Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 13. TÊN HỀ (P1)
Bước nhanh ra đường Trần Hưng Đạo, nơi xe của Phi đang chờ, tôi ngoảnh nhìn lại hàng cây dầu rung rinh trước gió.
"Tuần sau Noel rồi nhỉ?" Tôi hỏi.
"Anh có bận sao?"
"Tôi muốn giải quyết vụ này trước ngày Noel. Đây là vụ cuối cùng mà tôi cùng anh thực hiện."
"Anh làm tôi buồn lòng."
"Không Phi à. Những vụ khác, anh thừa sức giải quyết nó. Tôi đã quá mệt mỏi khi đối diện với ký ức của mình. Mỗi phút giây nó lại trỗi nên những cơn nhức nhối. Lần này có Vô Khuyết và Phong giúp đỡ, tôi biết rằng chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết được."
"Anh đã giải quyết xong?"
"Căn bản là xong."
"Mời anh lên xe, anh có thể nói cho tôi được chứ?"
"Tôi cần thời gian đánh giá lại sự phức tạp này. Tấm bảng của giáo sư Lâm anh đã chuyển sang thư viện hội chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy tôi phiền căn hộ của anh."
Tôi đứng bất động trước tấm bảng, những lằn chỉ đỏ đan xen lẫn nhau, những vụ án mà tôi và Phi từng phá xong. Những địa danh là những bước chân đi. Như một trò đùa. Tiếng cửa lách cách phá tan bầu tĩnh lặng. Phong trở về.
"Phong về đúng lúc lắm," Tôi nói, "Kiệt hi vọng tối nay có thể giải quyết được đám chuột theo đuôi kia."
"Phong cũng đã biết được những gì cần biết, giờ chỉ còn chờ Vô Khuyết."
"Vô Khuyết sẽ không xuất hiện."
"Lý do?"
Thoáng chợt suy nghĩ vài điều, tôi im lặng và lắc đầu. Phi trên lầu bước xuông, "Anh có điện thoại của chú Sáu."
"Đúng như cháu nói," đầu dây bên kia trả lời, "Quả thật là như vậy. Cháu tính khi nào bắt đầu?"
Thoáng im lặng, "Nếu kẻ nào phản bội lại hội, lòng vị tha cao cả nhất là cho người đó là có đủ 24 tiếng để bỏ chạy. Hãy áp dụng luật đó."
"Nhưng điều này sẽ gây xáo trộn trong hội, chúng ta có thể đàm phán."
"Không. Nguyên tắc căn bản lúc này là không thỏa hiệp với tội ác."
Ngắt điện thoại trong đôi mắt đầy trầm tư của Phong và ngạc nhiên của Phi.
Tôi nói với Phong, "Giờ thì anh đã hiểu sự nghi ngờ của tôi chưa?"
Phong cay đắng.
"Tối nay. Chỉ một tối nay, mọi thứ cần phải được chấm dứt."
Tên hề trên sân khấu, điệu vũ điên cuồng, cả bốn tên đều múa may những thể điệu của kẻ điên. Vở kịch người điên. Tiếng hát Khánh Ly khò khè bên máy cát-sét. Những lời thoại khó hiểu vang lên, âm thanh làm lay động cảm xúc.
- Một thời mà người ta yêu nhau bằng nước mắt.
- Nhưng nước mắt lại được nuôi dưỡng bằng một thứ cảm xúc dạt dào. Thế nên, hóa ra nó chẳng phải là biểu trưng của một điều phi lí trí ư? Người ta khóc khi người ta không hiểu.
Cánh cửa phòng mở ra, khuôn mặt lanh lợi xuất hiện. Kỳ Nam.
"Ôi, nhân vật chính đã xuất hiện." Tôi xoa tay đầy khoái chí.
"Cậu chủ nói anh cần đến em."
Tôi hơi khom người nhìn vào ánh mắt Kỳ Nam, bởi chiều cao của cậu không đủ với chiều cao của tôi. Nhưng chắc rằng sẽ đến một lúc nào đó cậu sẽ khom người nhìn tôi như cách mà tôi nhìn cậu. Đưa năm ngón tay, lùa vào mái tóc Kỳ Nam. Đôi mắt sáng trở nên ngượng ngùng.
"Hãy nhìn vào mắt anh, Kỳ Nam. Cho anh biết, năm nay em mười mấy tuổi?"
"Mười sáu anh ạ."
"Là Vô Khuyết nói điều đó?"
"Dạ vâng ạ."
"Em có biết em thường xuyên dùng cách nói chuyện của người Bắc không?"
"Dạ không ạ."
"Em chưa hề đi học?"
Thoáng chốc im lặng.
"Em nhỏ hơn số tuổi mà em được biết. Một điều không thành thật. Ôi thôi, đáng lý ra ngay từ ban đầu anh phải nhận ra điều này sớm hơn. Phong, anh đến đây, anh hãy nhìn vào đôi mắt Kỳ Nam. Anh có cảm nhận được điều gì không"
Phong nhìn. Khuôn mặt anh biến dạng một cách kỳ dị. Anh nhìn tôi.
"Không lẽ?"
"Có Chúa mới biết điều gì đã xảy ra trong ngần ấy năm qua." Tôi chua chát,
"Chúng ta tự cho mình là người thông minh, và rằng vận mệnh chính là những nước cờ mà chúng ta chọn lựa. Việc thành hay bại, thắng hay thua, rốt cuộc chỉ là sự chọn lựa và tính toán mau mắn của nước cờ. Phán đoán đối phương sẽ đi nước cờ nào kế tiếp."
"Chúng ta đang đánh cờ với Thượng Đế, và anh xem, chúng ta ngỡ rằng mình đã thắng người." Phong nói.
Hải Nam ngồi trước hai trò chơi trước mặt. Anh mỉm cười nhìn người bạn, anh nói, "Đây là bàn cờ vua, chắc Kiệt biết. Và đây cờ cá ngựa." Người ngồi trước mặt nhún vai, "Muốn chơi cái nào trước nè." "Cả hai." "Đùa sao." "Kiệt nhìn Nam giống đùa sao?"
Người ngồi trước mặt lại nhún vai. "Tùy"
Không đợi người trước mặt làm gì, anh bốc quân cờ đen đi nước đầu tiên, nói, "Quân thiếp trắng, quân chàng đen." Người ngồi trước mặt lởn vởn trong đầu, "Hai quân ấy chơi nhau đà đã lửa." Khi người ngồi trước mặt chưa kịp nghĩ đến những câu thơ kế tiếp, mà ký ức có thể trích lục thêm nhiều, Hải Nam đã nắm lấy hai con xúc xắc thảy vào trong chén. Con xúc xắc lập phương sáu mặt, bằng gỗ, va chạm vào thành chén vang lên tiếng leng keng lách cách.
"Sáu ra quân đi một." Chàng vang tiếng, mặc kệ lấy người trước mặt chưa kịp nghĩ suy.
Cuộc đánh cờ đôi được giám sát bởi ba người, hai nam và một nữ. Một người nam nghiêng đầu nói với người nữ.
"Giữ định mệnh và lí trí, cái nào sẽ thắng?"
"Cuộc đời là rủi may của tiếng xí ngầu hay khả năng đoán trước nước cờ đối phương." Nàng cười nhẹ, khóe miệng rung rinh.Kỳ Nam nhăn mặt, "Hai anh đang làm tổn thương em."
"Ôi, thành thật xin lỗi. Có những điều mà người ta không ý thức được họ đã gây nên cho người khác," tôi nói, "và em, lúc này. Xin đáp lại lời yêu cầu từ anh. Anh muốn nhờ em một điều nhỏ nhặt với anh, nhưng với em là những điều khó xử."
"Em được cậu chủ ra lệnh, phải nghe theo anh như nghe lời cậu chủ."
"Thật tàn nhẫn nếu gieo thêm lên đầu em vài câu hỏi. Em có đồng ý không?"
"Anh thật kì lạ."
Tôi bật cười nhìn Phong và Phi, "Đấy, hai anh thấy không. Cậu bé này sống cùng Vô Khuyết mà vẫn cho rằng tôi là người kỳ lạ."
Nói rồi tôi lại nhìn Kỳ Nam.
"Hãy lắng nghe thật chậm ba câu hỏi, em không cần trả lời, và nếu có câu trả lời thì giữ kín trong cõi lòng. Em hiểu chứ? Một, em có từng đặt câu hỏi cha mẹ mình là ai; hai, đã bao giờ em khao khát có một người bạn chơi cùng; và ba, hãy dành cho bản thân mình một câu hỏi, khi anh nói rằng tuổi em nhỏ hơn cái tuổi mà em nghĩ." Tôi đứng thẳng người, nghiêng đầu nói nhỏ với Phi, nhưng đủ để mọi người trong căn phòng này nghe thấy, "Thế hệ nối tiếp chúng ta đã lớn nhanh hơn tuổi của chúng."
Phong trầm mặt, anh bước về phía cửa sổ, bóng đêm đã giăng mắc ngoài mảnh vườn.
Bước nhanh ra đường Trần Hưng Đạo, nơi xe của Phi đang chờ, tôi ngoảnh nhìn lại hàng cây dầu rung rinh trước gió.
"Tuần sau Noel rồi nhỉ?" Tôi hỏi.
"Anh có bận sao?"
"Tôi muốn giải quyết vụ này trước ngày Noel. Đây là vụ cuối cùng mà tôi cùng anh thực hiện."
"Anh làm tôi buồn lòng."
"Không Phi à. Những vụ khác, anh thừa sức giải quyết nó. Tôi đã quá mệt mỏi khi đối diện với ký ức của mình. Mỗi phút giây nó lại trỗi nên những cơn nhức nhối. Lần này có Vô Khuyết và Phong giúp đỡ, tôi biết rằng chúng ta sẽ nhanh chóng giải quyết được."
"Anh đã giải quyết xong?"
"Căn bản là xong."
"Mời anh lên xe, anh có thể nói cho tôi được chứ?"
"Tôi cần thời gian đánh giá lại sự phức tạp này. Tấm bảng của giáo sư Lâm anh đã chuyển sang thư viện hội chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy tôi phiền căn hộ của anh."
Tôi đứng bất động trước tấm bảng, những lằn chỉ đỏ đan xen lẫn nhau, những vụ án mà tôi và Phi từng phá xong. Những địa danh là những bước chân đi. Như một trò đùa. Tiếng cửa lách cách phá tan bầu tĩnh lặng. Phong trở về.
"Phong về đúng lúc lắm," Tôi nói, "Kiệt hi vọng tối nay có thể giải quyết được đám chuột theo đuôi kia."
"Phong cũng đã biết được những gì cần biết, giờ chỉ còn chờ Vô Khuyết."
"Vô Khuyết sẽ không xuất hiện."
"Lý do?"
Thoáng chợt suy nghĩ vài điều, tôi im lặng và lắc đầu. Phi trên lầu bước xuông, "Anh có điện thoại của chú Sáu."
"Đúng như cháu nói," đầu dây bên kia trả lời, "Quả thật là như vậy. Cháu tính khi nào bắt đầu?"
Thoáng im lặng, "Nếu kẻ nào phản bội lại hội, lòng vị tha cao cả nhất là cho người đó là có đủ 24 tiếng để bỏ chạy. Hãy áp dụng luật đó."
"Nhưng điều này sẽ gây xáo trộn trong hội, chúng ta có thể đàm phán."
"Không. Nguyên tắc căn bản lúc này là không thỏa hiệp với tội ác."
Ngắt điện thoại trong đôi mắt đầy trầm tư của Phong và ngạc nhiên của Phi.
Tôi nói với Phong, "Giờ thì anh đã hiểu sự nghi ngờ của tôi chưa?"
Phong cay đắng.
"Tối nay. Chỉ một tối nay, mọi thứ cần phải được chấm dứt."
Tên hề trên sân khấu, điệu vũ điên cuồng, cả bốn tên đều múa may những thể điệu của kẻ điên. Vở kịch người điên. Tiếng hát Khánh Ly khò khè bên máy cát-sét. Những lời thoại khó hiểu vang lên, âm thanh làm lay động cảm xúc.
- Một thời mà người ta yêu nhau bằng nước mắt.
- Nhưng nước mắt lại được nuôi dưỡng bằng một thứ cảm xúc dạt dào. Thế nên, hóa ra nó chẳng phải là biểu trưng của một điều phi lí trí ư? Người ta khóc khi người ta không hiểu.
Cánh cửa phòng mở ra, khuôn mặt lanh lợi xuất hiện. Kỳ Nam.
"Ôi, nhân vật chính đã xuất hiện." Tôi xoa tay đầy khoái chí.
"Cậu chủ nói anh cần đến em."
Tôi hơi khom người nhìn vào ánh mắt Kỳ Nam, bởi chiều cao của cậu không đủ với chiều cao của tôi. Nhưng chắc rằng sẽ đến một lúc nào đó cậu sẽ khom người nhìn tôi như cách mà tôi nhìn cậu. Đưa năm ngón tay, lùa vào mái tóc Kỳ Nam. Đôi mắt sáng trở nên ngượng ngùng.
"Hãy nhìn vào mắt anh, Kỳ Nam. Cho anh biết, năm nay em mười mấy tuổi?"
"Mười sáu anh ạ."
"Là Vô Khuyết nói điều đó?"
"Dạ vâng ạ."
"Em có biết em thường xuyên dùng cách nói chuyện của người Bắc không?"
"Dạ không ạ."
"Em chưa hề đi học?"
Thoáng chốc im lặng.
"Em nhỏ hơn số tuổi mà em được biết. Một điều không thành thật. Ôi thôi, đáng lý ra ngay từ ban đầu anh phải nhận ra điều này sớm hơn. Phong, anh đến đây, anh hãy nhìn vào đôi mắt Kỳ Nam. Anh có cảm nhận được điều gì không"
Phong nhìn. Khuôn mặt anh biến dạng một cách kỳ dị. Anh nhìn tôi.
"Không lẽ?"
"Có Chúa mới biết điều gì đã xảy ra trong ngần ấy năm qua." Tôi chua chát,
"Chúng ta tự cho mình là người thông minh, và rằng vận mệnh chính là những nước cờ mà chúng ta chọn lựa. Việc thành hay bại, thắng hay thua, rốt cuộc chỉ là sự chọn lựa và tính toán mau mắn của nước cờ. Phán đoán đối phương sẽ đi nước cờ nào kế tiếp."
"Chúng ta đang đánh cờ với Thượng Đế, và anh xem, chúng ta ngỡ rằng mình đã thắng người." Phong nói.
Hải Nam ngồi trước hai trò chơi trước mặt. Anh mỉm cười nhìn người bạn, anh nói, "Đây là bàn cờ vua, chắc Kiệt biết. Và đây cờ cá ngựa." Người ngồi trước mặt nhún vai, "Muốn chơi cái nào trước nè." "Cả hai." "Đùa sao." "Kiệt nhìn Nam giống đùa sao?"
Người ngồi trước mặt lại nhún vai. "Tùy"
Không đợi người trước mặt làm gì, anh bốc quân cờ đen đi nước đầu tiên, nói, "Quân thiếp trắng, quân chàng đen." Người ngồi trước mặt lởn vởn trong đầu, "Hai quân ấy chơi nhau đà đã lửa." Khi người ngồi trước mặt chưa kịp nghĩ đến những câu thơ kế tiếp, mà ký ức có thể trích lục thêm nhiều, Hải Nam đã nắm lấy hai con xúc xắc thảy vào trong chén. Con xúc xắc lập phương sáu mặt, bằng gỗ, va chạm vào thành chén vang lên tiếng leng keng lách cách.
"Sáu ra quân đi một." Chàng vang tiếng, mặc kệ lấy người trước mặt chưa kịp nghĩ suy.
Cuộc đánh cờ đôi được giám sát bởi ba người, hai nam và một nữ. Một người nam nghiêng đầu nói với người nữ.
"Giữ định mệnh và lí trí, cái nào sẽ thắng?"
"Cuộc đời là rủi may của tiếng xí ngầu hay khả năng đoán trước nước cờ đối phương." Nàng cười nhẹ, khóe miệng rung rinh.Kỳ Nam nhăn mặt, "Hai anh đang làm tổn thương em."
"Ôi, thành thật xin lỗi. Có những điều mà người ta không ý thức được họ đã gây nên cho người khác," tôi nói, "và em, lúc này. Xin đáp lại lời yêu cầu từ anh. Anh muốn nhờ em một điều nhỏ nhặt với anh, nhưng với em là những điều khó xử."
"Em được cậu chủ ra lệnh, phải nghe theo anh như nghe lời cậu chủ."
"Thật tàn nhẫn nếu gieo thêm lên đầu em vài câu hỏi. Em có đồng ý không?"
"Anh thật kì lạ."
Tôi bật cười nhìn Phong và Phi, "Đấy, hai anh thấy không. Cậu bé này sống cùng Vô Khuyết mà vẫn cho rằng tôi là người kỳ lạ."
Nói rồi tôi lại nhìn Kỳ Nam.
"Hãy lắng nghe thật chậm ba câu hỏi, em không cần trả lời, và nếu có câu trả lời thì giữ kín trong cõi lòng. Em hiểu chứ? Một, em có từng đặt câu hỏi cha mẹ mình là ai; hai, đã bao giờ em khao khát có một người bạn chơi cùng; và ba, hãy dành cho bản thân mình một câu hỏi, khi anh nói rằng tuổi em nhỏ hơn cái tuổi mà em nghĩ." Tôi đứng thẳng người, nghiêng đầu nói nhỏ với Phi, nhưng đủ để mọi người trong căn phòng này nghe thấy, "Thế hệ nối tiếp chúng ta đã lớn nhanh hơn tuổi của chúng."
Phong trầm mặt, anh bước về phía cửa sổ, bóng đêm đã giăng mắc ngoài mảnh vườn.