• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (7 Viewers)

  • Chương 5693-5697

Chương 5693: Ta muốn hắn phải chết!

Đồ lạnh lùng: “Chỉ có một lý do, vì ngươi quá yếu!"

"A!"

Cô gái áo bào đen thét lên, thân thể run rẩy kịch liệt rồi nhòe đi, hóa thành một con yêu thú khổng lồ trước mắt mọi người.

Nó có hình dáng như con phượng, từ đầu đến chân đều đen tuyền, tỏa ra uy áp khủng khiếp.

Diệp Huyên thấy vậy thì nhíu mày.

Đã ăn kiếm của Đồ mà còn biến hình được sao?

Sống dai thật chứ!

Thấy Đồ nhìn mình, cô gái áo bào đen ngửa đầu gầm lên khiến siêu thời không sôi trào.

Mà Đồ chỉ nâng tay huơ kiếm.

Xoẹt!

Những người khác còn chưa kịp phản ứng thì đầu cô gái áo bào đen đã bay ra ngoài, máu bắn trăm trượng.

Thân thể yêu thú của nàng ta cũng khuỵu xuống.

Các cường giả Chân Yêu tộc đã hóa đá toàn bộ.

Chết rồi ư?

Chỉ thế thôi ư?

Tiểu Tịnh nhìn Đồ, lắc lắc đầu.

Mạnh quá!

Đồ lại nhìn sang cường giả Chân Yêu tộc. Bọn họ biến sắc, bỗng có một lão già bước ra, cung kính thi lễ với Đồ và Diệp Huyên: “Tham kiến Diệp công tử và cô nương!"

Diệp Huyên: “Ông đến từ Chân Yêu tộc?"

Lão già vội đáp: “Phải!"

Diệp Huyên: “Người vừa nãy là Tộc trưởng các người?"

Lão già lắc đầu: “Không, chỉ là... Thiếu tộc trưởng”.

Diệp Huyên: “Ông bước ra làm gì?"

Lão già vội nói: “Diệp công tử, đây chỉ là một hiểu lầm tai hại...”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không nghĩ vậy. Người của các ông muốn giết thư viện Quan Huyên của ta mà nói là hiểu lầm?"

Lão già cười khổ: “Chân Yêu tộc sẵn lòng xin lỗi Diệp công tử!"

Diệp Huyên lại lắc đầu, chưa kịp nói gì thì Đồ đã vung kiếm.

Xoẹt!

Lão già bay đầu.

Kiếm quang không dừng lại mà quét ngang một vòng, hàng loạt cái đầu của cường giả Chân Yêu tộc bay đi luôn.

Tất cả đều bị giết.

Bốn bề trở về yên tĩnh.

Đồ nói với Diệp Huyên: “Về thư viện một chuyến”.

Hắn cười đáp: “Được”.

Rồi hai huynh muội xoay người đi xuống.

Thấy Đồ nhìn mình, Tiểu Tịnh nói ngay: “Cùng phe! Cùng phe!"

Đồ mới thu tầm mắt về, biến mất cùng Diệp Huyên.

Tiểu Tịnh thở dài sau một hồi im lặng: “Khéo mình là đứa yếu nhất trong số muội muội của huynh ấy mất... Ài, nhức cái đầu ghê!"

...

Chân Yêu tộc.

Trong một đại điện nọ, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi mở mắt. Đó cũng là lúc một lão già hớt hơ hớt hải chạy vào bẩm báo: “Tộc trưởng! Thiếu tộc trưởng và nhóm Cổ trưởng lão đã...”

Bà ta thì thầm: “Ta biết rồi”.

Thế là lão già im lặng nhìn bà ta.

Người phụ nữ đứng dậy đi về phía cửa, nhìn về chân trời: “Không ngờ lần này nàng đi lại là vĩnh biệt. Đối phương tàn nhẫn xiết bao, trực tiếp xóa sổ, không cho nàng cơ hội bước vào Quy Khư Chi Địa!"

Lão già hạ giọng: “Ta đã điều tra, thanh niên kia tên là Diệp Huyên, là Viện trưởng thư viện Quan Huyên đến từ vũ trụ cùng tên”.

Thư viện Quan Huyên?

Người phụ nữ nhắm mắt lại: “Ta muốn hắn đền mạng!"

Lão già do dự: “Nhưng cô gái sau lưng hắn...”

Người phụ nữ không đáp, chỉ lặp lại: “Ta muốn hắn phải chết!"

Lão già im lặng.

Người phụ nữ: “Liên lạc lính đánh thuê của Thần Chủ cho ta, hỏi họ có đồng ý giao dịch lớn này hay không”.

Bà ta thoáng dừng lại: “Hai tỷ Bà Sa Tinh!"

Hai tỷ?!

Lão già biến sắc.

Không phải vì con số hai tỷ mà là vì đoàn lính đánh thuê của Thần Chủ . Bọn họ là những người rất đáng sợ sinh sống bên rìa vũ trụ, cấp thấp nhất cũng đã đến Đạo Pháp Cảnh.

Người phụ nữ nhìn lão: “Đi đi”.

Lão ta vội vàng thi lễ rồi xoay người biến mất.

Để lại người phụ nữ nhìn về chân trời với ánh mắt lạnh căm.
Chương 5694: Gấp siêu thời không.

Thư viện Quan Huyên.

Diệp Huyên và Đồ cùng nhau tản bộ trên quảng trường, nơi mười mấy nghìn học viên đang nghe giảng gần đó.

Bọn họ ngồi xếp bằng trong trật tự, không hề có một âm thanh ồn ã nào.

Giọng nói của vị Đạo sư bao trùm khắp tất cả nhờ có sự giúp đỡ của huyền khí.

Đồ ngắm nhìn một hồi, thì thầm: “Ban đầu khi huynh nói muốn xây dựng thư viện, ta cứ tưởng huynh nói đùa”.

Diệp Huyên cười: “Ta cũng không ngờ nó sẽ phát triển đến mức độ này”.

Thế lực của thư viện Quan Huyên hiện nay đáng sợ vô cùng, đã trải rộng đến mức chính bản thân hắn cũng không biết nó đã thâu tóm được bao nhiêu vũ trụ.

Nhiều quá đếm không xuể!

Nhưng từ đó cũng sinh ra nhiều vấn đề nên hắn đã cho ngừng khuếch trương quy mô, thay vào đó thì cùng nhóm Lý Bán Tri tập trung quản lý những vũ trụ hiện có thật tốt.

Bằng không cứ tiếp tục thôn tính thì cũng có ngày vỡ bụng!

Đồ: “Mấy hộ vệ bảo vệ huynh không tệ nhưng còn chưa đủ mạnh, cần ta giúp không?"

Diệp Huyên mừng như mở cờ trong bụng: “Tất nhiên rồi!"

Hắn biết Đồ đang nói về Quan Huyên Vệ.

Những người này do Thanh Khâu đích thân huấn luyện nên sức mạnh và tâm lý đều thuộc hàng đầu, nhưng nếu đem so với toàn bộ vũ trụ thì vẫn còn hơi yếu thế.

Giống như lần đối mặt với Chân Yêu tộc này chẳng hạn, thực lực của họ vẫn còn kém một phần.

Đồ nhìn quanh một phen, bình phẩm: “Thư viện cũng khá đấy, có thể phát triển tốt hơn”.

Rồi vươn tay vỗ vai Diệp Huyên bồm bộp.

Làm hắn không biết phải nói gì.

Rốt cuộc ta là đại ca hay tiểu đệ của muội đấy?

Đồ lại nói: “Đánh một trận đi!"

Không đợi Diệp Huyên đáp lại, nàng ấy đã mang hắn đến một vùng hư không khác.

Đồ nhìn vào mắt hắn: “Đến đây”.

Diệp Huyên tuy không muốn lắm nhưng vẫn không từ chối. Bàn tay hắn mở ra rồi nắm lại, lập tức khiến thời không xung quanh bị gấp lại.

Đồ vẫn bình chân như vại.

Diệp Huyên bước tới, rút kiếm chém ra.

Xoẹt!

Kiếm quang tuôn trào như thác.

Đồ cũng xuất kiếm!

Ầm!

Kiếm quang bùng nổ, cả Diệp Huyên lẫn kiếm bị đánh bay đi cả chục nghìn trượng.

Khi dừng lại, hắn chỉ biết cười khổ.

Đồ nói: “Phương pháp gấp của huynh không tệ, nhưng huynh còn có thể làm tốt hơn, như gấp siêu thời không chẳng hạn”.

Rồi nàng ấy đưa hắn tiến vào siêu thời không.

Diệp Huyên nhìn khắp nơi, hạ giọng nói: “Muốn gấp siêu thời không đâu phải chuyện dễ”.

Trước kia hắn cũng từng có ý định này, nhưng việc này thật sự là quá khó, cho dù thần hồn có được tăng cường lên nhiều lần vẫn không thể làm được.

Đồ nhìn bốn phía một lượt rồi gọi: “Ra đây!"

Diệp Huyên ngẩn ra.

Một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt cả hai.

Diệp Huyên hỏi: “Ông là ai?"

Ông lão mỉm cười: “Tại hạ là Siêu Thời Không Chi Chủ, chưởng quản không gian siêu thời không, xin bái kiến Diệp công tử”.

Ông ta làm sao lại không biết Diệp Huyên cho được.

Ai bảo hắn cứ thường xuyên lui tới làm chi.

Mà mỗi lần đều mang theo một muội muội khác nhau.

Cũng không biết hắn đào đâu ra mà nhiều vậy, đã thế ai nấy cũng đều đánh nhau rất giỏi.

Siêu Thời Không Chi Chủ ư?

Diệp Huyên trố mắt ra, hết nhìn ông ta đến nhìn Đồ, nghe nàng ấy nói: “Ông ta có cách giúp huynh”.

Hắn bèn ôm quyền với ông lão: “Vậy ta xin đa tạ tiền bối”.

Đối phương im lặng.

Còn chưa nói có giúp hay không cơ mà?!

Đồ nhìn ông ta: “Không ngại giúp việc nhỏ này chứ?"

Siêu Thời Không Chi Chủ cười: “Dĩ nhiên”.

Đừng nói chi nữ kiếm tu bí ẩn này, cho dù chỉ là Diệp công tử cũng đáng để kết giao, vì vậy ông ta cũng không làm khó dễ gì.

Dẫu sao thì với người đạt đến trình độ của họ, mạng lưới giao thiệp là tối quan trọng mà.

Quá mức quan trọng là đằng khác.

Hôm nay ông ta giúp Diệp Huyên, về sau nếu có việc cần, chẳng lẽ hắn lại mặt dày từ chối?

Siêu Thời Không Chi Chủ đi tới, cười nói: “Sở dĩ Diệp công tử không gấp được siêu thời không là vì cậu chưa thoát khỏi nó, giống như nhân vật trong trang giấy thì làm sao có thể gấp nó được chứ”.

Diệp Huyên: “Ý ông là ta phải tiến vào thời không Ám giới mới làm được?"

Ông lão: “Đúng thế”.

Thời không Ám giới!

Hắn đã cùng Thanh Nhi váy trắng đi đến đó, cũng biết rõ đó là nơi mình tạm thời chưa thể vào.

Ông lão chỉ cười: “Diệp công tử yên tâm, ta có quen biết với người đứng đầu thời không Ám giới, gã sẽ nể mặt thôi”.

Thời Không Ám Giới Chi Chủ: “...”

Diệp Huyên cười toe: “Vậy cảm ơn ông!"

Ông lão: “Chuyện nhỏ thôi”.

Sau đó đưa Diệp Huyên tiến vào thời không Ám giới.

Hắn vừa đặt chân vào đã cảm nhận được một thứ sức mạnh đáng sợ đến từ mật độ vật chất nơi này, khiến thân thể hắn hiện tại cũng khó lòng chịu đựng.

Nhưng khi Đồ đặt tay lên vai hắn, những vật chất kia lập tức tản ra.

Diệp Huyên thở phào một hơi.

Siêu Thời Không Chi Chủ nói: “Ám Giới Chủ, Diệp công tử đã đến rồi, còn không ra đây?"

Vừa dứt lời, đã có một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Gã liếc nhìn Siêu Thời Không Chi Chủ một cái rồi mới gật đầu với Diệp Huyên: “Diệp công tử”.

Diệp Huyên: “Ta muốn mượn thời không Ám giới để tu hành, không biết tiền bối có cho không?"
Chương 5695: Lỡ lời.

Ám Giới Chủ gật đầu: “Được”.

Thấy Diệp Huyên nhìn mình, ông lão nói: “Ta sẽ cho Diệp công tử một phương pháp tu luyện, giúp cậu dễ dàng dung nhập vào siêu thời không hơn, sau đó có thể gấp nó”.

Ông ta khép tay lại, để một tia sáng trắng bay vào đầu Diệp Huyên.

Ầm!

Thân hình hắn run lên khi một phương pháp tu luyện xuất hiện trong đầu.

Đó là cách gấp siêu thời không!

Một hồi sau, hắn mở mắt ra, như nghĩ đến điều gì mà hỏi hai người kia: “Hai vị đều là người Đạo Môn?"

Siêu Thời Không Chi Chủ gật đầu cười: “Chính xác”.

Người Đạo Môn!

Diệp Huyên im lặng, không ngờ hai người này đều là người Đạo Môn!

Xem ra nơi ấy có rất nhiều cường giả tuyệt thế không hề nổi danh.

Diệp Huyên lấy cái ấn kia ra hỏi: “Vậy hai vị biết thứ này không?"

Hai người kia thấy ấn thì liếc nhau một cái rồi thi lễ với hắn.

Diệp Huyên cười: “Có rất nhiều người Đạo Môn không biết nó ấy”.

Siêu Thời Không Chi Chủ cười khổ: “Ấn này đại diện cho chủ nhân... Diệp công tử có nó trong tay thì có thể xuyên qua bất kỳ thời không nào, bao gồm siêu thời không và thời không Ám giới”.

"Ồ?"

Diệp Huyên ngạc nhiên: “Làm vậy được luôn sao?"

Siêu Thời Không Chi Chủ: “Đúng vậy”.

Diệp Huyên thúc giục cái ấn trong tay, lập tức có thời không Ám giới chậm rãi lan tràn bốn phía.

Siêu Thời Không Chi Chủ cười: “Ấn này có khí tức của chủ nhân nên cực kỳ đặc biệt, có thể trấn áp bất kỳ ai trong Đạo Môn. Người ngoài không nhận ra có lẽ vì họ không biết chủ nhân là ai, bằng không tuyệt đối sẽ không phủ nhận... À, là không dám không nhận mới đúng”.

Diệp Huyên thắc mắc: “Vì sao lại thế?"

Siêu Thời Không Chi Chủ: “Chủ nhân tặng nó cho cậu chắc chắn có dụng ý riêng, mà ý chí của chủ nhân thường đại diện cho Thiên Đạo chí cao vô thượng, ai không tuân theo tức đang nghịch thiên tạo phản. Không phải ai cũng có thể chịu đựng nhân quả này đâu”.

Thiên Đạo chí cao vô thượng?

Diệp Huyên gật gù: “Ta hiểu rồi”.

Quả nhiên là vậy, chủ nhân bút Đại đạo đại diện cho ý chí Thiên Đạo.

Phải là người càng mạnh mới càng biết y đáng sợ nhường nào.

Diệp Huyên lại hỏi: “Nếu ta muốn gấp thời không Ám giới thì phải tiến vào thời không cao hơn nữa đúng không?"

Ám Giới Chủ gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Huyên: “Vậy đó là thời không nào? Hư Chân à?"

Ám Giới Chủ lắc đầu: “Đó chỉ là thời không cao cấp nhất được biết đến hiện nay mà thôi, nó nằm trên thời không Ám giới, là một nơi rất bí ẩn, ngay cả ta cũng không thể vào”.

Diệp Huyên quay phắt lại nhìn Đồ, nghe nàng ấy hỏi: “Muốn đi xem thử không?"

Hắn gật đầu: “Muốn”.

Siêu Thời Không Chi Chủ vội nói: “Chúng ta cũng muốn theo!"

Đồ gật đầu: “Được”.

Hai người kia nghe vậy thì mừng rỡ.

Đồ ngẩng đầu, vung tay, phóng một thanh kiếm bay vút đi.

Xoẹt!

Một lỗ hổng bị xé toạc trong thời không Ám giới, nàng ấy đưa mọi người biến mất.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Huyên chợt thấy có hàng loạt hình ảnh kỳ lạ lướt qua trước mắt, tựa như đến từ những thế giới nào đó, nhưng lướt qua quá nhanh nên hắn không nhìn rõ.

Sau đó tất cả hình ảnh biến mất.

Bốn người xuất hiện trong một vùng thời không kỳ lạ ngập trong sương mù và ánh sao kỳ quặc.

Siêu Thời Không Chi Chủ và thời không Ám giới biến sắc khi nhận ra thân thể đang dần biến mất.

Họ vội vận sức mạnh, rồi kinh hãi phát hiện làm vậy cũng vô ích.

Đồ vung tay lên, kiếm quang tản ra khiến thời không rúng động rồi lan tỏa khắp nơi.

Hai người kia thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Đồ tò mò nhìn ngó: “Đây là thời không Hư Chân sao Thanh Nhi?"

Đồ gật đồ: “Phải, nơi này nửa thật nửa giả. Mật độ vật chất thời không rất đậm đặc, còn có thể xóa sổ tất cả, chỉ có một ít sinh linh đặc biệt mới sống được”.

Nàng ấy chỉ vào những ngôi sao ở xa: “Thấy chúng không?"

Diệp Huyên gật đầu: “Thấy”.

Đồ: “Chúng đến từ mấy chục tỉ năm trước”.

Diệp Huyên sửng sốt.

Đồ giải thích: “Đó là lúc thời không này ra đời, cắn nuốt mọi thứ. Những ngôi sao kia là những hành tinh bị nó thôn phệ. Bây giờ huynh thấy ánh sáng của chúng, nhưng bản thể của chúng đã bị xóa sổ từ mấy chục tỉ năm trước rồi”.

Diệp Huyên im lặng.

Bỗng nhiên có một luồng khí tức khủng khiếp xuất hiện từ đâu không biết mà đang lan tràn đến gần.

Diệp Huyên đanh mặt lại. Hắn chưa từng cảm nhận uy áp nào đáng sợ như vậy!

Đồ kéo tay hắn: “Cần gì phải sợ? Có tỷ ở đây bảo vệ rồi!"

"Hả?"

Thấy Diệp Huyên tròn mắt ngó mình, Đồ quay mặt đi: “Ta lỡ lời”.

Diệp Huyên: “...”
Chương 5696: Điều tra!

Này mà là lỡ lời à?

Mặt Diệp Huyên đen sì.

Nha đầu này rõ ràng đang xem hắn như đệ đệ chứ còn gì nữa!

Không được! Gì chứ bối phận là không có ngang ngược như vậy được!

Luồng khí tức khủng khiếp kia vẫn lởn vởn xung quanh, nhưng đối phương không hề hiện thân.

Đồ lạnh lùng trừng mắt: “Cút!"

Nàng ấy vung tay lên, phóng một thanh kiếm bay véo ra.

Xoẹt!

Có tiếng xé rách vang lên khi thời không Hư Chân bị thủng một lỗ lớn, sau đó là tiếng hét thảm thiết vọng đến từ nơi rất xa.

Khí tức kia lập tức biến mất.

Siêu Thời Không Chi Chủ và Ám Giới Chủ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì khí tức kia thật là đáng sợ!

Nếu đối phương ra tay thì bọn họ chỉ có con đường chết.

Hai người nhìn nhau, chỉ thấy được nỗi sợ hãi và bất lực trong mắt người kia.

Bất lực sâu đậm!

Họ vốn cho rằng mình đã là cường giả đứng đầu, gần như không có đối thủ trừ một vài người đặc biệt, nhưng bây giờ lại phát hiện ra trên đời này còn quá nhiều cường giả chưa được biết đến.

Chỉ là họ chưa tiếp xúc được đến độ cao ấy mà thôi.

Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!

Hai người buông tiếng thở dài trong lòng, cảm thán câu nói "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" quả nhiên là đúng.

Diệp Huyên lên tiếng: “Thanh Nhi, ban nãy là gì vậy?"

Đồ từ tốn giải thích: “Một sinh linh đặc thù sống tại đây, nó thấy chúng ta đến gần địa bàn nên đang uy hiếp thôi”.

Diệp Huyên thì thầm: “Ra là thế”.

Đồ: “Đi thôi”.

Rồi nàng ấy đưa mọi người về lại thời không Ám giới.

Đồ nói với Diệp Huyên: “Huynh tu luyện đi”.

Hắn gật đầu: “Được”.

Rồi ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện tâm pháp siêu thời không kia.

Mục đích chính của nó là giúp hắn hiểu rõ về siêu thời không rồi dung nhập vào nó, tuy nhiên cho dù có làm được thì cũng chưa thể gấp lại, bởi vì khi ấy lại cần phải tiến vào thời không Ám giới.

Việc này với hắn mà nói còn dễ hơn ăn cháo!

Đồ nhìn Diệp Huyên tu luyện với nụ cười trên môi.

Siêu Thời Không Chi Chủ và Ám Giới Chủ liếc nhau một cái rồi lui xuống.

...

Bờ vực vũ trụ.

Một cô gái lẳng lặng đứng trên đỉnh tòa tháp cheo leo vạn trượng, sau lưng là áo choàng đen tung bay theo gió.

Bên hông nàng giắt một thanh loan đao.

Một người đàn ông đeo mặt nạ bạc xuất hiện, nhăn nhở cười: “Báo cáo lão đại, có một đơn hàng trị giá hai tỷ Bà Sa Tinh! Hai tỷ lận! Ha ha ha!"

Hai tỷ?!

Cô gái quay lại. Nàng cũng đeo mặt nạ nhưng chỉ che nửa bên mặt, dù vậy cũng có thể nhìn ra là một trang mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

"Hai tỷ?"

Nàng lãnh đạm hỏi: “Khách hàng là ai?"

Người đàn ông: “Chân Yêu tộc”.

Chân Yêu tộc?

Cô gái nhíu mày. Chân Yêu tộc cũng có chút tiếng tăm, nàng đã từng nghe qua.

Tổ tiên họ từng đặt chân ở vũ trụ Biên Duyên này, lại xây dựng được danh tiếng không nhỏ.

Một hồi sau, cô gái đeo mặt nạ lại hỏi: “Giết ai?"

Người đàn ông cười gian: “Một người tên Diệp Huyên, hình như là Viện trưởng thư viện Quan Huyên gì đấy”.

Diệp Huyên?

Cô gái nhíu mày. Nàng chưa nghe qua cái tên này bao giờ.

Người đàn ông: “Loại chuyện vặt này, lão đại để ta đi là được”.

Cô gái nhìn gã: “Điều tra theo quy củ trước”.

Người đàn ông nhếch mép: “Cần gì? Hắn không đến từ bờ vực vũ trụ, chưa kể...”

Cô gái đeo mặt nạ ngắt lời: “Điều tra!"

Người đàn ông hừ cười một tiếng: “Được thôi”.

Rồi xoay người biến mất ở nơi xa.

Cô gái ngẩng đầu nhìn về phương xa, thấy một cung điện nguy nga cao tận mấy chục nghìn trượng, sừng sững đứng giữa tinh không, trên đỉnh là một bản đồ khổng lồ.

Nàng thì thầm sau một hồi lặng im: “Đạo Cung...”

...

Người đàn ông kia triệu tập một lão già để cùng gã đi đến vũ trụ Tiểu Quan.

Trên đường đi, gã toét miệng cười: “Hai tỷ Bà Sa Tinh... Con số khổng lồ vãi! Bọn Chân Yêu tộc này chịu chơi thật đấy!"

