-
Chương 196-200
Chương 196: Kế hoạch của Tiêu Băng Tuyết
“Tiêu Băng Tuyết xuất hiện rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Băng Tuyết, đám người không khỏi có chút khẩn trương. Ánh mắt của Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham càng thêm bất an, tối qua khi trò chuyện, bọn họ có đề cập đến chuyện hôn ước giữa Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền. Hai người cũng nhất trí như một, phải bảo vệ tình yêu của mình, ủng hộ Diệp Huyền 100%!
“Mọi người về hội trường buổi tiệc trước đi.”
Diệp Huyền không thèm để ý, bảo Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đợi đám người kia rời đi trước.
“Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Hai người đẹp tất nhiên không thể nào yên tâm được, vì họ biết rất rõ Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền có thù oán.
“Không cần lo lắng, không sao đâu. Đây là địa bàn của Phiền Chiến Vương, cô ta tuyệt đối sẽ không dám làm loạn đâu.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham lúc này mới cùng đám người bước vào cửa. “Diệp Huyền.”
Lúc này Tiêu Băng Tuyết đã đi tới trước mặt Diệp Huyền, lạnh lùng nói: “Tôi phải nhắc nhở anh, nhân vật chính của bữa tiệc này là Phiền Chiến Vương, chứ không phải là anh đâu!”
“Phiền anh hãy chú ý đến hành vi của mình. Đừng chỉ vì một chút lợi ích nhỏ nhoi đầu ngón tay mà loại người nào cũng đem vào. Điều này sẽ làm hỏng phong cách và đẳng cấp của toàn bộ bữa tiệc đó!”
Nghe được lời của cô, Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Đây chỉ là bữa tiệc mừng Phiền Chiến Vương trở về, mọi người cùng nhau ôn lại chuyện cũ, cô có cần phải tự cao tự đại như vậy luôn không?”
“Hơn nữa những người xung quanh tôi đều là những người bạn tốt, không phải là loại người không tốt nào hết!
Vì vậy, người cần phải chú ý là cô, đừng lúc nào cũng nhìn người khác xấu như vậy, hiểu không?”
Nhìn thấy Diệp Huyền thế mà quay ngược lại chỉ trích bản thân cô, Tiêu Băng Tuyết tức giận đến mức thở dốc: “Anh thành tiên rồi, gà tiên, chó tiên gì cũng được cả! Chỉ vì những mối quan hệ phức tạp của anh mà hình ảnh của chiến bộ đều đã bị hủy hoại hết rồi!”
Diệp Huyền nhún vai: “Tôi lại nghĩ Chiến bộ có loại người trong mắt không có người khác như cô, một kẻ được gọi là Chiến thần lại kiêu ngạo, vô tình, hình ảnh của Chiến bộ mới bị tổn hại nhiều đó.”
“Hay là cô dùng khả năng của bản thân mình để đuổi tôi đi, không thì câm mồm ngay đi, hoặc là ngừng tới làm phiền tôi!”
Nói xong, Diệp Huyền không muốn để ý tới Tiêu Băng Tuyết nữa, xoay người rời đi!
Lúc này, đệ tử của Phiền Chiến Vương, Triệu Hồng Hoa, nhiệt tình tiến tới chào hỏi: “Thiếu gia, cuối cùng cũng mời được cậu tới rồi!
Sư phụ của tôi đang nóng lòng muốn gặp bạn! "
Tiêu Băng Tuyết mặc dù không nghe rõ hai người nói gì, nhưng từ thái độ cung kính cười nói vui vẻ của Triệu Hồng Hoa, cô cũng có thể đoán được Triệu Hồng Hoa rất hoan nghênh sự hiện diện của Diệp Huyền!
Diệp Huyền cũng cười vui vẻ, hai người sải bước tiến vào Thủy Long cư!
“Ngài ấy cuối cùng cũng đến rồi!”
Các tiền bối sĩ quan cấp cao của Chiến bộ nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, lập tức bước tới chào hỏi, không giấu được sự ngưỡng mộ và vui mừng!
Một số người trong số họ lao tới nói chuyện với Diệp Huyền, thậm chí còn quàng tay qua vai nhau một cách trìu mến, rất vui vẻ thân mật!
“Đáng chết, không ngờ chú Triệu và các cán bộ kỳ cựu của chiến bộ thế mà lại bị tên Diệp Huyền kia dụ hết luôn rồi.”
Nhìn thấy tình huống này, Tiêu Băng Tuyết càng thêm chán ghét thói đạo đức giả của Diệp Huyền, lộ ra bộ mặt xấu xa ghét bỏ đến cực điểm!
“Mình nhất định phải diệt trừ tên cặn bã này, không thể để hắn làm ô nhiễm chiến bộ!”
Trong mắt Tiêu Băng Tuyết ẩn chứa một tia sát khí!
Vương Phi cũng bực tức: “Tiểu thư nói không sai! Phải nhanh chóng đuổi Diệp Huyền đi!”
Lúc này chỉ có phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ là âm thầm sợ hãi. Đã mấy lần cô gần như không nhịn được muốn nói ra bí mật Diệp Huyền chính là Huyền Hạo!
Nhưng Diệp Huyền đã hạ lệnh tử, không được tiết lộ bí mật!
Điều này gần như khiến Vương Tiểu Vũ như phát điên. Cùng lúc đó, Vương Tiểu Vũ nhớ lại hôm qua Tiêu Băng Tuyết nói sẽ nghĩ cách dạy cho Diệp Huyền một bài học.
“Thần linh phù hộ, đừng để tiểu thư gặp rắc rối gì…”
Vương Tiểu Vũ trong lòng không ngừng cầu nguyện.
“Nghe nói tiền bối Phiền Chiến Vương ở bên trong, chúng ta đi chào hỏi trước đi, sau đó đối phó với Diệp Huyền sau!”
Tiêu Băng Tuyết trong lòng đã có kế hoạch, vì thế cô tràn đầy tự tin bước vào Thủy Long cư cùng với hai vị phó quan của mình!
Chỉ thấy ở bên trong Thủy Long cư, nhiều người nổi tiếng đang nhiệt tình trao đổi, cực kỳ náo nhiệt. Người quan trọng nhất tối nay, Phiền Chiến Vương, đang ngồi trên sảnh cao mặc bộ đồ thời Đường, trò chuyện vui vẻ với những người đồng đội cũ của mình.
Tuy đã già nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng ngời uy lực, đôi lông mày rậm đã bạc trắng khiến hắn càng trông uy nghiêm hơn. Hơn nữa, thân thể cường tráng của hắn không hề suy yếu do tuổi tác mà dường như có nhiều sinh lực hơn, điều này cho thấy việc tu luyện của hắn đã đạt đến trình độ biến hóa. Sở dĩ Phiền Chiến Vương được gọi là Chiến vương không phải vì chiến công quân sự lẫy lừng của hắn mà là để khẳng định sức mạnh chiến đấu của hắn. Vị nguyên lão này quả thực rất mạnh mẽ!
Bốn tên thị vệ trung niên đứng ở phía sau hắn, mỗi người đều có ánh mắt nghiêm nghị, luôn để mắt tới người đi ngang qua, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Phiền Chiến Vương. Hơn nữa, lúc này Diệp Huyền đang ở bên cạnh Phiền Chiến Vương!
Và vị trí này gần như là vị trí trung tâm!
“Diệp Huyền, cậu có thể bớt thời gian tới đây, lão phu tôi rất là vui.”
Phiền Chiến Vương nở nụ cười, nắm tay Diệp Huyền mười phần thân thiện.
“Ha ha.” Diệp Huyền bình tĩnh cười: “Chúng ta quen biết nhiều năm, hơn nữa ông còn tặng cho tôi Thủy Long Cư, thân là hậu bối, tôi không có lý do gì mà không tới.”
“Cậu quá khiêm tốn rồi.”
Phiền Chiến Vương không giấu được nụ cười, một số vị lão tiền bối tụ tập ở bên cạnh Diệp Huyền, vui vẻ trò chuyện!
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người không hiểu rõ tình huống có thể sẽ cho rằng nhân vật chính đêm nay chính là Diệp Huyền!
Về phần các quan chức cấp cao của Dương Thành như cục trưởng Hình, bọn họ thậm chí còn không có tư cách để tiến lên nói chuyện!
Tuy nhiên, họ không hề phàn nàn gì, thỉnh thoảng còn nhìn Diệp Huyền và những người khác với vẻ cung kính và sùng bái. Diệp Huyền chỉ khẽ gật đầu hoặc nâng ly lên với họ cũng đủ khiến họ phấn khích rồi.
“Mọi người nhìn xem, Diệp Huyền thật sự không đơn giản!”
Lâm lão gia đang ngồi ở bàn khách, nhìn những quản lý cấp cao vây quanh Diệp Huyền, không khỏi thở dài. Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng rất hưng phấn!
“Tôi đã sớm đoán được Diệp Huyền không phải người bình thường, nhưng không ngờ thân phận của cậu ta lại kinh người như vậy!”
“Cậu ta thực sự có mối quan hệ rất thân thiết với Phiền Chiến Vương!
Hơn nữa Phiền Chiến Vương dường như đối với cậu ta rất là tôn trọng.”
Bọn họ thì thầm thảo luận, trong khi đó Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn Diệp Huyền với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Người đàn ông mà chúng ta thích quả nhiên là cực kỳ xuất chúng…”
Hai người nhìn nhau và mỉm cười, trong mắt họ đem theo tình ý sâu đậm.
Những vị khách chưa từng gặp mặt Diệp Huyền cũng rất tò mò Diệp Huyền là ai, đều chủ động mỉm cười chào hỏi.
Mà những cảnh tượng này rơi vào mắt Tiêu Băng Tuyết càng khiến cô thêm tức giận hơn.
“Không phải chỉ là có chút liên quan đến Huyền Hạo sao? Hắn thế mà lại trở thành mục tiêu để mọi người truy đuổi, thật sự rất đáng buồn.”
Tiêu Băng Tuyết điều chỉnh cảm xúc, sau đó đi tới chỗ Phiền Chiến Vương, cung kính làm lễ chào:
“Tiêu Băng Tuyết, rất hân hạnh gặp được Phiền Chiến đại nhân!”
“Ha ha…”
Phiền Chiến Vương liếc nhìn Tiêu Băng Tuyết, cười nói: “Cô chính là con gái của Tiêu Tây Hổ đấy à? Thật sự là đáng vui mừng nha!”
“Hả?” Tiêu Băng Tuyết hơi giật mình: “Phiền Chiến Vương tiền bối, đáng mừng chuyện gì ạ? Chẳng lẽ là vì tôi vừa mới thăng chức sao?”
“Ha ha…”
Phiền Chiến Vương lắc đầu cười mà nói: “Việc cô lập được quân công là điều tất nhiên. Sở dĩ tôi chúc mừng cô là vì hôn ước giữa con và Diệp Huyền!”
“Khụ khụ…”
Diệp Huyền suýt chút nữa phun ngụm rượu vừa mới đưa vào miệng ra ngoài, không ngờ Phiền Chiến Vương lại nhắc đến chuyện này!
Mà sắc mặt Tiêu Băng Tuyết lại chuyển sang lạnh lùng mà nói: “Phiền Chiến Vương tiền bối, ngài còn chưa biết, tôi đã yêu cầu hủy bỏ hôn ước rồi ạ.”
Phiền Chiến Vương và những người khác không khỏi thầm kinh ngạc: “Hủy hôn ước sao? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chương 197: Diệp Huyền đấu với Tiêu Băng Tuyết
“Hừ, đúng vậy, hôn ước của chúng tôi đã bị huỷ bỏ.”
Tiêu Băng Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Huyền hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “Bởi vì tính cách của chúng tôi không hợp!”
“Hơn nữa tôi cảm thấy, anh ta là tên không ra gì!”
Phiền Chiến Vương nghe xong lời này, trên mặt lập tức tối sầm lại, nói: “Cô cảm thấy nhân phẩm Diệp Huyền có vấn đề? Ha ha, tôi trái lại cảm thấy hắn cũng không tệ!”
Các lão tiền bối ở đây mặt cũng đen lại, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với việc Tiêu Băng Tuyết đánh giá Diệp Huyền như vậy!
Tiêu Băng Tuyết tính tình kiêu ngạo, lại nói tiếp: “Không biết Diệp Huyền sử dụng quan hệ gì, khiến bố tôi ép tôi kết hôn với anh ta!”
“Tôi chỉ có thể lựa chọn phản kháng thôi!”
Diệp Huyền nhịn không được cười nói: “Tiêu Băng Tuyết, tôi tuyệt đối không ép cha cô đưa ra quyết định!”
“Nhưng tôi muốn nghe thử một chút, cái cô gọi là phản kháng là cái gì vậy?”
“Hừ!”
Tiêu Băng Tuyết cũng lấy can đảm, nói: “Tôi muốn làm phiền tiền bối Phiền Chiến Vương làm nhân chứng, để cho tôi so đấu với Diệp Huyền một lần!”
“Nếu anh ta thua, thì nhất định phải xe bỏ hôn ước, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì với tôi!”
“Đấu với Diệp Huyền một trận sao?”
Nghe lời nói không biết tự lượng sức mình của Tiêu Băng Tuyết, các lão tiền bối và cấp cao ở đây đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh!
Lâm lão gia, Lưu Công Thiên, Lâm Thanh Nhan, Trương Vãn Tình đều đứng dậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi!
Bọn họ đã sớm đoán được Tiêu Băng Tuyết sẽ nghĩ cách nhằm vào Diệp Huyền, nhưng lại không đoán được cô sẽ dùng cách thức cực đoan này!
Luận võ quyết thắng thua!
Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ càng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hô hấp gần như ngừng lại!
Cô không ngờ tính toán trong lòng Tiêu Băng Tuyết, lại có thể là quyết đấu với Diệp Huyền trước mặt công chúng!
“Nguy rồi, nguy rồi…”
Hai tay Vương Tiểu Vũ không khỏi run rẩy một trận!
Diệp Huyền là đại nhân Huyền Hào!
Tiểu thư muốn đấu với hắn, chẳng phải là muốn bị đánh sao? Hơn nữa tiền bối Phiền Chiến Vương và một đám lão tiền bối đều sẽ tức giận trong lòng đúng chứ? Quả nhiên, vẻ mặt đám người Phiền Chiến Vương lập tức âm trầm xuống, thấp giọng mắng:
“Tiêu Băng Tuyết, cô thật đúng là cả gan đấy!”
“Thân phận của Diệp Huyền không phải như cô nghĩ đâu… Cậu ấy là…”
“Được, so thì so!”
Bọn họ mới nói được một nửa, Diệp Huyền liền lập tức ngăn bọn họ nói tiếp, hắn khẽ mỉm cười nói với Tiêu Băng Tuyết:
“Tôi thấy dũng khí của cô đáng khen, vậy tôi đồng ý với cô là được rồi.”
“Nếu như tôi thua, tôi sẽ lập tức huỷ bỏ hôn ước!”
“Cho dù cha cô cố ý giữ vững, tôi cũng sẽ khiến ông ấy đồng ý. Sau này chúng ta sẽ không còn liên quan nữa!”
“Nếu như tôi thắng, vậy cô phải đồng ý làm tỳ nữ của tôi, tuỳ thời đợi lệnh, không thể có oán hận!”
“Đương nhiên, hôn ước của chúng ta cũng phải huỷ bỏ!”
“Bởi vì tính tình cô kiêu ngạo, hơn nữa còn không coi ai ra gì, tôi đối với loại phụ nữ như cô không có hứng thú, chỉ là mệnh lệnh của bố mẹ, tôi không có cách nào cãi lại mà thôi!”
Nghe Diệp Huyền trào phúng, Tiêu Băng Tuyết càng thêm kiêu ngạo, sảng khoái đồng ý:
“Không phải anh chỉ là một nhân vật nhỏ dựa vào quan hệ để trèo lên sao, sao tôi phải sợ anh chứ?”
Một đám lão tiền bối ở hiện trường vẻ mặt nhất thời nóng lên, nếu như nói Diệp Huyền là nhân vật nhỏ, như vậy thì bọn họ chẳng phải là càng không lên được mặt bàn sao!
Không ngờ Tiêu Băng Tuyết còn không hài lòng, cô nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
“Lần tỷ thí này, tôi còn muốn đưa ra một điều kiện, chỉ lo là anh không dám gật đầu thôi!”
Các lão tiền bối ở đây cũng lộ vẻ không vui: “Tiêu Băng Tuyết, cô thật đúng là được voi đòi tiên đấy!”
Chỉ có Diệp Huyền vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí còn lộ ra một tia tò mò, cười nói: “Cô nói xem.”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết hung ác, lạnh giọng nói: “Nếu như anh thua, anh không thể tiếp tục dựa vào quan hệ với một nhân vật lợi hại nào đó, mang oai phong tà khí vào chiến bộ, càng không thể điên cuồng vơ vét của cải ở thương giới!”
Nghe xong lời này, Phiền Chiến Vương thật sự không thể nhịn được nữa: “Tiêu Băng Tuyết, cô cho rằng cha cô là Hoàng Bắc Long là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Vốn tôi còn cảm thấy tư chất của cô không tệ, không ngờ cô lại là người nông cạn vô tri như vậy, xem ra vẫn phải để cha cô tự mình dạy cô mới được!”
Không chỉ có Phiền Chiến Vương nổi trận lôi đình, các lão tiền bối ở đây cũng trừng mắt giận dữ, bởi vì Tiêu Băng Tuyết công khai khiêu khích quyền uy của Diệp Huyền, đây là chuyện không thể tha thứ!
Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ cũng kinh hồn bạt vía: “Tiểu thư!”
“Thừa dịp sự tình còn có thể xoay chuyển, không bằng buông tha đi? Nếu không tương lai của cô rất đáng lo ngại đấy!”
Cô hy vọng có thể khiến Tiêu Băng Tuyết kịp thời quay đầu lại!
“Không được.”
Giọng nói Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng: “Từ cả hai góc độ công - tư mà nói, tôi không thể nhịn Diệp Huyền được nữa!”
“Hôm nay tôi nhất định phải triệt để phân rõ giới hạn với anh ta, hơn nữa tôi còn muốn vì chiến bộ quét sạch dị loại!”
“Về phần tiền đồ cá nhân của tôi, tôi không quan tâm nữa!”
“Sau chuyện này tôi sẽ chủ động rời khỏi Giang Nam, rút về chiến khu Tây Nam để công tác!”
Nói xong Tiêu Băng Tuyết đối mặt với sự bất mãn của đám người Phiến Chiến Vương, hô với Diệp Huyền: “Hoàng thân quốc thích, anh chuẩn bị sẵn sàng lên đài quyết đấu chưa?”
“Tuỳ thời phụng bồi.”
Diệp Huyền lạnh nhạt cười: “Nhưng tỷ thí trên lôi đài quá dài dòng, chúng ta cứ phân thắng bại ở trên hội trường đi.”
“Đánh nhau ở trên hội trường?”
Tiêu Băng Tuyết đánh giá một chút những đồ trang trí và lễ vật quý giá chất đống bên người, cô hơi có chút do dự: “Ở đây không dễ thi triển, nếu như đập nát đồ vật quý giá thì không tốt lắm đâu?”
Diệp Huyền nhìn lướt qua xung quanh, cười nói: “Nếu như lần tỷ thí này có đồ gì bị đập nát, cho dù là một cái chén vỡ, thì coi như tôi thua.”
“Hả?”
Tiêu Băng Tuyết không khỏi hít một hơi khí lạnh, cô lập tức cảm thấy bị hắn hung hăng coi thường, sĩ quan phụ tá Vương Phi đi theo cũng lập tức tức giận quát: “Diệp Huyền, anh cũng quá tự cao rồi đấy?”
Diệp Huyền nhếch môi, nói: “Tôi có tự đại cuồng vọng hay không, chờ chút nữa tự nhiên sẽ biết. Lão Hồng, nếu Tiêu Băng Tuyết mời anh làm người công chứng, vậy thì anh đồng ý với cô ta đi.”
Phiền Chiến Vương gật đầu, hắn lập tức vung tay lên, người ở bốn phía nhao nhao theo hắn đi xuống hội trường, nhường chỗ cho Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết.
“Thật sự muốn tỷ thí à…”
Phía dưới hội trường, Lâm Thanh Nhan và Trương Vãn Tình nắm chặt tay nhau, có thể thấy được bọn họ đều sợ Diệp Huyền sẽ tỷ thí thua, bởi vì Tiêu Băng Tuyết lợi hại đến mức nào thì mọi người đều đã biết!
Dương Duy không nhịn được vung tay hô to: “Diệp Huyền đại ca, nhất định sẽ thắng…”
Những vị khách ở đây cũng đều kiễng chân chờ mong!
Đặc biệt là những vị khách mới không rõ bối cảnh của Diệp Huyền, đều muốn nhìn một chút xem Diệp Huyền có mấy cân lượng mà lại dám quyết đấu với Tiêu Băng Tuyết!
Trên hội trường!
Tiêu Băng Tuyết cởi áo khoác quân trang ra, lập tức bày ra dáng người kiêu ngạo cao ngất, khí chất toàn thân chợt phát ra, có vẻ anh khí bồng bột!
“Hôm nay, tôi muốn nắm vận mệnh trong tay của mình!”
Tiêu Băng Tuyết vẻ mặt kiên định!
Theo cô thấy, mặc dù Diệp Huyền có vài phần bản lĩnh, nhưng cô tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm sa trường, đối phó với một Diệp Huyền không ra gì tuyệt đối là dư dả!
Cứ như vậy, Diệp Huyền sẽ tự xấu hổ, cũng không còn không biết xấu hổ tiếp tục nhắc tới chuyện hôn ước. Mà cha cô Hoàng Bắc Long cũng sẽ biết Diệp Huyền cũng chỉ như vậy mà thôi, đương nhiên sẽ không tiếp tục ép cô thực hiện hôn ước với Diệp Huyền!
Cho nên Tiêu Băng Tuyết cũng không có ý định nương tay, trong lúc chiêu thức xuất hết toàn lực: “Diệp Huyền, anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Bất cứ lúc nào.”
Diệp Huyền ở đối diện hơn mười mét bên ngoài nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt vẫn không có một tia thay đổi: “Bắt đầu đi!”
Ha!
Tiêu Băng Tuyết không chần chờ, hít một hơi sâu liền bộc phát ra chân khí sắc bén, đồ vật bốn phía nhao nhao rơi xuống ầm ầm, mà dụng cụ đựng rượu cũng nổi lên từng đợt gợn sóng!
Cùng lúc đó, Tiêu Băng Tuyết lao tới Diệp Huyền, khí thế ngang nhiên!
“Đó là Song Ưng Vận Động, chiêu thức lợi hại nhất của Tiêu gia!”
“Không ngờ Tiêu Băng Tuyết tuổi còn nhỏ, mà lại luyện được tuyệt kỹ siêu cường này!”
Các lão tiền bối ở đây hơi nhắm mắt, không khỏi thưởng thức Tiêu Băng Tuyết nhiều hơn một chút. Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Băng Tuyết đã vọt tới trước mặt Diệp Huyền, đôi tay cầm như móng ứng chộp về phía yết hầu Diệp Huyền, muốn một chiêu chế địch, nhanh chóng kết thúc trận quyết đấu!
Nhưng cô không ngờ tới!
Diệp Huyền vẫn bất động như trước, chỉ là bàn tay hắn vừa duỗi ra, đã vững vàng khống chế được một kích trí mạng của Tiêu Băng Tuyết, hai móng thép của cô đã hoàn toàn bị khoá lại!
Chương 198: Thực lực áp đảo
Tuyệt kỹ của Tiêu Băng Tuyết đã bị Diệp Huyền khoá lại!
Trong lúc đó!
Chân khí cả người Tiêu Băng Tuyết vô cùng mạnh mẽ, dưới bàn tay của Diệp Huyền trong nháy mắt hóa thành hư ảo, bị chân khí của Tiêu Băng Tuyết dẫn đến chấn động cũng trong khoảnh khắc ngừng lại.
Vô cùng bí hiểm!
“Sao có thể như vậy chứ!”
Nhìn thấy tình hình này, sĩ quan phụ tá Vương Phi và những người không biết Diệp Huyền ở đây đều hít một hơi thật sâu, bọn họ cảm thấy vô cùng khiếp sợ!
Chiến thần ra sức một chiêu, lại bị Diệp Huyền nhẹ nhàng hoá giải như vậy hay sao? Mà bản thân Tiêu Băng Tuyết vẻ mặt đại biến!
Nhưng dù sao cô cũng đã tích lũy không ít kinh nghiệm tác chiến, phản ứng thần tốc mà thay đổi chiêu thức, cô muốn chuyển hướng đến trái tim Diệp Huyền!
Nhưng cô trăm triệu lần không ngờ tới, năm móng vuốt của Diệp Huyền tựa như móng vuốt của thần Du Long, bất kể có dùng lực như thế nào, thì chính là không có cách nào có thể thoát khỏi!
Tình hình này đối với những người khác mà nói có thể sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng đối với Tiêu Băng Tuyết và hai sĩ quan phụ tá mà nói, lại rất quen thuộc!
Bởi vì Diệp Huyền đã hai lần dùng chiêu này, ngược lại để đối phó với sĩ quan phụ tá Vương Phi, tiếp đó bàn tay như hạt mưa rơi xuống, đánh Vương Phi như cái đầu heo!
Quả nhiên!
Diệp Huyền chăm chú nhìn Tiêu Băng Tuyết, lạnh giọng nói: “Hôm nay cô thật vô lễ, đáng bị dạy dỗ.”
Vừa nói xong!
Bàn tay phải của Diệp Huyền giơ lên thật cao!
“Ha!”
Chỉ thấy bàn tay cao cao của Diệp Huyền, đã nặng nề tát vào mặt Tiêu Băng Tuyết!
“Tiểu thư!”
Sắc mặt của sĩ quan phụ tá Vương Phi nhanh chóng thay đổi, anh ta không khỏi kinh hoảng mà hô to lên, anh ta biết lực sát thương của tay Diệp Huyền lớn đến mức nào!
Nếu như khuôn mặt của Tiêu Băng Tuyết bị đánh, không chỉ thua tỷ thí, hơn nữa khuôn mặt cô chắc chắn sẽ bị thối rữa!
Tiêu Băng Tuyết tự nhiên cũng biết sự khủng bố của tay Diệp Huyền, nhưng hai tay cô lúc này bị bắt lại, nhớ tới đá phòng ngự cũng đã không còn kịp rồi!
Giờ phút này cô cuối cùng mới ý thức được, từ khi Diệp Huyền ra tay đến khi khống chế đối phương hắn gần như thờ ơ, trên thực tế đã không chế thời gian đúng mức!
Loại khống chế chính xác này đủ để khiến hắn thoải mái ứng đối!
Một chiêu của hắn có thể đánh bại đối thủ hoàn toàn!
Cái gọi là thấy mầm biết cây, nhất diệp báo thu, Tiêu Băng Tuyết cuối cùng cũng biết, chiếc lực của cô căn bản không có cách nào so sánh với Diệp Huyền!
“Anh ta vậy mà… Lại lợi hại như vậy…”
Đối mặt với sức mạnh áp đảo không thể chống lại, tuy rằng trong lòng Tiêu Băng Tuyết vạn phần không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả sắp bị Diệp Huyền đánh tới mặt nát!
Nhưng khiến cho cô không ngờ tới chính là, bàn tay của Diệp Huyền khi mắt thấy còn có một centimet nữa sẽ đánh tới trên mặt cô bỗng nhiên dừng lại, cũng không nặng nề đánh xuống!
“Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như vậy, nếu bị huỷ dung, cũng quá đáng tiếc rồi.”
“Hôm nay tôi cho cha cô mặt mũi, tha cho cô một mạng!”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, nhu lực vừa rơi xuống đã quét qua gương mặt xinh đẹp của Tiêu Băng Tuyết một cái!
Ha!
Tiêu Băng Tuyết còn chưa lấy lại tinh thần đã bị một lượng lớn vô hình này đánh bay, trong nháy mắt bay ra ngoài hội trường!
“Ầm!”
Mọi người nhìn thấy Diệp Huyền trong vòng một chiêu đã đánh ngã Tiêu Băng Tuyết, hơn nữa hắn còn thoải mái tự nhiên, có chừng mực chắc thắng, bọn họ cũng nhịn không được âm thầm nắm tay, vẻ mặt khiếp sợ!
Dù sao, Tiêu Băng Tuyết hiện giờ chính là cao thủ cấp Chiến Vương đấy!
Mà vừa rồi trên sân tỷ thí chân khí kích động, nhưng Diệp Huyền tiên đoán không sai, ngay cả một cái chén cũng không vỡ!
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Diệp Huyền phải mạnh đến mức nào mới có thể làm đến trình độ này chứ? Các vị khách nhao nhao nhìn nhau, tiếp đó liền sôi nổi vỗ tay!
“Lợi hại, quá lợi hại!”
Dương Duy kích động vỗ tay, Lâm Thanh Nhan và Trương Vãn Tình kinh ngạc vài giây, rồi cũng hưng phấn vỗ tay:
“Diệp Huyền đã đánh bại Tiêu Băng Tuyết, anh ấy thắng rồi!”
“Ha ha ha!”
Lâm lão gia cười rất vui vẻ: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm, Diệp Huyền không phải người bình thường, đúng là không tầm thường!”
Trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên, đều tràn ngập sự kính nể đối với Diệp Huyền. Đặc biệt là hành động của hắn, nhẹ nhàng buông tha cho Tiêu Băng Tuyết, càng làm cho người khác luôn miệng tán thưởng!
Có thể có trí tuệ như thế, tuyệt đối không phải là người đơn giản!
Phiền Chiến Vương cùng với những lão tiền bối ở đây yên lặng trao đổi ánh mắt một chút, mỗi người đều kính phục Diệp Huyền hơn. Nhưng hiện trường liên tiếp vỗ tay rơi vào trong tai Tiêu Băng Tuyết, lại hoàn toàn vô cùng chói tai!
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của cô rất kiêu ngạo và bình tĩnh, lúc này khiến cho cô lộ ra có bao nhiêu sự cuồng vọng mà mất mặt!
“Tiểu thư, cô không sao chứ!”
Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa rơi nước mắt, cô ấy vội vàng đỡ Tiêu Băng Tuyết dậy, sợ cô bị đánh đến mức trọng thương!
Bởi vì Diệp Huyền chính là đại nhân Huyền Hào, chiêu thức vừa ra tuyệt đối không phải nói đùa!
Tiêu Băng Tuyết nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, tuy rằng ngã lăn trên mặt đất toàn thân đau nhức, nhưng cô phát hiện trên người mình cũng không có thương tích. Có thể thấy được Diệp Huyền đã khống chế sức lực!
Nhưng trái tim kiêu ngạo của Tiêu Băng Tuyết lại không thể đối mặt với kết cục thất bại, lạnh lùng nói:
“Diệp Huyền, anh cố ý thương hại tôi sao!”
“Nếu là như vậy thì tôi không cần!”
Diệp Huyền ở trên hội trường cúi đầu nhìn chằm chằm Tiêu Băng Tuyết, cười nhạt một tiếng:
“Thái độ của tôi đối với cô, quyết định bởi chính tôi. Về phần cô cảm thấy thế nào, đó là chuyện của cô.”
“Cô cảm thấy tôi xuất phát từ sự thương hại cũng được, cho rằng tôi cố ý nhục nhã cô cũng được, dù sao tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào, bây giờ thắng bại đã định, nói nhiều cũng vô ích!”
“Hôn ước của chúng ta từ giờ phút này chính thức hủy bỏ! Hơn nữa từ nay về sau cô chính là tỳ nữ của tôi, phải tùy thời đợi lệnh hai mươi tư giờ, tuân theo mệnh lệnh, không được cãi lời.”
Nghe xong lời này, nhất thời trong hội trường vang lên tiếng bàn tán không ngừng!
“Thân là nữ chiến thần lại bị Diệp Huyền công khai huỷ bỏ hôn ước, hơn nữa còn trở thành tỳ nữ của Diệp Huyền, người khác nghe xong chỉ sợ cũng không thể tin được là sự thật!”
Cũng có người cảm thấy hợp tình hợp lý: “Cái gọi là lời hứa đáng giá ngàn vàng, là cô ta chủ động khởi xướng khiêu chiến với Diệp Huyền, bây giờ thua tất nhiên phải thực hiện lời hứa thôi!”
“Đúng vậy, kết quả này do chính cô ta gây ra, không thể oán hận người khác, càng không thể oán Diệp Huyền!”
Ngược lại thì Phiền Chiến Vương và các lão tiền bối ở đây nhìn nhau cười một cái, trong lòng liền thầm nghĩ:
“Tiêu Băng Tuyết có thể ở bên cạnh Diệp Huyền làm tỳ nữ, đây tuyệt đối là phúc khí của cô ta!”
Tiêu Băng Tuyết nghe được tiếng bàn tán trong hội trường, lại nhìn mọi người nhìn cô với ánh mắt khác, mặt nóng rát, cảm giác không có chỗ nào để trốn: “Diệp Huyền, là tôi thua, sau này tôi chính là tỳ nữ của anh.”
Cô nhìn Diệp Huyền, âm thầm cắn răng, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.
…
Chương 199: Nước mắt của Tiêu Băng Tuyết
“Tôi là tỳ nữ của anh…”
Tiêu Băng Tuyết nói trong nước mắt.
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt uất ức rơi lệ của cô, nhưng lại không cảm thấy gì cả.
Suy cho cùng, ngay từ đầu cô là người đã có thành kiến với hắn, luôn nhìn hắn bằng con mắt khác, bây giờ khóc lóc cũng không thể chiếm được cảm tình của tôi.
“Tiểu thư…”
Ngược lại, phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ khi nhìn Tiêu Băng Tuyết khóc lại không nhịn được mà cũng rơi nước mắt: “Cô nhất định rất mệt rồi nhỉ, chúng ta về trước đi.”
Vừa nói, cô vừa ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Huyền.
Mặc dù không nói, nhưng đôi mắt buồn bã của cô ấy như đang cầu xin: “Diệp Huyền đại nhân, xin người hãy để tiểu thư nhà chúng tôi giữ lại chút thể diện đi.”
Diệp Huyền biết Vương Tiểu Vũ quyết tâm bảo vệ chủ nhân, nên cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Hắn hoàn toàn chỉ là coi như cho Vương Tiểu Vũ chút mặt mũi.
Tiêu Băng Tuyết có mấy phần không can tâm liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó quay đầu hướng về Phiền Chiến vương cúi đầu nói: “Vãn bối hôm nay đắc tội rồi, xin tiền bối thứ lỗi.”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết đi ra ngoài.
Hai phụ tá nhanh chóng theo cô ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, bữa tiệc lại tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm, điều này thể hiện sự tôn trọng chân thành của họ đối với Diệp Huyền!
“Thật xin lỗi, vừa nãy làm trò cười làm phiền mọi người rồi. Mọi người tiếp tục uống rượu và trò chuyện nhé!”
Diệp Huyền xua tay, vẻ mặt rất tự nhiên!
Đám đông lại vỗ tay nhiệt liệt!
Mọi người không hề vì chuyện vừa xảy ra ảnh hưởng đến không khí sôi nổi của bữa tiệc mà thay vào đó dường như vui tươi, phấn khởi hơn.
Ngược lại, Diệp Huyền hướng về Phiền Chiến Vương cười có lỗi nói: “Lão Phiền, hôm nay có phải đã cướp mất vị trí nhân vật chính của ông rồi không?”
“Làm sao có thể chứ! Cậu đã quên mất mình là chủ nhân của trang viên này sao?”
Phiền Chiến Vương vuốt râu cười, thấp giọng nói: “Chỉ mới mấy năm, tôi lại cảm thấy tu vi của cậu đã tiến bộ rất nhiều đấy!”
“Cũng khá được thôi, cũng coi như là hơi nhanh đi.”
Diệp Huyền nói một câu qua loa, hắn chưa từng tiết lộ trình độ tu luyện thực sự của mình cho người khác.
Nói xong, Diệp Huyền từ trên cao đi xuống, đi tới trước mặt Lâm Thanh Nham và Trương Uyển Thanh.
“Diệp Huyền.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh hai người hai bên phải trái ôm lấy cánh tay hắn: “Bọn em vừa nãy căng thẳng gần chết luôn…”
“Không cần lo lắng đâu.”
Diệp Huyền bình tĩnh cười: “Trên đời này chỉ có mẹ của anh cùng với hai người đẹp các em mới đánh được anh thôi.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn nhau, không thể nhịn cười: “Cái tên này, luôn ăn nói ngọt xớt như vậy.”
Miệng thì mắng như vậy nhưng trong lòng hai người lại rất vui vẻ.
Bên kia, Tiêu Băng Tuyết ngồi lên xe địa hình của quân đội, rời khỏi Thuỷ Long cư, đi thẳng xuống núi, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, Vương Tiểu Vũ cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết phải an ủi Tiêu Băng Tuyết như thế nào.
Đúng lúc này, Vương Phi ngồi ở ghế lái đột nhiên phanh gấp!
“Chuyện gì vậy?”
Hai người đẹp giật mình, Vương Phi chỉ về phía trước, vẻ mặt có chút hoảng sợ nói: “Mọi người nhìn xem, người cản đường chúng ta là Thiên Tôn Đại Vương đúng không?”
Thiên Tôn Đại Vương được coi là lão đại của Tứ Đại Thiên Vương hắc ám trốn thoát khỏi nhà tù, hắn cũng là anh trai của Thiên Cẩu Đại Vương, người đã tự cho nổ tung mình cách đây không lâu để tránh bị bắt lại!
“Chiến Bộ đang ráo riết tìm kiếm hắn ta. Tại sao hắn lại đến đây?”
Tiêu Băng Tuyết hít sâu một hơi, lập tức đoán được đây tuyệt đối không phải thuần túy là ngẫu nhiên gặp mặt!
“Tiêu Băng Tuyết, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
Thiên Tôn Đại Vương sắc mặt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày trước ngươi đã hại chết đệ đệ của ta.”
“Tiêu Băng Tuyết, ta phải giết chết các ngươi!”
Tiếng gầm của Thiên Tôn Đại Vương giống như một con thú hung bạo, lập tức sát khí tràn ngập không khí bao quanh hắn!
Cái tên này có thể trở thành lão đại của Tứ Đại Thiên Vương hắc ám trong Nhà tù dưới đáy biển, quả thực hắn cực kỳ mạnh mẽ!
Thực lực của hắn không biết phải mạnh hơn ba vị Đại Vương kia biết bao nhiêu lần, cho dù ba người liên thủ cũng không bao giờ có thể đánh bại được Thiên Tôn Đại Vương!
Cũng chính hắn là người đã dẫn dắt mấy vị đại vương độc ác khác và một nhóm tội phạm vượt ngục thành công dưới sự bao vây chặt chẽ của nhà tù dưới nước!
Sau khi trốn khỏi ngục, Thiên Tôn Đại Vương đã đánh bại rất nhiều cường giả của Chiến Bộ, Chiến Bộ cũng đã ban hành lệnh truy nã gắt gao nhất để bắt giữ hắn!
Không ngờ, để trả thù cho Thiên Cẩu Đại Vương, giờ đây hắn lại một mình mạo hiểm tiến vào ngọn núi Thủy Vân được canh gác nghiêm ngặt!
Vô cùng khoa trương!
Vừa nói ra những lời này, Thiên Tôn Đại Vương liền giơ trường kiếm lên, bay tới giết người!
“Hắn hành động rồi!”
Tiêu Băng Tuyết lớn tiếng hét lớn, cho rằng nếu ba người đối mặt với kẻ địch, hai vị phó quan nhất định sẽ bị giết: “Tiểu Vũ, Vương Phi, các ngươi rút lui trước, đi tìm đám người Phiền Chiến Vương tới hỗ trợ đi!”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết cũng cầm đao nhảy xuống xe, ý đồ kéo dài thời gian của Thiên Tôn Đại Vương để cho hai vị phó quan có thời gian điều động quân tiếp viện!
“Đi thôi!”
Vương Phi lập tức hiểu ra, quay đầu xe muốn chạy lên núi, Vương Tiểu Vũ cũng lấy điện thoại di động ra, định cầu cứu Phiền Chiến Vương!
“Ha ha, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy trốn sao?”
Thiên Tôn Đại Vương trên mặt lộ ra một nụ cười tàn ác, lại thực sự hút một luồng khí thế khủng bố vào trong hư không, lập tức đuổi theo lên xe địa hình! “Tiểu Vũ, cẩn thận!”
Tiêu Băng Tuyết kêu lên, nhưng vẫn là muộn một bước!
Bùm!
Xe địa hình trong nháy mắt bị năng lượng cuồng nộ của Thiên Tôn Vương lật nhào, Vương Phi cảm giác được một cỗ lực kinh khủng đang lao tới, đột nhiên tông vào vách núi, anh bị kẹt trong xe không thể cử động!
Vương Tiểu Vũ thì mất khống chế bay ra ngoài, đập mạnh vào thân cây, trong đầu vang lên một tiếng ong ong thật mạnh!
Ấm!
Chiếc xe địa hình bất ngờ bốc cháy và phát nổ!
“Vương Phi!”
Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ kêu lên, muốn đi giải cứu nhưng lại nghe thấy Thiên Tôn Đại Vương cười lớn:
“Còn muốn đi cứu người? Người tự cứu mình trước đi rồi nói!”
Vừa nói, Thiên Tôn Đại Vương vừa quay người, đá một cước vào lưng Tiêu Băng Tuyết!
“Ah!”
Tiêu Băng Tuyết đau đớn kêu lên một tiếng, ngực cảm thấy đau âm ỉ, lập tức thổ ra máu!
“Tiểu thư!”
Vương Tiểu Vũ sợ hãi đến tái mặt, nhưng Tiêu Băng Tuyết lại lớn tiếng hét lớn: “Đừng lo lắng cho tôi, đi cứu Vương Phi!”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết dùng hết sức lực nhảy lên, lao tới ngăn cản Thiên Tôn Đại Vương!
“Nếu ngươi không muốn sống nữa, vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn!”
Thiên Tôn Đại Vương nổi giận, chuẩn bị dùng kiếm giết chết Tiêu Băng Tuyết!
Vương Tiểu Vũ mặc dù lo lắng Tiêu Băng Tuyết sẽ bị giết, nhưng cô cũng biết mình nhất định phải nắm bắt thời cơ, nhân cơ hội nhanh chóng kéo Vương Phi ra khỏi xe!
“Khụ khụ!”
Vương Phi ho kịch liệt, cuối cùng cũng tỉnh lại, chân trái bê bết máu, lộ ra xương trắng.
“Chân của anh bị thương rồi!”
Vương Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng Vương Phi cũng bướng bỉnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng lo lắng cho tôi nữa, hãy nhanh chóng báo cho tiền bối Phiền Chiến Vương đến cứu viện!”
Vương Tiểu Vũ không dám chậm trễ, lập tức bấm số liên lạc của chiến bộ: “Thiên Tôn Đại Vương xuất hiện dưới chân núi Thủy Long Cư, muốn giết nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, thỉnh cầu chiến bộ hỗ trợ!”
“Mọi người mau tới đi, tiểu thư của chúng tôi e là không trụ được lâu nữa!”
Sau khi phát ra tín hiệu cầu cứu, Vương Tiểu Vũ dựng thẳng song gai, nghiến răng nghiến lợi tiến về hướng Thiên Tôn Đại Vương giết hắn!
Mặc dù trong lòng cô biết Thiên Tôn Đại Vương là một nguyên thần lực lưỡng cường đại, sợ là có ba Tiêu Băng Tuyết kết hợp cũng không thể đánh bại hắn!
Ba người bọn họ rất có thể sẽ bị Thiên Tôn Đại Vương giết chết!
Nhưng vào lúc này, với tư cách là một chiến binh của Chiến Bộ ở Long quốc, Vương Tiểu Vũ đã lựa chọn anh dũng chiến đấu!
…
Ở Thủy Long Cư, sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp của Vương Tiểu Vũ, Phiền Chiến Vương và các cao thủ khác của Chiến Bộ đã rất sốc!
“Thiên Tôn Đại Vương lần này là tới báo thù!”
“Cho nên, đám người Tiêu Băng Tuyết đang lâm vào tình thế đáng lo ngại!”
Phiền Chiến Vương hít một hơi: “Tất cả chiến binh thuộc cấp Chiến thần, đi theo ta để cứu người!”
Tuy nhiên, trong thâm tâm họ đều biết rằng từ đỉnh Thủy Long Cư đến chân núi ít nhất phải mất nửa giờ, sợ là cho dù họ có tới đó kịp thì Tiêu Băng Tuyết cũng có thể đã bị giết rồi!
Vì vậy, người duy nhất có khả năng hỗ trợ kịp thời nhất chính là Diệp Huyền!
Chương 200: Thực lực tuyệt đối
Phiền Chiến Vương đang cố gắng tìm Diệp Huyền cầu cứu, nhưng không ngờ, lại không thấy Diệp Huyền đâu cả!
Lâm Thanh Nham vội vàng nói: “Vừa rồi Diệp Huyền đột nhiên nói muốn ra ngoài một lát, không biết là đi xử lý chuyện gì nữa.”
“Đi rồi ư?”
Phiền Chiến Vương sửng sốt một lát, sau đó lập tức hiểu ra!
Thì ra Diệp Huyền có siêu năng lực cảm ứng, vào thời điểm Thiên Tôn Đại Vương mang sát khí xuất hiện, muốn tấn công Tiêu Băng Tuyết, hắn đã biết Thiên Tôn Đại Vương sắp tới!
Cho nên Diệp Huyền đã đi ra ngoài, với tốc độ động tác nhanh nhẹn của hắn, trong nháy mắt có thể đến chân núi!
…
Dưới chân núi, Tiêu Băng Tuyết quần áo rách rưới, vũ khí nát vụn, ngã xuống đất không đứng dậy được!
“Ha ha...”
Thiên Tôn Đại Vương ánh mắt hung ác: “Người đàn bà thối tha dám giết chết đệ đệ của ta, hết lần này đến lần khác muốn ngăn cản ta rời khỏi Long Quốc, ta phải chặt ngươi thành mười tám mảnh để trút giận mới được!”
Vương Tiểu Vũ cũng ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Quân tiếp viện hùng mạnh từ chiến bộ chúng ta sẽ sớm tới đây. Hôm nay ngươi đừng thể nghĩ đến chuyện sống sót rời đi!”
“Quân tiếp viện hùng mạnh ư?”
Thiên Tôn Đại Vương lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó cười lớn: “Từ Thủy Long Cư ít nhất phải nửa giờ mới tới được chỗ này. Ngươi cho rằng bọn họ có thể tới cứu ngươi sao?”
Vương Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, bởi vì điều mà Thiên Tôn Đại Vương nói là sự thật, quả thực là như vậy!
“Chúng ta muốn sống sót, trừ khi là người đàn ông đó có thể xuất hiện!” Đôi mắt của Vương Tiểu Vũ đã long lanh nước!
Mà chỗ dựa vững chắc lúc này nhảy ra khỏi đầu Tiêu Băng Tuyết cũng chính là bóng người thần kỳ đó!
Huyền Hạo đại nhân!
“Chúng ta căn bản không biết Huyền Hạo ở nơi nào, thời gian lại gấp rút, đây tuyệt đối là hão huyền.”
“Cái kết đã được quyết định.”
Tiêu Băng Tuyết nằm trên mặt đất, toàn thân bị thương, cô đã không thể tiếp tục chiến đấu, huống chi là có sức lực chạy trốn.
“Hôm nay thật sự rất tệ…”
Cô nhớ tới mình vừa mới bị Diệp Huyền một chiêu đánh bại, hiện tại lại bị Thiên Tôn Đại Vương truy đuổi, cô không khỏi cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Cô không sợ chết, nhưng cho đến cuối đời vẫn không nhìn thấy thân phận thật của Huyền Hạo, điều này khiến cô cảm thấy đau lòng và tiếc nuối!
Mà đúng lúc này…
Cách đó không xa truyền đến một thanh âm vững vàng uy lực: “Các ngươi, hình như đang đợi ta?”
Đây?
Tiêu Băng Tuyết cùng Vương Tiểu Vũ vội vàng khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cầm kiếm xuyên qua mây, kiêu ngạo đứng trên mây, dáng vẻ tiêu sái tự tại!
“Huyền Hạo?”
Tiêu Băng Tuyết vô số lần nghĩ đến bóng người tao nhã này, nhưng cô không ngờ rằng vào lúc này hắn lại thực sự xuất hiện, trong mắt cô tràn đầy nước mắt phấn khích!
“Hu hu!”
Mà Vương Tiểu Vũ cũng không khỏi khóc lên!
Cô không ngờ rằng Diệp Huyền lại không hề oán hận vì Tiêu Băng Tuyết công khai khiêu chiến hắn mà thậm chí còn không có chút cân nhắc nào mà lao tới cứu người!
Tinh thần hiệp nghĩa này thật rộng lớn biết bao nhiêu!
Diệp Huyền từ giữa không trung nhìn xuống Tiêu Băng Tuyết bị thương nặng, thầm nghĩ:
“Mặc dù người phụ nữ này cực kỳ kiêu ngạo lại thô lỗ, nhưng cô ta thực sự là một chiến binh yêu nước chân chính.”
“Thậm chí đã hy sinh cả mạng sống của mình vì chuyện này. Họ là những chiến binh kiệt xuất đáng được tôn trọng. Nếu họ bị giết, đó chắc chắn sẽ là tổn thất cho đất nước và nhân dân.”
Nghĩ như vậy, Diệp Huyền lập tức từ trong không khí bắn ra một luồng thần dược năng lượng, bay thẳng vào trong cơ thể đám người Tiêu Băng Tuyết, giúp bọn họ nhanh chóng cầm máu, khôi phục nguyên khí!
Tiếp đó!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Thiên Tôn Đại Vương, trong mắt lộ ra vẻ hung ác hiếm thấy:
“Thiên tôn cuồng đồ, ngươi lại dám tấn công Chiến Thần của chúng ta, thật là dũng cảm nha.”
“Hôm nay ta sẽ dùng đầu chó của ngươi để nâng cao thần uy của Chiến Bộ, cho ngươi biết Chiến Bộ là bất khả xâm phạm!” Khí thế rất lớn, khuôn mặt bá đạo rõ ràng!
“Sát khí thật nặng!”
Cảm nhận được tiên khí mạnh mẽ của tu tiên giả tỏa ra từ Diệp Huyền, Thiên Tôn Đại Vương sợ đến mức trong lòng đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên hận ý:
“Huyền Hạo chết tiệt, không ngờ lại đến rồi.”
Năm đó Thiên Tôn Đại Vương kiêu ngạo ngang ngược, gây ra nhiều tội ác nghiêm trọng trên khắp Long Quốc, hắn còn tuyên bố rằng trong Chiến Bộ không ai có thể đối phó được hắn, quả thật là không coi Chiến Bộ ra gì cả!
Không ngờ, chưa đầy nửa giờ sau, Huyền Hạo đã phi thiên tới, đánh Thiên Tôn Đại Vương bầm dập, buộc hắn phải xin lỗi Chiến Bộ và nhân dân trong nước, cuối cùng bị giam vào ngục lao dưới nước!
Tốc độ rơi này nhanh hơn tốc độ ánh sáng!
“Sự việc đó đã khiến ta phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn nhất trong đời. Ta thề sẽ tìm cách trả thù ngươi!”
“Hôm nay ngươi đến đây rồi, vậy ta để ngươi nếm trải nỗi đau cùng cực khiến ngươi muốn chết đi vậy!”
Vừa nói, Thiên Tôn Đại Vương hít sâu một hơi, nguyên thần tu vi trong nháy mắt tràn ngập trường kiếm trong tay: “Ma lực ta tu luyện mười năm, xem ngươi ứng phó như thế nào!”
Hụ!
Thiên Vương múa kiếm điên cuồng và tấn công, gây ra những gợn sóng trong không khí mà mắt thường có thể nhìn thấy, biến thành sương mù bao phủ bầu trời, rõ ràng chỉ là một đòn nhử!
Sau đó, một luồng năng lượng mãnh liệt bắn tới trước mặt Diệp Huyền với tốc độ kinh người!
Hắn biết rất rõ rằng mình phải thể hiện những kỹ năng đặc biệt của mình khi chiến đấu với Huyền Hạo, và hắn phải nắm bắt cơ hội tiến trước, nếu không hắn nhất định sẽ phải chịu thiệt!
“Động tác này quá đáng sợ rồi!”
Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ có thể rõ ràng cảm nhận được lực sát thương của đòn này từ cách xa hàng chục mét, trong lòng không khỏi run sợ!
Nhưng Diệp Huyền lại không hề động đậy!
Thậm chí còn không thèm giơ tay lên.
Hắn cứ như vậy đứng yên, mặc cho Thiên Tôn Đại Vương dùng đòn chí mạng đánh trúng hắn!
Bùm!
Năng lượng bùng nổ trong phút chốc nổ tung trên cơ thể Diệp Huyền, chân khí mãnh liệt tung bay, thậm chí không khí trong phạm vi vài chục mét cũng biến thành ngọn lửa đỏ!
“Đừng mà!”
Tiêu Băng Tuyết cùng Vương Tiểu Vũ đều kinh hãi, không khỏi kêu lên: “Huyền Hạo đại nhân!”
“Ha ha ha!”
Thiên Tôn Đại Vương lập tức ngạo mạn cười lên: “Tên ngốc này không biết né tránh luôn à? Đây chính là kết quả của việc tự cao tự đại! Lần này hắn nhất định chết chắc rồi, ha ha ha!”
Nhưng hắn vừa cười lên thì tiếng cười lạnh lùng của Diệp Huyền cũng lập tức truyền đến.
“Đây là công lực mà ngươi đã khổ luyện trong mười năm ư?”
“Thật chẳng ra gì!”
“Nếu ta tìm được một kẻ ngốc đến tu luyện mười năm, hắn nhất định cũng sẽ giỏi hơn ngươi.”
Nói như vậy, thân hình vạm vỡ của Diệp Huyền xuyên qua làn khói dày đặc, không những tính mạng không gặp nguy hiểm mà còn hoàn toàn không bị tổn hại gì!
“Huyền Hạo đại nhân!”
Nhìn thấy Diệp Huyền bình an vô sự, Tiêu Băng Tuyết cùng Vương Tiểu Vũ trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng hưng phấn cùng ngưỡng mộ!
“không thể nào……”
Thiên Tôn Đại Vương hai mắt đỏ như máu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng khó chịu, còn có kinh hãi cùng hoài nghi, tay cầm kiếm không khỏi run lên!
“Đến lượt ta ra tay rồi.”
Diệp Huyền từ trên cao nhìn xuống, trong sương mù cười lạnh: “Ta muốn nhìn xem ngươi trong mười năm qua có luyện được chút kỹ năng phòng ngự nào hay không.”
Bị Diệp Huyền khinh thường cùng giễu cợt, cơ mặt Thiên Tôn Đại Vương giật nảy lên: “Ngươi nói không sai, ta thật sự có khả năng phòng ngự cường đại, ta đã khổ luyện mười năm nay!”
“Kể từ khi rời khỏi nhà tù dưới biển, ta đã có thể vượt qua cả đại dương! Ta dựa vào phòng ngự bọc thép này! Ngay cả ngươi cũng không bao giờ có thể đánh bại được nó!”
Nói xong, chân khí trong cơ thể Thiên Tôn Đại Vương nhanh chóng dâng lên, cơ bắp xương cốt trong nháy mắt sưng lên, khiến toàn bộ cơ thể hắn nhanh chóng cao gấp đôi!
Hơn nữa, làn da tỏa ra màu vàng kim, chứng tỏ đây là một chiêu phòng ngự của Kim Trọng, sau khi đạt tới trạng thái biến hình, kiếm súng cũng không thể làm tổn thương hắn, thậm chí pháo binh cũng không thể tấn công được hắn!
“Tiêu Băng Tuyết xuất hiện rồi!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tiêu Băng Tuyết, đám người không khỏi có chút khẩn trương. Ánh mắt của Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham càng thêm bất an, tối qua khi trò chuyện, bọn họ có đề cập đến chuyện hôn ước giữa Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền. Hai người cũng nhất trí như một, phải bảo vệ tình yêu của mình, ủng hộ Diệp Huyền 100%!
“Mọi người về hội trường buổi tiệc trước đi.”
Diệp Huyền không thèm để ý, bảo Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh đợi đám người kia rời đi trước.
“Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Hai người đẹp tất nhiên không thể nào yên tâm được, vì họ biết rất rõ Tiêu Băng Tuyết và Diệp Huyền có thù oán.
“Không cần lo lắng, không sao đâu. Đây là địa bàn của Phiền Chiến Vương, cô ta tuyệt đối sẽ không dám làm loạn đâu.”
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, Trương Vãn Thanh và Lâm Thanh Nham lúc này mới cùng đám người bước vào cửa. “Diệp Huyền.”
Lúc này Tiêu Băng Tuyết đã đi tới trước mặt Diệp Huyền, lạnh lùng nói: “Tôi phải nhắc nhở anh, nhân vật chính của bữa tiệc này là Phiền Chiến Vương, chứ không phải là anh đâu!”
“Phiền anh hãy chú ý đến hành vi của mình. Đừng chỉ vì một chút lợi ích nhỏ nhoi đầu ngón tay mà loại người nào cũng đem vào. Điều này sẽ làm hỏng phong cách và đẳng cấp của toàn bộ bữa tiệc đó!”
Nghe được lời của cô, Diệp Huyền không khỏi bật cười: “Đây chỉ là bữa tiệc mừng Phiền Chiến Vương trở về, mọi người cùng nhau ôn lại chuyện cũ, cô có cần phải tự cao tự đại như vậy luôn không?”
“Hơn nữa những người xung quanh tôi đều là những người bạn tốt, không phải là loại người không tốt nào hết!
Vì vậy, người cần phải chú ý là cô, đừng lúc nào cũng nhìn người khác xấu như vậy, hiểu không?”
Nhìn thấy Diệp Huyền thế mà quay ngược lại chỉ trích bản thân cô, Tiêu Băng Tuyết tức giận đến mức thở dốc: “Anh thành tiên rồi, gà tiên, chó tiên gì cũng được cả! Chỉ vì những mối quan hệ phức tạp của anh mà hình ảnh của chiến bộ đều đã bị hủy hoại hết rồi!”
Diệp Huyền nhún vai: “Tôi lại nghĩ Chiến bộ có loại người trong mắt không có người khác như cô, một kẻ được gọi là Chiến thần lại kiêu ngạo, vô tình, hình ảnh của Chiến bộ mới bị tổn hại nhiều đó.”
“Hay là cô dùng khả năng của bản thân mình để đuổi tôi đi, không thì câm mồm ngay đi, hoặc là ngừng tới làm phiền tôi!”
Nói xong, Diệp Huyền không muốn để ý tới Tiêu Băng Tuyết nữa, xoay người rời đi!
Lúc này, đệ tử của Phiền Chiến Vương, Triệu Hồng Hoa, nhiệt tình tiến tới chào hỏi: “Thiếu gia, cuối cùng cũng mời được cậu tới rồi!
Sư phụ của tôi đang nóng lòng muốn gặp bạn! "
Tiêu Băng Tuyết mặc dù không nghe rõ hai người nói gì, nhưng từ thái độ cung kính cười nói vui vẻ của Triệu Hồng Hoa, cô cũng có thể đoán được Triệu Hồng Hoa rất hoan nghênh sự hiện diện của Diệp Huyền!
Diệp Huyền cũng cười vui vẻ, hai người sải bước tiến vào Thủy Long cư!
“Ngài ấy cuối cùng cũng đến rồi!”
Các tiền bối sĩ quan cấp cao của Chiến bộ nhìn thấy Diệp Huyền xuất hiện, lập tức bước tới chào hỏi, không giấu được sự ngưỡng mộ và vui mừng!
Một số người trong số họ lao tới nói chuyện với Diệp Huyền, thậm chí còn quàng tay qua vai nhau một cách trìu mến, rất vui vẻ thân mật!
“Đáng chết, không ngờ chú Triệu và các cán bộ kỳ cựu của chiến bộ thế mà lại bị tên Diệp Huyền kia dụ hết luôn rồi.”
Nhìn thấy tình huống này, Tiêu Băng Tuyết càng thêm chán ghét thói đạo đức giả của Diệp Huyền, lộ ra bộ mặt xấu xa ghét bỏ đến cực điểm!
“Mình nhất định phải diệt trừ tên cặn bã này, không thể để hắn làm ô nhiễm chiến bộ!”
Trong mắt Tiêu Băng Tuyết ẩn chứa một tia sát khí!
Vương Phi cũng bực tức: “Tiểu thư nói không sai! Phải nhanh chóng đuổi Diệp Huyền đi!”
Lúc này chỉ có phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ là âm thầm sợ hãi. Đã mấy lần cô gần như không nhịn được muốn nói ra bí mật Diệp Huyền chính là Huyền Hạo!
Nhưng Diệp Huyền đã hạ lệnh tử, không được tiết lộ bí mật!
Điều này gần như khiến Vương Tiểu Vũ như phát điên. Cùng lúc đó, Vương Tiểu Vũ nhớ lại hôm qua Tiêu Băng Tuyết nói sẽ nghĩ cách dạy cho Diệp Huyền một bài học.
“Thần linh phù hộ, đừng để tiểu thư gặp rắc rối gì…”
Vương Tiểu Vũ trong lòng không ngừng cầu nguyện.
“Nghe nói tiền bối Phiền Chiến Vương ở bên trong, chúng ta đi chào hỏi trước đi, sau đó đối phó với Diệp Huyền sau!”
Tiêu Băng Tuyết trong lòng đã có kế hoạch, vì thế cô tràn đầy tự tin bước vào Thủy Long cư cùng với hai vị phó quan của mình!
Chỉ thấy ở bên trong Thủy Long cư, nhiều người nổi tiếng đang nhiệt tình trao đổi, cực kỳ náo nhiệt. Người quan trọng nhất tối nay, Phiền Chiến Vương, đang ngồi trên sảnh cao mặc bộ đồ thời Đường, trò chuyện vui vẻ với những người đồng đội cũ của mình.
Tuy đã già nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng ngời uy lực, đôi lông mày rậm đã bạc trắng khiến hắn càng trông uy nghiêm hơn. Hơn nữa, thân thể cường tráng của hắn không hề suy yếu do tuổi tác mà dường như có nhiều sinh lực hơn, điều này cho thấy việc tu luyện của hắn đã đạt đến trình độ biến hóa. Sở dĩ Phiền Chiến Vương được gọi là Chiến vương không phải vì chiến công quân sự lẫy lừng của hắn mà là để khẳng định sức mạnh chiến đấu của hắn. Vị nguyên lão này quả thực rất mạnh mẽ!
Bốn tên thị vệ trung niên đứng ở phía sau hắn, mỗi người đều có ánh mắt nghiêm nghị, luôn để mắt tới người đi ngang qua, để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Phiền Chiến Vương. Hơn nữa, lúc này Diệp Huyền đang ở bên cạnh Phiền Chiến Vương!
Và vị trí này gần như là vị trí trung tâm!
“Diệp Huyền, cậu có thể bớt thời gian tới đây, lão phu tôi rất là vui.”
Phiền Chiến Vương nở nụ cười, nắm tay Diệp Huyền mười phần thân thiện.
“Ha ha.” Diệp Huyền bình tĩnh cười: “Chúng ta quen biết nhiều năm, hơn nữa ông còn tặng cho tôi Thủy Long Cư, thân là hậu bối, tôi không có lý do gì mà không tới.”
“Cậu quá khiêm tốn rồi.”
Phiền Chiến Vương không giấu được nụ cười, một số vị lão tiền bối tụ tập ở bên cạnh Diệp Huyền, vui vẻ trò chuyện!
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người không hiểu rõ tình huống có thể sẽ cho rằng nhân vật chính đêm nay chính là Diệp Huyền!
Về phần các quan chức cấp cao của Dương Thành như cục trưởng Hình, bọn họ thậm chí còn không có tư cách để tiến lên nói chuyện!
Tuy nhiên, họ không hề phàn nàn gì, thỉnh thoảng còn nhìn Diệp Huyền và những người khác với vẻ cung kính và sùng bái. Diệp Huyền chỉ khẽ gật đầu hoặc nâng ly lên với họ cũng đủ khiến họ phấn khích rồi.
“Mọi người nhìn xem, Diệp Huyền thật sự không đơn giản!”
Lâm lão gia đang ngồi ở bàn khách, nhìn những quản lý cấp cao vây quanh Diệp Huyền, không khỏi thở dài. Lưu Công Thiên và Giang Kim Bưu cũng rất hưng phấn!
“Tôi đã sớm đoán được Diệp Huyền không phải người bình thường, nhưng không ngờ thân phận của cậu ta lại kinh người như vậy!”
“Cậu ta thực sự có mối quan hệ rất thân thiết với Phiền Chiến Vương!
Hơn nữa Phiền Chiến Vương dường như đối với cậu ta rất là tôn trọng.”
Bọn họ thì thầm thảo luận, trong khi đó Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn Diệp Huyền với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Người đàn ông mà chúng ta thích quả nhiên là cực kỳ xuất chúng…”
Hai người nhìn nhau và mỉm cười, trong mắt họ đem theo tình ý sâu đậm.
Những vị khách chưa từng gặp mặt Diệp Huyền cũng rất tò mò Diệp Huyền là ai, đều chủ động mỉm cười chào hỏi.
Mà những cảnh tượng này rơi vào mắt Tiêu Băng Tuyết càng khiến cô thêm tức giận hơn.
“Không phải chỉ là có chút liên quan đến Huyền Hạo sao? Hắn thế mà lại trở thành mục tiêu để mọi người truy đuổi, thật sự rất đáng buồn.”
Tiêu Băng Tuyết điều chỉnh cảm xúc, sau đó đi tới chỗ Phiền Chiến Vương, cung kính làm lễ chào:
“Tiêu Băng Tuyết, rất hân hạnh gặp được Phiền Chiến đại nhân!”
“Ha ha…”
Phiền Chiến Vương liếc nhìn Tiêu Băng Tuyết, cười nói: “Cô chính là con gái của Tiêu Tây Hổ đấy à? Thật sự là đáng vui mừng nha!”
“Hả?” Tiêu Băng Tuyết hơi giật mình: “Phiền Chiến Vương tiền bối, đáng mừng chuyện gì ạ? Chẳng lẽ là vì tôi vừa mới thăng chức sao?”
“Ha ha…”
Phiền Chiến Vương lắc đầu cười mà nói: “Việc cô lập được quân công là điều tất nhiên. Sở dĩ tôi chúc mừng cô là vì hôn ước giữa con và Diệp Huyền!”
“Khụ khụ…”
Diệp Huyền suýt chút nữa phun ngụm rượu vừa mới đưa vào miệng ra ngoài, không ngờ Phiền Chiến Vương lại nhắc đến chuyện này!
Mà sắc mặt Tiêu Băng Tuyết lại chuyển sang lạnh lùng mà nói: “Phiền Chiến Vương tiền bối, ngài còn chưa biết, tôi đã yêu cầu hủy bỏ hôn ước rồi ạ.”
Phiền Chiến Vương và những người khác không khỏi thầm kinh ngạc: “Hủy hôn ước sao? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chương 197: Diệp Huyền đấu với Tiêu Băng Tuyết
“Hừ, đúng vậy, hôn ước của chúng tôi đã bị huỷ bỏ.”
Tiêu Băng Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Huyền hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “Bởi vì tính cách của chúng tôi không hợp!”
“Hơn nữa tôi cảm thấy, anh ta là tên không ra gì!”
Phiền Chiến Vương nghe xong lời này, trên mặt lập tức tối sầm lại, nói: “Cô cảm thấy nhân phẩm Diệp Huyền có vấn đề? Ha ha, tôi trái lại cảm thấy hắn cũng không tệ!”
Các lão tiền bối ở đây mặt cũng đen lại, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với việc Tiêu Băng Tuyết đánh giá Diệp Huyền như vậy!
Tiêu Băng Tuyết tính tình kiêu ngạo, lại nói tiếp: “Không biết Diệp Huyền sử dụng quan hệ gì, khiến bố tôi ép tôi kết hôn với anh ta!”
“Tôi chỉ có thể lựa chọn phản kháng thôi!”
Diệp Huyền nhịn không được cười nói: “Tiêu Băng Tuyết, tôi tuyệt đối không ép cha cô đưa ra quyết định!”
“Nhưng tôi muốn nghe thử một chút, cái cô gọi là phản kháng là cái gì vậy?”
“Hừ!”
Tiêu Băng Tuyết cũng lấy can đảm, nói: “Tôi muốn làm phiền tiền bối Phiền Chiến Vương làm nhân chứng, để cho tôi so đấu với Diệp Huyền một lần!”
“Nếu anh ta thua, thì nhất định phải xe bỏ hôn ước, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì với tôi!”
“Đấu với Diệp Huyền một trận sao?”
Nghe lời nói không biết tự lượng sức mình của Tiêu Băng Tuyết, các lão tiền bối và cấp cao ở đây đều nhịn không được hít một ngụm khí lạnh!
Lâm lão gia, Lưu Công Thiên, Lâm Thanh Nhan, Trương Vãn Tình đều đứng dậy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi!
Bọn họ đã sớm đoán được Tiêu Băng Tuyết sẽ nghĩ cách nhằm vào Diệp Huyền, nhưng lại không đoán được cô sẽ dùng cách thức cực đoan này!
Luận võ quyết thắng thua!
Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ càng sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hô hấp gần như ngừng lại!
Cô không ngờ tính toán trong lòng Tiêu Băng Tuyết, lại có thể là quyết đấu với Diệp Huyền trước mặt công chúng!
“Nguy rồi, nguy rồi…”
Hai tay Vương Tiểu Vũ không khỏi run rẩy một trận!
Diệp Huyền là đại nhân Huyền Hào!
Tiểu thư muốn đấu với hắn, chẳng phải là muốn bị đánh sao? Hơn nữa tiền bối Phiền Chiến Vương và một đám lão tiền bối đều sẽ tức giận trong lòng đúng chứ? Quả nhiên, vẻ mặt đám người Phiền Chiến Vương lập tức âm trầm xuống, thấp giọng mắng:
“Tiêu Băng Tuyết, cô thật đúng là cả gan đấy!”
“Thân phận của Diệp Huyền không phải như cô nghĩ đâu… Cậu ấy là…”
“Được, so thì so!”
Bọn họ mới nói được một nửa, Diệp Huyền liền lập tức ngăn bọn họ nói tiếp, hắn khẽ mỉm cười nói với Tiêu Băng Tuyết:
“Tôi thấy dũng khí của cô đáng khen, vậy tôi đồng ý với cô là được rồi.”
“Nếu như tôi thua, tôi sẽ lập tức huỷ bỏ hôn ước!”
“Cho dù cha cô cố ý giữ vững, tôi cũng sẽ khiến ông ấy đồng ý. Sau này chúng ta sẽ không còn liên quan nữa!”
“Nếu như tôi thắng, vậy cô phải đồng ý làm tỳ nữ của tôi, tuỳ thời đợi lệnh, không thể có oán hận!”
“Đương nhiên, hôn ước của chúng ta cũng phải huỷ bỏ!”
“Bởi vì tính tình cô kiêu ngạo, hơn nữa còn không coi ai ra gì, tôi đối với loại phụ nữ như cô không có hứng thú, chỉ là mệnh lệnh của bố mẹ, tôi không có cách nào cãi lại mà thôi!”
Nghe Diệp Huyền trào phúng, Tiêu Băng Tuyết càng thêm kiêu ngạo, sảng khoái đồng ý:
“Không phải anh chỉ là một nhân vật nhỏ dựa vào quan hệ để trèo lên sao, sao tôi phải sợ anh chứ?”
Một đám lão tiền bối ở hiện trường vẻ mặt nhất thời nóng lên, nếu như nói Diệp Huyền là nhân vật nhỏ, như vậy thì bọn họ chẳng phải là càng không lên được mặt bàn sao!
Không ngờ Tiêu Băng Tuyết còn không hài lòng, cô nhìn chằm chằm Diệp Huyền:
“Lần tỷ thí này, tôi còn muốn đưa ra một điều kiện, chỉ lo là anh không dám gật đầu thôi!”
Các lão tiền bối ở đây cũng lộ vẻ không vui: “Tiêu Băng Tuyết, cô thật đúng là được voi đòi tiên đấy!”
Chỉ có Diệp Huyền vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí còn lộ ra một tia tò mò, cười nói: “Cô nói xem.”
Ánh mắt Tiêu Băng Tuyết hung ác, lạnh giọng nói: “Nếu như anh thua, anh không thể tiếp tục dựa vào quan hệ với một nhân vật lợi hại nào đó, mang oai phong tà khí vào chiến bộ, càng không thể điên cuồng vơ vét của cải ở thương giới!”
Nghe xong lời này, Phiền Chiến Vương thật sự không thể nhịn được nữa: “Tiêu Băng Tuyết, cô cho rằng cha cô là Hoàng Bắc Long là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Vốn tôi còn cảm thấy tư chất của cô không tệ, không ngờ cô lại là người nông cạn vô tri như vậy, xem ra vẫn phải để cha cô tự mình dạy cô mới được!”
Không chỉ có Phiền Chiến Vương nổi trận lôi đình, các lão tiền bối ở đây cũng trừng mắt giận dữ, bởi vì Tiêu Băng Tuyết công khai khiêu khích quyền uy của Diệp Huyền, đây là chuyện không thể tha thứ!
Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ cũng kinh hồn bạt vía: “Tiểu thư!”
“Thừa dịp sự tình còn có thể xoay chuyển, không bằng buông tha đi? Nếu không tương lai của cô rất đáng lo ngại đấy!”
Cô hy vọng có thể khiến Tiêu Băng Tuyết kịp thời quay đầu lại!
“Không được.”
Giọng nói Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng: “Từ cả hai góc độ công - tư mà nói, tôi không thể nhịn Diệp Huyền được nữa!”
“Hôm nay tôi nhất định phải triệt để phân rõ giới hạn với anh ta, hơn nữa tôi còn muốn vì chiến bộ quét sạch dị loại!”
“Về phần tiền đồ cá nhân của tôi, tôi không quan tâm nữa!”
“Sau chuyện này tôi sẽ chủ động rời khỏi Giang Nam, rút về chiến khu Tây Nam để công tác!”
Nói xong Tiêu Băng Tuyết đối mặt với sự bất mãn của đám người Phiến Chiến Vương, hô với Diệp Huyền: “Hoàng thân quốc thích, anh chuẩn bị sẵn sàng lên đài quyết đấu chưa?”
“Tuỳ thời phụng bồi.”
Diệp Huyền lạnh nhạt cười: “Nhưng tỷ thí trên lôi đài quá dài dòng, chúng ta cứ phân thắng bại ở trên hội trường đi.”
“Đánh nhau ở trên hội trường?”
Tiêu Băng Tuyết đánh giá một chút những đồ trang trí và lễ vật quý giá chất đống bên người, cô hơi có chút do dự: “Ở đây không dễ thi triển, nếu như đập nát đồ vật quý giá thì không tốt lắm đâu?”
Diệp Huyền nhìn lướt qua xung quanh, cười nói: “Nếu như lần tỷ thí này có đồ gì bị đập nát, cho dù là một cái chén vỡ, thì coi như tôi thua.”
“Hả?”
Tiêu Băng Tuyết không khỏi hít một hơi khí lạnh, cô lập tức cảm thấy bị hắn hung hăng coi thường, sĩ quan phụ tá Vương Phi đi theo cũng lập tức tức giận quát: “Diệp Huyền, anh cũng quá tự cao rồi đấy?”
Diệp Huyền nhếch môi, nói: “Tôi có tự đại cuồng vọng hay không, chờ chút nữa tự nhiên sẽ biết. Lão Hồng, nếu Tiêu Băng Tuyết mời anh làm người công chứng, vậy thì anh đồng ý với cô ta đi.”
Phiền Chiến Vương gật đầu, hắn lập tức vung tay lên, người ở bốn phía nhao nhao theo hắn đi xuống hội trường, nhường chỗ cho Diệp Huyền và Tiêu Băng Tuyết.
“Thật sự muốn tỷ thí à…”
Phía dưới hội trường, Lâm Thanh Nhan và Trương Vãn Tình nắm chặt tay nhau, có thể thấy được bọn họ đều sợ Diệp Huyền sẽ tỷ thí thua, bởi vì Tiêu Băng Tuyết lợi hại đến mức nào thì mọi người đều đã biết!
Dương Duy không nhịn được vung tay hô to: “Diệp Huyền đại ca, nhất định sẽ thắng…”
Những vị khách ở đây cũng đều kiễng chân chờ mong!
Đặc biệt là những vị khách mới không rõ bối cảnh của Diệp Huyền, đều muốn nhìn một chút xem Diệp Huyền có mấy cân lượng mà lại dám quyết đấu với Tiêu Băng Tuyết!
Trên hội trường!
Tiêu Băng Tuyết cởi áo khoác quân trang ra, lập tức bày ra dáng người kiêu ngạo cao ngất, khí chất toàn thân chợt phát ra, có vẻ anh khí bồng bột!
“Hôm nay, tôi muốn nắm vận mệnh trong tay của mình!”
Tiêu Băng Tuyết vẻ mặt kiên định!
Theo cô thấy, mặc dù Diệp Huyền có vài phần bản lĩnh, nhưng cô tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm sa trường, đối phó với một Diệp Huyền không ra gì tuyệt đối là dư dả!
Cứ như vậy, Diệp Huyền sẽ tự xấu hổ, cũng không còn không biết xấu hổ tiếp tục nhắc tới chuyện hôn ước. Mà cha cô Hoàng Bắc Long cũng sẽ biết Diệp Huyền cũng chỉ như vậy mà thôi, đương nhiên sẽ không tiếp tục ép cô thực hiện hôn ước với Diệp Huyền!
Cho nên Tiêu Băng Tuyết cũng không có ý định nương tay, trong lúc chiêu thức xuất hết toàn lực: “Diệp Huyền, anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Bất cứ lúc nào.”
Diệp Huyền ở đối diện hơn mười mét bên ngoài nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt vẫn không có một tia thay đổi: “Bắt đầu đi!”
Ha!
Tiêu Băng Tuyết không chần chờ, hít một hơi sâu liền bộc phát ra chân khí sắc bén, đồ vật bốn phía nhao nhao rơi xuống ầm ầm, mà dụng cụ đựng rượu cũng nổi lên từng đợt gợn sóng!
Cùng lúc đó, Tiêu Băng Tuyết lao tới Diệp Huyền, khí thế ngang nhiên!
“Đó là Song Ưng Vận Động, chiêu thức lợi hại nhất của Tiêu gia!”
“Không ngờ Tiêu Băng Tuyết tuổi còn nhỏ, mà lại luyện được tuyệt kỹ siêu cường này!”
Các lão tiền bối ở đây hơi nhắm mắt, không khỏi thưởng thức Tiêu Băng Tuyết nhiều hơn một chút. Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Băng Tuyết đã vọt tới trước mặt Diệp Huyền, đôi tay cầm như móng ứng chộp về phía yết hầu Diệp Huyền, muốn một chiêu chế địch, nhanh chóng kết thúc trận quyết đấu!
Nhưng cô không ngờ tới!
Diệp Huyền vẫn bất động như trước, chỉ là bàn tay hắn vừa duỗi ra, đã vững vàng khống chế được một kích trí mạng của Tiêu Băng Tuyết, hai móng thép của cô đã hoàn toàn bị khoá lại!
Chương 198: Thực lực áp đảo
Tuyệt kỹ của Tiêu Băng Tuyết đã bị Diệp Huyền khoá lại!
Trong lúc đó!
Chân khí cả người Tiêu Băng Tuyết vô cùng mạnh mẽ, dưới bàn tay của Diệp Huyền trong nháy mắt hóa thành hư ảo, bị chân khí của Tiêu Băng Tuyết dẫn đến chấn động cũng trong khoảnh khắc ngừng lại.
Vô cùng bí hiểm!
“Sao có thể như vậy chứ!”
Nhìn thấy tình hình này, sĩ quan phụ tá Vương Phi và những người không biết Diệp Huyền ở đây đều hít một hơi thật sâu, bọn họ cảm thấy vô cùng khiếp sợ!
Chiến thần ra sức một chiêu, lại bị Diệp Huyền nhẹ nhàng hoá giải như vậy hay sao? Mà bản thân Tiêu Băng Tuyết vẻ mặt đại biến!
Nhưng dù sao cô cũng đã tích lũy không ít kinh nghiệm tác chiến, phản ứng thần tốc mà thay đổi chiêu thức, cô muốn chuyển hướng đến trái tim Diệp Huyền!
Nhưng cô trăm triệu lần không ngờ tới, năm móng vuốt của Diệp Huyền tựa như móng vuốt của thần Du Long, bất kể có dùng lực như thế nào, thì chính là không có cách nào có thể thoát khỏi!
Tình hình này đối với những người khác mà nói có thể sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng đối với Tiêu Băng Tuyết và hai sĩ quan phụ tá mà nói, lại rất quen thuộc!
Bởi vì Diệp Huyền đã hai lần dùng chiêu này, ngược lại để đối phó với sĩ quan phụ tá Vương Phi, tiếp đó bàn tay như hạt mưa rơi xuống, đánh Vương Phi như cái đầu heo!
Quả nhiên!
Diệp Huyền chăm chú nhìn Tiêu Băng Tuyết, lạnh giọng nói: “Hôm nay cô thật vô lễ, đáng bị dạy dỗ.”
Vừa nói xong!
Bàn tay phải của Diệp Huyền giơ lên thật cao!
“Ha!”
Chỉ thấy bàn tay cao cao của Diệp Huyền, đã nặng nề tát vào mặt Tiêu Băng Tuyết!
“Tiểu thư!”
Sắc mặt của sĩ quan phụ tá Vương Phi nhanh chóng thay đổi, anh ta không khỏi kinh hoảng mà hô to lên, anh ta biết lực sát thương của tay Diệp Huyền lớn đến mức nào!
Nếu như khuôn mặt của Tiêu Băng Tuyết bị đánh, không chỉ thua tỷ thí, hơn nữa khuôn mặt cô chắc chắn sẽ bị thối rữa!
Tiêu Băng Tuyết tự nhiên cũng biết sự khủng bố của tay Diệp Huyền, nhưng hai tay cô lúc này bị bắt lại, nhớ tới đá phòng ngự cũng đã không còn kịp rồi!
Giờ phút này cô cuối cùng mới ý thức được, từ khi Diệp Huyền ra tay đến khi khống chế đối phương hắn gần như thờ ơ, trên thực tế đã không chế thời gian đúng mức!
Loại khống chế chính xác này đủ để khiến hắn thoải mái ứng đối!
Một chiêu của hắn có thể đánh bại đối thủ hoàn toàn!
Cái gọi là thấy mầm biết cây, nhất diệp báo thu, Tiêu Băng Tuyết cuối cùng cũng biết, chiếc lực của cô căn bản không có cách nào so sánh với Diệp Huyền!
“Anh ta vậy mà… Lại lợi hại như vậy…”
Đối mặt với sức mạnh áp đảo không thể chống lại, tuy rằng trong lòng Tiêu Băng Tuyết vạn phần không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận kết quả sắp bị Diệp Huyền đánh tới mặt nát!
Nhưng khiến cho cô không ngờ tới chính là, bàn tay của Diệp Huyền khi mắt thấy còn có một centimet nữa sẽ đánh tới trên mặt cô bỗng nhiên dừng lại, cũng không nặng nề đánh xuống!
“Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như vậy, nếu bị huỷ dung, cũng quá đáng tiếc rồi.”
“Hôm nay tôi cho cha cô mặt mũi, tha cho cô một mạng!”
Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu, nhu lực vừa rơi xuống đã quét qua gương mặt xinh đẹp của Tiêu Băng Tuyết một cái!
Ha!
Tiêu Băng Tuyết còn chưa lấy lại tinh thần đã bị một lượng lớn vô hình này đánh bay, trong nháy mắt bay ra ngoài hội trường!
“Ầm!”
Mọi người nhìn thấy Diệp Huyền trong vòng một chiêu đã đánh ngã Tiêu Băng Tuyết, hơn nữa hắn còn thoải mái tự nhiên, có chừng mực chắc thắng, bọn họ cũng nhịn không được âm thầm nắm tay, vẻ mặt khiếp sợ!
Dù sao, Tiêu Băng Tuyết hiện giờ chính là cao thủ cấp Chiến Vương đấy!
Mà vừa rồi trên sân tỷ thí chân khí kích động, nhưng Diệp Huyền tiên đoán không sai, ngay cả một cái chén cũng không vỡ!
Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Diệp Huyền phải mạnh đến mức nào mới có thể làm đến trình độ này chứ? Các vị khách nhao nhao nhìn nhau, tiếp đó liền sôi nổi vỗ tay!
“Lợi hại, quá lợi hại!”
Dương Duy kích động vỗ tay, Lâm Thanh Nhan và Trương Vãn Tình kinh ngạc vài giây, rồi cũng hưng phấn vỗ tay:
“Diệp Huyền đã đánh bại Tiêu Băng Tuyết, anh ấy thắng rồi!”
“Ha ha ha!”
Lâm lão gia cười rất vui vẻ: “Tôi quả nhiên không nhìn lầm, Diệp Huyền không phải người bình thường, đúng là không tầm thường!”
Trong nháy mắt tiếng vỗ tay vang lên, đều tràn ngập sự kính nể đối với Diệp Huyền. Đặc biệt là hành động của hắn, nhẹ nhàng buông tha cho Tiêu Băng Tuyết, càng làm cho người khác luôn miệng tán thưởng!
Có thể có trí tuệ như thế, tuyệt đối không phải là người đơn giản!
Phiền Chiến Vương cùng với những lão tiền bối ở đây yên lặng trao đổi ánh mắt một chút, mỗi người đều kính phục Diệp Huyền hơn. Nhưng hiện trường liên tiếp vỗ tay rơi vào trong tai Tiêu Băng Tuyết, lại hoàn toàn vô cùng chói tai!
Bởi vì biểu hiện vừa rồi của cô rất kiêu ngạo và bình tĩnh, lúc này khiến cho cô lộ ra có bao nhiêu sự cuồng vọng mà mất mặt!
“Tiểu thư, cô không sao chứ!”
Nữ sĩ quan phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ sợ tới mức thiếu chút nữa rơi nước mắt, cô ấy vội vàng đỡ Tiêu Băng Tuyết dậy, sợ cô bị đánh đến mức trọng thương!
Bởi vì Diệp Huyền chính là đại nhân Huyền Hào, chiêu thức vừa ra tuyệt đối không phải nói đùa!
Tiêu Băng Tuyết nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, tuy rằng ngã lăn trên mặt đất toàn thân đau nhức, nhưng cô phát hiện trên người mình cũng không có thương tích. Có thể thấy được Diệp Huyền đã khống chế sức lực!
Nhưng trái tim kiêu ngạo của Tiêu Băng Tuyết lại không thể đối mặt với kết cục thất bại, lạnh lùng nói:
“Diệp Huyền, anh cố ý thương hại tôi sao!”
“Nếu là như vậy thì tôi không cần!”
Diệp Huyền ở trên hội trường cúi đầu nhìn chằm chằm Tiêu Băng Tuyết, cười nhạt một tiếng:
“Thái độ của tôi đối với cô, quyết định bởi chính tôi. Về phần cô cảm thấy thế nào, đó là chuyện của cô.”
“Cô cảm thấy tôi xuất phát từ sự thương hại cũng được, cho rằng tôi cố ý nhục nhã cô cũng được, dù sao tôi không quan tâm cô nghĩ như thế nào, bây giờ thắng bại đã định, nói nhiều cũng vô ích!”
“Hôn ước của chúng ta từ giờ phút này chính thức hủy bỏ! Hơn nữa từ nay về sau cô chính là tỳ nữ của tôi, phải tùy thời đợi lệnh hai mươi tư giờ, tuân theo mệnh lệnh, không được cãi lời.”
Nghe xong lời này, nhất thời trong hội trường vang lên tiếng bàn tán không ngừng!
“Thân là nữ chiến thần lại bị Diệp Huyền công khai huỷ bỏ hôn ước, hơn nữa còn trở thành tỳ nữ của Diệp Huyền, người khác nghe xong chỉ sợ cũng không thể tin được là sự thật!”
Cũng có người cảm thấy hợp tình hợp lý: “Cái gọi là lời hứa đáng giá ngàn vàng, là cô ta chủ động khởi xướng khiêu chiến với Diệp Huyền, bây giờ thua tất nhiên phải thực hiện lời hứa thôi!”
“Đúng vậy, kết quả này do chính cô ta gây ra, không thể oán hận người khác, càng không thể oán Diệp Huyền!”
Ngược lại thì Phiền Chiến Vương và các lão tiền bối ở đây nhìn nhau cười một cái, trong lòng liền thầm nghĩ:
“Tiêu Băng Tuyết có thể ở bên cạnh Diệp Huyền làm tỳ nữ, đây tuyệt đối là phúc khí của cô ta!”
Tiêu Băng Tuyết nghe được tiếng bàn tán trong hội trường, lại nhìn mọi người nhìn cô với ánh mắt khác, mặt nóng rát, cảm giác không có chỗ nào để trốn: “Diệp Huyền, là tôi thua, sau này tôi chính là tỳ nữ của anh.”
Cô nhìn Diệp Huyền, âm thầm cắn răng, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.
…
Chương 199: Nước mắt của Tiêu Băng Tuyết
“Tôi là tỳ nữ của anh…”
Tiêu Băng Tuyết nói trong nước mắt.
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt uất ức rơi lệ của cô, nhưng lại không cảm thấy gì cả.
Suy cho cùng, ngay từ đầu cô là người đã có thành kiến với hắn, luôn nhìn hắn bằng con mắt khác, bây giờ khóc lóc cũng không thể chiếm được cảm tình của tôi.
“Tiểu thư…”
Ngược lại, phụ tá xinh đẹp Vương Tiểu Vũ khi nhìn Tiêu Băng Tuyết khóc lại không nhịn được mà cũng rơi nước mắt: “Cô nhất định rất mệt rồi nhỉ, chúng ta về trước đi.”
Vừa nói, cô vừa ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Huyền.
Mặc dù không nói, nhưng đôi mắt buồn bã của cô ấy như đang cầu xin: “Diệp Huyền đại nhân, xin người hãy để tiểu thư nhà chúng tôi giữ lại chút thể diện đi.”
Diệp Huyền biết Vương Tiểu Vũ quyết tâm bảo vệ chủ nhân, nên cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Hắn hoàn toàn chỉ là coi như cho Vương Tiểu Vũ chút mặt mũi.
Tiêu Băng Tuyết có mấy phần không can tâm liếc nhìn Diệp Huyền, sau đó quay đầu hướng về Phiền Chiến vương cúi đầu nói: “Vãn bối hôm nay đắc tội rồi, xin tiền bối thứ lỗi.”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết đi ra ngoài.
Hai phụ tá nhanh chóng theo cô ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, bữa tiệc lại tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm, điều này thể hiện sự tôn trọng chân thành của họ đối với Diệp Huyền!
“Thật xin lỗi, vừa nãy làm trò cười làm phiền mọi người rồi. Mọi người tiếp tục uống rượu và trò chuyện nhé!”
Diệp Huyền xua tay, vẻ mặt rất tự nhiên!
Đám đông lại vỗ tay nhiệt liệt!
Mọi người không hề vì chuyện vừa xảy ra ảnh hưởng đến không khí sôi nổi của bữa tiệc mà thay vào đó dường như vui tươi, phấn khởi hơn.
Ngược lại, Diệp Huyền hướng về Phiền Chiến Vương cười có lỗi nói: “Lão Phiền, hôm nay có phải đã cướp mất vị trí nhân vật chính của ông rồi không?”
“Làm sao có thể chứ! Cậu đã quên mất mình là chủ nhân của trang viên này sao?”
Phiền Chiến Vương vuốt râu cười, thấp giọng nói: “Chỉ mới mấy năm, tôi lại cảm thấy tu vi của cậu đã tiến bộ rất nhiều đấy!”
“Cũng khá được thôi, cũng coi như là hơi nhanh đi.”
Diệp Huyền nói một câu qua loa, hắn chưa từng tiết lộ trình độ tu luyện thực sự của mình cho người khác.
Nói xong, Diệp Huyền từ trên cao đi xuống, đi tới trước mặt Lâm Thanh Nham và Trương Uyển Thanh.
“Diệp Huyền.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh hai người hai bên phải trái ôm lấy cánh tay hắn: “Bọn em vừa nãy căng thẳng gần chết luôn…”
“Không cần lo lắng đâu.”
Diệp Huyền bình tĩnh cười: “Trên đời này chỉ có mẹ của anh cùng với hai người đẹp các em mới đánh được anh thôi.”
Lâm Thanh Nham và Trương Vãn Thanh nhìn nhau, không thể nhịn cười: “Cái tên này, luôn ăn nói ngọt xớt như vậy.”
Miệng thì mắng như vậy nhưng trong lòng hai người lại rất vui vẻ.
Bên kia, Tiêu Băng Tuyết ngồi lên xe địa hình của quân đội, rời khỏi Thuỷ Long cư, đi thẳng xuống núi, ánh mắt có chút đờ đẫn.
Nhìn thấy vẻ mặt cau có của cô, Vương Tiểu Vũ cảm thấy đau lòng, nhưng lại không biết phải an ủi Tiêu Băng Tuyết như thế nào.
Đúng lúc này, Vương Phi ngồi ở ghế lái đột nhiên phanh gấp!
“Chuyện gì vậy?”
Hai người đẹp giật mình, Vương Phi chỉ về phía trước, vẻ mặt có chút hoảng sợ nói: “Mọi người nhìn xem, người cản đường chúng ta là Thiên Tôn Đại Vương đúng không?”
Thiên Tôn Đại Vương được coi là lão đại của Tứ Đại Thiên Vương hắc ám trốn thoát khỏi nhà tù, hắn cũng là anh trai của Thiên Cẩu Đại Vương, người đã tự cho nổ tung mình cách đây không lâu để tránh bị bắt lại!
“Chiến Bộ đang ráo riết tìm kiếm hắn ta. Tại sao hắn lại đến đây?”
Tiêu Băng Tuyết hít sâu một hơi, lập tức đoán được đây tuyệt đối không phải thuần túy là ngẫu nhiên gặp mặt!
“Tiêu Băng Tuyết, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi.”
Thiên Tôn Đại Vương sắc mặt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba ngày trước ngươi đã hại chết đệ đệ của ta.”
“Tiêu Băng Tuyết, ta phải giết chết các ngươi!”
Tiếng gầm của Thiên Tôn Đại Vương giống như một con thú hung bạo, lập tức sát khí tràn ngập không khí bao quanh hắn!
Cái tên này có thể trở thành lão đại của Tứ Đại Thiên Vương hắc ám trong Nhà tù dưới đáy biển, quả thực hắn cực kỳ mạnh mẽ!
Thực lực của hắn không biết phải mạnh hơn ba vị Đại Vương kia biết bao nhiêu lần, cho dù ba người liên thủ cũng không bao giờ có thể đánh bại được Thiên Tôn Đại Vương!
Cũng chính hắn là người đã dẫn dắt mấy vị đại vương độc ác khác và một nhóm tội phạm vượt ngục thành công dưới sự bao vây chặt chẽ của nhà tù dưới nước!
Sau khi trốn khỏi ngục, Thiên Tôn Đại Vương đã đánh bại rất nhiều cường giả của Chiến Bộ, Chiến Bộ cũng đã ban hành lệnh truy nã gắt gao nhất để bắt giữ hắn!
Không ngờ, để trả thù cho Thiên Cẩu Đại Vương, giờ đây hắn lại một mình mạo hiểm tiến vào ngọn núi Thủy Vân được canh gác nghiêm ngặt!
Vô cùng khoa trương!
Vừa nói ra những lời này, Thiên Tôn Đại Vương liền giơ trường kiếm lên, bay tới giết người!
“Hắn hành động rồi!”
Tiêu Băng Tuyết lớn tiếng hét lớn, cho rằng nếu ba người đối mặt với kẻ địch, hai vị phó quan nhất định sẽ bị giết: “Tiểu Vũ, Vương Phi, các ngươi rút lui trước, đi tìm đám người Phiền Chiến Vương tới hỗ trợ đi!”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết cũng cầm đao nhảy xuống xe, ý đồ kéo dài thời gian của Thiên Tôn Đại Vương để cho hai vị phó quan có thời gian điều động quân tiếp viện!
“Đi thôi!”
Vương Phi lập tức hiểu ra, quay đầu xe muốn chạy lên núi, Vương Tiểu Vũ cũng lấy điện thoại di động ra, định cầu cứu Phiền Chiến Vương!
“Ha ha, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy trốn sao?”
Thiên Tôn Đại Vương trên mặt lộ ra một nụ cười tàn ác, lại thực sự hút một luồng khí thế khủng bố vào trong hư không, lập tức đuổi theo lên xe địa hình! “Tiểu Vũ, cẩn thận!”
Tiêu Băng Tuyết kêu lên, nhưng vẫn là muộn một bước!
Bùm!
Xe địa hình trong nháy mắt bị năng lượng cuồng nộ của Thiên Tôn Vương lật nhào, Vương Phi cảm giác được một cỗ lực kinh khủng đang lao tới, đột nhiên tông vào vách núi, anh bị kẹt trong xe không thể cử động!
Vương Tiểu Vũ thì mất khống chế bay ra ngoài, đập mạnh vào thân cây, trong đầu vang lên một tiếng ong ong thật mạnh!
Ấm!
Chiếc xe địa hình bất ngờ bốc cháy và phát nổ!
“Vương Phi!”
Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ kêu lên, muốn đi giải cứu nhưng lại nghe thấy Thiên Tôn Đại Vương cười lớn:
“Còn muốn đi cứu người? Người tự cứu mình trước đi rồi nói!”
Vừa nói, Thiên Tôn Đại Vương vừa quay người, đá một cước vào lưng Tiêu Băng Tuyết!
“Ah!”
Tiêu Băng Tuyết đau đớn kêu lên một tiếng, ngực cảm thấy đau âm ỉ, lập tức thổ ra máu!
“Tiểu thư!”
Vương Tiểu Vũ sợ hãi đến tái mặt, nhưng Tiêu Băng Tuyết lại lớn tiếng hét lớn: “Đừng lo lắng cho tôi, đi cứu Vương Phi!”
Nói xong, Tiêu Băng Tuyết dùng hết sức lực nhảy lên, lao tới ngăn cản Thiên Tôn Đại Vương!
“Nếu ngươi không muốn sống nữa, vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn!”
Thiên Tôn Đại Vương nổi giận, chuẩn bị dùng kiếm giết chết Tiêu Băng Tuyết!
Vương Tiểu Vũ mặc dù lo lắng Tiêu Băng Tuyết sẽ bị giết, nhưng cô cũng biết mình nhất định phải nắm bắt thời cơ, nhân cơ hội nhanh chóng kéo Vương Phi ra khỏi xe!
“Khụ khụ!”
Vương Phi ho kịch liệt, cuối cùng cũng tỉnh lại, chân trái bê bết máu, lộ ra xương trắng.
“Chân của anh bị thương rồi!”
Vương Tiểu Vũ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nhưng Vương Phi cũng bướng bỉnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng lo lắng cho tôi nữa, hãy nhanh chóng báo cho tiền bối Phiền Chiến Vương đến cứu viện!”
Vương Tiểu Vũ không dám chậm trễ, lập tức bấm số liên lạc của chiến bộ: “Thiên Tôn Đại Vương xuất hiện dưới chân núi Thủy Long Cư, muốn giết nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết, thỉnh cầu chiến bộ hỗ trợ!”
“Mọi người mau tới đi, tiểu thư của chúng tôi e là không trụ được lâu nữa!”
Sau khi phát ra tín hiệu cầu cứu, Vương Tiểu Vũ dựng thẳng song gai, nghiến răng nghiến lợi tiến về hướng Thiên Tôn Đại Vương giết hắn!
Mặc dù trong lòng cô biết Thiên Tôn Đại Vương là một nguyên thần lực lưỡng cường đại, sợ là có ba Tiêu Băng Tuyết kết hợp cũng không thể đánh bại hắn!
Ba người bọn họ rất có thể sẽ bị Thiên Tôn Đại Vương giết chết!
Nhưng vào lúc này, với tư cách là một chiến binh của Chiến Bộ ở Long quốc, Vương Tiểu Vũ đã lựa chọn anh dũng chiến đấu!
…
Ở Thủy Long Cư, sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp của Vương Tiểu Vũ, Phiền Chiến Vương và các cao thủ khác của Chiến Bộ đã rất sốc!
“Thiên Tôn Đại Vương lần này là tới báo thù!”
“Cho nên, đám người Tiêu Băng Tuyết đang lâm vào tình thế đáng lo ngại!”
Phiền Chiến Vương hít một hơi: “Tất cả chiến binh thuộc cấp Chiến thần, đi theo ta để cứu người!”
Tuy nhiên, trong thâm tâm họ đều biết rằng từ đỉnh Thủy Long Cư đến chân núi ít nhất phải mất nửa giờ, sợ là cho dù họ có tới đó kịp thì Tiêu Băng Tuyết cũng có thể đã bị giết rồi!
Vì vậy, người duy nhất có khả năng hỗ trợ kịp thời nhất chính là Diệp Huyền!
Chương 200: Thực lực tuyệt đối
Phiền Chiến Vương đang cố gắng tìm Diệp Huyền cầu cứu, nhưng không ngờ, lại không thấy Diệp Huyền đâu cả!
Lâm Thanh Nham vội vàng nói: “Vừa rồi Diệp Huyền đột nhiên nói muốn ra ngoài một lát, không biết là đi xử lý chuyện gì nữa.”
“Đi rồi ư?”
Phiền Chiến Vương sửng sốt một lát, sau đó lập tức hiểu ra!
Thì ra Diệp Huyền có siêu năng lực cảm ứng, vào thời điểm Thiên Tôn Đại Vương mang sát khí xuất hiện, muốn tấn công Tiêu Băng Tuyết, hắn đã biết Thiên Tôn Đại Vương sắp tới!
Cho nên Diệp Huyền đã đi ra ngoài, với tốc độ động tác nhanh nhẹn của hắn, trong nháy mắt có thể đến chân núi!
…
Dưới chân núi, Tiêu Băng Tuyết quần áo rách rưới, vũ khí nát vụn, ngã xuống đất không đứng dậy được!
“Ha ha...”
Thiên Tôn Đại Vương ánh mắt hung ác: “Người đàn bà thối tha dám giết chết đệ đệ của ta, hết lần này đến lần khác muốn ngăn cản ta rời khỏi Long Quốc, ta phải chặt ngươi thành mười tám mảnh để trút giận mới được!”
Vương Tiểu Vũ cũng ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Quân tiếp viện hùng mạnh từ chiến bộ chúng ta sẽ sớm tới đây. Hôm nay ngươi đừng thể nghĩ đến chuyện sống sót rời đi!”
“Quân tiếp viện hùng mạnh ư?”
Thiên Tôn Đại Vương lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó cười lớn: “Từ Thủy Long Cư ít nhất phải nửa giờ mới tới được chỗ này. Ngươi cho rằng bọn họ có thể tới cứu ngươi sao?”
Vương Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, bởi vì điều mà Thiên Tôn Đại Vương nói là sự thật, quả thực là như vậy!
“Chúng ta muốn sống sót, trừ khi là người đàn ông đó có thể xuất hiện!” Đôi mắt của Vương Tiểu Vũ đã long lanh nước!
Mà chỗ dựa vững chắc lúc này nhảy ra khỏi đầu Tiêu Băng Tuyết cũng chính là bóng người thần kỳ đó!
Huyền Hạo đại nhân!
“Chúng ta căn bản không biết Huyền Hạo ở nơi nào, thời gian lại gấp rút, đây tuyệt đối là hão huyền.”
“Cái kết đã được quyết định.”
Tiêu Băng Tuyết nằm trên mặt đất, toàn thân bị thương, cô đã không thể tiếp tục chiến đấu, huống chi là có sức lực chạy trốn.
“Hôm nay thật sự rất tệ…”
Cô nhớ tới mình vừa mới bị Diệp Huyền một chiêu đánh bại, hiện tại lại bị Thiên Tôn Đại Vương truy đuổi, cô không khỏi cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Cô không sợ chết, nhưng cho đến cuối đời vẫn không nhìn thấy thân phận thật của Huyền Hạo, điều này khiến cô cảm thấy đau lòng và tiếc nuối!
Mà đúng lúc này…
Cách đó không xa truyền đến một thanh âm vững vàng uy lực: “Các ngươi, hình như đang đợi ta?”
Đây?
Tiêu Băng Tuyết cùng Vương Tiểu Vũ vội vàng khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cầm kiếm xuyên qua mây, kiêu ngạo đứng trên mây, dáng vẻ tiêu sái tự tại!
“Huyền Hạo?”
Tiêu Băng Tuyết vô số lần nghĩ đến bóng người tao nhã này, nhưng cô không ngờ rằng vào lúc này hắn lại thực sự xuất hiện, trong mắt cô tràn đầy nước mắt phấn khích!
“Hu hu!”
Mà Vương Tiểu Vũ cũng không khỏi khóc lên!
Cô không ngờ rằng Diệp Huyền lại không hề oán hận vì Tiêu Băng Tuyết công khai khiêu chiến hắn mà thậm chí còn không có chút cân nhắc nào mà lao tới cứu người!
Tinh thần hiệp nghĩa này thật rộng lớn biết bao nhiêu!
Diệp Huyền từ giữa không trung nhìn xuống Tiêu Băng Tuyết bị thương nặng, thầm nghĩ:
“Mặc dù người phụ nữ này cực kỳ kiêu ngạo lại thô lỗ, nhưng cô ta thực sự là một chiến binh yêu nước chân chính.”
“Thậm chí đã hy sinh cả mạng sống của mình vì chuyện này. Họ là những chiến binh kiệt xuất đáng được tôn trọng. Nếu họ bị giết, đó chắc chắn sẽ là tổn thất cho đất nước và nhân dân.”
Nghĩ như vậy, Diệp Huyền lập tức từ trong không khí bắn ra một luồng thần dược năng lượng, bay thẳng vào trong cơ thể đám người Tiêu Băng Tuyết, giúp bọn họ nhanh chóng cầm máu, khôi phục nguyên khí!
Tiếp đó!
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Thiên Tôn Đại Vương, trong mắt lộ ra vẻ hung ác hiếm thấy:
“Thiên tôn cuồng đồ, ngươi lại dám tấn công Chiến Thần của chúng ta, thật là dũng cảm nha.”
“Hôm nay ta sẽ dùng đầu chó của ngươi để nâng cao thần uy của Chiến Bộ, cho ngươi biết Chiến Bộ là bất khả xâm phạm!” Khí thế rất lớn, khuôn mặt bá đạo rõ ràng!
“Sát khí thật nặng!”
Cảm nhận được tiên khí mạnh mẽ của tu tiên giả tỏa ra từ Diệp Huyền, Thiên Tôn Đại Vương sợ đến mức trong lòng đột nhiên run lên, trong mắt hiện lên hận ý:
“Huyền Hạo chết tiệt, không ngờ lại đến rồi.”
Năm đó Thiên Tôn Đại Vương kiêu ngạo ngang ngược, gây ra nhiều tội ác nghiêm trọng trên khắp Long Quốc, hắn còn tuyên bố rằng trong Chiến Bộ không ai có thể đối phó được hắn, quả thật là không coi Chiến Bộ ra gì cả!
Không ngờ, chưa đầy nửa giờ sau, Huyền Hạo đã phi thiên tới, đánh Thiên Tôn Đại Vương bầm dập, buộc hắn phải xin lỗi Chiến Bộ và nhân dân trong nước, cuối cùng bị giam vào ngục lao dưới nước!
Tốc độ rơi này nhanh hơn tốc độ ánh sáng!
“Sự việc đó đã khiến ta phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn nhất trong đời. Ta thề sẽ tìm cách trả thù ngươi!”
“Hôm nay ngươi đến đây rồi, vậy ta để ngươi nếm trải nỗi đau cùng cực khiến ngươi muốn chết đi vậy!”
Vừa nói, Thiên Tôn Đại Vương hít sâu một hơi, nguyên thần tu vi trong nháy mắt tràn ngập trường kiếm trong tay: “Ma lực ta tu luyện mười năm, xem ngươi ứng phó như thế nào!”
Hụ!
Thiên Vương múa kiếm điên cuồng và tấn công, gây ra những gợn sóng trong không khí mà mắt thường có thể nhìn thấy, biến thành sương mù bao phủ bầu trời, rõ ràng chỉ là một đòn nhử!
Sau đó, một luồng năng lượng mãnh liệt bắn tới trước mặt Diệp Huyền với tốc độ kinh người!
Hắn biết rất rõ rằng mình phải thể hiện những kỹ năng đặc biệt của mình khi chiến đấu với Huyền Hạo, và hắn phải nắm bắt cơ hội tiến trước, nếu không hắn nhất định sẽ phải chịu thiệt!
“Động tác này quá đáng sợ rồi!”
Tiêu Băng Tuyết và Vương Tiểu Vũ có thể rõ ràng cảm nhận được lực sát thương của đòn này từ cách xa hàng chục mét, trong lòng không khỏi run sợ!
Nhưng Diệp Huyền lại không hề động đậy!
Thậm chí còn không thèm giơ tay lên.
Hắn cứ như vậy đứng yên, mặc cho Thiên Tôn Đại Vương dùng đòn chí mạng đánh trúng hắn!
Bùm!
Năng lượng bùng nổ trong phút chốc nổ tung trên cơ thể Diệp Huyền, chân khí mãnh liệt tung bay, thậm chí không khí trong phạm vi vài chục mét cũng biến thành ngọn lửa đỏ!
“Đừng mà!”
Tiêu Băng Tuyết cùng Vương Tiểu Vũ đều kinh hãi, không khỏi kêu lên: “Huyền Hạo đại nhân!”
“Ha ha ha!”
Thiên Tôn Đại Vương lập tức ngạo mạn cười lên: “Tên ngốc này không biết né tránh luôn à? Đây chính là kết quả của việc tự cao tự đại! Lần này hắn nhất định chết chắc rồi, ha ha ha!”
Nhưng hắn vừa cười lên thì tiếng cười lạnh lùng của Diệp Huyền cũng lập tức truyền đến.
“Đây là công lực mà ngươi đã khổ luyện trong mười năm ư?”
“Thật chẳng ra gì!”
“Nếu ta tìm được một kẻ ngốc đến tu luyện mười năm, hắn nhất định cũng sẽ giỏi hơn ngươi.”
Nói như vậy, thân hình vạm vỡ của Diệp Huyền xuyên qua làn khói dày đặc, không những tính mạng không gặp nguy hiểm mà còn hoàn toàn không bị tổn hại gì!
“Huyền Hạo đại nhân!”
Nhìn thấy Diệp Huyền bình an vô sự, Tiêu Băng Tuyết cùng Vương Tiểu Vũ trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng hưng phấn cùng ngưỡng mộ!
“không thể nào……”
Thiên Tôn Đại Vương hai mắt đỏ như máu, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng khó chịu, còn có kinh hãi cùng hoài nghi, tay cầm kiếm không khỏi run lên!
“Đến lượt ta ra tay rồi.”
Diệp Huyền từ trên cao nhìn xuống, trong sương mù cười lạnh: “Ta muốn nhìn xem ngươi trong mười năm qua có luyện được chút kỹ năng phòng ngự nào hay không.”
Bị Diệp Huyền khinh thường cùng giễu cợt, cơ mặt Thiên Tôn Đại Vương giật nảy lên: “Ngươi nói không sai, ta thật sự có khả năng phòng ngự cường đại, ta đã khổ luyện mười năm nay!”
“Kể từ khi rời khỏi nhà tù dưới biển, ta đã có thể vượt qua cả đại dương! Ta dựa vào phòng ngự bọc thép này! Ngay cả ngươi cũng không bao giờ có thể đánh bại được nó!”
Nói xong, chân khí trong cơ thể Thiên Tôn Đại Vương nhanh chóng dâng lên, cơ bắp xương cốt trong nháy mắt sưng lên, khiến toàn bộ cơ thể hắn nhanh chóng cao gấp đôi!
Hơn nữa, làn da tỏa ra màu vàng kim, chứng tỏ đây là một chiêu phòng ngự của Kim Trọng, sau khi đạt tới trạng thái biến hình, kiếm súng cũng không thể làm tổn thương hắn, thậm chí pháo binh cũng không thể tấn công được hắn!
Bình luận facebook