• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (5 Viewers)

Chương 108 Lệ Bạc Thâm , rốt cuộc là hắn có ý gì?

Buổi tối hôm đó, sau khi Giang Nguyễn Nguyễn tan làm, cô lại tới đón hai đứa nhỏ.

Cổng ra vào trường mẫu giáo chỉ còn hai người bọn họ, được giáo viên bên cạnh chăm sóc.

“Xin lỗi, tôi lại đến muộn.” Giang Nguyễn Nguyễn cười xin lỗi, định bước tới đón hai đứa nhỏ về.

Cô giáo bảo vệ hai đứa nhỏ, xấu hổ cười với cô: “Để tôi giúp cô trông chừng thêm một lát, hiệu trưởng có chuyện muốn nói với cô, đang đợi cô ở phòng làm việc.”

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn có chút khó hiểu nhưng vẫn quay người đi lên lầu, gõ cửa phòng hiệu trưởng.

Không biết vì cái gì, mà sắc mặt hiệu trưởng có chút kỳ quái.

"Thầy Lý, ngài muốn cùng tôi nói chuyện, có chuyện gì sao?" Giang Nguyễn Nguyễn không hiểu hỏi một câu.

Hiệu trưởng lại nở nụ cười công thức, chậm rãi nói: “Chính là như này, tôi đã quan sát hai ngày, cảm thấy hai đứa con nhà cô không phù hợp với trường mẫu giáo của chúng tôi, cô xem, có thể cân nhắc thoáng một phát, để bọn nhóc thay đổi môi trường khác không?"

Ý của ông ta là đang muốn đuổi học Triều Triều và Mộ Mộ!

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày, nhưng thái độ vẫn khách sáo: “Bọn trẻ đã gây họa gì cho trường mẫu giáo sao? Nếu đúng vậy thì khi về tôi sẽ dạy dỗ chúng lại thật tốt. Ngài yên tâm, sau này chúng sẽ….”

Còn chưa kịp nói xong lời đảm bảo, liền bị hiệu trưởng cắt ngang lời: “Hai đứa nhỏ biểu hiện rất tốt, nhưng tôi vẫn không hy vọng bọn nhóc vẫn ở lại trường mẫu giáo của chúng tôi. Học phí lúc trước, sẽ trả lại hoàn toàn.”

Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy khó hiểu: "Đây không phải là vấn đề tiền bạc. Nếu như hai đứa nhỏ nhà tôi đều biểu hiện

rất tốt, tại sao lại bị đuổi học? Dù sao ông phải cho tôi một lý do thích đáng, nếu không tôi sẽ gặp khó khăn khi giải thích cho bọn trẻ."

Hiệu trưởng cau mày nói: "Không có lý do gì cả."

Khi nói lời này, ông cũng cảm thấy rất áy náy.

Hai đứa trẻ đó ở trường mẫu giáo biểu hiện xác thực rất tốt, so với các bạn cùng trang lứa thì giống như hai tiểu người lớn hơn, tuyệt không dùng hết sự quan tâm của giáo viên, đồng thời còn giúp giáo viên chăm sóc những bạn học khác.

Nói một cách logic, trường mẫu giáo hoàn toàn không có lý do gì để đuổi học bọn nhóc.

Nhưng đây là yêu cầu của nhà tài trợ và ông ta không làm không được.

Nói xong, thậm chí hiệu trưởng không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn đè nén cơn tức giận xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng nói chuyện đàng hoàng với hiệu trưởng: “Lúc đầu vì tôi tin tưởng ngài, mới chọn giao hai đứa nhỏ cho bên ông, nhưng hành vi hiện tại của ngài khiến tôi rất thất vọng, vô cớ đuổi học học sinh, tôi có thể báo cáo lên bộ Giáo dục."

Hiệu trưởng cảm thấy vô cùng áy náy nhưng vẫn dũng cảm đáp: "Vậy thì cứ báo cáo đi, tôi sẽ không đổi ý!"

Có Phó thị và Lệ thị làm chỗ dựa, bộ Giáo dục chắc không làm gì ông ta đâu.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn ông ta một lát, thái độ lạnh xuống: “Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhà trường sẽ chịu xử phạt tạm thời không đề cập đến, nếu cha mẹ của những đứa trẻ khác biết ngài vô duyên vô cớ đuổi học hai đứa trẻ, có sinh ra hoài nghi với ngài hay không? Có muốn chuyển con mình sang trường khác không? Đến lúc đó, tôi sợ trường mẫu giáo này sẽ không thể hoạt động được. "

Nghe vậy, hiệu trưởng hoảng sợ và bất lực nhìn cô: “Giang tiểu thư, dựa vào điều kiện của cô, tìm một trường mẫu giáo khác cho hai đứa nhỏ cũng không khó, hà tất gì ở chỗ này làm khó tôi chứ?”

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn chợt lóe lên một tia nghi ngờ.

Đánh giá vẻ ngoài của hiệu trưởng, chuyện này nhất định có người đứng sau, địa vị của người đó khẳng định không thấp.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn trầm giọng nói: “Được, tôi không làm khó ngài nữa, nhưng ngài phải nói cho tôi biết, ai đã ra lệnh cho ngài làm việc này?”

Hiệu trưởng nhớ tới lời cảnh cáo của Phó Vi Trữ trước khi rời đi, nên vẫn giữ im lặng.

“Là nhà họ Lệ sao?” Giang Nguyễn Nguyễn chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.

Hiệu trưởng do dự một lát rồi gật đầu một cách ngập ngừng.

Dù sao Phó Vi Trữ sớm muộn cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Lệ, nói cô là người nhà họ Lệ cũng không sai, hơn nữa cô cũng nhiều lần nói thay lời của Lệ Bạc Thâm, nhất định đây cũng là ý của hắn.

Nhìn thấy ông ta gật đầu, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn trở nên có chút khó coi.

Lệ Bạc Thâm, rốt cuộc là hắn có ý gì!
Chương 109 Xin anh giơ cao đánh khẽ, buông tha con tôi

Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Giang Nguyễn Nguyễn đón hai cậu nhóc từ tay giáo viên.

“Lát nữa mẹ có chút việc, các con đi tìm mẹ đỡ đầu chơi có được không?” Trên đường trở về, Giang Nguyễn Nguyễn đè nén cơn tức giận xuống, cười hỏi hai đứa nhỏ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai đứa nhỏ cũng không suy nghĩ nhiều, cho rằng mẹ bận đi làm nên ngoan ngoãn gật đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn giao chúng cho Tịch Mộ Vi liền quay trở lại xe, sắc mặt lại trở nên khó coi, lái xe đến trang viên nhà họ Lệ.

“Thiếu phu nhân..." Thím Trương mở cửa, đang định chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Giang Nguyễn Nguyễn, bà lại nuốt lời những muốn nói tiếp theo xuống.

Giang Nguyễn Nguyễn chỉ gật đầu với bà rồi nhìn về phía phòng khách: “Lệ Bạc Thâm có ở đây không? Tôi có chuyện muốn nói với anh ta.”

Nghe vậy, dì Trương vội vàng gật đầu: “Tôi lên lầu gọi thiếu gia.”

Rất nhanh, hai người một trước một sau bước đi xuống, Tiểu Tinh Tinh hấp tấp đi theo phía sau hắn.

Đến cuối cùng, Lệ Bạc Thâm vẫn không yên lòng khi giao Tiểu Tinh Tinh cho cha mẹ chăm sóc nên buổi tối từ rất sớm đã đến cổng trường mẫu giáo đón cô bé.

Cô bé Tinh Tinh bây giờ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều vì không phải đối mặt với người dì xấu xa đó, bây giờ cô nhìn thấy người cô xinh đẹp đi tới, ánh mắt to tròn càng sáng hơn, cô bé mỉm cười muốn lao tới ôm cô.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh, liền mềm lòng sờ đầu cô bé: “Dì có việc muốn nói chuyện với cha con, lát nữa cùng con chơi có được không?”

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn gật đầu, ôm búp bê ngồi xuống tấm thảm cạnh ghế sofa.

Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: “Có chuyện gì?”

Nghe được giọng nói của hắn, cơn tức giận vốn đã bị đè nén của Giang Nguyễn Nguyễn lại bộc phát: “Lệ Bạc Thâm, nếu anh có ý kiến gì với tôi, hoàn toàn có thể tới tìm tôi, hà cớ gì lại ra tay với Triều Triều và Mộ Mộ chứ? Bọn nhỏ đã làm gì sai sao? Cho đến tận bây giờ, bọn nhỏ luôn rất tôn trọng anh, còn chăm sóc tốt cho con gái anh. Ngay cả vì lợi ích của Tiểu Tinh Tinh đi chăng nữa, thì anh cũng chẳng có lý do gì mà bắt nạt hai đứa nhỏ cả.”

Lệ Bạc Thâm không nghĩ tới cô lại đột nhiên đến thăm, càng không nghĩ tới cô lại tức giận như vậy, nghe vậy, lông mày hắn càng lúc càng vặn vẹo: “Nói rõ cho tôi, tại sao tôi lại gây sự với hai đứa nhỏ chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn nhếch môi mỉa mai: “Anh thật sự không biết sao? Ngoại trừ anh ra, Còn ai có quyền yêu cầu trường mẫu giáo đuổi học hai đứa nhỏ chứ? Chính anh đã làm, sao bây giờ còn giả bộ như vô tội nữa?"

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm không khỏi sửng sốt, vô thức mà mở miệng giải thích: “Đúng là, tôi từng nói chuyện này với hiệu trưởng, nhưng mà đã...."

Hắn chưa kịp nói những lời tiếp theo, giọng nói tức giận của Giang Nguyễn Nguyễn lại vang lên: "Lệ Bạc Thâm, anh không thấy mình quá đáng sao? Dù trước kia chúng ta có chuyện gì đi nữa thì là cũng chuyện giữa hai chúng ta. Có thủ đoạn gì cứ hướng lên người tôi là được, tôi cam đoan không nói hai lời. Bọn trẻ vô tội, chúng không biết gì cả, tại sao anh lại làm như vậy!"

Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn dùng sức nhéo lòng bàn tay của mình, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn: "Đúng, là năm đó tôi không biết xấu hổ mới làm chuyện như vậy với anh, anh muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng mà, anh có thể nào giơ cao đánh khẽ có được không, buông tha hai đứa con của tôi đi được không?"

Vừa dứt lời, Giang Nguyễn Nguyễn mím môi, cụp mắt nhìn đi chỗ khác, trong mắt hiện lên tia đỏ nhạt.

Hiệu trưởng nói đúng, dựa vào điều kiện của cô, muốn đổi trường mẫu giáo cho Triều Triều và Mộ Mộ là chuyện không khó.

Nhưng đây là điều kiện tiên quyết, Lệ Bạc Thâm sẽ không can thiệp.

Nếu Lệ Bạc Thâm không chịu buông tha hai đứa nhỏ, cho dù cô có năng lực đến mấy cũng có ích gì?

Nghĩ tới đây, Giang Nguyễn Nguyễn nhếch môi tự giễu cợt.

Cô còn tưởng rằng trong khoảng thời gian này dù gặp nhau không thấy thoải mái nhưng mà vẫn thân thiện, cô tưởng rằng mọi chuyện trước đây đã bị xóa sạch.

Nhưng cô không ngờ rằng đây chỉ là mơ tưởng của cô, trong mắt Lệ Bạc Thâm, cô vẫn là một tồn tại chướng mắt...

Nhìn thấy người trước mặt bướng bỉnh cố chấp còn mang theo một chút ủy khuất, Lệ Bạc Thâm cảm thấy có chút đau đớn trong lòng.

Trong lúc nhất thời, không biết phải trả lời thế nào.

Thậm chí hắn còn bắt đầu hối hận vì trước đây bản thân đã đưa ra yêu cầu như vậy với hiệu trưởng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom