-
Chương 201-205
Chương 201: Tiêu Băng Tuyết hối hận
Tiêu Băng Tuyết trợn tròn hai mắt trong sự kinh ngạc, cô chợt nhận ra rằng, Thiên Tôn Đại Vương vừa rồi vẫn chưa thể hiện sức mạnh chân chính của hắn đi đấu với cô.
Không thể không thừa nhận, hắn ta là một đối thủ mạnh mẽ, cả về thể tấn công lẫn phòng thủ.
Ngay cả khi Phiền Chiến Vương nghênh chiến với hắn, cũng không chắc chắn sẽ giành thắng lợi.
Diệp Huyền khẽ lắc đầu: “Thiên Tôn Cuồng Đồ, ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ tung ra một cái gì đó đáng sợ hơn, không ngờ chỉ có cái này.”
Vừa dứt lời, Diệp Huyền vừa di chuyển đầu ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra một cái.
“Vụt...”
Một luồng khí kiếm mạnh mẽ bùng phát ngay tức khắc, làm cho màn sương trên bầu trời dường như bị thanh kiếm dài chia làm hai mảnh.
“Aaa…!”
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Tôn Đại Vương hét lớn một tiếng, một vết thương lớn xuất hiện trên bụng của hắn, máu chảy ra dày đặc. Ánh sáng vàng trên người hắn tan cũng đột ngột tan biến!
Rõ ràng hắn đã trúng phải một đòn của Diệp Huyền, sức mạnh của hắn đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
“Cái này..!”
Chứng kiến sức mạnh đáng kinh ngạc của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết, Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đã hoàn toàn choáng ngợp, không còn lời nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc lúc này!
“Khụ khụ...”
Sau khi Thiên Tôn Đại Vương ngã xuống và liên tục thổ huyết, hắn nhìn vào vết thương lớn trên bụng, biết rằng mình không thể sống sót được bao lâu.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Ban đầu hắn có ý định giết Tiêu Băng Tuyết một cách tàn nhẫn để làm nhục Chiến Bộ một phen, sau đó trốn thoát khỏi Long Quốc, đi đến một nơi xa xôi, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Nhưng không ngờ hắn lại đụng trúng Huyền Hạo - tên đoạt mệnh La Sát kinh khủng này.
“Huyền Hạo, nếu ngươi muốn giết ta, vậy ta cũng sẽ tuyệt đối không để ngươi sống sót rời đi!”
Nói xong, Thiên Tôn Đại Vương lấy ra từ trong người một bình bột độc màu tím:
“Đây là loại độc ta luyện chế ra sau năm năm nghiên cứu trong ngục giam dưới đáy biển và tinh chế ra sau khi vượt ngục.”
“Cho dù ngươi là tu tiên giả, chỉ cần bị nhiễm loại độc này, chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc! Đây là tuyệt sát vũ khí của ta! Ta muốn thử xem ngươi sẽ chọn bảo vệ bản thân hay cứu giúp Tiêu Băng Tuyết!”
Nói xong, Thiên Tôn Đại Vương dùng hết tốc lực, hất lớp bụi độc màu tím lên người Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ!
“Cái này...!”
Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ trợn tròn mắt, họ không ngờ rằng Thiên Tôn Đại Vương lại giấu kỹ một ám chiêu như vậy!
Và hơn nữa, Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ đang bị thương, căn bản không có đủ thời gian để trốn thoát!
Nếu Diệp Huyền chọn cứu người, tất nhiên sẽ phải xông vào trong bụi độc, sau đó sẽ bị độc của Thiên Tôn Đại Vương tấn công!
Loại độc đáng sợ này có thể khiến người ta không thể phòng bị, và thường là vũ khí quan trọng trong những trận chiến vượt cấp!
Dường như thậm chí ngay cả Diệp Huyền cũng sẽ chết vì bị nhiễm độc!
Đúng lúc này, Diệp Huyền xuất hiện như một bóng ma, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người!
“Chỉ có một chiêu trò cỏn con như vậy, mà cũng dám dọa dẫm ta sao?”
Diệp Huyền cười lạnh, rồi mở to miệng, trong nháy mắt đã hút toàn bộ khí độc màu tím vào trong cơ thể!
Không khí xung quanh hoàn toàn không còn một dấu vết độc tính nào!
“Loại độc này hương vị tầm thường, nhưng ít nhiều vẫn có một chút độc tính, xem như nó là một liều thuốc bổ mà ngươi tặng cho ta vậy.” Diệp Huyền nói sau khi hít hết toàn bộ bụi độc, rồi cười khinh bỉ.
“Ngươi...!”
Nhìn thấy hành động đáng kinh ngạc của Diệp Huyền, Băng Tuyết và những người khác đều choáng ngợp!
Diệp Huyền không chỉ có thể tấn công và phòng thủ, mà cả khí độc cũng không làm hại được anh ta?
Anh ta còn có thể biến khí độc thành thuốc bổ ư?
Thiên Tôn Đại Vương càng tức giận và oán hận, đến mức không thở nổi mà chết ngay tại chỗ.
“Cái gì vậy, đã tức chết rồi à? Thật là thấp kém mà.” Diệp Huyền lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Tốt rồi!”
Khi nhìn thấy Thiên Tôn Đại Vương đã chết, trái tim của Băng Tuyết cuối cùng cũng có được sự an tâm, đôi chân dài của cô mềm nhũn, đột ngột ngã lăn xuống đất.
“Này... cô không sao chứ?” Diệp Huyền phản ứng nhanh nhạy, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô.
Gió núi thổi mạnh, sương mù dần tan đi, cảnh vật xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng hơn! Điều này cũng cho phép Băng Tuyết có thể nhìn thấy trực diện Diệp Huyền!
Cô thậm chí cảm thấy có thể nhìn thấy gương mặt thật của Diệp Huyền thì cho dù phải chết cô cũng không hối tiếc!
Giây phút mà cô đã mong chờ từ lâu cuối cùng đã đến.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô hoàn toàn rối bời!
Bởi vì trước mắt cô đang là người đàn ông mà cô hằng mong ước và ngưỡng mộ, thật ra chính là Diệp Huyền!
“Lại là anh ư? Không thể nào!” Băng Tuyết nhìn thẳng vào mặt Diệp Huyền, một khuôn mặt tràn đầy sự sửng sốt và hoài nghi!
Đôi chân xinh đẹp của cô cũng hoảng sợ mà lùi lại vài bước, cuối cùng toàn thân xụi lơ mà ngồi trên mặt đất!
“Hắn… sao có thể lại là Huyền Hạo đại nhân?” Ánh mắt của Băng Tuyết trở nên trống rỗng, vẻ mặt gần như suy sụp!
Vốn dĩ, cô luôn tưởng tượng và mơ mộng rằng Huyền Hạo sẽ là một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm và phong lưu!
Nhưng làm sao có thể?!
Người trước mắt lại chính là Diệp Huyền, người mà cô từ lúc đầu đến giờ không hề ưa thích, thậm chí thường xuyên xung đột với hắn!
Trí óc của Tiêu Băng Tuyết trở nên rối bời!
Trong một khoảnh khắc, cô không thể suy nghĩ nổi nữa!
“Tại sao lại là biểu cảm này?”
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt quẫn trí của Băng Tuyết, không khỏi lắc đầu cười khúc khích:
“Tôi đã nói rồi, tôi chính là Huyền Hạo. Là do cô tự cho mình là đúng, không chịu lắng nghe lời tôi nói mà thôi!”
“Tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi không phải là loại người xấu như cô tưởng. Một vài vấn đề không như cô nghĩ, cô luôn đưa ra thái độ kiêu căng để phán xét người khác, điều đó thực sự không tốt.”
Sau khi nghe những lời của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết có chút choáng váng.
Cô không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Huyền, khi đó cô tỏ ra cao ngạo và coi thường anh ta, thậm chí lời lẽ của cô cũng đầy mỉa mai với Diệp Huyền!
“Mình cho rằng bấy lâu nay Diệp Huyền chỉ là một tên đại biến thái, thậm chí mình còn đưa anh ta về Chiến Bộ để tra tấn lấy lời thú tội, lần nào thái độ cũng cực kì tệ!”
“Anh ta đã có vô số cống hiến cho Chiến Bộ, vậy mà lại luôn khiêm nhường, trong khi đó mình lại xúc phạm anh ta như một tên hề, một kẻ leo lên nhờ mối quan hệ, vu khống anh ta làm bẩn danh tiếng của Chiến Bộ, và đã gọi anh ta là kẻ vô liêm sỉ...”
“Nhưng Diệp Huyền không chấp nhặt với mình mà luôn khoan dung, chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào để trả thù, thậm chí mấy lần cứu mình thoát khỏi nguy hiểm, bảo toàn tính mạng của mình!”
“Hôm nay cũng vậy, nếu anh ta thực sự chán ghét mình, thì mình đã chết trong tay Thiên Tôn Đại Vương từ lâu rồi...”
Lúc này, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy vô cùng hổ thẹn và hối hận sâu sắc!
Cuối cùng, mọi thứ cũng đã có lời giải đáp, vì sao Diệp Huyền lại có khả năng mạnh mẽ như vậy, thậm chí mạnh mẽ đến mức chỉ cần cử động một ngón tay là có thể đánh bại cô!
Cô cũng cuối cùng đã hiểu, vì sao các tiền bối cũ của Chiến Bộ như Phiền Chiến Vương luôn kính trọng anh ta, và tại sao Chiến Bộ Giang Nam lại điều động quân đội vì anh ta!
Bởi vì Diệp Huyền chính là cái tên được mọi người ngưỡng mộ, là anh hùng dân tộc vĩ đại đã bảo vệ đất nước, có công lao lớn và cứu sống vô số binh lính!
“Mình, sao mình có thể ngu dốt thế này...”
“Tại sao mình luôn cao ngạo mình là Chiến Thần, rồi lại luôn coi thường Diệp Huyền và vu khống anh ta!”
“Tại sao mình lại phán xét người khác một cách thiển cận, hiểu lầm anh ấy như vậy...”
“Anh ấy thực sự là một người tốt...”
Với tất cả những cảm xúc hối hận, tuyệt vọng, xúc động và buồn bã, Tiêu Băng Tuyết không thể nào kiềm chế được nước mắt rơi xuống!
Nhìn thấy cô khóc, Diệp Huyền chỉ cười nhẹ: “Mọi ảo tưởng trong lòng đã tan biến, rất khó để đối mặt với sự thật phải không? Nhưng rất tiếc, thực tế lại là như vậy.”
“Chắc hẳn cái hôn ước đó làm cho cô cảm thấy không thoải mái, tức giận nó đã làm rối bời cuộc sống của cô, vì thế cô đã trút giận lên tôi? Nhưng không điều đó cũng không quan trọng nữa.”
“Bởi vì bây giờ, tất cả tứ đại thiên vương hắc ám vượt ngục đã được xử lý sạch sẽ. Và hơn nữa, hôn ước giữa chúng ta cũng đã được chấm dứt. Chúng ta sẽ không còn có bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
“Từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ mỗi người một ngả. Không cần phải gặp lại nhau nếu không cần thiết.”
Sau khi nói xong, Diệp Huyền vung tay hóa kiếm, cưỡi mây rời đi!
Không chút lưu tình!
“Không… Không muốn...!”
Nhìn thấy Diệp Huyền tan biến trong tầng mây, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy lòng trống rỗng, không thể kiềm chế được nước mắt mà bất lực hét lớn!
Chương 202: Cơ hội cuối cùng của Tiêu Băng Tuyết
Tiêu Băng Tuyết nhìn Diệp Huyền rời đi, lòng đau như cắt!
Thế nhưng Diệp Huyền đã đi xa, không hề quay đầu lại!
Tiêu Băng Tuyết đã nảy sinh tình cảm với Diệp Huyền, nhưng đáng tiếc Diệp Huyền hoàn toàn không có ý gì với cô ấy.
Lúc này đây, Tiêu Băng Tuyết nhận ra rằng mình đã từng bước đẩy một người đàn ông tốt hiếm có trên đời ra xa.
Cô ấy cũng biết rõ, cơ duyên trời ban lúc đầu đã bị chính tay mình phá hủy.
Từ nay về sau, cô ấy và Diệp Huyền sẽ mỗi người một ngả, không còn liên quan gì đến nhau nữa!
Cô ấy thậm chí không có cơ hội để đích thân nói lời xin lỗi với Diệp Huyền!
“Diệp Huyền.... Là tôi đã hiểu lầm anh, tôi có lỗi với anh…”
Lòng Tiêu Băng Tuyết trào dâng cảm xúc hỗn tạp, như bão tố ập đến, khiến cô ấy đau khổ tột cùng.
“Tiểu thư!”
Vương Tiểu Vũ vội vàng đỡ lấy cô ấy, nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết thút thít bi thương, lòng cô cũng đau như cắt.
Nhưng dù thương tâm thế nào, mọi chuyện đã trở thành sự thật, chỉ có thể ôm nỗi hối hận vô cùng.
Lúc này, phó quan Vương Phi cũng cố gắng lê bước chân bị thương đến, ánh mắt chán nản nói: “Không ngờ Huyền Hạo đại nhân chân chính lại là Diệp Huyền…”
Anh ta nhớ lại những lần khiêu khích vô lễ với Diệp Huyền trong quá khứ, nếu Diệp Huyền muốn trả thù, chỉ sợ anh ta đã sớm chết không toàn thây!
“Tôi thật sự quá ngu ngốc!”
Vương Phi tát mạnh vào mặt chính mình, khóe miệng vừa lành lại đột nhiên toét ra!
“Đừng tự trách bản thân mình nữa mà…”
Vương Tiểu Vũ ôm chặt Tiêu Băng Tuyết đang khóc nức nở, vội vàng ngăn cản Vương Phi muốn tự sát, vừa nóng vội vừa bất đắc dĩ.
“Tìm thấy bọn họ rồi!”
Lúc này, Phiền Chiến Vương cùng một đám cao thủ chiến bộ nhanh chóng chạy đến!
Khi họ nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết và hai người kia bình an vô sự, mà Thiên Tôn Đại Vương đã ngã xuống đất chết, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người vẫn ổn chứ, có bị thương nặng không?”
Phiền Chiến Vương không để ý đến việc Tiêu Băng Tuyết vừa vô lễ với mình trước mặt mọi người, vội vàng đi đến quan tâm hỏi.
“Không có, không sao ạ.”
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu, nước mắt lại không tự chủ chảy xuống.
“Gì vậy?”
Phiền Chiến Vương không khỏi kinh ngạc: “Đã không sao rồi, sao còn muốn khóc nữa đây?”
Vương Tiểu Vũ trầm giọng trả lời: “Mới vừa rồi là Huyền Hạo đại nhân đã cứu chúng tôi một mạng, tiểu thư cuối cùng cũng biết Huyền Hạo đại nhân là ai rồi... Cho nên mới…”
Mặc dù cô đột ngột dừng lại, nhưng Phiền Chiến Vương và lão tiền bối trong lòng đã hiểu rõ: “Thì ra là vậy, chẳng trách cô cứ khóc mãi không thôi…”
Bọn họ thầm nghĩ, nếu như bản thân hiểu lầm một người đàn ông tốt đến vậy, còn gây khó khăn và thường xuyên sỉ nhục hắn, liệu bản thân chỉ khóc một trận là sẽ quên sao? Sợ rằng cô ấy sẽ khóc đến ngất đi mất!
“Tôi đã nhắc nhở cô rằng hắn không phải người bình thường, không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá hắn... Đáng tiếc các người không coi lời nói của tôi ra gì…”
Phiền Chiến Vương nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết chìm trong hối hận và đau khổ, cũng không nhịn được mà thở dài thườn thượt:
“Duyên phận thật kỳ diệu, cuối cùng lại trêu ngươi con người.”
“Hy vọng qua chuyện này, cô có thể trở nên chín chắn và hiểu chuyện hơn một chút. Tuy nhiên, cô cũng không cần quá đau buồn, hôn ước giữa hai người nếu như không được cha chú hai bên đồng ý thì không thể huỷ bỏ!”
“Nói cách khác, lời nói hủy bỏ hôn ước của Diệp Huyền vừa rồi là vô hiệu! Chỉ cần cha cô không đồng ý huỷ bỏ hôn ước, cô vẫn còn có cơ hội!”
Nghe câu nói của Phiền Chiến Vương, ánh mắt đờ đẫn của Tiêu Băng Tuyết bỗng chốc sáng rực: “Tôi, tôi còn có cơ hội…”
Lúc này, dường như hy vọng lại nhen nhóm lên trong lòng cô ấy!
Ít nhất, cô ấy có cơ hội để bày tỏ lòng áy náy của mình với Diệp Huyền!
Phiền Chiến Vương khẽ mỉm cười gật đầu: “Mặc dù còn có cơ hội, nhưng cô nhất định phải nỗ lực hết mình mới có thể hàn gắn mối duyên phận này. Hạnh phúc nhất định phải tự mình giành lấy mới được!”
Tiêu Băng Tuyết nghe vậy, chìm vào suy tư: “Phải tự mình giành lấy hạnh phúc!? Vậy tôi có nên chủ động lấy được sự thông cảm của Diệp Huyền không?”
Nói rồi cô ấy liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Long cư, bởi vì cô ấy cảm thấy Diệp Huyền có khả năng cao sẽ đi đến Thủy Long cư!
“Tôi nhất định phải lập tức xin lỗi Diệp Huyền!”
Tiêu Băng Tuyết gằn giọng nói.
“Tiểu thư muốn trực tiếp đi xin lỗi Diệp Huyền à?”
Nghe Tiêu Băng Tuyết nói vậy, trong lòng Vương Tiểu Vũ cảm thấy rất lo lắng, Phiền Chiến Vương lập tức lắc đầu nói:
“Băng Tuyết, cô muốn đi xin lỗi cũng là chuyện nên làm. Tuy nhiên cũng phải xem xét thời cơ có phù hợp hay không.”
“Chẳng lẽ cô quên bên cạnh Diệp Huyền còn có hai đại mỹ nữ à? Cô tùy tiện chạy đi tìm Diệp Huyền, chẳng phải sẽ khiến hắn càng thêm khó xử sao?”
“Đến lúc đó rất có thể cô sẽ không có cơ hội xin lỗi, hơn nữa còn chọc giận hắn!”
Lời nói của Phiền Chiến Vương khiến Tiêu Băng Tuyết cuối cùng cũng khôi phục một tia lý trí.
“Tiền bối, vậy tôi nên xử lý như thế nào mới tốt?”
Đôi mắt Tiêu Băng Tuyết đượm sương mù mờ mịt, cô ấy nhẹ giọng hỏi ý kiến Phiền Chiến Vương.
Phiền Chiến Vương trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Tính cách Diệp Huyền vốn phóng khoáng, không thích bị gò bó, lại là người thích những thứ mềm mỏng hơn là những lời nói cứng rắn thô thiển!”
“Vì vậy, thái độ của cô không thể quá cứng rắn, mà cần phải chọn thời điểm thích hợp. Thời cơ tốt nhất chính là lúc Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều không ở bên cạnh Diệp Huyền.”
“Hơn nữa, hắn vốn không có sức cưỡng lại ải mỹ nữ. Chỉ cần cô sử dụng chút mĩ nhân kế, sau đó nhân lúc hai người ở riêng, chân thành xin lỗi hắn, chắc chắn sẽ có hiệu quả!”
Nghe Phiền Chiến Vương đề nghị, Tiêu Băng Tuyết hơi sững sờ.
Là một người phụ nữ, dĩ nhiên cô ấy đã từng tưởng tượng qua việc ở riêng với người đàn ông hoàn mỹ như Diệp Huyền, thậm chí cô ấy còn nghĩ đến những khoảnh khắc lãng mạn hơn là đằng khác.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ ảo tưởng việc có thể tiếp xúc thân mật với Diệp Huyền như vậy…
“Ở riêng với nhau, dùng mỹ nhân kế… Thành tâm xin lỗi…”
Tiêu Băng Tuyết lẩm bẩm, khuôn mặt không tự chủ đỏ bừng lên!
“Ha ha.”
Phiền Chiến Vương nhìn vẻ mặt của Tiêu Băng Tuyết, vuốt râu cười nói: “Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, mọi chuyện còn lại đều phải dựa vào bản thân cô đấy!”
“Các cô hãy đến bệnh viện chiến bộ một chuyến để chữa trị vết thương đi, không thể kéo dài nữa.”
Trước lời khuyên thiện ý của Phiền Chiến Vương, Tiêu Băng Tuyết vội vàng đứng dậy cảm ơn, sau đó cùng Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đi đến bệnh viện của chiến bộ.
Trước khi đi, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được lại nhìn về phía Thủy Long Cư ẩn hiện trong mây mù, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Huyền.
“Diệp Huyền, tôi nhất định sẽ tìm cách để anh tha thứ cho tôi…”
Cô ấy âm thầm cắn răng thề trong lòng!
Lúc này, Phiền Chiến Vương đến trước thi thể của Thiên Tôn Đại Vương, phát hiện trên người hắn ta rõ ràng có một vết thương rỉ máu, lập tức kinh hãi.
“Vẫn là một chiêu đoạt mệnh…”
“Bất kể đối phương là ai, chỉ cần tên nhóc Diệp Huyền này muốn giết, tuyệt đối sẽ ra tay không quá một chiêu, thật quá kinh khủng…”
“Thiên Tôn Đại Vương hôm nay cũng xui xẻo thật, lại gặp phải Diệp Huyền, ha ha!”
Phiền Chiến Vương cảm thán trong lòng.
Các quản lý cấp cao ở đây cũng ná thở vì kinh ngạc, nhưng mỗi lần Diệp Huyền lập chiến công đều không tranh giành công lao!
Điều này khiến họ càng thêm kính trọng Diệp Huyền hơn!
…
Ở Thủy Long cư.
“Diệp Huyền, anh vừa đi đâu về vậy? Có phải lại đi cứu nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đúng không?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh thấy Diệp Huyền đi đến, vội vàng hỏi với vẻ lo lắng.
“Đúng vậy, anh đi cứu người.”
Diệp Huyền không giấu diếm: “Vừa rồi là tình huống khẩn cấp, chỉ có anh mới có thể cứu được cô ấy.”
Trương Vãn Thanh nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm hỏi: “Tụi em biết chuyện đó rồi, cô ấy không có gì đáng ngại chứ?”
Diệp Huyền mỉm cười, trả lời: “Thương tích là điều hiển nhiên, nhưng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lúc này mới yên lòng.
Tuy hai người đẹp này không có cảm tình gì với Tiêu Băng Tuyết, nhưng dù sao cô ấy cũng là chiến thần của Chiến bộ, trong lúc làm nhiệm vụ lại bị thương, nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn sẽ gây tổn thất cho quốc gia.
Đột nhiên, Lâm Thanh Nham tiến đến bên Diệp Huyền, hít mũi một cái: “Sao trên người anh lại có mùi hương này?”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham liền kéo tay Diệp Huyền: “Mà tay anh cũng có mùi hương này! Em nhớ ra rồi, mùi hương này giống hệt mùi hương trên người Tiêu Băng Tuyết!”
“Diệp Huyền, vừa rồi anh có tiếp xúc thân mật với Tiêu Băng Tuyết không?”
Lâm Thanh Nham rưng rưng nước mắt, Trương Vãn Thanh cũng lập tức căng thẳng nhìn Diệp Huyền.
Chương 203: Một đêm mỹ vị
“Mùi thơm? Tiếp xúc thân mật?”
Diệp Huyền giật nảy mình!
Thời điểm Tiêu Băng Tuyết suýt nữa ngã xuống đất, Diệp Huyền đã ôm eo cô!
Không ngờ, hương thơm quyến rũ trên người Tiêu Băng Tuyết thật sự lưu lại trên cơ thể và ngón tay Diệp Huyền!
Hơn nữa còn bị Lâm Thanh Nham mẫn cảm nhận ra!
“Thanh Nham, em là chó hả, sao mũi em thính thế?”
Diệp Huyền nói xong, cười ha hả một tiếng!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều giữ vẻ mặt khó coi, vô cùng khó chịu!
Cứ như vậy, Diệp Huyền không thể cười được nữa!
“Có chuyện gì vậy, không phải hai người ghen đấy chứ?”
Diệp Huyền mỉm cười, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của hai người đẹp: “Người có hương thơm trên cơ thể chắc hẳn là hai người! Không phải sao!?”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, hai người đẹp liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười!
“Hai người?”
Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó hiểu ra: “Được đấy, hai người thế mà cố ý làm anh sợ đúng không?”
“Haha!”
Lâm Thanh Nham không nhịn được cười tủm tỉm, mặt đỏ bừng, Trương Vãn Thanh cũng che miệng cười, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng!
Giữa cái nhăn mày và nụ cười, những vẻ đẹp khác nhau của hai người đẹp được bộc lộ hoàn toàn.
Hai cô trời sinh đã đẹp, váy vóc trên người gợi cảm và bắt mắt, trong lúc nhất thời Diệp Huyền bị mê hồn.
“Các em cứ thỏa thích cười đi, chỉ cần hai người vui vẻ thì anh làm trò cười cũng được.”
Diệp Huyền cong môi cười, đắm chìm trong khoảnh khắc sung sướng và hạnh phúc này.
Ở phía bên kia hội trường, Lâm lão gia và bác sĩ Trương nhìn thấy Diệp Huyền trái ôm phải ấp, vui vẻ hòa thuận thì vui mừng gật đầu, nhẹ nhàng cụng ly.
...
Lúc Phiền Chiến Vương trở lại hội trường thì bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Toàn bộ buổi tiệc tràn ngập tiếng cười.
Trong lúc tự do giao lưu sau bữa tiệc, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đích thân đưa Lâm lão gia, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu đến gặp gỡ và làm quen với từng lãnh đạo cấp cao.
Lãnh đạo cấp cao tại hiện trường cũng nhiệt tình đáp lại họ, hai bên cũng trao đổi thông tin liên lạc, hẹn có thời gian sẽ thảo luận chi tiết.
“Được, được!”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu rất hứng khởi: “Nhân dịp cơ hội hiếm có này, thanh danh hai nhà chúng ta nhất định sẽ được nâng lên! Tương lai càng có hi vọng gia nhập Thương hội Giang Nam!”
Đối với các doanh nhân ở Dương Thành mà nói, trở thành thành viên của Thương hội Giang Nam là ước mơ của họ!
“Còn phải cảm ơn Diệp Huyền đã tạo cơ hội cho chúng ta!”
“Lâm lão gia, bác sĩ Trương, chúc mừng tìm được con rể giỏi giang!”
Cả hai nhà đều biết ơn Diệp Huyền đã cho họ cơ hội tham dự bữa tiệc, đồng thời còn kêu Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình giúp họ mở rộng mạng lưới quan hệ và làm quen với nhiều lãnh đạo cấp cao!
“Ha ha!”
Trước sự vui mừng của mọi người, Lâm lão gia và bác sĩ Trương mỉm cười với nhau, trong mắt họ không giấu được niềm vui và niềm tự hào!
Lúc này, Diệp Huyền đang bận rộn chụp ảnh với Lâm Thanh Nham ở ngoài cửa.
Lâm Thanh Nham đưa ra yêu cầu, Trương Vãn Thanh có cái gì, cô cũng phải có cái đó.
Người phụ trách chụp ảnh vẫn là Dương Duy.
Điều đáng nói là Trương Vãn Thanh không những không khó chịu mà còn cười rất vui vẻ.
Cuối cùng ba người còn chụp ảnh chung!
Hai người đẹp ôm chặt cánh tay Diệp Huyền, đặt khuôn mặt thanh tú lên ngực Diệp Huyền, cười rất rạng rỡ, ghi lại khoảnh khắc quý giá và khó quên này.
“Đại ca quả nhiên là cao thủ!”
Dương Duy cũng cười thoải mái, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị với Diệp Huyền!
Gần đến khi bữa tiệc kết thúc.
Tổng bộ gọi điện thoại cho Phiền Chiến Vương và yêu cầu hắn nhanh chóng trở về thủ đô ngay lập tức để giải quyết một số việc công rất khẩn cấp.
“Thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi còn muốn ở lại thêm vài ngày để ôn chuyện với cậu!”
Phiền Chiến Vương nắm chặt tay Diệp Huyền, lưu luyến không rời.
“Không sao, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.”
Diệp Huyền vỗ vỗ mu bàn tay Phiền Chiến Vương: “Lần này uống rượu nói chuyện phiếm không phải cũng rất vui sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Phiền Chiến Vương mỉm cười tạm biệt rồi rời đi.
“Phiền Chiến Vương đã đi, đồng nghĩa với việc thời gian quản lý chặt chẽ cũng đã kết thúc!”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lập tức trở nên có chút bất an:
“Oán giận của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đã sâu, mấy ngày tới nhất định sẽ có hành động!”
Lâm lão gia, Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng âm thầm gật đầu: “Cái gọi là minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng! Chỉ sợ họ giở trò sau lưng!”
Diệp Huyền bình tĩnh mỉm cười: “Họ muốn chơi thế nào thì chúng ta đều theo đến cùng. Và nếu mọi người muốn trở thành thành viên của Thương hội Giang Nam, mọi người cần phải bước vào ngưỡng một trăm tỷ, tập đoàn của mọi người còn chưa đủ tài sản đến vậy.”
“Vậy thì mọi người nên nắm lấy cơ hội và lấy tất cả tài nguyên tốt dưới danh nghĩa của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng!”
Nghe được lời của Diệp Huyền, tất cả mọi người không khỏi giật mình!
Điều này chẳng phải tương đương với việc thôn tính cả nhà họ Phùng và nhà họ Khổng sao? Tổng tài sản của hai nhà họ quả thực là hơn một trăm tỷ!
Đây là tham vọng cỡ nào!
“Diệp Huyền, cậu định thôn tính cả nhà họ Khổng và nhà họ Phùng sao?”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lo lắng nhìn Diệp Huyền.
Vẻ mặt của bác sĩ Trương, Lâm lão gia và những người khác cũng trở nên nghiêm trọng.
“Có gì không thể?”
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của mọi người, ngược lại là không hiểu mà hỏi lại.
“Chuyện này…”
Thấy Diệp Huyền dường như không nói đùa, mọi người hít sâu một hơi, nhịp tim đập nhanh!
Đồng thời, họ cũng cảm thấy phấn khích lạ thường!
“Nhà họ Phùng và nhà họ Khổng luôn độc đoán và kiêu ngạo ở Dương Thành, trong tay họ cũng có rất nhiều giao dịch mờ ám, từ lâu chúng tôi đã có rất nhiều ý kiến về họ.”
“Cậu muốn diệt trừ cái u ác tính lớn của xã hội này đương nhiên là chuyện vô cùng tốt!”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu thấp giọng nói, họ cũng biết khả năng thông thiên của Diệp Huyền!
Trong giới kinh doanh, hắn có thể nhờ ông trùm đầu tư Hồng U Tử giúp đỡ!
Trong Chiến bộ, Phiền Chiến Vương đối xử với hắn như khách VIP, tất cả lãnh đạo cấp cao đều phải nể mặt hắn!
Nếu một người có quyền lực như vậy muốn dạy cho nhà họ Phùng và nhà họ Khổng một bài học, thì đó nhất định là một trận tai hoạ ngập đầu cho hai gia tộc!
Trong lòng nghĩ vậy, mọi người đều trở nên vô cùng hưng phấn.
Bởi vì một khi nhà họ Phùng và nhà họ Khổng sụp đổ, nhà họ Lưu, nhà họ Giang, nhà họ Lâm, cùng với Tập đoàn Lâm Thị nhất định sẽ có cơ hội phát triển nhảy vọt!
Điều này cũng giống như sau khi tập đoàn nhà họ Vương bị tiêu diệt trước đó, phần lớn tài nguyên của tập đoàn Vương Giả đều rơi vào danh nghĩa của Tập đoàn Lâm Thị!
“Nhà họ Phùng, nhà họ Khổng, mấy người dám đắc tội đến Diệp Huyền, mấy người sẽ phải đi đến đường cùng!”
Lưu lão gia, Giang Kim Bưu và vợ thầm nghĩ trong lòng, cùng bước ra khỏi Thủy Long cư với sự phấn khích và mong đợi.
Tại thời điểm tách ra.
“Diệp Huyền, tối nay anh ngủ ở đâu?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều nhìn chằm chằm Diệp Huyền với ánh mắt tha thiết.
Trong mắt chứa sự mong đợi nồng đậm.
Diệp Huyền lúc này mới ý thức được một vấn đề: “Tối nay mình nên trở về nhà họ Lâm như thường lệ hay nên ở cùng Trương Vãn Thanh?”
Trong lòng hắn biết rất rõ, chỉ cần hắn ở bên cạnh người nào thì người còn lại nhất định cũng sẽ không vui!
Cho dù Diệp Huyền cực kỳ thông minh thì lúc này cũng không khỏi đau đầu!
Trái lại Dương Duy vừa cười vừa nói: “Đại ca, anh lựa chọn làm gì cho khó khăn? Ba người ngủ cùng nhau không phải là tốt rồi sao! Kiểu này thì không ai phải thất vọng nữa rồi!”
“Ba người ngủ cùng nhau?”
Nghe xong đề nghị của Dương Duy, ba người họ sửng sốt trong giây lát, khuôn mặt Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đột nhiên nóng lên.
“Ha ha...”
Diệp Huyền tưởng tượng ra hình ảnh ôm hai người đẹp, không nhịn được cười, hăng hái hỏi: “Thanh Nham, Vãn Thanh, hai em nghĩ sao?”
Chương 204: Lý do hắn thích cô ấy đến vậy
“Ba người ngủ cùng nhau...”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Huyền, ánh mắt Trương Vãn Thanh lóe lên, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe rõ:
“Ba người cùng chen vào một chỗ có vẻ không thích hợp lắm? Với lại giường cũng nằm không được ba người, đúng không?”
Tính cách Lâm Thanh Nham mạnh mẽ, lập tức nói thẳng: “Không thể! Diệp Huyền, tối nay tụi em đã vô cùng hợp tác với anh, để anh cảm nhận được trái ôm phải ấp hạnh phúc!”
“Không nghĩ tới anh còn không vừa lòng, thế mà muốn để hai tụi em ngủ cùng anh? Anh nằm mơ đi, tự anh ngủ lại ở Thủy Long cư đi!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham vội vàng nắm lấy tay Trương Vãn Thanh, khịt mũi kiêu ngạo nói:
“Đàn ông đúng là không biết đủ, chúng ta không thể chuyện gì cũng chiều theo hắn được, chúng ta mau đi thôi!”
Trương Vãn Thanh hơi bất ngờ nhưng đã bị Lâm Thanh Nham cưỡng ép kéo đi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn lại Diệp Huyền:
“Anh Diệp Huyền, tụi em đi…”
Nhìn hai người đẹp đi xa dần, Diệp Huyền không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng, vốn dĩ hắn còn muốn hưởng thụ cảm giác ở bên cạnh hai người đẹp, hoặc có một đêm lãng mạn với một trong số họ.
Không ngờ hai người đẹp đều đã bỏ hắn mà đi!
“Dương Duy!” Diệp Huyền trừng mắt nhìn Dương Duy: “Tất cả đều do cậu gây ra, bây giờ bọn họ không đi cùng tôi nữa kìa!”
Dương Duy bất đắc dĩ gãi đầu: “Đại ca, em làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh mà thôi! Không ngờ chị Thanh Nham lại nóng nảy như vậy, cưỡng ép kéo người đẹp Vãn Thanh đi!”
Diệp Huyền không khỏi lắc đầu: “Thằng nhóc cậu luôn làm hư chuyện tốt của tôi! Sau này đừng nghĩ đến việc giúp tôi nữa, không thì lại tiếp tục gây tai họa cho tôi.”
Dương Duy cười lúng túng: “Đại ca, nơi nào chẳng có người đẹp? Hay là để em sắp xếp một nơi tốt, để anh sảng khoái uống vài ly?”
Nhìn nụ cười xấu xa của Dương Duy, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Tôi ở Dương Thành một thời gian rồi, thật đúng là chưa từng đến mấy chỗ vui vẻ chân chính.”
Dương Duy lập tức cười lên: “Vậy tối nay để em sắp xếp, xâm nhập vào đám người đẹp, thưởng thức mùi hương phụ nữ! Tối nay em mời khách, anh đừng tranh đấy!”
Thực tế thì Dương Duy vẫn luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp Diệp Huyền đã giúp đỡ anh ta nhiều như vậy, Diệp Huyền cũng cảm thấy không cần phải từ chối, vì vậy hắn nói:
“Được rồi, vậy tôi chỉ uống vài ly thôi, phụ nữ thì không cần.”
Dương Duy cười tà một tiếng, lập tức gọi quán bar cao cấp ‘Minh Thương’ đặt chỗ: “Tìm bốn người đẹp, phải là loại cao cấp nhất!”
Một bên khác.
Lâm Thanh Nham phân phó tài xế lái xe, cô và Trương Vãn Thanh ngồi ở phía sau.
Lúc này, cô vẫn còn tức giận: “Cái tên Diệp Huyền này, thật không biết bất mãn...”
Trương Vãn Thanh không nhịn cười, nắm tay Lâm Thanh Nham rồi nói: “Chị Thanh Nham, chị còn không hiểu rõ Diệp Huyền sao, có gì phải tức giận?”
Lâm Thanh Nham cau mày, khó hiểu nhìn Trương Vãn Thanh: “Cô nói như vậy là hoàn toàn không ngại yêu cầu vô lễ của Diệp Huyền sao? Ba người chúng ta ngủ cùng một cái giường?”
Ánh mắt Trương Vãn Thanh ngượng ngùng, cô khẽ nói: “Chỉ cần anh Diệp Huyền thích, tôi cũng không quan tâm. Nếu tôi nói vậy, chị có nghĩ tôi ngu ngốc không?”
Lâm Thanh Nham không khỏi bất ngờ, sau đó hiểu ra: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao tên Diệp Huyền đó lại thích cô như vậy...”
“Tại sao?”
Trương Vãn Thanh cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng Lâm Thanh Nham bắt đầu trở nên trống rỗng: “Nếu so sánh cả hai, Diệp Huyền chắc hẳn là thích tính cách ngoan ngoãn và nghe lời của Vãn Thanh hơn, đúng chứ?”
Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Thanh Nham không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía Thủy Long cư, cô đã bắt đầu hối hận rồi: “Diệp Huyền sẽ tức giận với mình sao?”
Cứ như vậy, Lâm Thanh Nham không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cô không chịu cúi đầu thỏa hiệp trước mặt Diệp Huyền, cho nên chỉ có thể kìm nén đầy bụng tức giận.
“Vãn Thanh, cô có hứng thú uống vài ly không?”
Lâm Thanh Nham kìm nén đến hoảng, thế là đề nghị.
Ánh mắt Trương Vãn Thanh lóe lên, cô cũng biết sự tức giận trong lòng Lâm Thanh Nham chưa được phát tiết, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.
“Chị Thanh Nham, chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm mà còn chưa hẹn nhau uống rượu bao giờ.”
Trương Vãn Thanh nói xong, không khỏi bắt đầu chờ mong.
“Đúng vậy.”
Lâm Thanh Nham mím môi, nắm lấy tay Trương Vãn Thanh cười nói: “Không ngờ, sau khi Diệp Huyền xuất hiện, chúng ta lại trở thành chị em thật sự!”
Trương Vãn Thanh cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hiển nhiên hai người đều đã có thể thản nhiên đối mặt với sự thật Diệp Huyền yêu hai người phụ nữ cùng một lúc, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm!
“Ở Dương Thành có một quán bar tên là Minh Thương rất nổi tiếng và rất an toàn! Chúng ta đến đó đi!”
“Chị Thanh Nham, cứ nghe theo chị sắp xếp ạ.”
Hai người vừa nói vừa cười đùa, chẳng mấy chốc đã đến quán bar Minh Thương.
Đây chính là quán bar mà Dương Duy đưa Diệp Huyền đến!
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh vốn đã xinh đẹp, cộng thêm mặc váy và trang điểm tinh tế để đến bữa tiệc tối nay, cho nên ngay khi bước vào, hai người lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người!
Tài xế theo sát phía sau hai người, đảm nhiệm công việc làm vệ sĩ cho họ, bản thân anh ta cũng là vệ sĩ của nhà họ Lâm.
“Nhìn xem, người đó có phải là Lâm Thanh Nham của Tập đoàn Lâm Thị và Trương Vãn Thanh, cháu gái của bác sĩ Trương, đúng không?”
Một người đàn ông trong khu vực khách VIP lạnh lùng nói.
Vài thuộc hạ lập tức nhìn chằm chằm: “Đúng vậy, chính là họ! Khổng đại thiếu gia, hai người đẹp này đúng thật là báu vật nhân gian!”
Hóa ra Khổng đại thiếu gia này không phải là ai khác mà là anh trai của Khổng nhị thiếu, người lúc trước trực tiếp bị Diệp Huyền đánh thành người tàn phế, còn là con trai trưởng của Khổng Hổ, người đứng đầu nhà họ Khổng hôm qua bị cục trưởng Hình đưa về cục!
Gã là người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Khổng ở Dương Thành, tên là Khổng Vân!
“Haha...”
Ánh mắt Khổng Vân dữ tợn: “Nghe nói hai người đó là phụ nữ mà Diệp Huyền coi trọng, không ngờ hôm nay lại đưa tới cửa, ông trời thật sự giúp tôi!”
Mấy ngày nay gã đang chật vật để tìm cách trả thù!
Bốp!
Gã lấy một bình thuốc nhỏ ra: “Chờ một lát nữa cho thuốc vào rượu của họ, tối nay ông đây muốn sảng khoái, sau đó gửi video cho Diệp Huyền thưởng thức từ từ!”
“Chuốc thuốc hai người đẹp?”
Nhìn thấy bình thuốc nhỏ mà Khổng Vân lấy ra, vài thuộc hạ của gã lập tức trở nên nham hiểm!
“Đại thiếu gia!”
Một tên đầu trọc không nhịn được hỏi: “Hai cô gái đó xinh đẹp như vậy, sau khi anh thưởng thụ xong, anh có thể để tụi em thoải mái không?”
Những người khác cũng rất mong chờ, ánh mắt tràn đầy tà ác!
“Haha...”
Khổng Vân hung dữ đánh vào cái đầu trọc của tên đó, sau đó xoa thật mạnh, vừa cười vừa nói:
“Đương nhiên có thể để hai người phụ nữ đó cho các người thoải mái, hơn nữa các người phải dùng hết sức mạnh, liều mạng mà làm cho tôi!”
“Tôi muốn người phụ nữ của Diệp Huyền biến thành tiện nữ, ngay cả kẻ lang thang ven đường cũng không hứng thú! Tôi muốn tất cả mọi người ở Dương Thành biết được hậu quả của việc khiêu khích nhà họ Khổng của tôi sẽ như thế nào!”
Kể từ khi Diệp Huyền đánh em trai Khổng Thiên thành người tàn phế, còn cha Khổng Hổ cũng bị Diệp Huyền đánh, trong lòng Khổng Vân vẫn luôn tràn đầy thù hận!
Nếu không phải đang trong thời gian quản lý chặt chẽ, có lẽ Khổng Vân đã tìm người giết Diệp Huyền từ lâu rồi!
Chương 205: Gặp gỡ ở quán bar
“Ha ha…”
Đối mặt với Khổng Vân tức giận đùng đùng, trong ánh mắt mấy thuộc hạ của hắn đều lộ ra vẻ hung ác:
“Thiếu gia yên tâm, hai con đàn bà thối tha kia đó đêm nay nhất định không thể trốn thoát!”
“Khi Diệp Huyền gặp lại bọn họ, hắn nhất định sẽ hối hận vì đã không biết điều mà khiêu khích Khổng gia!”
Khổng Vân nghe xong không khỏi vui vẻ mà hút điếu xì gà, sau đó lại nói: “Đây là địa bàn của Thạch gia, các người không được quá khoa trương, kẻo chọc giận bọn họ.”
Thạch gia là gia tộc giàu có quyền lực nhất thành phố Dương Thành!
Tuy rằng bọn họ rất khiêm tốn nhưng thực lực lại thật sự rất đáng sợ!
Mấy thuộc hạ liên tục gật đầu: “Thiếu gia, xin ngài yên tâm, loại chuyện này chúng tôi đã rất có kinh nghiệm! Ha ha!”
Ở bên kia.
Sau khi Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh ngồi vào chỗ ngồi trong quán bar, họ cảm nhận được bầu không khí sang trọng và thư giãn xung quanh, tâm trạng của họ đột nhiên trở nên tốt hơn.
Ở những thành phố sầm uất, việc giới trẻ đến quán bar nghe nhạc và uống vài ly để thư giãn vào ban đêm là điều thường thấy, cũng giống như ban ngày đến quán trà sữa thư giãn vậy.
Cùng lúc này, Dương Duy cũng đi cùng với Diệp Huyền xuất hiện trong quán bar, Diệp Huyền có siêu năng lực cảm giác, lập tức cảm nhận được khí tức của hai mỹ nhân!
“Chuyện gì vậy? Thế mà lại gặp nhau nữa à?”
Diệp Huyền giật mình, quả nhiên nhìn thấy hai mỹ nữ ngồi trong phòng, Dương Duy cũng sửng sốt!
“Mau trốn đi!”
Diệp Huyền nhanh chóng kéo Dương Duy trốn vào một góc, Lâm Thanh Nham cùng Trương Uyển Thanh liếc nhìn xung quanh, suýt chút nữa đã phát hiện ra đám người Diệp Huyền!
May mắn là trốn kịp rồi!
“Đại ca, bây giờ làm gì mới được vậy? Hay là chúng ta đi nơi khác nhỉ?”
Dương Duy nhẹ giọng hỏi.
“Được rồi! Đổi chỗ đi!”
Tim Diệp Huyền lúc này đập nhanh như bay lên vậy, nếu bọn họ biết được hắn đi tìm một người phụ nữ khác để cùng nhau vui vẻ, chẳng phải hắn sẽ bị đánh chết sao?
Nhưng mà!
Ngay lúc hắn định lẻn ra ngoài, hắn lại cảm nhận được Khổng Vân, con trai cả của Khổng gia, có một khí chất cực kỳ nham hiểm trên người đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh với ý định xấu xa!
Diệp Huyền mặc dù không quen biết Khổng Vân, nhưng hắn cũng đã nhìn ra Khổng Vân chẳng phải là người tốt đẹp gì!
Không ngoài ý muốn!
Chỉ thấy mấy người đàn ông đầu trọc bên cạnh Khổng Vân đang cầm một chai sâm panh đắt tiền mới toanh, từng bước đi về phía Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh.
“Mấy người làm gì vậy?”
Tài xế của Lâm Thanh Nham nhanh chóng bước tới chặn người đàn ông đầu trọc lại!
“Người đẹp, thiếu gia của chúng tôi muốn mời cô uống một ly, cho chút mặt mũi đi nào.”
Lão đầu trọc cười nói xong, liền chỉ về hướng Khổng Vân!
Ánh sáng không mấy rõ ràng, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn không rõ dáng vẻ đối phương, đành cười nói: “Thật xin lỗi, nếu đã không quen biết nhau, chai rượu này chúng tôi không thể uống được.”
Lão đầu trọc sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười nói: “Không sao, vậy chúc hai người đẹp một buổi tối vui vẻ!”
Lúc nói, nhân cơ hội trong khi Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đang nhìn vào người hắn, hắn nhanh chóng dùng ngón tay đặt một viên thuốc nhỏ vào ly rượu của họ.
Những viên thuốc trong suốt và hòa tan ngay lập tức khi cho vào cốc!
Vì tên đầu trọc này hành động nhanh nhẹn và dứt khoát nên hai người đẹp hoàn toàn không nhận ra.
Tên này vốn là một cao thủ giang hồ, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện như thế này!
Không biết có bao nhiêu phụ nữ đã bị hại rồi!
Sau một vài thao tác, gã đầu trọc lại cầm lấy sâm panh chuẩn bị rời đi, khi quay người lại hắn nở nụ cười nham hiểm, lén lút ra hiệu chuyện đã ok với đám người Khổng Vân!
Có thể thấy, tên này rất tự hào vì đã đánh thuốc thành công, Khổng Vân và những người khác cũng nở nụ cười tà ác, bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ném Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lên giường vui vẻ luôn rồi!
“Đầu trọc, đứng lại.”
Ngay lúc đầu trọc chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người hét lớn khiến đầu trọc sợ hãi, hắn quay lại thì thấy Diệp Huyền và Dương Duy đã ở trước mặt hắn!
“Hả?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Huyền đến: “Tại sao anh và Dương Duy lại ở đây?”
“Chúng ta lát nữa rồi nói chuyện sau.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sắc bén nhìn chằm chằm đầu trọc: “Cái tên đầu trọc này vừa mới lén lút bỏ thuốc vào cốc của các cô!”
“Bỏ thuốc?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều giật mình, nhanh chóng đặt ly rượu xuống!
“Đồ khốn nạn, mày đang nói vu khống ai vậy?”
Người đàn ông đầu trọc tựa hồ không biết Diệp Huyền là ai, khi nhìn thấy hai mỹ nhân thật sự đặt ly rượu xuống, hắn lập tức ngừng cười, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn!
Có thể thấy hắn rất bất bình với việc Diệp Huyền phá hỏng việc tốt của hắn!
“Ha ha, làm chuyện xấu rồi vẫn muốn ra vẻ phải không?”
Diệp Huyền không thèm nói nhảm, trực tiếp giật lấy chai sâm panh từ trong tay gã đầu trọc, đập thẳng vào đầu hắn!
Rột roạt!
Chai rượu sâm panh lập tức vỡ tan, tên đầu trọc lập tức ngã xuống đất, cái đầu trọc cũng nứt ra như quả dưa hấu, bao phủ bởi các hạt thủy tinh, máu không ngừng chảy ra!
“Đây!”
Những người xung quanh nghe thấy động tĩnh đều hoảng sợ, lập tức lùi lại!
Bùm!
Diệp Huyền không dừng tay lại, dùng đôi chân to dẫm mạnh lên tay phải của tên đầu trọc, cơn đau khiến hắn đau đớn hét lên!
“Chuyện lớn hỏng rồi.”
Vẻ mặt Khổng Vân thay đổi đáng kể, hắn cùng đám người của mình lao tới, bảo vệ của quán bar cũng vây quanh hắn: “Đây là địa phận của Thạch gia, ai dám làm loạn?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh giật mình khi nghe nhân viên bảo vệ nói từ “Thạch gia”, nghĩ rằng lần này họ gặp rắc rối to rồi!
“Ha ha.”
Vẻ mặt của Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh: “Gã này đã bỏ thuốc mê vào rượu của hai mỹ nhân, đáng bị đánh chứ nhỉ?”
“Bỏ thuốc mê vào rượu sao?”
Sắc mặt của các nhân viên bảo vệ của Thạch gia đột nhiên tối sầm lại!
Bởi vì để cho khách vui vẻ, nhà họ Thạch từ lâu đã nói rõ trong quán bar không cho phép ai đánh nhau chứ đừng nói đến dùng thủ đoạn bẩn thỉu như đánh thuốc mê!
Điều này tương đương với việc tạo sự yên tâm cho khách hàng đến tiêu tiền, đã lâu như vậy từ trước giờ chưa từng xảy ra cãi vã, đây cũng là lý do tại sao Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lại chọn quán bar nổi tiếng này!
“Tên này thật sự đáng bị đánh!”
Cứ như vậy, khách mời tại hiện trường đều nghị luận về tên đầu trọc, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường!
“Tôi không làm chuyện bẩn thỉu như vậy, là anh ta đã phỉ báng tôi!”
Đầu trọc mặc dù bị Diệp Huyền vạch trần nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận, lớn tiếng hét lên!
“Còn dám không thừa nhận sao?”
Diệp Huyền cười lạnh, ném nửa chai sâm panh vào tên đầu trọc, như một con dao trong nháy mắt xuyên vào cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn hét lên!
“Ối!”
“Thiếu gia, cứu tôi với!”
Người đàn ông đầu trọc điên cuồng hét lên, phát tín hiệu cầu cứu với Khổng Vân!
Lúc này Khổng Vân cuối cùng cũng nhận ra Diệp Huyền: “Thì ra là Diệp Huyền ư?”
Đầu trọc và những người khác sợ đến mức thở dốc!
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Khổng Vân: “Đại Thiếu gia nhà họ Khổng?”
Diệp Huyền nghe được lời này, lập tức hiểu ra.
Hóa ra người đang muốn làm loạn chính là người của Khổng gia, chẳng trách họ tìm đến Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, bọn họ chẳng qua chỉ muốn báo thù mà thôi!
Còn hai người đẹp cũng bị doạ một phen!
Nếu không phải Diệp Huyền xuất hiện kịp thời, có lẽ bọn họ đã uống phải rượu có thuốc mê, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi!
“Khổng Vân thiếu gia.”
Người quản lý quán bar chỉ vào tên đầu trọc: “Anh ta là người của anh à?”
“Hừm”
Khổng Vân không có phản ứng, mà là trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Mày nói đầu trọc bỏ thuốc hại người, bằng chứng đâu? Không bằng không chứng, mày dựa vào cái gì mà đánh người chứ?!"
Người đàn ông đầu trọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền, mày có bằng chứng gì chứ?!”
“...”
Dương Duy ở một bên không nhịn được mà thầm mắng một tiếng, bởi vì chuyện vừa rồi quá đột ngột, Diệp Huyền không quay video thu thập chứng cứ, hơn nữa đầu trọc động tác quá nhanh, camera cũng không chắc có thể kịp chụp lại nó.
Nhưng mà Diệp Huyền lại nhẹ nhàng mỉm cười, cầm hai ly rượu trước mặt Lâm Thanh Nham cùng Trương Uyển Thanh lên mà nói:
“Đầu trọc, nếu mày nói trong rượu không có thuốc, vậy thì uống nó đi!”
Tiêu Băng Tuyết trợn tròn hai mắt trong sự kinh ngạc, cô chợt nhận ra rằng, Thiên Tôn Đại Vương vừa rồi vẫn chưa thể hiện sức mạnh chân chính của hắn đi đấu với cô.
Không thể không thừa nhận, hắn ta là một đối thủ mạnh mẽ, cả về thể tấn công lẫn phòng thủ.
Ngay cả khi Phiền Chiến Vương nghênh chiến với hắn, cũng không chắc chắn sẽ giành thắng lợi.
Diệp Huyền khẽ lắc đầu: “Thiên Tôn Cuồng Đồ, ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ tung ra một cái gì đó đáng sợ hơn, không ngờ chỉ có cái này.”
Vừa dứt lời, Diệp Huyền vừa di chuyển đầu ngón tay, nhẹ nhàng bắn ra một cái.
“Vụt...”
Một luồng khí kiếm mạnh mẽ bùng phát ngay tức khắc, làm cho màn sương trên bầu trời dường như bị thanh kiếm dài chia làm hai mảnh.
“Aaa…!”
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Tôn Đại Vương hét lớn một tiếng, một vết thương lớn xuất hiện trên bụng của hắn, máu chảy ra dày đặc. Ánh sáng vàng trên người hắn tan cũng đột ngột tan biến!
Rõ ràng hắn đã trúng phải một đòn của Diệp Huyền, sức mạnh của hắn đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
“Cái này..!”
Chứng kiến sức mạnh đáng kinh ngạc của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết, Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đã hoàn toàn choáng ngợp, không còn lời nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc lúc này!
“Khụ khụ...”
Sau khi Thiên Tôn Đại Vương ngã xuống và liên tục thổ huyết, hắn nhìn vào vết thương lớn trên bụng, biết rằng mình không thể sống sót được bao lâu.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Ban đầu hắn có ý định giết Tiêu Băng Tuyết một cách tàn nhẫn để làm nhục Chiến Bộ một phen, sau đó trốn thoát khỏi Long Quốc, đi đến một nơi xa xôi, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!
Nhưng không ngờ hắn lại đụng trúng Huyền Hạo - tên đoạt mệnh La Sát kinh khủng này.
“Huyền Hạo, nếu ngươi muốn giết ta, vậy ta cũng sẽ tuyệt đối không để ngươi sống sót rời đi!”
Nói xong, Thiên Tôn Đại Vương lấy ra từ trong người một bình bột độc màu tím:
“Đây là loại độc ta luyện chế ra sau năm năm nghiên cứu trong ngục giam dưới đáy biển và tinh chế ra sau khi vượt ngục.”
“Cho dù ngươi là tu tiên giả, chỉ cần bị nhiễm loại độc này, chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc! Đây là tuyệt sát vũ khí của ta! Ta muốn thử xem ngươi sẽ chọn bảo vệ bản thân hay cứu giúp Tiêu Băng Tuyết!”
Nói xong, Thiên Tôn Đại Vương dùng hết tốc lực, hất lớp bụi độc màu tím lên người Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ!
“Cái này...!”
Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ trợn tròn mắt, họ không ngờ rằng Thiên Tôn Đại Vương lại giấu kỹ một ám chiêu như vậy!
Và hơn nữa, Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ đang bị thương, căn bản không có đủ thời gian để trốn thoát!
Nếu Diệp Huyền chọn cứu người, tất nhiên sẽ phải xông vào trong bụi độc, sau đó sẽ bị độc của Thiên Tôn Đại Vương tấn công!
Loại độc đáng sợ này có thể khiến người ta không thể phòng bị, và thường là vũ khí quan trọng trong những trận chiến vượt cấp!
Dường như thậm chí ngay cả Diệp Huyền cũng sẽ chết vì bị nhiễm độc!
Đúng lúc này, Diệp Huyền xuất hiện như một bóng ma, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt hai người!
“Chỉ có một chiêu trò cỏn con như vậy, mà cũng dám dọa dẫm ta sao?”
Diệp Huyền cười lạnh, rồi mở to miệng, trong nháy mắt đã hút toàn bộ khí độc màu tím vào trong cơ thể!
Không khí xung quanh hoàn toàn không còn một dấu vết độc tính nào!
“Loại độc này hương vị tầm thường, nhưng ít nhiều vẫn có một chút độc tính, xem như nó là một liều thuốc bổ mà ngươi tặng cho ta vậy.” Diệp Huyền nói sau khi hít hết toàn bộ bụi độc, rồi cười khinh bỉ.
“Ngươi...!”
Nhìn thấy hành động đáng kinh ngạc của Diệp Huyền, Băng Tuyết và những người khác đều choáng ngợp!
Diệp Huyền không chỉ có thể tấn công và phòng thủ, mà cả khí độc cũng không làm hại được anh ta?
Anh ta còn có thể biến khí độc thành thuốc bổ ư?
Thiên Tôn Đại Vương càng tức giận và oán hận, đến mức không thở nổi mà chết ngay tại chỗ.
“Cái gì vậy, đã tức chết rồi à? Thật là thấp kém mà.” Diệp Huyền lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Tốt rồi!”
Khi nhìn thấy Thiên Tôn Đại Vương đã chết, trái tim của Băng Tuyết cuối cùng cũng có được sự an tâm, đôi chân dài của cô mềm nhũn, đột ngột ngã lăn xuống đất.
“Này... cô không sao chứ?” Diệp Huyền phản ứng nhanh nhạy, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô.
Gió núi thổi mạnh, sương mù dần tan đi, cảnh vật xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng hơn! Điều này cũng cho phép Băng Tuyết có thể nhìn thấy trực diện Diệp Huyền!
Cô thậm chí cảm thấy có thể nhìn thấy gương mặt thật của Diệp Huyền thì cho dù phải chết cô cũng không hối tiếc!
Giây phút mà cô đã mong chờ từ lâu cuối cùng đã đến.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô hoàn toàn rối bời!
Bởi vì trước mắt cô đang là người đàn ông mà cô hằng mong ước và ngưỡng mộ, thật ra chính là Diệp Huyền!
“Lại là anh ư? Không thể nào!” Băng Tuyết nhìn thẳng vào mặt Diệp Huyền, một khuôn mặt tràn đầy sự sửng sốt và hoài nghi!
Đôi chân xinh đẹp của cô cũng hoảng sợ mà lùi lại vài bước, cuối cùng toàn thân xụi lơ mà ngồi trên mặt đất!
“Hắn… sao có thể lại là Huyền Hạo đại nhân?” Ánh mắt của Băng Tuyết trở nên trống rỗng, vẻ mặt gần như suy sụp!
Vốn dĩ, cô luôn tưởng tượng và mơ mộng rằng Huyền Hạo sẽ là một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm và phong lưu!
Nhưng làm sao có thể?!
Người trước mắt lại chính là Diệp Huyền, người mà cô từ lúc đầu đến giờ không hề ưa thích, thậm chí thường xuyên xung đột với hắn!
Trí óc của Tiêu Băng Tuyết trở nên rối bời!
Trong một khoảnh khắc, cô không thể suy nghĩ nổi nữa!
“Tại sao lại là biểu cảm này?”
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt quẫn trí của Băng Tuyết, không khỏi lắc đầu cười khúc khích:
“Tôi đã nói rồi, tôi chính là Huyền Hạo. Là do cô tự cho mình là đúng, không chịu lắng nghe lời tôi nói mà thôi!”
“Tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi không phải là loại người xấu như cô tưởng. Một vài vấn đề không như cô nghĩ, cô luôn đưa ra thái độ kiêu căng để phán xét người khác, điều đó thực sự không tốt.”
Sau khi nghe những lời của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết có chút choáng váng.
Cô không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Huyền, khi đó cô tỏ ra cao ngạo và coi thường anh ta, thậm chí lời lẽ của cô cũng đầy mỉa mai với Diệp Huyền!
“Mình cho rằng bấy lâu nay Diệp Huyền chỉ là một tên đại biến thái, thậm chí mình còn đưa anh ta về Chiến Bộ để tra tấn lấy lời thú tội, lần nào thái độ cũng cực kì tệ!”
“Anh ta đã có vô số cống hiến cho Chiến Bộ, vậy mà lại luôn khiêm nhường, trong khi đó mình lại xúc phạm anh ta như một tên hề, một kẻ leo lên nhờ mối quan hệ, vu khống anh ta làm bẩn danh tiếng của Chiến Bộ, và đã gọi anh ta là kẻ vô liêm sỉ...”
“Nhưng Diệp Huyền không chấp nhặt với mình mà luôn khoan dung, chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào để trả thù, thậm chí mấy lần cứu mình thoát khỏi nguy hiểm, bảo toàn tính mạng của mình!”
“Hôm nay cũng vậy, nếu anh ta thực sự chán ghét mình, thì mình đã chết trong tay Thiên Tôn Đại Vương từ lâu rồi...”
Lúc này, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy vô cùng hổ thẹn và hối hận sâu sắc!
Cuối cùng, mọi thứ cũng đã có lời giải đáp, vì sao Diệp Huyền lại có khả năng mạnh mẽ như vậy, thậm chí mạnh mẽ đến mức chỉ cần cử động một ngón tay là có thể đánh bại cô!
Cô cũng cuối cùng đã hiểu, vì sao các tiền bối cũ của Chiến Bộ như Phiền Chiến Vương luôn kính trọng anh ta, và tại sao Chiến Bộ Giang Nam lại điều động quân đội vì anh ta!
Bởi vì Diệp Huyền chính là cái tên được mọi người ngưỡng mộ, là anh hùng dân tộc vĩ đại đã bảo vệ đất nước, có công lao lớn và cứu sống vô số binh lính!
“Mình, sao mình có thể ngu dốt thế này...”
“Tại sao mình luôn cao ngạo mình là Chiến Thần, rồi lại luôn coi thường Diệp Huyền và vu khống anh ta!”
“Tại sao mình lại phán xét người khác một cách thiển cận, hiểu lầm anh ấy như vậy...”
“Anh ấy thực sự là một người tốt...”
Với tất cả những cảm xúc hối hận, tuyệt vọng, xúc động và buồn bã, Tiêu Băng Tuyết không thể nào kiềm chế được nước mắt rơi xuống!
Nhìn thấy cô khóc, Diệp Huyền chỉ cười nhẹ: “Mọi ảo tưởng trong lòng đã tan biến, rất khó để đối mặt với sự thật phải không? Nhưng rất tiếc, thực tế lại là như vậy.”
“Chắc hẳn cái hôn ước đó làm cho cô cảm thấy không thoải mái, tức giận nó đã làm rối bời cuộc sống của cô, vì thế cô đã trút giận lên tôi? Nhưng không điều đó cũng không quan trọng nữa.”
“Bởi vì bây giờ, tất cả tứ đại thiên vương hắc ám vượt ngục đã được xử lý sạch sẽ. Và hơn nữa, hôn ước giữa chúng ta cũng đã được chấm dứt. Chúng ta sẽ không còn có bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
“Từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ mỗi người một ngả. Không cần phải gặp lại nhau nếu không cần thiết.”
Sau khi nói xong, Diệp Huyền vung tay hóa kiếm, cưỡi mây rời đi!
Không chút lưu tình!
“Không… Không muốn...!”
Nhìn thấy Diệp Huyền tan biến trong tầng mây, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy lòng trống rỗng, không thể kiềm chế được nước mắt mà bất lực hét lớn!
Chương 202: Cơ hội cuối cùng của Tiêu Băng Tuyết
Tiêu Băng Tuyết nhìn Diệp Huyền rời đi, lòng đau như cắt!
Thế nhưng Diệp Huyền đã đi xa, không hề quay đầu lại!
Tiêu Băng Tuyết đã nảy sinh tình cảm với Diệp Huyền, nhưng đáng tiếc Diệp Huyền hoàn toàn không có ý gì với cô ấy.
Lúc này đây, Tiêu Băng Tuyết nhận ra rằng mình đã từng bước đẩy một người đàn ông tốt hiếm có trên đời ra xa.
Cô ấy cũng biết rõ, cơ duyên trời ban lúc đầu đã bị chính tay mình phá hủy.
Từ nay về sau, cô ấy và Diệp Huyền sẽ mỗi người một ngả, không còn liên quan gì đến nhau nữa!
Cô ấy thậm chí không có cơ hội để đích thân nói lời xin lỗi với Diệp Huyền!
“Diệp Huyền.... Là tôi đã hiểu lầm anh, tôi có lỗi với anh…”
Lòng Tiêu Băng Tuyết trào dâng cảm xúc hỗn tạp, như bão tố ập đến, khiến cô ấy đau khổ tột cùng.
“Tiểu thư!”
Vương Tiểu Vũ vội vàng đỡ lấy cô ấy, nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết thút thít bi thương, lòng cô cũng đau như cắt.
Nhưng dù thương tâm thế nào, mọi chuyện đã trở thành sự thật, chỉ có thể ôm nỗi hối hận vô cùng.
Lúc này, phó quan Vương Phi cũng cố gắng lê bước chân bị thương đến, ánh mắt chán nản nói: “Không ngờ Huyền Hạo đại nhân chân chính lại là Diệp Huyền…”
Anh ta nhớ lại những lần khiêu khích vô lễ với Diệp Huyền trong quá khứ, nếu Diệp Huyền muốn trả thù, chỉ sợ anh ta đã sớm chết không toàn thây!
“Tôi thật sự quá ngu ngốc!”
Vương Phi tát mạnh vào mặt chính mình, khóe miệng vừa lành lại đột nhiên toét ra!
“Đừng tự trách bản thân mình nữa mà…”
Vương Tiểu Vũ ôm chặt Tiêu Băng Tuyết đang khóc nức nở, vội vàng ngăn cản Vương Phi muốn tự sát, vừa nóng vội vừa bất đắc dĩ.
“Tìm thấy bọn họ rồi!”
Lúc này, Phiền Chiến Vương cùng một đám cao thủ chiến bộ nhanh chóng chạy đến!
Khi họ nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết và hai người kia bình an vô sự, mà Thiên Tôn Đại Vương đã ngã xuống đất chết, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người vẫn ổn chứ, có bị thương nặng không?”
Phiền Chiến Vương không để ý đến việc Tiêu Băng Tuyết vừa vô lễ với mình trước mặt mọi người, vội vàng đi đến quan tâm hỏi.
“Không có, không sao ạ.”
Tiêu Băng Tuyết lắc đầu, nước mắt lại không tự chủ chảy xuống.
“Gì vậy?”
Phiền Chiến Vương không khỏi kinh ngạc: “Đã không sao rồi, sao còn muốn khóc nữa đây?”
Vương Tiểu Vũ trầm giọng trả lời: “Mới vừa rồi là Huyền Hạo đại nhân đã cứu chúng tôi một mạng, tiểu thư cuối cùng cũng biết Huyền Hạo đại nhân là ai rồi... Cho nên mới…”
Mặc dù cô đột ngột dừng lại, nhưng Phiền Chiến Vương và lão tiền bối trong lòng đã hiểu rõ: “Thì ra là vậy, chẳng trách cô cứ khóc mãi không thôi…”
Bọn họ thầm nghĩ, nếu như bản thân hiểu lầm một người đàn ông tốt đến vậy, còn gây khó khăn và thường xuyên sỉ nhục hắn, liệu bản thân chỉ khóc một trận là sẽ quên sao? Sợ rằng cô ấy sẽ khóc đến ngất đi mất!
“Tôi đã nhắc nhở cô rằng hắn không phải người bình thường, không thể dùng ánh mắt bình thường để đánh giá hắn... Đáng tiếc các người không coi lời nói của tôi ra gì…”
Phiền Chiến Vương nhìn thấy Tiêu Băng Tuyết chìm trong hối hận và đau khổ, cũng không nhịn được mà thở dài thườn thượt:
“Duyên phận thật kỳ diệu, cuối cùng lại trêu ngươi con người.”
“Hy vọng qua chuyện này, cô có thể trở nên chín chắn và hiểu chuyện hơn một chút. Tuy nhiên, cô cũng không cần quá đau buồn, hôn ước giữa hai người nếu như không được cha chú hai bên đồng ý thì không thể huỷ bỏ!”
“Nói cách khác, lời nói hủy bỏ hôn ước của Diệp Huyền vừa rồi là vô hiệu! Chỉ cần cha cô không đồng ý huỷ bỏ hôn ước, cô vẫn còn có cơ hội!”
Nghe câu nói của Phiền Chiến Vương, ánh mắt đờ đẫn của Tiêu Băng Tuyết bỗng chốc sáng rực: “Tôi, tôi còn có cơ hội…”
Lúc này, dường như hy vọng lại nhen nhóm lên trong lòng cô ấy!
Ít nhất, cô ấy có cơ hội để bày tỏ lòng áy náy của mình với Diệp Huyền!
Phiền Chiến Vương khẽ mỉm cười gật đầu: “Mặc dù còn có cơ hội, nhưng cô nhất định phải nỗ lực hết mình mới có thể hàn gắn mối duyên phận này. Hạnh phúc nhất định phải tự mình giành lấy mới được!”
Tiêu Băng Tuyết nghe vậy, chìm vào suy tư: “Phải tự mình giành lấy hạnh phúc!? Vậy tôi có nên chủ động lấy được sự thông cảm của Diệp Huyền không?”
Nói rồi cô ấy liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Long cư, bởi vì cô ấy cảm thấy Diệp Huyền có khả năng cao sẽ đi đến Thủy Long cư!
“Tôi nhất định phải lập tức xin lỗi Diệp Huyền!”
Tiêu Băng Tuyết gằn giọng nói.
“Tiểu thư muốn trực tiếp đi xin lỗi Diệp Huyền à?”
Nghe Tiêu Băng Tuyết nói vậy, trong lòng Vương Tiểu Vũ cảm thấy rất lo lắng, Phiền Chiến Vương lập tức lắc đầu nói:
“Băng Tuyết, cô muốn đi xin lỗi cũng là chuyện nên làm. Tuy nhiên cũng phải xem xét thời cơ có phù hợp hay không.”
“Chẳng lẽ cô quên bên cạnh Diệp Huyền còn có hai đại mỹ nữ à? Cô tùy tiện chạy đi tìm Diệp Huyền, chẳng phải sẽ khiến hắn càng thêm khó xử sao?”
“Đến lúc đó rất có thể cô sẽ không có cơ hội xin lỗi, hơn nữa còn chọc giận hắn!”
Lời nói của Phiền Chiến Vương khiến Tiêu Băng Tuyết cuối cùng cũng khôi phục một tia lý trí.
“Tiền bối, vậy tôi nên xử lý như thế nào mới tốt?”
Đôi mắt Tiêu Băng Tuyết đượm sương mù mờ mịt, cô ấy nhẹ giọng hỏi ý kiến Phiền Chiến Vương.
Phiền Chiến Vương trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Tính cách Diệp Huyền vốn phóng khoáng, không thích bị gò bó, lại là người thích những thứ mềm mỏng hơn là những lời nói cứng rắn thô thiển!”
“Vì vậy, thái độ của cô không thể quá cứng rắn, mà cần phải chọn thời điểm thích hợp. Thời cơ tốt nhất chính là lúc Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều không ở bên cạnh Diệp Huyền.”
“Hơn nữa, hắn vốn không có sức cưỡng lại ải mỹ nữ. Chỉ cần cô sử dụng chút mĩ nhân kế, sau đó nhân lúc hai người ở riêng, chân thành xin lỗi hắn, chắc chắn sẽ có hiệu quả!”
Nghe Phiền Chiến Vương đề nghị, Tiêu Băng Tuyết hơi sững sờ.
Là một người phụ nữ, dĩ nhiên cô ấy đã từng tưởng tượng qua việc ở riêng với người đàn ông hoàn mỹ như Diệp Huyền, thậm chí cô ấy còn nghĩ đến những khoảnh khắc lãng mạn hơn là đằng khác.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ ảo tưởng việc có thể tiếp xúc thân mật với Diệp Huyền như vậy…
“Ở riêng với nhau, dùng mỹ nhân kế… Thành tâm xin lỗi…”
Tiêu Băng Tuyết lẩm bẩm, khuôn mặt không tự chủ đỏ bừng lên!
“Ha ha.”
Phiền Chiến Vương nhìn vẻ mặt của Tiêu Băng Tuyết, vuốt râu cười nói: “Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, mọi chuyện còn lại đều phải dựa vào bản thân cô đấy!”
“Các cô hãy đến bệnh viện chiến bộ một chuyến để chữa trị vết thương đi, không thể kéo dài nữa.”
Trước lời khuyên thiện ý của Phiền Chiến Vương, Tiêu Băng Tuyết vội vàng đứng dậy cảm ơn, sau đó cùng Vương Tiểu Vũ và Vương Phi đi đến bệnh viện của chiến bộ.
Trước khi đi, Tiêu Băng Tuyết không nhịn được lại nhìn về phía Thủy Long Cư ẩn hiện trong mây mù, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Huyền.
“Diệp Huyền, tôi nhất định sẽ tìm cách để anh tha thứ cho tôi…”
Cô ấy âm thầm cắn răng thề trong lòng!
Lúc này, Phiền Chiến Vương đến trước thi thể của Thiên Tôn Đại Vương, phát hiện trên người hắn ta rõ ràng có một vết thương rỉ máu, lập tức kinh hãi.
“Vẫn là một chiêu đoạt mệnh…”
“Bất kể đối phương là ai, chỉ cần tên nhóc Diệp Huyền này muốn giết, tuyệt đối sẽ ra tay không quá một chiêu, thật quá kinh khủng…”
“Thiên Tôn Đại Vương hôm nay cũng xui xẻo thật, lại gặp phải Diệp Huyền, ha ha!”
Phiền Chiến Vương cảm thán trong lòng.
Các quản lý cấp cao ở đây cũng ná thở vì kinh ngạc, nhưng mỗi lần Diệp Huyền lập chiến công đều không tranh giành công lao!
Điều này khiến họ càng thêm kính trọng Diệp Huyền hơn!
…
Ở Thủy Long cư.
“Diệp Huyền, anh vừa đi đâu về vậy? Có phải lại đi cứu nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đúng không?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh thấy Diệp Huyền đi đến, vội vàng hỏi với vẻ lo lắng.
“Đúng vậy, anh đi cứu người.”
Diệp Huyền không giấu diếm: “Vừa rồi là tình huống khẩn cấp, chỉ có anh mới có thể cứu được cô ấy.”
Trương Vãn Thanh nhẹ gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm hỏi: “Tụi em biết chuyện đó rồi, cô ấy không có gì đáng ngại chứ?”
Diệp Huyền mỉm cười, trả lời: “Thương tích là điều hiển nhiên, nhưng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lúc này mới yên lòng.
Tuy hai người đẹp này không có cảm tình gì với Tiêu Băng Tuyết, nhưng dù sao cô ấy cũng là chiến thần của Chiến bộ, trong lúc làm nhiệm vụ lại bị thương, nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn sẽ gây tổn thất cho quốc gia.
Đột nhiên, Lâm Thanh Nham tiến đến bên Diệp Huyền, hít mũi một cái: “Sao trên người anh lại có mùi hương này?”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham liền kéo tay Diệp Huyền: “Mà tay anh cũng có mùi hương này! Em nhớ ra rồi, mùi hương này giống hệt mùi hương trên người Tiêu Băng Tuyết!”
“Diệp Huyền, vừa rồi anh có tiếp xúc thân mật với Tiêu Băng Tuyết không?”
Lâm Thanh Nham rưng rưng nước mắt, Trương Vãn Thanh cũng lập tức căng thẳng nhìn Diệp Huyền.
Chương 203: Một đêm mỹ vị
“Mùi thơm? Tiếp xúc thân mật?”
Diệp Huyền giật nảy mình!
Thời điểm Tiêu Băng Tuyết suýt nữa ngã xuống đất, Diệp Huyền đã ôm eo cô!
Không ngờ, hương thơm quyến rũ trên người Tiêu Băng Tuyết thật sự lưu lại trên cơ thể và ngón tay Diệp Huyền!
Hơn nữa còn bị Lâm Thanh Nham mẫn cảm nhận ra!
“Thanh Nham, em là chó hả, sao mũi em thính thế?”
Diệp Huyền nói xong, cười ha hả một tiếng!
Tuy nhiên, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều giữ vẻ mặt khó coi, vô cùng khó chịu!
Cứ như vậy, Diệp Huyền không thể cười được nữa!
“Có chuyện gì vậy, không phải hai người ghen đấy chứ?”
Diệp Huyền mỉm cười, nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của hai người đẹp: “Người có hương thơm trên cơ thể chắc hẳn là hai người! Không phải sao!?”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, hai người đẹp liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười!
“Hai người?”
Diệp Huyền hơi sững sờ, sau đó hiểu ra: “Được đấy, hai người thế mà cố ý làm anh sợ đúng không?”
“Haha!”
Lâm Thanh Nham không nhịn được cười tủm tỉm, mặt đỏ bừng, Trương Vãn Thanh cũng che miệng cười, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng!
Giữa cái nhăn mày và nụ cười, những vẻ đẹp khác nhau của hai người đẹp được bộc lộ hoàn toàn.
Hai cô trời sinh đã đẹp, váy vóc trên người gợi cảm và bắt mắt, trong lúc nhất thời Diệp Huyền bị mê hồn.
“Các em cứ thỏa thích cười đi, chỉ cần hai người vui vẻ thì anh làm trò cười cũng được.”
Diệp Huyền cong môi cười, đắm chìm trong khoảnh khắc sung sướng và hạnh phúc này.
Ở phía bên kia hội trường, Lâm lão gia và bác sĩ Trương nhìn thấy Diệp Huyền trái ôm phải ấp, vui vẻ hòa thuận thì vui mừng gật đầu, nhẹ nhàng cụng ly.
...
Lúc Phiền Chiến Vương trở lại hội trường thì bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Toàn bộ buổi tiệc tràn ngập tiếng cười.
Trong lúc tự do giao lưu sau bữa tiệc, cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa đích thân đưa Lâm lão gia, Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu đến gặp gỡ và làm quen với từng lãnh đạo cấp cao.
Lãnh đạo cấp cao tại hiện trường cũng nhiệt tình đáp lại họ, hai bên cũng trao đổi thông tin liên lạc, hẹn có thời gian sẽ thảo luận chi tiết.
“Được, được!”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu rất hứng khởi: “Nhân dịp cơ hội hiếm có này, thanh danh hai nhà chúng ta nhất định sẽ được nâng lên! Tương lai càng có hi vọng gia nhập Thương hội Giang Nam!”
Đối với các doanh nhân ở Dương Thành mà nói, trở thành thành viên của Thương hội Giang Nam là ước mơ của họ!
“Còn phải cảm ơn Diệp Huyền đã tạo cơ hội cho chúng ta!”
“Lâm lão gia, bác sĩ Trương, chúc mừng tìm được con rể giỏi giang!”
Cả hai nhà đều biết ơn Diệp Huyền đã cho họ cơ hội tham dự bữa tiệc, đồng thời còn kêu Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình giúp họ mở rộng mạng lưới quan hệ và làm quen với nhiều lãnh đạo cấp cao!
“Ha ha!”
Trước sự vui mừng của mọi người, Lâm lão gia và bác sĩ Trương mỉm cười với nhau, trong mắt họ không giấu được niềm vui và niềm tự hào!
Lúc này, Diệp Huyền đang bận rộn chụp ảnh với Lâm Thanh Nham ở ngoài cửa.
Lâm Thanh Nham đưa ra yêu cầu, Trương Vãn Thanh có cái gì, cô cũng phải có cái đó.
Người phụ trách chụp ảnh vẫn là Dương Duy.
Điều đáng nói là Trương Vãn Thanh không những không khó chịu mà còn cười rất vui vẻ.
Cuối cùng ba người còn chụp ảnh chung!
Hai người đẹp ôm chặt cánh tay Diệp Huyền, đặt khuôn mặt thanh tú lên ngực Diệp Huyền, cười rất rạng rỡ, ghi lại khoảnh khắc quý giá và khó quên này.
“Đại ca quả nhiên là cao thủ!”
Dương Duy cũng cười thoải mái, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị với Diệp Huyền!
Gần đến khi bữa tiệc kết thúc.
Tổng bộ gọi điện thoại cho Phiền Chiến Vương và yêu cầu hắn nhanh chóng trở về thủ đô ngay lập tức để giải quyết một số việc công rất khẩn cấp.
“Thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi còn muốn ở lại thêm vài ngày để ôn chuyện với cậu!”
Phiền Chiến Vương nắm chặt tay Diệp Huyền, lưu luyến không rời.
“Không sao, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.”
Diệp Huyền vỗ vỗ mu bàn tay Phiền Chiến Vương: “Lần này uống rượu nói chuyện phiếm không phải cũng rất vui sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Phiền Chiến Vương mỉm cười tạm biệt rồi rời đi.
“Phiền Chiến Vương đã đi, đồng nghĩa với việc thời gian quản lý chặt chẽ cũng đã kết thúc!”
Vẻ mặt của Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lập tức trở nên có chút bất an:
“Oán giận của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng đã sâu, mấy ngày tới nhất định sẽ có hành động!”
Lâm lão gia, Lưu Công Thiên, Giang Kim Bưu và bác sĩ Trương cũng âm thầm gật đầu: “Cái gọi là minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng! Chỉ sợ họ giở trò sau lưng!”
Diệp Huyền bình tĩnh mỉm cười: “Họ muốn chơi thế nào thì chúng ta đều theo đến cùng. Và nếu mọi người muốn trở thành thành viên của Thương hội Giang Nam, mọi người cần phải bước vào ngưỡng một trăm tỷ, tập đoàn của mọi người còn chưa đủ tài sản đến vậy.”
“Vậy thì mọi người nên nắm lấy cơ hội và lấy tất cả tài nguyên tốt dưới danh nghĩa của nhà họ Phùng và nhà họ Khổng!”
Nghe được lời của Diệp Huyền, tất cả mọi người không khỏi giật mình!
Điều này chẳng phải tương đương với việc thôn tính cả nhà họ Phùng và nhà họ Khổng sao? Tổng tài sản của hai nhà họ quả thực là hơn một trăm tỷ!
Đây là tham vọng cỡ nào!
“Diệp Huyền, cậu định thôn tính cả nhà họ Khổng và nhà họ Phùng sao?”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu lo lắng nhìn Diệp Huyền.
Vẻ mặt của bác sĩ Trương, Lâm lão gia và những người khác cũng trở nên nghiêm trọng.
“Có gì không thể?”
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của mọi người, ngược lại là không hiểu mà hỏi lại.
“Chuyện này…”
Thấy Diệp Huyền dường như không nói đùa, mọi người hít sâu một hơi, nhịp tim đập nhanh!
Đồng thời, họ cũng cảm thấy phấn khích lạ thường!
“Nhà họ Phùng và nhà họ Khổng luôn độc đoán và kiêu ngạo ở Dương Thành, trong tay họ cũng có rất nhiều giao dịch mờ ám, từ lâu chúng tôi đã có rất nhiều ý kiến về họ.”
“Cậu muốn diệt trừ cái u ác tính lớn của xã hội này đương nhiên là chuyện vô cùng tốt!”
Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu thấp giọng nói, họ cũng biết khả năng thông thiên của Diệp Huyền!
Trong giới kinh doanh, hắn có thể nhờ ông trùm đầu tư Hồng U Tử giúp đỡ!
Trong Chiến bộ, Phiền Chiến Vương đối xử với hắn như khách VIP, tất cả lãnh đạo cấp cao đều phải nể mặt hắn!
Nếu một người có quyền lực như vậy muốn dạy cho nhà họ Phùng và nhà họ Khổng một bài học, thì đó nhất định là một trận tai hoạ ngập đầu cho hai gia tộc!
Trong lòng nghĩ vậy, mọi người đều trở nên vô cùng hưng phấn.
Bởi vì một khi nhà họ Phùng và nhà họ Khổng sụp đổ, nhà họ Lưu, nhà họ Giang, nhà họ Lâm, cùng với Tập đoàn Lâm Thị nhất định sẽ có cơ hội phát triển nhảy vọt!
Điều này cũng giống như sau khi tập đoàn nhà họ Vương bị tiêu diệt trước đó, phần lớn tài nguyên của tập đoàn Vương Giả đều rơi vào danh nghĩa của Tập đoàn Lâm Thị!
“Nhà họ Phùng, nhà họ Khổng, mấy người dám đắc tội đến Diệp Huyền, mấy người sẽ phải đi đến đường cùng!”
Lưu lão gia, Giang Kim Bưu và vợ thầm nghĩ trong lòng, cùng bước ra khỏi Thủy Long cư với sự phấn khích và mong đợi.
Tại thời điểm tách ra.
“Diệp Huyền, tối nay anh ngủ ở đâu?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều nhìn chằm chằm Diệp Huyền với ánh mắt tha thiết.
Trong mắt chứa sự mong đợi nồng đậm.
Diệp Huyền lúc này mới ý thức được một vấn đề: “Tối nay mình nên trở về nhà họ Lâm như thường lệ hay nên ở cùng Trương Vãn Thanh?”
Trong lòng hắn biết rất rõ, chỉ cần hắn ở bên cạnh người nào thì người còn lại nhất định cũng sẽ không vui!
Cho dù Diệp Huyền cực kỳ thông minh thì lúc này cũng không khỏi đau đầu!
Trái lại Dương Duy vừa cười vừa nói: “Đại ca, anh lựa chọn làm gì cho khó khăn? Ba người ngủ cùng nhau không phải là tốt rồi sao! Kiểu này thì không ai phải thất vọng nữa rồi!”
“Ba người ngủ cùng nhau?”
Nghe xong đề nghị của Dương Duy, ba người họ sửng sốt trong giây lát, khuôn mặt Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đột nhiên nóng lên.
“Ha ha...”
Diệp Huyền tưởng tượng ra hình ảnh ôm hai người đẹp, không nhịn được cười, hăng hái hỏi: “Thanh Nham, Vãn Thanh, hai em nghĩ sao?”
Chương 204: Lý do hắn thích cô ấy đến vậy
“Ba người ngủ cùng nhau...”
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Huyền, ánh mắt Trương Vãn Thanh lóe lên, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe rõ:
“Ba người cùng chen vào một chỗ có vẻ không thích hợp lắm? Với lại giường cũng nằm không được ba người, đúng không?”
Tính cách Lâm Thanh Nham mạnh mẽ, lập tức nói thẳng: “Không thể! Diệp Huyền, tối nay tụi em đã vô cùng hợp tác với anh, để anh cảm nhận được trái ôm phải ấp hạnh phúc!”
“Không nghĩ tới anh còn không vừa lòng, thế mà muốn để hai tụi em ngủ cùng anh? Anh nằm mơ đi, tự anh ngủ lại ở Thủy Long cư đi!”
Nói rồi, Lâm Thanh Nham vội vàng nắm lấy tay Trương Vãn Thanh, khịt mũi kiêu ngạo nói:
“Đàn ông đúng là không biết đủ, chúng ta không thể chuyện gì cũng chiều theo hắn được, chúng ta mau đi thôi!”
Trương Vãn Thanh hơi bất ngờ nhưng đã bị Lâm Thanh Nham cưỡng ép kéo đi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn lại Diệp Huyền:
“Anh Diệp Huyền, tụi em đi…”
Nhìn hai người đẹp đi xa dần, Diệp Huyền không khỏi cảm thấy vô cùng thất vọng, vốn dĩ hắn còn muốn hưởng thụ cảm giác ở bên cạnh hai người đẹp, hoặc có một đêm lãng mạn với một trong số họ.
Không ngờ hai người đẹp đều đã bỏ hắn mà đi!
“Dương Duy!” Diệp Huyền trừng mắt nhìn Dương Duy: “Tất cả đều do cậu gây ra, bây giờ bọn họ không đi cùng tôi nữa kìa!”
Dương Duy bất đắc dĩ gãi đầu: “Đại ca, em làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh mà thôi! Không ngờ chị Thanh Nham lại nóng nảy như vậy, cưỡng ép kéo người đẹp Vãn Thanh đi!”
Diệp Huyền không khỏi lắc đầu: “Thằng nhóc cậu luôn làm hư chuyện tốt của tôi! Sau này đừng nghĩ đến việc giúp tôi nữa, không thì lại tiếp tục gây tai họa cho tôi.”
Dương Duy cười lúng túng: “Đại ca, nơi nào chẳng có người đẹp? Hay là để em sắp xếp một nơi tốt, để anh sảng khoái uống vài ly?”
Nhìn nụ cười xấu xa của Dương Duy, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười: “Tôi ở Dương Thành một thời gian rồi, thật đúng là chưa từng đến mấy chỗ vui vẻ chân chính.”
Dương Duy lập tức cười lên: “Vậy tối nay để em sắp xếp, xâm nhập vào đám người đẹp, thưởng thức mùi hương phụ nữ! Tối nay em mời khách, anh đừng tranh đấy!”
Thực tế thì Dương Duy vẫn luôn muốn tìm cơ hội để báo đáp Diệp Huyền đã giúp đỡ anh ta nhiều như vậy, Diệp Huyền cũng cảm thấy không cần phải từ chối, vì vậy hắn nói:
“Được rồi, vậy tôi chỉ uống vài ly thôi, phụ nữ thì không cần.”
Dương Duy cười tà một tiếng, lập tức gọi quán bar cao cấp ‘Minh Thương’ đặt chỗ: “Tìm bốn người đẹp, phải là loại cao cấp nhất!”
Một bên khác.
Lâm Thanh Nham phân phó tài xế lái xe, cô và Trương Vãn Thanh ngồi ở phía sau.
Lúc này, cô vẫn còn tức giận: “Cái tên Diệp Huyền này, thật không biết bất mãn...”
Trương Vãn Thanh không nhịn cười, nắm tay Lâm Thanh Nham rồi nói: “Chị Thanh Nham, chị còn không hiểu rõ Diệp Huyền sao, có gì phải tức giận?”
Lâm Thanh Nham cau mày, khó hiểu nhìn Trương Vãn Thanh: “Cô nói như vậy là hoàn toàn không ngại yêu cầu vô lễ của Diệp Huyền sao? Ba người chúng ta ngủ cùng một cái giường?”
Ánh mắt Trương Vãn Thanh ngượng ngùng, cô khẽ nói: “Chỉ cần anh Diệp Huyền thích, tôi cũng không quan tâm. Nếu tôi nói vậy, chị có nghĩ tôi ngu ngốc không?”
Lâm Thanh Nham không khỏi bất ngờ, sau đó hiểu ra: “Cuối cùng tôi cũng biết tại sao tên Diệp Huyền đó lại thích cô như vậy...”
“Tại sao?”
Trương Vãn Thanh cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng Lâm Thanh Nham bắt đầu trở nên trống rỗng: “Nếu so sánh cả hai, Diệp Huyền chắc hẳn là thích tính cách ngoan ngoãn và nghe lời của Vãn Thanh hơn, đúng chứ?”
Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Thanh Nham không khỏi ngước mắt lên nhìn về phía Thủy Long cư, cô đã bắt đầu hối hận rồi: “Diệp Huyền sẽ tức giận với mình sao?”
Cứ như vậy, Lâm Thanh Nham không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng, nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cô không chịu cúi đầu thỏa hiệp trước mặt Diệp Huyền, cho nên chỉ có thể kìm nén đầy bụng tức giận.
“Vãn Thanh, cô có hứng thú uống vài ly không?”
Lâm Thanh Nham kìm nén đến hoảng, thế là đề nghị.
Ánh mắt Trương Vãn Thanh lóe lên, cô cũng biết sự tức giận trong lòng Lâm Thanh Nham chưa được phát tiết, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.
“Chị Thanh Nham, chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm mà còn chưa hẹn nhau uống rượu bao giờ.”
Trương Vãn Thanh nói xong, không khỏi bắt đầu chờ mong.
“Đúng vậy.”
Lâm Thanh Nham mím môi, nắm lấy tay Trương Vãn Thanh cười nói: “Không ngờ, sau khi Diệp Huyền xuất hiện, chúng ta lại trở thành chị em thật sự!”
Trương Vãn Thanh cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hiển nhiên hai người đều đã có thể thản nhiên đối mặt với sự thật Diệp Huyền yêu hai người phụ nữ cùng một lúc, quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm!
“Ở Dương Thành có một quán bar tên là Minh Thương rất nổi tiếng và rất an toàn! Chúng ta đến đó đi!”
“Chị Thanh Nham, cứ nghe theo chị sắp xếp ạ.”
Hai người vừa nói vừa cười đùa, chẳng mấy chốc đã đến quán bar Minh Thương.
Đây chính là quán bar mà Dương Duy đưa Diệp Huyền đến!
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh vốn đã xinh đẹp, cộng thêm mặc váy và trang điểm tinh tế để đến bữa tiệc tối nay, cho nên ngay khi bước vào, hai người lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người!
Tài xế theo sát phía sau hai người, đảm nhiệm công việc làm vệ sĩ cho họ, bản thân anh ta cũng là vệ sĩ của nhà họ Lâm.
“Nhìn xem, người đó có phải là Lâm Thanh Nham của Tập đoàn Lâm Thị và Trương Vãn Thanh, cháu gái của bác sĩ Trương, đúng không?”
Một người đàn ông trong khu vực khách VIP lạnh lùng nói.
Vài thuộc hạ lập tức nhìn chằm chằm: “Đúng vậy, chính là họ! Khổng đại thiếu gia, hai người đẹp này đúng thật là báu vật nhân gian!”
Hóa ra Khổng đại thiếu gia này không phải là ai khác mà là anh trai của Khổng nhị thiếu, người lúc trước trực tiếp bị Diệp Huyền đánh thành người tàn phế, còn là con trai trưởng của Khổng Hổ, người đứng đầu nhà họ Khổng hôm qua bị cục trưởng Hình đưa về cục!
Gã là người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Khổng ở Dương Thành, tên là Khổng Vân!
“Haha...”
Ánh mắt Khổng Vân dữ tợn: “Nghe nói hai người đó là phụ nữ mà Diệp Huyền coi trọng, không ngờ hôm nay lại đưa tới cửa, ông trời thật sự giúp tôi!”
Mấy ngày nay gã đang chật vật để tìm cách trả thù!
Bốp!
Gã lấy một bình thuốc nhỏ ra: “Chờ một lát nữa cho thuốc vào rượu của họ, tối nay ông đây muốn sảng khoái, sau đó gửi video cho Diệp Huyền thưởng thức từ từ!”
“Chuốc thuốc hai người đẹp?”
Nhìn thấy bình thuốc nhỏ mà Khổng Vân lấy ra, vài thuộc hạ của gã lập tức trở nên nham hiểm!
“Đại thiếu gia!”
Một tên đầu trọc không nhịn được hỏi: “Hai cô gái đó xinh đẹp như vậy, sau khi anh thưởng thụ xong, anh có thể để tụi em thoải mái không?”
Những người khác cũng rất mong chờ, ánh mắt tràn đầy tà ác!
“Haha...”
Khổng Vân hung dữ đánh vào cái đầu trọc của tên đó, sau đó xoa thật mạnh, vừa cười vừa nói:
“Đương nhiên có thể để hai người phụ nữ đó cho các người thoải mái, hơn nữa các người phải dùng hết sức mạnh, liều mạng mà làm cho tôi!”
“Tôi muốn người phụ nữ của Diệp Huyền biến thành tiện nữ, ngay cả kẻ lang thang ven đường cũng không hứng thú! Tôi muốn tất cả mọi người ở Dương Thành biết được hậu quả của việc khiêu khích nhà họ Khổng của tôi sẽ như thế nào!”
Kể từ khi Diệp Huyền đánh em trai Khổng Thiên thành người tàn phế, còn cha Khổng Hổ cũng bị Diệp Huyền đánh, trong lòng Khổng Vân vẫn luôn tràn đầy thù hận!
Nếu không phải đang trong thời gian quản lý chặt chẽ, có lẽ Khổng Vân đã tìm người giết Diệp Huyền từ lâu rồi!
Chương 205: Gặp gỡ ở quán bar
“Ha ha…”
Đối mặt với Khổng Vân tức giận đùng đùng, trong ánh mắt mấy thuộc hạ của hắn đều lộ ra vẻ hung ác:
“Thiếu gia yên tâm, hai con đàn bà thối tha kia đó đêm nay nhất định không thể trốn thoát!”
“Khi Diệp Huyền gặp lại bọn họ, hắn nhất định sẽ hối hận vì đã không biết điều mà khiêu khích Khổng gia!”
Khổng Vân nghe xong không khỏi vui vẻ mà hút điếu xì gà, sau đó lại nói: “Đây là địa bàn của Thạch gia, các người không được quá khoa trương, kẻo chọc giận bọn họ.”
Thạch gia là gia tộc giàu có quyền lực nhất thành phố Dương Thành!
Tuy rằng bọn họ rất khiêm tốn nhưng thực lực lại thật sự rất đáng sợ!
Mấy thuộc hạ liên tục gật đầu: “Thiếu gia, xin ngài yên tâm, loại chuyện này chúng tôi đã rất có kinh nghiệm! Ha ha!”
Ở bên kia.
Sau khi Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh ngồi vào chỗ ngồi trong quán bar, họ cảm nhận được bầu không khí sang trọng và thư giãn xung quanh, tâm trạng của họ đột nhiên trở nên tốt hơn.
Ở những thành phố sầm uất, việc giới trẻ đến quán bar nghe nhạc và uống vài ly để thư giãn vào ban đêm là điều thường thấy, cũng giống như ban ngày đến quán trà sữa thư giãn vậy.
Cùng lúc này, Dương Duy cũng đi cùng với Diệp Huyền xuất hiện trong quán bar, Diệp Huyền có siêu năng lực cảm giác, lập tức cảm nhận được khí tức của hai mỹ nhân!
“Chuyện gì vậy? Thế mà lại gặp nhau nữa à?”
Diệp Huyền giật mình, quả nhiên nhìn thấy hai mỹ nữ ngồi trong phòng, Dương Duy cũng sửng sốt!
“Mau trốn đi!”
Diệp Huyền nhanh chóng kéo Dương Duy trốn vào một góc, Lâm Thanh Nham cùng Trương Uyển Thanh liếc nhìn xung quanh, suýt chút nữa đã phát hiện ra đám người Diệp Huyền!
May mắn là trốn kịp rồi!
“Đại ca, bây giờ làm gì mới được vậy? Hay là chúng ta đi nơi khác nhỉ?”
Dương Duy nhẹ giọng hỏi.
“Được rồi! Đổi chỗ đi!”
Tim Diệp Huyền lúc này đập nhanh như bay lên vậy, nếu bọn họ biết được hắn đi tìm một người phụ nữ khác để cùng nhau vui vẻ, chẳng phải hắn sẽ bị đánh chết sao?
Nhưng mà!
Ngay lúc hắn định lẻn ra ngoài, hắn lại cảm nhận được Khổng Vân, con trai cả của Khổng gia, có một khí chất cực kỳ nham hiểm trên người đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh với ý định xấu xa!
Diệp Huyền mặc dù không quen biết Khổng Vân, nhưng hắn cũng đã nhìn ra Khổng Vân chẳng phải là người tốt đẹp gì!
Không ngoài ý muốn!
Chỉ thấy mấy người đàn ông đầu trọc bên cạnh Khổng Vân đang cầm một chai sâm panh đắt tiền mới toanh, từng bước đi về phía Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh.
“Mấy người làm gì vậy?”
Tài xế của Lâm Thanh Nham nhanh chóng bước tới chặn người đàn ông đầu trọc lại!
“Người đẹp, thiếu gia của chúng tôi muốn mời cô uống một ly, cho chút mặt mũi đi nào.”
Lão đầu trọc cười nói xong, liền chỉ về hướng Khổng Vân!
Ánh sáng không mấy rõ ràng, Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn không rõ dáng vẻ đối phương, đành cười nói: “Thật xin lỗi, nếu đã không quen biết nhau, chai rượu này chúng tôi không thể uống được.”
Lão đầu trọc sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười nói: “Không sao, vậy chúc hai người đẹp một buổi tối vui vẻ!”
Lúc nói, nhân cơ hội trong khi Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đang nhìn vào người hắn, hắn nhanh chóng dùng ngón tay đặt một viên thuốc nhỏ vào ly rượu của họ.
Những viên thuốc trong suốt và hòa tan ngay lập tức khi cho vào cốc!
Vì tên đầu trọc này hành động nhanh nhẹn và dứt khoát nên hai người đẹp hoàn toàn không nhận ra.
Tên này vốn là một cao thủ giang hồ, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên hắn làm chuyện như thế này!
Không biết có bao nhiêu phụ nữ đã bị hại rồi!
Sau một vài thao tác, gã đầu trọc lại cầm lấy sâm panh chuẩn bị rời đi, khi quay người lại hắn nở nụ cười nham hiểm, lén lút ra hiệu chuyện đã ok với đám người Khổng Vân!
Có thể thấy, tên này rất tự hào vì đã đánh thuốc thành công, Khổng Vân và những người khác cũng nở nụ cười tà ác, bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh ném Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lên giường vui vẻ luôn rồi!
“Đầu trọc, đứng lại.”
Ngay lúc đầu trọc chuẩn bị rời đi, đột nhiên có người hét lớn khiến đầu trọc sợ hãi, hắn quay lại thì thấy Diệp Huyền và Dương Duy đã ở trước mặt hắn!
“Hả?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Huyền đến: “Tại sao anh và Dương Duy lại ở đây?”
“Chúng ta lát nữa rồi nói chuyện sau.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, sắc bén nhìn chằm chằm đầu trọc: “Cái tên đầu trọc này vừa mới lén lút bỏ thuốc vào cốc của các cô!”
“Bỏ thuốc?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đều giật mình, nhanh chóng đặt ly rượu xuống!
“Đồ khốn nạn, mày đang nói vu khống ai vậy?”
Người đàn ông đầu trọc tựa hồ không biết Diệp Huyền là ai, khi nhìn thấy hai mỹ nhân thật sự đặt ly rượu xuống, hắn lập tức ngừng cười, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn!
Có thể thấy hắn rất bất bình với việc Diệp Huyền phá hỏng việc tốt của hắn!
“Ha ha, làm chuyện xấu rồi vẫn muốn ra vẻ phải không?”
Diệp Huyền không thèm nói nhảm, trực tiếp giật lấy chai sâm panh từ trong tay gã đầu trọc, đập thẳng vào đầu hắn!
Rột roạt!
Chai rượu sâm panh lập tức vỡ tan, tên đầu trọc lập tức ngã xuống đất, cái đầu trọc cũng nứt ra như quả dưa hấu, bao phủ bởi các hạt thủy tinh, máu không ngừng chảy ra!
“Đây!”
Những người xung quanh nghe thấy động tĩnh đều hoảng sợ, lập tức lùi lại!
Bùm!
Diệp Huyền không dừng tay lại, dùng đôi chân to dẫm mạnh lên tay phải của tên đầu trọc, cơn đau khiến hắn đau đớn hét lên!
“Chuyện lớn hỏng rồi.”
Vẻ mặt Khổng Vân thay đổi đáng kể, hắn cùng đám người của mình lao tới, bảo vệ của quán bar cũng vây quanh hắn: “Đây là địa phận của Thạch gia, ai dám làm loạn?”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh giật mình khi nghe nhân viên bảo vệ nói từ “Thạch gia”, nghĩ rằng lần này họ gặp rắc rối to rồi!
“Ha ha.”
Vẻ mặt của Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh: “Gã này đã bỏ thuốc mê vào rượu của hai mỹ nhân, đáng bị đánh chứ nhỉ?”
“Bỏ thuốc mê vào rượu sao?”
Sắc mặt của các nhân viên bảo vệ của Thạch gia đột nhiên tối sầm lại!
Bởi vì để cho khách vui vẻ, nhà họ Thạch từ lâu đã nói rõ trong quán bar không cho phép ai đánh nhau chứ đừng nói đến dùng thủ đoạn bẩn thỉu như đánh thuốc mê!
Điều này tương đương với việc tạo sự yên tâm cho khách hàng đến tiêu tiền, đã lâu như vậy từ trước giờ chưa từng xảy ra cãi vã, đây cũng là lý do tại sao Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh lại chọn quán bar nổi tiếng này!
“Tên này thật sự đáng bị đánh!”
Cứ như vậy, khách mời tại hiện trường đều nghị luận về tên đầu trọc, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường!
“Tôi không làm chuyện bẩn thỉu như vậy, là anh ta đã phỉ báng tôi!”
Đầu trọc mặc dù bị Diệp Huyền vạch trần nhưng hắn vẫn không chịu thừa nhận, lớn tiếng hét lên!
“Còn dám không thừa nhận sao?”
Diệp Huyền cười lạnh, ném nửa chai sâm panh vào tên đầu trọc, như một con dao trong nháy mắt xuyên vào cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn hét lên!
“Ối!”
“Thiếu gia, cứu tôi với!”
Người đàn ông đầu trọc điên cuồng hét lên, phát tín hiệu cầu cứu với Khổng Vân!
Lúc này Khổng Vân cuối cùng cũng nhận ra Diệp Huyền: “Thì ra là Diệp Huyền ư?”
Đầu trọc và những người khác sợ đến mức thở dốc!
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Khổng Vân: “Đại Thiếu gia nhà họ Khổng?”
Diệp Huyền nghe được lời này, lập tức hiểu ra.
Hóa ra người đang muốn làm loạn chính là người của Khổng gia, chẳng trách họ tìm đến Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh, bọn họ chẳng qua chỉ muốn báo thù mà thôi!
Còn hai người đẹp cũng bị doạ một phen!
Nếu không phải Diệp Huyền xuất hiện kịp thời, có lẽ bọn họ đã uống phải rượu có thuốc mê, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi!
“Khổng Vân thiếu gia.”
Người quản lý quán bar chỉ vào tên đầu trọc: “Anh ta là người của anh à?”
“Hừm”
Khổng Vân không có phản ứng, mà là trừng mắt nhìn Diệp Huyền: “Mày nói đầu trọc bỏ thuốc hại người, bằng chứng đâu? Không bằng không chứng, mày dựa vào cái gì mà đánh người chứ?!"
Người đàn ông đầu trọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Diệp Huyền, mày có bằng chứng gì chứ?!”
“...”
Dương Duy ở một bên không nhịn được mà thầm mắng một tiếng, bởi vì chuyện vừa rồi quá đột ngột, Diệp Huyền không quay video thu thập chứng cứ, hơn nữa đầu trọc động tác quá nhanh, camera cũng không chắc có thể kịp chụp lại nó.
Nhưng mà Diệp Huyền lại nhẹ nhàng mỉm cười, cầm hai ly rượu trước mặt Lâm Thanh Nham cùng Trương Uyển Thanh lên mà nói:
“Đầu trọc, nếu mày nói trong rượu không có thuốc, vậy thì uống nó đi!”
Bình luận facebook