lão gia, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn!
“Nguy rồi, không phải ông nội thật sự có bệnh chứ?”
Lâm Thanh Nham đột nhiên lo lắng đến mức tim đập liên tục!
Ngay cả Lâm lão gia cũng bắt đầu cảm thấy bất an: “Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ tôi bị bệnh nặng sao?”
Lâm Thanh Nham không kìm được nên vội vàng tiếp tục hỏi: “Diệp Huyền, anh nói gì đi, ông nội tôi không có chuyện gì đúng không?”
“Haha!”
Diệp Huyền bỗng nhiên thoải mái cười một tiếng rồi nói: “Cơ thể ông nội không có vấn đề gì!”
Nghe xong câu trả lời của Diệp Huyền, Lâm lão gia thở phào nhẹ nhõm, ông thật sự lo mình mắc bệnh hiểm nghèo!
“Vậy vừa rồi anh chỉ cố ý hù doạ tôi?”
Lâm Thanh Nham không khỏi nổi nóng, ánh mắt vô cùng tức giận!
“Thì sao, cô là người nói dối trước, nói rằng ông nội không khỏe, còn cố tình lừa tôi nhanh chóng về nhà, không phải sao?”
Diệp Huyền cười lớn nói: “Người đẹp, chỉ cô được nói dối tôi mà tôi không được phép nói dối cô sao? Làm gì có chuyện vô lý như vậy?”
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Thanh Nham không khỏi hơi sửng sốt, sau đó khuôn mặt đỏ lên!
Cho dù cô có ngu ngốc đến đâu thì lúc này cô đoán rằng Diệp Huyền đã biết mình đang cố ý lừa hắn về nhà!
“Tôi, tôi không nói dối anh!”
Lâm Thanh Nham biết mình đã bị nhìn thấu nhưng vẫn không cam lòng chịu thua, vẻ mặt cao ngạo cãi lại: “Vừa rồi ông nội cảm thấy không thoải mái! Nếu không tin tôi thì anh hỏi ông nội là biết!”
“Chuyện này?”
Lâm lão gia không ngờ Lâm Thanh Nham lại đẩy vấn đề lên người mình, vì vậy ông đành phải mỉm cười bất lực nói:
“Thanh Nham, đừng cố cãi nữa, cháu chỉ cần thừa nhận cháu nhớ Diệp Huyền quá nên mới lừa cậu ấy về nhà không phải là được rồi sao?”
“Ha ha!”
Diệp Huyền nghe thấy vậy không khỏi bật cười.
Lâm Thanh Nham không ngờ Lâm lão gia lại vạch trần lời nói dối của mình, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, nói: “Ông nội, ông đang nói gì vậy?”
“Còn Diệp Huyền, cái tên bại hoại nhà anh, có gì đáng mà cười!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham đá vào mông Diệp Huyền, sau đó ôm khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy!
Mất mặt, thực sự quá mất mặt!
“Thanh Nham, đừng đi mà, chúng ta nói dối tiếp đi!”
Diệp Huyền cố ý trêu chọc Lâm Thanh Nham, nhưng cô đã che chặt lỗ tai, xấu hổ bỏ chạy!
“Haha!”
Lâm lão gia cũng vui vẻ, cười nói với Diệp Huyền: “Diệp Huyền, tính Thanh Nham là vậy, trong ngoài không đồng nhất, con bé thật sự rất nhớ cậu!”
Lý Gia Tuệ cũng cười nói: “Tối nay con không ăn ở nhà, Thanh Nham cứ phụng phịu, ăn hết tận ba chén cơm!”
Nghe xong, trong lòng Diệp Huyền không thể không thừa nhận hắn cũng động tâm!
Hắn biết Lâm Thanh Nham là người kiêu ngạo, trong lòng thật sự rất muốn nhưng cô không thể bỏ xuống thể diện của mình, cho nên không nói những lời trong lòng ra ngoài.
Diệp Huyền thật sự biết rất rõ, sở dĩ Lâm Thanh Nham nói dối hắn chẳng qua chỉ là muốn hắn trở về, muốn người đàn ông mình thích có thể về nhà gặp cô!
Đây là cách thức thể hiện tình cảm của cô, không giống với những người khác!
Điều này cũng là do tính cách của cô!
“Thanh Nham thật sự khá dễ thương!”
Diệp Huyền thưởng thức dáng vẻ ngại ngùng chạy trốn của Lâm Thanh Nham, không khỏi nhẹ nhàng cong khóe miệng lên!
Thấy Diệp Huyền dùng ánh mắt cưng chiều nhìn Lâm Thanh Nham, trong lòng Lý Gia Tuệ thầm vui mừng!
Trong lòng hai người trẻ tuổi thực sự đều có nhau, xem ra chỉ cần chờ thời điểm họ vượt qua rào cản tâm lý!
Sẽ thật đáng tiếc nếu cả hai không phát triển thành một mối quan hệ lãng mạn!
Lâm lão gia có chút không chắc chắn hỏi thăm: “Diệp Huyền, cơ thể của tôi thật sự không có chuyện gì chứ?”
Diệp Huyền cười nói: “Sức khỏe của ông không những không sao mà còn rất khoẻ mạnh! Nếu tích cực chăm sóc và bồi bổ thì tinh lực sẽ dồi dào, sinh thêm một đứa cũng không có vấn đề gì!”
Lý Gia Tuệ lập tức bị chọc cười, Lâm lão gia xấu hổ nói: “Thằng nhóc này đúng thật là, còn dám lấy ông nội ra làm trò cười? Tuổi đã cao rồi còn sinh một đứa gì chứ!”
Đúng lúc này, Lâm Văn Bạch đứng trong phòng khách đột nhiên hét lớn: “Cha, vợ, Thanh Nham, mọi người xuống đây một chút! Con nghe nói có chuyện xảy ra với nhà họ Khổng!”
“Nhà họ Khổng?”
Lâm lão gia không khỏi cau mày, vội vàng cùng mọi người đi đến phòng khách: “Nhà họ Khổng mà anh đang nói đến có phải là nhà họ Khổng, một trong năm gia tộc lớn ở Dương Thành không?”
“Không sai!”
Lâm Văn Bạch vội vàng gật đầu, Lâm Thanh Nham cũng nhanh chóng đi tới, lo lắng tình hình hiện tại ở Dương Thành: “Nhà họ Khổng đã xảy ra chuyện gì?”
“Con cũng chỉ là nghe người khác nói thôi!”
Lâm Văn Bạch nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Khổng đi ra ngoài ăn, bị đánh thành người tàn phế, ngay cả đầu cũng bị nứt!”
“Quản gia nhà họ Khổng chết ngay tại chỗ! Những cao thủ bên cạnh nhị thiếu gia nhà họ Khổng cũng bị đánh gãy tay gãy chân! Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp!”
Nghe thấy vậy, Lâm lão gia, Lâm Thanh Nham và Lý Gia Tuệ đều sửng sốt!
Ai cả gan đến mức ngay cả người nhà họ Khổng cũng dám động đến? Quản gia Hoàng, người có danh tiếng và địa vị nhất định trong giang hồ thực sự đã bị giết ngay tại chỗ? Ai mà không biết nhà họ Khổng thật sự còn kinh khủng hơn cả nhà họ Tào, thực lực giấu càng sâu!
Ở Dương Thành, nhà họ Khổng có thế lực rất mạnh, ai dám khiêu khích họ, không phải là tìm đường chết sao!
Dương Thành nhất định sẽ xảy ra biến động lớn!
Nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt họ, Diệp Huyền không nhịn được hỏi: “Có phải tên đầy đủ của nhị thiếu gia nhà họ Khổng là Khổng Thiên không? Có phải gã bị đánh trong nhà hàng thịt nướng không?”
Chương 167: Lâm Thanh Nham bảo vệ Diệp Huyền
Nghe Diệp Huyền hỏi, trái tim Lâm Văn Bạch đột nhiên nhảy dựng lên: “Diệp Huyền, sao anh biết rõ như vậy? Nhị thiếu gia nhà họ Khổng quả thật tên là Khổng Thiên! Hơn nữa, hôm nay cậu ta còn bị đánh ở nhà hàng thịt nướng!”
“Anh đừng nói chính anh là người đánh cậu ta đấy! Đây không phải chuyện đùa đâu!”
Nghe vậy, Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham lập tức hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền!
Sau khi nghe Lâm Văn Bạch chất vấn, Diệp Huyền xem thường đáp: “Nếu là Khổng Thiên của nhà họ Khổng thì chính cháu là người đánh gã! Về phần quản gia Hoàng tên đầy đủ là gì thì cháu không biết, nhưng cháu là người đã giết ông ta!”
Thấy Diệp Huyền trả lời như vậy, người nhà họ Lâm ngây ngẩn cả người!
“Thật đúng là anh gây hoạ!”
Sau vài giây hoảng sợ, Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, tức giận quát lên:
“Diệp Huyền, chẳng lẽ anh đã quên Phùng Kim Long, gia chủ nhà họ Phùng, đã tìm Triệu Tam Đao xử lý anh rồi sao?”
“Mối uy hiếp của nhà họ Phùng vẫn chưa lắng xuống, anh lại đi trêu chọc người nhà họ Khổng sao? Não anh có vấn đề gì không, hay anh nghĩ rằng nhà họ Lâm chúng tôi chưa đủ rắc rối?”
Ở bên cạnh, mặc dù Lâm Thanh Nham vô cùng ngạc nhiên và lo lắng, nhưng cô vẫn vội vàng nói thay cho Diệp Huyền: “Cha, cha đừng tức giận, Diệp Huyền tuyệt đối sẽ không tùy tiện gây chuyện!”
Cô kéo Diệp Huyền sang một bên, khẩn trương hỏi: “Diệp Huyền, đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ đi ăn thôi, sao lại đánh nhau với đám người Khổng Thiên?”
Diệp Huyền sờ mũi, nói chuyện Khổng Thiên đánh Dương Duy, Chu Tiểu Phỉ và các nhân viên khác của Tập đoàn Lâm Thị trong nhà hàng thịt nướng ra, sau đó hắn cũng nói hết những chuyện khi đánh Khổng Thiên!
Sau khi nghe Diệp Huyền giải thích, Lâm Văn Bạch càng thêm tức giận!
“Diệp Huyền, anh có ngu không? Để trút giận cho Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ mà anh đánh Khổng Thiên thành người tàn phế, ngay cả quản gia Hoàng cũng giết? Đây không phải trở thành kẻ thù của nhà họ Khổng sao?”
Lâm Văn Bạch nghiến răng dữ tợn nhìn Diệp Huyền, trong lòng đầy oán hận!
Vốn dĩ Diệp Huyền không muốn chấp nhặt với Lâm Văn Bạch, nhưng sau khi nghe ông nói xong, hắn thật sự không chịu nổi!
“Lâm Văn Bạch, chú đang nói cái gì vậy? Mặc dù Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ không có năng lực gì, nhưng họ vẫn là nhân viên trung thành của Tập đoàn Lâm Thị!”
“Nếu không phải ông nội và cha của họ ủng hộ nhà họ Lâm trong ban giám đốc, e rằng chú và Thanh Nham đã bị nhà họ Lục và các giám đốc khác đuổi ra khỏi Tập đoàn Lâm Thị rồi đúng chứ?”
“Ngoài ra, cháu và họ cũng là bạn bè, nếu cháu không giúp họ, vậy họ sẽ nghĩ gì về cháu, họ sẽ nghĩ gì về Tập đoàn Lâm Thị và Thanh Nham? Hơn nữa, lúc đó Khổng Thiên không chỉ nói ngông cuồng mà gã còn không coi Tập đoàn Lâm Thị ra gì! Dương Duy tranh cãi với chúng nhưng đổi lại lại bị đánh đập tàn bạo! Ngay cả họ cũng dám đối đầu với nhà họ Khổng thì chú sợ cái gì?!”
“Lâm Văn Bạch, không thể không nói, bản lĩnh của chú còn không bằng Dương Duy và Chu Tiểu Phỉ! Tất cả những gì chú nghĩ đến là bảo vệ lợi ích của chính mình!”
Lâm Văn Bạch bị Diệp Huyền dạy dỗ, ông càng tức giận hơn, nhảy dựng lên: “Diệp Huyền! Anh dạy dỗ tôi đúng không? Ai cho anh cái dũng khí đó?”
“Câm miệng!”
Lâm lão gia không khỏi tức giận hét lên, ngăn Lâm Văn Bạch tiếp tục gào thét: “Diệp Huyền nói đúng, mặc kệ như thế nào, Diệp Huyền đều có lý do để giúp Dương Duy!”
“Chuyện này không thể trách Diệp Huyền, chính Khổng Thiên và quản gia Hoàng đã đi quá xa, chết hoặc bị thương, họ bị trừng phạt đúng tội!”
Lâm Văn Bạch không ngờ Lâm lão gia sẽ bảo vệ Diệp Huyền, ông càng tức giận hơn: “Cha! Chẳng lẽ cha không biết nhà họ Khổng thậm chí còn tàn nhẫn và vô tình hơn nhà họ Phùng sao!”
“Chống lại nhà họ Phùng, chúng ta vẫn có thể ứng phó được, nhưng nếu khiêu khích nhà họ Khổng thì tuyệt đối sẽ không thể sống yên ổn được! Nếu họ hợp lực, Tập đoàn Lâm Thị chúng ta nhất định sẽ xong đời!”
Nghe Lâm Văn Bạch nói xong, Lâm lão gia vỗ bàn, tức giận nói: “Vậy sao! Mặc dù nhà họ Phùng và nhà họ Khổng rất có quyền lực, nhưng nhà họ và Tập đoàn Lâm Thị đáng bị cưỡi trên đầu trên cổ sao?”
“Chỉ cần Tập đoàn Lâm Thị của chúng ta muốn tiếp tục phát triển, chúng ta chắc chắn sẽ phải chịu những đối thủ đáng gờm trong tương lai! Cả ngày lo trước lo sau, không muốn phát triển, còn không bằng đóng gói hành lý rồi về quê của làm ruộng!”
Thấy khí thế của Lâm lão gia, Diệp Huyền không khỏi vỗ tay tán dương: “Ông nội rất có khí phách, đây mới thực sự là dáng vẻ của người gầy dựng sự nghiệp lớn nên có! Lâm Văn Bạch, chú tranh thủ thời gian học tập đi!”
Lâm Văn Bạch thấy Diệp Huyền còn dám giễu cợt mình, ông tức giận nghiến răng: “Đây là rắc rối do anh gây ra, tự anh giải quyết đi!”
Diệp Huyền cười khinh bỉ nói: “Đương nhiên cháu có cách giải quyết, cháu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chú có bản lĩnh hỗ trợ cháu, chưa gây thêm phiền phức là may mắn lắm rồi!”
“Anh!”
Lâm Văn Bạch tức giận đến mức ngực ngột ngạt, đúng lúc này, điện thoại Lâm Thanh Nham vang lên, thông tin người gọi là một số lạ!
“Alo, xin chào!”
Ngay khi Lâm Thanh Nham nhấc điện thoại lên, người ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng lạnh lùng:
“Cô là Lâm Thanh Nham? Tôi là nhị gia nhà họ Khổng, Khổng Thiên là con trai tôi!”
Lâm Thanh Nham âm thầm giật nảy mình, nhưng miễn cưỡng ổn định tâm trạng, lạnh lùng hỏi: “Nhị gia nhà họ Khổng gọi điện thoại cho tôi không biết có chuyện gì?”
“Biết rõ còn cố hỏi đúng không!”
Khổng Húc nghiến răng giận dữ nói: “Nếu không muốn nhà họ Lâm bị giết thì ngoan ngoãn từ bỏ một nửa cổ phần của Tập đoàn Lâm và giao Diệp Huyền cho chúng tôi!”
Giọng nói của gã như sấm rền, ngay cả khi Lâm Thanh Nham không bật loa ngoài!
Lâm Văn Bạch và Lâm lão gia ở bên cạnh cũng nghe được không sót một chữ nào, trong lòng họ âm thầm kinh hãi!
Đối mặt với uy hiếp độc đoán của Khổng Húc, trong lòng Lâm Thanh Nham run sợ, nhưng khi ánh mắt cô nhìn vào Diệp Huyền, cô đột nhiên khôi phục lại dũng khí!
“Nhị gia nhà họ Khổng, thứ lỗi cho tôi không thể đáp ứng được điều kiện ông đưa ra! Lần này chính Khổng Thiên là người đã khiêu khích Tập đoàn Lâm Thị của chúng tôi trước, mấy người còn không biết xấu hổ mà đến bắt chúng tôi chịu trách nhiệm?! Chúng tôi không hề sai!”
Nhận được câu trả lời của Lâm Thanh Nham, Khổng Húc lập tức nổi trận lôi đình: “Được rồi, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy cô cứ chờ đó cho tôi, một khi thời gian kiểm soát chặt chẽ kết thúc, nhà họ Khổng chúng tôi nhất định sẽ trả thù!”
“Tôi muốn để mấy người nhìn rõ khiêu khích nhà họ Khổng chúng tôi sẽ thê thảm đến mức nào! Cô cũng sẽ biết quyết định của mình sai lầm đến mức nào!”
Lâm Thanh Nham không khỏi siết chặt điện thoại khi nghe thấy Khổng Húc uy hiếp: “Vậy ông cũng nghe rõ cho tôi! Cho dù tôi, Lâm Thanh Nham, đánh cược với tính mạng của mình, cho dù Tập đoàn Lâm trở thành hư vô, tôi cũng sẽ không để Diệp Huyền xảy ra chuyện! Cứ như vậy đi!”
Nói xong, Lâm Thanh Nham dứt khoát cúp máy!
Điều này doạ Lâm Văn Bạch sợ hãi: “Thanh Nham, con không những không xin lỗi Khổng Húc mà còn lớn giọng với gã? Có phải đầu óc con không tỉnh táo đúng không?”
Lâm Thanh Nham không nói gì, bởi vì sau khi cúp điện thoại của Khổng Húc vì giận dữ, bàn tay như ngọc của cô run rẩy không kiềm chế được, sắc mặt tái nhợt!
Có thể thấy, việc cự tuyệt Khổng Húc đã khiến cô cạn kiệt sức lực!
Thấy vậy, Diệp Huyền vô thức cảm thấy ấm lòng!
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được Lâm Thanh Nham kiên định bảo vệ hắn!
Không sai, bởi vì trong lòng Lâm Thanh Nham yêu Diệp Huyền!
Cho nên cho dù trong lòng người phụ nữ yếu đuối này vô cùng sợ hãi, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí để chiến đấu với thế lực tà ác đến cùng!
“Thanh Nham, cảm ơn cô đã bảo vệ tôi!”
Diệp Huyền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay run rẩy của Lâm Thanh Nham!
Chương 168: Sẽ không lừa dối
Diệp Huyền nắm lấy bàn tay Lâm Thanh Nham, đồng thời truyền một luồng chân khí ấm áp vào trong cơ thể cô, giúp cô xua tan nỗi sợ hãi!
Cảm nhận được hơi ấm phát ra từ tay Diệp Huyền, trong lòng Lâm Thanh Nham dần dần bình tĩnh lại!
Tuy nhiên, cô vội vàng rút tay lại, trở lại dáng vẻ kiêu ngạo trước đây: “Đừng suy nghĩ lung tung, tôi không giúp anh vì quan tâm đến anh!”
Diệp Huyền mím môi mỉm cười, người phụ nữ này lại bắt đầu trong ngoài bất nhất!
“Ngay khi thời gian kiểm soát chặt chẽ trôi qua, nhà họ Lâm chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn! Lần này nên làm thế nào cho phải đây!”
Lâm Văn Bạch hoảng hốt đấm một cái lên sofa. Như đã đề cập trước đó, vì Phiền Chiến Vương muốn trở về Dương Thành, cho nên Chiến bộ và Cục Cảnh sát đã ban hành thông báo cấm các gia tộc và thế lực lớn gây rắc rối trong thời gian kiểm soát chặt chẽ!
Do đó, sau khi Phiền Chiến Vương rời khỏi Dương Thành, thời gian kiểm soát chặt chẽ sẽ chính thức kết thúc, thời gian này sẽ kéo dài trong một tuần. Khi đó, các gia tộc và thế lực lớn sẽ khôi phục lại sự kiêu ngạo của họ và triển khai hành động trả thù!
Lâm Văn Bạch đứng ngồi không yên, còn Diệp Huyền bình tĩnh: “Chỉ là nhà họ Khổng mà thôi, chú sợ đến vậy sao? Nếu họ dám tới thì tôi dám giết!”
Lâm Văn Bạch nghiến răng nói một cách hung dữ: “Anh cho rằng anh có một chút võ công thì tốt sao?”
“Một khi nhà họ Khổng trả thù, họ sẽ làm tất cả những gì có thể khiến cho anh không thể đề phòng, đến lúc đó anh bị giết còn không biết chuyện gì xảy ra!”
Lâm lão gia ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Vì nhà họ Khổng không dám làm gì với Tập đoàn Lâm Thị chúng ta trong thời gian kiểm soát chặt chẽ, điều đó có nghĩa là họ sợ Phiền Chiến Vương!”
“Phiền Chiến Vương sẽ trở lại sau ba ngày nữa, lúc đó sẽ có một bữa tiệc chiêu đãi giới danh lưu! Nếu chúng ta có thể tham dự bữa tiệc này và nhờ Phiền Chiến Vương giúp đỡ, vấn đề này chắc chắn sẽ được giải quyết!”
Dứt lời, Lâm lão gia lại bất đắc dĩ cười một tiếng: “Hiện tại nhà họ Lâm chúng ta chỉ có địa vị thấp, làm sao có đủ tư cách tham gia bữa tiệc cao cấp như vậy...”
Nghe vậy, Lâm Văn Bạch và Lâm Thanh Nham cũng thổn thức thở dài một hơi!
Với thực lực của nhà họ Lâm, quả thực họ không đủ tư cách!
Diệp Huyền cười nói: “Thật ra cháu có thể tự mình giải quyết chuyện nhà họ Khổng, nhưng nếu ông nội muốn tham gia bữa tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương thì cháu cũng có thể làm được!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên: “Cậu thật sự có cách sao?”
“Đúng vậy, cháu có thể để nhà họ Lâm tham dự buổi tiệc chào mừng Phiền Chiến Vương!”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Diệp Huyền bình tĩnh nói: “Vấn đề này đối với cháu mà nói không khó chút nào!”
Nghe thấy vậy, Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia vô cùng sửng sốt!
Lâm Văn Bạch giễu cợt: “Diệp Huyền, anh có biết Phiền Chiến Vương là nhân vật gì không? Hắn là một thành viên quan trọng của Chiến bộ, một tên nhà quê như anh làm sao có thể tiếp cận được?”
“Đừng tưởng rằng anh có quan hệ tốt với ông già nhà họ Lưu và Giang Kim Bưu thì anh có thể nhờ họ giúp anh lẻn vào bữa tiệc cao cấp đó!”
“Nghe cho kỹ, không chỉ có hai người họ mà ngay cả nhà họ Thạch, gia tộc quyền lực nhất ở Dương Thành cũng chưa chắc đã có đủ tư cách để tham dự bữa tiệc này!”
“Giả vờ thì cũng phải trang bị đủ kiến thức chứ?”
Lâm Văn Bạch giễu cợt, nhưng Diệp Huyền vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh: “Đừng phán xét những điều chú không hiểu bằng con mắt hẹp hòi của mình!”
“Cũng đừng lấy tư duy quán tính của chú đi kết luận bản lĩnh của cháu!”
“Nếu chú nghi ngờ lời nói của cháu, vậy chú có thể không đi bữa tiệc ba ngày sau!”
Lâm Văn Bạch tiếp tục bị Diệp Huyền chế giễu, ông tức giận đến mức thở hổn hển: “Hừ! Nếu anh có khả năng để nhà họ Lâm tham dự bữa tiệc này, tôi sẽ đích thân rót trà mời anh để cảm ơn!”
Diệp Huyền không khỏi cười nói: “Mọi người nhớ kỹ, đây là điều ông ấy đã hứa, không phải cháu ép buộc ông ấy!”
Thấy hai người lại đối nghịch nhau, lần này Lâm lão gia không phát biểu ý kiến!
Không phải ông không tin vào thực lực của Diệp Huyền, mà địa vị của Phiền Chiến Vương nằm ngoài tầm với của người thường, rất khó tham dự bữa tiệc này!
Lâm Thanh Nham không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Anh thật sự có thể làm được sao?”
“Trăm phần trăm có thể làm được!”
Diệp Huyền nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Nham, cười dịu dàng nói: “Tôi sẽ không nói dối cô!”
“Dù sao mọi người cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày nữa sẽ cùng nhau đi dự tiệc nghênh đón Phiền Chiến Vương!”
“Và cô cũng nên chuẩn bị sẵn sàng lễ phục mình muốn mặc ngày hôm đó!”
Nhìn ánh mắt đầy tự tin của Diệp Huyền, trong lòng Lâm Thanh Nham khẽ động!
Điều kỳ lạ là chỉ cần nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh và tự tin của Diệp Huyền, trong lòng Lâm Thanh Nham sẽ cảm thấy vô cùng an tâm!
Đồng thời, cô cũng có nhiều kỳ vọng hơn đối với Diệp Huyền, vô thức sinh ra tình cảm và sự mến mộ đối với Diệp Huyền!
“Sao cô lại nhìn chằm chằm vào tôi?” Diệp Huyền mỉm cười hỏi.
Lâm Thanh Nham vội vàng quay mặt sang một bên, đáp: “Tôi không nhìn anh, anh đừng tự luyến!”
“Nếu cô đã không thích tôi thì tôi đi đây!”
Diệp Huyền nhún vai, chuẩn bị đi ra ngoài!
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền lại rời đi sớm như vậy, bỗng nhiên trở nên lo lắng: “Anh vừa mới về nhà giờ lại muốn đi đâu?”
Diệp Huyền quay đầu sang một bên đáp: “Tôi đã nói rất rõ, tạm thời sẽ không về nhà họ Lâm ngủ cho đến khi cô chấp nhận tôi, nhưng dù sao tôi cũng phải tìm một chỗ qua đêm chứ?”
“Qua đêm?”
Lâm Thanh Nham vô thức nghĩ đến hình ảnh Diệp Huyền và Trương Vãn Thanh ôm nhau ngủ!
Như vậy sao được!
Lâm Thanh Nham lập tức căng thẳng!
“Không, anh không thể đi!”
“Nếu anh đã đánh Khổng Thiên thành người tàn phế, vậy thì nhà họ Khổng nhất định sẽ không buông tha cho anh!”
“Để tránh bị người nhà họ Khổng trả thù, tối nay anh phải ở nhà ngủ với tôi!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham nắm lấy tay Diệp Huyền sải bước đi về phía lầu hai!
“Người đẹp, như vậy không tốt lắm đâu?”
Diệp Huyền cười khổ nói, Lâm Thanh Nham này thật sự thô lỗ!
Lâm lão gia và Lý Gia Tuệ nhìn thấy cảnh này, không khỏi che miệng cười!
“Thanh Nham nhịn không được!”
“Không biết về phòng xong hai người này thế nào đây!”
Phòng lầu hai.
“Ầm!”
Lâm Thanh Nham kéo Diệp Huyền vào phòng rồi lập tức trở tay đóng cửa phòng lại: “Tối nay anh ở trong phòng tôi, đừng ra ngoài, có chuyện gì thì ngày mai nói!”
Thấy Lâm Thanh Nham bá đạo như vậy, Diệp Huyền cũng không bực mình mà mỉm cười nói: “Thanh Nham, cô nói dối lừa tôi về nhà, bây giờ cô lại nhốt tôi trong phòng, có phải cô không muốn tôi ở bên Vãn Thanh, đúng không?”
Bị Diệp Huyền vạch trần suy nghĩ trong lòng, Lâm Thanh Nham không khỏi đỏ mặt: “Tôi không hiểu ý của anh là gì, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh bị người nhà họ Khổng trả thù.”
Nói xong, cô cũng vô thức quay đầu lại, sợ phải nhìn thẳng vào mắt Diệp Huyền, nhưng Diệp Huyền lại tiến lên một bước, trực tiếp đến trước mặt cô!
“Anh muốn làm gì?”
Lâm Thanh Nham sợ hãi nhảy dựng lên, nhưng cô lại thấy Diệp Huyền đã kề sát cơ thể mềm mại của cô, cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô:
“Cô thật sự lo lắng tôi ở bên Vãn Thanh, trong lòng cô không bỏ được tôi, đúng không?”
Chương 169: Củi khô lửa bốc
“Tôi...”
Nghe Diệp Huyền hỏi có phải cô không buông bỏ được hắn không, Lâm Thanh Nham nhất thời không biết nên trả lời thế nào!
Mà khi đối mặt với Diệp Huyền ở khoảng cách gần, tim cô đập thình thịch: “Sao tôi lại không buông được? Anh có thể ở bên bất cứ ai anh thích, tôi không có ý kiến!”
Thấy Lâm Thanh Nham đáp lại, Diệp Huyền hơi sửng sốt, trong lòng nhất thời cảm thấy trống rỗng!
Do dự mấy giây, đôi mắt hắn dần dần trở nên ảm đạm!
Dường như cảm thấy mất mát sâu sắc, cũng có một chút cô đơn!
“Tôi còn tưởng rằng cô muốn ở bên tôi...”
Diệp Huyền lui về phía sau, cả người lộ ra vẻ mất mát: “Cô không cần lo lắng, nhà họ Khổng và nhà họ Phùng đều không thể đối phó với tôi, tôi đi đây.”
Diệp Huyền miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó đi ngang qua Lâm Thanh Nham, chuẩn bị đẩy cửa rời đi. Nhìn thấy sự mất mát và sa sút trên khuôn mặt Diệp Huyền, trái tim Lâm Thanh Nham đột nhiên đau nhói!
Lâm Thanh Nham có thể nhìn ra được những gì cô vừa nói khiến Diệp Huyền cảm thấy có chút buồn bã.
“Có phải lời của mình khiến hắn cảm thấy tổn thương không?”
Lâm Thanh Nham thầm hỏi, trong lòng cảm thấy hối hận và tự trách. Những điều cô nói trong lúc hờn dỗi lại khiến Diệp Huyền tin là thật!
Nhìn bóng lưng có chút buồn bã của Diệp Huyền, sự kiêu ngạo thường ngày của Lâm Thanh Nham lập tức sụp đổ!
“Diệp Huyền, đừng đi!”
Lâm Thanh Nham vội vàng xoay người lại, ôm chặt Diệp Huyền từ phía sau, thổ lộ cảm xúc thật của mình: “Tôi sai rồi, tôi không nên nói dối anh! Tôi không muốn buông bỏ anh, đừng đi!”
Nói đến đây, âm thanh Lâm Thanh Nham cũng mang theo tiếng khóc nức nở, đôi mắt hơi đỏ lên, cô ôm Diệp Huyền thật chặt, tựa như lo lắng hắn sẽ lập tức đi khỏi nếu cô buông tay ra!
Cảm nhận được nỗi áy náy và lo lắng của Lâm Thanh Nham, vẻ u ám trong mắt Diệp Huyền lập tức tan biến, thay vào đó là ý cười nồng đậm!
Hắn nắm lấy tay Lâm Thanh Nham, nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thanh Nham:
“Thanh Nham, thật ra trong lòng tôi cũng có cô.”
Lâm Thanh Nham không ngờ Diệp Huyền đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, cô lập tức thấy ấm lòng.
“Cái tên này, một khi đã dịu dàng thì thật sự khiến người khác không thể phản kháng!”
“Hơn nữa, hắn thật sự nói cho mình biết rằng trong lòng hắn cũng có mình!”
Thế là, tim Lâm Thanh Nham đập nhanh dữ dội, cô cắn đôi môi gợi cảm, nhẹ giọng nói:
“Diệp Huyền...”
Không đợi Lâm Thanh Nham nói xong, Diệp Huyền dùng một tay ôm chặt eo thon của cô rồi ép vào ngực hắn, tay kia nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên, bá đạo hôn xuống!
“Ôi...!”
Lâm Thanh Nham theo bản năng kháng cự một chút, sau đó hoàn toàn rơi vào nụ hôn dịu dàng nhưng đột ngột của Diệp Huyền!
Tính cách kiêu ngạo và dữ dội của cô có sự tương phản rõ rệt với nhu cầu thật sự trong tim!
Cô hy vọng rằng người đàn ông cô yêu có thể thô bạo chiếm hữu mình!
Để cho cô có thể cảm nhận được cảm giác chân thật cũng như cảm giác an toàn, cũng có thể để người cô yêu thương trải nghiệm mong muốn chinh phục và chiếm hữu thực sự của cô!
Cứ như vậy, tinh thần và mong muốn của cả hai đều được thỏa mãn vô cùng!
Mặc dù Diệp Huyền là một tu tiên giả, nhưng hắn cũng là một người đàn ông bình thường!
Tính cách khác biệt và vẻ ngoài quyến rũ của Lâm Thanh Nham khiến hắn không khỏi bị mê hoặc!
Lâm Thanh Nham cũng đắm chìm trong nụ hôn trìu mến của Diệp Huyền, nhiệt tình đáp lại người mình yêu!
Hai người nhiệt tình như lửa, dục hỏa trong phòng sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào!
Căn phòng tràn ngập không khí tình yêu nóng bỏng của hai người!
“Thanh Nham...”
Diệp Huyền bế Lâm Thanh Nham lên, từng bước đi về phía giường lớn!
“Diệp Huyền...”
Khuôn mặt Lâm Thanh Nham đỏ thẫm, ý loạn tình mê, mặc dù cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng cô vẫn mong Diệp Huyền tiếp tục chiếm hữu mình!
Tuy nhiên, ngay khi Diệp Huyền nhẹ nhàng đặt Lâm Thanh Nham xuống giường, thời điểm hai bên chuẩn bị tiến xa hơn!
Một thứ nhỏ hình vuông màu đỏ rơi ra khỏi túi Diệp Huyền, tình cờ lại bị Lâm Thanh Nham nhìn thấy!
Đó là đồ dùng khẩn cấp mà Dương Duy đã nhét vào túi Diệp Huyền lúc tối!
Va chạm ấm áp và ngọt ngào giữa hai người lập tức bị phá vỡ bởi cái thứ nhỏ nhặt này!
“Đây là cái gì?”
Lâm Thanh Nham nghi ngờ mân mê cái thứ nhỏ đó trong tay, sau khi nhìn thấy hướng dẫn sử dụng trên đó, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên: “Sao trên người anh lại có cái này?”
“Tôi…”
Diệp Huyền lập tức cảm thấy nghẹn lời: “Nếu tôi nói tối nay Dương Duy cố nhét nó cho tôi thì cô tin không?”
“Dương Duy nhét nó vào người anh?”
Lâm Thanh Nham đột nhiên cau mày, tức giận nói: “Anh cho rằng tôi là trẻ con, dễ bị lừa như vậy sao? Tôi đoán chắc hẳn là tối nay anh định dùng khi ngủ với Trương Vãn Thanh, phải không?”
“Kết quả là bị tôi lấy cớ lừa về nhà, phá hỏng cuộc hẹn hò giữa anh và Trương Vãn Thanh, đúng chứ?”
Nghe Lâm Thanh Nham chất vấn, Diệp Huyền nhất thời không giải thích được. Không thể không nói, nếu như không phải Lâm Thanh Nham bỗng nhiên yêu cầu Diệp Huyền về nhà, có lẽ tối nay Diệp Huyền đã ngủ với Trương Vãn Thanh rồi!
“Nhìn xem, anh không trả lời được!”
Lâm Thanh Nham lập tức quay mặt lại, hai mắt đỏ hoe: “Anh đi ăn cùng cô ấy, còn mang theo cái này! Tôi biết lựa chọn hàng đầu trong lòng anh chính là Trương Vãn Thanh! Tôi chỉ là một chiếc lốp dự phòng mà thôi!”
“Sao lại thế được, cô đừng suy nghĩ quá nhiều!”
Thấy Lâm Thanh Nham sắp khóc, Diệp Huyền không khỏi lo lắng: “Thứ này thật sự là Dương Duy đưa cho tôi, nếu cô không tin thì có thể gọi điện thoại hỏi cậu ta!”
Không ngờ, Lâm Thanh Nham chặn bàn tay đang bấm điện thoại của Diệp Huyền lại, nước mắt giàn giụa nói:
“Dương Duy rất ngưỡng mộ anh, nếu anh hỏi cậu ta như vậy, cậu ta nhất định sẽ đứng về phía anh, bao che cho anh!”
Lâm Thanh Nham chỉnh trang lại quần áo, sau đó đẩy Diệp Huyền ra: “Tránh ra, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa! Anh về ghế sofa nằm đi!”
Nói xong, Lâm Thanh Nham đi vào phòng tắm tắm rửa, muốn dùng cách này để rửa sạch nỗi chán nản trong lòng!
“Này...”
Cho dù Diệp Huyền là người cực kỳ thông minh thì lúc này hắn cũng rất bất đắc dĩ: “Dương Duy, thằng nhóc này, đêm nay hại mình thật thảm mà.”
Tắm xong, Lâm Thanh Nham vẫn cảm thấy khó chịu.
Diệp Huyền cũng không muốn qua đó nói gì nữa, tránh việc Lâm Thanh Nham đánh hắn thậm tệ!
Hai người họ ở cùng một phòng nhưng như mọi khi, một người ngủ trên giường, còn người kia ngủ trên ghế sofa!
Khoảnh khắc tình nồng ý đậm sắp bùng cháy lại đột nhiên bị dập tắt, thật đáng tiếc!
Diệp Huyền nhìn Lâm Thanh Nham đưa lưng về phía mình, tựa hồ đã ngủ. Hắn không nghĩ nhiều thêm về chuyện này, quyết định đi ngủ, chẳng mấy chốc đã ngủ tiến vào mộng đẹp. Lâm Thanh Nham nhẹ nhàng xoay người lại, thấy Diệp Huyền đã ngủ mất, trong lòng nhất thời bùng lên ngọn lửa không tên!
“Tên này thật sự rất đáng ghét, thế mà lại không đến dỗ dành người ta...”
“Nếu như anh dỗ tôi, tôi nhất định sẽ không so đo nhiều như vậy!”
“Nếu anh muốn tiếp tục hôn tôi, hoặc nếu anh muốn tôi, tôi sẽ đồng ý...”
“Trên người Trương Vãn Thanh có cái gì, tôi cũng có cái đó, Trương Vãn Thanh có thể thỏa mãn anh, tôi cũng có thể...”
“Diệp Huyền, đồ ngốc...”
Trong lòng Lâm Thanh Nham đầy oán hận và bất mãn, mơ màng ngủ thiếp đi!
Trong giấc ngủ, Lâm Thanh Nham vẫn tràn đầy sức xuân, vậy mà lại cùng Diệp Huyền quấn quýt, cả đêm trao đổi sâu sắc!
Chương 170: Cấu kết với nhau
“Mình sao lại mơ như vậy?”
Ngay khi tỉnh lại, khuôn mặt Lâm Thanh Nham vô thức đỏ lên, tim đập điên cuồng!
Sự bá đạo và thô bạo của Diệp Huyền trong giấc mơ khiến Lâm Thanh Nham rất thích thú, thậm chí còn lưu luyến!
Đến nỗi khi ăn sáng, Lâm Thanh Nham ngại ngùng khi phải nhìn vào Diệp Huyền, khi nói chuyện với hắn cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều!
“Chuyện này?”
Diệp Huyền đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, nghĩ rằng suy nghĩ của phụ nữ thật sự quá khó hiểu!
Bởi vì đã mấy ngày không đi làm, cho nên Diệp Huyền cũng đi theo Lâm Thanh Nham đến công ty, dự định đi xem đám người Dương Duy thế nào.
Hôm qua Lâm Văn Bạch vẫn không buông tha vụ cá cược với Diệp Huyền: “Đừng quên chỉ còn hai ngày nữa, nếu anh không thể để nhà họ Lâm tham gia bữa tiệc chiêu đãi của Phiền Chiến Vương thì phải dâng trà xin lỗi tôi.”
Diệp Huyền cười nhạt, không muốn đôi co với ông nữa!
...
Sau một đêm tin tức lan truyền, tất cả mọi người trong Dương Thành đều biết rằng Khổng Thiên, thiếu gia của nhà họ Khổng, bị đánh thành người tàn phế!
Mọi người đều nói đây do Tập đoàn Lâm Thị làm nhưng may mắn không bị Chiến bộ và Sở Cảnh sát truy cứu trách nhiệm!
Nhưng công chúng nhất trí rằng chỉ cần Phiền Chiến Vương rời khỏi Dương Thành, nhà họ Khổng nhất định sẽ tấn công Tập đoàn Lâm Thị dữ dội!
Hơn nữa, có khả năng còn gây náo động lớn ở Dương Thành!
Bệnh viện số một.
“Cha, cho con chơi với bùn...”
Khổng Hổ, gia chủ thứ hai của nhà họ Khổng, nhìn con trai mình trở thành thiểu năng, sinh hoạt hàng ngày cũng cần được người khác chăm sóc, không khỏi nghiến răng dữ tợn!
“Chết tiệt...”
Khổng Hổ tức giận đập bàn, khiến Khổng Thiên sợ hãi, nhanh chóng trốn dưới gầm giường, hét lớn:
“Đừng đánh con, đừng đánh con, con không dám bắt nạt người khác nữa... Huhu...”
Thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Khổng Thiên, trong lòng Khổng Hổ càng hận Diệp Huyền hơn!
Nhóm cao thủ nhà họ Khổng phía sau gã cũng đỏ mặt!
Ở Dương Thành, nhà họ Khổng giàu có và quyền lực, có một nhóm cao thủ võ thuật!
Ngay cả nhà họ Thạch siêu giàu cũng có chút ghen tị với nhà họ Khổng!
Nhưng sức mạnh này lại dễ dàng bị một người vừa mới xuất hiện của Tập đoàn Lâm Thị đánh bại, khiến nhà họ Khổng trở thành trò cười cho người khác bàn tán!
“Diệp Huyền, không cần biết dùng thủ đoạn gì, Khổng Hổ tôi nhất định sẽ giết cậu!”
Ánh mắt Khổng Hổ đỏ bừng, con trai trưởng Khổng Liêu ở bên cạnh thấp giọng nói:
“Cha, bây giờ Chiến bộ và Cục Cảnh sát đã ra thông báo, các gia tộc lớn và thế lực đều không được phép làm loạn!”
“Nếu như nhà họ Khổng chúng ta gây chuyện với Tập đoàn Lâm Thị và Diệp Huyền vào lúc này, Chiến bộ và Cục Cảnh sát nhất định sẽ can thiệp!”
“Người kia muốn xem trò cười của chúng ta, họ muốn chúng ta ngã xuống, sau đó họ có thể phân chia tài nguyên của chúng ta!”
Nghe vậy, Khổng Hổ cũng gật đầu, nghiến răng nói: “Cha biết bây giờ không dễ hành động! Nhưng cha không thể chờ qua thời gian kiểm soát chặt chẽ này được, nhìn Diệp Huyền tự do, trong lòng cha cảm thấy hoảng sợ!”
Đúng lúc này, một thuộc hạ vội vàng bước vào rồi nói: “Gia chủ, gia chủ nhà họ Phùng, Phùng Kim Long, muốn gặp ngài!”
“Phùng Kim Long ở đây?”
Khổng Hổ không khỏi nhíu mày, lập tức cho rằng nhà họ Phùng và nhà họ Lâm đã xảy ra mâu thuẫn trước đó. Điều kỳ lạ là sau đó, nhà họ Phùng đột nhiên ngừng giao dịch với Tập đoàn Lâm Thị. Tất cả mọi người đều nghi ngờ Chu đại sư, cao thủ nhà họ Phùng và Thiên Thần Tông, tù nhân trốn tội, thông đồng với nhau, cho nên ngay cả nhà họ Phùng cũng bị Chiến bộ trừng phạt!
Đó là lý do tại sao nhà họ Phùng chọn dừng không hợp tác với Tập đoàn Lâm Thị nữa!
Bây giờ, Phùng Kim Long đột nhiên muốn gặp gã, rất có thể ông ta đã nghe chuyện Khổng Thiên bị Diệp Huyền đánh thành người tàn phế, cho nên ông ta muốn liên thủ với nhà họ Khổng, cùng nhau nhắm vào Tập đoàn Lâm Thị!
“Cho ông ta vào.” Khổng Hổ ra lệnh.
Một lúc sau, Phùng Kim Long đi vào, nhưng ông ta đang ngồi xe lăn, bởi vì ông ta bị kim bạc của Diệp Huyền đâm trúng khiến đột quỵ, dẫn tới tê liệt!
“Anh Phùng, sao anh lại trở nên như vậy?”
Khổng Hổ giật mình khi thấy cổ và miệng của Phùng Kim Long bị méo sang một bên!
Khổng Hổ nhớ rõ, cơ thể Phùng Kim Long luôn rất tốt, ông ta cũng là một người luyện võ. Ngoài ra, Phùng Kim Long xuất thân từ gia đình giàu có, bên cạnh ông ta cũng có bác sĩ gia đình người thường xuyên tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho ông ta. Vì vậy, Khổng Hổ không thể không ngạc nhiên khi đối mặt với Phùng Kim Long bị đột quỵ!
“Tôi, tôi...”
Khóe miệng Phùng Kim Long lúc này đã méo sang một bên, ông ta nói một cách khó khăn: “Tôi... Tôi bị Diệp Huyền... Khiến trở nên như vậy!”
“Thật sự là Diệp Huyền?” Khổng Hổ lại kinh ngạc!
Ban đầu gã đoán Phùng Kim Long bị đột quỵ là do cái chết đột ngột và thê thảm của hai cha con Phùng Tam gia, hoặc bị kiệt quệ về thể xác và tinh thần khi bị Chiến bộ truy tìm!
Không ngờ thủ phạm khiến Phùng Kim Long thành ra như thế này lại là Diệp Huyền?
“Đầu tiên hắn đắc tội nhà họ Phùng, khiến gia chủ nhà họ Phùng bị liệt, bây giờ hắn lại đến hãm hại nhà họ Khổng, đánh Khổng Thiên thành người tàn phế!”
“Cái tên Diệp Huyền chết tiệt này, thật không biết tốt xấu!”
Vẻ mặt Khổng Hổ lạnh lùng, gã nhìn Phùng Kim Long nói: “Cho nên hôm nay gia chủ nhà họ Phùng cố ý đến đây nhất định là muốn liên minh với tôi để trả thù Diệp Huyền và hạ bệ Tập đoàn Lâm Thị, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Phùng Kim Long khó khăn gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ căm hận: “Tôi... Đã thông báo... Triệu Tam Đao đến rồi!”
“Triệu Tam Đao?”
Ánh mắt Khổng Hổ lập tức đông cứng lại, Triệu Tam Đao rất nổi tiếng trên giang hồ, nhưng gã không ngờ Phùng Kim Long lại mời nhân vật tàn nhẫn này đến đối phó với Diệp Huyền!
Phùng Kim Long nói tiếp: “Nhị gia, tên khốn Diệp Huyền rất có khả năng chiến đấu... Võ giả Khải Thần Chưởng dưới trướng nhà họ Phùng của tôi cũng không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng cũng bị hắn giết chết! Đừng coi thường...”
“Anh nói cái gì?”
Khổng Hổ lại sửng sốt, mặc dù thực lực của Khải Thần Chưởng không bằng Triệu Tam Đao, nhưng ông ta cũng là một cao thủ có tiếng!
Lúc này, một ông lão bước vào cửa, Khổng Hổ vội vàng bước tới: “Bác sĩ Lý, ông tới rồi!”
Để chữa trị cho Khổng Thiên, nhà họ Khổng đã nhanh chóng mời bác sĩ Lý, bác sĩ có thực lực nhất trong khoa não của tỉnh. Sau khi quan sát tình trạng của Khổng Thiên, bác sĩ Lý lắc đầu thở dài: “Khổng thiếu gia bị chấn thương sọ não rất nghiêm trọng, khó có thể chữa trị.”
“Kỹ xảo và sức mạnh dùng để đả thương cực kỳ chính xác, khiến não thiếu gia trở nên như thế này, nhằm làm cho thiếu gia sống còn tệ hơn chết!”
“Kẻ gây thương này nhất định là một người có thực lực mạnh mẽ, nhà họ Khổng phải nhận thức rõ và cẩn thận!”
Nói xong, bác sĩ Lý dẫn trợ lý rời đi, về thẳng tỉnh. Ông ấy đã nhìn thấy và nghe rất nhiều, từ góc độ y học, ông ấy có thể phán đoán người làm tổn thương Khổng Thiên hoàn toàn không phải là một người bình thường, vì vậy ông ấy không muốn can thiệp vào chuyện này!
Thế nên, tốt hơn hết ông ấy nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt!
Trước đó, Phùng Kim Long thận trọng nhắc nhở Khổng Hổ không được kinh thường, vừa rồi gã lại nghe bác sĩ Lý nói như vậy, gã càng quyết tâm tìm một cao thủ giết chết Diệp Huyền!
“Chẳng trách Diệp Huyền lại dám kiêu ngạo, Tập đoàn Lâm Thị cũng luôn bảo vệ hắn, hóa ra hắn là cao thủ có chút năng lực!”
Khổng Hổ không khỏi hít sâu một hơi: “Để an toàn, lần này mình phải mời Lý Cửu Gia đến mới được!”
Bình luận facebook