Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
CHƯƠNG 136
“Tống Hân Nghiên?” Cao Trọng Lưu kinh ngạc hỏi: “Cậu ba không biết cô ấy à?”
“Tôi nên biết chắc?”
Cao Trọng Lưu lập tức nhỏ giọng báo cáo: “Bạn gái cũ của cậu Hoắc tên là Tống Hân Nghiên, là cô cả bị Tống Thị bị đuổi ra khỏi nhà, cũng được coi là có chút danh tiếng ở Hải Thành.”
“Thì ra là cô ta.”
Lệ Anh Vũ hơi nhếch môi, trên mặt lướt qua vẻ u ám: “Thú vị rồi đấy.”
Cô gái này lại là bạn gái cũ của đứa cháu ngoại trai kia.
Trong phòng khách sạn.
Tống Hân Nghiên tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy điện thoại trên đầu giường, cô do dự một chút rồi mới cầm lên gửi tin nhắn cho Cố Vũ Tùng.
“Cậu Cố, bây giờ Minh Trúc thế nào rồi?”
Trong bệnh viện.
“Ting!”
Zalo thông báo có tin nhắn.
Anh ta mở ra xem, vừa chuẩn bị trả lời thì y tá vội vàng gõ cửa đi vào: “Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi. Con gái của bác sĩ Tưởng vừa nôn ra máu. Thuốc lúc trước tiêm vào hầu như không có tác dụng gì hết, bây giờ còn bắt đầu sốt cao nữa.”
“Chết tiệt!”
Chuyện anh ta lo lắng nhất cuối cùng vẫn đến.
Cố Vũ Tùng chửi một tiếng, không sức đâu mà màng tới chuyện trả lời tin nhắn nữa, anh ta cầm điện thoại chạy tới phòng bệnh ngay.
Trong phòng bệnh đã có một nhóm chuyên gia, giáo sư khoa nhi đứng quanh.
Hiện trường có hơi thảm thiết, mặt đất bừa bộn.
Y tá vội vàng dọn dẹp, tiêu độc.
Tưởng Tử Hàn cũng ngồi bên giường bệnh, anh ôm Tưởng Minh Trúc, tự tay giúp cô bé thay quần áo đã dính máu trên người.
Cố Vũ Tùng đi vào. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cậu Cố.” Các chuyên gia, giáo sư đều lên tiếng chào hỏi và nhường đường cho anh ta.
“Sao rồi?” Cố Vũ Tùng đi tới, hỏi.
Phiếu kiểm tra của Tưởng Minh Trúc được đưa tới.
Cố Vũ Tùng nhìn sơ qua.
Cô bé được đưa đến kịp thời, được chữa trị thỏa đáng, sau khi dùng thuốc bệnh tình không chuyển xấu nhưng cũng không chuyển tốt.
Qua một đêm, bệnh tình không bị ức chế nữa cộng thêm việc sốt cao nên mới đột nhiên nôn ra máu.
Một vị chuyên gia nói: “Là do tụ cầu kháng Methicillin trong cơ thể cô bé, đã thay đổi rất nhiều loại thuốc nhưng vẫn không có tác dụng gì.”
Cố Vũ Tùng nhíu này nói: “Anh Hàn, Minh Trúc đã kháng thuốc nghiêm trọng tới độ này rồi sao?”
Tưởng Tử Hàn không trả lời, nhưng vẻ mặt âm trầm đã đủ để chứng minh tất cả: “Có cách giải quyết không?”
Cố Vũ Tùng nhìn các giáo sư và chuyên gia khoa nhi sau lưng mình.
“Tống Hân Nghiên?” Cao Trọng Lưu kinh ngạc hỏi: “Cậu ba không biết cô ấy à?”
“Tôi nên biết chắc?”
Cao Trọng Lưu lập tức nhỏ giọng báo cáo: “Bạn gái cũ của cậu Hoắc tên là Tống Hân Nghiên, là cô cả bị Tống Thị bị đuổi ra khỏi nhà, cũng được coi là có chút danh tiếng ở Hải Thành.”
“Thì ra là cô ta.”
Lệ Anh Vũ hơi nhếch môi, trên mặt lướt qua vẻ u ám: “Thú vị rồi đấy.”
Cô gái này lại là bạn gái cũ của đứa cháu ngoại trai kia.
Trong phòng khách sạn.
Tống Hân Nghiên tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy điện thoại trên đầu giường, cô do dự một chút rồi mới cầm lên gửi tin nhắn cho Cố Vũ Tùng.
“Cậu Cố, bây giờ Minh Trúc thế nào rồi?”
Trong bệnh viện.
“Ting!”
Zalo thông báo có tin nhắn.
Anh ta mở ra xem, vừa chuẩn bị trả lời thì y tá vội vàng gõ cửa đi vào: “Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi. Con gái của bác sĩ Tưởng vừa nôn ra máu. Thuốc lúc trước tiêm vào hầu như không có tác dụng gì hết, bây giờ còn bắt đầu sốt cao nữa.”
“Chết tiệt!”
Chuyện anh ta lo lắng nhất cuối cùng vẫn đến.
Cố Vũ Tùng chửi một tiếng, không sức đâu mà màng tới chuyện trả lời tin nhắn nữa, anh ta cầm điện thoại chạy tới phòng bệnh ngay.
Trong phòng bệnh đã có một nhóm chuyên gia, giáo sư khoa nhi đứng quanh.
Hiện trường có hơi thảm thiết, mặt đất bừa bộn.
Y tá vội vàng dọn dẹp, tiêu độc.
Tưởng Tử Hàn cũng ngồi bên giường bệnh, anh ôm Tưởng Minh Trúc, tự tay giúp cô bé thay quần áo đã dính máu trên người.
Cố Vũ Tùng đi vào. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cậu Cố.” Các chuyên gia, giáo sư đều lên tiếng chào hỏi và nhường đường cho anh ta.
“Sao rồi?” Cố Vũ Tùng đi tới, hỏi.
Phiếu kiểm tra của Tưởng Minh Trúc được đưa tới.
Cố Vũ Tùng nhìn sơ qua.
Cô bé được đưa đến kịp thời, được chữa trị thỏa đáng, sau khi dùng thuốc bệnh tình không chuyển xấu nhưng cũng không chuyển tốt.
Qua một đêm, bệnh tình không bị ức chế nữa cộng thêm việc sốt cao nên mới đột nhiên nôn ra máu.
Một vị chuyên gia nói: “Là do tụ cầu kháng Methicillin trong cơ thể cô bé, đã thay đổi rất nhiều loại thuốc nhưng vẫn không có tác dụng gì.”
Cố Vũ Tùng nhíu này nói: “Anh Hàn, Minh Trúc đã kháng thuốc nghiêm trọng tới độ này rồi sao?”
Tưởng Tử Hàn không trả lời, nhưng vẻ mặt âm trầm đã đủ để chứng minh tất cả: “Có cách giải quyết không?”
Cố Vũ Tùng nhìn các giáo sư và chuyên gia khoa nhi sau lưng mình.
Bình luận facebook