• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (1 Viewer)

  • Chương 7. TIẾNG ĐỊCH ĐÊM TRĂNG (P5)

Cả ba chúng tôi đi về cây bồ đề đã trồng được hơn 60 năm, bóng râm của nó tỏa rộng ra khuôn viên, dưới ánh đèn vàng vọt của đèn đường, nó trở nên lấp lánh lạ thường. Phi hỏi.

- Nó nằm dưới cây đó à?

- Tôi không nghĩ thầy tôi lại kém thông minh như vậy, phải không Phong? Nãy giờ anh ở ngoài đây có chú ý gì về kẻ theo dõi chúng ta không?

- Hắn có ba người, đang ở phía rừng bên kia.

- Rất tốt. Chờ xem là địch hay bạn. Rồi, giờ Phi, anh có để ý đến Cửu trùng đài phía trên tòa tháp không?

- Nó có một con kỳ lân.

- Đúng vậy, con kỳ lân đó hướng về bên phải. Giờ chúng ta đang đứng ở gốc gây bồ đề, nhìn về bên phải.

Chúng tôi nhìn thấy ngay hai hàng cao su thẳng tắp trước mặt. Phi hiểu ý của tôi. Chúng tôi hướng về hàng cây cao su trong khu rừng cao su đó. Vừa đi, tôi vừa giải thích.

- Hai anh xem, ở phía đầu là cây cao su khá to, anh thấy chứ Phi. Điều này chứng tỏ nó đã được trồng ở đây từ rất sớm. Và đây, mỗi khoảng cách giữ hai cây tương ứng với một lớp mái trên tòa thánh, chúng ta đếm nào, một, hai, ba, bốn, năm. Dừng lại ở đây, tương ứng đây sẽ là vị trí của Cửu trùng đài. Anh thấy không, bốn cây quanh đây đặc biệt to hơn những cây xung quanh.

- Anh chờ chút, tôi sẽ đi lấy xẻng đào nó. - Phi nói.

- Không cần đâu Phi, có kẻ sẽ giúp tôi và anh đào nó, phải không Phong?

Phong mỉm cười đầy ý nhị. Chẳng bao lâu, chúng tôi nghe giọng từ phía sau lưng.

- Tụi bây đưa tay lên.

Nhìn ra phía sau, ba người đàn ông, trong đó một người là Trần Mạnh Khoa, hai người còn lại, một tây một ta. Ta thì quen thuộc, đó chính là gã mặt choắt đã thấy gần nhà Gate bên quận 2. Còn tên tây thì không quá khó đoán, hắn chính là Harry, tên người làm của Gate.

- Nào nào, Phi, Phong, hai anh nhanh chóng đưa tay lên đi chứ, kẻo đạn nổ lỗ đầu bây giờ. Tốt tốt, sinh mạng là trên hết, có thế chứ.

Tên Harry nhìn Trần Mạnh Khoa, hỏi, "Cái đó nằm ở đâu?" Trần Mạnh Khoa hất hàm xuống mặt đất, nơi vị trí chúng tôi vừa xác định. Hắn quay sang nhìn tôi, đôi mắt rực lửa căm thù.

- Anh có thể biết tên em không? - Tôi hỏi.

- Mày biết để làm gì? - Trần Mạnh Khoa nói, rồi quay sang tên mặt choắt ra lệnh. - Đào nó lên.

- À ừ... thì, để anh ghi sổ tay ấy mà. Việc giải phẫu thẩm mỹ hẳn đã mất nhiều tháng ở trong nhà của Gate, em có khó chịu không?

- Mày! Sao mày biết?

- À ừ... thì hỏi anh bạn mặt choắt như chuột kia kìa, chính anh chàng ta làm bại lộ tất cả đó.

Trần Mạnh Khoa quay ngoắt về tên chuột kia hầm hừ, tên chuột dừng tay lúng túng nói, "Thưa cậu, tôi hoàn toàn không có nói gì cả, ngay khi tôi trở về căn nhà đối diện, tôi thấy hắn để lại hàng chữ "Người trên phòng của Gate dưỡng bệnh xong chưa?" Tôi hoảng quá đi báo tin cho cậu đó!"

Tôi và Phi nhìn nhau cười rộ, Phi nói, "Thì ra lúc đó anh đoán được tên chuột này bỏ chạy khỏi nhà vì hoảng hốt trước tin nhắn đó sao?"

Tôi nhún vai, "Có khùng mới không nghĩ ra được một điều đơn giản, kẻ nào ở trong nhà Gate suốt vài tháng mà không ra ngoài, chắc chắn, kẻ đó đang dưỡng bệnh. Từ số nước, tôi biết có đến năm người trong nhà. Trừ Gate và chị giúp việc ra, thì còn lại ba người thường trực trên phòng Gate, tôi nghĩ rằng đó là một kẻ nằm dưỡng bệnh và hai người còn lại chăm sóc. Anh biết không, khi đó tôi không biết căn bệnh gì mà dưỡng lâu vậy, giờ thì tôi biết, giải phẫu chỉnh hình. Phải không em?"

Trần Mạnh Khoa rít lên, hắn chĩa súng vào đầu tôi, Harry vội ngăn hắn lại, nói, "Đừng! Cứ để hắn sống, có thể chúng ta cần đến hắn."

Tôi nhướn chân mày, "Đúng đúng, anh bạn này nói đúng, em nghĩ rằng em đủ khả năng đọc được hệ thống mà thầy anh để lại cho bọn anh sao?"

Hậm hực, Trần Mạnh Khoa thu người xuống, nhưng súng vẫn chĩa về chúng tôi. Kẻng. Tiếng kim loại chạm vào nhau, tên mặt chuột đã để xẻng chạm vào cái gì đó, một cái rương bằng gỗ với đường viền bằng đồng.

Tôi nhìn Phong mỉm cười.

Đột ngột phụt, mọi đèn đường xung quanh tắt ngấm, màn đêm bao quanh và ánh trăng nửa vành chênh chếch trên bầu trời hắt tia sáng yếu ớt rọi xuống khu rừng. Một tiếng trường địch vang lên, đó là âm thanh sáo Tàu. Trường địch làm bằng tre như sáo Việt, nhưng dài hơn và âm thanh nặng nề u uẩn hơn sáo Việt Nam. Tiếng trường địch len lỏi qua từng khẽ lá, rung động đen làn gió cất lên tiếng ma mị cõi lòng.

Tiếng trường địch vừa im tiếng, lập tức một tiếng vút mạnh, rồi tên mặt choắt la lên một tiếng thất thanh. Trong khu rừng cao su thanh vắng, không ai kịp nhận ra đó là gì. Tên Trần Mạnh Khoa và Harry hoang mang nhìn quanh, cố gắng để mắt quen bóng tối. Tiếng trường địch lại vang lên như u uẩn và bi thương.

Tiếng trường địch im bặt, tiếng vút mạnh kèm theo. Tên Harry la lên một tiếng rồi ngã người xuống, hắn rên lên ử ử.

Trần Mạnh Khoa đưa súng lên những tầng cây bắn loạn xạ, tiếng trường địch vẫn điềm nhiên thổi lên. Lần này áng mây rời khỏi mặt trăng phía trên nhánh cây cao su to nhất, cả ba chúng tôi đều thấy Vô Khuyết đứng trên đó, anh ôm sáo thổi, trên người đeo một cây cung dài. Mái tóc gần như bạc trắng của Vô Khuyết đung đưa trước đó, khuôn mặt anh nấp phía sau chiếc mặt nạ trắng lạnh lùng. Trần Mạnh Khoa hầu như chưa hề biết đến sự tồn tại của Vô Khuyết, hắn hoảng hốt thét lên rồi chạy ra phía đường lớn. Tiếng trường địch im bặt, nhanh như cắt, Vô Khuyết đã giương cung lớn và tiếng vút kèm theo, Trần Mạnh Khoa thét lên một tiếng.

Đột ngột ánh sáng đường sáng lên lại, đủ soi vào góc khu rừng cao su. Tôi thấy chân của cả ba tên đều bị mũi tên của Vô Khuyết xuyên qua và cắm phập vào mặt đất. Đến gần, tôi nhận ra mũi tên đó làm bằng thép đúc nguyên khối, mỗi mũi tên nặng cũng gần hai ký. Vô Khuyết nương theo nhành cây phóng xuống đất.

- Phi, anh hãy gọi người đưa ba kẻ này về hội. Chúng ta cần biết nhiều điều về chúng. Còn Vô Danh, mật mã mở rương này là gì?

Tôi nhanh chóng nhận ra chiếc rương này có một chuỗi số gồm bốn số. Tôi nhanh chóng nhận ra đây là chiếc rương mà năm xưa thầy đã tỉ mẩn làm nó, tôi ngày đó còn bé, không biết chiếc rương này được làm để làm gì, nhưng tôi nhớ thầy tôi đã thiết kế nhiều bình hóa chất trong đó, nếu mật mã chỉ cần sai một lần, hoặc ai đó tác động bằng vũ lực thì hóa chất bên trong sẽ thiêu hủy mọi tài liệu.

Phong điềm tĩnh nhìn Vô Khuyết, nói ngắn gọn.

- 0312.

Quả thật là mật mã đó đúng, lách cách rất nhanh, rương nhanh chóng mở ra, cả bốn người chúng tôi đều ngạc nhiên thốt lên.

- Không có gì!

Phong nghiêm mặt nói.

- Giáo sư Lâm đã có nó.

Đột ngột, một tiếng trường địch ở nơi xa vọng tới, âm thanh quen thuộc và da diết đến mức chúng tôi nhận ra ngay, bài Ngày trở về của Phạm Duy mà lúc sinh thời thầy chúng tôi vẫn thường chơi nó.

Cả ba chúng tôi, Phong tôi và Vô Khuyết nhìn nhau cùng nói một tiếng.

"Thầy!"
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom