Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155
CHƯƠNG 155
“Ba chị dẫn theo bác cả, chú ba và cảnh sát đang làm ầm ĩ ở đó. Nhưng chị yên tâm, tôi đã cho người của tôi ngăn lại rồi, không cho họ vào cửa.”
“Cảm ơn cậu.”
Tống Hân Nghiên cảm kích nói cảm ơn: “Đợi Minh Trúc ăn xong tôi sẽ qua ngay.”
Sau khi đút hết cháo trong bát, Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng lau miệng cho cô bé: “Phải nghe lời ba, ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ nhé. Mau khỏe lại, chúng ta sẽ sớm xuất viện thôi.”
Cô bé nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Cô đi rồi sẽ không quay lại à?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Tưởng Minh Trúc yên tâm.
Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc định rời đi.
Tưởng Tử Hàn thấy từ đầu đến cuối cô vẫn không có ý xin mình giúp đỡ, sắc mặt anh hơi khó coi: “Mình cô có làm nổi không?”
Cô gái này, chẳng lẽ không biết mở miệng nhờ người ta giúp sao?
Tống Hân Nghiên còn chưa trả lời, anh đã lạnh lùng nói: “Để Cố Vũ Tùng đi theo đi.”
Cố Vũ Tùng: “…”
Tốt xấu gì anh ta cũng là Thái tử của Cố Thị, chẳng lẽ lại giống tên hầu sai đâu đánh đó à?
“Giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên toát ra vẻ tự tin, đắc ý chớp mắt với Tưởng Tử Hàn: “Nếu chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, sao có thể xứng làm vợ của Tưởng Tử Hàn chứ, đúng không?”
Chút bất mãn trong lòng Tưởng Tử Hàn lập tức được xoa dịu, anh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Anh Hàn yên tâm, người bên viện dưỡng lão đều biết chị dâu là người tôi bảo kê, đảm bảo không dám để chị ấy chịu chút tổn thất nào.”
Cố Vũ Tùng vừa nãy còn cảm thấy mình bị sai khiến, bây giờ lại không hề có chút lập trường nào, bày tỏ lòng trung thành của mình.
…
Viện dưỡng lão Hồ Sơn.
Lúc Tống Hân Nghiên đến, cổng viện dưỡng lão đã vây kín người.
Một nhà Tống Quốc Dũng, anh cả nhà họ Tống Tống Quốc Đại, chú ba Tống Quốc Bảo và Tống Kim Minh cùng mấy người cảnh sát đang giằng co với bảo vệ của viện dưỡng lão.
Bầu không khí hết sức căng thẳng
Tống Hân Nghiên đi qua, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào bác cả, chào chú ba.”
Ba anh em nhà họ Tống đều có dáng vẻ rất giống nhau.
Tống Quốc Đại sáu mươi tuổi, lớn hơn Tống Quốc Dũng mười tuổi, bởi vì được bảo dưỡng cẩn thận nên nhìn ba người họ thấy tuổi tác không chênh lệch nhiều.
Tống Quốc Đại bị chặn ở cổng một hồi, lửa giận đã chứa đầy một bụng: “Hân Nghiên, cô làm vậy là có ý gì hả?”
Ông ta chỉ vào bảo vệ của Viện dưỡng lão, lớn tiếng hỏi: “Cô đưa ông cụ đến đây cũng đành, lại còn kêu người ta ngăn không cho bọn tôi gặp. Còn nữa, ông nội bị bệnh, tại sao không nói cho bọn tôi biết bệnh tình trước? Cô muốn làm gì đây?”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn Tống Quốc Dũng: “Ba tôi nói vậy à?”
“Ba chị dẫn theo bác cả, chú ba và cảnh sát đang làm ầm ĩ ở đó. Nhưng chị yên tâm, tôi đã cho người của tôi ngăn lại rồi, không cho họ vào cửa.”
“Cảm ơn cậu.”
Tống Hân Nghiên cảm kích nói cảm ơn: “Đợi Minh Trúc ăn xong tôi sẽ qua ngay.”
Sau khi đút hết cháo trong bát, Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng lau miệng cho cô bé: “Phải nghe lời ba, ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ nhé. Mau khỏe lại, chúng ta sẽ sớm xuất viện thôi.”
Cô bé nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Cô đi rồi sẽ không quay lại à?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Tưởng Minh Trúc yên tâm.
Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc định rời đi.
Tưởng Tử Hàn thấy từ đầu đến cuối cô vẫn không có ý xin mình giúp đỡ, sắc mặt anh hơi khó coi: “Mình cô có làm nổi không?”
Cô gái này, chẳng lẽ không biết mở miệng nhờ người ta giúp sao?
Tống Hân Nghiên còn chưa trả lời, anh đã lạnh lùng nói: “Để Cố Vũ Tùng đi theo đi.”
Cố Vũ Tùng: “…”
Tốt xấu gì anh ta cũng là Thái tử của Cố Thị, chẳng lẽ lại giống tên hầu sai đâu đánh đó à?
“Giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu đâu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Hân Nghiên toát ra vẻ tự tin, đắc ý chớp mắt với Tưởng Tử Hàn: “Nếu chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, sao có thể xứng làm vợ của Tưởng Tử Hàn chứ, đúng không?”
Chút bất mãn trong lòng Tưởng Tử Hàn lập tức được xoa dịu, anh hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Anh Hàn yên tâm, người bên viện dưỡng lão đều biết chị dâu là người tôi bảo kê, đảm bảo không dám để chị ấy chịu chút tổn thất nào.”
Cố Vũ Tùng vừa nãy còn cảm thấy mình bị sai khiến, bây giờ lại không hề có chút lập trường nào, bày tỏ lòng trung thành của mình.
…
Viện dưỡng lão Hồ Sơn.
Lúc Tống Hân Nghiên đến, cổng viện dưỡng lão đã vây kín người.
Một nhà Tống Quốc Dũng, anh cả nhà họ Tống Tống Quốc Đại, chú ba Tống Quốc Bảo và Tống Kim Minh cùng mấy người cảnh sát đang giằng co với bảo vệ của viện dưỡng lão.
Bầu không khí hết sức căng thẳng
Tống Hân Nghiên đi qua, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào bác cả, chào chú ba.”
Ba anh em nhà họ Tống đều có dáng vẻ rất giống nhau.
Tống Quốc Đại sáu mươi tuổi, lớn hơn Tống Quốc Dũng mười tuổi, bởi vì được bảo dưỡng cẩn thận nên nhìn ba người họ thấy tuổi tác không chênh lệch nhiều.
Tống Quốc Đại bị chặn ở cổng một hồi, lửa giận đã chứa đầy một bụng: “Hân Nghiên, cô làm vậy là có ý gì hả?”
Ông ta chỉ vào bảo vệ của Viện dưỡng lão, lớn tiếng hỏi: “Cô đưa ông cụ đến đây cũng đành, lại còn kêu người ta ngăn không cho bọn tôi gặp. Còn nữa, ông nội bị bệnh, tại sao không nói cho bọn tôi biết bệnh tình trước? Cô muốn làm gì đây?”
Tống Hân Nghiên liếc nhìn Tống Quốc Dũng: “Ba tôi nói vậy à?”
Bình luận facebook