Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
CHƯƠNG 149
Tưởng Minh Trúc huơ huơ điện thoại trong tay: “Cô ấy vừa đăng bài đây này, đang sống ở ký túc xá của trường.”
Tưởng Tử Hàn lấy di động của con gái, bấm vào xem.
Rời xa anh, cuộc sống của cô gái nhỏ ấy vẫn muôn màu muôn vẻ.
Hoạt động, thư viện, giáo sư, bóng rổ, có mặt ở mọi nơi… Cô đúng là thảnh thơi thật!
Người phụ nữ vô trách nhiệm này!
Tưởng Tử Hàn khó chịu mím chặt môi, trả điện thoại lại cho con gái, xoay người bỏ đi.
Tưởng Minh Trúc chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Bây giờ ba lại yên tâm để con một mình ở phòng bệnh rồi à?”
Tưởng Tử Hàn không chút cảm xúc nhặt lấy áo khoác đã ném ở bên cạnh: “Về nhà thay quần áo, kẻo làm con ngạt chết.”
Chậc!
Cô nhóc nở nụ cười mỉa mai.
Đàn ông ấy à, có thêm cái tên nữa gọi là “nghĩ một đằng làm một nẻo”!
Tưởng Tử Hàn bước ra khỏi phòng bệnh, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Chúc Minh Đức: “Lập tức điều tra chỗ ở hiện tại của Tống Hân Nghiên.”
Hiệu suất công việc của Chúc Minh Đức luôn rất cao, Tưởng Tử Hàn vừa mới chạy xe ra khỏi hầm để xe của bệnh viện, địa chỉ đã được gửi qua di động của anh.
Anh chạy theo chỉ dẫn đến trường học của Tống Hân Nghiên, dừng xe dưới lầu ký túc xá của cô.
Thời gian của nghiên cứu sinh tương đối tự do, người người ra vào ký túc xá, Tưởng Tử Hàn đợi từ trưa đến tối vẫn không thấy bóng dáng Tống Hân Nghiên đâu.
Anh cũng không vội vàng gì, vừa dùng điện thoại xử lý công việc vừa nhìn lướt qua số sinh viên đi ngang.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến mười giờ tối, điện thoại di động của Tưởng Tử Hàn hết pin, phát ra tiếng nhắc nhở.
Anh nhướng mắt nhìn dãy nhà ký túc xá, đôi mắt hơi híp lại.
Giỏi lắm, cả đêm không về ký túc xá!
Sự kiên nhẫn của người đàn ông đã cạn kiệt, anh liền gọi điện thoại sang cho Tống Hân Nghiên.
“Tút!”
Đợi đến khi tiếng cuộc gọi đã được kết nối vang lên.
Anh bỗng dưng hoàn hồn, vội cúp máy.
Điện thoại lại hiển thị về trang danh bạ với dãy số có ba chữ “Tống Hân Nghiên”.
Tưởng Tử Hàn nhìn hai giây, sau đó bật cười trước hành vi của mình.
Anh ném điện thoại sang một bên, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Từ khi nào mà anh lại để tâm đến người phụ nữ ấy như thế?
Thậm chí còn lo được lo mất?
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt trên vô lăng, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng.
Chỉ là một người phụ nữ thôi mà.
Anh muốn cô quay về thì sẽ có vô số cách khiến cô phải chủ động.
Hành vi chạy đến tận nơi đón người, còn đợi từ trưa đến tối, quả thực rất buồn cười.
Tưởng Minh Trúc huơ huơ điện thoại trong tay: “Cô ấy vừa đăng bài đây này, đang sống ở ký túc xá của trường.”
Tưởng Tử Hàn lấy di động của con gái, bấm vào xem.
Rời xa anh, cuộc sống của cô gái nhỏ ấy vẫn muôn màu muôn vẻ.
Hoạt động, thư viện, giáo sư, bóng rổ, có mặt ở mọi nơi… Cô đúng là thảnh thơi thật!
Người phụ nữ vô trách nhiệm này!
Tưởng Tử Hàn khó chịu mím chặt môi, trả điện thoại lại cho con gái, xoay người bỏ đi.
Tưởng Minh Trúc chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh: “Bây giờ ba lại yên tâm để con một mình ở phòng bệnh rồi à?”
Tưởng Tử Hàn không chút cảm xúc nhặt lấy áo khoác đã ném ở bên cạnh: “Về nhà thay quần áo, kẻo làm con ngạt chết.”
Chậc!
Cô nhóc nở nụ cười mỉa mai.
Đàn ông ấy à, có thêm cái tên nữa gọi là “nghĩ một đằng làm một nẻo”!
Tưởng Tử Hàn bước ra khỏi phòng bệnh, lập tức gọi điện thoại cho trợ lý Chúc Minh Đức: “Lập tức điều tra chỗ ở hiện tại của Tống Hân Nghiên.”
Hiệu suất công việc của Chúc Minh Đức luôn rất cao, Tưởng Tử Hàn vừa mới chạy xe ra khỏi hầm để xe của bệnh viện, địa chỉ đã được gửi qua di động của anh.
Anh chạy theo chỉ dẫn đến trường học của Tống Hân Nghiên, dừng xe dưới lầu ký túc xá của cô.
Thời gian của nghiên cứu sinh tương đối tự do, người người ra vào ký túc xá, Tưởng Tử Hàn đợi từ trưa đến tối vẫn không thấy bóng dáng Tống Hân Nghiên đâu.
Anh cũng không vội vàng gì, vừa dùng điện thoại xử lý công việc vừa nhìn lướt qua số sinh viên đi ngang.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến mười giờ tối, điện thoại di động của Tưởng Tử Hàn hết pin, phát ra tiếng nhắc nhở.
Anh nhướng mắt nhìn dãy nhà ký túc xá, đôi mắt hơi híp lại.
Giỏi lắm, cả đêm không về ký túc xá!
Sự kiên nhẫn của người đàn ông đã cạn kiệt, anh liền gọi điện thoại sang cho Tống Hân Nghiên.
“Tút!”
Đợi đến khi tiếng cuộc gọi đã được kết nối vang lên.
Anh bỗng dưng hoàn hồn, vội cúp máy.
Điện thoại lại hiển thị về trang danh bạ với dãy số có ba chữ “Tống Hân Nghiên”.
Tưởng Tử Hàn nhìn hai giây, sau đó bật cười trước hành vi của mình.
Anh ném điện thoại sang một bên, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Từ khi nào mà anh lại để tâm đến người phụ nữ ấy như thế?
Thậm chí còn lo được lo mất?
Ngón tay thon dài của người đàn ông đặt trên vô lăng, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng.
Chỉ là một người phụ nữ thôi mà.
Anh muốn cô quay về thì sẽ có vô số cách khiến cô phải chủ động.
Hành vi chạy đến tận nơi đón người, còn đợi từ trưa đến tối, quả thực rất buồn cười.
Bình luận facebook