1.
Một bông hoa hồng đỏ như máu từ từ nổi lên từ cổ của người đàn ông.
Lúc đầu nó chỉ là một nụ hoa nhỏ, khi cơ thể người đàn ông dần teo lại thì bông hoa càng lúc càng lớn.
Cuối cùng khi đóa hoa nở rộ, cơ thể người đàn ông cũng hoàn toàn bị rút cạn.
Máu, thịt, bộ xương thậm chí cả lục phủ ngũ tạng đều không còn nữa, như thể tất cả đều biến thành chất dinh dưỡng rồi bị đóa hoa hút đi.
Chỉ còn lại một bộ da nhăn nheo.
Đám đông im lặng vài giây, ngay sau đó phát ra những tiếng kêu sợ hãi.
"Ah!!!"
"Giết người!"
Nhiều người nghĩ rằng đang bị khủng bố tập kích, người thì ôm đầu chạy toán loạn, thậm chí có người còn đạp mạnh vào cửa tàu điện ngầm để cố gắng chạy ra ngoài.
Nhưng không có kết quả.
Tôi lặng lẽ đứng trong góc, nhìn đám đông la hét lần lượt biến thành pháo hoa, rồi máu thịt của họ bị những bông hoa hồng đỏ hút đi.
Một cái, hai cái, ba cái…..
Càng nhiều pháo hoa lại khiến mọi người càng thêm hoảng loạn, những tiếng hét chói tai càng vang vọng.
Còn có người muốn rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, một khắc họ phát ra âm thanh thì sinh mệnh của họ cũng chấm dứt.
Cuối cùng, đám người sống sót nhớ lại nội dung vừa phát ra từ giọng nói máy móc, vội vàng che miệng, run rẩy không dám phát ra âm thanh.
Trong khoang tàu ngổn ngang những "túi da người", có một chiếc vừa vặn ở ngay trước mặt tôi.
Tôi di chuyển đôi chân của mình với vẻ mặt ghê tởm.
Một lúc sau, âm thanh máy móc lại vang lên, vẫn lạnh lùng nhưng không hiểu sao tôi lại nghe thấy ngữ khí vui sướng hả hê khi người khác gặp họa.
"Tổng cộng có 132 người chơi vi phạm luật đã bị xử lý, còn lại 36 người chơi."
“Số người chơi còn lại rất ít nên sẽ tập trung gộp thành 3 toa, mỗi toa có 12 người.”
Tôi bị sốc.
Chỉ trong vài phút, hơn một trăm người đã chết!
Cái giọng nói máy móc này từ đâu ra, một tổ chức khủng bố? Hay là một thế lực thù địch?
Làm sao nó có thể giết người một cách dễ dàng và nhanh chóng như vậy?
Thật…..thú vị nha.
Tôi chớp chớp đôi mắt, giấu đi sự hưng phấn bên trong.
Đúng lúc này, ánh đèn trong toa tàu đột nhiên lập lòe vài cái.
Sau khi trở lại bình thường, tôi ngạc nhiên phát hiện những xác chết trên mặt đất đã biến mất, mặt đất và cửa kính toa tàu đều nhẵn bóng như mới, sạch sẽ như chưa từng có ai bị giết.
Nhưng trong toa tàu lại có thêm vài người nữa.
Vốn dĩ số người sống sót là 5, nhưng hiện tại đã có 12. Có vẻ như toa tàu đã được hợp nhất theo yêu cầu trước đó.
Những người mới tới đều hoảng sợ nhìn quanh, ai cũng có thắc mắc nhưng không ai dám lên tiếng.
Tôi ngừng việc đánh giá bọn họ ngược lại nhìn vào vào màn hình lớn trong toa tàu.
Màn hình này nằm ở bên phải cửa tàu điện ngầm, tôi nhớ rõ ngày thường nó sẽ phát một số quảng cáo và nội dung phúc lợi công cộng.
Hiện tại màn hình tối đen giống như bị ai đó cố tình tắt đi, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ có thể thấy hình dáng của một khuôn mặt người.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đột nhiên, khuôn mặt của một con búp bê xuất hiện bên trong.
Con ngươi của con búp bê rất lớn, gần như chiếm toàn bộ tròng mắt, tỏa ra ánh sáng đỏ tươi, trông cực kỳ đáng sợ.
Đôi môi cong lên hai bên, nối với vành tai, chỉ cần cử động nhẹ là sẽ lộ ra hàm răng trắng chắc khỏe.
Không, hàm răng của nó không phải là trắng tinh, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đó có vết máu, giữa các kẽ răng vẫn còn sót lại thịt vụn
2.
Tất cả mọi người đều bị sốc trước cảnh tượng này.
Một nữ sinh cấp ba hít một hơi thật sâu, vì sợ hãi mà hét lên, người đàn ông mặc vest bên cạnh nhanh chóng dùng tay bịt miệng cô bé lại, ngăn âm thanh ở trong cổ họng.
Cô gái kịp thời phản ứng, lập tức hoảng sợ, mồ hôi đổ đầy trên trán, cô bé cảm kích mà nhìn về phía người đàn ông mặc vest.
Có lẽ bởi vì hù dọa con người thất bại nên con búp bê có chút không vui, lúc nói chuyện thì miệng lúc há lúc đóng, giọng nói máy móc cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Nhưng điều kinh tởm là theo nhịp điệu khi nó nói chuyện môi và lưỡi chuyển động, thịt vụn còn sót lại giữa các kẽ răng cứ rơi ra ngoài...
Bằng con mắt tinh tường, tôi nhìn thấy một mảnh vải màu xanh đậm trộn lẫn với thịt vụn.
Nếu tôi nhớ không lầm thì hành khách nam đầu tiên, đầu bị nổ thành pháo hoa, là người mặc áo sơ mi màu xanh đậm.
Một sự liên tưởng đáng sợ lướt qua tâm trí tôi.
Phải chăng tất cả những hành khách thiệt mạng đều trở thành thức ăn cho con búp bê?
Không đợi tôi kịp nghĩ, con búp bê đã bắt đầu lần thông báo mới.
"Những người chơi xin lưu ý, vòng đầu tiên sắp bắt đầu."
"Chủ đề trò chơi: Dân làng thầm lặng."
"Giới thiệu trò chơi: Mặt trời đã lặn và quái vật sắp xuất hiện, nhưng dân làng chơi bời lêu lổng vẫn lang thang bên ngoài, không kịp thời trở về nhà."
"Dân làng cần phải thoát khỏi sự truy đuổi của con quái vật, phải an toàn trở về nhà thì mới có may mắn sống sót.”
"Chú ý! Tầm nhìn của con Quái vật không tốt, cũng không có khứu giác, nhưng thính giác lại cực kỳ nhạy bén. Dân làng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể bị quái vật phát hiện."
“Nếu không thì~hehehehe…”
Tiếng cười xen lẫn dòng điện nghe vô cùng quỷ dị, tôi nhìn quanh và phát hiện
Một vài hành khách, không, có lẽ bây giờ nên gọi họ là người chơi.
Sắc mặt của một số người chơi trở nên tái nhợt.
Cuối cùng sau khi con búp bê đã cười đủ, nó mới nói: "Bây giờ là thời gian chuẩn bị trò chơi. Người chơi có thể tự do giao lưu thảo luận, tất cả các hành vi đều sẽ không bị trừng phạt. Trò chơi sẽ chính thức bắt đầu sau 5 phút nữa."
Sau khi màn hình điện tử lóe lên vài lần, khuôn mặt của con búp bê đột nhiên biến mất, thay vào đó là đồng hồ đếm ngược 5 phút màu đỏ sậm.
Đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Có người che mặt khóc thút thít, trong khi những người khác cố gắng gọi điện thoại cho người nhà hoặc gọi báo cảnh sát nhưng họ đều tuyệt vọng nhận ra đã không thể liên lạc với thế giới bên ngoài nữa.
Những cũng có những người xoa tay hầm hè, háo hức muốn thử trò chơi sắp diễn ra.
Nhưng may mắn thay, không có ai đột nhiên gục ngã và lặp lại vụ nổ pháo hoa như ban đầu.
Trong đầu tôi chợt hiện lên một từ: Sàng lọc.
Nếu những cái chết tập thể lúc đầu là sự trừng phạt thì tôi thấy nên gọi là sự sàng lọc thì đúng hơn.
Hành vi của con búp bê rất giống với việc chọn ngẫu nhiên một số lượng lớn người, thông qua sự kiện khủng bố đột phát để loại bỏ những người không phù hợp và chỉ những người đủ tiêu chuẩn mới được tham gia trò chơi.
Màn hình đếm ngược đến phút cuối cùng.
Mặc dù nói người chơi có thể tự do giao lưu, nhưng hàng loạt sự kiện vừa xảy ra đã vượt quá nhận thức của tất cả, khiến mọi người đều kinh sợ, không ai có tâm trạng để trò chuyện.
Người thì ngồi người thì đứng nhưng tất cả mọi người đều yên lặng ở yên tại vị trí của mình.
Chẳng mấy chốc, đồng hồ đếm ngược đã chuyển sang 00:00.
Khuôn mặt của con búp bê lại xuất hiện trên màn hình.
Lần này, giọng điệu của nó phấn khích hơn nhiều.
"Trò chơi đầu tiên: Dân làng im lặng” đã chính thức bắt đầu. Hãy sử dụng trí tuệ của mọi người và cố gắng hết sức để thoát khỏi lũ quái vật. Nếu thành công sống sót đến cuối cùng sẽ được khen thưởng. Nhưng ngược lại, những dân làng thất bại sẽ bị trừng phạt ~"
Khi giọng nói của con búp bê vừa rơi xuống, trước mắt tôi khung cảnh chợt chìm vào bóng tối.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đang ở trong một ngôi làng rất hoang sơ, dưới chân là những ruộng lúa.
Ở phía xa, hoàng hôn đang dần buông xuống, chẳng bao lâu nữa những tia sáng cuối cùng còn sót lại sẽ biến mất.
3.
Tôi vẫn mặc quần áo của mình, ba lô và điện thoại di động vẫn ở đó, chỉ có hoàn cảnh xung quanh là thay đổi, như thể tôi đã được chuyển đến một nơi xa lạ.
Sau khi liếc nhìn xung quanh, tôi xác nhận tất cả 12 người chơi đều ở đây, vị trí giống như trên tàu điện ngầm, điểm khác biệt duy nhất là mọi người đều đang đứng.
“Đẹp quá…” Cô bé nữ sinh đứng bên cạnh người đàn ông mặc vest không cầm lòng được mà nỉ non khi nhìn ngọn núi phía xa.
Tôi nhìn theo tầm mắt của cô bé ấy, ánh chiều tà khi mặt trời lặn đem những áng mây nhuộm thành những màu sắc rực rỡ, bao phủ trên những ngọn núi cao chót vót, thật là một vẻ đẹp hiếm có mà ở những thành phố bị bê tông hóa không thể thấy được.
"Đã là lúc nào rồi mà còn có tâm tình ngắm phong cảnh….." Có người bất mãn lẩm bẩm.
"Chỉ là trò chơi mà thôi, hoảng hốt cái gì? Không phải con búp bê đã nói là quái vật chỉ có thính giác nhạy bén à? Khi nào nó xuất hiện, chúng ta chỉ cần giữ im lặng, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Người nói là một thanh niên để tóc xoăn, khoảng 20 tuổi, mặc trang phục hip-hop, trông khá ngầu.
Cậu ta liếc nhìn người vừa nói với vẻ khinh thường, ánh mắt đầy giễu cợt.
Tôi vẫn im lặng, nhưng trong lòng tôi không đồng ý với những gì cậu ta nói.
Nếu thực sự đơn giản là chỉ cần “giữ im lặng” thì trước khi trò chơi bắt đầu, tất cả mọi người đều đã trải qua một vòng, căn bản không cần thiết phải tạo lập một trò chơi khác.
Chắc chắn phải có điều gì đó khác biệt.
Nói cách khác, chắc chắn đây là một cái bẫy.
Mặt trời sớm đã lặn hẳn, những đám mây còn sót lại cũng đã tan đi, màn đêm bao trùm bầu trời.
Ngoại trừ chỉ có những người chơi là chúng tôi thì cả thôn đều yên tĩnh không một tiếng động, khi gió đêm thổi qua cảm giác cực kỳ âm u đáng sợ.
Dường như khung cảnh tươi đẹp còn sót lại vừa rồi chỉ là một giấc mộng tàn khốc.
Người đàn ông mặc vest ho khan, chỉ về phía xa nói: "Theo hướng dẫn của trò chơi, quái vật sẽ sớm xuất hiện. Chúng ta có nên tìm một căn nhà để trốn trước không?"
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu của anh ta rất kiên quyết, mang theo phong thái của một người lãnh đạo, rõ ràng là anh ta muốn nắm quyền chủ động trong lúc mọi người còn chưa rõ tình huống gì đang xảy ra.
Hầu hết mọi người đều gật đầu đồng tình, người đàn ông mặc vest xua tay, quay người đi về phía ngôi nhà gần nhất.
Chỉ là vừa mới đi được hai bước, liền có tiếng “đông” vang lên, thân thể anh ta cứng đờ như đụng vào tường.
Nhưng trước mặt anh ta không có gì cả, không có vật gì ngăn cản.
4.
Người đàn ông mặc vest xoa đầu không thể tin nổi, run rẩy đưa tay về phía trước.
Vừa vặn một cánh tay, anh ta đã chạm vào một “bức tường vô hình.”
"Đây là cái gì?" Có người hoảng sợ hỏi.
Tôi lạnh lùng nhìn họ hoảng loạn mò mẫm xung quanh, giống như một nhóm hề đang nhảy múa.
Thật là ngu ngốc.
Đột nhiên ở nơi xa vang lên một âm thanh chấn động: “Bang, bang, bang!” cùng với một bóng đen khổng lồ.
Một con thú khổng lồ một đầu bốn chân đang dần đi về phía này.
Tôi đoán đó chắc chắn là "quái vật" mà con búp bê đã nhắc đến.
Khuôn mặt của mọi người tái nhợt, càng thêm hoảng loạn hơn, tất cả liều mạng muốn trốn thoát khỏi nơi này, nhưng luôn bị “bức tường vô hình” ngăn cản.
Tôi cau mày.
Tôi không có ý định giúp đỡ họ, nhưng một lúc sau, con quái vật đã đến đây, dưới tình thế cấp bách đó bọn họ lại không ngừng tạo ra âm thanh, điều này rất có thể sẽ liên lụy đến tôi.
"Đừng tìm nữa, cửa tàu điện ngầm còn không mở, thì mấy người làm sao có thể ra ngoài được?"
Người đàn ông mặc vest quay lại nhìn tôi, có chút nôn nóng hỏi: "Ý của cô là gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Tôi không quan tâm đến sự vô lý của anh ta mà dứt khoát nói: "Mọi người vẫn chưa nhận ra à? Thực ra chúng ta vẫn đang ở trên tàu điện ngầm."
"Mọi thứ mà chúng ta nhìn thấy trước mắt đều là ảo ảnh."
Bình luận facebook