Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 16. PARIS (P5)
Corse, hòn đảo ở cực Nam nước Pháp, gần Ý hơn là Pháp, lớn xấp xỉ 15 lần so với đảo Phú Quốc. Và có khí hậu gần gũi với Việt Nam do nằm ở vùng cận nhiệt đới, nơi đây vốn có nhiều cuộc chiến tranh giành, và con người đảo Corse kế thừa xuất sắc đặc tính đó, thông tục ở đây thời trung cổ đến cận đại, người ta đề cao lòng hận thù và sẵn sàng giết người nếu hắn dám sỉ nhục danh dự gia đình họ.
Bước ra khỏi phi trường, một bầu không khí dễ chịu hơn so với Paris, Vô Thường ngắn gọn với Phi, "Nếu tôi là anh sẽ không cởi áo khoác ra, vì làng Nessa nằm cách mặt nước biển chừng 1000 mét. Đi thôi, tôi đã nhờ người chuẩn bị sẵn xe cho chúng ta, phía kia."
Trên xe, Phi thích thú trước cảnh vật còn nguyên sơ khi Vô Thường lái xe vòng vèo qua đường đèo.
"Ở đây giống như... Đà Lạt"
Vô Thường im lặng, bởi anh biết điều đó từ rất lâu và cũng nói câu tương tự như vậy. Anh nhớ đến Vô Danh. Những ngôi nhà và con đường tạo từ đá dần hiện ra, anh biết đã đến khu làng Nessa. Cư dân thưa thớt ở đây khiến chiếc xe của hai người là điểm chú ý, anh rẽ vào đường Hui Bon Hoa, một con đường nhỏ đặt theo tên vị đại phú thương người Việt, Hui Bon Hoa, người đã quyên 25000 quan Pháp để xậy dựng khu xóm đạo này. Anh đi nhanh trên con đường nhỏ đó, rồi dừng lại ở một ngôi nhà dựng bằng đá, từ kiến trúc cho biết nó có mặt ở nơi đây từ thuở đầu xây dựng. Anh gõ cửa, tiếng gỗ vang lên, một thứ âm thanh cũ kỹ nặng nề kéo theo, cánh cửa mở ra, một khuôn mặt già nua hiện ra sau cánh cửa. Vô Thường nhìn bà mỉm cười.
"Lạy Chúa tôi!" Bà nghẹn ngào ôm chầm lấy ngực, nức nở, "Ôi, Chúa ơi." Bà khóc.
Vô Thường ôm lấy người đàn bà đó, anh không ngừng nói lời xin lỗi, người đàn bà như khuỵu vào người anh. Một thời gian đủ cho tâm hồn người ta tĩnh lặng, cơn xao động của gió cao nguyên ngừng lại, người đàn bà nhìn Vô Thường rồi nhìn sang Phi.
"Vào đây."
Phi ngạc nhiên, người đàn Pháp nói rất sõi tiếng Việt.
Căn phòng nhỏ đơn sơ trong khu cư xá. Bà lúng túng pha tách trà, Vô Thường khuyên bà nên ngồi xuống và để anh được tự nhiên. Anh đến bên bếp lò, bắt ấm nước lên và chờ nó reo. Phi chỉ biết nhìn người đàn bà cười, bà nhìn anh đầy trìu mến. Và bà mở chuyện, "Cậu là bạn của cậu Tuấn?" "Dạ vâng. Con tên Phi. Cụ ở đây lâu chưa?" "Lâu hơn những gì cậu nghĩ, ta là người Corse, cha mẹ ta sinh ở sườn đồi này và ông bà ta cũng thế, họ là người đã nhận 25000 quan từ ngài Hoà để làm con đường này, xây dựng căn nhà này cho nhiều gia đình ở." Rồi mắt bà cụ trở nên lấp lánh, "Và, ta cũng từng có mặt ở Saigon."
"Con thật bất ngờ."
"Đó là một khoảng thời gian tuyệt vời, con trai à." Bà cụ hướng mắt lên trần nhà, nơi mà trống trải nhất để hồi tưởng về quá khứ, "Ta đến theo lời mời một người bạn."
"Marguerite Duras." Vô Thường bước vào phòng khách tay bưng ấm trà đặt trên bàn, anh khẽ đưa tay rót nhẹ vào ba cái tách, "Cái tên đó hẳn cho anh nhiều ý nghĩa."
"Thật ngạc nhiên."
"Anh sẽ ngạc nhiên nếu biết cụ bà Afrodille đây..."
"Tên một loài hoa," Cụ cắt ngang, và cười hiền dịu, "Hoa thuỷ tiên, nó tuyệt đẹp."
"Dạ vâng, thường được chúng ta biết dưới cái tên, nam tính hơn, Albaric. Người lãnh đạo tóc vàng."
"Người lãnh đạo tóc vàng?" Phi giật mình, anh biết người ngồi trước mình là một lãnh đạo tinh thần của hội vào những năm 1960, người gắn liền với những huyền thoại về việc đưa hội phát triển đến cực thịnh, trở thành một hội Tam Điểm ngang hàng với phương Tây.
"Ta cũng chỉ là một con người." Bà nhìn Phi và cười, "Anh biết đó, ta đã phạm nhiều sai lầm. Nhưng đó là chuyện đã cũ, giờ thì, con trai. Con cần gì ở ta?" Bà nhìn sang Vô Thường.
"Con cần lấy món đồ mà Vô Danh đã cất giữ."
"Thật chứ?" Người đàn bà nghiêm giọng, dáng ngồi trở nên thẳng lên dù lưng đã còng, một phẩm chất quyền uy của nữ hoàng hiện ra trước mặt, "Hội đã có chuyện?"
"Con nghĩ là có, anh Kiệt đã mời Phi sang đây để lấy nó mang về Việt Nam."
"Ta hi vọng không liên quan nhiều đến Virl."
"Tệ hơn như vậy, theo con được biết nó liên quan đến S." Vô Thường đưa tách trà lên nhấp miệng.
"Shemouel!" Afrodille biến sắc, giọng trầm hơn hẳn, một thứ ký ức hỗn độn hiện ra trước mắt, "Ta nghĩ lão đã chết rồi chứ."
"Thượng Đế luôn chừa cái ác có đường sống, như vậy ngài mới có thể làm Thượng Đế."
"Kìa con trai." Afrodille nhìn Vô Thường như nhắc khéo.
"Con nghĩ ngài thật cao cả, nếu không như vậy xã hội loài người đã không cần đến đức tin làm gì."
"Thôi nào, vào việc chính. Thứ mà Vô Danh cất giữ không có ở đây, anh chàng đã khôn khéo hơn việc cất giấu một thứ gì đó bằng một gợi ý." Afrodille mắt trở nên lấp lánh nhìn hai người, như một người mẹ ra lời thách đố đứa con thơ, "Trong căn phòng này. Và, chỉ căn phòng này."
Vô Thường đưa mắt nhìn nhẹ qua căn phòng, rồi đưa tách trà lên nhấp miệng. "Phi, lại phiền anh tiếp tục chuyến bay về lại Paris."
"Anh tìm ra rồi ư? Nó là gì vậy trong căn phòng này?"
"Anh có thấy tấm chân dung treo phía trên lò sưởi không?"
"Thấy, một người Châu Á. Nhưng, tôi không biết người này."
"Chính xác là một người Việt Nam. Anh nhìn thật kỹ khuôn mặt đó, không gợi cho anh một khuôn mặt nào sao?"
Phi đứng dậy đến gần bức chân dung, ánh mắt đó, cái miệng đó và khuôn mặt đó. Anh giật mình thốt lên. "Rất giống học giả Nguyễn Văn Vĩnh!"
"Đó là con trai Nguyễn Văn Vĩnh, người được vinh dự đặt tên trên một con đường Pháp quốc, ngài Nguyễn Phùng Maxilien. Và cũng là thành viên của hội dù ngài dành cả đời tại Pháp. Rất nhiều thế hệ chúng ta sang Pháp được sự âm thầm giúp đỡ của ngài, một con người cao quý với cả người Pháp."
Vô Thường đứng dậy, Afrodille run rẩy khó khăn đứng lên, bà lấy tay vuốt mái tóc Vô Thường rồi lại nghẹn ngào. "Ôi, lạy Chúa." "Con xin lỗi, nhưng Vô Danh cần con lúc này, con sẽ trở lại với vú Afrodille, con hứa với vú. Hãy làm một cái bánh chờ con ngày giáng sinh."
Rồi Vô Thường ôm lấy vú Afrodille. Như một đứa trẻ được vỗ về, vú Afrodille khóc rống lên, nước mắt bà thấm trên tay áo Vô Thường.
Corse, hòn đảo ở cực Nam nước Pháp, gần Ý hơn là Pháp, lớn xấp xỉ 15 lần so với đảo Phú Quốc. Và có khí hậu gần gũi với Việt Nam do nằm ở vùng cận nhiệt đới, nơi đây vốn có nhiều cuộc chiến tranh giành, và con người đảo Corse kế thừa xuất sắc đặc tính đó, thông tục ở đây thời trung cổ đến cận đại, người ta đề cao lòng hận thù và sẵn sàng giết người nếu hắn dám sỉ nhục danh dự gia đình họ.
Bước ra khỏi phi trường, một bầu không khí dễ chịu hơn so với Paris, Vô Thường ngắn gọn với Phi, "Nếu tôi là anh sẽ không cởi áo khoác ra, vì làng Nessa nằm cách mặt nước biển chừng 1000 mét. Đi thôi, tôi đã nhờ người chuẩn bị sẵn xe cho chúng ta, phía kia."
Trên xe, Phi thích thú trước cảnh vật còn nguyên sơ khi Vô Thường lái xe vòng vèo qua đường đèo.
"Ở đây giống như... Đà Lạt"
Vô Thường im lặng, bởi anh biết điều đó từ rất lâu và cũng nói câu tương tự như vậy. Anh nhớ đến Vô Danh. Những ngôi nhà và con đường tạo từ đá dần hiện ra, anh biết đã đến khu làng Nessa. Cư dân thưa thớt ở đây khiến chiếc xe của hai người là điểm chú ý, anh rẽ vào đường Hui Bon Hoa, một con đường nhỏ đặt theo tên vị đại phú thương người Việt, Hui Bon Hoa, người đã quyên 25000 quan Pháp để xậy dựng khu xóm đạo này. Anh đi nhanh trên con đường nhỏ đó, rồi dừng lại ở một ngôi nhà dựng bằng đá, từ kiến trúc cho biết nó có mặt ở nơi đây từ thuở đầu xây dựng. Anh gõ cửa, tiếng gỗ vang lên, một thứ âm thanh cũ kỹ nặng nề kéo theo, cánh cửa mở ra, một khuôn mặt già nua hiện ra sau cánh cửa. Vô Thường nhìn bà mỉm cười.
"Lạy Chúa tôi!" Bà nghẹn ngào ôm chầm lấy ngực, nức nở, "Ôi, Chúa ơi." Bà khóc.
Vô Thường ôm lấy người đàn bà đó, anh không ngừng nói lời xin lỗi, người đàn bà như khuỵu vào người anh. Một thời gian đủ cho tâm hồn người ta tĩnh lặng, cơn xao động của gió cao nguyên ngừng lại, người đàn bà nhìn Vô Thường rồi nhìn sang Phi.
"Vào đây."
Phi ngạc nhiên, người đàn Pháp nói rất sõi tiếng Việt.
Căn phòng nhỏ đơn sơ trong khu cư xá. Bà lúng túng pha tách trà, Vô Thường khuyên bà nên ngồi xuống và để anh được tự nhiên. Anh đến bên bếp lò, bắt ấm nước lên và chờ nó reo. Phi chỉ biết nhìn người đàn bà cười, bà nhìn anh đầy trìu mến. Và bà mở chuyện, "Cậu là bạn của cậu Tuấn?" "Dạ vâng. Con tên Phi. Cụ ở đây lâu chưa?" "Lâu hơn những gì cậu nghĩ, ta là người Corse, cha mẹ ta sinh ở sườn đồi này và ông bà ta cũng thế, họ là người đã nhận 25000 quan từ ngài Hoà để làm con đường này, xây dựng căn nhà này cho nhiều gia đình ở." Rồi mắt bà cụ trở nên lấp lánh, "Và, ta cũng từng có mặt ở Saigon."
"Con thật bất ngờ."
"Đó là một khoảng thời gian tuyệt vời, con trai à." Bà cụ hướng mắt lên trần nhà, nơi mà trống trải nhất để hồi tưởng về quá khứ, "Ta đến theo lời mời một người bạn."
"Marguerite Duras." Vô Thường bước vào phòng khách tay bưng ấm trà đặt trên bàn, anh khẽ đưa tay rót nhẹ vào ba cái tách, "Cái tên đó hẳn cho anh nhiều ý nghĩa."
"Thật ngạc nhiên."
"Anh sẽ ngạc nhiên nếu biết cụ bà Afrodille đây..."
"Tên một loài hoa," Cụ cắt ngang, và cười hiền dịu, "Hoa thuỷ tiên, nó tuyệt đẹp."
"Dạ vâng, thường được chúng ta biết dưới cái tên, nam tính hơn, Albaric. Người lãnh đạo tóc vàng."
"Người lãnh đạo tóc vàng?" Phi giật mình, anh biết người ngồi trước mình là một lãnh đạo tinh thần của hội vào những năm 1960, người gắn liền với những huyền thoại về việc đưa hội phát triển đến cực thịnh, trở thành một hội Tam Điểm ngang hàng với phương Tây.
"Ta cũng chỉ là một con người." Bà nhìn Phi và cười, "Anh biết đó, ta đã phạm nhiều sai lầm. Nhưng đó là chuyện đã cũ, giờ thì, con trai. Con cần gì ở ta?" Bà nhìn sang Vô Thường.
"Con cần lấy món đồ mà Vô Danh đã cất giữ."
"Thật chứ?" Người đàn bà nghiêm giọng, dáng ngồi trở nên thẳng lên dù lưng đã còng, một phẩm chất quyền uy của nữ hoàng hiện ra trước mặt, "Hội đã có chuyện?"
"Con nghĩ là có, anh Kiệt đã mời Phi sang đây để lấy nó mang về Việt Nam."
"Ta hi vọng không liên quan nhiều đến Virl."
"Tệ hơn như vậy, theo con được biết nó liên quan đến S." Vô Thường đưa tách trà lên nhấp miệng.
"Shemouel!" Afrodille biến sắc, giọng trầm hơn hẳn, một thứ ký ức hỗn độn hiện ra trước mắt, "Ta nghĩ lão đã chết rồi chứ."
"Thượng Đế luôn chừa cái ác có đường sống, như vậy ngài mới có thể làm Thượng Đế."
"Kìa con trai." Afrodille nhìn Vô Thường như nhắc khéo.
"Con nghĩ ngài thật cao cả, nếu không như vậy xã hội loài người đã không cần đến đức tin làm gì."
"Thôi nào, vào việc chính. Thứ mà Vô Danh cất giữ không có ở đây, anh chàng đã khôn khéo hơn việc cất giấu một thứ gì đó bằng một gợi ý." Afrodille mắt trở nên lấp lánh nhìn hai người, như một người mẹ ra lời thách đố đứa con thơ, "Trong căn phòng này. Và, chỉ căn phòng này."
Vô Thường đưa mắt nhìn nhẹ qua căn phòng, rồi đưa tách trà lên nhấp miệng. "Phi, lại phiền anh tiếp tục chuyến bay về lại Paris."
"Anh tìm ra rồi ư? Nó là gì vậy trong căn phòng này?"
"Anh có thấy tấm chân dung treo phía trên lò sưởi không?"
"Thấy, một người Châu Á. Nhưng, tôi không biết người này."
"Chính xác là một người Việt Nam. Anh nhìn thật kỹ khuôn mặt đó, không gợi cho anh một khuôn mặt nào sao?"
Phi đứng dậy đến gần bức chân dung, ánh mắt đó, cái miệng đó và khuôn mặt đó. Anh giật mình thốt lên. "Rất giống học giả Nguyễn Văn Vĩnh!"
"Đó là con trai Nguyễn Văn Vĩnh, người được vinh dự đặt tên trên một con đường Pháp quốc, ngài Nguyễn Phùng Maxilien. Và cũng là thành viên của hội dù ngài dành cả đời tại Pháp. Rất nhiều thế hệ chúng ta sang Pháp được sự âm thầm giúp đỡ của ngài, một con người cao quý với cả người Pháp."
Vô Thường đứng dậy, Afrodille run rẩy khó khăn đứng lên, bà lấy tay vuốt mái tóc Vô Thường rồi lại nghẹn ngào. "Ôi, lạy Chúa." "Con xin lỗi, nhưng Vô Danh cần con lúc này, con sẽ trở lại với vú Afrodille, con hứa với vú. Hãy làm một cái bánh chờ con ngày giáng sinh."
Rồi Vô Thường ôm lấy vú Afrodille. Như một đứa trẻ được vỗ về, vú Afrodille khóc rống lên, nước mắt bà thấm trên tay áo Vô Thường.