Lão già thấp giọng nói: “Bọn họ đã dám bỏ ra ngần ấy tiền thì người tên Diệp Huyên kia hẳn cũng không tầm thường”.

Người đàn ông khinh thường: “Tất nhiên rồi! Nhưng dù sao cũng chỉ đến từ vũ trụ nhỏ thì có thể phi phàm đến đâu được?"

Lão già tỏ vẻ do dự: “Tam thống lĩnh à, ta thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Vũ trụ bao la vô bờ, kỳ nhân dị sĩ đếm không hết, lính đánh thuê Thần Chủ chúng ta tuy không sợ người ngoài nhưng...”

Người đàn ông phẩy tay: “Biết rồi!"

Sau đó hóa thành một tia sáng biến mất ở nơi xa.

Để lại lão già thấp giọng thở dài.

...

Thời không Ám giới.

Diệp Huyên vẫn còn đang tu luyện, hiện đang thử nghiệm gấp siêu thời không, đã bắt đầu có kết quả.

Hắn đã xếp một một mảnh siêu thời không nhỏ rồi.

Thành công rồi hắn mới phát hiện ra sức mạnh ẩn chứa trong đó không phải là thứ thời không hiện hữu có thể mơ đạt đến.

Khủng khiếp đến vậy đấy!

Ngoài cảm thấy kinh khủng ra, hắn càng thấy hưng phấn hơn.

Bởi hắn đã gấp được siêu thời không!
Chương 5697: Mấy đứa ất ơ.

Đồ đi đến gần, nhìn hắn một hồi rồi hỏi: “Huynh thấy thế nào?"

Diệp Huyên cười vui vẻ: “Rất tốt!"

Nàng ấy gật gù: “Mật độ siêu thời không cao hơn thời không hiện hữu rất nhiều, nếu huynh có thể gấp nó lại thì phương pháp gấp sẽ càng trở nên kinh khủng. Với lại không biết huynh có nhận ra chưa, gấp thời không hiện hữu ở thời không Ám giới sẽ càng dễ dàng hơn”.

Diệp Huyên ngẩn ra rồi vội làm thử, sau đó thì đực mặt ra.

Đồ nói đúng! gấp thời không hiện hữu ở thời không Ám giới quả thật đơn giản hơn rất nhiều!

Hắn tò mò hỏi: “Tại sao vậy nha đầu?"

Đồ: “Vì huynh đã vượt qua hai tầng thời không, nói đơn giản hơn là áp chế Duy Độ”.

Áp chế Duy Độ!

Diệp Huyên hỏi sau một thoáng ngần ngừ: “Muội đã đến thế giới Hư Chân rồi phải không?"

Đồ lắc đầu: “Vẫn chưa”.

Diệp Huyên: “Nhưng sắp?"

Đồ gật đầu.

Diệp Huyên không hỏi nữa, tự hiểu rằng Đồ sẽ ở bên hắn thêm một thời gian ngắn nữa rồi rời đi.

Ai nấy đều đi đến thế giới Hư Chân cả rồi!

Hắn thở dài trong lòng.

Lại nghe Đồ nói: “Ta ở lại thêm chút nữa mới đi”.

Hắn bèn cười: “Tốt quá”.

Đồ gật đầu: “Ta cũng có thể thấy Tín Ngưỡng Chi Lực của huynh đang tăng lên từng phút từng giây. Nó rất mạnh, nên huynh phải học cách khống chế, đừng để bị nó phản phệ”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Phản phệ?"

Đồ: “Cũng chính là lệ thuộc. Tín Ngưỡng Chi Lực cũng là sức mạnh nhưng lại đến từ chúng sinh, hậu quả rất lớn của nó là nếu có ngày tín ngưỡng này sụp đổ trong lòng chúng sinh, sức mạnh của huynh - vốn đến từ tín ngưỡng của họ - sẽ bị hủy đi theo”.

Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết rồi”.

Nếu có ngày tín ngưỡng trong lòng người vũ trụ Quan Huyên sụp đổ thì Nhân Gian Chi Lực của hắn cũng sẽ biến mất tăm.

Đồ lại nói: “Sức mạnh phải đến từ bản thân mới là tốt nhất. Huynh có thể phát triển Tín Ngưỡng Chi Lực, nhưng đừng quá dựa dẫm vào nó”.

Diệp Huyên cười: “Ta biết rồi”.

Đồ: “Vậy huynh tu luyện cho tốt đi”.

Diệp Huyên gật đầu, lại mở tay ra, tiếp tục gấp siêu thời không.

Dưới nỗ lực không ngừng nghỉ này, động tác của hắn ngày càng thành thạo.

Một ngày nọ, hắn đang tu luyện thì chợt nhíu mày, sau đó thoắt cái biến mất.

Thư viện Quan Huyên.

Thấy Diệp Huyên xuất hiện, Lý Bán Tri chỉ về phía chân trời: “Có người đến tìm ngươi đấy!"

Hắn ngẩng đầu nhìn theo, thấy một Người đàn ông và một Lão già đứng đó. Người đàn ông đeo mặt nạ nên không thấy mặt mũi.

Diệp Huyên khẽ cau mày rồi trực tiếp xuất hiện trước mặt họ: “Hai vị là ai?”

Gã quan sát hắn một hồi, cười hỏi: “Ngươi chính là Diệp Huyên, Viện trưởng thư viện Quan Huyên?"

Hắn gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông: “Có ngươi bỏ ra hai tỷ Bà Sa Tinh để giết ngươi đấy”.

Diệp Huyên: “Chân Yêu tộc sao?"

Dù sao thì chỉ có bọn này là đang có thù oán với hắn.

Người đàn ông cười: “Chính xác”.

Diệp Huyên cong môi: “Vậy sao còn chưa ra tay đi?"

Người đàn ông: “Trông ngươi tự tin nhỉ?"

Diệp Huyên: “Ta thấy được sát ý trong mắt ngươi, chứng tỏ ngươi đã đồng ý với Chân Yêu tộc rồi đúng không?"

Người đàn ông cười: “Chính xác”.

Diệp Huyên gật đầu rồi bất ngờ thọc tay phải ra, nắm chặt lại, siêu thời không lập tức bị hắn gấp lại.

Rồi hắn bước tới, rút kiếm chém ra.

Vào giây phút hắn ra tay, thư viện Quan Huyên cũng đã khởi động đại trận.

Khóe miệng Người đàn ông cong lên giận dữ, nhưng sau đó gã biến sắc khi nhận ra đường kiếm này không đơn giản chút nào.

Gã không kịp đề phòng, chỉ có thể phòng thủ bị động, vung tay gọi một tấm khiên ánh sáng che chắn trước người.

Uỳnh!

Đường kiếm của Diệp Huyên lia tới chém vỡ tấm khiên. Người đàn ông bay xa tận mấy trăm nghìn trượng, khi vừa dừng lại thì Diệp Huyên đã xuất hiện sau lưng, cắm kiếm vào giữa trán gã.

Giết trong nháy mắt!

Người đàn ông đờ đẫn nhìn về phương xa: “Sao lại thế...”

Diệp Huyên quay lại nhìn gã: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta yếu lắm?"

Người đàn ông gằn giọng: “Ta là Tam đương gia của hội lính đánh thuê Thần Chủ ở vũ trụ Biên Duyên! Ngươi dám đụng vào ta thử xem?!"

Diệp Huyên đi đến trước mặt gã: “Vậy ngươi biết ta là ai không? Ta là con của Kiếm chủ áo xanh, là đại ca của Thiên Mệnh vô địch, huynh đệ kết nghĩa của Tiêu Dao kiếm tu cả đời cầu bại... Ta còn phải sợ lính đánh thuê các ngươi?"

Người đàn ông nhìn hắn: “Kiếm chủ áo xanh, Thiên Mệnh vô địch, kiếm tu cầu bại cái mẹ gì? Ông đây chưa từng nghe qua, mi đang kể tên mấy đứa ất ơ đấy à?"

Diệp Huyên im luôn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom