Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 15. HƠI THỞ CỦA QUỶ (P5)
BSAUCNROGUPENOLDLTAARNMUGIMANPEET
"Một mật mã?" Phi nói.
Phong nhìn tôi, tôi biết đây là mật mã đơn giản với chúng tôi, nó không khó để phá. Tôi nhìn thấy ánh mắt háo hức của Kỳ Nam, "Kỳ Nam, hẳn Vô Khuyết đã dạy em rất nhiều điều, đây là lúc em sử dụng nó. Lại đây, em nhìn thấy gì trong hàng chữ này?"
Một vài giây, Kỳ Nam đáp, "Ba mươi ba ký tự!"
"Rất tốt, con số đó gợi cho em điều gì?"
"Ba mươi ba cấp bậc của hội ạ!"
Ngày nay đã nhiều người quen thuộc với con số này, nhất là qua tiểu thuyết Da Vince code của Dan Brown, con số của Hội Tam Điểm Châu Âu mà Newton từng là thành viên sáng giá. Chính Newton đã đưa nó vào thang đo nhiệt độ của mình, thang đo Newton, ở đó nước sôi ở 33 độ Newton. Không quá khó hiểu ẩn ý của Newton. Và mật mã này không khó giả, lý do đơn giản là chìa khoá nằm ngay trên ổ khoá, chỉ cần khéo léo suy luận là phá được.
"Tốt, Vô Khuyết là người thầy của những bậc thầy." Tôi nhìn Phong nói, "Anh thấy không, những học trò của tôi chưa chắc đã bằng cậu bé này, Vô Khuyết có phương pháp đào tạo tốt hơn tôi."
"Không, phương pháp đó chỉ có thể áp dụng cho vài người đặc biệt," Phong nói, "Nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp mà Kiệt ngày còn bé vẫn dùng là, "Trí học chúng ta đã vào hàng nhất đại tôn sư, đủ để khai tông lập phái.""
Tôi bật cười lớn vì nó gợi nên hình ảnh cậu bé năm xưa. Rồi tôi lại nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Kỳ Nam, "Phái Vô Khuyết xem ra vượt trội phái Vô Danh rồi."
"Tiếp tục đi, các anh làm tôi thấy bất công khi không được học cùng thầy với các anh." Phi cười nói.
"Rồi, now. Số ba mươi ba, Kỳ Nam, nó giúp cho em suy luận được điều gì?"
"Ba mươi ba là tích của hai số nguyên tố, ba và mười một. 33 = 11x3. Rồi..." Kỳ Nam tư lự, đôi mắt quen thuộc, cậu bé chắp một tay ra sau lưng, một tay đưa lên môi lẩm bẩm, chốc chốc lại ngẩn lên trần nhà. Một hình ảnh thân thương trỗi dậy trong tâm hồn của tôi và Phong, tôi nhận ra làn sóng thu ba dồn lên khoé mắt anh, môi anh mấp máy, không có âm thanh nào vang lên nhưng tôi nhận ra nó.
Sóng thu ba vừa dâng lên khoé mắt,
Ôi thôi rồi! Chết sững cả con ngươi...
Thơ hay! Của ai vậy? Phong đưa quyển sách lên để mọi người cùng thấy. "Bích Khê!" Cả đám nhộn lên. Thầy nhìn chúng cười, ông nói, "Đó là một người của hội chúng ta, thi sĩ Bích Khê." Rồi ông chắp tay sau lưng, vừa bước đi vừa ngâm nga những vần thơ giàu vần điệu đó, cả đám nhóc cùng nhìn vào trang sách hoà âm cùng,
Màn hoa trăng trang điểm cặp môi cười
Thêm ý nhị như ân tình háo hức;
Mùa nhạc gẫm nao nao trong lòng ngực;
Đôi tuyết lê ấp úng bởi e dè;
Xuân dậy thì đương độ khởi đê mê.
Ô cặp má đồng tiền ngây thơ lạ!
Hương da thịt có thơm hơn chất xạ.
Đây đàn thơ, ai sáng kiến cho ra?
Đây đàn thơ từ điệu, sắp ngân nga
Cho vàng ngọc của hồn va sảng sốt...
Hồn tôi rúng đến muôn giây thần cốt,
Phép làm sao! Như chân lí ra đời;
Như nơi đây linh diệu của muôn trời
Vừa hớn hở qui hàng bên Sắc Đẹp.
Chao ôi trời! Làm sao nàng cảm biết
Nàng ở đây hay nàng bước qua đây
Cả anh hoa là sắc tướng thơ ngây
Chưa run chạm những tơ hồng ảo não?
Men vật chất sặc lên mùi cám dỗ
Hồn nàng sao khỏi lạc giữa yên ba?
Chao ôi trời! Thế giới ánh bao la
Màu truỵ lạc vờn trong không khí mộ!
Người nghệ sĩ lòng buồn hơn cổ độ
Khóc ngây thơ, mà tóc bạc không hay...
Lòng chết đi, nhưng màu vẫn cuồng say
Nhịp cung cầm cho vang lên tiếng nhạc
Cho ngất lịm những nguồn thơm khoái lạc
Đương tượng hình một trinh nữ trong mơ...
Đây du dương vừa ngợp cả trăng sao
Hồn bay qua muôn luồng không khí nhẹ
No ứ quá, nhưng không thôi quạnh quẽ
Không thôi trào máu lệ giữa con ngươiVô thức, tôi và Phong đều vang lên câu thơ giữa căn phòng, "Người nghệ sĩ lòng buồn hơn cổ độ." Vì là một nhà văn, tôi hiểu được nỗi cô đơn trống trải của tâm hồn nghệ sĩ, năm người chúng tôi, phần nào cũng mang tâm hồn đó. Sống giữa thời đại mà khó tìm lấy người tri âm, như thầy của mình. Ông rất ít khi nói về tình bạn của mình, quạnh quẽ đến cuối đời. Cổ độ ngày nay không còn thông dụng nữa, bởi nó là chữ Hán, 古 渡, nghĩa là bến đò xưa. Tôi biết Bích Khê khi viết câu thơ đó đã chịu ảnh hưởng hình ảnh trong Cung oán ngâm khúc, "Cầu trệ thuỷ ngồi trơ cổ độ." Hình ảnh bến đò xa vắng luôn gây nên hình ảnh thê lương, nó gắn liền giữa vợ và chồng, những cặp tình nhân và cả cuộc chiến dài đăng đẳng mà người ta cứ đợi mãi ở bến thuyền, chẳng thấy ai về nữa.
Câu thơ đó còn được đọc lên bên rặng núi Thiên Sơn, khi chúng tôi mất đi hai người bạn của mình, Hải Nam và Hải Yến.
Kỳ Nam vẫn đi loanh quanh, tôi bèn gợi ý, "Số 11 là số nguyên tố thứ..."
"Thứ năm!" Kỳ Nam reo lên. "Em hiểu rồi!"
Cậu bé viết ngay lên giấy các số nguyên tố lần lượt:
2 - 3 - 5 - 7 -11
"Số 5 nằm chính giữa, nó chia số nguyên tố từ 2 đến 11 thành hai phần, mỗi phần gồm 3 số. Ứng với số 3, 11 lần số 3, nghĩa rằng cần tác chuỗi mã trên thành mười một bộ ký tự, mỗi bộ có ba ký tứ" Kỳ Nam thích thú, cậu chia ngay trên trang giấy.
BSA UCN ROG UPE NOL DLT AAR NMU GIM ANP EET
Tôi bèn giúp đỡ thêm cho cậu bé, "Mật mã nhảy tầng."
Kỳ Nam hiểu ý, "Nhảy 3 tầng." Rồi viết trên mặt giấy.
B U R U N D A N G A E
S C O P O L A M I N E
A N G E L T R U M P T
Rồi viết liền lại thành.
BURUNDANGAE
SCOPOLAMINE
ANGELTRUMT
Kỳ Nam nhăn mặt, "Có gì đó không đúng..."
Tôi cười, đến gần Kỳ Nam, cúi xuống như một người thầy tận tuỵ chữa bài sai của học trò, "Em nhìn đây, nếu hàng chữ cuối cùng bị rớt xuống dưới một hàng, nó sẽ trở thành."
BURUNDANGA
SCOPOLAMINE
ANGEL TRUMPET
Phi nhăn mặt, "Nó là..."
"Anh đã nhận ra nó chưa?" Tôi hỏi.
"Tôi không chắc lắm, nhưng nó thường được nhắc nhiều trong giới buôn ma tuý."
"Chính xác nó chính là ma tuý. Một loại ma tuý chiết xuất từ cây Burrachero, ở Colombia. Trong đó có một thành phần gọi là Scopolamine, nó không màu không mùi không vị, nó có thể khiến người ta chìm vào những giấc mơ, sinh ra ảo giác. Nó được một bác sĩ nổi tiếng của Đức Quốc Xã sử dụng, Joseph Mengele, để tra tấn tù nhân. Nó có thể khiến người ta nói thật, và nó từng có tên là Thuốc nói thật."
"Còn Angel Trumpet?" Phi thắc mắc.
"Có một loài hoa loa kèn mọc trên triền núi dãy Andes, và nó chính là hoa của cây Burrachero. Ở vùng Andes, nó có một tên gọi khá nổi tiếng, Angle of Death."
"Và nó chính là...!" Phi nhận ra ngay.
"Đúng, nó chính là chất đã sinh ra ảo giác trong căn nhà Minh Tuấn, khiến tôi bị thôi miên và chìm vào tiềm thức."
"Nò còn mang một cái tên khác, nổi tiếng hơn," Phong chen vào, "Hơi thở của quỷ."
"Tại sao nó được Yersin viết vào sổ tay một cách bí mật?" Phi hỏi.
"Đây không phải là nét chữ của Yersin," tôi nói, "Nó là nét chữ của thầy tôi."
"Nhưng nghiên cứu và chiết xuất Scopolamine, bác sĩ Yersin đã từng nghiên cứu nó những ngày ông ở Nha Trang. Xem chừng ngài đã thành công." Phong nói.
"Chính xác là đã thành công." Tôi nói và chỉ tay về cái kệ khuất trong tường, "Phi, hàng thứ hai, ngăn thứ năm, có một cái hũ."
Phi lấy nó ra và đưa cho tôi.
"Đây là phấn hoa lấy từ hoa Burrachero, hay thông dụng hơn với cái tên được viết ra, Burundanga. Một di vật nhỏ nhoi mà tôi nhận được từ thiên tài bác sĩ Yersin." Tôi không giấu được sự tự hào của mình, "Một thành quả tuyệt vời, và tôi khuyên các anh không nên mở nó ra." Tôi đưa nó lên ngang tầm mắt, nhìn vào lọ thuỷ tinh, chất bột màu đen, "Hơi thở của quỷ."
BSAUCNROGUPENOLDLTAARNMUGIMANPEET
"Một mật mã?" Phi nói.
Phong nhìn tôi, tôi biết đây là mật mã đơn giản với chúng tôi, nó không khó để phá. Tôi nhìn thấy ánh mắt háo hức của Kỳ Nam, "Kỳ Nam, hẳn Vô Khuyết đã dạy em rất nhiều điều, đây là lúc em sử dụng nó. Lại đây, em nhìn thấy gì trong hàng chữ này?"
Một vài giây, Kỳ Nam đáp, "Ba mươi ba ký tự!"
"Rất tốt, con số đó gợi cho em điều gì?"
"Ba mươi ba cấp bậc của hội ạ!"
Ngày nay đã nhiều người quen thuộc với con số này, nhất là qua tiểu thuyết Da Vince code của Dan Brown, con số của Hội Tam Điểm Châu Âu mà Newton từng là thành viên sáng giá. Chính Newton đã đưa nó vào thang đo nhiệt độ của mình, thang đo Newton, ở đó nước sôi ở 33 độ Newton. Không quá khó hiểu ẩn ý của Newton. Và mật mã này không khó giả, lý do đơn giản là chìa khoá nằm ngay trên ổ khoá, chỉ cần khéo léo suy luận là phá được.
"Tốt, Vô Khuyết là người thầy của những bậc thầy." Tôi nhìn Phong nói, "Anh thấy không, những học trò của tôi chưa chắc đã bằng cậu bé này, Vô Khuyết có phương pháp đào tạo tốt hơn tôi."
"Không, phương pháp đó chỉ có thể áp dụng cho vài người đặc biệt," Phong nói, "Nói theo ngôn ngữ kiếm hiệp mà Kiệt ngày còn bé vẫn dùng là, "Trí học chúng ta đã vào hàng nhất đại tôn sư, đủ để khai tông lập phái.""
Tôi bật cười lớn vì nó gợi nên hình ảnh cậu bé năm xưa. Rồi tôi lại nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Kỳ Nam, "Phái Vô Khuyết xem ra vượt trội phái Vô Danh rồi."
"Tiếp tục đi, các anh làm tôi thấy bất công khi không được học cùng thầy với các anh." Phi cười nói.
"Rồi, now. Số ba mươi ba, Kỳ Nam, nó giúp cho em suy luận được điều gì?"
"Ba mươi ba là tích của hai số nguyên tố, ba và mười một. 33 = 11x3. Rồi..." Kỳ Nam tư lự, đôi mắt quen thuộc, cậu bé chắp một tay ra sau lưng, một tay đưa lên môi lẩm bẩm, chốc chốc lại ngẩn lên trần nhà. Một hình ảnh thân thương trỗi dậy trong tâm hồn của tôi và Phong, tôi nhận ra làn sóng thu ba dồn lên khoé mắt anh, môi anh mấp máy, không có âm thanh nào vang lên nhưng tôi nhận ra nó.
Sóng thu ba vừa dâng lên khoé mắt,
Ôi thôi rồi! Chết sững cả con ngươi...
Thơ hay! Của ai vậy? Phong đưa quyển sách lên để mọi người cùng thấy. "Bích Khê!" Cả đám nhộn lên. Thầy nhìn chúng cười, ông nói, "Đó là một người của hội chúng ta, thi sĩ Bích Khê." Rồi ông chắp tay sau lưng, vừa bước đi vừa ngâm nga những vần thơ giàu vần điệu đó, cả đám nhóc cùng nhìn vào trang sách hoà âm cùng,
Màn hoa trăng trang điểm cặp môi cười
Thêm ý nhị như ân tình háo hức;
Mùa nhạc gẫm nao nao trong lòng ngực;
Đôi tuyết lê ấp úng bởi e dè;
Xuân dậy thì đương độ khởi đê mê.
Ô cặp má đồng tiền ngây thơ lạ!
Hương da thịt có thơm hơn chất xạ.
Đây đàn thơ, ai sáng kiến cho ra?
Đây đàn thơ từ điệu, sắp ngân nga
Cho vàng ngọc của hồn va sảng sốt...
Hồn tôi rúng đến muôn giây thần cốt,
Phép làm sao! Như chân lí ra đời;
Như nơi đây linh diệu của muôn trời
Vừa hớn hở qui hàng bên Sắc Đẹp.
Chao ôi trời! Làm sao nàng cảm biết
Nàng ở đây hay nàng bước qua đây
Cả anh hoa là sắc tướng thơ ngây
Chưa run chạm những tơ hồng ảo não?
Men vật chất sặc lên mùi cám dỗ
Hồn nàng sao khỏi lạc giữa yên ba?
Chao ôi trời! Thế giới ánh bao la
Màu truỵ lạc vờn trong không khí mộ!
Người nghệ sĩ lòng buồn hơn cổ độ
Khóc ngây thơ, mà tóc bạc không hay...
Lòng chết đi, nhưng màu vẫn cuồng say
Nhịp cung cầm cho vang lên tiếng nhạc
Cho ngất lịm những nguồn thơm khoái lạc
Đương tượng hình một trinh nữ trong mơ...
Đây du dương vừa ngợp cả trăng sao
Hồn bay qua muôn luồng không khí nhẹ
No ứ quá, nhưng không thôi quạnh quẽ
Không thôi trào máu lệ giữa con ngươiVô thức, tôi và Phong đều vang lên câu thơ giữa căn phòng, "Người nghệ sĩ lòng buồn hơn cổ độ." Vì là một nhà văn, tôi hiểu được nỗi cô đơn trống trải của tâm hồn nghệ sĩ, năm người chúng tôi, phần nào cũng mang tâm hồn đó. Sống giữa thời đại mà khó tìm lấy người tri âm, như thầy của mình. Ông rất ít khi nói về tình bạn của mình, quạnh quẽ đến cuối đời. Cổ độ ngày nay không còn thông dụng nữa, bởi nó là chữ Hán, 古 渡, nghĩa là bến đò xưa. Tôi biết Bích Khê khi viết câu thơ đó đã chịu ảnh hưởng hình ảnh trong Cung oán ngâm khúc, "Cầu trệ thuỷ ngồi trơ cổ độ." Hình ảnh bến đò xa vắng luôn gây nên hình ảnh thê lương, nó gắn liền giữa vợ và chồng, những cặp tình nhân và cả cuộc chiến dài đăng đẳng mà người ta cứ đợi mãi ở bến thuyền, chẳng thấy ai về nữa.
Câu thơ đó còn được đọc lên bên rặng núi Thiên Sơn, khi chúng tôi mất đi hai người bạn của mình, Hải Nam và Hải Yến.
Kỳ Nam vẫn đi loanh quanh, tôi bèn gợi ý, "Số 11 là số nguyên tố thứ..."
"Thứ năm!" Kỳ Nam reo lên. "Em hiểu rồi!"
Cậu bé viết ngay lên giấy các số nguyên tố lần lượt:
2 - 3 - 5 - 7 -11
"Số 5 nằm chính giữa, nó chia số nguyên tố từ 2 đến 11 thành hai phần, mỗi phần gồm 3 số. Ứng với số 3, 11 lần số 3, nghĩa rằng cần tác chuỗi mã trên thành mười một bộ ký tự, mỗi bộ có ba ký tứ" Kỳ Nam thích thú, cậu chia ngay trên trang giấy.
BSA UCN ROG UPE NOL DLT AAR NMU GIM ANP EET
Tôi bèn giúp đỡ thêm cho cậu bé, "Mật mã nhảy tầng."
Kỳ Nam hiểu ý, "Nhảy 3 tầng." Rồi viết trên mặt giấy.
B U R U N D A N G A E
S C O P O L A M I N E
A N G E L T R U M P T
Rồi viết liền lại thành.
BURUNDANGAE
SCOPOLAMINE
ANGELTRUMT
Kỳ Nam nhăn mặt, "Có gì đó không đúng..."
Tôi cười, đến gần Kỳ Nam, cúi xuống như một người thầy tận tuỵ chữa bài sai của học trò, "Em nhìn đây, nếu hàng chữ cuối cùng bị rớt xuống dưới một hàng, nó sẽ trở thành."
BURUNDANGA
SCOPOLAMINE
ANGEL TRUMPET
Phi nhăn mặt, "Nó là..."
"Anh đã nhận ra nó chưa?" Tôi hỏi.
"Tôi không chắc lắm, nhưng nó thường được nhắc nhiều trong giới buôn ma tuý."
"Chính xác nó chính là ma tuý. Một loại ma tuý chiết xuất từ cây Burrachero, ở Colombia. Trong đó có một thành phần gọi là Scopolamine, nó không màu không mùi không vị, nó có thể khiến người ta chìm vào những giấc mơ, sinh ra ảo giác. Nó được một bác sĩ nổi tiếng của Đức Quốc Xã sử dụng, Joseph Mengele, để tra tấn tù nhân. Nó có thể khiến người ta nói thật, và nó từng có tên là Thuốc nói thật."
"Còn Angel Trumpet?" Phi thắc mắc.
"Có một loài hoa loa kèn mọc trên triền núi dãy Andes, và nó chính là hoa của cây Burrachero. Ở vùng Andes, nó có một tên gọi khá nổi tiếng, Angle of Death."
"Và nó chính là...!" Phi nhận ra ngay.
"Đúng, nó chính là chất đã sinh ra ảo giác trong căn nhà Minh Tuấn, khiến tôi bị thôi miên và chìm vào tiềm thức."
"Nò còn mang một cái tên khác, nổi tiếng hơn," Phong chen vào, "Hơi thở của quỷ."
"Tại sao nó được Yersin viết vào sổ tay một cách bí mật?" Phi hỏi.
"Đây không phải là nét chữ của Yersin," tôi nói, "Nó là nét chữ của thầy tôi."
"Nhưng nghiên cứu và chiết xuất Scopolamine, bác sĩ Yersin đã từng nghiên cứu nó những ngày ông ở Nha Trang. Xem chừng ngài đã thành công." Phong nói.
"Chính xác là đã thành công." Tôi nói và chỉ tay về cái kệ khuất trong tường, "Phi, hàng thứ hai, ngăn thứ năm, có một cái hũ."
Phi lấy nó ra và đưa cho tôi.
"Đây là phấn hoa lấy từ hoa Burrachero, hay thông dụng hơn với cái tên được viết ra, Burundanga. Một di vật nhỏ nhoi mà tôi nhận được từ thiên tài bác sĩ Yersin." Tôi không giấu được sự tự hào của mình, "Một thành quả tuyệt vời, và tôi khuyên các anh không nên mở nó ra." Tôi đưa nó lên ngang tầm mắt, nhìn vào lọ thuỷ tinh, chất bột màu đen, "Hơi thở của quỷ."