Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5702-5705
Chương 5702: Phải đổi tên!
Diệp Huyên nhìn Vũ Trụ Thư trong tay, im lặng không nói một lời!
Đẩy tai hoạ cho người khác!
Người đến chắc chắn là cường giả mà Đạo Cung không thể chống lại!
Hắn có muốn không?
Đương nhiên là có!
Hắn sợ gì chứ?
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn!”
Vũ Trụ Thư này vừa khéo có thể để trong thư viện Quan Huyên, đương nhiên là phải đổi tên!
Hắn vĩ đại không vụ lợi như thế, muốn có chút lợi ích cũng đâu quá đáng?
Lúc này, một người đàn ông trung niên tóc tai rối bời xông vào trong, cường giả Đạo Cung ở xung quanh kéo đến, nhưng lại bị Cung chủ ra hiệu cho lui xuống.
Người đàn ông nhìn thẳng về phía Vũ Trụ Thư trong tay Diệp Huyên, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đưa đây!”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông, sau đó nói: “Ông đang mơ mộng viển vông à?”
Người đàn ông thoáng sửng sốt, sau đó, ông ta há miệng cười: “Là ai cho ngươi can đảm đó vậy?”
Dứt lời, tay phải ông ta siết chặt thành quyền muốn ra tay, lúc này, Đồ đột nhiên biến mất!
Con ngươi người đàn ông co lại, tay phải của ông ta đánh ra một phát!
Ầm!
Cú đấm này kéo theo một lực lượng đáng sợ, toàn bộ lầu các thoáng chốc vỡ vụn!
Nhưng ngay đó, xung quanh yên tĩnh trở lại!
Lúc này, Đồ đã ở sau lưng người đàn ông, mà giữa chân mày ông ta đang cắm một thanh kiếm!
Một thanh kiếm!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Cung chủ lập tức trở nên vô cùng nặng nề!
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin: “Đây…”
Đồ đang muốn ra tay thì Diệp Huyên đột nhiên vung tay áo, một tia kiếm quang loé lên ở chỗ cổ họng của người đàn ông!
Vụt!
Đầu của người đàn ông rơi xuống, máu tươi bắn tung toé.
Diệp Huyên nhìn về phía Đồ, cười nói: “Chuyện thêm một đao kết liễu thế này cứ giao cho ta!”
Đồ gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên cất Vũ Trụ Thư, sau đó nhìn về phía Cung chủ: “Cung chủ, sau này ta muốn mở thư viện ở vũ trụ Biên Duyên, thư viện của ta tên là thư viện Quan Huyên, khi đó mong Cung chủ có thể chiếu cố!”
Cung chủ nhìn Diệp Huyên: “Đương nhiên rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì cảm ơn nhé!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Đồ: “Chúng ta đi thôi!”
Đồ gật đầu, hai huynh muội bèn muốn rơi đi, lúc này, Cung chủ đột nhiên nói: “Diệp công tử, cậu không tò mò ông ta là ai sao?”
Diệp Huyên nhìn thi thể của người đàn ông phía xa, sau đó nói: “Không có hứng thú!”
Cung chủ trầm giọng nói: “Lai lịch của người này thật sự không đơn giản đâu!”
Diệp Huyên cười nói: “Lai lịch của ta cũng không đơn giản!”
Cung chủ im lặng.
Đồ đột nhiên nói: “Ông ta là người của thế lực nào? Để ta đi giết!”
Diệp Huyên: “…”
Cung chủ hơi do dự, sau đó nói: “Là Tiên Thánh Điện, một thế lực thần bí và cổ xưa, lúc trước thế lực của Đạo Môn ở vũ trụ Biên Duyên cũng là bị bọn họ đánh bại!”
Đạo Môn cũng bị đánh bại!
Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày: “Lợi hại đến thế à?”
Cung chủ gật đầu: “Đúng thế! Thế lực này vô cùng cổ xưa, trong điện đều là những tên điên hiếu chiến. Năm đó bọn họ giao chiến với Đạo Môn hơn nghìn năm, cuối cùng, thế lực Đạo Môn ở nơi này đã bị bọn họ giết sạch!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta giết người của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ trả thù ta đúng không?”
Cung chủ nhìn Diệp Huyên, nàng ta rất muốn nhắc nhở là người không phải hắn giết!
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Thanh Nhi, chúng ta đi thôi!”
Đồ gật đầu.
Hai người bèn rời đi.
Cung chủ nhìn hai huynh muội rời đi, trong lòng vẫn vô cùng rung động.
Người phụ nữ kia mạnh đến mức vô lý!
Hai huynh muội vừa rời khỏi Đạo Cung, một khí thế cổ xưa lập tức bao phủ lấy bọn họ!
Thấy thế, Diệp Huyên cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn lên, sâu trong tinh không xuất hiện một hư ảnh to lớn!
Hư ảnh nhìn Diệp Huyên và Đồ, không nói một lời.
Đồ nhìn thoáng qua hư ảnh: “Đến đây mà trả thù!”
Hư ảnh cười khẽ: “Được thôi!”
Sau đó, ông ta lặng lẽ rời đi!
Diệp Huyên nhìn về phía Đồ, Đồ lại nói: “Ca ca, ta phải đi rồi!”
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt!
Khi nãy muội vừa bảo người ta cứ đến trả thù, sau đó muội lại muốn đi?
Muội đang làm hại ca ca à?
Đồ cười khổ: “Ta vốn muốn ở lại thêm một khoảng thời gian, nhưng đột nhiên có chuyện, cho nên ta phải đi trước!”
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
Đồ nghiêm túc đáp: “Chuyện ở thế giới Hư Chân!”
Diệp Huyên còn muốn hỏi gì đó, Đồ lại cười nói: “Ca ca, đợi ta giải quyết xong sẽ lại đến tìm huynh!”
Nói xong, nàng ấy biến thành một tia kiếm quang biến mất phía cuối chân trời.
Đi rồi!
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Nha đầu này chắc chắn là đang gài bẫy hắn!
Nhưng theo lý mà nói thì chuyện này không bình thường chút nào! Phải biết rằng khi nãy nha đầu này còn định cùng hắn đi tới Tiên Thánh Điện gì đó mà!
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó xoay người trở lại Đạo Cung!
Thấy Diệp Huyên trở lại, Cung chủ hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Diệp công tử…”
Diệp Huyên cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn tìm hiểu thêm về Tiên Thánh Điện gì đó thôi!”
Cung chủ thuận miệng hỏi: “Không phải khi nãy cậu nói không có hứng thú…”
Nói đến đây, nàng ta như nghĩ đến điều gì, lập tức dừng lại.
Cung chủ im lặng một lát, sau đó nói: “Cô nương kia…”
Diệp Huyên cười nói: “Nàng phải đi giải quyết một vài chuyện, mấy ngày sau sẽ trở về!”
Cung chủ im lặng!
Diệp Huyên cười nói: “Cung chủ, nói về Tiên Thánh Điện này trước đi!”
Cung chủ gật đầu: “Ở Tiên Thánh Điện này, có lẽ chỉ có bốn vị Tiên Thánh kia là có thể mang đến uy hiếp cho Diệp công tử! Sau Đạo Pháp Cảnh chính là Tiên Thánh, mà Tiên Thánh Điện có bốn cường giả Tiên Thánh. Đương nhiên đây là con số của mấy trăm nghìn năm trước, còn bây giờ, ta cũng không biết trong điện bọn họ có bao nhiêu cường giả rồi nữa!”
Tiên Thánh!
Diệp Huyên im lặng.
Với thực lực của hắn bây giờ, Đạo Pháp Cảnh đã hoàn toàn không thể uy hiếp gì đến hắn rồi, nhưng Tiên Thánh Cảnh, hắn chưa từng giao thủ, cũng khó nói lắm!
Cung chủ tốt bụng nhắc nhở: “Diệp công tử, cô nương kia đối mặt với Tiên Thánh Điện có lẽ là không có vấn đề!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta biết!”
Cung chủ gật đầu, không nói gì nữa.
Diệp Huyên cười nói: “Tạm biệt!”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi!
Chương 5703: Ngươi lạc đề rồi!
Hắn quyết định phải tu luyện Vũ Trụ Thư, mà muốn tu luyện thì phải đi lấy Tiểu Tháp về trước đã!
Bây giờ Tiểu Tháp vẫn còn đang ở chỗ Tiểu Tịnh!
Thấy Diệp Huyên rời đi, Cung chủ hơi nhíu mày, nhưng nàng ta cũng không nghĩ nhiều mà xoay người rời đi!
Vì chuyện này đã không liên quan đến nàng ta nữa rồi!
Dù đã đưa Vũ Trụ Thư cho người khác, nhưng nàng ta cũng đã nhớ nội dung bên trong!
Sở dĩ nàng ta đưa cho Diệp Huyên thật ra là vì muốn tránh hoạ.
Lúc Vũ Trụ Thư chưa được mở ra, đặt ở Đạo Cung rất an toàn, nhưng bây giờ Vũ Trụ Thư đã bị mở ra, thì đã không còn an toàn nữa rồi!
Vì thế, nàng ta mới dứt khoát đưa cho người khác!
…
Sau khi quay về thư viện Quan Huyên, Diệp Huyên lập tức đi tìm Tiểu Tịnh, lúc này, Tiểu Tịnh còn đang tu luyện trong Tiểu Tháp!
Diệp Huyên cũng không làm phiền nàng ta, hắn thu hồi Tiểu Tháp, cũng không làm ảnh hưởng đến Tiểu Tịnh.
Diệp Huyên tìm một nơi yên tĩnh, sau đó bắt đầu tu luyện tâm pháp Vũ Trụ!
“Tâm pháp Vũ Trụ!”
Vào lúc Diệp Huyên đang muốn tu luyện, bút Đại đạo đột nhiên cất lời: “Không ngờ cậu lại lấy được tâm pháp này!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Huynh biết nó à?”
Bút Đại đạo nghiêm túc nói: “Tâm pháp này cũng là do ta viết ra! À không phải, là chủ nhân dùng ta để viết ra!”
Diệp Huyên đen mặt: “Sao trước kia huynh lại không nói?”
Bút Đại đạo đáp: “Cậu cũng đâu có hỏi!”
Diệp Huyên càng sa sầm mặt hơn!
Mẹ kiếp!
Bút Đại đạo này đúng là lúc nào cũng mang suy nghĩ tạo phản!
Bút Đại đạo nói: “Năm đó chủ nhân viết Vũ Trụ Thư này cho một người đặc biệt, không ngờ cậu lại có thể lấy được nó!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Người đặc biệt nào?”
Bút Đại đạo đáp: “Không biết!”
Diệp Huyên cau mày.
Bút Đại đạo nói tiếp: “Cậu điều động đạo ấn để tu luyện tâm pháp này đi, sẽ có điều bất ngờ đấy!”
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó lập tức sử dụng đạo ấn, sau đó lại điều động tâm pháp Vũ Trụ. Ngay sau đó, con ngươi của hắn chợt co lại, vì hắn phát hiện dưới sự giúp đỡ của đạo ấn, toàn bộ linh khí trong Tiểu Tháp đều kéo về phía hắn tựa như thuỷ triều!
Diệp Huyên sửng sốt.
Bút Đại đạo nói: “Đạo ấn này có hơi thở của chủ nhân, cậu mượn nó tu luyện, tốc độ có thể nhanh hơn gấp mười lần!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn đạo ấn trong tay, hé miệng cười: “Đúng là bảo bối!”
Bút Đại đạo đáp: “Đương nhiên, thứ này không chỉ tượng trưng cho thân phận ở Đạo Môn mà nó còn là một cái chìa khoá!”
Chìa khoá!
Diệp Huyên cau mày: “Chìa khoá gì cơ?”
Bút Đại đạo không đáp!
Lúc này, Tiểu Tháp chợt cất lời: “Tiểu chủ, lập trường của bút Đại đạo này không được kiên định cho lắm, người phải cẩn thận, đừng để đến lúc chúng ta xảy ra mâu thuẫn với chủ nhân bút Đại đạo lại bị nó đâm một đao sau lưng!”
Bút Đại đạo: “…”
Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Bút, ta cảm thấy hình như chúng ta đánh giá huynh hơi thấp! Huynh biết cũng nhiều chuyện lắm đấy!”
Bút Đại đạo nói: “Đây chính là một cái chìa khoá, năm đó lúc chủ nhân du hành vũ trụ có để lại một vài thứ ở một vài chỗ, đạo ấn này chính là thứ để mở nó ra!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Để lại ở những nơi nào?”
Bút Đại đạo đáp: “Ta cũng không rõ vị trí cụ thể!”
Diệp Huyên cau mày.
Bút Đại đạo cười khổ: “Thật sự là ta không rõ lắm! Lúc ngài ấy để lại ta cũng không có mặt! Còn nữa, dù ta là bút Đại đạo, nhưng chủ nhân cũng không thường xuyên mang ta theo, cậu có thể ngày ngày mang theo một cây bút bên ngoài không? Bình thường ta đều ở trong phòng sách của chủ nhân!”
Diệp Huyên im lặng.
Hình như địa vị của bút Đại đạo này đúng là không được cao lắm!
Bút Đại đạo nói tiếp: “Nói tới nói lui, thật ra ta chỉ là một cây bút, một cây bút hơi đặc biệt, chỉ thế thôi!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Vậy sau này huynh có dự tính gì?”
Bút Đại đạo đáp: “Tạm thời đi theo cậu!”
Diệp Huyên đen mặt.
Bút Đại đạo cười khổ: “Yên tâm, ta sẽ không phản bội cậu đâu. Hơn nữa, cậu cũng không cần quan tâm đến điều này. Ta chỉ là một cây bút, dù có phản bội cũng không ảnh hưởng gì đến cậu! Ngược lại, ta cảm thấy cậu nên cẩn thận hơn với Tiểu Tháp!”
Tiểu Tháp lập tức nổi giận: “Đồ phản bội, ngươi có ý gì?”
Bút Đại đạo lạnh nhạt đáp: “Không có ý gì cả, ta chỉ nhắc nhở thôi mà!”
Tiểu Tháp cười nhạt: “Nhớ năm đó, ta cùng chủ nhân trải qua vô số sinh tử, ta và chủ nhân có quan hệ đồng sinh cộng tử. Mà khi đó, dù cuộc sống khốn khổ, ta cũng chưa từng phản bội chủ nhân. Bây giờ cuộc sống cũng dần tốt hơn rồi, sao ta có thể phản bổi chủ nhân vào lúc này được? Hiện tại ta còn đi theo Tiểu chủ, trong triều đại này, Tiểu Tháp ta cũng có thể xem là nguyên lão của nhà họ Dương rồi đúng không? Ở nhà họ Dương, ta không có công lao cũng có khổ lao mà? Ta muốn có được chút lợi ích là quá đáng sao? Hả? Hả?”
Diệp Huyên đen mặt: “Lợi ích hay không lợi ích cái gì, Tiểu Tháp, ngươi lạc đề rồi!”
Tiểu Tháp cạn lời.
Mẹ kiếp!
Tên này giả vờ nghe không hiểu!
Chương 5704: Không phụ
Phải công nhận rằng đúng là Tiểu Tháp đang muốn xin chút lợi ích.
Nhưng tiếc là vị Tiểu chủ này như yêu tinh vậy, dứt khoát giả vờ không hiểu.
Không có gì hết!
Gặp phải người vô liêm sỉ, nó cũng chẳng có cách nào.
Tiểu Tháp đột nhiên cảm thấy bất lực.
Diệp Huyên cười bảo: “Tiểu Tháp, lần sau gặp Thanh Nhi váy trắng nhất định sẽ bảo muội ấy cải tạo ngươi”.
Nghe vậy, Tiểu Tháp vui mừng khôn xiết: “Tiểu chủ, vậy ta cảm ơn người trước nhé”.
Lợi ích mà nó muốn đương nhiên là cải tạo.
Đã lâu lắm rồi nó không được cải tạo kể từ lần trước.
Nó cảm thấy cần phải cải tạo lại thì mới có thể thể hiện được giá trị của Tiểu Tháp này, nếu không lâu dần nó sẽ bị đào thải.
Thấy Tiểu Tháp chuyển chủ đề sau đó còn được lợi ích, Tiểu Bút không nói nên lời.
Mẹ kiếp!
Đánh giá thấp cái tháp rách này rồi.
Lần này thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Từ khi Tiểu Tháp bắt đầu đọc sách, trí tuệ đã phát triển hơn nhiều.
Sau này phải đề phòng mới được.
Lúc này Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Bút, chủ nhân của huynh trước đây có từng viết thứ gì cực kỳ lợi hại không?”
Tiểu Bút im lặng một lúc rồi đáp: “Ngoài Vũ Trụ Thư thì còn Thái Sơ Thư nữa”.
Diệp Huyên cười ngoác miệng: “Chắc chắn huynh biết nội dung là gì đúng không?”
Nhưng Tiểu Bút lại nói: “Ta không biết”.
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Tại sao?”
Tiểu Bút trầm giọng đáp: “Quyển Thái Sơ Thư ấy không được viết bằng bút”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Không viết bằng bút thì viết bằng gì?”
Tiểu Bút nói: “Dù sao cũng không phải bút”.
Diệp Huyên không nói nên lời.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, cậu đừng làm khó hắn nữa. Ở Đạo Môn, hắn chẳng có địa vị gì cả đâu”.
Diệp Huyên chỉ cười, không để ý đến Tiểu Tháp.
Hắn giữ bút Đại Đạo lại đương nhiên là có mục đích, bút Đại Đạo ở bên hắn có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo sẽ có thể chú ý đến hắn bất cứ lúc nào, đây cũng là điều hắn cần.
Dù sao chủ nhân bút Đại Đạo đại diện cho trật tự cũ, mà hiện giờ đối phương còn giao quyền quản lý cho hắn, hắn và chủ nhân bút Đại Đạo sau này là kẻ thù hay bạn bè còn chưa biết được.
Diệp Huyên không nghĩ nhiều, tiếp tục tu luyện.
Có đạo ấn, hắn bắt đầu tu luyện tâm pháp Vũ Trụ này, thực sự quá đáng sợ.
Ngoài tu luyện tâm pháp Vũ Trụ này, hắn còn tu luyện thêm thuật thần thông kia nữa, thuật thần thông đó cải thiện bản thân rất tốt, có thể dùng từ khiếp khủng để hình dung.
Về huyền thần kỹ kia, tạm thời hắn không tu luyện, thực ra là hiện giờ hắn chưa thể tập trung vào nó được.
Mà lúc này, Tiểu Tịnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta quan sát hắn rồi cười: “Ca, ta có thể tu luyện tâm pháp này cùng huynh được không?”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Tịnh cười đáp: “Được”.
Nói xong hắn chỉ tay, một luồng ánh sáng trắng bay vào đầu mày của Tiểu Tịnh.
Cả cuốn Vũ Trụ Thư!
Hắn không hề keo kiệt đối với Tiểu Tịnh.
Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.
Một lúc sau, Tiểu Tịnh từ từ mở mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười: “Cảm ơn ca”.
Diệp Huyên hỏi: “Có thiếu tiền tu luyện không?”
Tiểu Tịnh vội gật đầu: “Thiếu ạ”.
Diệp Huyên xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Tiểu Tịnh: “Giữ lấy mà dùng!”
Tiểu Tịnh chớp mắt: “Ca, sao lần này huynh dễ thương lượng thế?”
Diệp Huyên cười: “Đi tu luyện đi”.
Tiểu Tịnh gật đầu rồi quay người rời đi, khi quay người, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ phức tạp.
Nàng ta đã từng hứa với Diệp Huyên, thư viện không phụ nàng, nàng sẽ không phụ thư viện!
Thực ra có thể hiểu là Diệp Huyên không phụ nàng thì nàng sẽ không phụ thư viện!
Bây giờ nàng ta có thể dựa vào thư viện để nâng cao chính mình, Diệp Huyên biết rất rõ điều này nhưng hắn không chỉ không đề phòng mà còn giúp đỡ nàng ta đủ kiểu.
Đây là tình nghĩa, cũng là món nợ ân tình!
Hầy.
Tiểu Tịnh bỗng thầm thở dài.
Sau khi Tiểu Tịnh đi, Diệp Huyên lại tiếp tục tu luyện.
…
Đạo Cung.
Ngày hôm nay có một người phụ nữ tới Đạo Cung, nàng ta chính là nhóm trưởng của nhóm lính đánh thuê Thần Chủ đã trốn thoát lúc trước.
Nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ vừa xuất hiện ở Đạo Cung, Cung chủ Đạo Cung đã bước ra, nàng ta nhìn nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ: “Thu Vị, ngươi vẫn dám xuất hiện à?”
Thu Vị khẽ cười: “Lan Cẩn, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng có được Vũ Trụ Thư”.
Mặt Lan Cẩn không cảm xúc: “Vũ Trụ Thư đã bị Diệp công tử lấy đi, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đến thư viện Quan Huyên tìm hắn”.
Thu Vị khẽ cười: “Ngươi đang muốn nói rằng ngươi chưa đọc nội dung của Vũ Trụ Thư đấy à?”
Lan Cẩn gật đầu: “Đúng là ta chưa đọc”.
Thu Vị nhìn Lan Cẩn: “Ngươi cảm thấy người khác có tin lời ngươi nói không?”
Lan Cẩn cười nhạt: “Thu Vị, một mình ngươi thì chắc chắn ngươi không dám tới, nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi đã gia nhập Tiên Thánh Điện rồi đúng không?”
Chương 5705: Ngũ kiếm Nhân Gian
Thu Vị hơi híp mắt, trên mặt hiện lên ý cười: “Nói cho ngươi một bí mật, thư viện Quan Huyên sẽ biến mất khỏi thế giới này nhanh thôi”.
Lan Cẩn im lặng.
Nàng ta biết có lẽ Tiên Thánh Điện chuẩn bị hành động rồi.
Thu Vị lại nói: “Ngươi nghĩ liệu Tiên Thánh Điện có tin rằng ngươi chưa đọc nội dung Vũ Trụ Thư không?”
Lan Cẩn nhìn Thu Vị, không nói gì.
Thu Vị khẽ mỉm cười: “Cho ta xem đi, ta sẽ giấu giúp ngươi”.
Lan Cẩn cười: “Ta nói cho ngươi một bí mật, Diệp công tử chuẩn bị đưa Vũ Trụ Thư vào thư viện Quan Huyên cho học viên của thư viện học tập đấy, nếu ngươi muốn học thì tới gia nhập thư viện Quan Huyên đi”.
Thu Vị nhìn Lan Cẩn: “Ngươi không đưa cho ta thì ta sẽ nói với Tiên Thánh Điện là ngươi đã biết nội dung của Vũ Trụ Thư, ngươi nghĩ liệu họ có tha cho Đạo Cung của ngươi không?”
Lan Cẩn nhìn thẳng vào Thu Vị: “Khốn nạn, nói mau đi, xem ta có sợ ngươi không”.
Nói rồi nàng ta cười khẩy: “Một con chó mất chủ mà cũng dám đe doạ người khác, ai cho ngươi mặt mũi hả?”
Thu Vị cười khẽ: “Ngươi cứ chờ đi”.
Nói xong nàng ta quay người định đi, nhưng lúc này Lan Cẩn lại đột nhiên nói: “Ngươi biết lai lịch của nữ kiếm tu đó không?”
Nghe vậy, Thu Vị lập tức cau mày.
Hiển nhiên là nàng ta muốn biết.
Lan Cẩn nhìn chằm chằm Thu Vị: “Người của Tiên Thánh Điện từng tới, nhưng bị nàng ấy vung kiếm giết trong một giây!”
Thu Vị im lặng.
Lan Cẩn lại cười nói tiếp: “Nàng ấy nói nhất định phải giết ngươi, vậy nên nhắc nhở ngươi một câu, ngươi có được Vũ Trụ Thư cũng chẳng có ý nghĩ gì, bởi vì cho dù ngươi tu luyện Vũ Trụ Thư thì tin ta đi, ngươi cũng chẳng thể đánh lại nàng đâu. Nếu ta là ngươi thì bây giờ sẽ mai danh ẩn tích, đi tìm một ngơi không người ở tạm một thời gian”.
Thu Vị cười khẩy: “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở”.
Nói xong nàng ta xoay người biến mất ở cuối tinh không.
Lan Cẩn cười lạnh lùng: “Tự tìm cái chết!”
Lúc này một ông lão áo đen xuất hiện bên cạnh Lan Cẩn, trầm giọng thưa: “Cung chủ, Tiên Thánh Điện…”
…
Thư viện Quan Huyên.
Diệp Huyên vẫn tu luyện trong Tiểu Tháp, mà hắn đã tu luyện gần một trăm năm ở trong Tiểu Tháp.
Một trăm năm qua hắn đã tu luyện tâm pháp Vũ Trụ và huyền thần thông tới cực hạn.
Mà Tiểu Tịnh thì vẫn đang bế quan, nhưng lúc trước hắn đã cảm nhận được luồng hơi thở mạnh mẽ rồi.
Hắn rất có lòng tin ở Tiểu Tịnh, thiên phú của nàng cực kỳ đáng sợ, tương lai chắc chắn có thể trở thành trụ cột của thư viện.
Diệp Huyên ra khỏi Tiểu Tháp, hắn đi dạo một vòng trong thư viện, hiện giờ mọi thứ ở thư viện đều đã có trật tự, không cần hắn phải lo lắng quá nhiều.
Lúc này, Diệp Huyên chợt ngẩng đầu nhìn về nơi sâu trong tinh không, sau một khắc, hắn tới tinh không đó, trước mặt hắn cách đó không xa có một ông lão áo đen đang đứng.
Ông lão áo đen bình tĩnh nói: “Diệp viện trưởng, lại gặp nhau rồi”.
Người này chính là hư ảnh hắn và Đồ gặp lúc trước.
Diệp Huyên cười: “Có gì muốn nói không?”
Ông lão áo đen gật đầu: “Diệp công tử, lúc trước muội muội cậu có nói Tiên Thánh Điện cứ việc tới báo thù… Sao, bây giờ lại muốn nói chuyện à?”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen: “Ta chỉ không muốn giết quá nhiều người thôi”.
Ông lão áo đen cười: “Tiếc là chúng ta lại rất thích chém giết”.
Diệp Huyên gật đầu: “Các ông muốn đánh đơn hay đánh tập thể? Ta thế nào cũng được”.
Ông lão áo đen gật đầu: “Vậy đánh đơn trước đi. Chúng ta cũng muốn xem thực lực của Diệp công tử, xem cậu có tư cách gì mà huênh hoang kiêu ngạo như thế”.
Diệp Huyên cười: “Đúng như ý ta muốn. Còn nữa, ta không kiêu ngạo, người kiêu ngạo là muội ta, ta vẫn khá khiêm tốn mà”.
Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên: “Yên tâm, giết cậu xong chúng ta sẽ để muội muội của cậu xuống đó cùng cậu”.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút sau đó nói: “Vậy các ông có thể đi tìm muội muội ta trước không?”
Ông lão không có cảm xúc gì: “Diệp công tử, đừng nói nhảm nữa, ta so vài chiêu với cậu trước xem nào”.
Nói xong ông ta biến mất tại chỗ.
Ầm!
Trong nháy mắt, thời không nơi đây trở nên sôi trào.
Diệp Huyên hơi híp mắt, kích hoạt huyết mạch Phong Ma trong cơ thể, đồng thời kiếm ý Nhân Gian vô tận cũng phun ra từ trong cơ thể hắn như thuỷ triều.
Nhưng vẫn chưa dừng lại, Diệp Huyên lật tay phải, trong nháy mắt gấp siêu thời không nơi đây thành một đường, cuối cùng hội tụ trong kiếm Thanh Huyên.
Sau đó Diệp Huyên lao về phía trước, chém ra một kiếm sắc bén.
Phập!
Một khoảng kiếm quang như thác nước quét qua nơi này.
Phía xa, ông lão áo đen biến sắc, giây tiếp theo một luồng kiếm quang đã nhấn chìm ông ta.
Bùm!
Vùng tinh vực này bị một kiếm của Diệp Huyên san bằng, không chỉ vậy, ngay cả siêu thời không cũng dần dần biến mất.
Sau khi gấp siêu thời không, uy lực nhát kiếm này của hắn trở nên cực kỳ khủng khiếp.
Diệp Huyên nhìn ông lão đã biến mất trước mặt, bình tĩnh nói: “Kháo Sơn Vương hơi chút là gọi người trước đây đã không còn nữa, bây giờ xin hãy gọi ta là Kháo… Ồ không phải, xin hãy gọi ta là Kiếm chủ Nhân Gian! Ta là Kiếm chủ Nhân Gian, thanh kiếm thứ năm của nhân gian!”
Diệp Huyên nhìn Vũ Trụ Thư trong tay, im lặng không nói một lời!
Đẩy tai hoạ cho người khác!
Người đến chắc chắn là cường giả mà Đạo Cung không thể chống lại!
Hắn có muốn không?
Đương nhiên là có!
Hắn sợ gì chứ?
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn!”
Vũ Trụ Thư này vừa khéo có thể để trong thư viện Quan Huyên, đương nhiên là phải đổi tên!
Hắn vĩ đại không vụ lợi như thế, muốn có chút lợi ích cũng đâu quá đáng?
Lúc này, một người đàn ông trung niên tóc tai rối bời xông vào trong, cường giả Đạo Cung ở xung quanh kéo đến, nhưng lại bị Cung chủ ra hiệu cho lui xuống.
Người đàn ông nhìn thẳng về phía Vũ Trụ Thư trong tay Diệp Huyên, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Đưa đây!”
Diệp Huyên nhìn người đàn ông, sau đó nói: “Ông đang mơ mộng viển vông à?”
Người đàn ông thoáng sửng sốt, sau đó, ông ta há miệng cười: “Là ai cho ngươi can đảm đó vậy?”
Dứt lời, tay phải ông ta siết chặt thành quyền muốn ra tay, lúc này, Đồ đột nhiên biến mất!
Con ngươi người đàn ông co lại, tay phải của ông ta đánh ra một phát!
Ầm!
Cú đấm này kéo theo một lực lượng đáng sợ, toàn bộ lầu các thoáng chốc vỡ vụn!
Nhưng ngay đó, xung quanh yên tĩnh trở lại!
Lúc này, Đồ đã ở sau lưng người đàn ông, mà giữa chân mày ông ta đang cắm một thanh kiếm!
Một thanh kiếm!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Cung chủ lập tức trở nên vô cùng nặng nề!
Người đàn ông nhìn Diệp Huyên với vẻ khó tin: “Đây…”
Đồ đang muốn ra tay thì Diệp Huyên đột nhiên vung tay áo, một tia kiếm quang loé lên ở chỗ cổ họng của người đàn ông!
Vụt!
Đầu của người đàn ông rơi xuống, máu tươi bắn tung toé.
Diệp Huyên nhìn về phía Đồ, cười nói: “Chuyện thêm một đao kết liễu thế này cứ giao cho ta!”
Đồ gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên cất Vũ Trụ Thư, sau đó nhìn về phía Cung chủ: “Cung chủ, sau này ta muốn mở thư viện ở vũ trụ Biên Duyên, thư viện của ta tên là thư viện Quan Huyên, khi đó mong Cung chủ có thể chiếu cố!”
Cung chủ nhìn Diệp Huyên: “Đương nhiên rồi!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì cảm ơn nhé!”
Nói xong, hắn nhìn về phía Đồ: “Chúng ta đi thôi!”
Đồ gật đầu, hai huynh muội bèn muốn rơi đi, lúc này, Cung chủ đột nhiên nói: “Diệp công tử, cậu không tò mò ông ta là ai sao?”
Diệp Huyên nhìn thi thể của người đàn ông phía xa, sau đó nói: “Không có hứng thú!”
Cung chủ trầm giọng nói: “Lai lịch của người này thật sự không đơn giản đâu!”
Diệp Huyên cười nói: “Lai lịch của ta cũng không đơn giản!”
Cung chủ im lặng.
Đồ đột nhiên nói: “Ông ta là người của thế lực nào? Để ta đi giết!”
Diệp Huyên: “…”
Cung chủ hơi do dự, sau đó nói: “Là Tiên Thánh Điện, một thế lực thần bí và cổ xưa, lúc trước thế lực của Đạo Môn ở vũ trụ Biên Duyên cũng là bị bọn họ đánh bại!”
Đạo Môn cũng bị đánh bại!
Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày: “Lợi hại đến thế à?”
Cung chủ gật đầu: “Đúng thế! Thế lực này vô cùng cổ xưa, trong điện đều là những tên điên hiếu chiến. Năm đó bọn họ giao chiến với Đạo Môn hơn nghìn năm, cuối cùng, thế lực Đạo Môn ở nơi này đã bị bọn họ giết sạch!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta giết người của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ trả thù ta đúng không?”
Cung chủ nhìn Diệp Huyên, nàng ta rất muốn nhắc nhở là người không phải hắn giết!
Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Thanh Nhi, chúng ta đi thôi!”
Đồ gật đầu.
Hai người bèn rời đi.
Cung chủ nhìn hai huynh muội rời đi, trong lòng vẫn vô cùng rung động.
Người phụ nữ kia mạnh đến mức vô lý!
Hai huynh muội vừa rời khỏi Đạo Cung, một khí thế cổ xưa lập tức bao phủ lấy bọn họ!
Thấy thế, Diệp Huyên cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn lên, sâu trong tinh không xuất hiện một hư ảnh to lớn!
Hư ảnh nhìn Diệp Huyên và Đồ, không nói một lời.
Đồ nhìn thoáng qua hư ảnh: “Đến đây mà trả thù!”
Hư ảnh cười khẽ: “Được thôi!”
Sau đó, ông ta lặng lẽ rời đi!
Diệp Huyên nhìn về phía Đồ, Đồ lại nói: “Ca ca, ta phải đi rồi!”
Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt!
Khi nãy muội vừa bảo người ta cứ đến trả thù, sau đó muội lại muốn đi?
Muội đang làm hại ca ca à?
Đồ cười khổ: “Ta vốn muốn ở lại thêm một khoảng thời gian, nhưng đột nhiên có chuyện, cho nên ta phải đi trước!”
Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
Đồ nghiêm túc đáp: “Chuyện ở thế giới Hư Chân!”
Diệp Huyên còn muốn hỏi gì đó, Đồ lại cười nói: “Ca ca, đợi ta giải quyết xong sẽ lại đến tìm huynh!”
Nói xong, nàng ấy biến thành một tia kiếm quang biến mất phía cuối chân trời.
Đi rồi!
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Nha đầu này chắc chắn là đang gài bẫy hắn!
Nhưng theo lý mà nói thì chuyện này không bình thường chút nào! Phải biết rằng khi nãy nha đầu này còn định cùng hắn đi tới Tiên Thánh Điện gì đó mà!
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi!
Diệp Huyên im lặng một lát, sau đó xoay người trở lại Đạo Cung!
Thấy Diệp Huyên trở lại, Cung chủ hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Diệp công tử…”
Diệp Huyên cười nói: “Không có gì, ta chỉ muốn tìm hiểu thêm về Tiên Thánh Điện gì đó thôi!”
Cung chủ thuận miệng hỏi: “Không phải khi nãy cậu nói không có hứng thú…”
Nói đến đây, nàng ta như nghĩ đến điều gì, lập tức dừng lại.
Cung chủ im lặng một lát, sau đó nói: “Cô nương kia…”
Diệp Huyên cười nói: “Nàng phải đi giải quyết một vài chuyện, mấy ngày sau sẽ trở về!”
Cung chủ im lặng!
Diệp Huyên cười nói: “Cung chủ, nói về Tiên Thánh Điện này trước đi!”
Cung chủ gật đầu: “Ở Tiên Thánh Điện này, có lẽ chỉ có bốn vị Tiên Thánh kia là có thể mang đến uy hiếp cho Diệp công tử! Sau Đạo Pháp Cảnh chính là Tiên Thánh, mà Tiên Thánh Điện có bốn cường giả Tiên Thánh. Đương nhiên đây là con số của mấy trăm nghìn năm trước, còn bây giờ, ta cũng không biết trong điện bọn họ có bao nhiêu cường giả rồi nữa!”
Tiên Thánh!
Diệp Huyên im lặng.
Với thực lực của hắn bây giờ, Đạo Pháp Cảnh đã hoàn toàn không thể uy hiếp gì đến hắn rồi, nhưng Tiên Thánh Cảnh, hắn chưa từng giao thủ, cũng khó nói lắm!
Cung chủ tốt bụng nhắc nhở: “Diệp công tử, cô nương kia đối mặt với Tiên Thánh Điện có lẽ là không có vấn đề!”
Diệp Huyên cười nói: “Ta biết!”
Cung chủ gật đầu, không nói gì nữa.
Diệp Huyên cười nói: “Tạm biệt!”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi!
Chương 5703: Ngươi lạc đề rồi!
Hắn quyết định phải tu luyện Vũ Trụ Thư, mà muốn tu luyện thì phải đi lấy Tiểu Tháp về trước đã!
Bây giờ Tiểu Tháp vẫn còn đang ở chỗ Tiểu Tịnh!
Thấy Diệp Huyên rời đi, Cung chủ hơi nhíu mày, nhưng nàng ta cũng không nghĩ nhiều mà xoay người rời đi!
Vì chuyện này đã không liên quan đến nàng ta nữa rồi!
Dù đã đưa Vũ Trụ Thư cho người khác, nhưng nàng ta cũng đã nhớ nội dung bên trong!
Sở dĩ nàng ta đưa cho Diệp Huyên thật ra là vì muốn tránh hoạ.
Lúc Vũ Trụ Thư chưa được mở ra, đặt ở Đạo Cung rất an toàn, nhưng bây giờ Vũ Trụ Thư đã bị mở ra, thì đã không còn an toàn nữa rồi!
Vì thế, nàng ta mới dứt khoát đưa cho người khác!
…
Sau khi quay về thư viện Quan Huyên, Diệp Huyên lập tức đi tìm Tiểu Tịnh, lúc này, Tiểu Tịnh còn đang tu luyện trong Tiểu Tháp!
Diệp Huyên cũng không làm phiền nàng ta, hắn thu hồi Tiểu Tháp, cũng không làm ảnh hưởng đến Tiểu Tịnh.
Diệp Huyên tìm một nơi yên tĩnh, sau đó bắt đầu tu luyện tâm pháp Vũ Trụ!
“Tâm pháp Vũ Trụ!”
Vào lúc Diệp Huyên đang muốn tu luyện, bút Đại đạo đột nhiên cất lời: “Không ngờ cậu lại lấy được tâm pháp này!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Huynh biết nó à?”
Bút Đại đạo nghiêm túc nói: “Tâm pháp này cũng là do ta viết ra! À không phải, là chủ nhân dùng ta để viết ra!”
Diệp Huyên đen mặt: “Sao trước kia huynh lại không nói?”
Bút Đại đạo đáp: “Cậu cũng đâu có hỏi!”
Diệp Huyên càng sa sầm mặt hơn!
Mẹ kiếp!
Bút Đại đạo này đúng là lúc nào cũng mang suy nghĩ tạo phản!
Bút Đại đạo nói: “Năm đó chủ nhân viết Vũ Trụ Thư này cho một người đặc biệt, không ngờ cậu lại có thể lấy được nó!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Người đặc biệt nào?”
Bút Đại đạo đáp: “Không biết!”
Diệp Huyên cau mày.
Bút Đại đạo nói tiếp: “Cậu điều động đạo ấn để tu luyện tâm pháp này đi, sẽ có điều bất ngờ đấy!”
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó lập tức sử dụng đạo ấn, sau đó lại điều động tâm pháp Vũ Trụ. Ngay sau đó, con ngươi của hắn chợt co lại, vì hắn phát hiện dưới sự giúp đỡ của đạo ấn, toàn bộ linh khí trong Tiểu Tháp đều kéo về phía hắn tựa như thuỷ triều!
Diệp Huyên sửng sốt.
Bút Đại đạo nói: “Đạo ấn này có hơi thở của chủ nhân, cậu mượn nó tu luyện, tốc độ có thể nhanh hơn gấp mười lần!”
Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn đạo ấn trong tay, hé miệng cười: “Đúng là bảo bối!”
Bút Đại đạo đáp: “Đương nhiên, thứ này không chỉ tượng trưng cho thân phận ở Đạo Môn mà nó còn là một cái chìa khoá!”
Chìa khoá!
Diệp Huyên cau mày: “Chìa khoá gì cơ?”
Bút Đại đạo không đáp!
Lúc này, Tiểu Tháp chợt cất lời: “Tiểu chủ, lập trường của bút Đại đạo này không được kiên định cho lắm, người phải cẩn thận, đừng để đến lúc chúng ta xảy ra mâu thuẫn với chủ nhân bút Đại đạo lại bị nó đâm một đao sau lưng!”
Bút Đại đạo: “…”
Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Bút, ta cảm thấy hình như chúng ta đánh giá huynh hơi thấp! Huynh biết cũng nhiều chuyện lắm đấy!”
Bút Đại đạo nói: “Đây chính là một cái chìa khoá, năm đó lúc chủ nhân du hành vũ trụ có để lại một vài thứ ở một vài chỗ, đạo ấn này chính là thứ để mở nó ra!”
Diệp Huyên hơi tò mò: “Để lại ở những nơi nào?”
Bút Đại đạo đáp: “Ta cũng không rõ vị trí cụ thể!”
Diệp Huyên cau mày.
Bút Đại đạo cười khổ: “Thật sự là ta không rõ lắm! Lúc ngài ấy để lại ta cũng không có mặt! Còn nữa, dù ta là bút Đại đạo, nhưng chủ nhân cũng không thường xuyên mang ta theo, cậu có thể ngày ngày mang theo một cây bút bên ngoài không? Bình thường ta đều ở trong phòng sách của chủ nhân!”
Diệp Huyên im lặng.
Hình như địa vị của bút Đại đạo này đúng là không được cao lắm!
Bút Đại đạo nói tiếp: “Nói tới nói lui, thật ra ta chỉ là một cây bút, một cây bút hơi đặc biệt, chỉ thế thôi!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Vậy sau này huynh có dự tính gì?”
Bút Đại đạo đáp: “Tạm thời đi theo cậu!”
Diệp Huyên đen mặt.
Bút Đại đạo cười khổ: “Yên tâm, ta sẽ không phản bội cậu đâu. Hơn nữa, cậu cũng không cần quan tâm đến điều này. Ta chỉ là một cây bút, dù có phản bội cũng không ảnh hưởng gì đến cậu! Ngược lại, ta cảm thấy cậu nên cẩn thận hơn với Tiểu Tháp!”
Tiểu Tháp lập tức nổi giận: “Đồ phản bội, ngươi có ý gì?”
Bút Đại đạo lạnh nhạt đáp: “Không có ý gì cả, ta chỉ nhắc nhở thôi mà!”
Tiểu Tháp cười nhạt: “Nhớ năm đó, ta cùng chủ nhân trải qua vô số sinh tử, ta và chủ nhân có quan hệ đồng sinh cộng tử. Mà khi đó, dù cuộc sống khốn khổ, ta cũng chưa từng phản bội chủ nhân. Bây giờ cuộc sống cũng dần tốt hơn rồi, sao ta có thể phản bổi chủ nhân vào lúc này được? Hiện tại ta còn đi theo Tiểu chủ, trong triều đại này, Tiểu Tháp ta cũng có thể xem là nguyên lão của nhà họ Dương rồi đúng không? Ở nhà họ Dương, ta không có công lao cũng có khổ lao mà? Ta muốn có được chút lợi ích là quá đáng sao? Hả? Hả?”
Diệp Huyên đen mặt: “Lợi ích hay không lợi ích cái gì, Tiểu Tháp, ngươi lạc đề rồi!”
Tiểu Tháp cạn lời.
Mẹ kiếp!
Tên này giả vờ nghe không hiểu!
Chương 5704: Không phụ
Phải công nhận rằng đúng là Tiểu Tháp đang muốn xin chút lợi ích.
Nhưng tiếc là vị Tiểu chủ này như yêu tinh vậy, dứt khoát giả vờ không hiểu.
Không có gì hết!
Gặp phải người vô liêm sỉ, nó cũng chẳng có cách nào.
Tiểu Tháp đột nhiên cảm thấy bất lực.
Diệp Huyên cười bảo: “Tiểu Tháp, lần sau gặp Thanh Nhi váy trắng nhất định sẽ bảo muội ấy cải tạo ngươi”.
Nghe vậy, Tiểu Tháp vui mừng khôn xiết: “Tiểu chủ, vậy ta cảm ơn người trước nhé”.
Lợi ích mà nó muốn đương nhiên là cải tạo.
Đã lâu lắm rồi nó không được cải tạo kể từ lần trước.
Nó cảm thấy cần phải cải tạo lại thì mới có thể thể hiện được giá trị của Tiểu Tháp này, nếu không lâu dần nó sẽ bị đào thải.
Thấy Tiểu Tháp chuyển chủ đề sau đó còn được lợi ích, Tiểu Bút không nói nên lời.
Mẹ kiếp!
Đánh giá thấp cái tháp rách này rồi.
Lần này thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Từ khi Tiểu Tháp bắt đầu đọc sách, trí tuệ đã phát triển hơn nhiều.
Sau này phải đề phòng mới được.
Lúc này Diệp Huyên chợt nói: “Tiểu Bút, chủ nhân của huynh trước đây có từng viết thứ gì cực kỳ lợi hại không?”
Tiểu Bút im lặng một lúc rồi đáp: “Ngoài Vũ Trụ Thư thì còn Thái Sơ Thư nữa”.
Diệp Huyên cười ngoác miệng: “Chắc chắn huynh biết nội dung là gì đúng không?”
Nhưng Tiểu Bút lại nói: “Ta không biết”.
Diệp Huyên hơi nhíu mày: “Tại sao?”
Tiểu Bút trầm giọng đáp: “Quyển Thái Sơ Thư ấy không được viết bằng bút”.
Diệp Huyên hơi khó hiểu: “Không viết bằng bút thì viết bằng gì?”
Tiểu Bút nói: “Dù sao cũng không phải bút”.
Diệp Huyên không nói nên lời.
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Tiểu chủ, cậu đừng làm khó hắn nữa. Ở Đạo Môn, hắn chẳng có địa vị gì cả đâu”.
Diệp Huyên chỉ cười, không để ý đến Tiểu Tháp.
Hắn giữ bút Đại Đạo lại đương nhiên là có mục đích, bút Đại Đạo ở bên hắn có nghĩa là chủ nhân bút Đại Đạo sẽ có thể chú ý đến hắn bất cứ lúc nào, đây cũng là điều hắn cần.
Dù sao chủ nhân bút Đại Đạo đại diện cho trật tự cũ, mà hiện giờ đối phương còn giao quyền quản lý cho hắn, hắn và chủ nhân bút Đại Đạo sau này là kẻ thù hay bạn bè còn chưa biết được.
Diệp Huyên không nghĩ nhiều, tiếp tục tu luyện.
Có đạo ấn, hắn bắt đầu tu luyện tâm pháp Vũ Trụ này, thực sự quá đáng sợ.
Ngoài tu luyện tâm pháp Vũ Trụ này, hắn còn tu luyện thêm thuật thần thông kia nữa, thuật thần thông đó cải thiện bản thân rất tốt, có thể dùng từ khiếp khủng để hình dung.
Về huyền thần kỹ kia, tạm thời hắn không tu luyện, thực ra là hiện giờ hắn chưa thể tập trung vào nó được.
Mà lúc này, Tiểu Tịnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta quan sát hắn rồi cười: “Ca, ta có thể tu luyện tâm pháp này cùng huynh được không?”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Tịnh cười đáp: “Được”.
Nói xong hắn chỉ tay, một luồng ánh sáng trắng bay vào đầu mày của Tiểu Tịnh.
Cả cuốn Vũ Trụ Thư!
Hắn không hề keo kiệt đối với Tiểu Tịnh.
Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng.
Một lúc sau, Tiểu Tịnh từ từ mở mắt, nàng ta nhìn Diệp Huyên cười: “Cảm ơn ca”.
Diệp Huyên hỏi: “Có thiếu tiền tu luyện không?”
Tiểu Tịnh vội gật đầu: “Thiếu ạ”.
Diệp Huyên xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Tiểu Tịnh: “Giữ lấy mà dùng!”
Tiểu Tịnh chớp mắt: “Ca, sao lần này huynh dễ thương lượng thế?”
Diệp Huyên cười: “Đi tu luyện đi”.
Tiểu Tịnh gật đầu rồi quay người rời đi, khi quay người, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ phức tạp.
Nàng ta đã từng hứa với Diệp Huyên, thư viện không phụ nàng, nàng sẽ không phụ thư viện!
Thực ra có thể hiểu là Diệp Huyên không phụ nàng thì nàng sẽ không phụ thư viện!
Bây giờ nàng ta có thể dựa vào thư viện để nâng cao chính mình, Diệp Huyên biết rất rõ điều này nhưng hắn không chỉ không đề phòng mà còn giúp đỡ nàng ta đủ kiểu.
Đây là tình nghĩa, cũng là món nợ ân tình!
Hầy.
Tiểu Tịnh bỗng thầm thở dài.
Sau khi Tiểu Tịnh đi, Diệp Huyên lại tiếp tục tu luyện.
…
Đạo Cung.
Ngày hôm nay có một người phụ nữ tới Đạo Cung, nàng ta chính là nhóm trưởng của nhóm lính đánh thuê Thần Chủ đã trốn thoát lúc trước.
Nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ vừa xuất hiện ở Đạo Cung, Cung chủ Đạo Cung đã bước ra, nàng ta nhìn nhóm trưởng nhóm lính đánh thuê Thần Chủ: “Thu Vị, ngươi vẫn dám xuất hiện à?”
Thu Vị khẽ cười: “Lan Cẩn, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng có được Vũ Trụ Thư”.
Mặt Lan Cẩn không cảm xúc: “Vũ Trụ Thư đã bị Diệp công tử lấy đi, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đến thư viện Quan Huyên tìm hắn”.
Thu Vị khẽ cười: “Ngươi đang muốn nói rằng ngươi chưa đọc nội dung của Vũ Trụ Thư đấy à?”
Lan Cẩn gật đầu: “Đúng là ta chưa đọc”.
Thu Vị nhìn Lan Cẩn: “Ngươi cảm thấy người khác có tin lời ngươi nói không?”
Lan Cẩn cười nhạt: “Thu Vị, một mình ngươi thì chắc chắn ngươi không dám tới, nếu ta đoán không nhầm, chắc là ngươi đã gia nhập Tiên Thánh Điện rồi đúng không?”
Chương 5705: Ngũ kiếm Nhân Gian
Thu Vị hơi híp mắt, trên mặt hiện lên ý cười: “Nói cho ngươi một bí mật, thư viện Quan Huyên sẽ biến mất khỏi thế giới này nhanh thôi”.
Lan Cẩn im lặng.
Nàng ta biết có lẽ Tiên Thánh Điện chuẩn bị hành động rồi.
Thu Vị lại nói: “Ngươi nghĩ liệu Tiên Thánh Điện có tin rằng ngươi chưa đọc nội dung Vũ Trụ Thư không?”
Lan Cẩn nhìn Thu Vị, không nói gì.
Thu Vị khẽ mỉm cười: “Cho ta xem đi, ta sẽ giấu giúp ngươi”.
Lan Cẩn cười: “Ta nói cho ngươi một bí mật, Diệp công tử chuẩn bị đưa Vũ Trụ Thư vào thư viện Quan Huyên cho học viên của thư viện học tập đấy, nếu ngươi muốn học thì tới gia nhập thư viện Quan Huyên đi”.
Thu Vị nhìn Lan Cẩn: “Ngươi không đưa cho ta thì ta sẽ nói với Tiên Thánh Điện là ngươi đã biết nội dung của Vũ Trụ Thư, ngươi nghĩ liệu họ có tha cho Đạo Cung của ngươi không?”
Lan Cẩn nhìn thẳng vào Thu Vị: “Khốn nạn, nói mau đi, xem ta có sợ ngươi không”.
Nói rồi nàng ta cười khẩy: “Một con chó mất chủ mà cũng dám đe doạ người khác, ai cho ngươi mặt mũi hả?”
Thu Vị cười khẽ: “Ngươi cứ chờ đi”.
Nói xong nàng ta quay người định đi, nhưng lúc này Lan Cẩn lại đột nhiên nói: “Ngươi biết lai lịch của nữ kiếm tu đó không?”
Nghe vậy, Thu Vị lập tức cau mày.
Hiển nhiên là nàng ta muốn biết.
Lan Cẩn nhìn chằm chằm Thu Vị: “Người của Tiên Thánh Điện từng tới, nhưng bị nàng ấy vung kiếm giết trong một giây!”
Thu Vị im lặng.
Lan Cẩn lại cười nói tiếp: “Nàng ấy nói nhất định phải giết ngươi, vậy nên nhắc nhở ngươi một câu, ngươi có được Vũ Trụ Thư cũng chẳng có ý nghĩ gì, bởi vì cho dù ngươi tu luyện Vũ Trụ Thư thì tin ta đi, ngươi cũng chẳng thể đánh lại nàng đâu. Nếu ta là ngươi thì bây giờ sẽ mai danh ẩn tích, đi tìm một ngơi không người ở tạm một thời gian”.
Thu Vị cười khẩy: “Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở”.
Nói xong nàng ta xoay người biến mất ở cuối tinh không.
Lan Cẩn cười lạnh lùng: “Tự tìm cái chết!”
Lúc này một ông lão áo đen xuất hiện bên cạnh Lan Cẩn, trầm giọng thưa: “Cung chủ, Tiên Thánh Điện…”
…
Thư viện Quan Huyên.
Diệp Huyên vẫn tu luyện trong Tiểu Tháp, mà hắn đã tu luyện gần một trăm năm ở trong Tiểu Tháp.
Một trăm năm qua hắn đã tu luyện tâm pháp Vũ Trụ và huyền thần thông tới cực hạn.
Mà Tiểu Tịnh thì vẫn đang bế quan, nhưng lúc trước hắn đã cảm nhận được luồng hơi thở mạnh mẽ rồi.
Hắn rất có lòng tin ở Tiểu Tịnh, thiên phú của nàng cực kỳ đáng sợ, tương lai chắc chắn có thể trở thành trụ cột của thư viện.
Diệp Huyên ra khỏi Tiểu Tháp, hắn đi dạo một vòng trong thư viện, hiện giờ mọi thứ ở thư viện đều đã có trật tự, không cần hắn phải lo lắng quá nhiều.
Lúc này, Diệp Huyên chợt ngẩng đầu nhìn về nơi sâu trong tinh không, sau một khắc, hắn tới tinh không đó, trước mặt hắn cách đó không xa có một ông lão áo đen đang đứng.
Ông lão áo đen bình tĩnh nói: “Diệp viện trưởng, lại gặp nhau rồi”.
Người này chính là hư ảnh hắn và Đồ gặp lúc trước.
Diệp Huyên cười: “Có gì muốn nói không?”
Ông lão áo đen gật đầu: “Diệp công tử, lúc trước muội muội cậu có nói Tiên Thánh Điện cứ việc tới báo thù… Sao, bây giờ lại muốn nói chuyện à?”
Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen: “Ta chỉ không muốn giết quá nhiều người thôi”.
Ông lão áo đen cười: “Tiếc là chúng ta lại rất thích chém giết”.
Diệp Huyên gật đầu: “Các ông muốn đánh đơn hay đánh tập thể? Ta thế nào cũng được”.
Ông lão áo đen gật đầu: “Vậy đánh đơn trước đi. Chúng ta cũng muốn xem thực lực của Diệp công tử, xem cậu có tư cách gì mà huênh hoang kiêu ngạo như thế”.
Diệp Huyên cười: “Đúng như ý ta muốn. Còn nữa, ta không kiêu ngạo, người kiêu ngạo là muội ta, ta vẫn khá khiêm tốn mà”.
Ông lão áo đen nhìn Diệp Huyên: “Yên tâm, giết cậu xong chúng ta sẽ để muội muội của cậu xuống đó cùng cậu”.
Diệp Huyên suy nghĩ một chút sau đó nói: “Vậy các ông có thể đi tìm muội muội ta trước không?”
Ông lão không có cảm xúc gì: “Diệp công tử, đừng nói nhảm nữa, ta so vài chiêu với cậu trước xem nào”.
Nói xong ông ta biến mất tại chỗ.
Ầm!
Trong nháy mắt, thời không nơi đây trở nên sôi trào.
Diệp Huyên hơi híp mắt, kích hoạt huyết mạch Phong Ma trong cơ thể, đồng thời kiếm ý Nhân Gian vô tận cũng phun ra từ trong cơ thể hắn như thuỷ triều.
Nhưng vẫn chưa dừng lại, Diệp Huyên lật tay phải, trong nháy mắt gấp siêu thời không nơi đây thành một đường, cuối cùng hội tụ trong kiếm Thanh Huyên.
Sau đó Diệp Huyên lao về phía trước, chém ra một kiếm sắc bén.
Phập!
Một khoảng kiếm quang như thác nước quét qua nơi này.
Phía xa, ông lão áo đen biến sắc, giây tiếp theo một luồng kiếm quang đã nhấn chìm ông ta.
Bùm!
Vùng tinh vực này bị một kiếm của Diệp Huyên san bằng, không chỉ vậy, ngay cả siêu thời không cũng dần dần biến mất.
Sau khi gấp siêu thời không, uy lực nhát kiếm này của hắn trở nên cực kỳ khủng khiếp.
Diệp Huyên nhìn ông lão đã biến mất trước mặt, bình tĩnh nói: “Kháo Sơn Vương hơi chút là gọi người trước đây đã không còn nữa, bây giờ xin hãy gọi ta là Kháo… Ồ không phải, xin hãy gọi ta là Kiếm chủ Nhân Gian! Ta là Kiếm chủ Nhân Gian, thanh kiếm thứ năm của nhân gian!”
Bình luận facebook