Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
CHƯƠNG 35
Tống Hân Nghiên chớp chớp đôi mắt ngập nước, vô tội nói: “Nhưng bây giờ bình hoa này là vợ anh, cũng xem như có giá trị mà…”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Từng gặp da mặt dày rồi, nhưng chưa thấy mặt ai dày đến mức có thể vứt bỏ mặt mũi thế này.
Anh lười tranh cãi với cô, hỏi thẳng: “Vừa rồi là chuyện thế nào?”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên thoảng qua vẻ âm u, nhưng đã nhanh chóng che giấu bằng vẻ mặt hờ hững không màng.
Cô siết chặt áo khoác Tưởng Tử Hàn trên người, xua tay nói: “Không có gì. Sơ sót gặp phải tên cặn bã thôi. Anh đừng lo, em sẽ giải quyết tốt mà.”
Cô nàng này!
Đúng là nhường nhịn ba phần là leo lên đầu anh ngồi được ngay!
Tưởng Tử Hàn cau mày càng chặt: “Cô không tin tôi à?”
Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm ôm cánh tay Tưởng Tử Hàn, cả người dán lên anh như không có xương: “Anh là người đàn ông em chọn, là người chồng trên giấy đăng ký kết hôn của em mà, sao có thể không tin anh được chứ! Người ta chỉ không muốn anh xem thường người ta thôi.”
Cô gái nhỏ nắm tay thề son sắt: “Người ta muốn cho anh thấy người ta không chỉ là bình hoa, còn là một bình hoa đánh giỏi rơi không vỡ!”
Chúc Minh Đức ngồi trên ghế lái rùng mình một cái, da gà da vịt nổi rần cả lên
Mợ chủ mới cưới của ông chủ… khụ, rất đặc biệt!
Mặt Tưởng Tử Hàn đen sì như đáy nồi, đẩy phắt Tống Hân Nghiên ra.
Cô nàng chết tiệt này!
Mặt mũi đâu rồi?
Chẳng rụt rè chút gì cả!
Nhưng chết tiệt là cơn giận bừng bừng của anh vừa rồi lại không hiểu ra sao tiêu tán đi nhiều.
Xe đi ngang qua công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Đang là giờ nghỉ trưa, nhân viên trong công ty lục tục ra ngoài.
Tống Hân Nghiên vội vàng nói: “Dừng xe chỗ vỉa hè đằng trước đi.”
Chúc Minh Đức nhìn sang ông chủ nhà mình theo phản xạ.
Tống Hân Nghiên chỉ vào biển quảng cáo mỹ phẩm Nghiên Mị giải thích: “Đó là công ty của tôi, trong văn phòng có quần áo của tôi.”
Cúc áo trong của cô rơi mất hơn nửa, trên người còn khoác áo vest của Tưởng Tử Hàn.
Áo to quá, mặc trên người cô cứ như trẻ con trộm mặc đồ của người lớn, trông đáng yêu mà buồn cười.
Tống Hân Nghiên vén mái tóc xoăn dài lòa xòa trước ngực ra sau đầu: “Vừa lúc tan tầm, công ty không có ai cả, tôi vào thay bộ quần áo.”
Lọn tóc thơm ngát phất qua gò má Tưởng Tử Hàn, dẫn theo rung động.
Toàn thân anh chợt cứng đờ, bàn tay đặt bên người siết chặt.
Được Tưởng Tử Hàn đồng ý, Chúc Minh Đức đánh tay lái, dừng xe bên vệ đường.
Tống Hân Nghiên chớp chớp đôi mắt ngập nước, vô tội nói: “Nhưng bây giờ bình hoa này là vợ anh, cũng xem như có giá trị mà…”
Tưởng Tử Hàn: “…”
Từng gặp da mặt dày rồi, nhưng chưa thấy mặt ai dày đến mức có thể vứt bỏ mặt mũi thế này.
Anh lười tranh cãi với cô, hỏi thẳng: “Vừa rồi là chuyện thế nào?”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên thoảng qua vẻ âm u, nhưng đã nhanh chóng che giấu bằng vẻ mặt hờ hững không màng.
Cô siết chặt áo khoác Tưởng Tử Hàn trên người, xua tay nói: “Không có gì. Sơ sót gặp phải tên cặn bã thôi. Anh đừng lo, em sẽ giải quyết tốt mà.”
Cô nàng này!
Đúng là nhường nhịn ba phần là leo lên đầu anh ngồi được ngay!
Tưởng Tử Hàn cau mày càng chặt: “Cô không tin tôi à?”
Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm ôm cánh tay Tưởng Tử Hàn, cả người dán lên anh như không có xương: “Anh là người đàn ông em chọn, là người chồng trên giấy đăng ký kết hôn của em mà, sao có thể không tin anh được chứ! Người ta chỉ không muốn anh xem thường người ta thôi.”
Cô gái nhỏ nắm tay thề son sắt: “Người ta muốn cho anh thấy người ta không chỉ là bình hoa, còn là một bình hoa đánh giỏi rơi không vỡ!”
Chúc Minh Đức ngồi trên ghế lái rùng mình một cái, da gà da vịt nổi rần cả lên
Mợ chủ mới cưới của ông chủ… khụ, rất đặc biệt!
Mặt Tưởng Tử Hàn đen sì như đáy nồi, đẩy phắt Tống Hân Nghiên ra.
Cô nàng chết tiệt này!
Mặt mũi đâu rồi?
Chẳng rụt rè chút gì cả!
Nhưng chết tiệt là cơn giận bừng bừng của anh vừa rồi lại không hiểu ra sao tiêu tán đi nhiều.
Xe đi ngang qua công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Đang là giờ nghỉ trưa, nhân viên trong công ty lục tục ra ngoài.
Tống Hân Nghiên vội vàng nói: “Dừng xe chỗ vỉa hè đằng trước đi.”
Chúc Minh Đức nhìn sang ông chủ nhà mình theo phản xạ.
Tống Hân Nghiên chỉ vào biển quảng cáo mỹ phẩm Nghiên Mị giải thích: “Đó là công ty của tôi, trong văn phòng có quần áo của tôi.”
Cúc áo trong của cô rơi mất hơn nửa, trên người còn khoác áo vest của Tưởng Tử Hàn.
Áo to quá, mặc trên người cô cứ như trẻ con trộm mặc đồ của người lớn, trông đáng yêu mà buồn cười.
Tống Hân Nghiên vén mái tóc xoăn dài lòa xòa trước ngực ra sau đầu: “Vừa lúc tan tầm, công ty không có ai cả, tôi vào thay bộ quần áo.”
Lọn tóc thơm ngát phất qua gò má Tưởng Tử Hàn, dẫn theo rung động.
Toàn thân anh chợt cứng đờ, bàn tay đặt bên người siết chặt.
Được Tưởng Tử Hàn đồng ý, Chúc Minh Đức đánh tay lái, dừng xe bên vệ đường.
Bình luận facebook