Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 129
CHƯƠNG 129
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc quay đầu nhìn sang.
Hoắc Tấn Trung khó nén vui mừng: “Em ở đây thì tốt quá… đứa bé này là?”
Có con nít nên Tống Mỹ Như cũng hơi kiêng dè.
Cô để đũa xuống, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể: “Liên quan gì tới anh? Nếu không có chuyện gì thì mong anh đừng làm phiền chúng tôi ăn uống.”
Chút tò mò của Hoắc Tấn Trung bị sự lạnh lùng của Tống Hân Nghiên bóp chết tươi.
“Có chuyện, chuyện rất quan trọng. Em sang đây với anh một lát.”
Anh ta cưỡng ép kéo Tống Hân Nghiên đứng dậy đi sang bên cạnh.
Tống Hân Nghiên cố nén giận, nếu không phải không muốn cãi nhau trước mặt con nít thì cô đã cho anh ta một bạt tai rồi.
Cô vùng tay ra, gằn giọng quát: “Hoắc Tấn Trung!”
Trên mặt Hoắc Tấn Trung tràn đầy vẻ đau đớn, ảm đạm nói: “Hân Nghiên, chuyện trong quá khứ, anh biết là anh không đúng, anh không xin em tha thứ. Nhưng hôm nay anh thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng em. Có phải em đã ký hợp đồng chuyển nhượng công ty rồi không?”
“Phải thì sao?”
Hoắc Tấn Trung đầy lo lắng nói: “Ba em muốn hại em, ông ta đã lén thay đổi mấy trang nội dung trong hợp đồng. Hân Nghiên, em nhất định phải cẩn thận, đừng sập bẫy bọn họ.”
Trong đầu Tống Hân Nghiên như có sấm nổ vang.
Lời Tống Quốc Dũng nói lúc trưa vang lên trong tai.
Lúc đó cô còn cảm thấy khó hiểu, bây giờ nghe Hoắc Tấn Trung nói thế này, cô lập tức hiểu ra tất cả.
Cô vừa tức vừa giận: “Bọn họ vi phạm pháp luật là chuyện của bọn họ, không liên quan gì tới tôi cả.”
“Nhưng bọn họ hãm hại em đó! Nếu em không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì mọi chuyện sẽ rắc rối to đấy, em biết không?”
Chẳng lẽ Tống Hân Nghiên lại không hiểu chuyện này đã gay go tới mức nào rồi chắc?
“Hoắc Tấn Trung, anh có tự cảm thấy ghê tởm không? Những việc Tống Quốc Dũng làm bây giờ và những chuyện anh từng làm có khác gì nhau đâu?”
Trái tim đã chết trăm vạn lần bị người ta đào ra quất hết roi này đến roi khác, đau thì không đau, nhưng khó chịu thì không tránh khỏi.
Cô lạnh lùng nói: “Hơn nữa, sao anh lại tốt bụng mà chạy tới đây nhắc nhở tôi vậy?”
Trong lòng Hoắc Tấn Trung đau khổ không thôi: “Hân Nghiên, anh sẽ không giảo biện cho những chuyện mình đã làm trước đây. Anh hối hận thật rồi, sau khi mất em anh mới biết em tốt đến nhường nào. Chị của em, cô ta căn bản…”
Anh ta kể lại những chuyện rắc rối mà gần đây anh ta gặp phải ở Hoắc Thị cùng cách đối xử lạnh lùng của Tống Mỹ Như.
Tống Hân Nghiên đang buồn bực bế tắc, nghe thấy thế lập tức không còn bế tắc nữa.
Cô vui vẻ vỗ tay: “Biết anh sống không tốt là tôi yên lòng rồi.”
Rõ ràng nghe rất tổn thương, rõ ràng là bị nói móc, nhưng Hoắc Tấn Trung lại không tức giận.
Anh ta rầu rĩ nói: “Hoàn cảnh của anh bây giờ không thể giúp được gì nhiều cho em, Hân Nghiên, em tự cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng sập bẫy ba em nữa.”
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc quay đầu nhìn sang.
Hoắc Tấn Trung khó nén vui mừng: “Em ở đây thì tốt quá… đứa bé này là?”
Có con nít nên Tống Mỹ Như cũng hơi kiêng dè.
Cô để đũa xuống, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể: “Liên quan gì tới anh? Nếu không có chuyện gì thì mong anh đừng làm phiền chúng tôi ăn uống.”
Chút tò mò của Hoắc Tấn Trung bị sự lạnh lùng của Tống Hân Nghiên bóp chết tươi.
“Có chuyện, chuyện rất quan trọng. Em sang đây với anh một lát.”
Anh ta cưỡng ép kéo Tống Hân Nghiên đứng dậy đi sang bên cạnh.
Tống Hân Nghiên cố nén giận, nếu không phải không muốn cãi nhau trước mặt con nít thì cô đã cho anh ta một bạt tai rồi.
Cô vùng tay ra, gằn giọng quát: “Hoắc Tấn Trung!”
Trên mặt Hoắc Tấn Trung tràn đầy vẻ đau đớn, ảm đạm nói: “Hân Nghiên, chuyện trong quá khứ, anh biết là anh không đúng, anh không xin em tha thứ. Nhưng hôm nay anh thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng em. Có phải em đã ký hợp đồng chuyển nhượng công ty rồi không?”
“Phải thì sao?”
Hoắc Tấn Trung đầy lo lắng nói: “Ba em muốn hại em, ông ta đã lén thay đổi mấy trang nội dung trong hợp đồng. Hân Nghiên, em nhất định phải cẩn thận, đừng sập bẫy bọn họ.”
Trong đầu Tống Hân Nghiên như có sấm nổ vang.
Lời Tống Quốc Dũng nói lúc trưa vang lên trong tai.
Lúc đó cô còn cảm thấy khó hiểu, bây giờ nghe Hoắc Tấn Trung nói thế này, cô lập tức hiểu ra tất cả.
Cô vừa tức vừa giận: “Bọn họ vi phạm pháp luật là chuyện của bọn họ, không liên quan gì tới tôi cả.”
“Nhưng bọn họ hãm hại em đó! Nếu em không có chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì mọi chuyện sẽ rắc rối to đấy, em biết không?”
Chẳng lẽ Tống Hân Nghiên lại không hiểu chuyện này đã gay go tới mức nào rồi chắc?
“Hoắc Tấn Trung, anh có tự cảm thấy ghê tởm không? Những việc Tống Quốc Dũng làm bây giờ và những chuyện anh từng làm có khác gì nhau đâu?”
Trái tim đã chết trăm vạn lần bị người ta đào ra quất hết roi này đến roi khác, đau thì không đau, nhưng khó chịu thì không tránh khỏi.
Cô lạnh lùng nói: “Hơn nữa, sao anh lại tốt bụng mà chạy tới đây nhắc nhở tôi vậy?”
Trong lòng Hoắc Tấn Trung đau khổ không thôi: “Hân Nghiên, anh sẽ không giảo biện cho những chuyện mình đã làm trước đây. Anh hối hận thật rồi, sau khi mất em anh mới biết em tốt đến nhường nào. Chị của em, cô ta căn bản…”
Anh ta kể lại những chuyện rắc rối mà gần đây anh ta gặp phải ở Hoắc Thị cùng cách đối xử lạnh lùng của Tống Mỹ Như.
Tống Hân Nghiên đang buồn bực bế tắc, nghe thấy thế lập tức không còn bế tắc nữa.
Cô vui vẻ vỗ tay: “Biết anh sống không tốt là tôi yên lòng rồi.”
Rõ ràng nghe rất tổn thương, rõ ràng là bị nói móc, nhưng Hoắc Tấn Trung lại không tức giận.
Anh ta rầu rĩ nói: “Hoàn cảnh của anh bây giờ không thể giúp được gì nhiều cho em, Hân Nghiên, em tự cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng sập bẫy ba em nữa.”
Bình luận facebook