Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5918-5920
Chương 5918: Lần này ta không gọi người
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Ông đừng có vẻ mặt này, bây giờ trong chúng ta chỉ có ông có thể giương cờ thôi”.
Vô Biên nhàn nhạt bảo: “Ngươi đừng nói mấy lời này với ta, ta có thể đối phó được thì sẽ đối phó, không đối phó được thì ta sẽ chạy. Ta không liều mạng chống cự đâu”.
Diệp Huyên hỏi: “Ông không muốn phá thần à?”
Vô Biên im lặng.
Diệp Huyên mỉm cười khẽ: “Muốn phá thần thì phải thẳng thừng đối mặt với mọi nỗi sợ. Ông nhìn ta xem, ta không sợ đám Thần Linh đó chút nào”.
Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không sợ vì ngươi có ba đại lão vô địch chống lưng phía sau, ngươi sợ cái gì!”
Diệp Huyên cười lớn: “Vô Biên, lần này ta không gọi người”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Vô Biên nhìn theo hướng hắn đi, lắc đầu nói: “Ta tin ngươi có mà bán nhà!”
…
Sau khi về lại Thần Điện Hư Chân, Diệp Huyên đi vào Tiểu Tháp.
Tu luyện!
Lúc trước chiến đấu với Tội Vương, tuy hắn chiếm ưu thế nhưng hắn biết là dựa vào kiếm Thanh Huyên.
Nếu không có kiếm Thanh Huyên, có lẽ hắn với Tội Vương sẽ ngang tài ngang sức.
Mà những Thần Linh kia chắc chắn còn có cường giả khác.
Phải công nhận rằng sau khi lựa chọn mọi chuyện đều do mình gánh vác, áp lực thực sự rất lớn.
Nhưng hắn nhất định phải đi qua con đường này.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu, vô số kiếm ý Nhân Gian đã tuôn ra từ cơ thể hắn.
Kiếm ý Nhân Gian này đã mạnh hơn lúc trước vô số lần.
Có thể nói, bây giờ mỗi ngày kiếm ý Nhân Gian của hắn đều trở nên mạnh hơn.
Diệp Huyên mở mắt ra rồi nhẩm niệm, trong nháy mắt vô số kiếm ý Nhân Gian hoá thành kiếm quang bay vụt lên trời.
Một suy nghĩ, nghìn vạn thanh kiếm.
Nghìn vạn thanh kiếm phóng lên trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Diệp Huyên xoè lòng bàn tay, nghìn vạn thanh kiếm bỗng hoá thành từng luồng kiếm quang rồi rơi vào lòng bàn tay hắn.
Kiếm Nhân Gian!
Kiếm Nhân Gian của hắn hiện giờ thực ra đã vô cùng đáng sợ, có thể nói là chỉ đứng sau Tam Kiếm và kiếm Thanh Huyên.
Nhìn kiếm Nhân Gian trong tay, Diệp Huyên khẽ mỉm cười.
Trên thực tế, kiếm Thanh Huyên hiện tại đối với hắn là một xiềng xích.
Kiếm Thanh Huyên sắc bén là do Thanh Nhi chứ không phải do hắn.
Kiếm vì người mà bất phàm, nhưng hiện giờ bản thân kiếm Thanh Huyên đã bất phàm, chứ không phải vì hắn mà bất phàm.
Đây là một xiềng xích!
Nhưng hắn tạm thời vẫn chưa muốn bỏ kiếm Thanh Huyên.
Dù sao cũng đã đi theo hắn lâu như vậy.
Thật sự có tình cảm.
Vì vậy hắn vẫn nên cố gắng nâng cao thực lực của bản thân thì hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên ngồi khoanh chân trên đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bắt đầu tu luyện.
Hắn biết những Thần Linh đó không lâu nữa chắc chắn sẽ lại tới tấn công.
Phải cố gắng nâng cao thực lực thôi!
Hắn lấy ra một đống Linh Nguyên rồi bắt đầu hấp thu.
Hắn lấy được tổng cộng sáu mươi nghìn viên Linh Nguyên từ tay tên gian thương đó, hắn đã đưa cho Vô Biên Chủ ba mươi nghìn viên, hắn vẫn còn ba mươi nghìn viên.
Không thể không nói, Linh Nguyên này thực sự rất bá đạo, vừa mới hấp thu, khí thế của hấn đã nhanh chóng tăng vọt.
Diệp Huyên thầm kinh ngạc.
Linh Nguyên này thực sự đáng gờm.
Không suy nghĩ nhiều, hắn bắt đầu chuyên tâm tu luyện!
Tu luyện trong Tiểu Tháp, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua trăm năm.
Trong một trăm năm, Diệp Huyên đã hấp thu toàn bộ Linh Nguyên.
Khí thế của hắn hiên giờ cũng đã mạnh chưa từng có.
Giờ phút này, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Người tới chính là An Lan Tú.
Diệp Huyên chợt mở mắt, trong mắt hắn có kiếm quang loé lên.
An Lan Tú mỉm cười: “Đột phá rồi à?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không biết!”
Nói xong hắn đứng dậy, xoè tay, một luồng kiếm quang phóng lên trời.
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang vọng khắp thế giới trong Tiểu Tháp.
Vẻ mặt An Lan Tú nghiêm túc, kiếm ý Nhân Gian của Diệp Huyên đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Diệp Huyên nhìn luồng kiếm quang trên trời, khẽ nói: “Mạnh hơn rất nhiều rồi”.
An Lan Tú gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên bỗng nhìn về phương xa, khí thế của các cường giả tỉnh lại từ thần mộ Hư Chân lúc này đều đã mạnh hơn trước rất nhiều!
Đây là một tin tốt.
Đúng lúc này, Điện chủ Bắc Điện chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và An Lan Tú, ông ta hơi cúi người rồi trầm giọng nói: “Điện chủ, đám Thần Linh kia hành động rồi”.
Diệp Huyên nheo mắt: “Bọn chúng không kiềm chế được nữa rồi”.
Điện chủ Bắc Điện gật đầu: “Đúng thế, chắc bọn chúng sẽ có động thái lớn đấy”.
Động thái lớn!
Diệp Huyên chợt hỏi: “Vô Biên đâu?”
Điện chủ Bắc Điện ngẩn ra, sau đó đáp: “Ông ấy đang đi dạo trong thành… uống rượu hoa!”
Sắc mặt Diệp Huyên chợt tối sầm.
Uống rượu hoa?
Vô Biên, không ngờ ông lại thích chơi vậy đấy!
Diệp Huyên bảo: “Gọi ông ta về”.
Nói xong hắn và An Lan Tú biến mất tại chỗ.
…
Mười lăm phút sau, mấy người tới trước một ngọn núi, Diệp Huyên đỉnh núi, phía trên toàn là Thần Linh.
Có tới hơn trăm nghìn người!
Nhìn thấy đội hình này, Điện chủ Bắc Điện sầm mặt: “Bọn chúng định phát động tổng tấn công à?”
Vô Biên Chủ bình tĩnh tiếp lời: “Có lẽ là vậy”.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương dẫn đầu, lúc này gã cũng đang nhìn hắn.
Kẻ thù gặp nhau, hai bên đều đỏ mắt.
Tội Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sát khí trong mắt cực rõ ràng.
Diệp Huyên nhìn gã, cười bảo: “Tội Vương, đấu đơn không?”
Tội Vương nhìn Diệp Huyên, đang định từ chối thì lúc này Diệp Huyên lại nói: “Ta không dùng thần kiếm đó”.
Nghe thế, Tội Vương ngẩn ra.
Không dùng thanh kiếm đó?
Tội Vương hơi híp mắt: “Thật chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật!”
Tội Vương đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Huyên, cười hỏi: “Kháo Sơn Vương, ngươi sẽ không giở trò chứ?”
Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông có thể không tin ta, nhưng xin đừng nghi ngờ nhân phẩm của ta”.
Tội Vương cười lớn, giây tiếp theo bỗng lao về phía trước, tung một quyền về phía Diệp Huyên.
Ầm ầm!
Một quyền này khiến thiên địa nứt ra, hai người tiến vào thời không Hắc Ám vô tận.
Mà lúc này Diệp Huyên xoè tay, kiếm Nhân Gian xuất hiện.
Hắn không sử dụng kiếm Thanh Huyên.
Rầm!
Sau tiếng động lớn vang lên, Tội Vương bị chém lui cả nghìn trượng.
Mà Diệp Huyên thì vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ!
Đám Thần Linh đều tỏ vẻ khó tin.
Tội Vương nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm của gã đã có một vết kiếm thật sâu.
Thấy vậy, vẻ mặt gã trở nên cực kỳ khó coi, gã biết thực lực của Kháo Sơn Vương đã tăng lên rồi.
Chỉ là, tại sao trong thời gian ngắn, hắn lại có thể tăng được nhiều như vậy?
Bật hack đấy à?
Nơi xa, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được lực lượng Nhân Gian vô cùng vô tận trong cơ thể mình.
Nhân Gian Tín Ngưỡng Kiếm Đạo!
Diệp Huyên chợt mở mắt, nhìn Tội Vương: “Tiếp tục”.
Tiếp tục!
Âm thanh như sấm sét, rung chuyển cả thiên địa.
Tội Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, một khắc sâu gã hoá thành vô số tàn ảnh.
Đùng đoàng!
Một luồng khí thế mạnh mẽ đáng sợ quét qua, sau đó vô số tàn ảnh lao về phía Diệp Huyên.
Tung chiêu lớn rồi!
Xa xa, Diệp Huyên híp mắt: “Giết!”
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang lên, nghìn vạn thanh kiếm Nhân Gian phóng ra từ cơ thể Diệp Huyên.
Phập phập phập…
Trong nháy mắt, tất cả tàn ảnh đều bị đâm xuyên.
Ầm!
Dưới ánh mắt của mọi người, Tội Vương bị đẩy lùi cả mấy vạn trượng, khi gã dừng lại, cơ thể đã nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.
Mọi người đang có mặt đều hoá đá.
Tội Vương hơi ngơ ngác, gã đang định lên tiếng thì một thanh kiếm đã phóng tới trước mặt.
Tội Vương kinh hãi: “Ra tay”.
Ầm!
Dứt lời, thời không trước mặt gã tách ra, một tàn ảnh xuất hiện.
Vèo!
Kiếm của Diệp Huyên bị một bàn tay màu đen chặn lại.
Trước mặt Tội Vương là một người đàn ông mặc áo choàng đen, hai tay lộ ra ngoài của y đen kịt, hơn nữa còn khô khốc như xác chết, y dùng tay không chặn lại kiếm Nhân Gian của Diệp Huyên.
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Nhân Gian về lại tay hắn, hắn nhìn Tội Vương, bình tĩnh nói: “Đánh không lại thì gọi người đấy à?”
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đăm đăm, Diệp Huyên cười bảo: “Ông gọi người thì ta cũng gọi, công bằng mà phải không?”
Mọi người: “…”
Chương 5919: Người của ai?
Nghe Diệp Huyên nói thế, nét mặt Tội Vương lập tức thay đổi.
Lúc này gã đang nghĩ tới kiếm tu mặc trường bào màu mây.
Kiếm tu vô địch!
Cho đến giờ, cứ nghĩ đến đối phương là lòng gã lại hơi sợ hãi.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, tên này sẽ không thật sự gọi người đấy chứ?
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, chỉ cười không nói.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Kháo Sơn Vương, làm người vẫn nên dựa vào mình, nếu ngươi cứ gọi người mãi sẽ chỉ phạm sai lầm thôi. Vậy nên nếu ngươi muốn đột phá chính mình thì phải dựa vào bản thân, hiểu không?”
Diệp Huyên cười lớn: “Ông yên tâm, ta sẽ không gọi người”.
Nghe vậy, Tội Vương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Diệp Huyên chợt nhìn vào người áo choàng đen, hắn quan sát y, trong lòng hơi chấn động, không ngờ đối phương có thể dùng tay không bắt lấy kiếm Nhân Gian của hắn.
Hơn nữa hơi thở của người này rất kỳ dị, như có như không, nhưng nếu cảm nhận kỹ thì hơi thở của đối phương tựa như lan khắp thiên địa, không nơi nào không có.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nhìn sang Vô Biên Chủ: “Vô Biên, ông đánh với người này đi!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là huynh đệ tốt!”
Diệp Huyên cười: “Ông tu luyện lâu như vậy chẳng lẽ không muốn thực chiến một lần?”
Nghe vậy, Vô Biên Chủ cười to: “Cũng đúng”.
Nói rồi ông ta nhìn người áo choàng đen: “Tới đây!”
Dứt lời, ông ta lao ra.
Ầm!
Thời không tan vỡ.
Xa xa, người áo choàng đen đột nhiên tung quyền.
Đoàng đoàng!
Đột nhiên có tiếng nổ vang vọng như tiếng sấm, trong nháy mắt thiên địa tối đen như mực, từng làn sóng xung kích với sức mạnh kinh khủng lan rộng khắp bốn phía.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Tội Vương trở nên nặng nề, gã nhìn Vô Biên Chủ, khẽ nhíu mày, đây lại là tên nào nữa? Cũng mạnh đấy!
Đoàng!
Đúng lúc này, trong thời không Hắc Ám vô tận lại vang lên một tiếng nổ nữa, vô số sức mạnh cuồng bạo hóa thành sóng xung kích không ngừng lan ra bốn phía, thậm chí cả thời không xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển.
Kinh hãi!
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ cũng hơi khiếp sợ, thời gian này không uổng công Vô Biên Chủ tu luyện.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên lại nhìn về phía người áo đen, toàn thân y được áo choàng đen bao phủ, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai tay của y, đôi tay khô khốc như xác ướp, rất kỳ lạ.
Diệp Huyên chợt nhìn Tội Vương: “Tội Vương, ông mời thứ gì tới đấy? Trông không giống người bình thường”.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên: “Thứ gì là cái gì hả? Ông ấy là Thần Vương, Chiến Thiên Thần Vương!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tội Vương, ông ta mạnh hơn ông đấy. Nói thật, ông làm Thần Vương không được thực tế lắm đâu”.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đăm đăm: “Ta bị phong ấn bao nhiêu năm?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ông đã ra lâu như vậy rồi, vẫn chưa hồi phục à?”
Tội Vương khẽ nói: “Đương nhiên, thực lực của ta bây giờ nhiều nhất cũng chỉ bằng năm phần thời kỳ đỉnh cao thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ông thật không biết xấu hổ”.
Tội Vương: “…”
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trong thời không Hắc Ám vô tận phía xa lại vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc nữa, sau đó Vô Biên Chủ và Chiến Thiên Thần Vương đều lùi lại, cả hai cùng lùi lại cả mấy chục vạn trượng.
Sau khi Vô Biên Chủ dừng lại thì nhìn tay phải của mình, tay phải của ông ta đã nứt, máu tươi chậm rãi tuôn ra.
Xa xa, hai tay khô khốc của Thiến Thiên Thần Vương lại không có gì khác thường.
Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Diệp thiếu, cho ta mượn kiếm của ngươi đi”.
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó xoè tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay Vô Biên Chủ.
Lúc này, Tội Vương ở đằng xa bỗng biến sắc, gã nổi giận gào lên với Vô Biên Chủ: “Con mẹ nó! Ngươi dùng thần khí, ngươi có biết xấu hổ không hả?”
Vô Biên Chủ nhìn Tội Vương: “Liên quan gì đến ngươi! Ngu xuẩn!”
Nói xong ông ta xông về phía Chiến Thiên Thần Vương.
Thấy thế, Tội Vương giận không kiềm chế được: “Thô lỗ, dung tục, người của thế giới Hư Chân các ngươi đều không có tư chất”.
Nói rồi gã nhìn Diệp Huyên: “Đặc biệt là ngươi”.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông kéo dài thời gian có phải đang chờ quân cứu viện không?”
Nghe vậy, nét mặt Tội Vương bình tĩnh trở lại, gã nhìn Diệp Huyên chằm chằm, không nói lời nào.
Diệp Huyên nhìn phía sau Tội Vương, ở đó đã có mấy trăm nghìn Thần Linh, khí thế của những Thần Linh này vô cùng mạnh, điều quan trọng nhất là vẫn còn Thần Linh đang liên tục tới đây.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Đại Sơn tối sầm lại.
Bên phía thế giới Hư Chân, về mặt số lượng đã bị đối phương áp đảo hoàn toàn.
Trận chiến này không dễ đánh đây!
Tội Vương nhìn Vô Biên Chủ và Chiến Thiên Thần Vương đang chiến đấu phía xa, trầm mặc không nói.
Đương nhiên gã đang chờ, lần này gã chỉ có thể thắng, không thể thua, vì thế gã đã mời viện trợ bên ngoài.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, cũng không lên tiếng.
An Lan Tú đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nhẹ giọng bảo: “Ta cảm nhận được rất nhiều hơi thở mạnh mẽ đang ẩn náu, có cường giả đang nấp trong bóng tối”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta cũng cảm nhận được”.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Diệp Huyên khẽ cười: “Sợ à?”
An Lan Tú lắc đầu: “Sợ cái gì? Chỉ là cái chết thôi mà”.
Diệp Huyên phá lên cười.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đang cười lớn, trong lòng thấy hơi bất an.
Người này từ đầu đến giờ đều rất bình tĩnh, nhất là sau khi biết gã điều động người tới, vẫn bình tĩnh như vậy.
Rất không bình thường!
Có phải hắn đang gọi người không?
Tội Vương nhíu mày, chắc hắn sẽ không vô liêm sỉ đến thế đâu.
Đúng lúc này, Chiến Thiên Thần Vương phía xa đột nhiên liên tục lùi lại phía sau, lần này y lùi lại mười mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, một luồng ánh sáng trắng chém tới trước mặt y.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, Chiến Thiên Thần Vương bị chém lui mấy vạn trượng, mà lần này khi y dừng lại, tay phải khô quắt đã bị chém đứt.
Thấy vậy, Vô Biên Chủ bật cười lớn: “Diệp thiếu, kiếm này của ngươi được đó nha! Ha ha…”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi bảo: “Dùng kiếm này nhiều quá sẽ đánh mất chính mình”.
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Đừng bảo thủ, làm người là phải uyển chuyển… Nếu ngươi không muốn dựa vào ngoại vật thì có thể đưa cho ta, ta không sợ! Ha ha ha…”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, một khắc sau nó thoát khỏi tay Vô Biên, bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Thấy vậy, nét mặt Vô Biên Chủ cứng đờ.
Thanh kiếm này cũng nóng tính đấy chứ!
Diệp Huyên cầm kiếm Thanh Huyên, bật cười ha hả.
Lúc này, hơn mười hơi thở cường đại bất chợt xuất hiện, Diệp Huyên nhìn về phương xa, có hơn mười người xuất hiện ở phía Tội Vương, mà hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ và kiếm tu cô gái áo trắng, cô gái này lại sống lại rồi.
Ngoài ra còn có mấy chục Thần Linh hai con ngươi.
Không chỉ vậy, hiện tại số lượng của đám Thần Linh đã tăng lên hàng trăm nghìn.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên rồi bảo: “Hay là chuyện đánh thần tạm gác lại đi?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Sao có thể nói mà không làm được?”
Vô Biên Chủ trầm giọng: “Không dễ đối phó”.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, cười đáp: “Thử xem”.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Kháo Sơn Vương, trận chiến hôm nay quyết định sinh tử”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Tội Vương giơ tay phải lên, đang định phát động tổng công kích, nhưng vào lúc này, hơn mười luồng hơi thở đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Hai bên đều sững sờ.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông vẫn gọi người nữa à?”
Tội Vương nhíu mày: “Không phải người của ngươi à?”
Nghe thế, cả hai người đều ngẩn ra.
Người của ai tới đây?
Diệp Huyên và Tội Vương đều ngơ ngác.
Diệp Huyên có thể khẳng định mình không gọi người, hơn nữa hơi thở của người tới rất lạ, vì thế chắc chắn không phải người phe hắn.
Chương 5920: Tiểu Quan!
Là ai?
Dưới cái nhìn chăm chú của hai bên, hơn mười cường giả đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên trời.
Mà khi nhìn thấy người đi đầu, Diệp Huyên và Tội Vương lại một lần nữa ngơ ngác.
Sau khi ngớ người, nét mặt Tội Vương đã trở nên khó coi cùng cực.
Bởi người đi đầu chính là tên gian thương đó!
Chết tiệt!
Tên gian thương đó dẫn người quay lại rồi.
Trong...
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ: “Ông đừng có vẻ mặt này, bây giờ trong chúng ta chỉ có ông có thể giương cờ thôi”.
Vô Biên nhàn nhạt bảo: “Ngươi đừng nói mấy lời này với ta, ta có thể đối phó được thì sẽ đối phó, không đối phó được thì ta sẽ chạy. Ta không liều mạng chống cự đâu”.
Diệp Huyên hỏi: “Ông không muốn phá thần à?”
Vô Biên im lặng.
Diệp Huyên mỉm cười khẽ: “Muốn phá thần thì phải thẳng thừng đối mặt với mọi nỗi sợ. Ông nhìn ta xem, ta không sợ đám Thần Linh đó chút nào”.
Vô Biên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không sợ vì ngươi có ba đại lão vô địch chống lưng phía sau, ngươi sợ cái gì!”
Diệp Huyên cười lớn: “Vô Biên, lần này ta không gọi người”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Vô Biên nhìn theo hướng hắn đi, lắc đầu nói: “Ta tin ngươi có mà bán nhà!”
…
Sau khi về lại Thần Điện Hư Chân, Diệp Huyên đi vào Tiểu Tháp.
Tu luyện!
Lúc trước chiến đấu với Tội Vương, tuy hắn chiếm ưu thế nhưng hắn biết là dựa vào kiếm Thanh Huyên.
Nếu không có kiếm Thanh Huyên, có lẽ hắn với Tội Vương sẽ ngang tài ngang sức.
Mà những Thần Linh kia chắc chắn còn có cường giả khác.
Phải công nhận rằng sau khi lựa chọn mọi chuyện đều do mình gánh vác, áp lực thực sự rất lớn.
Nhưng hắn nhất định phải đi qua con đường này.
Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt lại, chẳng bao lâu, vô số kiếm ý Nhân Gian đã tuôn ra từ cơ thể hắn.
Kiếm ý Nhân Gian này đã mạnh hơn lúc trước vô số lần.
Có thể nói, bây giờ mỗi ngày kiếm ý Nhân Gian của hắn đều trở nên mạnh hơn.
Diệp Huyên mở mắt ra rồi nhẩm niệm, trong nháy mắt vô số kiếm ý Nhân Gian hoá thành kiếm quang bay vụt lên trời.
Một suy nghĩ, nghìn vạn thanh kiếm.
Nghìn vạn thanh kiếm phóng lên trời, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Diệp Huyên xoè lòng bàn tay, nghìn vạn thanh kiếm bỗng hoá thành từng luồng kiếm quang rồi rơi vào lòng bàn tay hắn.
Kiếm Nhân Gian!
Kiếm Nhân Gian của hắn hiện giờ thực ra đã vô cùng đáng sợ, có thể nói là chỉ đứng sau Tam Kiếm và kiếm Thanh Huyên.
Nhìn kiếm Nhân Gian trong tay, Diệp Huyên khẽ mỉm cười.
Trên thực tế, kiếm Thanh Huyên hiện tại đối với hắn là một xiềng xích.
Kiếm Thanh Huyên sắc bén là do Thanh Nhi chứ không phải do hắn.
Kiếm vì người mà bất phàm, nhưng hiện giờ bản thân kiếm Thanh Huyên đã bất phàm, chứ không phải vì hắn mà bất phàm.
Đây là một xiềng xích!
Nhưng hắn tạm thời vẫn chưa muốn bỏ kiếm Thanh Huyên.
Dù sao cũng đã đi theo hắn lâu như vậy.
Thật sự có tình cảm.
Vì vậy hắn vẫn nên cố gắng nâng cao thực lực của bản thân thì hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên ngồi khoanh chân trên đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bắt đầu tu luyện.
Hắn biết những Thần Linh đó không lâu nữa chắc chắn sẽ lại tới tấn công.
Phải cố gắng nâng cao thực lực thôi!
Hắn lấy ra một đống Linh Nguyên rồi bắt đầu hấp thu.
Hắn lấy được tổng cộng sáu mươi nghìn viên Linh Nguyên từ tay tên gian thương đó, hắn đã đưa cho Vô Biên Chủ ba mươi nghìn viên, hắn vẫn còn ba mươi nghìn viên.
Không thể không nói, Linh Nguyên này thực sự rất bá đạo, vừa mới hấp thu, khí thế của hấn đã nhanh chóng tăng vọt.
Diệp Huyên thầm kinh ngạc.
Linh Nguyên này thực sự đáng gờm.
Không suy nghĩ nhiều, hắn bắt đầu chuyên tâm tu luyện!
Tu luyện trong Tiểu Tháp, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua trăm năm.
Trong một trăm năm, Diệp Huyên đã hấp thu toàn bộ Linh Nguyên.
Khí thế của hắn hiên giờ cũng đã mạnh chưa từng có.
Giờ phút này, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Người tới chính là An Lan Tú.
Diệp Huyên chợt mở mắt, trong mắt hắn có kiếm quang loé lên.
An Lan Tú mỉm cười: “Đột phá rồi à?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không biết!”
Nói xong hắn đứng dậy, xoè tay, một luồng kiếm quang phóng lên trời.
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang vọng khắp thế giới trong Tiểu Tháp.
Vẻ mặt An Lan Tú nghiêm túc, kiếm ý Nhân Gian của Diệp Huyên đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Diệp Huyên nhìn luồng kiếm quang trên trời, khẽ nói: “Mạnh hơn rất nhiều rồi”.
An Lan Tú gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên bỗng nhìn về phương xa, khí thế của các cường giả tỉnh lại từ thần mộ Hư Chân lúc này đều đã mạnh hơn trước rất nhiều!
Đây là một tin tốt.
Đúng lúc này, Điện chủ Bắc Điện chợt xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và An Lan Tú, ông ta hơi cúi người rồi trầm giọng nói: “Điện chủ, đám Thần Linh kia hành động rồi”.
Diệp Huyên nheo mắt: “Bọn chúng không kiềm chế được nữa rồi”.
Điện chủ Bắc Điện gật đầu: “Đúng thế, chắc bọn chúng sẽ có động thái lớn đấy”.
Động thái lớn!
Diệp Huyên chợt hỏi: “Vô Biên đâu?”
Điện chủ Bắc Điện ngẩn ra, sau đó đáp: “Ông ấy đang đi dạo trong thành… uống rượu hoa!”
Sắc mặt Diệp Huyên chợt tối sầm.
Uống rượu hoa?
Vô Biên, không ngờ ông lại thích chơi vậy đấy!
Diệp Huyên bảo: “Gọi ông ta về”.
Nói xong hắn và An Lan Tú biến mất tại chỗ.
…
Mười lăm phút sau, mấy người tới trước một ngọn núi, Diệp Huyên đỉnh núi, phía trên toàn là Thần Linh.
Có tới hơn trăm nghìn người!
Nhìn thấy đội hình này, Điện chủ Bắc Điện sầm mặt: “Bọn chúng định phát động tổng tấn công à?”
Vô Biên Chủ bình tĩnh tiếp lời: “Có lẽ là vậy”.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương dẫn đầu, lúc này gã cũng đang nhìn hắn.
Kẻ thù gặp nhau, hai bên đều đỏ mắt.
Tội Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, sát khí trong mắt cực rõ ràng.
Diệp Huyên nhìn gã, cười bảo: “Tội Vương, đấu đơn không?”
Tội Vương nhìn Diệp Huyên, đang định từ chối thì lúc này Diệp Huyên lại nói: “Ta không dùng thần kiếm đó”.
Nghe thế, Tội Vương ngẩn ra.
Không dùng thanh kiếm đó?
Tội Vương hơi híp mắt: “Thật chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thật!”
Tội Vương đột nhiên bay tới trước mặt Diệp Huyên, cười hỏi: “Kháo Sơn Vương, ngươi sẽ không giở trò chứ?”
Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông có thể không tin ta, nhưng xin đừng nghi ngờ nhân phẩm của ta”.
Tội Vương cười lớn, giây tiếp theo bỗng lao về phía trước, tung một quyền về phía Diệp Huyên.
Ầm ầm!
Một quyền này khiến thiên địa nứt ra, hai người tiến vào thời không Hắc Ám vô tận.
Mà lúc này Diệp Huyên xoè tay, kiếm Nhân Gian xuất hiện.
Hắn không sử dụng kiếm Thanh Huyên.
Rầm!
Sau tiếng động lớn vang lên, Tội Vương bị chém lui cả nghìn trượng.
Mà Diệp Huyên thì vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ!
Đám Thần Linh đều tỏ vẻ khó tin.
Tội Vương nhìn nắm đấm của mình, trên nắm đấm của gã đã có một vết kiếm thật sâu.
Thấy vậy, vẻ mặt gã trở nên cực kỳ khó coi, gã biết thực lực của Kháo Sơn Vương đã tăng lên rồi.
Chỉ là, tại sao trong thời gian ngắn, hắn lại có thể tăng được nhiều như vậy?
Bật hack đấy à?
Nơi xa, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được lực lượng Nhân Gian vô cùng vô tận trong cơ thể mình.
Nhân Gian Tín Ngưỡng Kiếm Đạo!
Diệp Huyên chợt mở mắt, nhìn Tội Vương: “Tiếp tục”.
Tiếp tục!
Âm thanh như sấm sét, rung chuyển cả thiên địa.
Tội Vương nhìn chằm chằm Diệp Huyên, một khắc sâu gã hoá thành vô số tàn ảnh.
Đùng đoàng!
Một luồng khí thế mạnh mẽ đáng sợ quét qua, sau đó vô số tàn ảnh lao về phía Diệp Huyên.
Tung chiêu lớn rồi!
Xa xa, Diệp Huyên híp mắt: “Giết!”
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang lên, nghìn vạn thanh kiếm Nhân Gian phóng ra từ cơ thể Diệp Huyên.
Phập phập phập…
Trong nháy mắt, tất cả tàn ảnh đều bị đâm xuyên.
Ầm!
Dưới ánh mắt của mọi người, Tội Vương bị đẩy lùi cả mấy vạn trượng, khi gã dừng lại, cơ thể đã nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.
Mọi người đang có mặt đều hoá đá.
Tội Vương hơi ngơ ngác, gã đang định lên tiếng thì một thanh kiếm đã phóng tới trước mặt.
Tội Vương kinh hãi: “Ra tay”.
Ầm!
Dứt lời, thời không trước mặt gã tách ra, một tàn ảnh xuất hiện.
Vèo!
Kiếm của Diệp Huyên bị một bàn tay màu đen chặn lại.
Trước mặt Tội Vương là một người đàn ông mặc áo choàng đen, hai tay lộ ra ngoài của y đen kịt, hơn nữa còn khô khốc như xác chết, y dùng tay không chặn lại kiếm Nhân Gian của Diệp Huyên.
Diệp Huyên xoè tay, kiếm Nhân Gian về lại tay hắn, hắn nhìn Tội Vương, bình tĩnh nói: “Đánh không lại thì gọi người đấy à?”
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đăm đăm, Diệp Huyên cười bảo: “Ông gọi người thì ta cũng gọi, công bằng mà phải không?”
Mọi người: “…”
Chương 5919: Người của ai?
Nghe Diệp Huyên nói thế, nét mặt Tội Vương lập tức thay đổi.
Lúc này gã đang nghĩ tới kiếm tu mặc trường bào màu mây.
Kiếm tu vô địch!
Cho đến giờ, cứ nghĩ đến đối phương là lòng gã lại hơi sợ hãi.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, tên này sẽ không thật sự gọi người đấy chứ?
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, chỉ cười không nói.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Kháo Sơn Vương, làm người vẫn nên dựa vào mình, nếu ngươi cứ gọi người mãi sẽ chỉ phạm sai lầm thôi. Vậy nên nếu ngươi muốn đột phá chính mình thì phải dựa vào bản thân, hiểu không?”
Diệp Huyên cười lớn: “Ông yên tâm, ta sẽ không gọi người”.
Nghe vậy, Tội Vương thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Diệp Huyên chợt nhìn vào người áo choàng đen, hắn quan sát y, trong lòng hơi chấn động, không ngờ đối phương có thể dùng tay không bắt lấy kiếm Nhân Gian của hắn.
Hơn nữa hơi thở của người này rất kỳ dị, như có như không, nhưng nếu cảm nhận kỹ thì hơi thở của đối phương tựa như lan khắp thiên địa, không nơi nào không có.
Diệp Huyên suy nghĩ rồi nhìn sang Vô Biên Chủ: “Vô Biên, ông đánh với người này đi!”
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đúng là huynh đệ tốt!”
Diệp Huyên cười: “Ông tu luyện lâu như vậy chẳng lẽ không muốn thực chiến một lần?”
Nghe vậy, Vô Biên Chủ cười to: “Cũng đúng”.
Nói rồi ông ta nhìn người áo choàng đen: “Tới đây!”
Dứt lời, ông ta lao ra.
Ầm!
Thời không tan vỡ.
Xa xa, người áo choàng đen đột nhiên tung quyền.
Đoàng đoàng!
Đột nhiên có tiếng nổ vang vọng như tiếng sấm, trong nháy mắt thiên địa tối đen như mực, từng làn sóng xung kích với sức mạnh kinh khủng lan rộng khắp bốn phía.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Tội Vương trở nên nặng nề, gã nhìn Vô Biên Chủ, khẽ nhíu mày, đây lại là tên nào nữa? Cũng mạnh đấy!
Đoàng!
Đúng lúc này, trong thời không Hắc Ám vô tận lại vang lên một tiếng nổ nữa, vô số sức mạnh cuồng bạo hóa thành sóng xung kích không ngừng lan ra bốn phía, thậm chí cả thời không xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển.
Kinh hãi!
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ cũng hơi khiếp sợ, thời gian này không uổng công Vô Biên Chủ tu luyện.
Như nghĩ tới điều gì, Diệp Huyên lại nhìn về phía người áo đen, toàn thân y được áo choàng đen bao phủ, không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai tay của y, đôi tay khô khốc như xác ướp, rất kỳ lạ.
Diệp Huyên chợt nhìn Tội Vương: “Tội Vương, ông mời thứ gì tới đấy? Trông không giống người bình thường”.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên: “Thứ gì là cái gì hả? Ông ấy là Thần Vương, Chiến Thiên Thần Vương!”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Tội Vương, ông ta mạnh hơn ông đấy. Nói thật, ông làm Thần Vương không được thực tế lắm đâu”.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đăm đăm: “Ta bị phong ấn bao nhiêu năm?”
Diệp Huyên nhíu mày: “Ông đã ra lâu như vậy rồi, vẫn chưa hồi phục à?”
Tội Vương khẽ nói: “Đương nhiên, thực lực của ta bây giờ nhiều nhất cũng chỉ bằng năm phần thời kỳ đỉnh cao thôi”.
Diệp Huyên lắc đầu: “Ông thật không biết xấu hổ”.
Tội Vương: “…”
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trong thời không Hắc Ám vô tận phía xa lại vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc nữa, sau đó Vô Biên Chủ và Chiến Thiên Thần Vương đều lùi lại, cả hai cùng lùi lại cả mấy chục vạn trượng.
Sau khi Vô Biên Chủ dừng lại thì nhìn tay phải của mình, tay phải của ông ta đã nứt, máu tươi chậm rãi tuôn ra.
Xa xa, hai tay khô khốc của Thiến Thiên Thần Vương lại không có gì khác thường.
Vô Biên Chủ bỗng lên tiếng: “Diệp thiếu, cho ta mượn kiếm của ngươi đi”.
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó xoè tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay Vô Biên Chủ.
Lúc này, Tội Vương ở đằng xa bỗng biến sắc, gã nổi giận gào lên với Vô Biên Chủ: “Con mẹ nó! Ngươi dùng thần khí, ngươi có biết xấu hổ không hả?”
Vô Biên Chủ nhìn Tội Vương: “Liên quan gì đến ngươi! Ngu xuẩn!”
Nói xong ông ta xông về phía Chiến Thiên Thần Vương.
Thấy thế, Tội Vương giận không kiềm chế được: “Thô lỗ, dung tục, người của thế giới Hư Chân các ngươi đều không có tư chất”.
Nói rồi gã nhìn Diệp Huyên: “Đặc biệt là ngươi”.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông kéo dài thời gian có phải đang chờ quân cứu viện không?”
Nghe vậy, nét mặt Tội Vương bình tĩnh trở lại, gã nhìn Diệp Huyên chằm chằm, không nói lời nào.
Diệp Huyên nhìn phía sau Tội Vương, ở đó đã có mấy trăm nghìn Thần Linh, khí thế của những Thần Linh này vô cùng mạnh, điều quan trọng nhất là vẫn còn Thần Linh đang liên tục tới đây.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Đại Sơn tối sầm lại.
Bên phía thế giới Hư Chân, về mặt số lượng đã bị đối phương áp đảo hoàn toàn.
Trận chiến này không dễ đánh đây!
Tội Vương nhìn Vô Biên Chủ và Chiến Thiên Thần Vương đang chiến đấu phía xa, trầm mặc không nói.
Đương nhiên gã đang chờ, lần này gã chỉ có thể thắng, không thể thua, vì thế gã đã mời viện trợ bên ngoài.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, cũng không lên tiếng.
An Lan Tú đi đến bên cạnh Diệp Huyên, nhẹ giọng bảo: “Ta cảm nhận được rất nhiều hơi thở mạnh mẽ đang ẩn náu, có cường giả đang nấp trong bóng tối”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta cũng cảm nhận được”.
An Lan Tú nhìn Diệp Huyên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Diệp Huyên khẽ cười: “Sợ à?”
An Lan Tú lắc đầu: “Sợ cái gì? Chỉ là cái chết thôi mà”.
Diệp Huyên phá lên cười.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên đang cười lớn, trong lòng thấy hơi bất an.
Người này từ đầu đến giờ đều rất bình tĩnh, nhất là sau khi biết gã điều động người tới, vẫn bình tĩnh như vậy.
Rất không bình thường!
Có phải hắn đang gọi người không?
Tội Vương nhíu mày, chắc hắn sẽ không vô liêm sỉ đến thế đâu.
Đúng lúc này, Chiến Thiên Thần Vương phía xa đột nhiên liên tục lùi lại phía sau, lần này y lùi lại mười mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, một luồng ánh sáng trắng chém tới trước mặt y.
Bùm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên, Chiến Thiên Thần Vương bị chém lui mấy vạn trượng, mà lần này khi y dừng lại, tay phải khô quắt đã bị chém đứt.
Thấy vậy, Vô Biên Chủ bật cười lớn: “Diệp thiếu, kiếm này của ngươi được đó nha! Ha ha…”
Diệp Huyên nhìn Vô Biên Chủ rồi bảo: “Dùng kiếm này nhiều quá sẽ đánh mất chính mình”.
Vô Biên Chủ lắc đầu: “Đừng bảo thủ, làm người là phải uyển chuyển… Nếu ngươi không muốn dựa vào ngoại vật thì có thể đưa cho ta, ta không sợ! Ha ha ha…”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, một khắc sau nó thoát khỏi tay Vô Biên, bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Thấy vậy, nét mặt Vô Biên Chủ cứng đờ.
Thanh kiếm này cũng nóng tính đấy chứ!
Diệp Huyên cầm kiếm Thanh Huyên, bật cười ha hả.
Lúc này, hơn mười hơi thở cường đại bất chợt xuất hiện, Diệp Huyên nhìn về phương xa, có hơn mười người xuất hiện ở phía Tội Vương, mà hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Người đàn ông mặc áo choàng đỏ và kiếm tu cô gái áo trắng, cô gái này lại sống lại rồi.
Ngoài ra còn có mấy chục Thần Linh hai con ngươi.
Không chỉ vậy, hiện tại số lượng của đám Thần Linh đã tăng lên hàng trăm nghìn.
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Huyên rồi bảo: “Hay là chuyện đánh thần tạm gác lại đi?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Sao có thể nói mà không làm được?”
Vô Biên Chủ trầm giọng: “Không dễ đối phó”.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương, cười đáp: “Thử xem”.
Tội Vương nhìn Diệp Huyên chăm chú: “Kháo Sơn Vương, trận chiến hôm nay quyết định sinh tử”.
Diệp Huyên gật đầu: “Được”.
Tội Vương giơ tay phải lên, đang định phát động tổng công kích, nhưng vào lúc này, hơn mười luồng hơi thở đáng sợ đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Hai bên đều sững sờ.
Diệp Huyên nhìn Tội Vương: “Ông vẫn gọi người nữa à?”
Tội Vương nhíu mày: “Không phải người của ngươi à?”
Nghe thế, cả hai người đều ngẩn ra.
Người của ai tới đây?
Diệp Huyên và Tội Vương đều ngơ ngác.
Diệp Huyên có thể khẳng định mình không gọi người, hơn nữa hơi thở của người tới rất lạ, vì thế chắc chắn không phải người phe hắn.
Chương 5920: Tiểu Quan!
Là ai?
Dưới cái nhìn chăm chú của hai bên, hơn mười cường giả đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên trời.
Mà khi nhìn thấy người đi đầu, Diệp Huyên và Tội Vương lại một lần nữa ngơ ngác.
Sau khi ngớ người, nét mặt Tội Vương đã trở nên khó coi cùng cực.
Bởi người đi đầu chính là tên gian thương đó!
Chết tiệt!
Tên gian thương đó dẫn người quay lại rồi.
Trong...
Bình luận facebook