Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
CHƯƠNG 53
Xì, giả bộ đứng đắn!
Tống Hân Nghiên tự giễu vỗ chiếc thẻ đen vào lòng bàn tay: “Chậc, không ngờ Tống Hân Nghiên này lại nghèo đến nỗi tiêu tiền của đàn ông.”
Cô thở dài: “Tống Hân Nghiên à, mày phải cố lên, cố gắng trả lại sớm cho người ta!”
Bỏ qua thân phận cậu của Hoắc Tấn Trung, anh còn là bác sĩ, lại đang nuôi một cô con gái, cũng chẳng dễ dàng gì.
…
Tại quán cà phê ngay gần cửa thang máy.
Tống Hân Nghiên ngồi trong bức tường thủy tinh, ngoài ly cà phê ra trước mặt còn để một tấm thẻ đen.
Khương Thu Mộc chạy vào, nhìn đến tấm thẻ ở trước mặt cô, sợ đến mức sững người: “Bé cưng, cậu làm thẻ đen của ngân hàng này từ khi nào thế?”
“Thẻ đen?”
“Ừ, đừng nói với tớ là cậu không biết nhé?”
Khương Thu Mộc cầm chiếc thẻ đen lên tay lau chùi cẩn thận, cực kỳ nâng niu: “Cái này chỉ hội viên của ngân hàng mới có thôi, dành riêng cho người đặc biệt. Thẻ của ngân hàng này không có chuyện số dư dưới một trăm năm mươi tỷ đâu.”
Tống Hân Nghiên cũng sững sờ: “Thẻ này là Tưởng Tử Hàn đưa…”
Cô lấy lại thẻ rồi ngắm nghía.
Rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ chỗ đặc biệt nào.
Cô vội phủ định lời Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, chắc chắn cậu nhận nhầm rồi. Tưởng Tử Hàn là một bác sĩ nghèo, dù thu nhập cao hơn so với người bình thường một chút nhưng cũng không thể có nhiều tiền như vậy.”
“Chậc!”
Khương Thu Mộc dịch đến bên cạnh Tống Hân Nghiên, đẩy cô vào bên trong rồi hai người cùng ngồi trên một chiếc sô pha đơn.
“Kiến thức cậu hạn hẹp thì có, chị nói cho em nghe, bác sĩ cũng chia thứ bậc. Hơn nữa, bệnh viện mà Tưởng Tử Hàn đang làm kia lại không phải của nhà nước. Nơi đó là bệnh viện tư nhân cao cấp đấy, đứng đầu ngành này. Nghe nói có bác sĩ phẫu thuật hàng đầu, một hai năm cũng chưa chắc đã đăng kí nổi. Đám giàu có tốn mấy chục mấy trăm tỷ để lấy số xin mổ cũng cả đống kia kìa.”
Tuy nhà họ Tống và nhà họ Khương cũng là người có tiền trong giới thượng lưu Hải Thành, nhưng ngành nghề khác nhau, cũng không hiểu biết những ngóc ngách này.
Khương Thu Mộc hơn cô ở chỗ giao thiệp rộng rãi, đương nhiên kiến thức cũng phong phú hơn chút xíu, cái gì cũng biết đôi chút.
Tống Hân Nghiên nghe xong, tặc lưỡi: “Đầu Gỗ này, lẽ nào Tưởng Tử Hàn… không phải cậu của Hoắc Tấn Trung?”
Sao nghe xong cứ thấy không đáng tin thế nào ấy?
“Không thể nào!”
Khương Thu Mộc thề thốt: “Hân Nghiên, cậu tin tớ đi, tớ gạt ai thì gạt chứ không bao giờ lừa cậu! Trong bữa tiệc ngày đó, mẹ tớ thật sự nói rằng anh ta chính là cậu của Hoắc Tấn Trung. Còn xui tớ theo đuổi nữa kìa…”
Nghi ngờ trong lòng Tống Hân Nghiên giảm đi hơn nửa: “Chắc là tớ nghĩ nhiều rồi.”
Xì, giả bộ đứng đắn!
Tống Hân Nghiên tự giễu vỗ chiếc thẻ đen vào lòng bàn tay: “Chậc, không ngờ Tống Hân Nghiên này lại nghèo đến nỗi tiêu tiền của đàn ông.”
Cô thở dài: “Tống Hân Nghiên à, mày phải cố lên, cố gắng trả lại sớm cho người ta!”
Bỏ qua thân phận cậu của Hoắc Tấn Trung, anh còn là bác sĩ, lại đang nuôi một cô con gái, cũng chẳng dễ dàng gì.
…
Tại quán cà phê ngay gần cửa thang máy.
Tống Hân Nghiên ngồi trong bức tường thủy tinh, ngoài ly cà phê ra trước mặt còn để một tấm thẻ đen.
Khương Thu Mộc chạy vào, nhìn đến tấm thẻ ở trước mặt cô, sợ đến mức sững người: “Bé cưng, cậu làm thẻ đen của ngân hàng này từ khi nào thế?”
“Thẻ đen?”
“Ừ, đừng nói với tớ là cậu không biết nhé?”
Khương Thu Mộc cầm chiếc thẻ đen lên tay lau chùi cẩn thận, cực kỳ nâng niu: “Cái này chỉ hội viên của ngân hàng mới có thôi, dành riêng cho người đặc biệt. Thẻ của ngân hàng này không có chuyện số dư dưới một trăm năm mươi tỷ đâu.”
Tống Hân Nghiên cũng sững sờ: “Thẻ này là Tưởng Tử Hàn đưa…”
Cô lấy lại thẻ rồi ngắm nghía.
Rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bất cứ chỗ đặc biệt nào.
Cô vội phủ định lời Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, chắc chắn cậu nhận nhầm rồi. Tưởng Tử Hàn là một bác sĩ nghèo, dù thu nhập cao hơn so với người bình thường một chút nhưng cũng không thể có nhiều tiền như vậy.”
“Chậc!”
Khương Thu Mộc dịch đến bên cạnh Tống Hân Nghiên, đẩy cô vào bên trong rồi hai người cùng ngồi trên một chiếc sô pha đơn.
“Kiến thức cậu hạn hẹp thì có, chị nói cho em nghe, bác sĩ cũng chia thứ bậc. Hơn nữa, bệnh viện mà Tưởng Tử Hàn đang làm kia lại không phải của nhà nước. Nơi đó là bệnh viện tư nhân cao cấp đấy, đứng đầu ngành này. Nghe nói có bác sĩ phẫu thuật hàng đầu, một hai năm cũng chưa chắc đã đăng kí nổi. Đám giàu có tốn mấy chục mấy trăm tỷ để lấy số xin mổ cũng cả đống kia kìa.”
Tuy nhà họ Tống và nhà họ Khương cũng là người có tiền trong giới thượng lưu Hải Thành, nhưng ngành nghề khác nhau, cũng không hiểu biết những ngóc ngách này.
Khương Thu Mộc hơn cô ở chỗ giao thiệp rộng rãi, đương nhiên kiến thức cũng phong phú hơn chút xíu, cái gì cũng biết đôi chút.
Tống Hân Nghiên nghe xong, tặc lưỡi: “Đầu Gỗ này, lẽ nào Tưởng Tử Hàn… không phải cậu của Hoắc Tấn Trung?”
Sao nghe xong cứ thấy không đáng tin thế nào ấy?
“Không thể nào!”
Khương Thu Mộc thề thốt: “Hân Nghiên, cậu tin tớ đi, tớ gạt ai thì gạt chứ không bao giờ lừa cậu! Trong bữa tiệc ngày đó, mẹ tớ thật sự nói rằng anh ta chính là cậu của Hoắc Tấn Trung. Còn xui tớ theo đuổi nữa kìa…”
Nghi ngờ trong lòng Tống Hân Nghiên giảm đi hơn nửa: “Chắc là tớ nghĩ nhiều rồi.”
Bình luận facebook