• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hãy cho nhau lối thoát (4 Viewers)

  • Chương 383 Bụng dưới phồng lên

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nhìn thấy một bộ phận trong cơ thể mình phồng lên ngay bụng dưới của cô, bỗng nhiên anh dừng lại.



Anh đưa tay ra vuốt ve vùng bụng dưới tròn vo của cô, ánh mắt bỗng trở nên bá đạo: “Kinh nguyệt của em đến lúc nào?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Em khí huyết hư nên từ trước giờ chu kỳ kinh nguyệt không đều. Chu kỳ của người khác là một tháng, còn của em phải tới bốn mươi ngày." Cô vẫn vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, đôi môi đỏ mọng không ngừng khép mở, hơi thở nóng rực phà vào lòng anh.



Lăng Diệu vốn không nhịn được kích thích, vừa nhìn thấy cơ thể của cô là anh giống như uống phải thuốc kích dục, chứ đừng nói tới việc đôi môi của cô lại dán chặt lên lồng ngực anh không ngừng thở ra hít vào.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








“Tiểu Lăng Diệu” lại cương lên trong nháy måt.



Lê Hân Dư rên rỉ đến mức khó chịu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Anh còn xấu bụng ấn lên bụng dưới của cô hai cái, chỉ hy vọng trong bụng cô có thể mang thai sớm một chút...



Mang thai sớm một chút thì tốt rồi...



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Có lẽ khiến cô mang thai sớm một chút là con đường ngắn nhất để giải quyết chuyện của Lăng Niệm Sơ.



Trước đây anh chưa từng làm tư thế ngồi với cô, Lê Hân Dư bị anh giày vò đến nửa chừng thì không mở mắt nổi, sợ là buổi chiều cô sẽ ngủ đến quên trời quên đất. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.vn



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lăng Diệu liều mạng làm, hết lần này đến lần khác không ngừng phóng vào cơ thể cô, hy vọng có thể gieo hạt mầm sớm ngày đậm chồi nảy lộc.



Làm xong anh cũng không vội rút ra, cứ để ở bên trong, không muốn cho “hạt giống nhớ" của anh lọt ra ngoài.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”










Lê Hân Dư không còn sức lực, mặc kệ anh giày vò.



Sau khi ôm cô ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, Lăng Diệu vẫn ôm cô trở lại phòng ngủ, đặt lên chiếc giường quen thuộc của bọn họ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Cô vừa muốn khen anh một câu “xem như anh vẫn còn nhân tính” thì đã nghe anh lầm bẩm: “Ở chỗ quen thuộc thì nòng nọc nhỏ sẽ dễ dàng tìm đúng vị trí nhà hơn.”



Hóa ra anh đưa cô lên giường chỉ là mong hạt giống của anh có thể mọc rễ nảy mầm đúng vị trí trong bụng cô.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lê Hân Dư vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng “tiểu Lăng Diệu” của anh vẫn còn cắm ở bên trong.



Cô vừa cười là cơ thể thắt chặt lại, Lăng Diệu bị cô kẹp liền lại có phản ứng, anh liều mạng nhấp, ăn sạch sẽ cô một lần nữa.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lần này Lê Hân Dư đã hoàn toàn kiệt sức, ngay cả ngước mí mắt lên cũng cảm thấy rất mệt mỏi.



Lăng Diệu ôm cô ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy là do bị điện thoại đánh thức.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh cầm điện thoại bước ra ngoài nghe máy, khi Lê Hân Dư cảm thấy cảm giác căng trướng biến mất, cô cũng biết anh đã dậy rồi.



Nhưng cô quá mệt, chẳng muốn mở mắt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lăng Diệu hôn lên trán cô, cầm điện thoại bước ra cửa, nhấn nút nghe.



Điện thoại vừa kết nối thì giọng nói giận dữ của Hách Ánh đã truyền từ bên kia đầu điện thoại tới: “Mẹ bảo con dẫn Tiểu Niệm Sơ đi bệnh viện kiểm tra, mới kiểm tra được một nửa đã chạy mất rồi. Con làm vậy có giống một người bố không?”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom