Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 391
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 391
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Hân Dư không khỏi gợn sóng trong lòng, nếu như cô có con với Lăng Diệu thì nhất định sẽ không để con từ nhỏ đã phải chịu nỗi khổ này.
Cô sẽ chăm sóc con thật tốt...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đứa trẻ từ nhỏ đã phải ở bệnh viện, quá khổ thân. Ầm ĩ một hồi lâu, rốt cục tiếng khóc của đứa trẻ cũng ngừng lại.
Lê Hân Dư cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa cất bước chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy Hách Ảnh cùng các bác sĩ, y tá từ bên trong đi ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô sững sờ gọi một tiếng: “Mẹ.
Hiển nhiên là Hách Ánh cũng không ngờ lại gặp Lê Hân Dư ở đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng từ sau khi đứa bé này được đón về, vì đã sớm tưởng tượng đến rất nhiều tình huống sẽ xảy ra nên bà ta bình tĩnh hơn Lê Hân Dư. Hách Ảnh phất tay với cô, giọng điệu chậm rãi: “Con cũng đi vào gặp đứa bé đi.”
Hôm qua là do cô đẩy đứa bé nên nó mới chảy máu và bị sốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù đứa bé chỉ là trẻ con nhưng cũng là một sinh mệnh, Lê Hân Dư có thể không xin lỗi nhưng cho dù như thế nào thì cũng phải thể hiện gì đó.
Huống chi đứa bé này cũng mang họ Lăng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như không tìm thấy tủy tương thích thì còn phải chờ Lê Hân Dư sinh con để ghép túy.
Hách Ảnh nhíu mày, trong lòng có một kế hoạch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Hân Dư bị Hách Ánh gọi vào, trông thấy đứa trẻ đang nằm trong phòng bệnh lại chính là thắng bé hôm qua đã đánh đấm mình thì cô càng kinh ngạc hơn.
Khó khăn lắm đứa trẻ mới ổn định cảm xúc, sau khi thấy Lê Hân Dư lại lập tức vùng vẫy, kim truyền dịch bị kéo hở, máu chảy ngược vào dây truyền dịch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy dây truyền dịch biến thành màu đỏ, đứa trẻ lại càng khóc dữ dội hơn.
Lăng Niệm Sơ vừa khóc thì Lâm Dĩ Thuần cũng khóc theo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần vừa nhào vào người đứa bé ôm nó thật chặt, vừa đuổi Lê Hân Dư đi: “Cô Lê, coi như tôi van xin cô, cô đừng xuất hiện ở trước mặt Niệm Sơ của chúng tôi nữa. “Cái tát ngày hôm qua đã khiến nó bị ám ảnh, nó sợ cô, nó không muốn nhìn thấy cô, tôi van cô, cô đi ra ngoài trước được không?”
Trong lời nói nhắc đến cái tát một cách hời hợt, cho dù là Hướng Lập Hiên ra tay nhưng lại bị ngấm ngầm tính toán đổ lên đầu Lê Hân Dư.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hách Ảnh nghe vậy đương nhiên là thương cháu trai, thế là lạnh lùng nhìn Lê Hân Dư “Được rồi, con đi ra ngoài trước đi, bảo bác sĩ và y tá đi vào, sau đó chờ ta ở ngoài cửa.
Lê Hân Dư chẳng hiểu tại sao bị gọi vào, chẳng làm gì cả lại bị ghét bỏ đuổi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gọi bác sĩ tới, đầu óc hỗn loạn đứng ở cửa.
Lâm Dĩ Thuần là mẹ đứa trẻ này, đứa trẻ này cũng họ Lăng, mà mẹ chồng cô cũng ở đây cẩn thận chăm sóc đứa trẻ. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team* nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả kim truyền đều là y tá mang tới nhưng việc chọc kim cho đứa nhỏ này đều là bác sĩ đích thân chăm sóc, có thể thấy rất được là cực kỳ coi trọng.
Sự bất an trong lòng Lê Hân Dư càng tràn ra mãnh liệt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chắc chắn Lăng Diệu không thể có một đứa con lớn như vậy với Lâm Dĩ Thuần được bởi vì năm nay Lâm Dĩ Thuần mới vào Lăng Thị.
Nhưng nếu như đứa bé này không có liên quan gì đến nhà họ Lăng thì mẹ chồng cũng không thể ở bệnh viện cùng đứa bé này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiếng khóc trẻ con nhiễu loạn khiến cô đau đầu, suy nghĩ hỗn độn một mở, không thể tìm thấy một chút trật tự nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chờ đến khi dỗ đứa bé nín khóc, đổi tay cài kim truyền sau đó quấn lại xong xuôi thì Hách Ánh mới ra ngoài gặp Lê Hân Dư.
Trông thấy Hách Ánh đi ra, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hân Dư cứng đờ và căng thẳng: “Mẹ "Ừ" “Sao mẹ lại tới đây thăm đứa bé này? Trước đây chưa từng thấy mẹ nhắc đến.” “Đứa bé này cũng họ Lăng, ít nhiều cũng có quan hệ máu mủ, chắc chắn tôi phải đến thăm rồi." Lời nói của Hách Ánh đầy ẩn ý nhưng vẫn để ý đến thái độ của con trai nên không nói quá rõ ràng: “Con cũng thế, con cháu của nhà mình mà làm cho mối quan hệ trở nên khó chịu như vậy thì ra cái gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
Chương 391
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Hân Dư không khỏi gợn sóng trong lòng, nếu như cô có con với Lăng Diệu thì nhất định sẽ không để con từ nhỏ đã phải chịu nỗi khổ này.
Cô sẽ chăm sóc con thật tốt...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đứa trẻ từ nhỏ đã phải ở bệnh viện, quá khổ thân. Ầm ĩ một hồi lâu, rốt cục tiếng khóc của đứa trẻ cũng ngừng lại.
Lê Hân Dư cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa cất bước chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy Hách Ảnh cùng các bác sĩ, y tá từ bên trong đi ra.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô sững sờ gọi một tiếng: “Mẹ.
Hiển nhiên là Hách Ánh cũng không ngờ lại gặp Lê Hân Dư ở đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng từ sau khi đứa bé này được đón về, vì đã sớm tưởng tượng đến rất nhiều tình huống sẽ xảy ra nên bà ta bình tĩnh hơn Lê Hân Dư. Hách Ảnh phất tay với cô, giọng điệu chậm rãi: “Con cũng đi vào gặp đứa bé đi.”
Hôm qua là do cô đẩy đứa bé nên nó mới chảy máu và bị sốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù đứa bé chỉ là trẻ con nhưng cũng là một sinh mệnh, Lê Hân Dư có thể không xin lỗi nhưng cho dù như thế nào thì cũng phải thể hiện gì đó.
Huống chi đứa bé này cũng mang họ Lăng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu như không tìm thấy tủy tương thích thì còn phải chờ Lê Hân Dư sinh con để ghép túy.
Hách Ảnh nhíu mày, trong lòng có một kế hoạch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lê Hân Dư bị Hách Ánh gọi vào, trông thấy đứa trẻ đang nằm trong phòng bệnh lại chính là thắng bé hôm qua đã đánh đấm mình thì cô càng kinh ngạc hơn.
Khó khăn lắm đứa trẻ mới ổn định cảm xúc, sau khi thấy Lê Hân Dư lại lập tức vùng vẫy, kim truyền dịch bị kéo hở, máu chảy ngược vào dây truyền dịch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy dây truyền dịch biến thành màu đỏ, đứa trẻ lại càng khóc dữ dội hơn.
Lăng Niệm Sơ vừa khóc thì Lâm Dĩ Thuần cũng khóc theo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Dĩ Thuần vừa nhào vào người đứa bé ôm nó thật chặt, vừa đuổi Lê Hân Dư đi: “Cô Lê, coi như tôi van xin cô, cô đừng xuất hiện ở trước mặt Niệm Sơ của chúng tôi nữa. “Cái tát ngày hôm qua đã khiến nó bị ám ảnh, nó sợ cô, nó không muốn nhìn thấy cô, tôi van cô, cô đi ra ngoài trước được không?”
Trong lời nói nhắc đến cái tát một cách hời hợt, cho dù là Hướng Lập Hiên ra tay nhưng lại bị ngấm ngầm tính toán đổ lên đầu Lê Hân Dư.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hách Ảnh nghe vậy đương nhiên là thương cháu trai, thế là lạnh lùng nhìn Lê Hân Dư “Được rồi, con đi ra ngoài trước đi, bảo bác sĩ và y tá đi vào, sau đó chờ ta ở ngoài cửa.
Lê Hân Dư chẳng hiểu tại sao bị gọi vào, chẳng làm gì cả lại bị ghét bỏ đuổi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gọi bác sĩ tới, đầu óc hỗn loạn đứng ở cửa.
Lâm Dĩ Thuần là mẹ đứa trẻ này, đứa trẻ này cũng họ Lăng, mà mẹ chồng cô cũng ở đây cẩn thận chăm sóc đứa trẻ. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team* nha !!!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tất cả kim truyền đều là y tá mang tới nhưng việc chọc kim cho đứa nhỏ này đều là bác sĩ đích thân chăm sóc, có thể thấy rất được là cực kỳ coi trọng.
Sự bất an trong lòng Lê Hân Dư càng tràn ra mãnh liệt hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chắc chắn Lăng Diệu không thể có một đứa con lớn như vậy với Lâm Dĩ Thuần được bởi vì năm nay Lâm Dĩ Thuần mới vào Lăng Thị.
Nhưng nếu như đứa bé này không có liên quan gì đến nhà họ Lăng thì mẹ chồng cũng không thể ở bệnh viện cùng đứa bé này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Tiếng khóc trẻ con nhiễu loạn khiến cô đau đầu, suy nghĩ hỗn độn một mở, không thể tìm thấy một chút trật tự nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chờ đến khi dỗ đứa bé nín khóc, đổi tay cài kim truyền sau đó quấn lại xong xuôi thì Hách Ánh mới ra ngoài gặp Lê Hân Dư.
Trông thấy Hách Ánh đi ra, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Hân Dư cứng đờ và căng thẳng: “Mẹ "Ừ" “Sao mẹ lại tới đây thăm đứa bé này? Trước đây chưa từng thấy mẹ nhắc đến.” “Đứa bé này cũng họ Lăng, ít nhiều cũng có quan hệ máu mủ, chắc chắn tôi phải đến thăm rồi." Lời nói của Hách Ánh đầy ẩn ý nhưng vẫn để ý đến thái độ của con trai nên không nói quá rõ ràng: “Con cũng thế, con cháu của nhà mình mà làm cho mối quan hệ trở nên khó chịu như vậy thì ra cái gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình luận facebook