• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (2 Viewers)

  • Chương 5901-5905

Chương 5901: Thế giới Hư Chân!

Diệp Huyên dẫn theo Quỷ nữ trở về quán rượu, nhìn thấy Diệp Huyên, An Lan Tú nhẹ giọng nói: “Bọn họ đi rồi?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

An Lan Tú khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Một bên, ông lão quán rượu nhìn thoáng qua Diệp Huyên, giờ phút này, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc.

Ông ta cũng đã nhìn thấy trận chiến lúc trước!

Quả thật là không hợp lẽ thường!

Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Quỷ nữ, sau đó nói: “Thương thế của ngươi thế nào?”

Quỷ nữ khẽ lắc đầu: “Không đáng ngại!”

Diệp Huyên gật đầu: “Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”

Quỷ nữ im lặng một lát, sau đó lắc đầu: “Thế giới Hư Chân quá hỗn loạn! Ta thực sự không muốn trở về lắm!”

Diệp Huyên vội nói: “Vậy ngươi xuống thế giới phía dưới?”

Quỷ nữ nhìn về phía Diệp Huyên: “Thế giới phía dưới?”

Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy! Ta đã xây dựng một thư viện ở phía dưới, hiện tại thiếu cường giả đỉnh cấp, nếu ngươi bằng lòng, vậy thì quá tốt!”

Nếu là người khác, hắn khẳng định là không muốn, nhưng Quỷ nữ này thì khác, tính cách thái độ làm người ôn hòa, đối xử chân thành với người khác, là một người rất tốt.

Quỷ nữ suy nghĩ, gật đầu: “Vậy ta xuống đó dạo chơi một chút!”

Diệp Huyên cười nói: “Được!”

Vì để cho vết thương của Quỷ nữ hồi phục nhanh hơn, hắn trực tiếp để Quỷ nữ vào Tiểu Tháp chữa thương.

Trong quán rượu, ông lão quán rượu lắc đầu: “Thế giới Hư Chân sợ là sắp phát sinh đại biến! Hai vị còn muốn đi lên không?”

Diệp Huyên cũng lắc đầu: “Tạm thời không!”

Ông lão quán rượu nhìn Diệp Huyên: “Vậy các ngươi?”

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tu luyện!”

Trận chiến vừa rồi làm cho hắn hiểu ra, thực lực hiện tại của hắn đừng nói so với người đàn ông áo bào đỏ, cho dù là so với thần linh Song Đồng kia, đều có sự chênh lệch không nhỏ!

Hiện tại đi lên, chỉ có thể bị người gia treo lên đánh!

Ông lão quán rượu nhíu mày: “Tu luyện?”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

Ông lão quán rượu khẽ gật đầu: “Ta cũng phải rời khỏi chỗ này rồi!”

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”

Ông lão quán rượu cười khổ: “Ngươi không nhìn thấy à? Lúc trước pháp tắc Hư Chân kia đều đã hướng ngược về phía những thần linh... Hiện tại mặc dù lực lượng pháp tắc ở quán rượu này vẫn còn, nhưng ai dám bảo đảm pháp tắc Hư Chân sẽ không hủy bỏ lực lượng pháp tắc của nơi này?”

Pháp tắc Hư Chân!

Nghe vậy, Diệp Huyên cau mày lại.

Chẳng lẽ chủ nhân bút Đại Đạo thật sự thật hướng ngược về phía đám thần linh kia?

Lúc này, ông lão quán rượu đột nhiên nói: “Diệp công tử, cáo từ!”

Diệp Huyên nhìn về phía ông lão quán rượu: “Ông đây là định đi đâu?”

Ông lão quán rượu cười nói: “Đến Thần Điện Hư Chân!”

Diệp Huyên nhìn chằm chằm ông lão: “Ông bây giờ còn muốn đến Thần Điện Hư Chân?”

Ông lão quán rượu khẽ gật đầu: “Thế giới Hư Chân sắp gặp phải đại biến, bây giờ lên đó, xem xem có thể giúp một phần sức lực không!”

Diệp Huyên nhìn ông lão, sau đó nói: “Chúc ông may mắn!”

Ông lão quán rượu cười nói: “Diệp công tử, cáo từ!”

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Trong quán rượu, Diệp Huyên nhìn về phía An Lan Tú: “Vào Tiểu Tháp!”

An Lan Tú gật đầu: “Được!”

Hai người lập tức tiến vào tiểu tháp!

Diệp Huyên liếc nhìn nơi tu luyện của Vô Biên Chủ, giờ phút này Vô Biên Chủ vẫn như trước không có bất kỳ động tĩnh gì!

Diệp Huyên nhìn thấy cảnh này, chân mày cau lại.

Vô Biên Chủ thật sự phải tu luyện đến vô địch mới rời núi sao?

Không quan tâm ông ta nữa, Diệp Huyên và An Lan Tú bắt đầu tu luyện.

Mà lần này, thứ Diệp Huyên tu luyện chính là Tín Ngưỡng Chi Lực của mình!

Sau khi nhìn thấy Tín Ngưỡng Chi Lực của nhóc Tiểu Bạch, hắn phát hiện, Tín Ngưỡng Chi Lực thật sự khủng bố!

Nếu tu luyện đến cực hạn, thật sự là vô địch!

Trong thế giới Tiểu Tháp, Diệp Huyên từ từ nhắm hai mắt lại, trong phút chốc, vô số kiếm ý Nhân Gian xuất hiện ở đây.

Kiếm ý Nhân Gian cuồn cuộn không ngừng!

Diệp Huyên cảm nhận những kiếm ý Nhân Gian này, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, hắn phát hiện, hiện tại tốc độ tăng trưởng của kiếm ý Nhân Gian của hắn đã tăng lên rất nhiều!

Ngoài việc tu luyện kiếm ý Nhân Gian, hắn còn tu luyện Chiết Điệp Nhất Kiếm của mình.

Mà lần này, hắn không đơn giản là gấp thời không, còn gấp kiếm ý Nhân Gian của chính mình!

Muốn dung hợp hai thứ với nhau một cách hoàn hảo!

Tu luyện không năm tháng, trăm năm qua đi, ngày hôm nay, một hơi thở khủng bố đột nhiên bùng nổ ra từ trong Tiểu Tháp!

Ầm!

Trong nháy mắt, thế giới trong Tiểu Tháp lập tức sục sôi!

Bên bờ biển nào đó, Diệp Huyên đứng lặng im, trong tay hắn là một thành kiếm Nhân Gian!

Diệp Huyên nhìn kiếm Nhân Gian trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên!

Trong thanh kiếm Nhân Gian này ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất tại chỗ, khi xuất hiện trở lại, đã ở trong một mảnh tinh không.

Mà hắn vừa xuất hiện, thời không nơi đây lập tức vỡ tan, thời không vô tận mở ra, mà thời không vô tận cũng đang rung động kịch liệt, giống như có thể vỡ vụn bất kỳ lúc nào!

Làm cho người ta cực kỳ sợ hãi!

Lúc này, trong mắt Diệp Huyên hiện lên một tia dữ tợn, hắn nâng tay trái lên, sau đó nắm chặt.

Gấp!

Ầm!

Trong thời gian ngắn, tất cả thời không vô tận nơi đây lập tức bị hắn gấp thành một đường, tiếp theo, hắn dung hợp kiếm Nhân Gian của mình với nó!

Ầm!

Một lực lượng khủng bố lan tràn ra trong nháy mắt, lực lượng hùng mạnh trực tiếp làm cho những thời không chưa biết ở đây bắt đầu vỡ tan thành những mảnh nhỏ!

Diệp Huyên trong lòng cả kinh, vội vàng thu hồi kiếm Nhân Gian!

Lúc này nơi đây mới khôi phục bình thường!

Diệp Huyên trong lòng có hơi khiếp sợ, hắn cũng không ngờ uy lực này lại mạnh đến mức độ như vậy!

Phương pháp gấp cộng thêm kiếm Thanh Huyên và kiếm ý Nhân Gian, thật sự khủng bố!

Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên trở lại trong Tiểu Tháp, mà giờ phút này, Vô Biên Chủ vẫn chưa có bất cứ hơi thở nào.

Mà An Lan Tú cũng đang tu luyện, nhưng mà không giống với Vô Biên Chủ, hơi thở của nàng ta đang không ngừng tăng lên.

Diệp Huyên không quấy rầy hai người, rời khỏi Tiểu Tháp, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, ngay sau đó, hắn hóa thành kiếm quang biến mất ở cuối tinh không!

Tiến đến thế giới Hư Chân!

Giờ phút này, hắn đã tăng tốc độ của mình đến cực hạn!

Sau một khắc, hắn dừng lại, ở trước mặt hắn cách đó không xa, nơi đó sừng sững một cánh cửa đá cao vạn trượng, trong cửa đá, là một vòng xoáy tinh không quỷ dị!

Mà trên đỉnh cửa đá kia, có ba chữ to: Hư Chân giới!

Thế giới Hư Chân!

Diệp Huyên đi về phía cửa đá, mà khi hắn đi đến trước cửa đá, đột nhiên, một hơi thở khủng bố bỗng xông ra từ trong cửa đá kia!

Diệp Huyên nhíu mày, kiếm Thanh Huyên trong tay trái khẽ run lên, một luồng kiếm ý Nhân Gian trào ra, chém hết hơi thở khủng bố kia!

Lúc này, một người đàn ông chạy ra từ trong đó!

Người đàn ông thoạt nhìn trông rất trẻ tuổi, toàn thân đều là máu, bộ dạng cực thảm!

Người đàn ông nhìn thấy Diệp Huyên, hơi ngẩn người, sau đó nói: “Ngươi là?”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Diệp Huyên!”

Người đàn ông hỏi: “Ngươi là muốn đến Hư Chân giới?”

Diệp Huyên gật đầu: “Phải!”

Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên cổ quái!

Diệp Huyên có chút kinh ngạc: “Làm sao?”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Ngươi có biết hiện tại thế giới Hư Chân loạn đến mức nào không?”

Diệp Huyên nhíu mày: “Loạn?”

Người đàn ông cười khổ: “Những thần linh kia đã bắt đầu tiến đánh Hư Chân giới, mà trong nội bộ Thần Điện Hư Chân cũng có kẻ phản bội, hiện tại Hư Chân giới đã có một nửa bị rơi vào tay địch rồi! Bây giờ ngươi lên Hư Chân giới, không phải muốn chết sao?”

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Hư Chân giới sắp bị chiếm đóng?”

Người đàn ông khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”

Diệp Huyên trầm lặng.

Mẹ nó!

Thế này thì thật trùng hợp!

Lão tử vừa tới, thế giới Hư Chân liền rơi vào tay giặc!

Bản thân không phải lại bị tên khốn chủ nhân bút Đại Đạo an bài rồi chứ?

Đúng lúc này, người đàn ông kia bỗng nhiên nói: “Ngươi nói ngươi tên là gì?”

Diệp Huyên nhìn thoáng qua người đàn ông: “Diệp Huyên!”

Người đàn ông đột nhiên nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp, ngươi chính là Vua Dựa Dẫm có rất nhiều muội muội kia!”

Diệp Huyên: “...”

....
Chương 5902: Kiếm Thanh Huyên sau khi đột phá

Nhưng lần này Diệp Huyên không nổi giận.

Bởi vì hắn đã quen quá rồi.

Người đàn ông đánh giá Diệp Huyên một hồi rồi cười: “Trời ạ! Thế mà ta gặp được ngươi!”

Diệp Huyên bình tĩnh hỏi: “Bây giờ danh tiếng của ta ở Hư Chân giới lớn lắm sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Khá lớn đấy!”

Diệp Huyên hỏi: “Muội muội của ta vẫn ở Hư Chân giới chứ?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không đâu”.

Diệp Huyên thoáng nhíu mày: “Không ư?”

Người đàn ông gật đầu: “Cách đây không lâu, nàng ấy rời đi rồi”.

Diệp Huyên im lặng.

Đi rồi ư?

Người đàn ông đột nhiên nói: “Bây giờ ngươi lên đó, không ai trong thần điện Hư Chân dám gây rắc rối cho ngươi đâu”.

Diệp Huyên nhìn người đàn ông: “Tại sao lại thế?”

Người đàn ông nghiêm túc đáp lại: “Muội muội ngươi suýt nữa phá hủy toàn bộ thần điện Hư Chân đấy! Sau cùng thần điện cầu xin và hứa rằng sẽ chăm sóc cho ngươi, nàng ấy mới rời đi”.

Diệp Huyên bật cười, hắn lắc đầu.

Người đàn ông đánh giá Diệp Huyên thật kỹ càng rồi mới nhận định: “Ta cảm thấy ngươi cũng rất mạnh đấy”.

Diệp Huyên hỏi: “Hiện giờ thần điện Hư Chân đang đánh nhau với đám thần linh đó à?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng vậy! Tình hình hiện giờ loạn lạc lắm, cá nhân ta thấy ngươi đừng lên đó thì hơn!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta định lên đó xem sao”.

Người đàn ông nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Huyên bật cười: “Có gì đâu mà không chắc?”

Người đàn ông thoáng do dự: “Ta hỏi ngươi một câu nhé, ngươi lên đó làm gì?”

Diệp Huyên thản nhiên đáp: “Tiêu diệt thần linh!”

Sớm muộn gì hắn cũng phải đánh nhau với cái đám khốn nạn này.

Tuy rằng lần trước hai bên đình chiến, nhưng hắn biết rõ ràng thần linh sẽ không bao giờ buông tha cho hắn. Một khi giải quyết xong thần điện Hư Chân, đám thần linh này sẽ đến quấy rầy hắn.

Nếu đã như thế, chi bằng để hắn chủ động ra tay.

Nghe thấy câu nói của Diệp Huyên, người đàn ông chớp chớp mắt: “Tiêu diệt thần linh?”

Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi về phía cánh cửa đá.

Người đàn ông liếc mắt nhìn Diệp Huyên với biểu cảm kỳ quặc.

Thế nhưng khi nghĩ tới cô gái váy trắng đáng sợ kia, hắn ta nhanh chóng hiểu ra ngay.

Nếu nàng ta ra tay, e rằng đám thần linh kia cũng không đỡ nổi.

Nàng mạnh quá mức cho phép mà!

Lúc này, Diệp Huyên đã biến mất bên trong cánh cửa đá.

Người đàn ông lắc đầu, quay người rời đi.

Thế giới Hư Chân bây giờ rối ren quá, hắn ta không dám quay về đâu.



Sau khi tiến vào cánh cửa đá, Diệp Huyên bị cuốn vào thông đạo truyền tống, ngay sau đó, hắn cảm thấy mình đang bay.

Diệp Huyên từ từ nhắm hai mắt lại.

Thế giới Hư Chân!

Diệp Huyên nói nhỏ với nội tâm của mình: “Tiểu Bút, ngươi có cảm nhận được hơi thở của chủ nhân nhà ngươi không?”

Tiểu Bút im lặng trong thoáng chốc: “Không cảm nhận được”.

Diệp Huyên nhíu mày.

Tiểu Bút hỏi: “Ngươi hỏi chủ nhân ta làm gì?”

Diệp Huyên khẽ đáp: “Lần này thần linh phá vỡ phong ấn, ta cảm thấy ắt hẳn có liên quan tới chủ nhân của ngươi. Trực giác nói cho ta biết, có lẽ chủ nhân của ngươi đang âm mưu điều gì đó”.

Tiểu Bút im lặng.

Diệp Huyên lắc đầu, khẽ cười: “Thôi vậy! Đi đến đâu hay đến đấy”.

Nói xong, hắn lập tức tăng tốc.

Phụt!

Một luồng kiếm quang xẹt ngang qua bầu trời, Diệp Huyên nhanh chóng lao xuyên qua một vùng sáng trắng, tới nơi tinh không nào đó, mà vừa đến không gian này, hắn đã cảm nhận được một thứ khí tức rất đáng sợ.

Đùng uỳnh!

Đúng vào lúc này, một làn sóng xung kích với sức mạnh khủng khiếp đột nhiên xuất hiện ở nơi tận cùng của thị giác, nó nhanh chóng hướng về phía hắn.

Diệp Huyên thoáng nhíu mày, giơ tay vung kiếm.

Phụt!

Làn sóng xung kích khủng khiếp kia bị xé toạc ra ngay lập tức.

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa là hai bóng người đang giao chiến.

Một nam một nữ.

Ánh mắt của Diệp Huyên lướt tới người đàn ông, đồng tử của hắn ta có màu đỏ như máu.

Thần linh Đồng tử đỏ!

Trông thấy thân phận của đối phương, ánh mắt Diệp Huyên lập tức lạnh lẽo như băng, ngón cái của hắn khẽ búng một cái.

Phụt!

Kiếm Thanh Huyên xé gió lao đi.

Ở đằng xa, dường như thần linh Đồng tử đỏ cảm nhận được điều gì đó nên đột ngột quay người vung nắm đấm.

Đùng uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, thần linh Đồng tử đỏ lập tức văng ra ngoài, trước khi bay ra đã phun rất nhiều máu tươi. Không chỉ có vậy, thân xác của hắn ta bắt đầu nứt toác ra như ruộng cạn.

Mà ngay khi hắn ta dừng lại, kiếm Thanh Huyên thẳng thừng đâm xuyên qua linh hồn của hắn ta.

Đùng!

Vị thần linh Đồng tử đỏ kia bị ghim tại chỗ.

Thần linh Đồng tử đỏ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, sững sờ nói: “Là ngươi!”

Diệp Huyên liếc mắt nhìn thần linh Đồng tử đỏ: “Ngươi biết ta?”

Thần linh Đồng tử đỏ trầm giọng đáp: “Ngươi là người mà Tội Vương truy nã!”

Tội Vương!

Diệp Huyên thoáng nhíu mày: “Tội Vương mà ngươi nói là ai?”

Thần linh Đồng tử đỏ nhìn Diệp Huyên chăm chú rồi cười khẩy.

Diệp Huyên khẽ phất tay.

Đùng!

Kiếm Thanh Huyên nhanh chóng hấp thu linh hồn của hắn ta.

Diệp Huyên xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay tới tay hắn, ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên đột nhiên rung lên bần bật, tỏa ra một thứ khí tức kinh khủng.

Uỳnh!

Thời không ở nơi đó lập tức sôi lên ùng ùng, rồi từ từ tan ra.

Diệp Huyên không khỏi giật mình.

Kiếm Thanh Huyên sắp thoát biến rồi sao!

Quả nhiên, trước ánh mắt chăm chú của Diệp Huyên, kiếm Thanh Huyên đột ngột rung bần bật thêm lần nữa, sau đó mũi kiếm xuất hiện một luồng hào quang kỳ dị.

Diệp Huyên nhìn luồng hào quang mà ngạc nhiên, đây là thứ gì vậy?

Đúng lúc này, Tiểu Hồn đột nhiên tỏ ra phấn khích: “Tiểu chủ, ta sắp thăng cấp rồi!”

Diệp Huyên bật cười: “Nói thử xem!”

Tiểu Hồn phấn khởi: “Ta cũng không biết, tóm lại, ta chỉ biết ta sẽ trở nên rất lợi hại, rất lợi hại!”

Diệp Huyên chớp mắt: “Lợi hại đến mức nào?”

Tiểu Hồn cười: “Rất lợi hại, rất lợi hại!”

Diệp Huyên không đáp, hắn giơ tay nắm lấy kiếm Thanh Huyên, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, thực ra hắn cũng không cảm nhận được kiếm Thanh Huyên có gì thay đổi.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên cầm kiếm vung mạnh.

Phụt!

Chỉ thoáng chốc, bầu trời ở nơi đó bị kiếm Thanh Huyên xé toạc ra, luồng sức mạnh bí ẩn kia cũng bị xé toạc cùng lúc.

Cảm nhận được điều này, Diệp Huyên sững người.

Đúng lúc này, Tiểu Bút đột nhiên nó: “Ta biết sự thay đổi của nó rồi!”

Diệp Huyên vội vàng hỏi: “Thay đổi gì cơ?”

Tiểu Bút trầm giọng: “Nhát kiếm ban nãy của ngươi đã đả thương căn nguyên của thế giới này!”

Hai mắt Diệp Huyên thoáng nheo lại: “Căn nguyên?”

Tiểu Bút đáp: “Đúng thế! Mỗi một thế giới đều có sức mạnh căn nguyên của riêng mình, mà sức mạnh căn nguyên này ẩn giấu vô cùng kỹ, khó lòng tổn thương nó. Ban nãy ngươi tùy tiện vung kiếm đã làm tổn thương căn nguyên của thế giới này, điều này không phải do sức mạnh của ngươi, mà là sức mạnh của thanh kiếm này”.

Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay với vẻ kinh ngạc.

Tiểu Bút do dự trong thoáng chốc rồi nói: “Thực ra ta không khuyến khích ngươi tiếp tục sử dụng kiếm Thanh Huyên”.

Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Bút đáp: “Với trạng thái hiện giờ của thanh kiếm này, nó là sự tồn tại vô địch chỉ sau tam kiếm. Ngươi sử dụng thanh kiếm này, lâu dần sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại vô cùng nghiêm trọng, gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với thực lực và tâm cảnh của ngươi!”

Diệp Huyên trầm giọng đáp: “Theo như ta được biết, kiếm của Thanh Nhi hình như chỉ là một thanh kiếm bình thường!”

“Bình thường cái con khỉ!”

Tiểu Bút đáp: “Ta nói cho ngươi biết, kiếm của nàng ta là một thanh kiếm bình thường đối với nàng ta, chứ không phải kiếm Hành Đạo là thanh kiếm bình thường. Kiếm Hành Đạo đi theo nàng ta, vô địch; không đi theo nàng ta, vẫn vô địch. Khác ở chỗ, nàng ta cầm thanh kiếm nào cũng vô địch… Ta có thể đảm bảo với ngươi rằng, thanh kiếm đó vô cùng vô cùng đặc biệt, dù sao cũng là bội kiếm của nàng ta. Nếu ngươi để thanh kiếm đó đối đầu với kiếm Thanh Huyên của ngươi, kiếm của ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của nó!”

Diệp Huyên bật cười: “Thì đúng là vậy”.

Đối với chủ nhân của tam kiếm thì tam kiếm chỉ là thanh kiếm bình thường, nhưng đối với người khác thì không phải thế.

Tiểu Bút nói: “Kiếm Thanh Huyên của ngươi hiện giờ cũng rất “biến thái”, mà ngươi không có thực lực như tam kiếm, nếu ngươi sử dụng nó, nói thật lòng, dù ít hay nhiều vẫn sẽ khiến ngươi phụ thuộc vào nó!”

Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu”.

Tiểu Bút còn định nói gì đó, đúng vào lúc này, cô gái ban nãy giao đấu cùng thần linh Đồng tử đỏ bước tới, đánh giá Diệp Huyên rồi nói: “Đa tạ công tử ra tay giúp sức!”

Diệp Huyên liếc mắt nhìn cô gái - cô gái mặc váy dài màu tím, cầm một thanh kiếm dài, là một kiếm tu!

Diệp Huyên hỏi: “Cô là người của thần điện Hư Chân?”

Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, ta là chân vệ của thần điện Hư Chân - Tử Lâm”.

Diệp Huyên hỏi: “Bây giờ thế giới Hư Chân vẫn có thể đối đầu cùng những thần linh kia chứ?”

Cô gái lắc đầu: “Chật vật lắm!”

Diệp Huyên còn định nói gì đó, đúng lúc ấy, một luồng khí tức mạnh mẽ xuất hiện nơi chân trời phía xa.

Thấy vậy, mặt mũi Tử Lâm biến sắc, vội vàng nói với hắn: “Công tử, là thần linh, đi mau!”

Nói rồi, Tử Lâm túm tay Diệp Huyên, kéo hắn đi trốn.

Trên đường, Diệp Huyên từng quay đầu nhìn lại, khi trông thấy thần linh đi đầu, hắn lập tức nhíu mày.

Hóa ra là người đàn ông mặc áo bào đỏ!

Mà lúc này đây, người đàn ông áo đỏ cũng đang nhìn hắn.

Diệp Huyên và cô gái nhanh chóng biến mất.

Ánh mắt của người đàn ông mặc áo bào đỏ rất bình tĩnh: “Truyền lệnh cho thần vệ, bảo bọn chúng không cần xuống dưới nữa, Vua Dựa Dẫm đã tự lên đây rồi!”
Chương 5903: Thần linh tấn công

Tử Lâm dẫn Diệp Huyên đi tới một thành trì cũ nát, trong thành này, Diệp Huyên thấy rất nhiều cao thủ của thế giới Hư Chân.

Trên đường đi, Tử Lâm nói: “Đây là một cứ điểm của chúng tôi! Nơi này có trận pháp mạnh mẽ trấn giữ, những thần linh kia tạm thời không thể tấn công vào được”.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua Tử Lâm, sau đó nói: “Thần điện Hư Chân có thể chống lại những thần linh kia sao?”

Tử Lâm lắc đầu: “Rất khó! Vì phía bắc thế giới Hư Chân đã rơi vào tay giặc, hơn nữa mỗi ngày trong nội bộ chúng tôi luôn có kẻ đào tẩu... Hầy!”

Diệp Huyên có chút khó hiểu: “Vậy sao cô phải tử thủ ở đây?”

Tử Lâm trầm giọng đáp: “Trách nhiệm!”

Trách nhiệm!

Diệp Huyên nhìn Tử Lâm rồi không nói gì nữa.

Tử Lâm dẫn Diệp Huyên vào trong một điện thờ cũ nát, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tới từ thế giới bên dưới à?”

Diệp Huyên gật đầu.

Tử Lâm cũng gật đầu: “Ngươi và những thần linh kia có thù oán với nhau?”

Diệp Huyên cười: “Phải!”

Tử Lâm vội nói: “Hay ngươi gia nhập thần điện Hư Chân của chúng ta?”

Diệp Huyên lắc đầu.

Hắn có thể hợp tác với thần điện Hư Chân nhưng sẽ không gia nhập.

Dù sao, hiện giờ, nội bộ thần điện này cũng đã rất loạn, gia nhập vào đó nữa để làm vật hi sinh sao?

Thấy Diệp Huyên lắc đầu, nụ cười Tử Lâm cứng đờ, khó hiểu: “Vì sao?”

Diệp Huyên cười: “Ta thích tự do tự tại!”

Tử Lâm cười theo: “Được thôi!”

Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Thần điện Hư Chân hiện tại do ai quản?”

Tử Lâm trầm giọng đáp: “Do Nam điện và Bắc điện cùng nhau quản lý!”

Diệp Huyên lắc đầu: “Hai ông lớn cùng quản, có thể không loạn sao?”

Tử Lâm khẽ thở dài: “Hết cách rồi! Nam điện và Bắc điện vẫn luôn tranh đấu với nhau, lần này, nếu không phải thần linh ngóc đầu dậy, mọi người sẽ không chịu ngồi lại với nhau!”

Diệp Huyên nhìn Tử Lâm: “Có thể dẫn ta đến gặp hai vị điện chủ không?”

Tử Lâm kinh ngạc hỏi lại: “Làm chi?”

Diệp Huyên đang định nói thì đúng lúc này, ngoài thành truyền đến từng âm thanh to lớn đầy khủng bố.

Sắc mặt Tử Lâm lập tức thay đổi: “Thần linh phát động tấn công rồi!”

Nói rồi nàng ta lướt ra ngoài.

Trong điện, Diệp Huyên nhíu mày, hắn cũng theo ra.

Bên ngoài, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy ở không trung xa xa, có hơn mười vạn cường giả thần linh.

Hơn mười vạn.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.

Không thể không nói, tình hình có chút đáng sợ.

Phải biết rằng những kẻ này toàn là kẻ có giết cũng không chết.

Dù chết trận thì vẫn có thể sống lại.

Thú thực, chính hắn cũng không cảm thấy thần điện Hư Chân có chút hi vọng thắng lợi nào.

Trên không tòa thành có một vòng phòng hộ khổng lồ, đúng là vòng phòng hộ để chống lại những thần linh này.

Nhưng Diệp Huyên phát hiện cường giả của thần điện Hư Chân trong thành này không hề có ý chí chiến đấu, trong mắt những người này chỉ có sợ hãi.

Dù sao, họ cũng đã không còn là những cường giả trước kia.

Cộng thêm việc hiện tại quyền lực của thần điện đã phân tách nên những cao thủ thế giới Hư Chân đã không còn ý chí chiến đấu, sự thống nhất cũng không có!

Một khi trận pháp bị phá, Diệp Huyên đã tưởng tượng ra được cảnh đó, ít nhất sẽ có 90% người trốn đi.

Nghĩ như thế, hắn đột nhiên tiến lên một bước, mở lòng bàn tay, chỉ trong phút chốc, mấy vạn thanh kiếm Nhân Gian phóng lên trời.

Ong!

Một tiếng kiếm minh vang vọng trong không trung.

Lúc này, mọi người trong thành đều quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên.

Diệp Huyên nhìn lên không trung, dưới sự điều khiển của hắn, mấy trăm vạn kiếm Nhân Gian bay thẳng tới những thần linh kia.

Nhìn thấy màn này, sắc mặt đám thần linh kia lập tức biến đổi.

Vù vù vù...

Trong nháy mắt, thời không trực tiếp bị xé rách, mấy trăm vạn thanh kiếm Nhân Gian bao vây hơn mười vạn thần linh.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trên không trung, hắn nhìn xuống đám người: “Còn chờ gì nữa, giết đi!”

Nói rồi, hắn cầm kiếm phóng lên trời, lao thẳng về hướng những thần linh kia.

Phía dưới, đám đông nhìn nhau, sau đó mọi người lao ra ngoài chém giết.

Thật ra thứ họ thiếu chính là dũng khí, họ thiếu một người dẫn đầu.

Không trung, Diệp Huyên tiên phong lao lên, cộng thêm mấy trăm vạn thanh kiếm Nhân Gian, có thể nói, khí thế của một mình hắn trực tiếp đè ép hơn mười vạn thần linh.

Nhưng đúng lúc này, một thần linh song đồng đột nhiên chặn trước mặt hắn.

Diệp Huyên không nói nhảm, vươn tay gấp một cái, mấy trăm vạn thanh kiếm Nhân Gian trực tiếp bị chồng chất thành một dải, đồng thời, thời không tại đó cũng bị hắn gấp lại.

Thấy cảnh này, sắc mặt thần linh song đồng biến đổi: “Lui!”

Đúng lúc ấy, Diệp Huyên đột nhiên chém xuống một kiếm.

Uỳnh!

Một tia kiếm quang bay ra.

Ầm!
Chương 5904: So người nhiều?

Trong thời gian ngắn, thần linh song đồng dẫn đầu trực tiếp bị kiếm quang đáng sợ này chém lui mấy vạn trượng, mà bên cạnh hắn ta, mấy vạn thần linh tức khắc nát bấy, linh hồn cũng bị nghiền nát, vài thần linh còn lại tức khắc lùi xa hơn mười vạn trượng.

Một kiếm uy, đáng sợ vậy sao!

Mà mấy vạn thần linh bị chém giết, linh hồn lập tức bị kiếm Thanh Huyên hấp thu.

Ngay lúc này, linh hồn họ không còn tồn tại nữa, hoàn toàn bị hấp thu.

Thật sự chết đi!

Nhìn thấy thế, những cường giả thần điện Hư Chân vọt tới cạnh Diệp Huyên hoàn toàn ngơ ngác.

Từ lúc họ đánh với những thần linh này tới nay, những thần linh này đều là giết không chết, vì vậy họ mới mất đi ý chí chiến đấu.

Mà giây phút này, họ lại tận mắt thấy những thần linh này bị giết chết.

Điều này sao có thể chứ?

Mọi người đều mang biểu cảm khó hiểu.

Xa xa, những thần linh kia cũng đờ ra.

Họ mạnh là bởi vì thể chất giết hoài không chết, mà lúc này, đồng loại họ đã bị giết chết?

Đúng là khó tin!

Thần linh dẫn đầu cũng không thể tin nổi: “Ngươi... sao ngươi có thể làm được!”

Diệp Huyên liếc nhìn thần linh kia: “Chẳng phải các ngươi muốn giết ta à?”

Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên biến mất.

Vèo!

Một đống kiếm quang lóe lên.

Vẻ mặt thần linh song đồng dẫn đầu lập tức trở nên dữ tợn, đột nhiên xông lên trước. Hắn ta đánh ra một quyền, quyền này mang theo sức mạnh hủy trời diệt đất, nó vừa bùng nổ, thời không lập tức ảm đạm.

Ầm!

Kiếm quang bộc phát, thần linh kia bay ra mấy vạn trượng, hắn ta vừa dừng, một thanh kiếm đã phá không đâm tới.

Đồng tử thần linh song đồng co rụt, hai tay hắn ta đan xen, miệng thét lớn.

Bùm!

Một luồng sáng thần bí đột nhiên tuôn ra từ trên đôi tay của hắn ta, tạo thành một tầng phòng hộ.

Uỳnh!

Theo kiếm Thanh Huyên chém tới, luồng sáng nọ bị chém sắc như đậu hũ, sau đó, kiếm Thanh Huyên bay tới chỗ ấn đường thần linh.

Thân thể thần linh cứng đờ, hai mắt trợn trừng, trong mắt chỉ còn lại tia khó tin.

Mà chung quanh, những thần linh kia đều ngây dại.

Thần linh song đồng vô địch kia lại không đỡ được một kiếm của thiếu niên kia?

Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt thần linh song đồng, hai mắt thần linh nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngày đó gặp ngươi, ngươi còn yếu như vậy, sao bây giờ lại mạnh thế? Tại sao?”

Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Mở buff!”

Nói xong, hắn lại chém ra một kiếm.

Vèo!

Đầu thần linh song đồng bay ra ngoài.

Ngay lập tức, kiếm Thanh Huyên trực tiếp hấp thu linh hồn của hắn ta.

Sau lưng Diệp Huyên, đám cường giả thần điện Hư Chân hoan hô vang dội.

Mấy thần linh còn lại xoay người bỏ chạy.

Diệp Huyên nhìn thoáng qua những tên bỏ chạy kia, mày nhíu lại.

Hắn phát hiện, tuy sức chiến đấu của những thần linh này mạnh nhưng khí thế và tín niệm của họ chính là tấm thân bất tử, nếu họ cũng sẽ chết, họ cũng sợ như ai!

Những thần linh kia vừa sợ hãi là đội quân lập tức tan rã.

Nghĩ vậy, Diệp Huyên xoay người nhìn mấy cường giả thế giới Hư Chân phía sau lưng. Hắn quyết định, nếu thần điện Hư Chân còn nội đấu, hắn sẽ thu những người này vào dưới trướng mình.

Tới bây giờ, những người này còn dám ở lại chiến đấu chống lại thần linh cũng đã đủ chứng minh thực lực và tâm tính của họ.

Dù cho chết thì cũng phải chết trên sa trường mà không phải ngã xuống vì nội đấu.

Chỉ một câu, các ngươi không được, ông đây lên!

...

Ở một bên khác, một thần linh áo đen đang nhìn chằm chằm Diệp Huyên, hắn ta cũng có song đồng, mà cạnh hắn ta còn có một cô gái mặc đồ trắng. Cô gái này chính là nữ kiếm tu từng đánh nhau với Diệp Thanh Thanh ngày đó.

Thần linh áo đen nhìn chằm chằm Diệp Huyên, khẽ nói: “Chả trách Tội Vương lại nói tên này có thể diệt chúng ta. Hắn có cả năng lực phá hủy tấm thân bất tử, người như thế, sao có thể để tồn tại trên đời!”

Cô gái áo trắng: “Phía sau hắn có người!”

Thần linh áo đen cười khẽ: “Nói như thể chúng ta không có! So về số lượng thì sao? So về số người mạnh thì sao? Ai hơn được chúng ta?”
Chương 5905: Thần Linh.

Mấy tên thần linh kia chỉ là bọn tôm tép, có đuổi theo cũng vô nghĩa, vì vậy Diệp Huyên bèn đứng tại chỗ.

Hắn xoay người nhìn những cường giả Thần Điện Hư Chân, thấy bọn họ cũng đang nhìn hắn với ánh mắt phấn khích.

Cảnh tượng Diệp Huyên chém chết Thần Linh đã khiến tinh thần của bọn họ tăng vọt.

Khi họ nhận ra Thần Linh không đồng nghĩa với vô địch!

Ai nấy đều cho rằng Diệp Huyên là người do Thần Điện Hư Chân phái đến.

Nào ngờ lại nghe hắn nói với Tử Lâm: “Đưa ta đến Thần Điện Hư Chân, ta muốn gặp lão đại của các người”.

Lời này khiến mọi người kinh ngạc.

Người này không đến từ Thần Điện Hư Chân ư?

Tử Lâm nhìn hắn gật đầu: “Được”.

Diệp Huyên theo nàng ta rời đi.

Để lại một đám người trố mắt nhìn nhau.

...

Hai người xuyên qua không gian, sau một khắc đồng hồ thì xuất hiện ở một vùng tinh không, nơi có một tòa đại điện cao kích thước tận mấy chục nghìn trượng. Bốn phía có cả trăm nghìn pho tượng võ sĩ, cách mỗi một nghìn trượng lại có một màn sáng màu tím đậm, tổng cộng lên đến con số hàng trăm.

Trên đỉnh đại điện là một thanh kiếm toàn thân phủ màu vàng óng đang không ngừng tản ra những bùa chú kỳ lạ, đẩy chúng vào những màn sáng kia.

Diệp Huyên nhìn thanh kiếm, hỏi: “Đó là gì vậy?"

Tử Lâm: “Kiếm Hư Chân”.

Diệp Huyên: “Kiếm Hư Chân?"

Tử Lâm gật đầu: “Thần kiếm đứng đầu thế giới Hư Chân, do thế giới này và chủ nhân bút Đại đạo chung tao tạo ra. Nó, Thái Sơ Thần Thụ và Hư Chân Thần Giáp được gọi là ba thần vật tối cao của Hư Chân”.

Diệp Huyên: “Hai món kia cũng do thế giới Hư Chân và chủ nhân bút Đại đạo tạo ra?"

Tử Lâm lắc đầu: “Thái Sơ Thần Thụ thì không. Nó sinh ra đồng thời với thế giới Hư Chân, cũng sinh tại thế giới Hư Chân, nhưng nó đã được chủ nhân bút Đại đạo cải tạo cho mạnh lên nhiều”.

Nàng ta nhìn thanh kiếm: “Kiếm này hiện đang trấn thủ Thần Điện Hư Chân, cũng là trận linh của đại trận giăng quanh đại điện. Một khi khởi động, uy lực của nó có thể chém chết Song Đồng Thần Linh trong chớp mắt!"

Diệp Huyên: “Ta từng thấy Thái Sơ Thần Thụ nên biết nó rất mạnh, vì sao các người không dời nó đến đây để hỗ trợ?"

Tử Lâm lắc đầu cười: “Vì Thần thụ đang trấn áp một siêu cường giả cấp Thần Linh”.

Tội Vương?

Diệp Huyên nheo mắt lại. Kể từ khi hắn và Thanh Khâu đi vào bên trong Thái Sơ Thần Thụ, mấy tên Thần Linh này bèn bắt đầu kiếm chuyện với hắn.

Mà vị đại lão mà Tử Lâm nhắc đến kia rất có thể chính là Tội Vương.

Diệp Huyên bỗng quay lại nhìn về Thần Điện Hư Chân, thấy trước đại điện đang có mấy nghìn cường giả tay cầm trường mâu, người khoác giáp tía.

Tử Lâm hạ giọng: “Bọn họ là Hư Chân Thần Vệ nòng cốt nhất, sức mạnh vô cùng cao cường”.

Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Cô cũng là Hư Chân Thần Vệ?"

Tử Lâm gật đầu: “Phải”.

Diệp Huyên gật gù. Sức mạnh của nàng ta cũng không yếu, có thể một chọi một với Huyết Đồng Thần Linh cơ mà!

Hắn thu hồi suy nghĩ, nói: “Thế chúng ta đứng đây làm gì?"

Tử Lâm cười: “Ta đã liên hệ với Thống lĩnh, bởi chỉ có hắn mới dẫn ngươi vào Thần Điện Hư Chân được”.

Diệp Huyên gật đầu: “Tốt”.

Đúng lúc này, không gian trước mặt họ run lên, để một người đàn ông trung niên mặc giáp tía xuất hiện.

Tử Lâm cung kính thi lễ: “Tham kiến Cổ thống lĩnh”.

Cổ thống lĩnh gật đầu rồi hỏi Diệp Huyên: “Ngươi chính là kiếm tu trẻ tuổi dùng một kiếm chém lui một trăm nghìn Thần Linh ở Dung Thành?"

Diệp Huyên cười đáp: “Chính là ta”.

Cổ thống lĩnh: “Ngươi muốn gặp hai vị Điện chủ?"

Diệp Huyên gật đầu.

Cổ thống lĩnh: “Để làm gì?"

Diệp Huyên: “Để cùng chống lại Thần Linh”.

Cổ thống lĩnh bật cười: “Ngươi biết họ mạnh đến nhường nào không?"

Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông có quyền dẫn ta đến gặp hai vị Điện chủ không?"

Cổ thống lĩnh nheo mắt lại: “Người trẻ tuổi, ta có quyền đưa ngươi đi, nhưng thứ cho ta nói thẳng: ta không muốn. Ngươi...”

Diệp Huyên giơ tay lên: “Dừng! Ta không muốn nghe ngươi nói xàm nữa!"

Rồi hắn vung tay cho kiếm Thanh Huyên bay ra.

Xoẹt!

Thanh kiếm phá không mà đi, chém nát những màn sáng kia như cắt đậu hũ.

Cổ thống lĩnh biến sắc, gầm lên: “Láo xược!"

Thấy ông ta chuẩn bị ra tay, Diệp Huyên vung tay lên.

Ầm!

Cổ thống lĩnh bị đánh bay đi mấy chục nghìn trượng.

Khi dừng lại được thì toàn thân đầy vết kiếm, sắc mặt kinh hoàng vô cùng.

Kiếm Thanh Huyên đã lao tới trước Thần Điện Hư Chân. Bỗng có một cô gái mặc trường bào đen xuất hiện, đưa tay thả ra một luồng sức mạnh bí ẩn.

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên bị sức mạnh này chặn lại.

Diệp Huyên nhìn sang. Cô gái này vóc dáng thanh mảnh, dung nhan tuyệt trần, có một đôi mắt to linh động như biết nói.

Nàng ấy cười chào hỏi: “Diệp công tử”.

Diệp công tử!

Ba chữ này của nàng khiến Cổ thống lĩnh ngẩn ra, sau đó thốt lên kinh hãi: “Ngươi chính là đại ca của cô gái váy trắng?!"

Diệp Huyên liếc nhìn ông ta rồi đi về phía cô gái.

Cổ thống lĩnh tái cả mặt, thân thể phát run.

Diệp Huyên hỏi cô gái: “Các hạ là?"

Nàng ấy cười đáp: “Điện chủ Nam điện”.

Rồi trả kiếm Thanh Huyên về cho chủ nó.

Diệp Huyên thu kiếm về, đánh mắt sang Cổ thống lĩnh: “Đây là thuộc hạ của cô?"

Cô gái lắc đầu: “Thuộc hạ của Điện chủ Bắc điện”.

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy ta sẽ nói chuyện cùng cô”.

Điện chủ Nam Điện: “Được”.

Rồi đưa tay làm động tác mời: “Mời Diệp công tử vào điện trò chuyện”.

Diệp Huyên gật đầu: “Được”.

Dưới sự hướng dẫn của Điện chủ Nam Điện, Diệp Huyên đi vào Thần Điện Hư Chân, cảm nhận được rất nhiều khí tức đáng sợ mờ mịt khi vừa bước vào.

Hắn đánh cái rùng mình khi nhận ra Thần Điện Hư Chân này mạnh hơn so với hắn tưởng rất rất nhiều!

Điện chủ Nam Điện dẫn hắn vào một gian phòng, đon đả nói: “Mời Diệp công tử ngồi”.

Diệp Huyên gật đầu ngồi xuống: “Nam điện chủ, ta đến đây chỉ có một mục đích: muốn cùng Thần Điện Hư Chân hợp tác, chống lại những tên Thần Linh kia”.

Điện chủ Nam Điện chỉ cười không đáp.

Diệp Huyên nhíu mày: “Ý Điện chủ là gì?"

Nàng ấy hỏi ngược lại: “Diệp công tử có biết lai lịch của các Thần Linh không?"

Hắn lắc đầu.

Điện chủ Nam Điện: “Những gì ngươi nhìn thấy đều không phải bản thể của họ”.

Diệp Huyên nheo mắt: “Không phải bản thể?"

Điện chủ Nam Điện gật đầu: “Họ đã dùng phương pháp nào đó để đưa thần thức ý chí vào thế giới vũ trụ này rồi tạo ra thân xác. Cho dù chúng ta có phá hủy thân xác, diệt thần hồn, thì họ cũng sẽ không thật sự chết đi...”

Nàng ấy thoáng dừng lại: “chủ nhân bút Đại đạo từng ví họ như tổ hợp số liệu có thể tự do sáng tạo đến vô hạn, đây cũng là lý do chúng ta gọi họ là Thần Linh”.

Thấy Diệp Huyên càng nhíu mày sâu hơn, Điện chủ Nam Điện lại cười: “Thật thật giả giả. Chúng ta là giả, họ mới là thật”.

Nàng ấy khẽ lắc đầu: “Đây là sự nghiền áp tuyệt đối, Diệp công tử à. Vũ trụ chúng ta căn bản không có phần thắng, cho nên... ta đã đầu hàng!"

Diệp Huyên lập tức biến sắc, nắm chặt kiếm Thanh Huyên trong tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom