Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 121
CHƯƠNG 121
Bọn họ đứng ngược sáng làm cô không thấy rõ mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy toàn thân của họ đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Nỗi sợ hãi khó hiểu ập đến, Tống Hân Nghiên hoảng sợ bắt đầu giãy dụa.
Vô số tiếng cười ác độc vang lên từ bốn phương tám hướng, một người đàn ông đè xuống…
Tống Hân Nghiên sợ hãi la khóc xin tha, hình ảnh vặn vẹo, tất cả dần tiêu tan, cảm giác đau đớn thấu tận tim gan kia dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy cô…
“Á!”
Tống Hân Nghiên hét to tỉnh dậy, mồ hôi lạnh làm ướt tóc mai của cô.
Bác sĩ thôi miên bĩnh tĩnh ngừng thôi miên.
“Từ lúc cô bắt đầu tiến vào thôi miên đã lộ ra cảm xúc kháng cự và rất sợ hãi. Có lẽ chuyện năm đó quá mức kinh khủng đối với cô, đến mức trong tiềm thức cô vẫn luôn phản kháng. Cô Tống, hiện giờ cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, không thích hợp để thôi miên tiếp, cưỡng ép nhớ lại những chuyện đó. Tôi đề nghị cô chuẩn bị kỹ càng rồi hẵng đến, không phải chỉ là chuẩn bị kỹ ngoài miệng đâu, mà trong lòng cô phải thật sự sẵn sàng, có thể đón nhận quá khứ dù nó xấu hay tốt.”
Tống Hân Nghiên sợ hãi không thôi.
Mặc dù cô đã tỉnh lại nhưng cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng trong giấc mơ như vẫn còn quanh quẩn khiến cô không kìm lòng được mà run rẩy sợ hãi.
Cô ấn lấy thái dương đang đau đớn không ngừng: “Tôi… tôi thật sự muốn nhớ lại. Nhưng khi vừa bước vào cảnh tượng đó, nỗi sợ này lại tự nhiên xuất hiện, tôi…”
Hai người tạm biệt bác sĩ rồi rời khỏi phòng khám.
Khương Thu Mộc đau lòng không dứt khuyên cô: “Hay là cậu buông bỏ đi. Nếu như đã quên rồi thì cứ để nó trôi qua. Bất kể cậu đã từng sinh con hay không cũng đừng suy nghĩ nữa. Nếu sau này cậu không cách nào quên được nó thì cứ coi như Tưởng Minh Trúc là đứa bé kia…”
Ở bên kia, Tưởng Tử Hàn đã nhận được tin tức của bác sĩ.
“Bệnh tình của bệnh nhân Tống Hân Nghiên mà cậu giới thiệu hơi phức tạp, hiệu quả thôi miên không quá cao.”
Không phải bạn của Tống Hân Nghiên mà là chính cô ấy sao?
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn khẽ nheo lại: “Ồ?”
“Mặc dù rất muốn nhớ lại đoạn ký ức đó, nhưng trong tiềm thức cô ấy vẫn luôn kháng cự. Sau khi được thôi miên, cô ấy vẫn rất chống chọi, nhưng chỉ được một thoáng đã tỉnh lại rồi.
Tưởng Tử Hàn như suy nghĩ gì đó: “Nguyên nhân bệnh là gì?”
“Cô ấy mất đi một đoạn ký ức nên muốn tìm nó về. Có điều quá trình tìm kiếm có hơi khó khăn, áp lực trong nội tâm cô ấy quá lớn, lại không có cảm giác đầy đủ nên rất khó tin tưởng tôi hoàn toàn.”
Vào bữa tối.
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc đắc ý lấy một tờ giấy khen ra: “Đại hội thể thao gia đình, thành tích tổng hợp của nhà mình đứng đầu đó.”
Tống Hân Nghiên làm ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cầm lấy giấy khen mà vui vẻ nhìn một lúc: “Minh Trúc nhà ta tuyệt quá.”
Cô nhóc đắc ý hất cằm nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Cô cũng rất giỏi!”
Tưởng Tử Hàn nhìn một lớn một nhỏ đang khen nhau, nói: “Minh Trúc có thể giành được giải thưởng này là nhờ có cô. Để bày tỏ lòng biết ơn, hay là để Cố Vũ Tùng giúp cô đầu tư vào một công ty mỹ phẩm đi, đảm bảo quy mô không kém hơn ở nhà họ Tống trước kia.”
Bọn họ đứng ngược sáng làm cô không thấy rõ mặt của bọn họ, chỉ cảm thấy toàn thân của họ đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Nỗi sợ hãi khó hiểu ập đến, Tống Hân Nghiên hoảng sợ bắt đầu giãy dụa.
Vô số tiếng cười ác độc vang lên từ bốn phương tám hướng, một người đàn ông đè xuống…
Tống Hân Nghiên sợ hãi la khóc xin tha, hình ảnh vặn vẹo, tất cả dần tiêu tan, cảm giác đau đớn thấu tận tim gan kia dường như đã khắc sâu vào tận xương tủy cô…
“Á!”
Tống Hân Nghiên hét to tỉnh dậy, mồ hôi lạnh làm ướt tóc mai của cô.
Bác sĩ thôi miên bĩnh tĩnh ngừng thôi miên.
“Từ lúc cô bắt đầu tiến vào thôi miên đã lộ ra cảm xúc kháng cự và rất sợ hãi. Có lẽ chuyện năm đó quá mức kinh khủng đối với cô, đến mức trong tiềm thức cô vẫn luôn phản kháng. Cô Tống, hiện giờ cô cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, không thích hợp để thôi miên tiếp, cưỡng ép nhớ lại những chuyện đó. Tôi đề nghị cô chuẩn bị kỹ càng rồi hẵng đến, không phải chỉ là chuẩn bị kỹ ngoài miệng đâu, mà trong lòng cô phải thật sự sẵn sàng, có thể đón nhận quá khứ dù nó xấu hay tốt.”
Tống Hân Nghiên sợ hãi không thôi.
Mặc dù cô đã tỉnh lại nhưng cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng trong giấc mơ như vẫn còn quanh quẩn khiến cô không kìm lòng được mà run rẩy sợ hãi.
Cô ấn lấy thái dương đang đau đớn không ngừng: “Tôi… tôi thật sự muốn nhớ lại. Nhưng khi vừa bước vào cảnh tượng đó, nỗi sợ này lại tự nhiên xuất hiện, tôi…”
Hai người tạm biệt bác sĩ rồi rời khỏi phòng khám.
Khương Thu Mộc đau lòng không dứt khuyên cô: “Hay là cậu buông bỏ đi. Nếu như đã quên rồi thì cứ để nó trôi qua. Bất kể cậu đã từng sinh con hay không cũng đừng suy nghĩ nữa. Nếu sau này cậu không cách nào quên được nó thì cứ coi như Tưởng Minh Trúc là đứa bé kia…”
Ở bên kia, Tưởng Tử Hàn đã nhận được tin tức của bác sĩ.
“Bệnh tình của bệnh nhân Tống Hân Nghiên mà cậu giới thiệu hơi phức tạp, hiệu quả thôi miên không quá cao.”
Không phải bạn của Tống Hân Nghiên mà là chính cô ấy sao?
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn khẽ nheo lại: “Ồ?”
“Mặc dù rất muốn nhớ lại đoạn ký ức đó, nhưng trong tiềm thức cô ấy vẫn luôn kháng cự. Sau khi được thôi miên, cô ấy vẫn rất chống chọi, nhưng chỉ được một thoáng đã tỉnh lại rồi.
Tưởng Tử Hàn như suy nghĩ gì đó: “Nguyên nhân bệnh là gì?”
“Cô ấy mất đi một đoạn ký ức nên muốn tìm nó về. Có điều quá trình tìm kiếm có hơi khó khăn, áp lực trong nội tâm cô ấy quá lớn, lại không có cảm giác đầy đủ nên rất khó tin tưởng tôi hoàn toàn.”
Vào bữa tối.
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc đắc ý lấy một tờ giấy khen ra: “Đại hội thể thao gia đình, thành tích tổng hợp của nhà mình đứng đầu đó.”
Tống Hân Nghiên làm ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, cầm lấy giấy khen mà vui vẻ nhìn một lúc: “Minh Trúc nhà ta tuyệt quá.”
Cô nhóc đắc ý hất cằm nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Cô cũng rất giỏi!”
Tưởng Tử Hàn nhìn một lớn một nhỏ đang khen nhau, nói: “Minh Trúc có thể giành được giải thưởng này là nhờ có cô. Để bày tỏ lòng biết ơn, hay là để Cố Vũ Tùng giúp cô đầu tư vào một công ty mỹ phẩm đi, đảm bảo quy mô không kém hơn ở nhà họ Tống trước kia.”
Bình luận facebook