• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hãy cho nhau lối thoát (4 Viewers)

  • Chương 393

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 393



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Nhiên Nhiên không phải người biết kinh doanh, ở nhà họ Giang ngoại trừ Giang Dật Hàn ra thì không ai có thể gánh vác được trách nhiệm của công ty.



Thật ra là Giang Dật Hàn áy náy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Từ ngày bước vào nhà họ Giang, anh đã biết ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì, thế nhưng anh không muốn chấp nhận, luôn vượt qua rào chắn này.



Nhưng bây giờ ông Giang ngã bệnh, nhà họ Giang thật sự chỉ còn lại mình anh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giang Dật Hàn áy náy.



Anh không thỏa hiệp với Giang Nhiên Nhiên nhưng lại đồng ý hi sinh hôn nhân của mình vì ông Giang, để bà Giang yên tâm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Anh đồng ý đi đăng kí kết hôn với Giang Nhiên Nhiên. Anh sẽ không thèm muốn cổ phần, tiền bạc của Giang Thị, tất cả mọi thứ vẫn là của nhà họ Giang.



Lần này Giang Dật Hàn đồng ý.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Người từ chối là Giang Nhiên Nhiên.



Vốn dĩ Giang Nhiên Nhiên vẫn không cam lòng, cô ta không cam lòng vì mình thua Lê Hân Dư.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô ta oán hận vì những mưu tính của bản thân mình mà đánh mất bạn bè nhưng vẫn không có được trái tim Giang Dật Hàn.



Thế nhưng khi bị thua bố mình thì cô ta mới chợt bừng tỉnh nhận thấy rõ ràng sự thất bại của mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô ta dùng tính mạng để uy hiếp cũng không thể khiến Giang Dật Hàn thỏa hiệp, nhưng khi bệnh tình của bố nguy kịch, không cần mở miệng thì Giang Dật Hàn đã chủ động đưa ra lời đề nghị kết hôn với cô ta.



Cô ta không so được với vị trí của Lê Hân Dư trong lòng Giang Dật Hàn thì cũng thôi đi, thế mà ngay cả bố mình, cô ta cũng không bằng...



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cuộc hôn nhân như thế này, cho dù có được thì cũng có ý nghĩa gì chứ?



Nếu như cô ta thật sự đủ tốt thì Giang Dật Hàn sẽ thỏa hiệp vì mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Là chính bản thân cô ta quá kém cỏi.





Giang Nhiên Nhiên từ chối cuộc hôn nhân này khiến cho bà Giang gần như phát điên. Cả cái nhà này không một ai bình thường.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Bao nhiêu lần náo loạn như vậy chỉ vì muốn kết hôn, khi thật sự được kết hôn rồi thì chính cô ta lại không muốn.



Không thể cáu giận với con gái mình nên bà ta cũng chỉ có thể trút hết cơn bực tức lên người Giang Dật Hàn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lê Hân Dư cúi đầu, không nhịn được khẽ nói lời xin lỗi. “Em xin lỗi.”



Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại chết vì ta.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô tự nhận là cô không nợ nần gì nhà họ Giang, thế nhưng đối với Giang Dật Hàn thì trong lòng cô luôn có một rào cản, làm thế nào cũng không bước qua được. "Không sao, đã qua lâu rồi. Em nên biết là bây giờ anh có thể bình tĩnh nói với em tất cả những chuyện này có nghĩa là anh đã buông tay rồi.”



Giang Dật Hàn cố làm ra vẻ nhẹ nhõm cười với cô, nụ cười dịu dàng giống như có thể khiến người ta tan chảy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Thế nhưng ảnh nước trong mắt rốt cục là dịu dàng hay chua xót thì ngoại trừ người trong cuộc ra, người khác sao có thể biết được chứ? “Yên tâm đi, anh đã buông tay từ lâu rồi, chỉ là bạn bè hỏi thăm bình thường thôi.” Giang Dật Hàn nói: “Còn em, có chuyện gì muốn hỏi anh nữa không? Nghe nói hôm ấy trước lễ cưới em có chuyện muốn nói với anh. Ủng hộ team chúng mìn*h bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлAРP.cом



Lê Hân Dư khẽ cười, anh ấy buông tay thì cô cũng yên tâm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Họ giống như một người bạn cũ, trò chuyện về một khoảng thời gian đã trôi qua khi sóng yên bể lặng. “Đúng vậy, em muốn cảm ơn anh” “Cảm ơn chuyện video à?”



Cô khẽ gật đầu: “Giang Dật Hàn, sao anh ngốc vậy? Anh có biết anh thừa nhận như vậy, nếu không cẩn thận một chút thôi là sẽ hủy hoại bản thân anh không?” “Không phải còn có Lăng Diệu giúp anh à? Với lại bây giờ anh cũng rất ổn” Giang Dật Hàn không nhịn được đưa tay ra, muốn chạm vào, cảm nhận sự tồn tại của cô một chút.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Thế nhưng không thể được.



Anh lại chậm rãi rút tay về, cánh tay buông thống xuống bên người: “Ba năm trước anh không thể giúp em. Thật ra lần đó anh rất vui vì ít ra anh có thể làm điều gì đó cho em.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mũi Lê Hân Dư chua xót: “Anh thật ngốc.



Giang Dật Hàn cũng không muốn cô phải chịu áp lực tâm lý, càng không muốn những gì mình đã làm trở thành một tảng đá chặn trong lòng cô.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Anh muốn khiến cô yên tâm nên thản nhiên nói: “Đúng vậy, lúc đó ngốc thật nhưng bây giờ nhất định sẽ không”



Giọng nói của Lê Hân Dư bình tĩnh và bị đè nén: “Nên như vậy mới đúng. Sau này phải sống vì bản thân mình. "Anh biết rồi." Dáng vẻ Giang Dật Hàn vẫn dịu dàng như lúc ban đầu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom