• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (17 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương 176 Đều tại con tiện nhân kia

Trong khoảng thời gian này, Lệ Bạc Thâm cũng có chút bận rộn, nhưng hắn vẫn ngày ngày xuất hiện ở trước cửa nhà Giang Nguyễn Nguyễn.

Chứng kiến cảnh tượng lần trước Giang Nguyễn Nguyễn hẹn riêng với Mặc Lâm Thâm, cũng như những lời chất vấn của Giang Nguyễn Nguyễn thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu.

Bởi vì lần trước cãi nhau, Giang Nguyễn Nguyễn thậm chí còn yêu cầu hắn mang Tiểu Tinh Tinh về, dạo này hắn có tới đây mấy lần nhưng số lần hắn xuất hiện trước mặt Giang Nguyễn Nguyễn rất ít, chỉ từ xa nhìn bốn người họ thân thiết với nhau.

Nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh càng ngày càng hoạt bát hơn, Lệ Bạc Thâm cũng chỉ cho rằng con bé đơn thuần ưa thích Giang Nguyễn Nguyễn mà thôi, nhưng không nghĩ tới bây giờ cô bé đã có thể nói chuyện.

Ở bên kia, Phó Vi Trữ cố tình lựa đúng giờ tan sở để xuất hiện ở tầng dưới tập đoàn nhà họ Lệ.

"Xin lỗi cô Phó, Thiếu gia vừa đi về rồi." Lộ Khiêm vừa vặn tan làm đi ra, nhìn thấy cô ta ấn nút thang máy lên văn phòng tổng giám đốc, liền nhắc nhở.

Nghe vậy, Sắc mặt Phó Vi Trữ sắc mặt hơi ngưng tụ: “Anh ấy đi đâu rồi?"

Lộ Khiêm cười một cách công nghiệp: “Lịch trình của Thiếu gia làm sao tôi biết được? Nếu tiểu thư muốn biết, tiểu thư có thể trực tiếp gọi điện thoại hỏi."

Nói xong, anh ta cung kính cúi chào rồi quay người rời đi.

Cửa thang máy trước mặt từ từ đóng lại, Phó Vi Trữ cắn chặt môi dưới, trong lòng tràn đầy tức giận.

Mặc dù lần trước Lệ Bạc Thâm ở trước mặt mọi người làm cô mất hết mặt mũi, thậm chí còn biến cô ta trở thành trò cười của giới thượng lưu, nhưng chỉ vì điều này cũng không thể khiến cô ta bỏ cuộc được.

Mấy ngày nay, cô ta đã mặt dày liên lạc với Lệ Bạc Thâm, hy vọng có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý.

Chỉ khi Lệ Bạc Thâm hồi tâm chuyển ý chấp nhận hôn sự giữa hai nhà, những tin đồn ở bên ngoài mới tan biến.

Trừ lần đó ra, dù cô ta có làm gì thì tất cả cũng vô ích!

Nhưng Phó Vi Trữ càng cảm thấy lạnh lòng hơn khi càng lúc cô ta càng phải mặt nóng mông lạnh* nhiều lần! ( *phớt lờ đi)

Trong bữa tiệc đại thọ làm ra những chuyện như vậy, Lệ Bạc Thâm không những không làm gì để xoa dịu nhà họ Phó mà còn cố tình tập trung tâm tư vào con tiện nhân đó!

Cô ta không cần gọi điện cũng biết rõ Lệ Bạc Thâm lại đi tìm con tiện nhân đó!

Nghĩ đến đây, Phó Vi Trữ ấn nút mở thang máy, giẫm lên giày cao gót sải bước đi.

Khi trở lại nhà họ Phó, Phó Hồng Tín và Trịnh Lâm đang ngồi trong phòng khách.

Thấy cô ta đi vào, bọn họ chưa kịp hỏi xem có gặp Lệ Bạc Thâm không thì nhìn thấy sắc mặt con gái liền hiểu ra mọi chuyện: “Bạc Thâm lại không có ở đó nữa à?”

Mấy ngày nay, cả Phó Vi Trữ và họ đều đi gặp Lệ Bạc Thâm nhưng tất cả đều bị từ chối.

Phó Vi Trữ đã đích thân đến thăm nhà hắn rất nhiều lần nhưng cô ta chẳng gặp được ai cả.

Phó Vi Trữ không kiềm được tức giận mà ném túi xách xuống đất: "Đều tại con tiện nhân đó! Cô ta có gì tốt chứ!"

Nghe vậy, Trịnh Lâm khẽ cau mày: "Ý con là Bạc Thâm lại đi gặp người phụ nữ đó à?"

Phó Vi Trữ ngồi xuống bên cạnh bọn họ tức giận nói: “Còn gì nữa? Hiện tại bên ngoài đều đồn rằng anh ấy muốn kết hôn với Giang Nguyễn Nguyễn, con chỉ là một kẻ lừa đảo, con chỉ là một kẻ lừa dối!"

Trịnh Lâm và Phó Hồng Tín bốn mắt nhìn nhau.

Đương nhiên bọn họ cũng đã nghe qua tin đồn này, nhưng trước đây bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Phó Vi Trữ, cho rằng chỉ cần Lệ Bạc Thâm đồng ý kết hôn thì tin đồn sẽ tự tan biến.

Hiện tại xem ra....

Trịnh Lâm đưa tay ra vỗ nhẹ vào mu bàn tay của con gái, an ủi nói: "Dù thế nào đi nữa, chuyện này nhất định phải có lời giải thích. Đừng nóng vội.”

“Không vội, còn chờ đợi thêm nữa con tiện nhân đó nhất định sẽ bước vào cửa nhà họ Lệ đó.” Thần sắc Phó Vi Trữ có chút điên cuồng.

Trịnh Lâm cũng tức giận không kém, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Ý của Bạc Thâm chưa chắn là ý của nhà họ Lệ. Lần trước con cũng nhìn thấy đó, dì Tống của con có thành kiến rất lớn với người phụ nữ đó."

Nghe vậy, sắc mặt Phó Vi Trữ hơi dịu lại: "Ý mẹ là..."

"Chúng ta lại đến nhà họ Lệ." Trịnh Lâm lạnh lùng nói.
Chương 177: Không có đạo lý này

Ba người bàn bạc một hồi rồi hẹn vợ chồng Tống Viện buổi tối gặp mặt ở Vọng Giang Lâu.

Khi Tống Viện và Lệ Chính Đình đến thì gia đình Phó Vi Trữ đã ngồi trong phòng riêng, Phó Vi Trữ cúi thấp đầu trông có vẻ suy sụp, người ngồi bên cạnh thì lộ ra vẻ mặt khó coi.

Thấy bọn họ tiến vào, Phó Vi Trữ chỉ ngước lên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chú dì, mọi người đã tới."

Nói xong, nụ cười trên mặt cô ta lại dần dần biến mất như bị tủi thân gì rất lớn.

Tống Viện lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Vi Ninh làm sao vậy? Có phải ai ức hiếp con không? Nói cho dì nghe nào?"

Vừa dứt lời, bên kia đã truyền đến tiếng nói của Trịnh Lâm: “Còn không phải do những lời đồn bên ngoài nói Vi Ninh thấy người sang bắt quàng làm họ như trò hề sao, mấy ngày nay ngày nào nó cũng ở nhà lấy nước mắt rửa mặt."

Phó Vi Trữ vội vàng mở miệng phủ nhận: “Không phải, con biết Bạc Thâm không có ý đó, con cũng chỉ nghe những lời nói bên ngoài một chút mà thôi, không có để trong lòng. . . . . ."

Nói xong, đôi mắt cô ta lại đỏ lên.

Trịnh Lâm bất đắc dĩ lại đau lòng nhìn cô ta một cái: “Mấy năm nay con đã ở bên cạnh Bạc Thâm đủ lâu, mọi người biết tâm tư của con, nhưng người ngoài không biết, Bạc Thâm cậu ta..."

Nói đến đây mà, Trịnh Lâm thấp giọng nói với con gái mình: "Nếu Bạc Thâm có tình cảm với con thì sao lại để con chịu tủi nhục lớn như vậy? Cậu ta nhìn được nhưng người làm mẹ này nhìn không được, con nghe mẹ nói, rời xa Bạc Thâm đi."

Lời nói của hai người vang lên rõ ràng bên tai vợ chồng Tống Viện.

Tống Viện nhíu mày lại: “Rốt cuộc sao lại thế này? Là bởi vì những lời đồn bên ngoài à? Dì lập tức cho người xử lý!"

Nghe vậy, Trịnh Lâm cười khổ ngẩng đầu: “Cái này xử lý như thế nào? Hiện giờ người nào ở Hải Thành cũng nói hôn sự giữa Vi Ninh và Bạc Thâm được đồn đãi nhiều năm đều là do Vi Ninh cứ bám víu lấy, còn nói nhiều năm qua Phó gia đều dựa vào Lệ gia mới đứng vững, hiện giờ Bạc Thâm có người mới, hôn ước của hai nhà lại chậm chạp không có tin tức, nói là chúng ta làm trễ nãi Bạc Thâm. . . . . ."

"Nói gì vậy!" Sắc mặt Tống Viện hơi trầm xuống.

Trịnh Lâm nhếch môi lên: “Bọn họ nói cũng đúng, mấy năm nay vốn là Vi Ninh đơn phương coi trọng Bạc Thâm mà thôi, hôn ước giữa hai nhà là sao thì chúng ta đều hiểu trong lòng. Hiện giờ Bạc Thâm đã cho Phó gia chúng tôi đủ nhiều, nếu cậu ấy không có tình cảm với Vi Ninh thì chúng tôi cũng không nên chậm trễ cậu ta nữa."

Nói xong, bà ta lại đau lòng nhìn con gái mình: “Nhưng mà Vi Ninh. . . . . . Tôi khuyên nó mấy ngày rồi mà nó vẫn không chịu từ bỏ, người làm mẹ này càng không nỡ để nó bị người ta nói như thế, đau dài không bằng đau ngắn, hôm nay tôi làm chủ thay nó, giải trừ hôn ước giữa hai nhà đi!"

Phó Vi Trữ cúi đầu, thân thể run lên nhè nhẹ.

Cho dù không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự khổ sở đó.

Tống Viện không nghĩ tới bọn họ lại đột nhiên đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước nên sắc mặt lập tức thay đổi: “Không có đạo lý này! Hôn ước giữa Vi Ninh và Bạc Thâm đã có nhiều năm, sao nói hủy bỏ liền hủy bỏ được?"

"Chỉ khi nào hai nhà chúng ta hủy bỏ hôn ước thì lời đồn bên ngoài mới chấm dứt." Trịnh Lâm chua xót nói: “Hai người đừng lo lắng, tôi sẽ mau chóng giúp Vi Ninh bước tiếp, đi tìm hạnh phúc tiếp theo."

Tống Viện trầm mặc vài giây rồi lạnh lùng mở miệng: “Còn có cách khác để giải quyết!"

Không đợi Trịnh Lâm mở miệng, Tống Viện đã xách túi đứng dậy: “Tôi chỉ nhận đứa con dâu là Vi Ninh, các người yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này!"

Nói xong, bà ta không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi.
Chương 178: Tuyên bố tin tức này

Trong gian phòng, Phó Vi Trữ chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt không có giọt nước mắt nào.

"Chờ xem đi!" Trịnh Lâm như đã định liệu trước mà nhếch môi lên.

Trừ giải trừ hôn ước thì cách duy nhất giải quyết lời đồn chính là làm hôn ước này trở thành sự thật!

Bà ta tin suy nghĩ của Tống Viện cũng giống như mình!

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, khi Lệ Bạc Thâm đến văn phòng thì chú ý thấy vẻ mặt của Lộ Khiêm có chút kỳ quái.

"Làm sao vậy?" Lệ Bạc Thâm không hiểu hỏi một câu.

Lộ Khiêm do dự sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Thiếu gia, ngài và Phó tiểu thư. . . . . ."

Lệ Bạc Thâm cau màuy lại: “Tôi và cô ta?"

Nhìn dáng vẻ không hiểu gì của thiếu gia nhà mình, Lộ Khiêm thận trọng bổ sung: “Ngài thật sự tính đính hôn với cô ta sao?"

Nói xong, Lộ Khiêm lập tức cúi đầu.

Sáng sớm anh ta đã nghe thấy đồn đãi bên ngoài, nói rằng cuối cùng thiếu gia cũng đính hôn với tiểu thư Phó gia.

Có lẽ người ngoài không biết, nhưng trong khoảng thời gian này Lộ Khiêm luôn đi theo phía sau Lệ Bạc Thâm nên tận mắt nhìn thấy thiếu gia và Giang Nguyễn Nguyễn thân cận đến mức nào, cũng biết thiếu gia căn bản không có tình cảm với Phó tiểu thư.

Sáu năm trôi qua vẫn không chấp nhận hôn sự này, nhưng lại chịu vào thời khắc mấu chốt.

Lộ Khiêm nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm trầm xuống: “Tin tức này từ đâu ra!"

Nghe thấy giọng điệu của thiếu gia, Lộ Khiêm cảm thấy đã rõ nên nghiêm mặt nói: "Hiện giờ bên ngoài đều đang đồn, thậm chí có mấy phần báo sáng đã đưa tin."

Nói xong, anh ta đã lấy điện thoại ra kéo tin tức trên mạng cho Lệ Bạc Thâm xem.

"Ít ngày nữa Lệ thị và Phó thị sẽ chính thức liên hôn!" "Hôn ước sáu năm giữa hai nhà Lệ Phó sẽ thành sự thật!" ". . . . . ."

Đủ loại tiêu đề đập vào mắt Lệ Bạc Thâm, trừ cái đó ra còn có bình luận phía dưới của mọi người, không cái nào không nói hắn và Phó Vi Trữ xứng đến mức nào.

Chỉ đơn giản liếc nhìn một cái thì áp suất quanh người Lệ Bạc Thâm đã trở nên nặng nề: “Lập tức đi thăm dò xem chuyện này là ai truyền ra ngoài!"

Mới trôi qua một đêm ngắn ngủn mà dư luận đã lan tràn khắp mọi nơi.

Hắn cũng muốn xem trong Hải Thành này là ai dám lấy hắn làm đề tài!

Hiển nhiên người sau lưng cũng không có ý định che giấu.

Không đến một giờ thì Lộ Khiêm đã tra ra kết quả, lập tức đi vào văn phòng giám đốc để báo cáo.

Nhìn thấy sắc mặt của anh ta, lòng Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống.

"Thiếu gia, điều tra ra được, là. . . Phía chủ tịch ra lệnh." Lộ Khiêm nói rất cẩn thận.

Khi tra ra kết quả này, anh ta rất hoảng sợ, hơn nữa còn nghe nói trợ lý của chủ tịch liên lạc với các truyền thông trong đêm, ra lệnh cho bọn họ phải đăng tin này khi trời sáng.

Vì thế mấy nhà truyền thông không thể không dời lại tin tức vốn phải đăng vào ngày mai mà dùng tin hai nhà liên hôn để thay thế.

Chỉ tới trưa mà tin tức này đã chiếm đầy các đầu đề, gần như cả Hải Thành đều đang bàn tán.

Lệ Bạc Thâm đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó mặt không thay đổi gật gật đầu: “Tôi biết rồi rồi, anh đi ra ngoài trước đi."

Lộ Khiêm gật đầu, nhận thấy tâm tình thiếu gia không tốt nên rón rén rời khỏi phòng làm việc, khi đóng cửa cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.

Trong phòng làm việc, Lệ Bạc Thâm đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ với cảm xúc rất phức tạp.

Sáu năm qua cha mẹ từng không ít lần nói về hôn sự giữa hắn và Phó Vi Trữ, nhưng lần nào cũng bị hắn đùn đẩy bỏ qua.

Hắn nghĩ bọn họ hiểu được ý của mình.

Lại không ngờ họ thúc giục sáu năm, hiện giờ lại không để ý đến mong muốn của hắn mà trực tiếp tuyên bố tin tức này với bên ngoài.
Chương 179: Bồi dưỡng tình cảm

Lệ Bạc Thâm đứng bên cửa sổ sát đất hồi lâu rồi lấy điện thoại ra gọi cho cha.

Bên kia lập tức nghe máy.

"Bạc Thâm, có chuyện gì?" Hôm nay Lệ Chính Đình không đến công ty mà đang ngồi ở nhà ăn điểm tâm, nhận được điện thoại của con thì ông ta lập tức ngước mắt liếc nhìn Tống Viện ở đối diện.

Nghe thấy là con mình gọi điện thoại tới, Tống Viện lập tức hiểu ra rồi trực tiếp giơ tay lên nhận lấy điện thoại từ trong tay ông ta.

Lệ Chính Đình cũng không ngăn cản mà đưa điện thoại qua theo ý bà ta.

Đầu bên kia, Lệ Bạc Thâm không biết tình hình bên này nên trầm giọng đặt câu hỏi: “Tin tức về đám cưới kia là cha tung ra à?"

Cho dù Lộ Khiêm đã điều tra, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng cha thừa nhận.

Không ngờ đầu bên kia lại vang lên tiếng nói của mẹ.

"Là ý của mẹ, làm sao?" Tống Viện đáp lại rất đương nhiên.

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ run lên, một lát sau thì chậm rãi cau mày lại: “Vì sao mẹ không hỏi ý kiến của con trước? Dù sao cũng là hôn sự của con, hơn nữa con sớm đã nói với mẹ là đừng nhúng tay vào chuyện này, con có tính toán của mình."

Tống Viện nghĩ đến những lời nói đêm qua của Phó gia thì sắc mặt trầm xuống: “Con có tính toán gì? Tính toán của con chính là bơ Vi Trữ, bởi vì hành động ngày đó của con mà bên ngoài đã đồn đãi Vi Trữ thành như vậy, con xử lý chưa? Đây là tính toán của con à?"

Lệ Bạc Thâm bị mẹ nói cho đau đầu: “Sao mẹ biết con không xử lý gì?"

Ngày đó hắn mang Giang Nguyễn Nguyễn đi trước mặt đông đảo khách khứa, sau đó bên ngoài đồn đãi thế nào hắn cũng có nghe thấy.

Tuy hắn không thích Phó Vi Trữ, nhưng cũng nhớ đến ân tình của Phó lão gia tử nên không tính thờ ơ lạnh nhạt.

Nhưng hắn vừa chuẩn bị hành động thì tin tức bên ngoài đã xảy ra nghịch chuyển, thậm chí cũng cuốn hắn vào.

Có thể nói Lệ Bạc Thâm hoàn toàn không kịp đề phòng.

"Mặc kệ con có xử lý hay không thì đây là biện pháp duy nhất có thể ngưng hẳn lời đồn!" Tống Viện không cho phép cãi lại: "Lời đồn bên ngoài đều do con gây nên, tất nhiên phải chấm dứt từ con! Hơn nữa Vi Trữ ở bên cạnh con nhiều năm như vậy, con đã sớm nên cho con bé một danh phận, mẹ tuyên bố thay tụi con có lỗi gì?"

Lệ Bạc Thâm ấn huyệt thái dương, cố nén bực bội trong lòng: “Mẹ biết con không có tính toán đó! Hơn nữa mẹ cũng biết tình hình của Tinh Tinh, con bé không thích Phó Vi Trữ, mấy hôm trước Phó Vi Trữ còn ra tay đánh Tinh Tinh, hiện tại mẹ bảo Tinh Tinh nhận Phó Vi Trữ làm mẹ, mẹ có nghĩ đến cảm nhận của nó không?"

Tống Viện không để bụng: “Tinh Tinh không thích Vi Trữ là vì thời gian họ ở chung quá ít, chuyện kia thì Vi Trữ đã biết sai rồi, cuối cùng hai con cũng phải kết hôn, sớm muộn gì Tinh Tinh cũng phải chấp nhận Vi Trữ, sớm hay muộn có gì khác nhau? Giờ chấp nhận còn có thể sớm ngày bồi dưỡng cảm tình."

Nói xong, không đợi Lệ Bạc Thâm nói gì thì Tống Viện lại nói: "Con không có tính toán đó với Vi Trữ thì chẳng lẽ muốn kết hôn với họ Giang kia? Mẹ vẫn nói câu đó, mặc kệ là lý do gì thì mẹ cũng không chấp nhận người đàn bà đó! Nếu không phải con nói ở bên người nó giúp bệnh tình của Tinh Tinh khôi phục thì mẹ còn không cho phép Tinh Tinh ở nhờ bên kia! Đây là nhượng bộ lớn nhất của mẹ rồi!"

Lệ Bạc Thâm trầm mặc.

"Hiện tại Tinh Tinh đã khôi phục ổn rồi, con nên nhanh chóng đón Tinh Tinh trở về, để nó bồi dưỡng tình cảm với Vi Trữ."

Tống Viện lại đổi giọng: “Tiện thể cũng nhắc nhở người họ Giang kia một câu, tốt nhất đừng có mộng tưởng gì không nên có, nó không có khả năng bước vào cánh cửa của Lệ gia lần thứ hai!"

Nói xong, bà ta trực tiếp cúp điện thoại.

Lệ Bạc Thâm nghe thấy tạp âm bên tai thì sắc mặt cực kỳ khó coi.
Chương 180: Sao anh lại tới đây

Cùng lúc đó, khi Giang Nguyễn Nguyễn ăn điểm tâm thì theo thói quen vừa chăm sóc ba đứa nhỏ vừa xem tin tức.

"Về chuyện liên hôn giữa Lệ thị và Phó thị, hôn ước của hai nhà đã kéo dài đến hơn sáu năm, gần đây rốt cục cũng có tin tức chính xác rằng ít ngày nữa hai nhà sẽ cử hành nghi thức kết hôn chính thức." Một giọng nam truyền vào tai bọn họ.

Giang Nguyễn Nguyễn đang gắp rau cho bọn nhỏ đột nhiên khựng lại, trầm mặc vài giây rồi như không có chuyện gì mà tiếp tục động tác vừa rồi.

Triều Triều và Mộ Mộ lập tức hết hứng ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sầm xuống.

Lúc ở nước ngoài, bọn họ tò mò rốt cuộc cha là người như thế nào, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Sau khi về nước, nhìn thấy cha đã có con thì hai đứa nhỏ rất bất mãn, còn chán ghét hắn bỏ rơi mẹ.

Nhưng tiếp xúc trong khoảng thời gian này làm bọn họ phát hiện cha cũng không cặn bã như họ tưởng tượng, ngược lại rất quan tâm mẹ.

Hơn nữa tuy cha không biết họ là con mình nhưng cũng rất kiên nhẫn, còn tặng quà cho họ nữa.

Bọn họ vốn đã từ từ chấp nhận hắn.

Nhưng vừa nghe thấy tin tức này thì cảm giác của họ lại trở về lúc biết hắn có con gái.

Cha quá hư, vừa thân cận với họ lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác, còn không bằng không đến tìm bọn họ!

Tiểu Tinh Tinh cũng nghe thấy tin tức này, ánh sáng trong mắt dần dần tối sầm xuống.

Cô bé không thích dì xấu xa kia, cô bé muốn dì đẹp làm mẹ mình.

Trước đó lúc cô bé ở nhà, rõ ràng cha đã hứa sẽ không để dì xấu xa kia làm mẹ cô, hiện tại lại…

Chẳng lẽ cha không thương cô bé sao?

Nghĩ vậy, Tiểu Tinh Tinh rất mất mát.

Giang Nguyễn Nguyễn nhận thấy sự khác thường của cô bé nên nhíu mày lại: “Sao vậy con?"

Tiểu Tinh Tinh bĩu môi, trong đôi mắt to tràn đầy khổ sở: “Không vui."

Mấy ngày nay trải qua sự cố gắng của Giang Nguyễn Nguyễn và hai đứa nhỏ, Tiểu Tinh Tinh đã biết nói một vài câu đơn giản, cũng có thể biểu đạt được tâm tình của mình.

Nghe thế, Giang Nguyễn Nguyễn hơi khó hiểu: “Vì sao lại không vui, có thể nói cho dì không?"

Tiểu Tinh Tinh cúi đầu, rầu rĩ không vui mà chơi ngón tay của mình.

Cô bé muốn dì đẹp làm mẹ mình, nhưng dì đẹp lại không thích cha.

Cha quá hư, còn muốn kết hôn với dì xấu xa kia!

Trong lúc nhất thời, ba đứa nhỏ đều xị mặt làm Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy hơi đau đầu.

Bữa ăn này chẳng vui sướng gì lắm.

Sau khi ăn xong điểm tâm, ba đứa nhóc cũng không ngồi trên thảm chơi lego như thường ngày, ngược lại không hẹn mà cùng đứng dậy đi lên lầu.

Giang Nguyễn Nguyễn mơ hồ có thể đoán được là vì tin tức kia, nhưng vì sao bọn nhỏ lại buồn như vậy thì cô cũng không nghĩ ra được.

Hơn nữa hiện tại tâm tình cô cũng rất rối loạn nên không có tâm tư đi đoán suy nghĩ của tụi nhỏ.

Sáu năm, rốt cục Lệ Bạc Thâm cũng kết hôn với Phó Vi Trữ như ước nguyện…

Khi cô ngơ ra thì chuông biệt thự đột nhiên vang lên.

Giang Nguyễn Nguyễn dẹp bỏ suy nghĩ rồi đi ra mở cửa.

Nhìn thấy người ngoài cửa, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức ngạc nhiên, vài giây sau mới tỉnh táo lại: “Sao anh lại tới đây?"

Nhân vật chính được đề cập trong tin tức vừa rồi chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, kiểu tóc vốn nên được chăm sóc tỉ mỉ cũng hơi hỗn độn, hắn cau mày đứng ở cửa nhà cô.

Lần trước sau khi khắc khẩu, mặc dù cô biết Lệ Bạc Thâm sẽ thường xuyên đến, nhưng người đàn ông này rất biết điều mà chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau khi cãi nhau.

Hơn nữa bị tin tức vừa rồi ảnh hưởng làm Giang Nguyễn Nguyễn không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom