• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên (3 Viewers)

  • Chương 5906-5910

Chương 5905: Thần Linh.

Mấy tên thần linh kia chỉ là bọn tôm tép, có đuổi theo cũng vô nghĩa, vì vậy Diệp Huyên bèn đứng tại chỗ.

Hắn xoay người nhìn những cường giả Thần Điện Hư Chân, thấy bọn họ cũng đang nhìn hắn với ánh mắt phấn khích.

Cảnh tượng Diệp Huyên chém chết Thần Linh đã khiến tinh thần của bọn họ tăng vọt.

Khi họ nhận ra Thần Linh không đồng nghĩa với vô địch!

Ai nấy đều cho rằng Diệp Huyên là người do Thần Điện Hư Chân phái đến.

Nào ngờ lại nghe hắn nói với Tử Lâm: “Đưa ta đến Thần Điện Hư Chân, ta muốn gặp lão đại của các người”.

Lời này khiến mọi người kinh ngạc.

Người này không đến từ Thần Điện Hư Chân ư?

Tử Lâm nhìn hắn gật đầu: “Được”.

Diệp Huyên theo nàng ta rời đi.

Để lại một đám người trố mắt nhìn nhau.

...

Hai người xuyên qua không gian, sau một khắc đồng hồ thì xuất hiện ở một vùng tinh không, nơi có một tòa đại điện cao kích thước tận mấy chục nghìn trượng. Bốn phía có cả trăm nghìn pho tượng võ sĩ, cách mỗi một nghìn trượng lại có một màn sáng màu tím đậm, tổng cộng lên đến con số hàng trăm.

Trên đỉnh đại điện là một thanh kiếm toàn thân phủ màu vàng óng đang không ngừng tản ra những bùa chú kỳ lạ, đẩy chúng vào những màn sáng kia.

Diệp Huyên nhìn thanh kiếm, hỏi: “Đó là gì vậy?"

Tử Lâm: “Kiếm Hư Chân”.

Diệp Huyên: “Kiếm Hư Chân?"

Tử Lâm gật đầu: “Thần kiếm đứng đầu thế giới Hư Chân, do thế giới này và chủ nhân bút Đại đạo chung tao tạo ra. Nó, Thái Sơ Thần Thụ và Hư Chân Thần Giáp được gọi là ba thần vật tối cao của Hư Chân”.

Diệp Huyên: “Hai món kia cũng do thế giới Hư Chân và chủ nhân bút Đại đạo tạo ra?"

Tử Lâm lắc đầu: “Thái Sơ Thần Thụ thì không. Nó sinh ra đồng thời với thế giới Hư Chân, cũng sinh tại thế giới Hư Chân, nhưng nó đã được chủ nhân bút Đại đạo cải tạo cho mạnh lên nhiều”.

Nàng ta nhìn thanh kiếm: “Kiếm này hiện đang trấn thủ Thần Điện Hư Chân, cũng là trận linh của đại trận giăng quanh đại điện. Một khi khởi động, uy lực của nó có thể chém chết Song Đồng Thần Linh trong chớp mắt!"

Diệp Huyên: “Ta từng thấy Thái Sơ Thần Thụ nên biết nó rất mạnh, vì sao các người không dời nó đến đây để hỗ trợ?"

Tử Lâm lắc đầu cười: “Vì Thần thụ đang trấn áp một siêu cường giả cấp Thần Linh”.

Tội Vương?

Diệp Huyên nheo mắt lại. Kể từ khi hắn và Thanh Khâu đi vào bên trong Thái Sơ Thần Thụ, mấy tên Thần Linh này bèn bắt đầu kiếm chuyện với hắn.

Mà vị đại lão mà Tử Lâm nhắc đến kia rất có thể chính là Tội Vương.

Diệp Huyên bỗng quay lại nhìn về Thần Điện Hư Chân, thấy trước đại điện đang có mấy nghìn cường giả tay cầm trường mâu, người khoác giáp tía.

Tử Lâm hạ giọng: “Bọn họ là Hư Chân Thần Vệ nòng cốt nhất, sức mạnh vô cùng cao cường”.

Diệp Huyên nhìn nàng ta: “Cô cũng là Hư Chân Thần Vệ?"

Tử Lâm gật đầu: “Phải”.

Diệp Huyên gật gù. Sức mạnh của nàng ta cũng không yếu, có thể một chọi một với Huyết Đồng Thần Linh cơ mà!

Hắn thu hồi suy nghĩ, nói: “Thế chúng ta đứng đây làm gì?"

Tử Lâm cười: “Ta đã liên hệ với Thống lĩnh, bởi chỉ có hắn mới dẫn ngươi vào Thần Điện Hư Chân được”.

Diệp Huyên gật đầu: “Tốt”.

Đúng lúc này, không gian trước mặt họ run lên, để một người đàn ông trung niên mặc giáp tía xuất hiện.

Tử Lâm cung kính thi lễ: “Tham kiến Cổ thống lĩnh”.

Cổ thống lĩnh gật đầu rồi hỏi Diệp Huyên: “Ngươi chính là kiếm tu trẻ tuổi dùng một kiếm chém lui một trăm nghìn Thần Linh ở Dung Thành?"

Diệp Huyên cười đáp: “Chính là ta”.

Cổ thống lĩnh: “Ngươi muốn gặp hai vị Điện chủ?"

Diệp Huyên gật đầu.

Cổ thống lĩnh: “Để làm gì?"

Diệp Huyên: “Để cùng chống lại Thần Linh”.

Cổ thống lĩnh bật cười: “Ngươi biết họ mạnh đến nhường nào không?"

Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông có quyền dẫn ta đến gặp hai vị Điện chủ không?"

Cổ thống lĩnh nheo mắt lại: “Người trẻ tuổi, ta có quyền đưa ngươi đi, nhưng thứ cho ta nói thẳng: ta không muốn. Ngươi...”

Diệp Huyên giơ tay lên: “Dừng! Ta không muốn nghe ngươi nói xàm nữa!"

Rồi hắn vung tay cho kiếm Thanh Huyên bay ra.

Xoẹt!

Thanh kiếm phá không mà đi, chém nát những màn sáng kia như cắt đậu hũ.

Cổ thống lĩnh biến sắc, gầm lên: “Láo xược!"

Thấy ông ta chuẩn bị ra tay, Diệp Huyên vung tay lên.

Ầm!

Cổ thống lĩnh bị đánh bay đi mấy chục nghìn trượng.

Khi dừng lại được thì toàn thân đầy vết kiếm, sắc mặt kinh hoàng vô cùng.

Kiếm Thanh Huyên đã lao tới trước Thần Điện Hư Chân. Bỗng có một cô gái mặc trường bào đen xuất hiện, đưa tay thả ra một luồng sức mạnh bí ẩn.

Ầm!

Kiếm Thanh Huyên bị sức mạnh này chặn lại.

Diệp Huyên nhìn sang. Cô gái này vóc dáng thanh mảnh, dung nhan tuyệt trần, có một đôi mắt to linh động như biết nói.

Nàng ấy cười chào hỏi: “Diệp công tử”.

Diệp công tử!

Ba chữ này của nàng khiến Cổ thống lĩnh ngẩn ra, sau đó thốt lên kinh hãi: “Ngươi chính là đại ca của cô gái váy trắng?!"

Diệp Huyên liếc nhìn ông ta rồi đi về phía cô gái.

Cổ thống lĩnh tái cả mặt, thân thể phát run.

Diệp Huyên hỏi cô gái: “Các hạ là?"

Nàng ấy cười đáp: “Điện chủ Nam điện”.

Rồi trả kiếm Thanh Huyên về cho chủ nó.

Diệp Huyên thu kiếm về, đánh mắt sang Cổ thống lĩnh: “Đây là thuộc hạ của cô?"

Cô gái lắc đầu: “Thuộc hạ của Điện chủ Bắc điện”.

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy ta sẽ nói chuyện cùng cô”.

Điện chủ Nam Điện: “Được”.

Rồi đưa tay làm động tác mời: “Mời Diệp công tử vào điện trò chuyện”.

Diệp Huyên gật đầu: “Được”.

Dưới sự hướng dẫn của Điện chủ Nam Điện, Diệp Huyên đi vào Thần Điện Hư Chân, cảm nhận được rất nhiều khí tức đáng sợ mờ mịt khi vừa bước vào.

Hắn đánh cái rùng mình khi nhận ra Thần Điện Hư Chân này mạnh hơn so với hắn tưởng rất rất nhiều!

Điện chủ Nam Điện dẫn hắn vào một gian phòng, đon đả nói: “Mời Diệp công tử ngồi”.

Diệp Huyên gật đầu ngồi xuống: “Nam điện chủ, ta đến đây chỉ có một mục đích: muốn cùng Thần Điện Hư Chân hợp tác, chống lại những tên Thần Linh kia”.

Điện chủ Nam Điện chỉ cười không đáp.

Diệp Huyên nhíu mày: “Ý Điện chủ là gì?"

Nàng ấy hỏi ngược lại: “Diệp công tử có biết lai lịch của các Thần Linh không?"

Hắn lắc đầu.

Điện chủ Nam Điện: “Những gì ngươi nhìn thấy đều không phải bản thể của họ”.

Diệp Huyên nheo mắt: “Không phải bản thể?"

Điện chủ Nam Điện gật đầu: “Họ đã dùng phương pháp nào đó để đưa thần thức ý chí vào thế giới vũ trụ này rồi tạo ra thân xác. Cho dù chúng ta có phá hủy thân xác, diệt thần hồn, thì họ cũng sẽ không thật sự chết đi...”

Nàng ấy thoáng dừng lại: “chủ nhân bút Đại đạo từng ví họ như tổ hợp số liệu có thể tự do sáng tạo đến vô hạn, đây cũng là lý do chúng ta gọi họ là Thần Linh”.

Thấy Diệp Huyên càng nhíu mày sâu hơn, Điện chủ Nam Điện lại cười: “Thật thật giả giả. Chúng ta là giả, họ mới là thật”.

Nàng ấy khẽ lắc đầu: “Đây là sự nghiền áp tuyệt đối, Diệp công tử à. Vũ trụ chúng ta căn bản không có phần thắng, cho nên... ta đã đầu hàng!"

Diệp Huyên lập tức biến sắc, nắm chặt kiếm Thanh Huyên trong tay.
Đang tải...
Chương 5907: Co được duỗi được

Điện chủ Bắc điện lắc đầu cười: “Diệp công tử định đi đâu?"

Diệp Huyên tò mò hỏi lại: “Là sao?"

Điện chủ Bắc điện: “Ý ta muốn nói là, có một tòa Thần quan do chủ nhân bút Đại đạo dựng nên ở nơi này”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Thần quan?"

Điện chủ Bắc điện gật đầu: “Bên trong có một vị Hư Chân Thần Đế đang say ngủ”.

Diệp Huyên càng tò mò: “Đó là cường giả cấp bậc nào?"

Sắc mặt Điện chủ Bắc điện hơi đanh lại: “Năm ấy thế giới Hư Chân chỉ sản sinh ra chín vị Hư Chân Thần Đế, cuối cùng tử trận hết sáu. Nếu không có họ, chúng ta đã thua trong trận chiến đó rồi”.

Diệp Huyên: “Đánh thức được họ sao?"

Điện chủ Bắc điện: “Được, nhưng chủ nhân bút Đại đạo đã để lại cấm chế ở đó, chúng ta khó mà tiếp cận”.

Diệp Huyên im lặng.

Hắn vẫn lo canh cánh trong lòng, không biết chủ nhân bút Đại đạo rốt cuộc đứng bên nào.

Vì vậy mới không dám khinh thường y. Nếu y thật sự theo phe Thần Linh, vậy chi bằng hắn bảo Thanh Nhi đi xử lý luôn cho rồi!

Chủ nhân bút Đại đạo: “...”

Điện chủ Bắc điện nói tiếp: “Mời công tử sang đây”.

Ông ta dẫn Diệp Huyên đi về bên phải.

Ba người nhanh chóng đi đến một ngôi mộ, sau đó bị một luồng khí tức đáng sợ bao trùm lấy.

Điện chủ Bắc điện nheo mắt lại, siết chặt tay phải.

Đúng lúc này, một cô gái xuất hiện trước ngôi mộ.

Không phải Điện chủ Nam điện thì là ai?

Nàng ấy nhoẻn cười chào hỏi: “Điện chủ Bắc điện!"

Đối phương cong môi: “Ta biết ngay mọi chuyện không dễ dàng thế mà”.

Điện chủ Nam điện chớp mắt: “Ý ông là ta sẽ ngáng đường ư? Không hề!"

Nàng ấy nói xong thì tránh sang một bên.

Điện chủ Bắc điện thấy vậy thì sa sầm mặt mày.

Diệp Huyên liếc nhìn Điện chủ Nam điện, nói: “Điện chủ Bắc điện, có khi nào đầu hàng Thần Linh chính là do tổ tiên Điện chủ Nam điện bày ra?"

Sắc mặt Điện chủ Bắc điện càng trầm hơn.

Điện chủ Nam điện cười nói: “Diệp công tử thật là thông minh!"

Thấy Diệp Huyên nhìn sang, nàng ấy tiếp tục: “Điện chủ Bắc điện, có người muốn gặp ông đấy”.

Điện chủ Bắc điện nhíu mày: “Ai?"

"Ta”.

Một giọng nói bất ngờ vang lên.

Diệp Huyên quay lại, thấy một người đàn ông khoác áo đen chậm rãi đi ra từ bên trong ngôi mộ.

Ông ta để tóc xõa ngang vai, cả người tản ra một luồng khí đen kỳ dị vô cùng.

Điện chủ Bắc điện nhìn thấy người này thì biến sắc, lắp bắp: “Ngươi... ngươi là Mạc Kha tiền bối!"

Điện chủ Bắc điện đời trước!

Diệp Huyên đanh mặt lại.

Người tên Mạc Kha lạnh lùng nói: “Hôm nay Thần Linh lũ lượt trở lại, thế giới Hư Chân chúng ta không thể đối chọi, ngươi biết điều thì lập tức dừng những hành động ngu xuẩn, châu chấu đá xe này lại đi”.

Điện chủ Bắc điện sầm mặt: “Tiền bối cũng theo Thần Linh?!"

Mạc Kha hờ hững: “Phải”.

Điện chủ Bắc điện trừng mắt: “Tiền bối! thế giới Hư Chân năm xưa do chính các vị dùng tính mệnh để bảo vệ, vậy mà hôm nay người lại gia nhập bọn Thần Linh?"

Mạc Kha lắc đầu: “Năm ấy có chín Thần Đế, có chủ nhân bút Đại đạo, hơn một trăm Thần Tướng, nhưng hôm nay còn lại gì? Chúng ta lấy gì để đối kháng?"

Sắc mặt Điện chủ Bắc điện khó xem vô cùng: “Vì vậy nên người đầu hàng?"

Mạc Kha nâng mắt: “Ngươi muốn chết thì cứ việc, đừng lôi người khác vào”.

Điện chủ Bắc điện nhìn xoáy vào ông ta, sau đó nói với Diệp Huyên: “Công tử hãy đưa Bắc Tang đi trước”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Đi làm gì?"

Thấy ông ta nhìn mình, hắn cười: “Có lẽ ông còn chưa hiểu hết sức mạnh của ta”.

Điện chủ Bắc điện ngẩn ra: “Diệp công tử...”

Diệp Huyên cười hỏi Điện chủ Nam điện: “Cô là người đứng đầu một thế lực, làm như vậy không sai, nhưng ta sẽ cho cô một cơ hội đi theo ta, cô có muốn hay không?"

Điện chủ Nam điện: “Cũng không phải không thể, nhưng ta muốn xem năng lực của ngươi đến đâu”.

Nàng ấy đánh mắt nhìn về Mạc Kha, cười nói: “Đây là Thần Tướng Mạc Kha, nếu Diệp công tử giết được y thì ta sẽ theo ngươi, thế nào?"

Diệp Huyên liếc nhìn Mạc Kha: “Giết y? Ta cần gì phải ra tay?"

Hắn gọi Tiểu Tháp xuất hiện trong tay: “Ê Vô Biên bịp bợm, tu luyện bao lâu nay cũng tới lúc ra thể hiện rồi, đừng có ăn bám mãi thế!"

Uỳnh!

Một luồng khí tức khủng bố nổ ra từ trong Tiểu Tháp, sau đó là một người đàn ông bay ra.

Không phải ai khác, chính là Vô Biên Chủ!

Ông ta vừa xuất hiện đã cất tiếng cười to.

Diệp Huyên liếc sang, tò mò tự hỏi người này tu luyện lâu như vậy, chẳng biết đã đạt đến trình độ vô địch chưa.

Sự xuất hiện của Vô Biên Chủ khiến Điện chủ Nam điện và Mạc Kha đanh mặt lại.

Vô Biên Chủ thì tỏ ra vui vẻ vô cùng.

Diệp Huyên hỏi: “Vô địch chưa đấy?"

Ông ta cười khà khà: “Ngươi nghĩ thế nào?"

Diệp Huyên chỉ vào Mạc Kha: “Thử xem”.

Vô Biên Chủ chỉ nhìn Mạc Kha trong một giây, sau đó bất thình lình biến mất.

Mạc Kha nheo mắt lại, lấy ra một cặp đại đao dài hai thước, bước tới chém xuống.

Xoẹt!

Đất trời run rẩy theo nhát chém.

Ầm!

Nhưng theo tiếng nổ vang lên, chính y là người bị đánh bay đi mấy trăm nghìn trượng, khi vừa dừng lại đã có một bóng người xuất hiện, giơ chân đạp thẳng vào đầu y.

Rầm!

Mạc Kha rơi xuống như quả sung trước mặt bao người, nện xuống khiến một vực sâu to tướng xuất hiện trên mặt đất.

Chỉ thấy Vô Biên Chủ lao vút xuống vực.

Uỳnh!

Vực sâu hóa thành một mảnh hoang tàn trước khi có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Diệp Huyên chỉ biết trợn tròn mắt. Trời mẹ, Vô Biên Chủ mạnh tới vậy luôn hả?

Sắc mặt Điện chủ Nam điện thì xấu xí vô cùng.

Vô Biên Chủ xuất hiện lại trước mặt họ, chìa ra cho Diệp Huyên xem một cái thủ cấp đầm đìa máu, lắc đầu: “Quá yếu, chẳng có gì khó khăn cả”.

Diệp Huyên tấm tắc: “Ghê gớm nhỉ Vô Biên”.

Vô Biên cười cười: “Kháo Sơn Vương...”

"Hả?"

Diệp Huyên ngắt lời ông ta: “Có tin ta gọi muội muội đến đây cho ông thử vài chiêu không?"

Vô Biên có một giây sượng trân trước khi nhếch mép: “Diệp thiếu, thử vài chiêu với ngươi thì không thành vấn đề, với muội muội ngươi thì thôi”.

Ông ta biết muội muội của tên này giết người không thèm chớp mắt.

Thử vài chiêu?

Một chiêu thôi là lên đường rồi!

Sợ à?

Sợ Thiên Mệnh thì có gì đâu mà mất mặt?

Ai muốn giữ mặt mũi thì tự mà bước ra đi.

Chứ Vô Biên Chủ đây co được duỗi được nhé!
Chương 5908: Người vô địch trở lại

Mấy lời này của Vô Biên Chủ làm Diệp Huyên lắc đầu phì cười.

Trông ông ta bây giờ chả khác nào chưa thấy quan tài chưa đổ lệ .

Nhưng mà hắn cũng không khỏi ngạc nhiên.

Khi thấy ông ta đã trở nên mạnh đến thế này.

Có thể nhìn ra ông ta đã trải qua không ít chuyện, bằng không lấy thiên phú của ông ta, chắc chắn có thể đạt đến đỉnh cao hơn thế!

Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, bắn ánh mắt nhìn Điện chủ Nam điện, thấy vẻ đề phòng trên mặt nàng ấy.

Hắn cười nói: “Tên Hư Chân Thần này sắp chết rồi, Điện chủ thấy thế nào?"

Điện chủ Nam điện liếc nhìn Vô Biên Chủ, nói: “Người giết y là ông ta, không phải Diệp công tử. Ta muốn xem thực lực của ngươi đến đâu”.

Diệp Huyên nhíu mày: “Gọi người ra đánh hộ chẳng lẽ không phải thực lực à?"

Vô Biên Chủ nghe vậy thì đơ ra.

Bà mẹ nó!

Thằng chết bầm!

Kêu người ra đánh hộ mà cũng là thực lực?

Khoan, nghĩ kỹ lại thì hình như đúng thật.

Điện chủ Nam điện chỉ biết câm nín trước những lời này.

Mà nàng ấy cũng không phản bác được.

Diệp Huyên cười: “Điện chủ cho ta một câu trả lời đi. Cô yên tâm, cho dù cô không chịu theo, người biết phải trái như ta cũng sẽ không giết cô đâu, thật luôn!"

Mọi người: “...”

Điện chủ Nam điện im lặng suốt một hồi mới đáp: “Ta sẽ theo Diệp công tử”.

Vì nàng ấy biết, hôm nay nếu dám lắc đầu thì sẽ bay đầu luôn.

Diệp Huyên cười hài lòng, quay sang Điện chủ Bắc điện: “Còn ông thì sao?"

Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Vì đã nhìn ra ý đồ của người này.

Hắn đang muốn hoàn toàn thâu tóm Thần Điện Hư Chân vào tay!

Mẹ nó!

Thủ đoạn cao tay thật!

Ban nãy ông ta và Diệp Huyên còn đứng chung một phe, Điện chủ Nam điện là người ngoài; nhưng bây giờ nếu ông ta không gật đầu đồng ý thì chính mình sẽ thành người ngoài!

Dã tâm lớn thật!

Diệp Huyên lại cười: “Điện chủ Bắc điện cứ yên tâm, ta không có hứng thú với Thần Điện Hư Chân. Lý do ta muốn tiếp quản nó chỉ có một, đó là muốn đoàn kết trên dưới, cùng chống lại Thần Linh, chỉ thế mà thôi”.

Điện chủ Bắc điện im lặng một hồi dài lâu rồi cười: “Có vẻ như ta cũng không còn lựa chọn nào khác”.

Diệp Huyên lại chỉ những ngôi mộ quanh đó: “Hai vị, trong những ngôi mộ này có bao nhiêu người đang ngủ?"

Điện chủ Bắc điện: “Khá nhiều”.

Diệp Huyên gật đầu: “Vậy đánh thức hết đi”.

Hắn biết nếu chỉ dựa vào số lượng người hiện giờ của thế giới Hư Chân thì còn khướt mới làm gì được Thần Linh.

Chỉ còn nước gọi thêm cường giả thế hệ trước mới có hy vọng!

Điện chủ Bắc điện: “Đánh thức tất cả các tiền bối say ngủ ư...”

Diệp Huyên nhìn sang: “Thế nào?"

Ông ta cười khổ: “Ta chỉ sợ sẽ có gì đó ngoài ý muốn xảy ra”.

Diệp Huyên nhíu mày nhìn những ngôi mộ kia trong chốc lát mới hạ giọng thì thầm: “Đợi đánh thức rồi, ta sẽ hỏi xem họ có bằng lòng theo ta chống lại Thần Linh không, nếu không thì sẽ để họ rời đi. Dẫu sao họ cũng đã bỏ mạng một lần cho thế giới này, ta không có tư cách gì bắt bọn họ làm lại một lần nữa”.

Điện chủ Bắc điện nhìn hắn, gật đầu: “Được”.

Điện chủ Nam điện cũng nhìn hắn: “Chỉ cần phá hủy phong ấn do chủ nhân bút Đại đạo để lại thì họ sẽ tỉnh dậy”.

Diệp Huyên nhắm mắt lại, nhanh chóng cảm nhận được một lớp phong ấn hùng hậu.

Hắn ngẩng đầu, vung tay ra để kiếm Thánh Huyên bắn đi.

Xoẹt!

Thứ sức mạnh bí ẩn ấy vỡ tan nơi chân trời.

Phong ấn đã bị giải trừ!

Mặt đất bắt đầu chấn động khi có vô vàn khí tức hùng mạnh tuôn trào từ bên dưới, nhưng lại có vô số ngôi mộ vẫn im lìm.

Diệp Huyên quay sang nói với Vô Biên Chủ: “Lần này tốt xấu gì cũng phải ở lại giúp một tay!"

Mãi một lúc sau ông ta mới đáp: “Thật ra ta không muốn ở lại đâu, nhưng... xem ra ngươi cũng có thể làm nên chút cơm cháo gì đó cho vũ trụ này và vũ trụ bên dưới, Vô Biên Chủ ta làm sao chịu thua cho được?"

Diệp Huyên cười đáp: “Đa tạ!"

Đúng vào lúc này, bỗng có tận mấy chục nghìn người đồng thời xuất hiện. Ai nấy đều tản ra khí tức mạnh vô cùng, yếu nhất cũng ngang bằng với Huyết Đồng Thần Linh.

Những cường giả thế giới Hư Chân tỉnh dậy sau giấc ngủ dài lâu, ánh mắt đều mê mang vô định.

Một người đàn ông mặc chiến giáp rách nát bước tới trước mặt nhóm Diệp Huyên: “Chính ngươi đã đánh thức chúng ta?"

Hắn gật đầu: “Phải”.

Mọi tầm mắt của các cường giả đều đổ dồn vào hắn.

Người đàn ông: “Bọn Thần Linh đã phá phong ấn?"

Diệp Huyên gật đầu.

Người đàn ông nhắm mắt, đôi tay chậm rãi siết lại.

Những người khác cũng lặng im.

Diệp Huyên: “Nếu các người không muốn chiến đấu nữa thì có thể đến vũ trụ Quan Huyên dạo chơi, còn nơi này đã có Diệp Huyên ta bảo vệ!"

Các cường giả trao đổi những ánh mắt với nhau.

Người đàn ông mặc chiến giáp lắc đầu: “Năm ấy đã tử trận hết sáu Thần Đế, Thần Tướng cũng tử vong hơn tám phần, bây giờ...”

"Sợ gì chứ?!"

Diệp Huyên la toáng lên, chỉ vào Vô Biên Chủ: “Có ngay Vô Biên Thần Đế mới ở đây này!"

Vô Biên Thần Đế?

Mục tiêu của mọi ánh mắt lần này trở thành Vô Biên Chủ.

Sắc mặt ông ta thoắt cái tối sầm. Tên kia, ngươi bịp bợm thì cũng đừng lôi ta theo cùng được không?

Diệp Huyên tiếp tục: “Có ông ấy ở đây, bọn Thần Linh kia chỉ có đi mà không có về!"

Người đàn ông bên kia nhìn Diệp Huyên một cái rồi quay lại nói với những người ở sau: “Ai không muốn ở lại có thể tự do rời đi”.

Nhưng không một cường giả nào cử động.

Năm xưa, bọn họ đã vì bảo vệ thế giới này mà chiến đấu tới thời khắc cuối cùng.

Bảo họ đi ư?

Đi đâu bây giờ?

Thấy không ai rời đi, người đàn ông quay lại nhìn Diệp Huyên, chậm rãi quỳ một gối xuống: “Mông Khắc tham kiến Điện chủ”.

Các cường giả khác cũng làm theo: “Tham kiến Điện chủ”.

Diệp Huyên nhìn họ: “Các người phải hiểu rõ một chuyện, ta sẽ không bắt ép ai ở lại. Các vị đã từng hy sinh vì vũ trụ này, bây giờ có thể rời đi tùy thích”.

Mông Khắc bật ra một tiếng cười ngạo nghễ: “Chết thêm lần nữa thì đã sao? Năm ấy lũ Thần Linh không đặt thế giới Hư Chân chúng ta vào mắt. Chỉ có chúng là Thần Linh cao cao tại thượng, còn chúng ta chỉ có thể chịu chà đạp tàn sát. Nếu chúng đã trở lại, thì chúng ta lại giết thêm một lần!"

"Giết thêm một lần!!"

Hàng loạt cường giả phía sau đồng thanh gầm lên.

Thần Linh!

Diệp Huyên vừa mở miệng thì bị Điện chủ Bắc điện thấp giọng ngắt lời: “Diệp công tử, tin tức mới, Thần Linh đã đến Linh Độ giới rồi!"

Linh Độ giới?

Diệp Huyên nheo mắt lại: “Chúng muốn cứu Tội Vương!"

Tội Vương!

Lời này của hắn khiến Mông Khắc biến sắc: “Một trong sáu Đại Thần Vương kia?"

Diệp Huyên hỏi: “Ông biết người này?"

Mông Khắc: “Thần Linh có sáu Đại Thần Vương, Tội Vương là một trong đó, năm xưa từng một mình đối chiến hai vị Thần Đế, mạnh mẽ vô cùng!"

Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Đến đó thì giao gã cho ông đấy”.

Vô Biên Chủ cứng họng.

Diệp Huyên lại phân phó: “Theo ta đến Linh Độ giới!"

Sau đó ngự kiếm biến mất ở chân trời.

Những người khác vội vã đi theo.

Có thế nào đi nữa thì cũng không thể để Thái Sơ Thần Thụ rơi vào tay Thần Linh, bằng không bọn họ sẽ gặp bất lợi rất lớn.

Ai bảo cái cây kia siêu phàm quá làm chi!

...

Thái Sơ Thần tộc.

Ngay phía trên Thái Sơ Thần Thụ lúc này đã mấy triệu Thần Linh vây quanh đen kịt.

Đi đầu là người đàn ông áo đỏ, theo sau là ba mươi sáu Song Đồng Thần Linh.

Đối diện họ là mấy chục nghìn cường giả của Thái Sơ Thần tộc.

Đi đầu là Tộc trưởng của họ.

Sắc mặt ông đang nặng nề vô cùng.

Bởi không ngờ lại có nhiều Thần Linh tới đây đến vậy.

Làm cái đếch gì vậy?

Người Thần Điện Hư Chân chết hết rồi à?

Chỉ thấy người áo đỏ ra lệnh: “Giết!"

Không hề nhiều lời.

Nói đánh là đánh!

Ba mươi sáu Song Đồng Thần Linh đứng sau y đồng loạt vọt về phía Thái Sơ Thần Thụ.

Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc sa sầm mặt, bỗng thấy Thái Sơ Thần Thụ run lên rồi bắn ra mấy triệu tia sáng vàng.

Uỳnh!

Ba mươi sáu tên Thần Linh kia bị đẩy lùi.

Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc thở phào nhẹ nhõm.

Tên Thần Linh áo đỏ thì đanh mặt, vươn tay ra gọi: “Thần kính Hạo Thiên!"

Uỳnh!

Một chiếc gương vàng bay lên từ tay y, bắn ra một tia sáng mờ dài đến vạn trượng vào Thái Sơ Thần Thụ.

Cổ thụ cảm nhận được nguy hiểm, lại phun ra tia sáng vàng đối chiến.

Ầm!

Cuộc va chạm từ hai sức mạnh khổng lồ khiến Linh Độ giới bị biến thành một màu đen đặc, sóng xung kích mãnh liệt lan tràn tứ phía, đẩy lui hàng loạt cường giả.

Mặt kính Hạo Thiên khẽ run rẩy rồi nứt ra một vệt nhỏ.

Nhưng Thần Linh áo đỏ vẫn ra vẻ ung dung.

Đúng lúc này, một luồng khí tức khủng khiếp chợt bùng nổ từ bên trong Thái Sơ Thần Thụ, sau đó là một chùm sáng đen phóng lên cao.

Oành!

Bầu trời quanh Thái Sơ Thần Thụ ngập tràn một loại khói đen, từng đợt lan tràn như những cơn sóng, áp chế được cả khí tức của cổ thụ!

Đây cũng là lúc nhóm Diệp Huyên xuất hiện.

Nhưng khi thấy những gì xảy ra, hắn đã đanh mặt lại.

Muộn mất rồi!

Diệp Huyên nhìn theo chùm sáng đen. Khi khói tan đi rồi, xuất hiện ở vị trí đó là một người đàn ông mặc chiến giáp, để tóc dài đến tận gót chân, với đôi đồng tử đỏ thẫm.

Xích Sắc Thần Linh!

Tội Vương ư?

Diệp Huyên nhíu mày.

Sắc mặt Vô Biên Chủ đứng kế bên cũng dần đanh lại.

Chỉ thấy người kia hả họng cười to, tiếng như sấm dội bốn phương trời.

Gã hít sâu một hơi, thét lên: “Ta - người vô địch đã trở lại!"

Giọng như sấm vỗ vang rền khắp Linh Độ giới, xuyên thấu vô số thời không, lan tràn đến tận sâu trong vũ trụ.

U u u!

Bỗng nghe tiếng kiếm minh từ đâu truyền tới. Một khắc sau, thời không gần đó nứt đôi, để một kiếm tu mặc trường bào trắng chậm rãi bước ra.
Chương 5909: Qúa yếu

Diệp Huyên vừa nhìn thấy người đó thì sửng sốt.

Là đại ca!

Sao huynh ấy lại đến đây?

Nhưng rồi hắn lại nhìn gã mặc giáp đen. À, là do tên này bô bô tự nhận vô địch!

Ha ha ha!

Diệp Huyên ngửa đầu cười sằng sặc.

Những người khác thấy vậy thì đồng loạt cau mày.

Diệp thiếu bị cái gì vậy?

Vô Biên Chủ thì lại nhíu mày nhìn kiếm tu áo trắng.

Diệp Huyên thoắt cái xuất hiện trước mặt hắn ta, cười toe chào hỏi: “Đại ca! Lâu quá mới gặp!"

Kiếm tu mỉm cười: “Lâu rồi không gặp”.

Hắn ta quan sát Diệp Huyên một phen rồi gật gù: “Đệ đã mạnh lên được một chút xíu rồi đấy”.

Một chút xíu?

Ba chữ này khiến Diệp Huyên đen mặt.

Kiếm tu nhìn quanh quất một hồi: “Đang có đánh nhau à?"

Diệp Huyên gật đầu lia lịa: “Chính xác!"

Rồi chỉ vào người mặc giáp đen: “Đại ca! Chính gã to mồm tự xưng vô địch đó!"

Kiếm tu nhìn theo, thấy gã cũng đang nhìn lại.

Sau một hồi quan sát, hắn ta lắc đầu với vẻ thất vọng: “Vẫn quá yếu”.

Mọi người: “...”

"Làm càn!"

Gã giáp đen tức tối rống lên, tung người nhảy lên cao, tay phải tạo thành chưởng đánh xuống: “Diệt!"

Ầm!

Vô số thời không vị hất tung trong nháy mắt rồi ầm ầm trút xuống.

Ruỳnh!

Uy áp của chúng quét ngang khắp chư thiên vạn giới.

Khiến những người ở dưới cảm thấy như trời sập, hô hấp đọng lại. Nhiều người mặt trắng bệch như vôi, hoàn toàn không sinh ra nổi một ý phản kháng nào.

Đây là sức mạnh tuyệt đối!

Là áp đảo tuyệt đối!

Ngay cả sắc mặt Vô Biên Chủ cũng trở nên trầm trọng vô cùng.

Bởi vì những Thần Linh này mạnh hơn ông ta nhiều lắm!

Chỉ thấy Kiếm tu áo trắng bước tới trước. Một khắc sau, thanh kiếm trong tay hắn ta phóng vút lên.

U u u!

Đi kèm là tiếng kiếm minh vang vọng.

Những người khác chỉ thấy đường kiếm như tia sáng mặt trời rọi vào nơi âm u tăm tối, thế như chẻ tre.

Roẹt!

Theo tiếng xé rách vang lên, thời không vô tận bị xé làm đôi. Một khắc sau, thanh kiếm đã xuyên thủng trán gã mặc giáp đen.

Ầm!

Thời không vô tận vỡ nát tan tành.

Gã đàn ông trợn tròn hai mắt, cứng người tại chỗ.

Những Thần Linh đứng sau gã cũng ngây ra như phỗng.

Thua rồi ư?

Thế mà đã thua rồi?

Thua chỉ trong một kiếm?

Kiếm tu lắc đầu nhìn gã: “Thứ cho ta nói thẳng, ngươi... còn yếu hơn ta nghĩ nhiều”.

Mọi người: “...”

Kiếm tu: “Làm ta thất vọng quá”.

Mọi người: “...”

Gã kia đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu, bèn gân cổ thét lên: “Kiếm tu! Ta là bất tử!"

Kiếm tu nhíu mày: “Thật à?"

Gã đàn ông: “Chờ ngươi đến giết!"

Chờ bị giết?

Kiếm tu chỉ nâng tay lên rồi hạ xuống.

Ầm!

Thanh kiếm cắm giữa trán gã giáp đen chấn động khiến đồng tử gã rụt lại, có gì đó trôi qua trong mắt. Một chốc sau, gã đã hóa thành một làn khói tan đi.

"Không!"

Gã kinh hoàng gào ầm lên khi dần biến mất: “Ngươi... chém bản thể của ta... Đệt...”

Lời còn chưa nói hết đã tan thành hư vô.

Kiếm tu vừa trảm bản thể từ phân thân!

Điều này khiến các Thần Linh còn lại khiếp sợ đến tái cả mặt, người áo đỏ cầm đầu cũng mặt cắt không còn hột máu.

Diệp Huyên giết được Thần Linh là nhờ có thanh kiếm đặc biệt, nhưng đó chỉ là giết phân thân ở thế giới này mà thôi.

Nhưng Kiếm tu này lại có thể giết cả bản thể Thần Linh!

Cái đệt!

Các Thần Linh chỉ cảm thấy tê dại cả người.

Bên Diệp Huyên cũng sợ hết hồn.

Chỉ dùng một nhát chém đã tiễn một siêu cường giả Thần Linh lên đường?

Kiếm tu này là thần thánh phương nào vậy?

Vô Biên Chủ không khỏi liếc nhìn Diệp Huyên, thầm chửi thề trong lòng: Bà mẹ nó, tên Kháo Sơn Vương này làm gì chỉ có một chỗ dựa đâu!

Mà là cả một đống!

Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc bên dưới đang đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con.

Trời đất hỡi!

Cả tộc mình vậy mà lại dám trêu vào tên Vua dựa dẫm này... Ăn gan hùm rồi hay sao mà dám?!

Bỗng Kiếm tu kia nhìn Thái Sơ Thần Thụ bên dưới.

Diệp Huyên ngạc nhiên.

Đại ca định đánh với cái cây luôn hả?

Chỉ nghe hắn ta nói: “Bên trong cây này có một kẻ khác, mạnh hơn kẻ vừa rồi một chút”.

Diệp Huyên ngẩn ra.

Gã ban nãy không phải Tội Vương ư?

Diệp Huyên cao giọng gọi: “Tội Vương! Thôi núp đi! Ra đây!"

Chỉ thấy Thái Sơ Thần Thụ run lên rồi chủ động vươn tán lá, giải trừ toàn bộ phong ấn.

Mọi người: “...

Diệp Huyên thầm nghĩ: Cái cây này khôn lỏi phết!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một người đàn ông trung niên bước ra từ trong thân cây. Gã mặc áo bào gấm, tóc buông ngang vai, đôi mắt một màu đen kịt.

Chính là Tội Vương!

Vào giây phút gã bước ra, toàn bộ Thần Linh có mặt đều quỳ một chân xuống: “Tham kiến Tội Vương”.

Là gã!

Diệp Huyên quan sát một hồi, thấy gã hoàn toàn khác với người ban nãy, không hề có khí tức gì, chỉ như một người bình thường.

Mà ánh mắt của Tội Vương chỉ tập trung vào Kiếm tu: “Sao ta chưa từng nghe về ngươi?"

Kiếm tu trầm ngâm một hồi: “Ngươi... cũng quá yếu”.

Mọi người: “...”

Thần Linh nghe vậy thì nổi giận xung thiên, nhưng chưa kịp phát hỏa đã bị Tội Vương ngăn lại.

Gã khẽ cười: “Kiếm tu, ta bị phong ấn mấy chục triệu năm, sức mạnh chưa đạt đỉnh đỉnh cao nhất. Ngươi có thắng cũng là thắng hèn”.

Diệp Huyên buột miệng: “Ê Tội Vương, sợ thì nói thẳng, đừng có giả bộ lấy lui làm tiến!"

Tội Vương liếc hắn: “Còn ngươi thì bớt ba hoa. Bằng không chúng ta so tài một phen? Ta hứa sẽ không lấy nhiều đánh ít, tuyệt đối công bằng”.

Diệp Huyên toe toét: “Tới đây!"

Rồi đi về phía gã.

Vô Biên Chủ mở miệng: “Diệp thiếu...”

Diệp Huyên: “Gã đã chỉ đích danh ta rồi thì ta còn sợ làm gì?"

Hắn đi tới, tay vươn ra chồng chất thời không lại trong nháy mắt, đồng thời thả ra kiếm ý Nhân Gian vô tận.

Uỳnh!

Khí tức hùng mạnh quét khắp thiên địa.

Những người khác giật mình.

Vô Biên Chủ cũng ngạc nhiên, không ngờ Diệp Huyên đã mạnh đến vậy.

Diệp Huyên cười khiêu khích với Tội Vương: “Đến đây!"

Dứt lời, hắn hóa thành kiếm quang biến mất tại hỗ.

Uỳnh!

Khi hắn lao đi, toàn bộ kiếm ý Nhân Gian bao quanh hóa thành màu đỏ máu.

Là Huyết Mạch Chi Lực!

Hắn dồn hết toàn lực vào một kiềm này.

Tội Vương nheo mắt lại rồi tung cú đấm ra.

Một cú đấm đơn giản, không hề có chiêu trò gì.

Ruỳnh!

Vậy mà nó chặn lại được kiếm của Diệp Huyên. Thời không quanh họ hóa thành hư vô, bản thân họ cũng tiến vào Vô Giới, thời không nơi đó cũng lập tức sụp đổ.

Vẻ ác liệt lóe lên trong mắt, Diệp Huyên vung cao kiếm Thanh Huyên, chém xuống.

Xoẹt!

Kiếm quang màu máu trút xuống.

Tội Vương nheo mắt, lại đấm ra.

Ầm!

Vô số kiếm quang vỡ nát, nhưng một giây sau đã ngưng tụ lại.

Kiếm ý Nhân Gian!

Tội Vương lại đấm ra.

Ầm!

Tất cả những gì hiện hữu bắt đầu bị xóa sổ.

Cú đấm đẩy Diệp Huyên văng đi mấy trăm nghìn trượng. Hắn dừng lại, gọi kiếm Thanh Huyên lơ lửng rong tay, để kiếm Nhân Gian vô tận hội tụ vào thân kiếm rồi biến mất.

Tội Vương nheo mắt lại, bước tới trước, lần nữa tung đấm.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung, Tội Vương bị chém bay đi vạn trượng, khi dừng lại thì vô số kiếm ý Nhân Gian đã ùa tới.

Một hình ảnh kỳ lạ xuất hiện.

Số lượng kiếm Nhân Gian ngày càng nhiều lên, từ triệu lên chục triệu trong nháy mắt, lại còn không ngừng tăng lên.

Đáng sợ nhất là Tội Vương cũng không tài nào phá hủy chúng.

Sắc mặt Vô Biên Chủ đã trở nên nghiêm túc vô cùng.

Bởi ông ta biết Kiếm đạo Nhân Gian của Diệp Huyên sắp đạt đến đại thành rồi!

Khi ấy Tín Ngưỡng Chi Lực sẽ càng lúc càng khủng bố.

"Chém!"

Giọng Diệp Huyên vang lên giữa thời không đen kịt vô tận. Hàng chục triệu thanh kiếm Nhân Gian chém xuống, tỏa ra kiếm quang như thác nhấn chìm Tội Vương.

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, chỉ còn nghe được tiếng kiếm minh trong thời không bóng tối vô tận.

Những người khác nhìn mà cả người nhũn ra.

Những thứ kiếm Nhân Gian này quá kinh khủng!

Uỳnh!

Bỗng có một luồng sức mạnh nổ tung trong kiếm quang, sau đó là một cái bóng mờ lao khỏi kiếm Nhân Gian, tập kích Diệp Huyên.

Số kiếm Nhân Gian kia bất thình lình hóa thành kiếm quang chui vào Kiếm Thanh Huyên, để Diệp Huyên đâm tới.

Cứng đối cứng!

Uỳnh!

Kiếm quang bùng nổ, Diệp Huyên và Tội Vương lùi lại mấy trăm nghìn trượng.

Hai người dừng lại. Những người khác thấy tay phải Tội Vương đã nứt ra sau khi ăn trọn đường kiếm cuối của Diệp Huyên.

Bị thương rồi!

Sắc mặt các Thần Linh đọng lại.

Tội Vương thì ngẩng lên nói với Diệp Huyên: “Xem ra ta đã xem thường ngươi”.

Diệp Huyên chỉ cười rồi quay sang hỏi Kiếm tu: “Đại ca thấy chiêu vừa rồi của ta thế nào?"

Hắn ta không nói gì.

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Huynh cho ý kiến chút đi”.

Kiếm tu suy nghĩ một hồi rồi chỉ vào Tội Vương: “Gã quá yếu”.

Diệp Huyên: “...”

Tội Vương: “...”
Chương 5910: Tín ngưỡng bản thân.

Nghe Kiếm tu phát biểu xong, những người khác bày ra vẻ mặt kỳ lạ.

Còn Diệp Huyên thì ban đầu mặt như đít nồi, nhưng ngẫm lại thì thấy đại ca đã rất là nể nang rồi.

Về phần Tội Vương, sắc mặt gã xấu không tả xiết.

Gã đã bao giờ bị hạ nhục như vậy chưa?

Nhưng gã cũng không phản bác.

Kiếm tu mỉm cười: “Nơi này quá tẻ nhạt, ta đi đây”.

Diệp Huyên vội hỏi: “Đại ca định đi đâu?"

Kiếm tu: “Cũng không xa nơi này”.

Diệp Huyên nhăn tít mày: “Không xa?"

Kiếm tu gật đầu, đi đến mỉm cười với hắn: “Kiếm đạo Tín Ngưỡng của đệ cũng được, nhưng Tín Ngưỡng Chi Lực mạnh nhất trên đời không đến từ người khác, mà là tín ngưỡng từ bản thân, tin tưởng vào bản thân. Cố lên”.

Diệp Huyên càng nhíu mày sâu hơn: “Tín ngưỡng bản thân?"

Kiếm tu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Huyên rơi vào im lặng.

Kiếm tu mỉm cười: “Ta đi đây, đệ cố lên nhé”.

Diệp Huyên gật đầu: “Sau này gặp lại!"

Kiếm tu bật cười rồi hóa thành kiếm quang biến mất ở cuối tinh hà.

Diệp Huyên nhìn theo thì thầm: “Huynh ấy đúng là tiêu sái mà”.

Người như Kiếm tu, một thân một mình, ngao du cả đời, chỉ mong một lần bại trận, đúng là tự do tiêu sái vô cùng.

Nhưng tất nhiên, mục tiêu của mỗi người là khác nhau.

Vô Biên Chủ đi đến bên Diệp Huyên, thấp giọng nói: “Sao ngươi không nói đại ca ngươi làm thịt bọn Thần Linh này luôn?"

Diệp Huyên lắc đầu cười: “Huynh ấy không quan tâm chúng đâu”.

Hắn làm sao lại không nhìn ra Thần Linh trong mắt đại ca chỉ như cỏ rác, ra tay giết chúng thì lại như giết gà dùng dao mổ trâu vậy.

Hắn có thể nhờ, nhưng hắn sẽ không làm vậy.

Đại ca đi đến đây vì nghe gã kia tự xưng vô địch, bằng không lấy tính tình hắn ta thì đã chẳng thèm quan tâm đến chúng.

Hơn nữa đại ca còn so tài công bằng, sẽ không hạ tử thủ trừ khi đối phương tự tìm cái chết. Như gã mặc giáp ban nãy vậy, đã muốn chết thì không trách ai được.

Tội Vương kia hướng ánh mắt vào Thái Sơ Thần Thụ, siết tay phải lại. Nhưng Diệp Huyên đã xuất hiện trước cái cây, cười nói: “Nó là của ta!"

Tội Vương nhìn hắn chằm chặp.

Diệp Huyên chỉ cười.

Hắn đương nhiên nhận ra gã muốn phá hủy Thái Sơ Thần Thụ.

Tất nhiên sẽ không để gã được như ý.

Tội Vương bỗng cười: “Diệp Huyên, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi”.

Rồi xoay người rời đi.

Đám Thần Linh phía sau cũng lục tục đi theo.

Diệp Huyên nheo mắt, nắm tay lại.

Vô Biên Chủ lắc đầu: “Đừng, khai chiến lúc này thì những người phía sau sẽ chịu thiệt”.

Diệp Huyên im lặng.

Nhóm Tội Vương nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Diệp Huyên mới quay sang Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc: “Từ giờ trở đi, thế giới Hư Chân do ta quản lý”.

Đối phương im lặng.

Diệp Huyên: “Thái Sơ Thần tộc hãy đi theo ta đi, bằng không bọn Thần Linh kia sẽ không tha cho các người”.

Tộc trưởng Thái Sơ Thần tộc gật đầu ngay tắp lự: “Được!"

Chứng kiến Kiếm tu kia ra tay rồi, ông ta chẳng còn dám làm mình làm mẩy nữa.

Phải mau ôm chân người ta đi thôi!

Bằng không thì cả tộc làm sao chịu nổi sự trả thù của Thần Linh?

Diệp Huyên lại hỏi Thái Sơ Thần Thụ: “Còn ngươi?"

Một bóng người mờ nhạt ánh vàng xuất hiện gần đó: “Ta sẽ đi theo ngươi”.

Sau đó chui vào giữa trán hắn.

Uỳnh!

Thái Sơ Thần Thụ cũng biến mất.

Diệp Huyên nhắm mắt, cảm nhận được một cái cây hiện hữu trong đầu mình.

Là Thái Sơ Thần Thụ.

Hắn nhìn những người khác: “Vào tháp tu luyện hết đi”.

Cường giả của thế giới Hư Chân lẫn Thái Sơ Thần tộc cộng lại vẫn chưa bằng Thần Linh, vì vậy cách duy nhất để giúp họ mạnh lên trong khoảng thời gian ngắn chính là vào tháp tu luyện.

Đưa họ vào tháp rồi, chỉ còn lại Diệp Huyên và Vô Biên Chủ đứng lại.

Vô Biên Chủ hỏi hắn: “Ngươi thật sự muốn gánh vác trận chiến với Thần Linh à?"

Diệp Huyên gật đầu.

Ông ta im lặng.

Diệp Huyên mỉm cười: “Đi đến đây rồi, ta cũng đâu thể nào cứ dựa dẫm mãi chứ hả?"

Vô Biên Chủ không nói gì.

Thật ra Diệp Huyên bây giờ đã rất mạnh rồi.

Tiếc rằng ai cũng so sánh hắn với Tam Kiếm, mà cho dù đem ra bất kỳ ai thì cũng không bằng ba người kia.

Cho dù là người có khí vận Thiên Mệnh như Diệp Huyên.

Đừng nói chi hắn, ngay cả người thiên mệnh đời trước - Kiếm Chủ áo xanh - so với hai người còn lại cũng đã thua kém không ít rồi.

Mà Vô Biên Chủ biết mục tiêu cuối cùng của Diệp Huyên là đạt đến đẳng cấp ngang hàng, thậm chí là vượt qua Tam Kiếm.

Nhưng mà...

Điều này vô cùng khó!

Ông ta cũng là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt, nhưng chỉ cần nghĩ đến cô gái váy trắng kia là đã tuyệt vọng.

Phải làm sao để vượt qua?

Nàng ấy đã là siêu ngoại hạng rồi!

Thiên tài hay yêu nghiệt gì đứng trước nàng cũng chỉ là phế vật.

Diệp Huyên chợt cười: “Giờ ta lại cảm thấy ta mạnh phết!"

Vô Biên Chủ cười: “Đúng là khác xưa rất nhiều”.

Diệp Huyên: “Vô Biên, ông nói xem hai người thiên mệnh chúng ta thắng được trận này không?"

Vô Biên Chủ im lặng một hồi mới đáp: “Đừng lôi ta vào được không?"

Diệp Huyên nhìn sang, thấy ông ta nghiêm túc đáp: “Ta không muốn liều mạng”.

Diệp Huyên: “Nhưng ông thấy bọn Thần Linh kia không? Chúng chẳng xem chúng ta ra gì cả! Vì sao chứ? Chúng cho rằng chúng là thần bất tử nên xem chúng ta như cỏ rác à...”

Hắn lắc đầu: “Ta từng hỏi vì sao chúng tấn công ta, chúng chỉ nói chúng ngứa mắt ta. Ban đầu ta còn tưởng chúng đùa, nhưng về sau mới thấy chúng thật sự không xem thế giới này ra gì, chướng mắt ai là giết. Nói cách khác, chúng giết người chẳng cần tự hỏi đúng sai, chỉ cần bản thân thấy thích là được”.

Vô Biên Chủ im lặng.

Diệp Huyên cười: “Mà giờ ta cũng chướng mắt chúng”.

Vô Biên Chủ thấp giọng nói: “Bọn Thần Linh này rất không đơn giản, hơn nữa ban nãy có thể thấy chúng không phải bản thể ở đây. Đã vậy thì một khi khai chiến, chúng sẽ luôn luôn bất bại”.

Diệp Huyên gật đầu: “Muốn thắng thì phải giết được bản thể của chúng”.

Vô Biên Chủ nhìn hắn: “E rằng chỉ Tam Kiếm mới làm được, ngay cả chủ nhân bút Đại đạo cũng phải chào thua, bằng không ban đầu y đã không chỉ phong ấn chúng”.

Ông ta thoáng dừng lại: “Nếu lần này chủ nhân bút Đại đạo theo phe chúng thì ngươi sẽ làm gì?"

Diệp Huyên bình tĩnh đáp: “Gọi Thanh Nhi ra làm thịt y”.

Vô Biên Chủ: “...”

Diệp Huyên: “Nhưng ta cảm thấy y sẽ không làm vậy”.

Hắn hạ giọng: “Chúng ta không hiểu biết tí gì về bọn Thần Linh, không biết chúng rốt cuộc ở nơi nào... Ta phải tìm hiểu trước!"

Vô Biên Chủ: “Tìm chủ nhân bút Đại đạo xem”.

Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông liên lạc được y không?"

Vô Biên Chủ lắc đầu.

Diệp Huyên gọi Bút Đại đạo xuất hiện trong tay: “Huynh thì sao, Tiểu Bút?"

Bút Đại đạo: “Ta không thể”.

Diệp Huyên sa sầm mặt.

Chợt cái bóng màu vàng ban nãy lại xuất hiện.

Thái Sơ Thần Thụ.

Nó nói: “Ta làm được”.

Diệp Huyên và Vô Biên Chủ sững ra.

Cái bóng: “Theo ta”.

Rồi nó hóa thành tia sáng vàng biến mất ở chân trời.

Hai người kia vội vàng đi theo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Đệ nhất kiếm thần convert
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Loan Phong Thượng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom