Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2. CON TÒ VÒ (P1)
Tôi chờ mãi ngày thứ ba hôm sau, Phi vẫn không liên lạc dù là một tin nhắn. Tôi hiểu anh bận.
Thứ tư và thứ năm, cũng thế. Sự im lặng.
Đến ngày thứ sáu, điện thoại tôn gọn lỏn một tin nhắn từ số máy lạ: "Bệnh viện Triều An, q6, P.302, 3:00 PM" Tôi hiểu là Phi, nhìn điện thoại, biết còn hơn bốn tiếng để đến nơi. Tôi đón xe nhanh chóng cho kịp giờ.
Tôi đến sớm hơn lịch hẹn và không khó khăn tìm đến địa điểm hẹn. Không một ai quen biết trong căn phòng bệnh bốn giường có điều hòa kia. Những khuôn mặt xa lạ. Tôi nhận ra ngay có điều bất thường, nhanh chóng tôi nhìn quanh khuôn viên và hành lang, càng không thấy có gì bất thường. Người nào lo việc người nấy, vì là viện tư, nên người ta không thể bê trễ hay thảnh thơi quá đỗi như bệnh viện công vào giờ trưa thế này. Nỗ lực của tôi là hi vọng tìm thấy những khuôn mặt hay ánh mắt không thuộc về người bệnh và người chữa bệnh, không một kẻ lạ mặt nào ở đây, tất cả những người xung quanh là những thành viên cần có để tạo nên bệnh viện. Phải mất đến hai năm, tôi mới nhận diện ra được đặc trưng của những con người ở từng không gian nhất định, ở bệnh viện, những thân nhân con bệnh luôn là một con bệnh, vẻ mệt mỏi trong đôi mắt cho biết người vẫn chưa quen đời sống nơi bệnh viện, sự thẫn thờ cho ấy một hồ sơ bệnh án u ám, những giây phút đấu láo giữa những con người thì tôi biết họ đang tìm sự đồng cảm dù xa lạ với nhau. Và cả những con người đang làm địa vị thầy thuốc cũng vậy, nhìn, tôi có thể biết kẻ nào đang trà trộn vào, tay công an, tên du đãng, phường buôn thuốc gian lận, tất cả đều phô bày ra sự khác biệt trên khuôn mặt và cử chỉ.
Nhờ đó, tôi luôn nhận ra những kẻ không thuộc về thành viên của không gian đó. Lúc này đây, tôi chẳng thấy gì, chúng bình thường đến nỗi chẳng có một chút gì để nói.
Nhìn lại điện thoại, tôi biết còn hơn một giờ nữa mới đến giờ hẹn. Tôi thầm trách mình đã quá ngây thơ khi đến sớm, và Phi là người rất đúng giờ. Anh sẽ đến đúng 3 giờ chiều. Nhưng tại sao lại là nơi này, tôi mù tịt, nhưng tôi biết anh không thể là con bệnh nơi này, vì anh có những người bạn thầy thuốc đáng tin khác, cũng như một không gian chữa bệnh cao cấp hơn so với địa vị xã hội của anh.
Hẹn ở bệnh viện, thì phải có người bệnh, và liên quan đến phòng 302 này. Người đó là ai trong bốn người trên giường kia. Tất cả họ đều nằm ngủ, một người trong đó có vẻ trằn trọc trong giấc ngủ, hai nam và hai nữ, chẳng có gì đáng quan tâm.
Chẳng có một dữ kiện nào để tôi thiết lập nên giả thuyết, nản, tôi bỏ xuống căn tin tìm một thứ gì đó lấp vào dạ dầy đang trống rỗng.
***
Còn mười lăm phút thì đến giờ hẹn, tôi nhanh chóng chạy lên điểm hẹn. Phi đến trước tôi, dáng anh quen thuộc trong chiếc áo ves dành cho mùa hè. Anh có dáng người đẹp, tôi nghĩ, mặc gì mà chẳng đẹp. Phi mỉm cười nhìn tôi, rồi nghiêng đầu vào phía trong căn phòng 302.
- Người quen của chúng ta. - Phi mong chờ sự ngạc nhiên của tôi.
Một dáng người cao, hơi ốm, nhưng làn da trắng như tuyết so với người Việt Nam, nhất là miền Nam, làm anh nổi bật so với không gian trong căn phòng. Tôi thốt lên.
- Hoàng Minh Tuấn.
- Đúng vậy - Phi nhún vai - Xem ra anh hiểu những gì mà tôi và anh sẽ đối diện.
Một người quen thuộc với tôi và Phi cách đây nửa năm trong vụ án Trần Mạnh Khoa. Chàng trai với chiếc đàn Theremin trong căn nhà của giáo sư Lâm, người có khả năng đọc và điều khiển cảm xúc người khác, đây là một khả năng đồng cảm rất hiếm ở người trưởng thành, nó chỉ xuất hiện nhiều ở trẻ em và mất dần khi chúng trưởng thành. Chính khả năng đồng cảm khiến mọi đứa trẻ đều muốn làm quen lẫn nhau, chúng không e dè hay sợ sệt gì cả, những điều e ngại là chúng e ngại với người lớn. Còn những đứa trẻ trạc tuổi nhau, cứ để chúng vào một không gian đủ gần nhau, chúng luôn tự hiểu nhau và làm bạn cùng nhau. Minh Tuấn là chàng trai như vậy, luôn hiểu cảm xúc mà người khác đang mang trong hình, với kỹ năng có được, anh ta luôn khơi gợi cảm xúc đó, hòa vào giọng nói đầy tính ma mị của mình, những ngôn từ được chọn lựa như một vần thơ rung lên trên đầu môi, khiến ai nghe thấy cũng như bị thôi miên và mất dần sự tự chủ.
Đôi mắt u buồn của Minh Tuấn nhìn người trên giường, tôi hiểu đó là người thân của anh. Minh Tuấn bước ra, đôi mắt đẹp và làn môi gợi cảm, anh có tất cả những đặc trưng mà phái nữ thời nay yêu cầu ở một người đàn ông, là: không giống đàn ông. Minh Tuấn đẹp trai, nhưng là nét đẹp của một ảo ảnh, một thứ được trong mong và nhìn thấy ở những diễn viên thời trang xứ Hàn, nét yếu ớt, vẻ lạnh nhạt nhưng tràn đầy tình cảm trong đôi mắt. Một người như vậy thì không cần đến giọng nói ngọt ngào kia cũng làm nhiều người bị thôi miên.
- Chào em, Minh Tuấn. - Tôi cười, nhìn Minh Tuấn.
Không giấu được đôi chút e thẹn và ngượng ngịu khi gặp tôi.
- Em chào anh, anh Kiệt. Anh Phi đã nói đôi điều về anh, nhưng em vẫn sợ hãi ánh mắt của anh, nó đi quá sâu vào tâm hồn của em.
- Đó không phải là điều em vẫn thường làm với người khác sao?
Minh Tuấn chẩu môi, chút ngún nguẩy trong ánh mắt, anh chàng quay ngoắt đi một hướng khác. Phi cười, rồi tập trung vào chủ đề.
- Thôi, để tôi vào vấn đề cho nhanh chóng, chúng ta không có nhiều thời gian. Vì vậy tôi chỉ có thể nói với anh rằng, Minh Tuấn sẽ ở bên cạnh anh hai ngày, điều đó không phiền cho anh chứ?
- Rất phiền, nếu anh không muốn tôi vào viện cấp cứu vì làm tình quá mức.
Không quá khó để thấy vẻ phì cười, và rồi nhịn không được, Tuấn cười.
- Đó, có phải tốt không, em có nụ cười rạng rỡ mà bất kỳ ai cũng khao khát nó.
- Thôi nào, anh cứ chọc Tuấn, - Phi ngắt lời tôi, để nhanh chóng tiếp nội dung - Minh Tuấn sẽ ở tạm nhà tôi, những chuyện gì xảy ra trong ba ngày vừa qua, Tuấn sẽ nói cho anh biết. Giờ, tôi nghĩ anh hiểu một điều...
- Tuấn đang gặp nguy hiểm.
- Hơn cả nguy hiểm, mà tất cả chúng ta.
- Tôi hi vọng anh không nói điều tôi đang nghĩ.
- Tôi hi vọng là không nói trúng điều anh đang nghĩ. Xem ra, trước khi lão Lâm rời khỏi Việt Nam, hắn đã khởi động bộ máy hủy diệt của hắn. Đó là một hệ thống tội ác được lập trình sẵn từ trước, chỉ cần bấm nút. Và một trong những người từng thuộc bộ máy đó là Minh Tuấn, đang gặp nguy hiểm.
- Điều này có liên quan đến Gate?
- Và còn rất nhiều người khác, tất cả những vụ mà chúng ta từng giải quyết đều có bàn tay ma mãnh của lão.
- Ôi, tôi không hi vọng một cuộc đối đầu lúc này.
- Tôi biết anh đang bận rộn cho việc biên soạn sách của mình, nhưng tôi thật sự cần anh lúc này, chỉ có đầu óc của anh mới đủ sức giải quyết hệ thống rối như mạng nhện lúc này. Giờ, tôi giao lại Minh Tuấn cho anh. Tôi thông báo bên chị giúp việc ở nhà, và anh Phát tài xế xe của tôi, anh sẽ thay mặt tôi và toàn quyền ra lệnh. Cứ sử dụng nhà tôi như nhà của anh, và những người giúp việc của tôi như anh là chủ nhân của họ. Họ sẽ phải phục tùng anh như nghe lệnh của tôi.
- Và bây giờ anh phải đi gấp?
- Đúng, tôi rất tiếc về cuộc gặp ngắn ngủi này.
- Tôi biết anh đang chờ đợi tôi...
- Không, anh Kiệt à, tôi hiểu được những gì anh phải trải qua trong những năm vừa qua. Không cần thiết, vụ này, chúng ta vẫn có thể giải quyết được. Chưa cần dùng đến một quyền lực thứ ba khác.
- Anh đi cẩn thận.
- Tôi biết, anh đi nha Tuấn.
Thứ tư và thứ năm, cũng thế. Sự im lặng.
Đến ngày thứ sáu, điện thoại tôn gọn lỏn một tin nhắn từ số máy lạ: "Bệnh viện Triều An, q6, P.302, 3:00 PM" Tôi hiểu là Phi, nhìn điện thoại, biết còn hơn bốn tiếng để đến nơi. Tôi đón xe nhanh chóng cho kịp giờ.
Tôi đến sớm hơn lịch hẹn và không khó khăn tìm đến địa điểm hẹn. Không một ai quen biết trong căn phòng bệnh bốn giường có điều hòa kia. Những khuôn mặt xa lạ. Tôi nhận ra ngay có điều bất thường, nhanh chóng tôi nhìn quanh khuôn viên và hành lang, càng không thấy có gì bất thường. Người nào lo việc người nấy, vì là viện tư, nên người ta không thể bê trễ hay thảnh thơi quá đỗi như bệnh viện công vào giờ trưa thế này. Nỗ lực của tôi là hi vọng tìm thấy những khuôn mặt hay ánh mắt không thuộc về người bệnh và người chữa bệnh, không một kẻ lạ mặt nào ở đây, tất cả những người xung quanh là những thành viên cần có để tạo nên bệnh viện. Phải mất đến hai năm, tôi mới nhận diện ra được đặc trưng của những con người ở từng không gian nhất định, ở bệnh viện, những thân nhân con bệnh luôn là một con bệnh, vẻ mệt mỏi trong đôi mắt cho biết người vẫn chưa quen đời sống nơi bệnh viện, sự thẫn thờ cho ấy một hồ sơ bệnh án u ám, những giây phút đấu láo giữa những con người thì tôi biết họ đang tìm sự đồng cảm dù xa lạ với nhau. Và cả những con người đang làm địa vị thầy thuốc cũng vậy, nhìn, tôi có thể biết kẻ nào đang trà trộn vào, tay công an, tên du đãng, phường buôn thuốc gian lận, tất cả đều phô bày ra sự khác biệt trên khuôn mặt và cử chỉ.
Nhờ đó, tôi luôn nhận ra những kẻ không thuộc về thành viên của không gian đó. Lúc này đây, tôi chẳng thấy gì, chúng bình thường đến nỗi chẳng có một chút gì để nói.
Nhìn lại điện thoại, tôi biết còn hơn một giờ nữa mới đến giờ hẹn. Tôi thầm trách mình đã quá ngây thơ khi đến sớm, và Phi là người rất đúng giờ. Anh sẽ đến đúng 3 giờ chiều. Nhưng tại sao lại là nơi này, tôi mù tịt, nhưng tôi biết anh không thể là con bệnh nơi này, vì anh có những người bạn thầy thuốc đáng tin khác, cũng như một không gian chữa bệnh cao cấp hơn so với địa vị xã hội của anh.
Hẹn ở bệnh viện, thì phải có người bệnh, và liên quan đến phòng 302 này. Người đó là ai trong bốn người trên giường kia. Tất cả họ đều nằm ngủ, một người trong đó có vẻ trằn trọc trong giấc ngủ, hai nam và hai nữ, chẳng có gì đáng quan tâm.
Chẳng có một dữ kiện nào để tôi thiết lập nên giả thuyết, nản, tôi bỏ xuống căn tin tìm một thứ gì đó lấp vào dạ dầy đang trống rỗng.
***
Còn mười lăm phút thì đến giờ hẹn, tôi nhanh chóng chạy lên điểm hẹn. Phi đến trước tôi, dáng anh quen thuộc trong chiếc áo ves dành cho mùa hè. Anh có dáng người đẹp, tôi nghĩ, mặc gì mà chẳng đẹp. Phi mỉm cười nhìn tôi, rồi nghiêng đầu vào phía trong căn phòng 302.
- Người quen của chúng ta. - Phi mong chờ sự ngạc nhiên của tôi.
Một dáng người cao, hơi ốm, nhưng làn da trắng như tuyết so với người Việt Nam, nhất là miền Nam, làm anh nổi bật so với không gian trong căn phòng. Tôi thốt lên.
- Hoàng Minh Tuấn.
- Đúng vậy - Phi nhún vai - Xem ra anh hiểu những gì mà tôi và anh sẽ đối diện.
Một người quen thuộc với tôi và Phi cách đây nửa năm trong vụ án Trần Mạnh Khoa. Chàng trai với chiếc đàn Theremin trong căn nhà của giáo sư Lâm, người có khả năng đọc và điều khiển cảm xúc người khác, đây là một khả năng đồng cảm rất hiếm ở người trưởng thành, nó chỉ xuất hiện nhiều ở trẻ em và mất dần khi chúng trưởng thành. Chính khả năng đồng cảm khiến mọi đứa trẻ đều muốn làm quen lẫn nhau, chúng không e dè hay sợ sệt gì cả, những điều e ngại là chúng e ngại với người lớn. Còn những đứa trẻ trạc tuổi nhau, cứ để chúng vào một không gian đủ gần nhau, chúng luôn tự hiểu nhau và làm bạn cùng nhau. Minh Tuấn là chàng trai như vậy, luôn hiểu cảm xúc mà người khác đang mang trong hình, với kỹ năng có được, anh ta luôn khơi gợi cảm xúc đó, hòa vào giọng nói đầy tính ma mị của mình, những ngôn từ được chọn lựa như một vần thơ rung lên trên đầu môi, khiến ai nghe thấy cũng như bị thôi miên và mất dần sự tự chủ.
Đôi mắt u buồn của Minh Tuấn nhìn người trên giường, tôi hiểu đó là người thân của anh. Minh Tuấn bước ra, đôi mắt đẹp và làn môi gợi cảm, anh có tất cả những đặc trưng mà phái nữ thời nay yêu cầu ở một người đàn ông, là: không giống đàn ông. Minh Tuấn đẹp trai, nhưng là nét đẹp của một ảo ảnh, một thứ được trong mong và nhìn thấy ở những diễn viên thời trang xứ Hàn, nét yếu ớt, vẻ lạnh nhạt nhưng tràn đầy tình cảm trong đôi mắt. Một người như vậy thì không cần đến giọng nói ngọt ngào kia cũng làm nhiều người bị thôi miên.
- Chào em, Minh Tuấn. - Tôi cười, nhìn Minh Tuấn.
Không giấu được đôi chút e thẹn và ngượng ngịu khi gặp tôi.
- Em chào anh, anh Kiệt. Anh Phi đã nói đôi điều về anh, nhưng em vẫn sợ hãi ánh mắt của anh, nó đi quá sâu vào tâm hồn của em.
- Đó không phải là điều em vẫn thường làm với người khác sao?
Minh Tuấn chẩu môi, chút ngún nguẩy trong ánh mắt, anh chàng quay ngoắt đi một hướng khác. Phi cười, rồi tập trung vào chủ đề.
- Thôi, để tôi vào vấn đề cho nhanh chóng, chúng ta không có nhiều thời gian. Vì vậy tôi chỉ có thể nói với anh rằng, Minh Tuấn sẽ ở bên cạnh anh hai ngày, điều đó không phiền cho anh chứ?
- Rất phiền, nếu anh không muốn tôi vào viện cấp cứu vì làm tình quá mức.
Không quá khó để thấy vẻ phì cười, và rồi nhịn không được, Tuấn cười.
- Đó, có phải tốt không, em có nụ cười rạng rỡ mà bất kỳ ai cũng khao khát nó.
- Thôi nào, anh cứ chọc Tuấn, - Phi ngắt lời tôi, để nhanh chóng tiếp nội dung - Minh Tuấn sẽ ở tạm nhà tôi, những chuyện gì xảy ra trong ba ngày vừa qua, Tuấn sẽ nói cho anh biết. Giờ, tôi nghĩ anh hiểu một điều...
- Tuấn đang gặp nguy hiểm.
- Hơn cả nguy hiểm, mà tất cả chúng ta.
- Tôi hi vọng anh không nói điều tôi đang nghĩ.
- Tôi hi vọng là không nói trúng điều anh đang nghĩ. Xem ra, trước khi lão Lâm rời khỏi Việt Nam, hắn đã khởi động bộ máy hủy diệt của hắn. Đó là một hệ thống tội ác được lập trình sẵn từ trước, chỉ cần bấm nút. Và một trong những người từng thuộc bộ máy đó là Minh Tuấn, đang gặp nguy hiểm.
- Điều này có liên quan đến Gate?
- Và còn rất nhiều người khác, tất cả những vụ mà chúng ta từng giải quyết đều có bàn tay ma mãnh của lão.
- Ôi, tôi không hi vọng một cuộc đối đầu lúc này.
- Tôi biết anh đang bận rộn cho việc biên soạn sách của mình, nhưng tôi thật sự cần anh lúc này, chỉ có đầu óc của anh mới đủ sức giải quyết hệ thống rối như mạng nhện lúc này. Giờ, tôi giao lại Minh Tuấn cho anh. Tôi thông báo bên chị giúp việc ở nhà, và anh Phát tài xế xe của tôi, anh sẽ thay mặt tôi và toàn quyền ra lệnh. Cứ sử dụng nhà tôi như nhà của anh, và những người giúp việc của tôi như anh là chủ nhân của họ. Họ sẽ phải phục tùng anh như nghe lệnh của tôi.
- Và bây giờ anh phải đi gấp?
- Đúng, tôi rất tiếc về cuộc gặp ngắn ngủi này.
- Tôi biết anh đang chờ đợi tôi...
- Không, anh Kiệt à, tôi hiểu được những gì anh phải trải qua trong những năm vừa qua. Không cần thiết, vụ này, chúng ta vẫn có thể giải quyết được. Chưa cần dùng đến một quyền lực thứ ba khác.
- Anh đi cẩn thận.
- Tôi biết, anh đi nha Tuấn.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook