Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44
CHƯƠNG 44
Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên vốn đã hẹn với Khương Thu Mộc đi xem phòng thí nghiệm mới.
Nhưng vừa ra cửa, bụng cô lại đau nhức âm ỉ, chưa đến một phút mà cô đã đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Đồ khốn Trương Trung Nam, đạp một cú ác thật!”
Thời gian còn dư dả, Tống Hân Nghiên thuận đường đến bệnh viện gần đó một chuyến.
Bác sĩ khoa ngoại khám cho cô xong, đề nghị cô đến bên phụ khoa siêu âm kiểm tra.
“Sinh mấy đứa rồi?” Bác sĩ trung niên vừa siêu âm cho cô vừa hỏi.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường ngẩn tò te: “Bác sĩ, tôi còn chưa kết hôn mà, đã sinh đứa nào được chứ?”
Bác sĩ cau mày: “Cô gái xinh đẹp thế này trông không giống người biết nói dối. Lần trước cô sinh xong không chăm sóc tử cung tốt, lần này bị ngoại lực va chạm, vết thương cổ tử cung tái phát.”
Tống Hân Nghiên không bình tĩnh nổi nữa, vội vàng đứng lên: “Bác sĩ, bà thật sự có thể nhìn ra tôi từng sinh con sao?”
Vài mảnh ký ức xoay vần trong đầu khiến đầu cô đau nhói.
Bác sĩ dọn dụng cụ: “Sinh hay không sinh đâu phải do tôi nói, là máy móc nhìn ra mà.”
Một suy đoán to gan hiện lên trong đầu, Tống Hân Nghiên run giọng hỏi: “Thế… Có thể nhìn ra tôi sinh bao lâu rồi không?”
“Theo tình huống miệng vết thương xem xét thì chắc trên dưới ba năm thôi.”
Ba năm…
Tống Hân Nghiên như bị sét đánh!
Ba năm trước chẳng phải chính là vào năm cô bị bắt cóc đấy sao?
Vậy là… trong năm đó cô từng sinh một đứa bé ư?
…
Tống Hân Nghiên hoang mang bước ra khỏi bệnh viện, rất lâu mà tâm trạng không bình phục nổi.
Mãi đến khi nhìn thấy Khương Thu Mộc, cô mới thu lại vẻ hoang mang trên mặt.
Cô nhất định phải nghĩ cách tìm lại ký ức một năm kia! Nếu có cơ hội, cô nhất định phải khiến người tổn thương cô năm đó trả giá đắt!
Nhưng lúc này, cô có việc gấp hơn cần làm.
Phòng thí nghiệm Khương Thu Mộc tìm cho Tống Hân Nghiên nằm ở một khu xưởng bỏ đi, nhìn bên ngoài thì khá cũ, nhưng bên trong rộng rãi cực kỳ, phòng thí nghiệm cũng đầy đủ mọi thiết bị.
Tống Hân Nghiên rất hài lòng.
Cho dù thế nào, cô nhất định phải tránh người nhà họ Tống để hoàn thành sản phẩm mới, tuyệt đối không thể tiết lộ công thức cho bọn họ.
Vài ngày tiếp đó, gần như Tống Hân Nghiên đều đâm đầu vào thí nghiệm cả ngày.
Đi sớm về trễ, sau vài ngày đêm, cuối cùng thí nghiệm của cô đã có tiến triển mang tính đột phá.
Sau bữa tối hôm nay.
Tống Hân Nghiên lấy ra một lọ kem có thiết kế bao bì phong cách dân tộc ra cho Tưởng Tử Hàn xem, dáng vẻ như đang dâng lên vật quý: “Sản phẩm mới nhất do phòng thí nghiệm của tôi làm ra, một khi đưa lên thị trường là có thể hợp tác với bệnh viện các anh làm xóa sẹo trị nhăn, hữu dụng lắm đấy.”
Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên vốn đã hẹn với Khương Thu Mộc đi xem phòng thí nghiệm mới.
Nhưng vừa ra cửa, bụng cô lại đau nhức âm ỉ, chưa đến một phút mà cô đã đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Đồ khốn Trương Trung Nam, đạp một cú ác thật!”
Thời gian còn dư dả, Tống Hân Nghiên thuận đường đến bệnh viện gần đó một chuyến.
Bác sĩ khoa ngoại khám cho cô xong, đề nghị cô đến bên phụ khoa siêu âm kiểm tra.
“Sinh mấy đứa rồi?” Bác sĩ trung niên vừa siêu âm cho cô vừa hỏi.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường ngẩn tò te: “Bác sĩ, tôi còn chưa kết hôn mà, đã sinh đứa nào được chứ?”
Bác sĩ cau mày: “Cô gái xinh đẹp thế này trông không giống người biết nói dối. Lần trước cô sinh xong không chăm sóc tử cung tốt, lần này bị ngoại lực va chạm, vết thương cổ tử cung tái phát.”
Tống Hân Nghiên không bình tĩnh nổi nữa, vội vàng đứng lên: “Bác sĩ, bà thật sự có thể nhìn ra tôi từng sinh con sao?”
Vài mảnh ký ức xoay vần trong đầu khiến đầu cô đau nhói.
Bác sĩ dọn dụng cụ: “Sinh hay không sinh đâu phải do tôi nói, là máy móc nhìn ra mà.”
Một suy đoán to gan hiện lên trong đầu, Tống Hân Nghiên run giọng hỏi: “Thế… Có thể nhìn ra tôi sinh bao lâu rồi không?”
“Theo tình huống miệng vết thương xem xét thì chắc trên dưới ba năm thôi.”
Ba năm…
Tống Hân Nghiên như bị sét đánh!
Ba năm trước chẳng phải chính là vào năm cô bị bắt cóc đấy sao?
Vậy là… trong năm đó cô từng sinh một đứa bé ư?
…
Tống Hân Nghiên hoang mang bước ra khỏi bệnh viện, rất lâu mà tâm trạng không bình phục nổi.
Mãi đến khi nhìn thấy Khương Thu Mộc, cô mới thu lại vẻ hoang mang trên mặt.
Cô nhất định phải nghĩ cách tìm lại ký ức một năm kia! Nếu có cơ hội, cô nhất định phải khiến người tổn thương cô năm đó trả giá đắt!
Nhưng lúc này, cô có việc gấp hơn cần làm.
Phòng thí nghiệm Khương Thu Mộc tìm cho Tống Hân Nghiên nằm ở một khu xưởng bỏ đi, nhìn bên ngoài thì khá cũ, nhưng bên trong rộng rãi cực kỳ, phòng thí nghiệm cũng đầy đủ mọi thiết bị.
Tống Hân Nghiên rất hài lòng.
Cho dù thế nào, cô nhất định phải tránh người nhà họ Tống để hoàn thành sản phẩm mới, tuyệt đối không thể tiết lộ công thức cho bọn họ.
Vài ngày tiếp đó, gần như Tống Hân Nghiên đều đâm đầu vào thí nghiệm cả ngày.
Đi sớm về trễ, sau vài ngày đêm, cuối cùng thí nghiệm của cô đã có tiến triển mang tính đột phá.
Sau bữa tối hôm nay.
Tống Hân Nghiên lấy ra một lọ kem có thiết kế bao bì phong cách dân tộc ra cho Tưởng Tử Hàn xem, dáng vẻ như đang dâng lên vật quý: “Sản phẩm mới nhất do phòng thí nghiệm của tôi làm ra, một khi đưa lên thị trường là có thể hợp tác với bệnh viện các anh làm xóa sẹo trị nhăn, hữu dụng lắm đấy.”
Bình luận facebook