5.
Khuôn mặt của những người chơi đều hiện lên vẻ do dự, rõ ràng là họ không tin những gì tôi nói.
Cậu thanh niên có mái tóc xoăn thậm chí còn giễu cợt: “Có phải cô bị dọa sợ đến mức ăn nói khùng điên không hả? Phụ nữ là phiền toái nhất, khi gặp chuyện họ lúc nào cũng là những người kéo chân sau.”
Người đàn ông mặc vest cũng khoanh tay lại, giống như tôi đang nói mô vậy: "Vị nữ sĩ này, tại sao cô lại đưa ra phán đoán như vậy?"
Tôi bước sang trái hai bước rồi ngồi xuống không chút do dự.
Lại ném ba lô về hướng hai giờ.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn.
Từ góc nhìn của người khác, lúc này cả tôi và chiếc ba lô đều lơ lửng trên không.
Nhưng trên thực tế, tôi đang ngồi trên ghế dựa của tàu điện ngầm, còn chiếc ba lô của tôi bị mắc vào khe hở giữa các đường ray đôi của tàu điện ngầm.
Đây là cái bẫy đầu tiên trong trò chơi.
Chúng ta vẫn còn ở trong toa tàu, vì bị đánh lừa thị giác nên chúng ta cho rằng mình đang ở trong một thôn làng hoang sơ.
Nếu không ai vạch trần sự thật về “đánh lừa thị giác” thì sau khi con quái vật đến, người chơi chắc chắn sẽ chạy trốn, lúc đó họ sẽ đâm vào cửa hoặc ghế dựa của tàu điện ngầm, thậm chí còn vấp ngã nếu va phải tay vịn.
Nếu tất cả đều hoảng loạn rồi la hét, thì hậu quả chính là sẽ bị con quái vật xé nát ngay lập tức.
Tôi nhướng mày nhìn hai người, trên mặt có chút mỉa mai: "Nếu các người còn chưa hiểu, tôi cũng không ngại phải giải thích cặn kẽ một lần nữa đâu."
Cậu thanh niên có mái tóc xoăn tái mặt, quay đầu không nói chuyện nữa.
Người đàn ông mặc vest đang định nói điều gì đó thì đột nhiên anh ta nhìn về phía trước với ánh mắt sợ hãi, sau đó thì ngậm chặt miệng.
Một giây trước còn ở xa vậy mà một giây sau bóng đen đã xuất hiện trước mặt anh ta, xét từ vị trí của anh ta, hẳn là anh ta đang đứng ở đầu toa tàu.
Người chơi cuối cùng cũng đã thấy rõ chân dung của con quái vật.
Nếu đứng thẳng lên chắc nó phải cao đến 4m, thân hình cường tráng, toàn thân phủ một màu xanh xám, trên người bao trùm một lớp vảy cứng, chất nhầy màu xanh đậm không ngừng rỉ ra từ các kẽ hở của lớp vảy.
Chất nhầy nhỏ từng giọt xuống đất, mặt đất lập tức phát ra tiếng xèo, khói đen bốc lên.
Làn khói đen không ngừng bốc lên cao, tôi đi theo sát để nhìn rõ mặt con quái vật.
Nó thậm chí còn không thể gọi là khuôn mặt để mà miêu tả.
Cái miệng khổng lồ chiếm một nửa toàn bộ khuôn mặt, bên trong có rất nhiều xúc tu mỏng màu đen, không ngừng nhảy lên.
Tròng mắt lồi ra, nhưng mí mắt lại bị che kín, không lộ ra một chút lòng trắng.
Mí mắt đầy vết nứt, và khi đầu con quái vật chuyển động thì chất nhầy sền sệt không ngừng nhỏ giọt rơi xuống đất.
Chất lỏng chảy vào khoang miệng đốt cháy các xúc tu vì thế các xúc tu tiếp tục tách ra... tái sinh... tách ra... tái sinh…
Cảnh tượng này kinh tởm đến mức buồn nôn nhưng tất cả người chơi đều phải kìm nén phản ứng sinh lý muốn nôn mửa.
Nhưng không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
“Oẹ..” Một người phụ nữ trung niên không tự chủ được nữa, cong eo nôn mửa khắp sàn nhà.
Mọi người đều cứng người.
Bởi vì khoảnh khắc người phụ nữ trung niên phát ra âm thanh, con quái vật lao tới trước mặt bà ấy với tốc độ cực nhanh, cúi đầu há miệng, vô số xúc tu vặn vẹo trong giây lát duỗi ra, quấn chặt quanh cơ thể người phụ nữ, đem bà ấy nâng lên.
"Không, không! Buông tôi ra, xin mày, con tôi còn đang đợi tôi về!"
Người phụ nữ trung niên tuyệt vọng kêu lên, hai chân đá lung tung nhưng vô ích.
Con quái vật không hề dừng lại, nó lập tức thu hồi các xúc tu và đem bà ấy hoàn toàn nuốt chửng vào trong miệng.
Sau một tiếng hét thảm thiết, giọng nói của người phụ nữ trung niên biến mất, thay vào đó là tiếng nhai nhai tê cả da đầu.
Trong một không gian cực kỳ yên tĩnh, tiếng nhai nhai được khuếch đại vô hạn.
Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của máu thịt bị nghiền nát, xương cốt bị nhai và thậm chí cả âm thanh của nội tạng bị vỡ tung.
Có người sợ hãi đến mức không thể đứng vững được nữa, nhưng vì không dám gây ra tiếng động nên chỉ có thể cố nhịn.
Đột nhiên trong không khí có mùi nước tiểu.
Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên hói đầu, sợ đến mức không thể khống chế được.
Nhưng không ai cười nhạo ông ta, ngay cả cậu thanh niên có mái tóc xoăn cũng không nói một lời.
Chứng kiến bữa tiệc háu ăn này, đại bộ phận những người thần kinh yếu đều sắp suy sụp.
Sau vài phút, con quái vật cuối cùng cũng ăn xong.
Vị trí phía sau của người phụ nữ trung niên là cậu thanh niên với mái tóc xoăn, con quái vật tiến lên phía trước hai bước và đứng trước mặt cậu ta.
Cậu thanh niên tóc xoăn thích nghi rất nhanh, tuy thân thể vẫn còn có chút căng thẳng nhưng sắc mặt đã trở lại bình thường.
Đối mặt với con quái vật khổng lồ, cậu ta không có một chút hoảng sợ nào cả, trong mắt thậm chí còn có một tia hưng phấn.
Trên mặt cậu ta rõ ràng viết: "Chỉ cần không phát ra âm thanh, mày sẽ không phát hiện ra tao."
Mọi người cũng nghĩ vậy.
Nhưng điều mà người chơi không ngờ tới là con quái vật đã phát hiện ra cậu thanh niên có mái tóc xoăn!
Nó há to miệng, duỗi các xúc tu ra và vẫy trong không khí hai lần, sau đó đột ngột cúi đầu xuống, trói cậu thanh niên có mái tóc xoăn vào miệng không hề do dự giống như cái cách đã làm với người phụ nữ trung niên.
Ngay cả chính cậu thanh niên có mái tóc xoăn cũng không kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lại im bặt.
Nội tâm tôi lập tức nổi lên sóng gió.
Cậu ta rõ ràng không nói gì, cũng không hoảng loạn chạy trốn để tạo ra tiếng bước chân, càng không có va chạm với bất cứ đồ vật gì.
Tại sao con quái vật có thể phát hiện ra?
Tôi còn chưa kịp tìm ra lý do thì trước mắt tôi đột nhiên tối sầm lại.
Con quái vật bất thình lình đứng trước mặt tôi.
6.
Miệng nó từ từ há to, vô số xúc tu bên trong vẫn đang tiêu hóa phần còn lại của tứ chi đã bị cụt của cậu thanh niên có mái tóc xoăn.
Nếu không biết lý do vì sao cậu ta bị phát hiện, thì có lẽ chỉ một lát sau, cơ thể tôi cũng sẽ bị các xúc tu xé nát.
Khát vọng sống sót mãnh liệt có thể khiến đại não của tôi suy nghĩ với tốc độ nhanh chóng.
Trong nháy mắt, một từ đã lấp đầy suy nghĩ của tôi.
"Thở".
Đúng, chính là tiếng hít thở!
Con búp bê chết tiệt, nó chỉ nói rằng thính giác của con quái vật rất nhạy bén nhưng không nói nhạy bén đến mức nghe được cả tiếng thở.
Độ khó thực sự của trò chơi này là ở đây!
Tôi không kịp chửi con búp bê độc ác, nhanh chóng nín thở để tránh bị quái vật phát hiện.
Khi những người chơi khác nhìn thấy tôi che miệng và mũi, họ cũng bắt chước theo.
Quả nhiên, sau khi nín thở, con quái vật đã ngừng há miệng.
Nhưng nó chậm chạp không động đậy, cũng không có ý định rời đi.
Nhưng dung tích phổi của tôi có hạn, nếu không tìm cách dụ nó đi chỗ khác thì sớm muộn gì tôi cũng không chịu nổi, rồi trở thành thức ăn của nó.
Đại não của tôi lại linh hoạt suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra cách gì cả.
Thời gian trôi qua, phổi của tôi không ngừng bị co rút, nghẹn đến phát đau, lượng oxy dự trữ trong phổi sẽ sớm cạn kiệt.
Tôi cắn chặt miệng, máu rỉ ra thấm vào đầu lưỡi, cơn đau làm tôi tỉnh táo.
Nhưng đây không phải là giải pháp.
Mười giây, quá mười giây nữa thì tôi sẽ không thể trụ nổi.
Tôi liếc nhìn thấy hình ảnh nữ sinh trung học qua khóe mắt.
Cô bé nhìn tôi với khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng sợ.
Dưới tình huống không tìm ra lối thoát, không ai hy vọng có thêm người chơi phải chết cả.
Nhưng thứ tôi nhìn không phải là khuôn mặt của cô bé mà là chiếc điện thoại di động treo ở trước ngực cô bé.
Cơ thể cô bế run rẩy, chiếc điện thoại cũng lắc lư theo.
Tôi nhanh chóng lấy chiếc điện thoại dự phòng trong túi quần ra và mở ứng dụng nghe nhạc.
Sau khi nhấn nút phát, tôi không chút do dự ném nó vào một chỗ trống trong toa tàu.
Điện thoại vừa chạm đất, âm nhạc đột nhiên vang lên, cùng lúc đó, con quái vật nhanh chóng quay đầu chạy như bay, những xúc tu mỏng manh quấn quanh thân máy.
Thành công!
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Những người chơi khác cũng lộ vẻ vui mừng.
Chỉ cần họ làm theo cùng một phương pháp, thì có thể tạm thời thoát khỏi con quái vật.
Nhưng đây không phải là một giải pháp hoàn hảo.
Số lượng điện thoại di động có hạn, không thể lúc nào cũng dụ quái vật đi bằng cách đó, khi sử dụng hết điện thoại di động, chúng ta vẫn sẽ rơi vào ngõ cụt.
Hơn nữa, ngay cả hành động ném điện thoại di động cũng không phải là dễ dàng.
Một số người chơi lo lắng đến mức, di động còn chưa kịp ném đi mà tiếng nhạc đã vang lên rồi.
Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành bữa ăn của con quái vật.
Tôi bắt đầu nhớ lại những gì con búp bê nói.
"Dân làng cần phải thoát khỏi sự truy đuổi của con quái vật, phải trở về nhà an toàn thì mới có may mắn sống sót.”
Thực tế có hai nhiệm vụ trong trò chơi này, nhiệm vụ đầu tiên là sống sót từ miệng của con quái vật, cái này tôi tạm thời hoàn thành.
Nhiệm vụ thứ hai là “Về nhà”.
Chỉ khi về nhà mới có thể thành công kết thúc trò chơi.
Nhưng làm thế nào để về nhà?
Từ hoàn cảnh này, hẳn là chúng ta nên đi vào những ngôi làng, ở đó chắc chắn sẽ có nhà của những “dân làng”.
Nhưng tất cả trước mắt đều là ảo ảnh, chúng ta không thể xuống tàu điện ngầm, tự nhiên không thể vào nhà.
Chính xác thì “nhà” ở đây là gì?
Về nhà...vào nhà...mở cửa…
Chính xác! Muốn về nhà trước hết phải có chìa khóa đã!
Tôi bắt đầu nhìn quanh toa tàu, cố gắng tìm chìa khóa.
Tôi không biết ý nghĩ này có đúng không, nhưng chỉ có thể coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa thôi.
Nhìn thấy tôi bắt đầu hành động, những người chơi khác đều đưa ánh mắt thăm dò.
Tôi lấy một chiếc điện thoại khác ra rồi đánh một hàng chữ.
"Tìm chìa khóa hoặc đồ vật tương tự rồi về nhà."
Những người chơi khác ngay lập tức hiểu ý và bắt đầu tìm kiếm một cách cẩn thận.
Thời gian trôi qua từng giây, mọi người vừa phải tìm kiếm cẩn thận, vừa không được gây ra bất kỳ tiếng động nào, ai cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Trong khoảng thời gian này, con quái vật lại nuốt chửng thêm vài chiếc điện thoại di động, cuối cùng chỉ còn nữ sinh trung học là còn một cái.
Một người chơi vừa thử ném một chiếc giày, nhưng loại đồ vật này không thể phát ra âm thanh liên tục, chỉ có thể thu hút sự chú ý của con quái vật trong chốc lát nên không có nhiều tác dụng.
Với tốc độ con quái vật đang ăn, chúng ta chỉ có một phút cơ hội.
Tôi mím môi và liên tục dùng tay mò mẫm.
Lo lắng cũng vô ích, sợ hãi cũng vô ích, nếu muốn sống sót thì phải đẩy nhanh tốc độ lên.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa!
Đột nhiên phía xa lại có tiếng nhạc, ngay sau đó là tiếng gầm rú của con quái vật.
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nữ sinh trung học, tay vẫn đang trong tư thế ném điện thoại ra ngoài.
Không được, không thể hoảng.
Sau khi ổn định hơi thở, tôi quay đầu lại và tiếp tục tìm kiếm.
Mồ hôi trên trán chảy vào mắt tôi, cay xè nhưng tôi không rảnh để lau.
Tiếng nhạc biến mất, tiếng nhai nuốt cũng biến mất, con quái vật ăn xong lại quay trở lại.
Cảm giác tuyệt vọng lan tràn trong im lặng.
Người đàn ông đầu trọc tè ra quần thậm chí còn từ bỏ việc tìm kiếm, ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn về phương xa.
Không khí xung quanh đột nhiên đông đặc lại.
Mọi tế bào trong cơ thể tôi đều đang gào thét vì nguy hiểm.
Bản năng sinh tồn của tôi đang cảnh báo tôi.
Tôi cứng cổ chậm rãi ngẩng đầu.
Tôi phát hiện con quái vật đang đứng ở bên phải mình.
Những chiếc xúc tu tham lam vươn ra, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo để ăn.
7.
Tôi đưa tay lên dụi vào mắt thật mạnh chợt phát hiện dưới chân mình có một bông lúa.
Dù quang cảnh của thôn làng chỉ là ảo giác nhưng những gì chúng tôi đang dẫm lên lại là…
Thực sự là một ruộng lúa, hoặc ít nhất nó cũng có cảm giác là một ruộng lúa.
Tôi cúi xuống nhìn kỹ bông lúa.
So với những bông lúa khác thì có một chút khác biệt.
Thân lúa dày hơn, những bông lúa sờ mịn màng hơn, trong đó có bông lúa bên trong hạt lúa sáng lấp lánh, nhưng vì bông lúa vốn đã có màu vàng nên nếu không nhìn kỹ thì rất khó có thể phát hiện ra được.
Tôi nín thở đưa tay chạm vào bông lúa này.
Vừa hái xong, bông lúa đột nhiên phát sáng rực rỡ, nhanh chóng biến thành chiếc chìa khóa.
"Leng Keng, chúc mừng thôn dân Đỗ Tình đã tìm được đường về nhà và thành công vượt qua trò chơi.”
"Trong trò chơi này: Có 7 dân làng còn sống và 5 dân làng đã chết."
"Sau khi vượt qua, trò chơi sẽ xếp loại từng cấp bậc: Cấp B, thời gian nghỉ ngơi đạt được: 10 phút."
"Sau 10 phút, trận đấu thứ hai của trò chơi sẽ bắt đầu. Trong thời gian nghỉ giải lao người chơi có thể tự do giao lưu thảo luận, tất cả các hành vi đều sẽ không bị trừng phạt."
Khi âm thanh thông báo điện tử vang lên, trước mắt tôi toàn bộ lại chìm trong bóng tối.
Khi ánh sáng trở lại, ảo giác và con quái vật đều đã biến mất, toa tàu điện ngầm thực sự lại xuất hiện trước mặt.
Mọi người đều nhìn tôi, có những ánh mắt kiêng kị, cũng có ánh mắt biết ơn.
Không khí lại rơi vào trầm mặc, người đàn ông mặc vest đi tới, cười nói: “Cô tên Đỗ Tình đúng không? Tất cả là nhờ có cô, nếu không chúng tôi chưa chắc đã sống sót.”
Khóe miệng anh ta cong lên vừa phải nhưng cũng không giấu được sự ghen tị trong mắt.
Ồ, đây chẳng phải là ghen tị vì tôi đã đoạt mất nổi bật của anh ta sao.
Tôi không để ý đến khuôn mặt tươi cười của anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ đang tự bảo vệ bản thân mình thôi, không nghĩ đến sẽ giúp mấy người đâu.”
Chắc anh ta không nghĩ đến việc tôi không hề nể mặt như vậy nên khuôn mặt tươi cười của anh ta chợt nứt ra, cả khuôn mặt tràn đầy tức giận và bắt đầu lải nhải mà chỉ trích.
Không coi ai ra gì, bất lịch sự, quá kiêu ngạo ... những lời nói quen thuộc lần lượt lọt vào tai tôi, haizzz tôi nghe tai này bỏ tai kia thôi.
Không phải chỉ có một người nói tôi như vậy, từ nhỏ tôi đã nghe quá nhiều rồi.
Bác sĩ tâm lý nói trạng thái tinh thần của tôi không có vấn đề, nhưng tôi sinh ra đã bị thiếu hụt cảm xúc, tôi không xuất hiện nhân cách phản xã hội là đã phải cảm ơn trời đất rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều.
Tôi còn chẳng trông đợi vào chính bản thân mình, vậy người khác dựa vào cái gì mà dựa vào tôi.
Cho nên người đàn ông mặc vest nói dù chỉ một câu tôi cũng không thèm nghe.
Nhưng anh ta quá ổn ào, ồn ào đến mức khiến tôi đau cả đầu.
Cuối cùng, sự kiên nhẫn của tôi cũng cạn kiệt, tôi nóng nảy nói: “Anh rảnh rỗi đến mức ở đó nói dông nói dài mà chỉ trích tôi, chắc có lẽ anh đã suy nghĩ đến nội dung của trận đấu thứ hai rồi nhỉ?”
Người đàn ông mặc vest sửng sốt, rõ ràng đầu óc vẫn chưa kịp nảy số: “Nội dung của trận thứ hai còn chưa công bố, có cái gì phải suy nghĩ?"
Tôi cười hừ một tiếng.
Anh ta thích thể hiện để giữ mặt mũi, thích trở thành trung tâm của sự chú ý, cho nên ở trận đầu tiên mới muốn thành người lãnh đạo.
Cũng bởi vậy nên khi tôi thành công vượt qua trò chơi mà đồng thời ở trước mặt mọi người không cho anh ta mặt mũi, mới có thể phá bỏ được vẻ mặt đạo mạo của anh ta.
Nhưng điều khiến người khác chán ghét nhất ở anh ta chính là ngu xuẩn nhưng tự cho là mình thông minh.
Trình tự của trò chơi đầu tiên là: thông báo luật chơi - thời gian nghỉ giải lao - trò chơi bắt đầu.
Nếu dựa theo trình tự này, đầu tiên là con búp bê phải thông báo chủ đề trò chơi và quy tắc của trận đấu thứ thứ hai, sau đó đưa ra thời gian nghỉ giải lao, cuối cùng là bắt đầu trò chơi ngay sau thời gian nghỉ giải lao.
Bây giờ trình tự đã bị đảo lộn, vậy lý do là gì?
Lời giải thích duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là con búp bê đang cản trở những người chơi tiếp xúc quá nhiều với nhau.
Việc công bố luật chơi quá sớm sẽ tạo cho người chơi có thời gian để trao đổi chiến lược với nhau.
Nếu tôi đoán không sai thì trò chơi tiếp sẽ có liên quan đến “Thông tin”.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn lại một lần những người chơi còn sống sót trên tàu điện ngầm.
Một người đàn ông mặc vest ngu ngốc và kiêu ngạo, một nữ sinh ngoan ngoãn biết nghe lời, một người đàn ông đầu trọc hèn nhát, một cặp đôi chưa từng tồn tại và một học sinh tiểu học.
Nhìn thôi đã không muốn giao tiếp rồi.
Mười phút sau, âm thanh điện tử của con búp bê đúng giờ vang lên:
"Nghỉ ngơi kết thúc, hiện tại công bố nội dung của trò chơi thứ hai."
8.
"Chủ đề trò chơi: Sự trả thù của quái vật."
"Giới thiệu trò chơi: Sau khi không thể ăn thịt hết dân làng, con quái vật nổi giận và quyết định trả thù. Trong lúc dân làng không để ý, nó lặng lẽ bám vào một người trong số họ rồi ẩn mình trong đám dân làng, định lợi dụng điều này để giết hết được dân làng…."
"Quy tắc trò chơi: Quái vật đang ẩn mình trong số những dân làng ở đây và người chơi cần phải tìm ra nó. Sau khi trò chơi bắt đầu, mỗi người chơi sẽ nhận được một con dao găm. Nếu có thể đem con dao găm đâm được vào trái tim của con quái vật, có nghĩa là thành công vượt qua trò chơi.”
"Lưu ý: Thời gian trò chơi là 30 phút. Nếu hết thời gian, trò chơi sẽ mặc định thất bại. Dân làng không được phép tàn sát lẫn nhau. Nếu dùng dao găm đâm vào trái tim đồng loại thì coi như người chơi đó sẽ thất bại.”
"Hãy tìm ra con quái vật đang ẩn mình trong số các bạn. Chúc các bạn may mắn..."
Con búp bê chưa kịp nói xong thì đã bị tôi ngắt lời: “Như vậy thì không công bằng.”
Trên màn hình điện tử, khuôn mặt bình thản của con búp bê đột nhiên trở nên hung dữ, đôi mắt càng ngày càng đỏ hoe, tràn đầy hưng phấn khát máu.
"Trong khi thông báo trò chơi được đưa ra nếu gây ra bất kỳ tiếng ồn nào sẽ bị coi là vi phạm quy định và sẽ bị xử lý. Người chơi này đã quên à?"
Tôi gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi không quên, nhưng trận đấu đầu tiên thì tôi là người tìm ra chiếc chìa khóa và thành công vượt qua, vậy tại sao phần thưởng mà tôi nhận được chỉ là mười phút nghỉ ngơi như mọi người, không có phần thưởng cá nhân nào dành cho tôi sao. Thế này có công bằng không?”
“Là người chấp hành quy tắc của trò chơi, tôi có quyền nghi ngờ anh vì tội lơ là nhiệm vụ.”
"Có cách nào báo cáo không? Tôi muốn báo cáo anh."
Vẻ mặt con búp bê cứng đờ, miệng vẫn cười toe toét, màn hình điện tử đột nhiên biến thành những bông tuyết.
Sau vài giây, nó một lần nữa xuất hiện, khuôn mặt âm trầm đáng sợ của nó đã khôi phục bình tĩnh.
“Xin chào người chơi Đỗ Tình, vòng đầu tiên là trò chơi mà tập thể cùng phải thành công vượt qua, nên không có phần thưởng cá nhân đặc biệt và quy tắc trò chơi không có vấn đề gì cả. "
"Tuy nhiên, trong quá trình người chơi thành công vượt qua thử thách, chúng tôi nhận thấy người chơi có biểu hiện rất xuất sắc nên chúng tôi có thể cho cô một cơ hội đặt câu hỏi, dù là bất kể vấn đề gì chúng tôi đều sẽ trả lời. Thế nào, hiện tại cô có muốn nhân cơ hội này để đặt câu hỏi không?”
Ánh sáng đỏ trong mắt nó gần như mờ đi, cái miệng đang cười toe toét cũng đã trở lại hình dạng ban đầu, nếu bỏ qua con ngươi to đến mức lấp đầy tròng mắt thì nó trông giống như một con búp bê bình thường.
Như thể nó đang giả bộ ôn hòa.
Nhưng tôi có thể nghe ra, nó nói những lời này không tình nguyện chút nào dường như đang nghiến răng nghiến lợi, giây tiếp theo muốn lao tới ăn tưới nuốt sống tôi vậy.
Tôi phớt lờ sự khó chịu của nó, nhân cơ hội đặt câu hỏi mà không hề khách sáo: "Ở vòng thứ hai của trò chơi, mục tiêu của người chơi là tìm ra quái vật. Vậy mục tiêu của quái vật là gì? Ăn thịt người trong suốt trò chơi, hay sống sót đến cuối cùng?"
Con búp bê nhe răng cười nham hiểm: "Mục tiêu của con quái vật là sống sót cho đến cuối trò chơi. Phần thưởng là tất cả người chơi sẽ trở thành thức ăn của nó."
Nếu nói như vậy thì trong suốt trò chơi con quái vật sẽ không chủ động tấn công người chơi, vì nếu làm vậy nó sẽ bị bại lộ thân phận dẫn tới trò chơi của nó sẽ thất bại.
Xem ra tôi không cần lo lắng trong quá trình chơi trò chơi sẽ bị quái vật tấn công.
"Câu trả lời của chúng tôi đã xong. Người chơi Đỗ Tình có hài lòng không?"
Tôi gật đầu cười toe toét: “Tôi không thành vấn đề, chúng ta bắt đầu trận thứ hai thôi, tôi phải vội về nhà.”
Lúc này, bộ mặt ôn hòa của con búp bê đột nhiên bị xé toạc, bộ dạng của nó biến thành một nỗi kinh hoàng tàn khốc và khát máu.
Nó há to miệng, hưng phấn nói: “Đừng nóng vội, phần thưởng trao cho cô đã giải quyết xong, bây giờ chúng tôi phải thi hành hình phạt dành cho người gây ồn ào khi thông báo nội dung trò chơi.”
Vừa dứt lời, trên cổ tôi đột nhiên xuất hiện một đường đỏ, mang theo cảm giác bỏng rát.
Sợi dây màu đỏ dần dần thắt chặt lại như muốn cắt đứt đầu tôi.
Qua màn hình điện tử, tôi quan sát kỹ con ngươi của con búp bê.
Bên trong chứa đầy sự tham lam cùng chờ mong, tôi dường như đã nhìn thấy cơ thể mình trong phút chốc bị những bông hoa đỏ rực hút cạn, biến thành một túi da nhăn nheo.
Bình luận facebook