Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 11. TRẬN CHIẾN GIỮA SÀIGÒN (P3)
Xe của Phi dừng trước nhà thờ Tin Lành miền Nam, hai người chúng tôi chạy nhanh vào nhà cha Mục.
- Cửa đã bị khóa, - Phi nói. – Nhưng sao không thấy Phong ở đâu hết?
Vừa dứt lời, “đoàng” một tiếng súng chát chúa vang bên trong nhà. Xoẻng, tiếng thứ hai vang lên, cánh cửa sổ tầng một vỡ toang, một bóng người nhảy xuống đất, do tầng một nên không cao quá, chỉ chừng hai mét hơn. Phong và Vô Khuyết ngay sau đó lao nhanh ra cửa sổ đuổi theo bóng đen đó, quá nhanh đến mức tôi và Phi gần như không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vô Khuyết xoay người lại la lớn, “Vào cứu cha Mục!” Nói rồi đuổi theo gã áo đen chạy ra phía đường cái. Phi biết thời gian cấp bách, đạp mạnh cửa cho bật tung bản lề ra, đến phát đạp thứ hai thì cánh cửa bật ra. Tôi nhìn không gian trong căn nhà liền hiểu ra, “Cha Mục ở trên lầu.”
Khi chạy lên, cha Mục sóng soài trên mặt đất, đạn gim vào giữa ngực, có lẽ chưa vào tim nên ông vẫn còn thở. Ông nhận ra ngay tôi, liền nói như thể không còn kịp nữa, “Mất… mất rồi, cậu hiểu không, đã mất rồi.”
“Mất cái gì thưa cha?” Mắt cha Mục trợn trắng rồi tắt thở.
“Phi, anh gọi người đến giải quyết việc này, tránh để người dân xung quanh nhà chú ý.”
“Còn anh đi đâu?”
Tôi chạy nhanh xuống lầu, nói vọng lại, “Gặp Vô Khuyết.”
Chạy ra phía đại lộ Đông Tây thì thấy Vô Khuyết lẫn Phong đang thẫn thờ nhìn dòng xe qua lại. Thấy tôi bước đến, Vô Khuyết hiểu ra ngay.
- Cha Mục đã chết?
- Đúng vậy. Phi đang lo công việc trong đó.
- Thật đáng kính trọng con người như Phi. – Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vô Khuyết nói về Phi đầy tình cảm như vậy.
- Có phải đây là cuộc chiến năm xưa mà thầy thường nói đến hay không?
Thoáng gật đầu và chua chát, Vô Khuyết thừa nhận. Phong vẫn còn trầm tư suy nghĩ, và rồi anh nói.
- Đã đến lúc chúng ta cần sử dụng sức mạnh của hội.
Anh nhìn Vô Khuyết và tôi, cả hai người chúng tôi nhìn nhau như có sự đồng thuận, đến lúc này cần sử dụng sức mạnh của hội. Vì nếu không có khả năng rất nhiều người sẽ chết. Vô Khuyết nhìn sang tôi, anh đặt tay phải lên ngực tôi, một nghi thức của hội, nghĩa rằng anh đang nói chuyện với tôi bằng tư cách lẫn tinh thần của hội.
- Vô Danh, Chúng ta ở đây, những đẳng huynh cùng với lời nói xưa. Tôi hiệu triệu những tâm hồn cởi mở nhất, với niềm tin say mê và đấu tranh không khoan nhượng để giữ gìn tính nguyên thủy của tri thức. Nhân danh Trương Vĩnh Ký, tôi buộc anh phải lập lời thệ với tôi lúc này, hỡi đẳng huynh Vô Danh, anh có đồng ý với lời hiệu triệu của tôi không?
- Tôi đồng ý.
- Hãy lặp lại từng chữ trong lời nói của tôi, nó chính là lời tuyên thệ của anh.
- Đứng dưới bầu trời đầy sao, tôi thề rằng sẽ sống trọn đời với lời hứa của mình.
- Tôi thề rằng sẽ giữ bí mật mà mình được biết, sẽ chết để bảo vệ nó và sẽ hi sinh tất cả để đảm bảo nó được trường tồn mãi mãi. Tôi yêu quý nó và giữ gìn nó bằng con tim và khối óc, như những quyền căn bản mà tôi cần được giữ gìn. Nhân danh Trương Vĩnh Ký, tôi lập lời thề ở tại đây khi đó nhận bí mật từ người đẳng huynh của tôi.
Tôi lập lại lời nói của Vô Khuyết, và nghi thức đã xong. Vô Khuyết nhìn sang Phong.
- Đã đến lượt anh.
- Tôi chưa nghĩ đến lúc chúng ta cần kết nối ký ức lại với nhau.
- Tôi là người không muốn điều đó hơn bất kỳ ai, hãy tin tôi, Vô Ưu. Bí mật mà thầy đã đưa tôi gìn giữ, tôi sẽ không bao giờ chia sẻ nó trừ khi an nguy của hội, cuộc chiến cũ đang tái diễn lại, năm xưa hơn phân nửa anh em trong hội đã đổ máu và ra đi. Vô Ưu, anh muốn lịch sử lặp lại lần nữa sao?
- Tôi cần bằng chứng nhiều hơn, Vô Khuyết, anh biết sẽ nguy hiểm thế nào nếu kết nối ký ức lại. Bí mật lộ diện thì có nguy cơ những kẻ dòm ngó sẽ đến chiếm đoạt nó.
- Nếu như anh không làm cho nó lộ diện, nó sẽ bị chiếm đoạt trước khi chúng ta biết nó nằm ở đâu.
Phong chấp nhận, và bắt đầu nghi thức. Nghi thức vừa chấm dứt thì bóng Phi đã chạy ra theo. Vô Khuyết trở nên tình cảm, “Chúng ta còn thiếu một người nữa trong lời tuyên thệ này.” Rồi anh cười, lần đầu tiên tôi thấy Vô Khuyết mỉm cười.
Trông Phi lớ ngớ như không hiểu điều gì đang xảy ra. Tôi nhanh chóng tóm tắt những gì vừa xảy ra, Phi lập lời thệ cùng Vô Khuyết.
Vừa xong, một chiếc xe Phantom Rolls-Royce chạy đến, tôi lẩm bẩm, “Bốn căn biệt thự mặt tiền Sương Nguyệt Ánh.” Phi nhìn tôi bật cười. Vô Khuyết cùng chúng tôi bước lên xe, anh ngồi ở ghế trước, ba chúng tôi ngồi sau. Anh ra lệnh cho người tài xế, “Ngôi nhà của Kant.”
Đó là tiếng lóng của hội dùng ám chỉ thư viện của hội, Ngôi nhà của Kant. Nơi chứa điển tịch thế giới cùng những tư liệu phong phú nhất mà những thành viên mẫn cán nhất hội đã sưu tập vào bảo quản. Tôi và Phi đã nhiều lần đến đây, không lạ, nhưng một khi dùng nghĩa Ngôi nhà của Kant thì đó là những căn phòng bí mật của thành viên cao cấp trong hội. Vô Khuyết bắt đầu chia sẻ căn phòng của mình, cũng như lần trước tôi chia sẻ căn phòng của mình với Phi. Cả tôi và Phi đều hào hứng ra mặt, vì hẳn Vô Khuyết có hiểu biết nhiều hơn chúng tôi, chắc chắn anh có nhiều tư liệu đa dạng hơn chúng tôi có, trừ Phong. Anh hướng mắt ra cửa xe, nhìn ánh đèn vàng đua nhau qua từng con phố. Từ chợ Bến Thành, đến Nhà thờ Đức Bà rồi Dinh Thống Nhất, tất cả hiện dần dần qua ánh mắt chúng tôi. Tôi không biết Phong suy nghĩ điều gì, và rồi anh cũng mở lời bằng câu nói của Voltaire.
Nothing is more terrible than a people who, having nothing to lose, fight in the united spirit of rapine and of religion.
Tôi không hiểu lắm dụng ý của Phong khi nói câu nói này. Phong lúc nào cũng vậy, tràn đầy bí ẩn. Phía trên, Vô Khuyết cũng trở nên trầm ngâm và lạnh lùng trước câu nói của Phong, có lẽ Vô Khuyết hiểu những gì mà Phong ám chỉ.
Riêng tôi và Phi thì không.
[hết tập 1]
Xe của Phi dừng trước nhà thờ Tin Lành miền Nam, hai người chúng tôi chạy nhanh vào nhà cha Mục.
- Cửa đã bị khóa, - Phi nói. – Nhưng sao không thấy Phong ở đâu hết?
Vừa dứt lời, “đoàng” một tiếng súng chát chúa vang bên trong nhà. Xoẻng, tiếng thứ hai vang lên, cánh cửa sổ tầng một vỡ toang, một bóng người nhảy xuống đất, do tầng một nên không cao quá, chỉ chừng hai mét hơn. Phong và Vô Khuyết ngay sau đó lao nhanh ra cửa sổ đuổi theo bóng đen đó, quá nhanh đến mức tôi và Phi gần như không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vô Khuyết xoay người lại la lớn, “Vào cứu cha Mục!” Nói rồi đuổi theo gã áo đen chạy ra phía đường cái. Phi biết thời gian cấp bách, đạp mạnh cửa cho bật tung bản lề ra, đến phát đạp thứ hai thì cánh cửa bật ra. Tôi nhìn không gian trong căn nhà liền hiểu ra, “Cha Mục ở trên lầu.”
Khi chạy lên, cha Mục sóng soài trên mặt đất, đạn gim vào giữa ngực, có lẽ chưa vào tim nên ông vẫn còn thở. Ông nhận ra ngay tôi, liền nói như thể không còn kịp nữa, “Mất… mất rồi, cậu hiểu không, đã mất rồi.”
“Mất cái gì thưa cha?” Mắt cha Mục trợn trắng rồi tắt thở.
“Phi, anh gọi người đến giải quyết việc này, tránh để người dân xung quanh nhà chú ý.”
“Còn anh đi đâu?”
Tôi chạy nhanh xuống lầu, nói vọng lại, “Gặp Vô Khuyết.”
Chạy ra phía đại lộ Đông Tây thì thấy Vô Khuyết lẫn Phong đang thẫn thờ nhìn dòng xe qua lại. Thấy tôi bước đến, Vô Khuyết hiểu ra ngay.
- Cha Mục đã chết?
- Đúng vậy. Phi đang lo công việc trong đó.
- Thật đáng kính trọng con người như Phi. – Đây là lần đầu tiên tôi thấy Vô Khuyết nói về Phi đầy tình cảm như vậy.
- Có phải đây là cuộc chiến năm xưa mà thầy thường nói đến hay không?
Thoáng gật đầu và chua chát, Vô Khuyết thừa nhận. Phong vẫn còn trầm tư suy nghĩ, và rồi anh nói.
- Đã đến lúc chúng ta cần sử dụng sức mạnh của hội.
Anh nhìn Vô Khuyết và tôi, cả hai người chúng tôi nhìn nhau như có sự đồng thuận, đến lúc này cần sử dụng sức mạnh của hội. Vì nếu không có khả năng rất nhiều người sẽ chết. Vô Khuyết nhìn sang tôi, anh đặt tay phải lên ngực tôi, một nghi thức của hội, nghĩa rằng anh đang nói chuyện với tôi bằng tư cách lẫn tinh thần của hội.
- Vô Danh, Chúng ta ở đây, những đẳng huynh cùng với lời nói xưa. Tôi hiệu triệu những tâm hồn cởi mở nhất, với niềm tin say mê và đấu tranh không khoan nhượng để giữ gìn tính nguyên thủy của tri thức. Nhân danh Trương Vĩnh Ký, tôi buộc anh phải lập lời thệ với tôi lúc này, hỡi đẳng huynh Vô Danh, anh có đồng ý với lời hiệu triệu của tôi không?
- Tôi đồng ý.
- Hãy lặp lại từng chữ trong lời nói của tôi, nó chính là lời tuyên thệ của anh.
- Đứng dưới bầu trời đầy sao, tôi thề rằng sẽ sống trọn đời với lời hứa của mình.
- Tôi thề rằng sẽ giữ bí mật mà mình được biết, sẽ chết để bảo vệ nó và sẽ hi sinh tất cả để đảm bảo nó được trường tồn mãi mãi. Tôi yêu quý nó và giữ gìn nó bằng con tim và khối óc, như những quyền căn bản mà tôi cần được giữ gìn. Nhân danh Trương Vĩnh Ký, tôi lập lời thề ở tại đây khi đó nhận bí mật từ người đẳng huynh của tôi.
Tôi lập lại lời nói của Vô Khuyết, và nghi thức đã xong. Vô Khuyết nhìn sang Phong.
- Đã đến lượt anh.
- Tôi chưa nghĩ đến lúc chúng ta cần kết nối ký ức lại với nhau.
- Tôi là người không muốn điều đó hơn bất kỳ ai, hãy tin tôi, Vô Ưu. Bí mật mà thầy đã đưa tôi gìn giữ, tôi sẽ không bao giờ chia sẻ nó trừ khi an nguy của hội, cuộc chiến cũ đang tái diễn lại, năm xưa hơn phân nửa anh em trong hội đã đổ máu và ra đi. Vô Ưu, anh muốn lịch sử lặp lại lần nữa sao?
- Tôi cần bằng chứng nhiều hơn, Vô Khuyết, anh biết sẽ nguy hiểm thế nào nếu kết nối ký ức lại. Bí mật lộ diện thì có nguy cơ những kẻ dòm ngó sẽ đến chiếm đoạt nó.
- Nếu như anh không làm cho nó lộ diện, nó sẽ bị chiếm đoạt trước khi chúng ta biết nó nằm ở đâu.
Phong chấp nhận, và bắt đầu nghi thức. Nghi thức vừa chấm dứt thì bóng Phi đã chạy ra theo. Vô Khuyết trở nên tình cảm, “Chúng ta còn thiếu một người nữa trong lời tuyên thệ này.” Rồi anh cười, lần đầu tiên tôi thấy Vô Khuyết mỉm cười.
Trông Phi lớ ngớ như không hiểu điều gì đang xảy ra. Tôi nhanh chóng tóm tắt những gì vừa xảy ra, Phi lập lời thệ cùng Vô Khuyết.
Vừa xong, một chiếc xe Phantom Rolls-Royce chạy đến, tôi lẩm bẩm, “Bốn căn biệt thự mặt tiền Sương Nguyệt Ánh.” Phi nhìn tôi bật cười. Vô Khuyết cùng chúng tôi bước lên xe, anh ngồi ở ghế trước, ba chúng tôi ngồi sau. Anh ra lệnh cho người tài xế, “Ngôi nhà của Kant.”
Đó là tiếng lóng của hội dùng ám chỉ thư viện của hội, Ngôi nhà của Kant. Nơi chứa điển tịch thế giới cùng những tư liệu phong phú nhất mà những thành viên mẫn cán nhất hội đã sưu tập vào bảo quản. Tôi và Phi đã nhiều lần đến đây, không lạ, nhưng một khi dùng nghĩa Ngôi nhà của Kant thì đó là những căn phòng bí mật của thành viên cao cấp trong hội. Vô Khuyết bắt đầu chia sẻ căn phòng của mình, cũng như lần trước tôi chia sẻ căn phòng của mình với Phi. Cả tôi và Phi đều hào hứng ra mặt, vì hẳn Vô Khuyết có hiểu biết nhiều hơn chúng tôi, chắc chắn anh có nhiều tư liệu đa dạng hơn chúng tôi có, trừ Phong. Anh hướng mắt ra cửa xe, nhìn ánh đèn vàng đua nhau qua từng con phố. Từ chợ Bến Thành, đến Nhà thờ Đức Bà rồi Dinh Thống Nhất, tất cả hiện dần dần qua ánh mắt chúng tôi. Tôi không biết Phong suy nghĩ điều gì, và rồi anh cũng mở lời bằng câu nói của Voltaire.
Nothing is more terrible than a people who, having nothing to lose, fight in the united spirit of rapine and of religion.
Tôi không hiểu lắm dụng ý của Phong khi nói câu nói này. Phong lúc nào cũng vậy, tràn đầy bí ẩn. Phía trên, Vô Khuyết cũng trở nên trầm ngâm và lạnh lùng trước câu nói của Phong, có lẽ Vô Khuyết hiểu những gì mà Phong ám chỉ.
Riêng tôi và Phi thì không.
[hết tập 1]