• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (9 Viewers)

  • Chương 152

CHƯƠNG 152


Tưởng Tử Hàn nhíu mày, dưới sự kích thích của cơn đau và vị máu, đôi mắt sắc của anh càng thêm u ám.


Anh không trốn không tránh, ngược lại hôn càng mãnh liệt và dữ dội hơn.


Không khí trong phổi bị cướp đoạt, hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên. Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được nữa, tí tách rơi xuống, lăn vào giữa cánh môi đang dán vào nhau của hai người.


Nước mắt hơi mặn hòa cùng với vị máu tươi, Tưởng Tử Hàn cau mày buông cô ra.


Anh bị cắn nhưng không khóc, còn cô thì lại cảm thấy uất ức trước.


“Khóc cái gì?”


Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng hơn không ít.


Tống Hân Nghiên đẩy anh ra, quệt mắt thật mạnh rồi đẩy cửa xe ra định rời đi.


Tưởng Tử Hàn nắm lấy cổ tay Tống Hân Nghiên kéo cô lại, rướn người qua bảng điều khiển trung tâm, cánh tay dài duỗi ra đóng cửa xe rồi khóa lại.


Tống Hân Nghiên trừng anh bằng đôi mắt đỏ hoe, trông vừa hung dữ vừa đáng yêu.


Tưởng Tử Hàn mặt không cảm xúc nói: “Tống Hân Nghiên, cô ngốc thật hay cố ý chọc giận tôi thế?”


Tống Hân Nghiên tức giận quay đầu không nhìn anh.


Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, trong giọng nói lộ ra mấy phần bất lực: “Tưởng Minh Trúc muốn tìm đường chết, rõ ràng là chuyện không liên quan đến cô, tại sao cô không giải thích?”


Tống Hân Nghiên đột nhiên quay đầu lại: “Đó là con gái anh.”


“Vậy thì đã sao?”


Tống Hân Nghiên mấp máy môi, đôi mắt ngân ngấn nước trông vừa tủi thân lại bướng bỉnh: “Là tôi đưa con bé đi ăn lẩu. Anh giao một đứa bé khỏe mạnh cho tôi, nhưng tôi lại không chăm sóc tốt cho nó. Hại con bé bị ốm nặng như vậy, tôi không có lý do gì để thoái thác trách nhiệm của mình.” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Tưởng Tử Hàn nghiến răng hàm, tức giận bật cười.


“Tôi không ngờ mình lại thật sự cưới một cô gái ngu ngốc như vậy! Bình thường thì miệng lưỡi sắc bén, đến lúc quan trọng thì ngay cả giải thích cho mình cũng không biết!”


Tống Hân Nghiên liếc anh.


Xảy ra chuyện, một người lớn như cô lại không biết xấu hổ đổ hết sai lầm cho một đứa trẻ ba tuổi à?


Nghĩ lại, cô vô cùng kinh ngạc: “Anh không giận ư?”


Tưởng Tử Hàn nghiêng người, giúp cô kéo dây an toàn thắt lại.


“Cô trông nom con cái thành thế này rồi còn muốn quất ngựa truy phong à? Có trách nhiệm chút nào không thế? Ban đầu là ai nói muốn làm mẹ của con bé?”


Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lại không nghe ra chút tức giận nào.


Anh cúi người nhích tới, hơi thở nóng rực và mùi hương cơ thể quen thuộc tràn ngập xung quanh Tống Hân Nghiên, khiến cô trở nên ngây ngẩn.


“Tôi sẽ không từ chối.”


Cô nói nhỏ nhưng lại nghiêm túc.


Tưởng Tử Hàn khởi động xe lần nữa, bẻ lái rồi quay đầu lại: “Vậy thì trở về chăm sóc cho tốt, khi nào chăm con bé khỏe lại thì có thể cút được.”


Xe lại lái vào cổng trường, cuối cùng dừng ở dưới ký túc xá nghiên cứu sinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom