Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5692: Đồ.
Những lời này của Diệp Huyên khiến sắc mặt cô gái áo bào đen sa sầm.
Đây là khiêu khích trắng trợn!
Đối với toàn thể Chân Yêu tộc!
Nàng ta lạnh lùng liếc hắn: “Cứ cười đi, đợi một lát rồi muốn khóc cũng không được!"
Rồi vọt về phía người nàng ta đang muốn bóp chết nhất - không phải Diệp Huyên mà là tiểu nha đầu Tiểu Tịnh!
Tiểu Tịnh cong khóe môi lên đầy dữ tợn, cô bé bước tới trước, đấm về phía cô gái.
Cả hai giao chiến trực tiếp!
Diệp Huyên không nhúng tay vào, bởi hắn biết Tiểu Tịnh sẽ không muốn hắn làm vậy.
Nha đầu này cũng kiêu ngạo lắm đấy!
Phải công nhận một điều rằng Tiểu Tịnh rất rất mạnh khi cô bé chưa một lần rơi vào thế hạ phong khi đối chiến với cô gái áo bào đen.
Rất đáng gờm!
Nha đầu lợi hại thật!
Cũng đáng để đào tạo trọng điểm đây. Khóe môi Diệp Huyên vểnh lên khi nghĩ đến điều này.
Hai bên đối thủ lao vào đấu đá nhau hung dữ vô cùng, không ai chịu thua ai.
Tiểu Tịnh tuy không bằng cô gái áo bào đen về mặt thể xác nhưng thực lực lại không hề thua kém, tốc độ lại càng vượt qua nàng ta, vì vậy mới có thể đánh ngang tài ngang sức.
Nhưng bù lại thì cô bé khó lòng mà giết được đối phương.
Bởi vì thân xác cô gái áo bào đen thật sự là quá khủng khiếp.
Thế là hai bên giằng co không ngừng nghỉ.
Bỗng dưng có hàng chục luồng khí tức bí ẩn xuất hiện bốn phía.
Diệp Huyên nhíu mày.
Đây là khí tức yêu thú!
Xem ra cô gái áo bào đen kia không đến đây một mình rồi.
Vậy là muốn đánh hội đồng đúng không?
Sắc mặt hắn bình tĩnh như nước.
Cường giả Chân Yêu tộc ở xung quanh cũng chưa ra tay.
Bỗng nhiên Tiểu Tịnh và cô gái áo bào đen tách ra khi một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ giữa cả hai như gió xoáy.
Uỳnh!
Siêu thời không chấn động rồi bị bóp méo đi.
Cô gái áo bào đen nhìn Tiểu Tịnh với sắc mặt hung tợn.
Tiểu Tịnh cười mỉa: “Phải nói là ta thích nhìn cái biểu cảm muốn giết ta mà giết không được của mi ghê!"
Cô gái áo bào đen siết tay lại, để lớp vảy bao quanh cơ thể chuyển động. Tiểu Tịnh nói với Diệp Huyên: “Đại ca! Muội mượn kiếm!"
Diệp Huyên cười: “Được”.
Kiếm Thanh Huyên biến mất khỏi tay hắn, xuất hiện lại trong tay Tiểu Tịnh.
Cô bé nhìn nó cười: “Kiếm đỉnh!"
Rồi lại giễu cợt cô gái áo bào đen: “Còn mi chỉ là cái đinh!"
Diệp Huyên đen mặt.
Con bé này thích đấu khẩu vậy nhỉ?
Cô gái áo bào đen nhìn hắn: “Ngươi đã thích chơi hèn thì đừng trách!"
Nàng ta vẫy tay, lập tức có hàng loạt khí tức hùng hậu khóa chặt lấy Diệp Huyên và Tiểu Tịnh.
Hắn nhíu mày: “Không một chọi một nữa à?"
Cô gái áo bào đen: “Một chọi một hay nhiều chọi một, không phải lựa chọn thế nào đều nằm trong tay ta sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là quyền của cô, nhưng ta đề nghị cô chọn cái trước”.
Cô gái áo bào đen: “Nếu ta không muốn?"
Tiểu Tịnh cười gian: “Thì cái bản đồ Chân Yêu tộc này sẽ chấm dứt sớm thôi!"
Cô gái áo bào đen không hiểu nên nhíu mày, nhưng vì không muốn nhiều lời với Tiểu Tịnh nên cũng không hỏi.
Nàng ta không nghĩ ngợi nữa, nói với Diệp Huyên: “Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng, đã thế thì ta chỉ có thể giết ngươi mà thôi”.
Rồi nàng ta siết tay lại, nhưng chưa kịp động thủ thì có tiếng bước chân vọng tới.
Những âm thanh rất nhẹ.
Nhưng ai nấy đều nghe được.
Diệp Huyên nhìn lại cách đó không xa, thấy một cô gái mặc váy trắng, bên hông giắt hồ lô rượu đang đi đến.
Hắn nhoẻn cười.
Là Đồ!
Tiểu Tịnh tỏ ra ngạc nhiên khi thấy nàng ấy. Cứ tưởng người xuất hiện sẽ là Diệp Thanh Thanh, nào ngờ lại không phải!
Cô bé quan sát Đồ với vẻ nghi ngờ, tự hỏi người này thắng được cô ả áo đen kia sao?
Cô gái áo bào đen cũng đang quan sát Đồ, vì nàng ta không nhìn thấu được người này!
Đồ trực tiếp làm lơ đối phương mà đi đến trước mặt Diệp Huyên, nghe hắn cười nói: “Lâu rồi không gặp”.
Nàng ấy gật đầu: “Đúng là đã rất lâu”.
Diệp Huyên: “Lần này muội ở lại bao lâu?"
Đồ cười: “Tùy tình hình”.
Diệp Huyên: “Vậy ra muội đã đến từ sớm à?"
Đồ gật đầu.
Diệp Huyên cười cười, chưa kịp nói thì bị cô gái áo bào đen ngắt ngang: “Ngươi chính là người sau lưng hắn?"
Ánh mắt Đồ mới chuyển sang nàng ta: “Phải”.
Cô gái áo bào đen cười nhạt: “Một mình ngươi mà đủ sao?"
Đồ lạnh nhạt đáp: “Thử là biết chứ gì”.
Nói rồi nàng ấy biến mất.
Đồng tử cô gái áo bào đen rụt lại, chưa kịp ra tay thì đã bị một thanh kiếm đâm xuyên ngực.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên. Vảy trên người nàng ta vụn vỡ thành bột phấn, kiếm của Đồ đâm thủng thân thể, đập nát nội tạng nàng ta.
Bốn bề lặng phắc như tờ.
Cường giả Chân Yêu tộc sững sờ.
Cô gái áo bào đen cũng vậy.
Tiểu Tịnh thì không khỏi nhìn Diệp Huyên. Má ơi, sao muội muội nào của đại ca cũng biến thái quá vậy?
So ra thì mình hơi "tạ" thì phải.
Cô gái áo bào đen nhìn Đồ đầy khó tin: “Ngươi...”
Đồ lạnh nhạt: “Đã thấy đủ chưa?"
Cô gái áo bào đen như người mất hồn: “Không thể nào... Sao ngươi có thể phá lớp phòng ngự của ta dễ dàng như vậy?!"
Đây là khiêu khích trắng trợn!
Đối với toàn thể Chân Yêu tộc!
Nàng ta lạnh lùng liếc hắn: “Cứ cười đi, đợi một lát rồi muốn khóc cũng không được!"
Rồi vọt về phía người nàng ta đang muốn bóp chết nhất - không phải Diệp Huyên mà là tiểu nha đầu Tiểu Tịnh!
Tiểu Tịnh cong khóe môi lên đầy dữ tợn, cô bé bước tới trước, đấm về phía cô gái.
Cả hai giao chiến trực tiếp!
Diệp Huyên không nhúng tay vào, bởi hắn biết Tiểu Tịnh sẽ không muốn hắn làm vậy.
Nha đầu này cũng kiêu ngạo lắm đấy!
Phải công nhận một điều rằng Tiểu Tịnh rất rất mạnh khi cô bé chưa một lần rơi vào thế hạ phong khi đối chiến với cô gái áo bào đen.
Rất đáng gờm!
Nha đầu lợi hại thật!
Cũng đáng để đào tạo trọng điểm đây. Khóe môi Diệp Huyên vểnh lên khi nghĩ đến điều này.
Hai bên đối thủ lao vào đấu đá nhau hung dữ vô cùng, không ai chịu thua ai.
Tiểu Tịnh tuy không bằng cô gái áo bào đen về mặt thể xác nhưng thực lực lại không hề thua kém, tốc độ lại càng vượt qua nàng ta, vì vậy mới có thể đánh ngang tài ngang sức.
Nhưng bù lại thì cô bé khó lòng mà giết được đối phương.
Bởi vì thân xác cô gái áo bào đen thật sự là quá khủng khiếp.
Thế là hai bên giằng co không ngừng nghỉ.
Bỗng dưng có hàng chục luồng khí tức bí ẩn xuất hiện bốn phía.
Diệp Huyên nhíu mày.
Đây là khí tức yêu thú!
Xem ra cô gái áo bào đen kia không đến đây một mình rồi.
Vậy là muốn đánh hội đồng đúng không?
Sắc mặt hắn bình tĩnh như nước.
Cường giả Chân Yêu tộc ở xung quanh cũng chưa ra tay.
Bỗng nhiên Tiểu Tịnh và cô gái áo bào đen tách ra khi một luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ giữa cả hai như gió xoáy.
Uỳnh!
Siêu thời không chấn động rồi bị bóp méo đi.
Cô gái áo bào đen nhìn Tiểu Tịnh với sắc mặt hung tợn.
Tiểu Tịnh cười mỉa: “Phải nói là ta thích nhìn cái biểu cảm muốn giết ta mà giết không được của mi ghê!"
Cô gái áo bào đen siết tay lại, để lớp vảy bao quanh cơ thể chuyển động. Tiểu Tịnh nói với Diệp Huyên: “Đại ca! Muội mượn kiếm!"
Diệp Huyên cười: “Được”.
Kiếm Thanh Huyên biến mất khỏi tay hắn, xuất hiện lại trong tay Tiểu Tịnh.
Cô bé nhìn nó cười: “Kiếm đỉnh!"
Rồi lại giễu cợt cô gái áo bào đen: “Còn mi chỉ là cái đinh!"
Diệp Huyên đen mặt.
Con bé này thích đấu khẩu vậy nhỉ?
Cô gái áo bào đen nhìn hắn: “Ngươi đã thích chơi hèn thì đừng trách!"
Nàng ta vẫy tay, lập tức có hàng loạt khí tức hùng hậu khóa chặt lấy Diệp Huyên và Tiểu Tịnh.
Hắn nhíu mày: “Không một chọi một nữa à?"
Cô gái áo bào đen: “Một chọi một hay nhiều chọi một, không phải lựa chọn thế nào đều nằm trong tay ta sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng là quyền của cô, nhưng ta đề nghị cô chọn cái trước”.
Cô gái áo bào đen: “Nếu ta không muốn?"
Tiểu Tịnh cười gian: “Thì cái bản đồ Chân Yêu tộc này sẽ chấm dứt sớm thôi!"
Cô gái áo bào đen không hiểu nên nhíu mày, nhưng vì không muốn nhiều lời với Tiểu Tịnh nên cũng không hỏi.
Nàng ta không nghĩ ngợi nữa, nói với Diệp Huyên: “Ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng, đã thế thì ta chỉ có thể giết ngươi mà thôi”.
Rồi nàng ta siết tay lại, nhưng chưa kịp động thủ thì có tiếng bước chân vọng tới.
Những âm thanh rất nhẹ.
Nhưng ai nấy đều nghe được.
Diệp Huyên nhìn lại cách đó không xa, thấy một cô gái mặc váy trắng, bên hông giắt hồ lô rượu đang đi đến.
Hắn nhoẻn cười.
Là Đồ!
Tiểu Tịnh tỏ ra ngạc nhiên khi thấy nàng ấy. Cứ tưởng người xuất hiện sẽ là Diệp Thanh Thanh, nào ngờ lại không phải!
Cô bé quan sát Đồ với vẻ nghi ngờ, tự hỏi người này thắng được cô ả áo đen kia sao?
Cô gái áo bào đen cũng đang quan sát Đồ, vì nàng ta không nhìn thấu được người này!
Đồ trực tiếp làm lơ đối phương mà đi đến trước mặt Diệp Huyên, nghe hắn cười nói: “Lâu rồi không gặp”.
Nàng ấy gật đầu: “Đúng là đã rất lâu”.
Diệp Huyên: “Lần này muội ở lại bao lâu?"
Đồ cười: “Tùy tình hình”.
Diệp Huyên: “Vậy ra muội đã đến từ sớm à?"
Đồ gật đầu.
Diệp Huyên cười cười, chưa kịp nói thì bị cô gái áo bào đen ngắt ngang: “Ngươi chính là người sau lưng hắn?"
Ánh mắt Đồ mới chuyển sang nàng ta: “Phải”.
Cô gái áo bào đen cười nhạt: “Một mình ngươi mà đủ sao?"
Đồ lạnh nhạt đáp: “Thử là biết chứ gì”.
Nói rồi nàng ấy biến mất.
Đồng tử cô gái áo bào đen rụt lại, chưa kịp ra tay thì đã bị một thanh kiếm đâm xuyên ngực.
Ầm!
Tiếng nổ vang lên. Vảy trên người nàng ta vụn vỡ thành bột phấn, kiếm của Đồ đâm thủng thân thể, đập nát nội tạng nàng ta.
Bốn bề lặng phắc như tờ.
Cường giả Chân Yêu tộc sững sờ.
Cô gái áo bào đen cũng vậy.
Tiểu Tịnh thì không khỏi nhìn Diệp Huyên. Má ơi, sao muội muội nào của đại ca cũng biến thái quá vậy?
So ra thì mình hơi "tạ" thì phải.
Cô gái áo bào đen nhìn Đồ đầy khó tin: “Ngươi...”
Đồ lạnh nhạt: “Đã thấy đủ chưa?"
Cô gái áo bào đen như người mất hồn: “Không thể nào... Sao ngươi có thể phá lớp phòng ngự của ta dễ dàng như vậy?!"
Bình luận facebook