• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 133

CHƯƠNG 133


Anh cầm sổ khám bệnh đặt trên tủ đầu giường và kết quả xét nghiệm lên xem, càng xem mày càng nhíu chặt.


Tống Hân Nghiên vốn đã tự trách giờ lại càng áy náy thêm: “Bác sĩ nói là viêm dạ dày cấp tính… Tôi không nên dẫn con bé đi ăn lẩu. Tôi…”


“Đã nói đủ chưa!”


Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Nói đủ rồi thì cút!”


Tống Hân Nghiên cứng đờ tại chỗ: “Tưởng Tử Hàn…”


“Lúc tôi đi cô đảm bảo với tôi thế nào? Chỉ mới một ngày mà cô đã đưa nó vào nhập viện rồi. Tống Hân Nghiên, nó không phải là con cô sinh ra thì cô có thể vô trách nhiệm, mặc kệ như thế này à? Nó mới có mấy tuổi mà cô đã dám dẫn nó đi ăn lẩu, sau này còn có thể làm ra những chuyện gì nữa?”


Gương mặt mệt mỏi của Tống Hân Nghiên trắng bệch không còn chút máu.


Cô oan ức đỏ mắt: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”


“Cô đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Tưởng Tử Hàn lạnh giọng đuổi khách.


Mặt Tống Hân Nghiên lại trắng thêm vài phần.


Cô kiên cường mím môi, cuối cùng vẫn im lặng quay người rời khỏi phòng bệnh.


Cửa phòng bệnh khép lại.


Tống Hân Nghiên dựa vào kính cửa sổ nhìn đứa trẻ vẫn đang ngủ say trên giường bệnh.


Lần này cô nhóc bệnh nặng, khuôn mặt vốn núc ních thịt sau một đêm đã móp xuống trông thấy, nhìn vào mà khiến người khác đau lòng vô cùng.


“Minh Trúc, cô xin lỗi cháu.” Cô nhỏ giọng xin lỗi rồi mới đi.


Trông thấy Tống Hân Nghiên đã đi xa, Cố Vũ Tùng mới đi vào phòng bệnh.


“Anh Hàn, anh cũng đừng trách chị dâu. Một là chị ấy chưa từng sinh con, hai là chưa từng chăm sóc trẻ con, sao biết được dạ dày trẻ nhỏ yếu ớt như vậy? Hơn nữa tình hình sức khỏe của Minh Trúc vốn đã đặc biệt, chị dâu và hai người chung sống chưa bao lâu, không rõ cũng là chuyện bình thường.”


Đáy mắt Tưởng Tử Hàn cuồn cuộn lửa giận: “Người có chút kiến thức thì đều biết không thể cho trẻ con ăn đồ cay nóng, cô ta học đến thạc sĩ mà không biết chút kiến thức này sao?”


Cố Vũ Tùng không tiếp lời được nữa.


Tưởng Tử Hàn tức giận nói: “Nếu Minh Trúc là con gái cô ta, cô ta dám làm thế không?”


Câu này Cố Vũ Tùng càng không tiếp lời nổi.


Anh ta hối hận vô cùng, thật đúng là tai bay vạ gió mà, sớm biết thế này đã không lắm miệng làm gì.


Tưởng Tử Hàn thấy Cố Vũ Tùng như thế thì càng giận thêm, anh tức giận nói: “Cút!”


Cố Vũ Tùng ngượng ngùng sờ mũi rồi lập tức cút ngay.





Tống Hân Nghiên thu dọn hết hành lý.


Khi đi ngang qua phòng khách, cô để ba tấm thẻ ngân hàng và thẻ ra vào nhà Tưởng Tử Hàn và Tưởng Minh Trúc đưa cho cô lên bàn trà.


Nghĩ tới bé con vẫn còn đang nằm viện, cô ngồi xổm xuống, viết một tờ giấy kẹp bên dưới.


“Chuyện của Minh Trúc, tôi thật sự rất xin lỗi, nếu sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ bồi thường cho con bé – Tống Hân Nghiên”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom