• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full HAI THẾ KỶ- -phần tiếp theo Những ngày cuối tháng 4 (2 Viewers)

  • Chương 1. THẬT NHANH (P3)

Phi xoa tay một cách thích thú, anh đặt câu hỏi:

- Vậy còn những việc kéo nhanh những tấm rèm cửa để làm gì?

- À, nó không có nghĩa gì cả, mà nó chỉ tạo ý nghĩa cho kẻ khác.

- Tạo ý nghĩa? Nghĩa rằng đây chỉ là động tác giả? Tôi sẽ phiền lòng nếu anh không nói những gì anh đã phát hiện.

- Khi tôi bước vào căn nhà và theo mạch suy luận của chúng ta, tôi biết, có một mối quan hệ giữa người chủ nhà và anh. Nếu là kẻ cẩn thận, có thể, hắn sẽ bí mật ở đâu đó gần đây để tìm hiểu về anh, cũng như xem xét xem anh biết được những gì. Từ việc tay tài xế trốn thoát trước khi anh đến, càng làm tôi ngờ vực việc có ai đó quanh nhà chú ý đến hành động của anh. Như vậy, việc tốt nhất là tạo một động tác giả, một động tác mờ ám, gây khó hiểu cho kẻ theo dõi. Khi đó, chúng sẽ để lộ sơ hở.

- Anh đã biết ai theo dõi chúng ta?

- Tôi không biết, tôi chỉ khoanh vùng nơi lý tưởng nhất để theo dõi căn nhà. Anh theo tôi, đây, mở he hé tấm rèm ra, anh thấy gì ở bên kia, căn hộ đối diện. Anh nhận xét gì về nó?

- Nó chưa có người ở.

- Đúng, nhưng chưa đủ. Nhìn thật kỹ xung quanh căn nhà, cũng như lầu một và hai. Anh thấy gì không, bên trong khá sạch sẽ, chưa hết, có rèm cửa. Thật quái gở cho căn nhà chưa người ở, mắc rèm trên lầu mà không làm rèm ở phòng khách. Nữa này, anh thấy bên hông nhà không? Đó. Anh thấy chưa?

- Tôi chỉ thấy phần nóng của máy điều hòa.

- Chính xác! Đó chính là thứ tôi nghi ngờ. Căn nhà này nếu có người ở thì không thể nào chỉ dùng một máy lạnh, giả sử chủ nhà chỉ gắn máy lạnh trước thì càng không gắn một cái, máy lạnh so với giá trị căn nhà này chỉ là vài đồng bạc lẻ. Tôi kết luận, căn nhà có người ở, và chỉ sử dụng lầu một và hai, nên sử dụng rèm cửa để tránh sự dòm ngó. Mục đích, là để dòm ngó sang bên đây. Rồi, tốt, anh thấy chưa, con chuột đã ra khỏi hang rồi kìa.

Một gã đàn ông mặt choắt, láo liên, bước nhanh ra khỏi nhà và đi vội về phía con lộ bên ngoài.

Phi nhanh chóng muốn đuổi theo hắn, tôi ngăn lại.

- Đừng Phi. Không vội, hắn đi càng tốt. Anh sang bên kia với tôi, đôi lúc cần nhập nha bất hợp pháp. Thật may mắn là chúng ta không bị ràng buộc nhiều bởi vấn đề pháp lý.

Căn nhà trống rỗng, tôi nhanh chóng chạy đến đồng hồ điện, Phi hỏi:

- Anh tìm số điện và số nước được sử dụng à?

- Tôi không hi vọng, vì đây không phải là căn hộ sinh hoạt, nên có thể những hóa đơn sẽ bị vứt đâu đó. Anh kiểm tra hòm thư bên ngoài.

Nhanh chóng, Phi trở vào:

- Không có gì cả. Còn anh?

- Có, PE05000169599. Đây là nhiệm vụ của anh, không phải là của tôi.

- Tôi chưa hiểu?

- Anh nhanh chóng gọi điện nhờ kiểm tra mã số điện này xem trong những tháng gần đây nhất đã sử dụng điện như thế nào, đồng thời kiểm tra luôn số nước mà căn hộ này sử dụng. Thật nhanh.

- Ở đâu anh có mã số này?

- Nó chần dần trên đồng hồ điện. Đi thôi, kẻo con chuột kia về.

Lên xe, chẳng bao lâu thì Phi nhận được thông tin hồi đáp. Và biết được căn hộ đó những tháng gần đây sử dụng 80-90 số điện, riêng nước lần lượt trong bốn tháng là 5 khối, 2 khối, 3 khối, 2 khối.

- Như vậy nơi đó chỉ có tên chuột ở. - Tôi nói.

- Vậy kế tiếp chúng ta nên điều tra thế nào?

- Tên chuột sẽ trở về căn nhà đó. Anh cứ kiên nhẫn theo dõi hắn. Hắn không phải là kẻ thông minh, nếu nhìn từ khuôn mặt choắt của hắn. Những kẻ kém thông minh chỉ là tay sai của một kẻ khác, trong trường hợp này, tôi không đánh giá được vị chủ nhân căn nhà có gì nguy hiểm đến tính mạng hay không, nên, chúng ta cần đặt ra tình huống xấu nhất là có. Do đó, việc điều tra phải thật nhanh chóng. Anh dừng xe ở Hàng Xanh, tôi sẽ đón xe đi thăm một người bạn. Còn giờ, anh vòng lại căn nhà, nhớ, để xe khuất nơi nào đó, và trú vào trong đám lau sậy quanh căn nhà, đó là nơi trú ẩn tốt nhất. Tên chuột sẽ về, và hắn sẽ chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà trong trạng thái hoảng loạn. Đừng tóm hắn, hãy theo dõi hắn xem hắn đi gặp ai và ở đâu. Đừng để mất dấu hắn.

- Còn anh làm gì? - Phi nhìn tôi mỉm cười.

- Ơ hờ, tôi đi thăm bạn tôi.

- Anh vẫn còn giận tôi? - Phi nhìn tôi chân thành.

- Tôi chưa bao giờ dừng được sự quý trọng của tôi với anh, ngay cả khi buồn phiền về anh, tôi vẫn chưa bao giờ ngừng đi hình ảnh cao quý của anh trong tôi.

- Chắc hẳn anh biết tôi đã không thể làm gì hơn.

- Tôi biết giận anh là điều rất vô lý, nhưng tôi không thể dừng được cảm xúc tiêu cực trong mình. Anh biết Saigon với tôi quan trọng thế nào. Từng nhành cây, ngọn cỏ, viên đá lát đường cũng khiến tôi xao xuyến. Saigon là máu, là xương, là tâm hồn và là ký ức của tôi. Nó đã nuôi dưỡng nên thứ chảy từng ngày trong huyết quản của tôi. Tôi không thể nhìn nó từng ngày bị hủy hoại. Tôi biết anh làm mọi điều để ngăn cản việc phá bỏ thương xá tax, cũng như bảo vệ tượng Trần Nguyên Hãn và không gian trước chợ Bến Thành. Tôi cũng biết ý chí của anh không thể nào chống lại một tập thể ngu dốt của đám lãnh đạo. Nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho sự bất lực của mình, như vậy cảm xúc của tôi đối với anh thật là bất nhẫn. Anh không buồn lòng vì điều đó chứ?

- Sao tôi có thể buồn lòng anh, ngay cả khi anh buồn, tôi biết rất nhiều người phải xót xa. Anh là người mẫn cảm nhất mà thời đại này sản sinh ra, anh cũng là đứa con Saigon với bầu nhiệt huyết chưa bao giờ ngơi nghỉ của di dân thời mở cõi. Tôi tiếc, là đã không làm được điều gì đó cho anh. Ngay cả tôi lúc này cũng bất lực nhìn từng hàng cây, góc phố Hà Nội bị san phẳng, biết bao ký ức của tôi cũng như anh, mất trắng.

- Tôi luôn hi vọng có một ngày, bên giường hấp hối, tôi mong cầm lấy tay anh. Để khóc. Giọt nước mắt cuối cùng cũng là thứ kết tinh của tình bạn chúng ta. Tôi nói vậy để anh hiểu rằng, tôi yêu quý anh bằng tình cảm cần thiết của một trái tim hòa chung nhịp thở, chúng ta đang sống ở thời đại mà sự bất lực là nhịp đập của kẻ còn sót lại lương tri.

- Coi kìa, Vô Danh. Anh lại khóc. Tôi tặng anh chiếc mùi-soa này, lau đi, anh sẽ làm tôi day dứt cả nhiều ngày.

- Thôi, trở về công việc. Tôi đi thăm bạn tôi. Anh lo việc này. Tôi chưa nhận thấy việc này có gì quá nghiêm trọng, trừ việc tính mạng một người có thể bị đe dọa. Ngày mai thứ ba, tôi khá rỗi vào buổi tối. Anh sẽ thảo luận chung với tôi để tìm hướng đi cho nó.

Tôi tạm biệt Phi và đón một chiếc taxi khác đến quận ba.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom