Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 14. BA GIẤC MƠ (P1)
Thanh Phong ngã vật xuống mặt đất, quanh chàng âm vang tiếng kinh chưa đến hồi dứt. Hải Nam và Tuấn nắm lấy tay Kiệt, ngăn anh dừng lại. Tiếng thét không át nổi tiếng kinh cầu. Ánh đèn trong hầm tối vụt tắt, tiếng kinh im bặt. Không còn một âm thanh nào vang lên nữa.
Kiệt thấy mình ngồi cạnh Thanh Phong bên bờ vực, phía bên kia là từng dãy đồi nhấp nhô, ánh trăng leo qua từng dãy núi thoáng ẩn thoáng hiện.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Phong nói.
Kiệt im lặng khi câu nói đó anh đã nghe đầy lỗ tai, anh không muốn nghe nữa, mọi thứ trở nên vô thanh. Phong nắm nhẹ lấy tay anh, anh rút nhanh tay, ánh mắt vẫn đuổi theo vầng trăng trèo qua đỉnh đồi.
“Kiệt còn nhớ cơn ác mộng của chúng ta không?”
“Cơn ác mộng nào?”
“Mỗi chúng ta đều có một cơn mộng dữ.”
“Những anh hề?”
“Vậy chúng ta cùng chung cơn ác mộng. Kiệt nhớ được gì về nó?”
“Không rõ nữa, chỉ là không thích nụ cười của tên hề, đặc biệt là cái môi đỏ của hắn.”
“Kiệt ráng nhớ xem, giấc mơ đó là gì? Nó có giống với Phong không?”
“Thú thật Kiệt không nhớ được, nó cứ như bị mất đi, một phần ký ức bị lãng quên.”
“Mọi thứ được cất giấu bao giờ cũng là thứ có giá trị.”
“Nhưng điều đó không đúng về ký ức, thứ có giá trị nhất là thứ người ta luôn nhớ về nó nhất, nên những thứ vô ích sẽ bị lãng quên chứ không phải cất giấu như Phong nghĩ.”
“Kiệt thật sự nghĩ vậy?”
“Có câu trả lời nào hay hơn?”
“Không, có một thứ ký ức bị lãng quên một cách có chủ đích, nghĩa là nó được cất giấu.”
“Chưa nghe qua bao giờ. Làm gì có việc người ta quên một cách có chủ đích. Ờ, trừ khi nó là điều không vui, người ta sẽ cố quên đi, không nhắc về nó, không nghĩ về nó.”
Phong cười, nụ cười nửa trên khoé miệng.
“Đúng, đúng vậy. Nhưng nếu một ai đó muốn cất giấu thứ quan trọng sau những điều không vui, một cơn ác mộng chẳng hạn. Người ta sợ và cố lẩn tránh nó. Càng lẩn tránh nó người ta càng quên đi thứ quan trọng bị mất đi, chỉ còn để lại một di chứng về nỗi sợ.”
“À, điều này Kiệt có nghe thầy nói. Giống như một người sợ chỗ chật hẹp vì ký ức của họ từng ghi dấu một sự kiện liên quan đến chật hẹp, như bị khoá trong một cái hòm. Từ đó về sau, người ta sợ sự chật hẹp mà quên dần đi ký ức về cái hòm.”
“Vậy từ lúc nào Kiệt đã sợ những anh hề?”
“Không nhớ rõ lắm, một buổi chiều mưa, mưa rất nhiều. Tiếng xe honda phá vỡ dòng nước tràn trên đường...”
“Đúng rồi, nhắm mắt lại và nhớ xem, nước đầy mùi bùn cống, mùi chuột chết, mùi rác. Ở nơi nào? Quen thuộc với Kiệt không?”
“Một con hẻm trên đường Trần Hưng Đạo.”
“Kiệt đang làm gì?”
“Hai hàng cây dầu, nó cao, rất cao.”
Chàng là thanh niên, mạch sống khơi trên luống cày...
Nói năng hiền lành....
“Hàng cây dầu rất cao, trái dầu xoay trong gió.”
Yến cười khúc khích gõ nhịp trên bàn, Tuấn rải đều ngón tay trên câu guitar; Yến, nàng hát, giọng hát trong trẻo luyến láy như Thái Thanh. Ôi, nàng hát hay Thái Thanh đương hát?
Nói năng hiền lành... như thóc với khoai.
Tuấn tiếp lời vào.
Nàng là con gái... ý ý ý... nết na trong xóm... ớ ơ...
“Hàng cây dầu rồi sao? Sao Kiệt mãi nhìn hàng cây dầu vậy?”
“Trái dầu kìa, nhiều quá. Nó phủ đầy trời và cuốn bay theo gió, cánh dầu xoay, nó xoay, nó đang xoay. Ôi kìa, nó rơi xuống mặt đường và bị nước mưa cuốn vào trong miệng cống.”
Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn!
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang.
Lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm!
Đôi mắt ta rực sáng sau nhịp xích kêu loang xoang!
Hây! Hải Nam cười lớn nhìn mọi người trên xe, anh tiếp tục gãy mạnh lên dây đàn hợp âm chính. Cả năm người ngồi trên xe, người lắc lư qua lại, bên ngoài là đồi núi chạy qua. Cùng theo nhịp của đàn, cả đám hát vang.
Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này cha ông ta miệt mài
Từng giờ qua
Cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam
Triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng!
Càng hát, nước mắt trên năm người càng không thể ngừng lại, mọi thứ nhoè trong mắt chúng. Chúng chỉ có thể nghe loáng thoáng trước xe, người tài xế nói với thầy chúng, “Tới Bảo Lộc rồi thầy ạ, chừng bốn tiếng nữa sẽ đến Đà Lạt.”
Chú thích từ anh Vô Danh:
Hai bài hát có trong chương này.
Một, Vợ chồng quê. Mời nghe tiếng hát Thái Thanh.
Hai, Việt Nam quê hương ngạo nghễ.
Mời nghe.
Thanh Phong ngã vật xuống mặt đất, quanh chàng âm vang tiếng kinh chưa đến hồi dứt. Hải Nam và Tuấn nắm lấy tay Kiệt, ngăn anh dừng lại. Tiếng thét không át nổi tiếng kinh cầu. Ánh đèn trong hầm tối vụt tắt, tiếng kinh im bặt. Không còn một âm thanh nào vang lên nữa.
Kiệt thấy mình ngồi cạnh Thanh Phong bên bờ vực, phía bên kia là từng dãy đồi nhấp nhô, ánh trăng leo qua từng dãy núi thoáng ẩn thoáng hiện.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” Phong nói.
Kiệt im lặng khi câu nói đó anh đã nghe đầy lỗ tai, anh không muốn nghe nữa, mọi thứ trở nên vô thanh. Phong nắm nhẹ lấy tay anh, anh rút nhanh tay, ánh mắt vẫn đuổi theo vầng trăng trèo qua đỉnh đồi.
“Kiệt còn nhớ cơn ác mộng của chúng ta không?”
“Cơn ác mộng nào?”
“Mỗi chúng ta đều có một cơn mộng dữ.”
“Những anh hề?”
“Vậy chúng ta cùng chung cơn ác mộng. Kiệt nhớ được gì về nó?”
“Không rõ nữa, chỉ là không thích nụ cười của tên hề, đặc biệt là cái môi đỏ của hắn.”
“Kiệt ráng nhớ xem, giấc mơ đó là gì? Nó có giống với Phong không?”
“Thú thật Kiệt không nhớ được, nó cứ như bị mất đi, một phần ký ức bị lãng quên.”
“Mọi thứ được cất giấu bao giờ cũng là thứ có giá trị.”
“Nhưng điều đó không đúng về ký ức, thứ có giá trị nhất là thứ người ta luôn nhớ về nó nhất, nên những thứ vô ích sẽ bị lãng quên chứ không phải cất giấu như Phong nghĩ.”
“Kiệt thật sự nghĩ vậy?”
“Có câu trả lời nào hay hơn?”
“Không, có một thứ ký ức bị lãng quên một cách có chủ đích, nghĩa là nó được cất giấu.”
“Chưa nghe qua bao giờ. Làm gì có việc người ta quên một cách có chủ đích. Ờ, trừ khi nó là điều không vui, người ta sẽ cố quên đi, không nhắc về nó, không nghĩ về nó.”
Phong cười, nụ cười nửa trên khoé miệng.
“Đúng, đúng vậy. Nhưng nếu một ai đó muốn cất giấu thứ quan trọng sau những điều không vui, một cơn ác mộng chẳng hạn. Người ta sợ và cố lẩn tránh nó. Càng lẩn tránh nó người ta càng quên đi thứ quan trọng bị mất đi, chỉ còn để lại một di chứng về nỗi sợ.”
“À, điều này Kiệt có nghe thầy nói. Giống như một người sợ chỗ chật hẹp vì ký ức của họ từng ghi dấu một sự kiện liên quan đến chật hẹp, như bị khoá trong một cái hòm. Từ đó về sau, người ta sợ sự chật hẹp mà quên dần đi ký ức về cái hòm.”
“Vậy từ lúc nào Kiệt đã sợ những anh hề?”
“Không nhớ rõ lắm, một buổi chiều mưa, mưa rất nhiều. Tiếng xe honda phá vỡ dòng nước tràn trên đường...”
“Đúng rồi, nhắm mắt lại và nhớ xem, nước đầy mùi bùn cống, mùi chuột chết, mùi rác. Ở nơi nào? Quen thuộc với Kiệt không?”
“Một con hẻm trên đường Trần Hưng Đạo.”
“Kiệt đang làm gì?”
“Hai hàng cây dầu, nó cao, rất cao.”
Chàng là thanh niên, mạch sống khơi trên luống cày...
Nói năng hiền lành....
“Hàng cây dầu rất cao, trái dầu xoay trong gió.”
Yến cười khúc khích gõ nhịp trên bàn, Tuấn rải đều ngón tay trên câu guitar; Yến, nàng hát, giọng hát trong trẻo luyến láy như Thái Thanh. Ôi, nàng hát hay Thái Thanh đương hát?
Nói năng hiền lành... như thóc với khoai.
Tuấn tiếp lời vào.
Nàng là con gái... ý ý ý... nết na trong xóm... ớ ơ...
“Hàng cây dầu rồi sao? Sao Kiệt mãi nhìn hàng cây dầu vậy?”
“Trái dầu kìa, nhiều quá. Nó phủ đầy trời và cuốn bay theo gió, cánh dầu xoay, nó xoay, nó đang xoay. Ôi kìa, nó rơi xuống mặt đường và bị nước mưa cuốn vào trong miệng cống.”
Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn!
Đường dài ngút ngàn chỉ một trận cười vang vang.
Lê sau bàn chân gông xiềng một thời xa xăm!
Đôi mắt ta rực sáng sau nhịp xích kêu loang xoang!
Hây! Hải Nam cười lớn nhìn mọi người trên xe, anh tiếp tục gãy mạnh lên dây đàn hợp âm chính. Cả năm người ngồi trên xe, người lắc lư qua lại, bên ngoài là đồi núi chạy qua. Cùng theo nhịp của đàn, cả đám hát vang.
Máu ta từ thành Văn Lang dồn lại
Xương da thịt này cha ông ta miệt mài
Từng giờ qua
Cười ngạo nghễ đi trong đau nhức không nguôi
Chúng ta thành một đoàn người hiên ngang
Trên bàn chông hát cười đùa vang vang
Còn Việt Nam
Triệu con tim này còn triệu khối kiêu hùng!
Càng hát, nước mắt trên năm người càng không thể ngừng lại, mọi thứ nhoè trong mắt chúng. Chúng chỉ có thể nghe loáng thoáng trước xe, người tài xế nói với thầy chúng, “Tới Bảo Lộc rồi thầy ạ, chừng bốn tiếng nữa sẽ đến Đà Lạt.”
Chú thích từ anh Vô Danh:
Hai bài hát có trong chương này.
Một, Vợ chồng quê. Mời nghe tiếng hát Thái Thanh.
Hai, Việt Nam quê hương ngạo nghễ.
Mời nghe.