Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 15. HƠI THỞ CỦA QUỶ (P2)
Vào nhà, vừa đúng lúc Phi làm xong phần ăn tối, anh đang dọn ra trên bàn với những bày trí đầy tính nghi thức. Một nếp sống của những kẻ cầu kỳ trong việc ăn uống.
Bữa ăn nhanh gọn, cốt yếu, tôi muốn biết những gì xảy ra vào tối hôm trước, ít nhất là từ khi tôi không còn lý trí. Phi muốn kể, Phong ngăn lại, anh nói.
- Câu chuyện chân thật nhất nên để người chứng kiến nó. Phi khi đó cũng như anh, và tôi không có mặt. Người có thể kể rõ ràng thì đã đi về, hãy để người trong cuộc kể nó. Minh Tuấn, em không cần e ngại ba người chúng tôi.
Minh Tuấn bước xuống cầu thang, đôi mắt long lên nhìn tôi.
- Cảm ơn anh vào lúc đó, bằng cách nào anh hiểu được điều em muốn anh làm?
- Phi, anh còn nhớ không, trước khi bước vào căn nhà tôi đã lưu ý anh điều gì?
- Những bờ lau sậy quanh nhà.
- Chưa đủ.
- Tôi không chắc là chính xác, nhưng anh có nói về hơi lạnh lan toả dưới chân.
- Chính xác.
- Tôi luôn thích thú khi nghe anh giải thích.
- Bờ lau sậy đó cao quá đầu người, nó cho tôi biết một nơi lý tưởng để ẩn nấp. Phi, anh biết không, bây giờ là tháng mười hai, tuần sau là ngày giáng sinh. Hơi lạnh vào buổi tối là đặc trưng ít ỏi cần duy trì để chúng ta biết đã đến mùa Đông. Mà mùa Đông thì...
- Có gió.
- Chính xác. Anh có nhớ là tôi đứng khá lâu trước nhà không? Tôi không quan tâm căn nhà, tôi quan tâm gió và bờ lau sậy. Tôi nhận ra có những cây lau sậy không đổ theo những cây lau sậy khác cùng một độ nghiêng, điều này cho thấy có người bên dưới, không chỉ một vài, mà là rất nhiều. Tôi đã lưu ý anh điểm đó.
- Tại sao chúng ta không rời khỏi đó ngay?
- Rời đi là dại dột, chúng ta nào biết được trong bờ lau sậy kia là thứ vũ khí gì? Chúng ta ở ngoài sáng, chúng trong tối. Một màn kịch mà chúng bày ra, một cái bẫy được lắp sẵn, một phần mềm đã lập trình, anh không có nhiều lựa chọn là ấn nút play và bắt đầu cuộc chơi. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc đó là cố gắng phân tích tình huống mà mình gặp phải. Đó là lúc tôi gặp Minh Tuấn. Em thật thông minh. Nếu người ngồi đó không phải là em, có lẽ, anh và Phi gặp nhiều sóng gió hơn. Nhưng không sao, trước khi gặp Minh Tuấn, tôi cũng chuẩn bị sẵn một kế hoạch phòng hờ. Đúng không Phong?
- Đó là nhờ đến Vô Khuyết. Phong và Kiệt nhận ra cần phải nhờ đến Vô Khuyết giải vây, nếu có chuyện bất trắc.
- Nhưng tại sao hai anh đoán được có chuyện trong nhà Minh Tuấn?
- Chúng tôi không chắc, - Phong nói. - nhưng hai đứa biết người mà mình đối phó là ai. Phong có nhiệm vụ đi xác minh lại danh tính người đó, nếu là thật, thì Kiệt và Phi có nguy hiểm. Cẩn tắc vô áy náy, trong trường hợp đó cần đến sự bất ngờ của Vô Khuyết, nên Kiệt đã nhờ Kỳ Nam tìm đến Vô Khuyết.
- Còn về phần Minh Tuấn, em thật thông minh. - Tôi nhìn Minh Tuấn, và bước đến ôm một cái. - làm cách nào em nghĩ ra điều đó?
- Thời gian gần gũi anh, em nhận ra anh rất tinh tế trong nhận xét một không gian. Cái em cần là đánh động không gian đó, như cách thức nói với anh.
- Chúng đã uy hiếp em điều gì?
- Không điều gì cả, nhưng đó là một kẻ đọc được tâm hồn người khác, lão ta như đọc hết tất cả những gì em nghĩ.
- Tôi chưa hiểu gì cả. - Phi chen vào. - Những điều mà Minh Tuấn và anh nói trong căn nhà đó là sao?
- Là giả. - Tôi nhún vai.
- Giả?
- Một vở kịch thì đúng hơn. Anh nhớ không, Minh Tuấn ngồi trên chiếc phản đặt giữa căn nhà, trong căn phòng bật hết đèn sáng, tôi biết ngay Minh Tuấn đang bị uy hiếp bởi một ai đó. Bởi nơi Minh Tuấn ngồi là ở giữa phòng, những cánh cửa sổ mở toan, nhất cử nhất động của Minh Tuấn đều bị giám sát. Căn phòng quá sáng, sáng quá mức cần thiết, nó giúp cho người bên ngoài dù xa hay gần cũng quan sát được. Khi biết Minh Tuấn bị ai đó uy hiếp, tôi cố gắng hiểu những thái độ kỳ lạ của Minh Tuấn, tôi đi quanh chiếc phản, chủ yếu để xem bên cửa sổ là những ai. Và tôi chợt nhận ra, chiếc phản như tấm chiếu giữa sân đình. Cách ngồi của Minh Tuấn như một người đang lên đồng, kể cả nụ cười khùng khục như điên. Minh Tuấn sinh ra ở miền quê Bắc Ninh, chắc chắn đã quen với nghệ thuật sân đình, đặc biệt là hầu đồng. Minh Tuấn muốn nói với tôi, một vở kịch giữa sân đình, người lên đồng như một người điên, họ sống và nói khác hoàn toàn họ nghĩ. Tôi nhớ ngay đến một vở chèo rất thông dụng ngoài Bắc, Xuý Vân giả dại. Vở chèo kể về người đàn bà giả dại để qua mặt người đời, hành vi của Minh Tuấn rất giống với người đàn bà đó. Tôi hiểu mình phải tương ứng với Minh Tuấn, đặt ra câu chuyện về Minh Tuấn, vừa nói, tôi vừa chờ đợi gợi ý từ Minh Tuấn. Khi thấy Tuấn cười lên khanh khách, tôi biết mình đi đúng hướng.
- Tuyệt!
- Tôi cố kéo dài thời gian để Vô Khuyết có thể đến kịp, nhưng tiếc là lũ hề đã chạy vào.
- Lúc đó điều gì xảy ra với anh? Tên hề già nua kia dường như thôi miên anh.
- Anh biết không, trên đời này luôn có một số người không thể bị thôi miên, tôi vô phước nằm trong số đó. Khi thấy lũ hề tràn vào, tôi biết chúng cần gì ở tôi, tôi chắc chắn được an toàn, khi đó tôi lo nhất là anh, Phi à.
- Chúng cần gì ở anh?
- Ký ức của tôi. Đó là thứ đáng giá nhất. Đó là lý do tên hề xuất hiện rất nhiều lần, không phải để anh thấy, mà để tôi thấy. Nó sẽ khiến tôi bị ám ảnh về quá khứ, nỗi ám ảnh đó được tăng dần nhịp độ, người ta sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn, lý trí sẽ tiêu tan, lúc đó, ái chà... người ta sẽ chịu sự kiểm soát. Chúng đã thành công. Tôi bị trôi vào ký ức.
- Chúng có lấy được những gì chúng cần không?
- Xin lỗi Phong, thế này Phi à, anh sẽ cảm ơn thầy tôi vì ông là một người thông minh hiếm có. Ông đã cài những bí mật trong đầu của tôi, trong đây, và không phải lúc nào cũng có thể lấy ra được. Đó là một tội ác. Vì thứ đó được giấu trong nỗi sợ của con người, nhất là một đứa trẻ. Ông giấu kỹ đến mức, nếu không có lũ hề đó chưa chắc tôi đã nhớ ra phần ký ức bị khuyết của mình.
- Thầy đã cố gắng bảo vệ chúng ta, Kiệt.
- Kiệt biết, nhưng đó không phải là cách tốt nhất, đúng không? Hãy nhắc nhở tôi điều này để không phạm phải sai lầm với học trò mình.
Tôi lại nhìn sang Minh Tuấn.
- Tiếp đó điều gì xảy ra?
Vào nhà, vừa đúng lúc Phi làm xong phần ăn tối, anh đang dọn ra trên bàn với những bày trí đầy tính nghi thức. Một nếp sống của những kẻ cầu kỳ trong việc ăn uống.
Bữa ăn nhanh gọn, cốt yếu, tôi muốn biết những gì xảy ra vào tối hôm trước, ít nhất là từ khi tôi không còn lý trí. Phi muốn kể, Phong ngăn lại, anh nói.
- Câu chuyện chân thật nhất nên để người chứng kiến nó. Phi khi đó cũng như anh, và tôi không có mặt. Người có thể kể rõ ràng thì đã đi về, hãy để người trong cuộc kể nó. Minh Tuấn, em không cần e ngại ba người chúng tôi.
Minh Tuấn bước xuống cầu thang, đôi mắt long lên nhìn tôi.
- Cảm ơn anh vào lúc đó, bằng cách nào anh hiểu được điều em muốn anh làm?
- Phi, anh còn nhớ không, trước khi bước vào căn nhà tôi đã lưu ý anh điều gì?
- Những bờ lau sậy quanh nhà.
- Chưa đủ.
- Tôi không chắc là chính xác, nhưng anh có nói về hơi lạnh lan toả dưới chân.
- Chính xác.
- Tôi luôn thích thú khi nghe anh giải thích.
- Bờ lau sậy đó cao quá đầu người, nó cho tôi biết một nơi lý tưởng để ẩn nấp. Phi, anh biết không, bây giờ là tháng mười hai, tuần sau là ngày giáng sinh. Hơi lạnh vào buổi tối là đặc trưng ít ỏi cần duy trì để chúng ta biết đã đến mùa Đông. Mà mùa Đông thì...
- Có gió.
- Chính xác. Anh có nhớ là tôi đứng khá lâu trước nhà không? Tôi không quan tâm căn nhà, tôi quan tâm gió và bờ lau sậy. Tôi nhận ra có những cây lau sậy không đổ theo những cây lau sậy khác cùng một độ nghiêng, điều này cho thấy có người bên dưới, không chỉ một vài, mà là rất nhiều. Tôi đã lưu ý anh điểm đó.
- Tại sao chúng ta không rời khỏi đó ngay?
- Rời đi là dại dột, chúng ta nào biết được trong bờ lau sậy kia là thứ vũ khí gì? Chúng ta ở ngoài sáng, chúng trong tối. Một màn kịch mà chúng bày ra, một cái bẫy được lắp sẵn, một phần mềm đã lập trình, anh không có nhiều lựa chọn là ấn nút play và bắt đầu cuộc chơi. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc đó là cố gắng phân tích tình huống mà mình gặp phải. Đó là lúc tôi gặp Minh Tuấn. Em thật thông minh. Nếu người ngồi đó không phải là em, có lẽ, anh và Phi gặp nhiều sóng gió hơn. Nhưng không sao, trước khi gặp Minh Tuấn, tôi cũng chuẩn bị sẵn một kế hoạch phòng hờ. Đúng không Phong?
- Đó là nhờ đến Vô Khuyết. Phong và Kiệt nhận ra cần phải nhờ đến Vô Khuyết giải vây, nếu có chuyện bất trắc.
- Nhưng tại sao hai anh đoán được có chuyện trong nhà Minh Tuấn?
- Chúng tôi không chắc, - Phong nói. - nhưng hai đứa biết người mà mình đối phó là ai. Phong có nhiệm vụ đi xác minh lại danh tính người đó, nếu là thật, thì Kiệt và Phi có nguy hiểm. Cẩn tắc vô áy náy, trong trường hợp đó cần đến sự bất ngờ của Vô Khuyết, nên Kiệt đã nhờ Kỳ Nam tìm đến Vô Khuyết.
- Còn về phần Minh Tuấn, em thật thông minh. - Tôi nhìn Minh Tuấn, và bước đến ôm một cái. - làm cách nào em nghĩ ra điều đó?
- Thời gian gần gũi anh, em nhận ra anh rất tinh tế trong nhận xét một không gian. Cái em cần là đánh động không gian đó, như cách thức nói với anh.
- Chúng đã uy hiếp em điều gì?
- Không điều gì cả, nhưng đó là một kẻ đọc được tâm hồn người khác, lão ta như đọc hết tất cả những gì em nghĩ.
- Tôi chưa hiểu gì cả. - Phi chen vào. - Những điều mà Minh Tuấn và anh nói trong căn nhà đó là sao?
- Là giả. - Tôi nhún vai.
- Giả?
- Một vở kịch thì đúng hơn. Anh nhớ không, Minh Tuấn ngồi trên chiếc phản đặt giữa căn nhà, trong căn phòng bật hết đèn sáng, tôi biết ngay Minh Tuấn đang bị uy hiếp bởi một ai đó. Bởi nơi Minh Tuấn ngồi là ở giữa phòng, những cánh cửa sổ mở toan, nhất cử nhất động của Minh Tuấn đều bị giám sát. Căn phòng quá sáng, sáng quá mức cần thiết, nó giúp cho người bên ngoài dù xa hay gần cũng quan sát được. Khi biết Minh Tuấn bị ai đó uy hiếp, tôi cố gắng hiểu những thái độ kỳ lạ của Minh Tuấn, tôi đi quanh chiếc phản, chủ yếu để xem bên cửa sổ là những ai. Và tôi chợt nhận ra, chiếc phản như tấm chiếu giữa sân đình. Cách ngồi của Minh Tuấn như một người đang lên đồng, kể cả nụ cười khùng khục như điên. Minh Tuấn sinh ra ở miền quê Bắc Ninh, chắc chắn đã quen với nghệ thuật sân đình, đặc biệt là hầu đồng. Minh Tuấn muốn nói với tôi, một vở kịch giữa sân đình, người lên đồng như một người điên, họ sống và nói khác hoàn toàn họ nghĩ. Tôi nhớ ngay đến một vở chèo rất thông dụng ngoài Bắc, Xuý Vân giả dại. Vở chèo kể về người đàn bà giả dại để qua mặt người đời, hành vi của Minh Tuấn rất giống với người đàn bà đó. Tôi hiểu mình phải tương ứng với Minh Tuấn, đặt ra câu chuyện về Minh Tuấn, vừa nói, tôi vừa chờ đợi gợi ý từ Minh Tuấn. Khi thấy Tuấn cười lên khanh khách, tôi biết mình đi đúng hướng.
- Tuyệt!
- Tôi cố kéo dài thời gian để Vô Khuyết có thể đến kịp, nhưng tiếc là lũ hề đã chạy vào.
- Lúc đó điều gì xảy ra với anh? Tên hề già nua kia dường như thôi miên anh.
- Anh biết không, trên đời này luôn có một số người không thể bị thôi miên, tôi vô phước nằm trong số đó. Khi thấy lũ hề tràn vào, tôi biết chúng cần gì ở tôi, tôi chắc chắn được an toàn, khi đó tôi lo nhất là anh, Phi à.
- Chúng cần gì ở anh?
- Ký ức của tôi. Đó là thứ đáng giá nhất. Đó là lý do tên hề xuất hiện rất nhiều lần, không phải để anh thấy, mà để tôi thấy. Nó sẽ khiến tôi bị ám ảnh về quá khứ, nỗi ám ảnh đó được tăng dần nhịp độ, người ta sẽ rơi vào trạng thái hoảng loạn, lý trí sẽ tiêu tan, lúc đó, ái chà... người ta sẽ chịu sự kiểm soát. Chúng đã thành công. Tôi bị trôi vào ký ức.
- Chúng có lấy được những gì chúng cần không?
- Xin lỗi Phong, thế này Phi à, anh sẽ cảm ơn thầy tôi vì ông là một người thông minh hiếm có. Ông đã cài những bí mật trong đầu của tôi, trong đây, và không phải lúc nào cũng có thể lấy ra được. Đó là một tội ác. Vì thứ đó được giấu trong nỗi sợ của con người, nhất là một đứa trẻ. Ông giấu kỹ đến mức, nếu không có lũ hề đó chưa chắc tôi đã nhớ ra phần ký ức bị khuyết của mình.
- Thầy đã cố gắng bảo vệ chúng ta, Kiệt.
- Kiệt biết, nhưng đó không phải là cách tốt nhất, đúng không? Hãy nhắc nhở tôi điều này để không phạm phải sai lầm với học trò mình.
Tôi lại nhìn sang Minh Tuấn.
- Tiếp đó điều gì xảy ra?