9.
"Anh có nhầm lẫn gì không? Tôi không vi phạm quy tắc."
Tôi nói một cách bình tĩnh.
Sợi dây màu đỏ thắt chặt quanh cổ dừng lại, giọng nói của con búp bê trở nên chói tai: "Tôi nghe thấy rõ ràng! Khi tôi thông báo luật chơi..."
“Anh nhớ nhầm rồi.”
Tôi cẩn thận gợi nhớ lại cho hắn: “Tôi đợi anh thông báo xong luật chơi rồi mới nói. Chắc hẳn anh có video giám sát, có thể xem lại. Thời điểm tôi nói là lúc anh đang chúc mọi người may mắn. Cái này không thuộc về quy tắc trò chơi đúng không, nhiều lắm cũng chỉ được coi như là nói chuyện phiếm thôi.”
Con búp bê lại một lần nữa á khẩu, có lẽ là bị tôi làm cho tức giận, mà sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tôi lúc lỏng lúc thắt lại nhưng không cắt đứt được đầu tôi.
Một lúc lâu sau, nó không thèm để ý đến tôi, thản nhiên nói: “Trận đấu thứ hai chính thức bắt đầu.”
Đồng hồ đếm ngược 30:00 xuất hiện trên màn hình.
Nhưng lần này, có vẻ người chơi không còn bị “đánh lừa thị giác nữa”.
Có lẽ cuộc trò chuyện giữa tôi và con búp bê quá bùng nổ, nên những người chơi khác lẳng lặng nhìn thẳng vào tôi, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không dám nói ra.
Vẫn là người đàn ông mặc vest ho một tiếng rồi lại muốn giành lấy quyền chủ đạo trong trò chơi.
"Quy tắc của trò chơi yêu cầu chúng ta phải tìm ra quái vật, tôi đề nghị mọi người trước tiên nói về tình huống của mình, có lẽ trong quá trình nói chuyện sẽ phát hiện ra sơ hở từ đó tìm được manh mối."
Anh ta có chút kiêng dè nhìn tôi rồi nói: “Đỗ Tình nữ sĩ, hay là cô tiên phong trước đi?”
Tôi nghịch nghịch con dao găm đột nhiên xuất hiện trong tay, thử cầm nó dưới mọi góc độ, cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Mấy người nói đi, tôi cũng không có gì để nói.”
Anh ta lập tức tức giận, cả khuôn mặt nhăn lại, gay gắt hỏi: “Sao cô có thể như thế được? Trò chơi này rõ ràng cần phải có tinh thần đồng đội mới có thể vượt qua. Cô không chịu phối hợp, vậy chỉ có khả năng là con quái vật đang bám trên người cô thôi.”
Khi mọi người đang hoảng loạn, chỉ cần ném ra một câu nghi hoặc thì đều có lực sát thương rất mạnh, cho dù những lời nói đó đều vô căn cứ.
Nữ sinh trung học ngồi đối diện tôi khựng lại rồi dịch sang trái vài cm.
Người đàn ông đầu trọc ngồi bên trái tôi, chỉ cách tôi một thân người, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt thất thần, nhưng trên tay vẫn đang cầm con dao găm còn mũi dao thì lại chĩa thẳng vào tôi.
Ngay cả cậu học sinh tiểu học mười tuổi, người vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy thù địch.
Tôi liếc nhìn người đàn ông mặc vest và nói: "Anh nghi ngờ tôi là quái vật, vậy tại sao anh không hành động?"
“Anh không dám ra tay vì sợ đoán sai, nhưng nếu để tôi quá nổi bật thì anh lại không yên lòng, vì vậy nên mới nói thẳng ra, rồi thúc đẩy những người khác giết tôi đúng không?”
Sắc mặt người đàn ông mặc vest hơi tái đi một chút.
Biểu hiện này rõ ràng là bị tôi nói trúng.
Trước đó tôi vẫn nghĩ anh ta là một kẻ ngu xuẩn.
Không nghĩ tới khi có việc liên quan đến tính mạng, cũng có lúc anh ta khá khôn khéo.
Tôi không nói tiếp phần còn lại, nhưng ai có chút đầu óc thì cũng có thể đoán được.
Nếu có người thực sự giết tôi mà tôi đúng là quái vật thì người chơi có thể thành công vượt qua trò chơi, nhưng nếu tôi không phải là quái vật thì người giết tôi sẽ bị trừng phạt và tiêu diệt. Như vậy, đối tượng hoài nghi lập tức sẽ giảm đi hai, lúc đó độ khó của trò chơi cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Dù có làm như thế nào đi chăng nữa thì cũng đều có lợi cho người đàn ông mặc vest.
Thấy ánh mắt của những người khác nhìn mình thay đổi, anh ta liếm đôi môi nứt nẻ, bực bội quát lớn: "Tôi có thể làm gì bây giờ? Tôi không muốn chết! Nếu có cách tìm ra con quái vật thì hãy làm đi, đứng đây chỉ trích tôi có lợi ích gì?”
Bản thân không muốn chết.
Nhưng anh ta lại khuyến khích người khác mạo hiểm, loại logic chó gặm này thế mà anh ta cũng nói ra được.
Tôi cười lạnh, quay đầu lại không thèm nhìn anh ta, nhìn thêm một chút là lại thêm đen đủi.
Việc cấp bách bây giờ không phải là chỉ trích đạo đức của người khác mà là tìm ra con quái vật.
Nếu không khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, tất cả mọi người sẽ chết.
10.
Cuối cùng, mỗi người chơi đều nói ngắn gọn về hoàn cảnh của bản thân.
Bao gồm tình trạng nghề nghiệp, thông tin gia đình, hôm nay sẽ đi đâu bằng tàu điện ngầm, v.v.
Những lời mọi người nói đều không có sơ hở.
Cục diện rơi vào bế tắc, trên mặt mọi người đều hiện lên sự tuyệt vọng.
"Chị ơi, em sợ quá, chị có thể ôm em được không?"
Đột nhiên, với đôi mắt ngấn lệ, cậu bé mười tuổi từ đầu đến cuối vốn không hề có cảm giác tồn tại lại có hành động làm nũng với cô gái trong cặp đôi.
Cô gái mặc một chiếc váy hoa hai dây, có ngoại hình ưa nhìn, giọng nói nhẹ nhàng, là giáo viên mẫu giáo.
Cô gái hơi sửng sốt, tuy cũng sợ hãi nhưng cô ấy vẫn đưa tay ra ôm cậu bé vào lòng, an ủi: “Đừng sợ, chúng ta sẽ trốn thoát…! Em đang làm cái gì vậy!”
Giọng nói dịu dàng đột nhiên thay đổi giọng điệu, cô đột nhiên đẩy cậu bé ra, vẻ mặt đầy hoảng sợ sau khi bị sỉ nhục.
Cậu bé xoa xoa lòng bàn tay, nở nụ cười tục tĩu không phù hợp với tuổi tác: "Em chạm một chút thì có làm sao? Chị, chị ăn mặc quyến rũ như vậy, không phải là muốn được người khác chạm vào sao?"
Mọi người đều bị sốc trước những lời này, ngay cả bạn trai của cô gái cũng không phản ứng.
Nhưng cậu bé lại chẳng thèm để ý mà trợn mắt nói: “Dù sao thì tôi cũng không có hy vọng sống sót, vậy thì tại sao trước khi chết tôi không thể chạm vào phụ nữ?”
Cậu bé đột nhiên nghiêng người về phía trước, đến gần cô gái mặc váy hoa, hít hà thật mạnh: “Trước kia tôi hay ở trong nhà vệ sinh nữ rồi nhìn lén, nhưng hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể chạm tay vào, chị gái, cơ thể của chị thật mềm mại, lại còn thơm nữa.”
Cô gái mặc váy hoa dùng hai tay ôm chặt ngực, dùng hết sức lùi lại, kêu lên: "Sao cậu có thể vô liêm sỉ như vậy!"
“Bốp” một tiếng, khuôn mặt của cậu bé quay sang một bên, trên mặt hiện rõ năm dấu tay.
Bạn trai của cô gái tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ một cái tát vẫn chưa đủ, liền túm cổ áo của cậu bé rồi ném xuống đất: “Tuổi còn nhỏ mà đã muốn làm một tên súc sinh rồi, nếu mày không có cha mẹ dạy thì để anh trai này dạy dỗ mày!”
Vừa định lao vào đánh thêm một phát nữa thì cậu bé bất ngờ rút dao găm ra, khoa tay múa chân giơ lên trước ngực, thậm chí còn ngạo mạn hét lên: “Nếu có bản lĩnh thì lại đây, tao sẽ đâm chết mày rồi đồng quy vu tận luôn. Dù sao tao cũng không nghĩ có thể sống sót, nếu đã vậy thì kéo theo một cái đệm lưng thì cũng không lỗ đâu.”
Cô gái mặc váy hoa khóc lóc, bạn trai cô ấy thì chửi bới ở bên cạnh, còn cậu bé thì không ngừng tuôn ra những lời lẽ tục tĩu, âm thanh lộn xộn hỗn tạp hòa vào với nhau, ồn ào như một cái chợ.
Tôi xoa tai định hét lên dừng lại thì tiếng hét của cô gái đột nhiên vang vọng khắp toa tàu điện ngầm.
Bạn trai của cô gái cúi đầu không tin nổi, một con dao găm cắm chặt vào ngực.
Đầu kia của con dao vẫn nằm chắc trong tay cậu bé.
Đứa trẻ mười tuổi mập như quả bóng, người đầy mỡ, cười dữ tợn đem con dao găm đâm thêm hai phát nữa.
Trong giọng nói của cậu ta không hề mang theo chút ác ý nào.
“Dựa vào cái gì mà mày có thể sống lâu như vậy, lại còn có được một cô bạn gái xinh đẹp như thế này, còn tao chưa kịp lớn thì đã phải chết rồi?”
"Cút xuống địa ngục đi, đến bây giờ còn chưa tìm được con quái vật thì tao chắc chắn sẽ không thể sống sót, mày cũng vậy! Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Ác quỷ không có tuổi, không hề phân biệt tuổi tác.
Đồng tử của cậu thiếu niên dần dần mở rộng, vết máu trên ngực càng ngày càng lan rộng, tạo thành một bông hoa màu đỏ tươi.
Bông hoa này trước đây tôi đã từng thấy trên cổ của rất nhiều người.
Máu thịt của cậu thanh niên nhanh chóng bị rút cạn, đồng thời đầu cậu bé tiểu học cũng nổ tung thành pháo hoa.
Trong chớp mắt, hai người đang sống sờ sờ bỗng biến thành hai túi da trống rỗng.
"Chu Nguyên!!!"
Cô gái mặc váy hoa kêu lên thảm thiết, điên cuồng lao về phía làn da người, muốn ôm nó vào trong lòng.
Người đàn ông mặc vest nhanh chóng kéo cô ấy ra, khuôn mặt sầm sì: "Người chết thì cũng đã chết rồi, khóc lóc thì có ích gì? Không bằng mau chóng nghĩ cách tìm được con quái vật rồi nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi quái quỷ này.”
Cô gái sửng sốt một lúc, lẩm bẩm: "Chu Nguyên đã chết, anh ấy vì tôi mà chết, tôi không muốn sống nữa..."
Người đàn ông mặc vest không hề thương cảm mà nói: “Không muốn sống nữa thì chết nhanh đi. Đúng lúc có thể loại được một người không phải là quái vật.”
Có lẽ cô ấy quá đau buồn, nên cô gái hoàn toàn không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của anh ta, cô ấy thực sự cầm con dao lên và từ từ đâm vào tim.
"Xin lỗi"
Tôi không nhịn được nữa, chỉ vào người đàn ông mặc vest xen vào nói: “Nếu anh không muốn sống nữa thì đâm luôn anh ta đi. Như vậy, cùng một lúc có thể loại được hai người luôn, thì cơ hội chiến thắng của chúng ta cũng sẽ nhiều hơn.”
Người đàn ông mặc vest kinh ngạc nhìn tôi, ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào, nhưng ánh mắt lại dán chặt ở đó, rõ ràng là đang hỏi tôi.
Tại sao cô còn vô liêm sỉ hơn tôi?
Tôi nhếch mép cười, tôi đã sớm không vừa mắt anh rồi, tôi không lừa anh thì lừa ai.
11.
Ngay khi tôi ngắt lời, cô gái váy hoa không còn muốn chết nữa.
Cô ấy lặng lẽ lau nước mắt trên mặt rồi rúc vào góc không nói một lời.
Trên màn hình điện tử, đồng hồ đếm ngược còn ba phút cuối cùng.
Ngoài cái chết của hai người chơi, trò chơi chẳng có chút tiến triển gì cả.
Người đàn ông mặc vest cuối cùng cũng đánh mất hình tượng mà anh ta cố gắng hết sức để duy trì, điên cuồng hét lên rốt cuộc ai mới là quái vật. Nữ sinh trung học hai bả vai run rẩy vì sợ hãi mà khóc lóc thảm thiết.
Con dao găm trong tay tôi lật qua lật lại, tôi liếc nhìn người đàn ông trung niên hói đầu đang đứng ở bên cạnh hỏi: “Nếu trong ba phút mà không tìm được con quái vật thì chúng ta sẽ chết, ông không sợ sao?”
Vẻ mặt đầy chua xót của người đàn ông trung niên hói đầu, ông ta gượng cười nói: “Sợ thì có tác dụng gì, tôi đã sẵn sàng cho cái chết rồi.”
Tôi “Ồ” một tiếng đầy ẩn ý và khen ngợi chân thành: “Vòng đầu tiên của trò chơi ông còn sợ đến đái cả ra quần, vậy mà đến vòng này lại có thể bình thản chịu chết. Ông đúng là dễ dàng chấp nhận sự thật ghê.”
“Cô nói vậy là có ý gì?” Người đàn ông trung niên hói đầu cau mày, cảm thấy có chút không thoải mái.
“Ý tôi là-” Bàn tay cầm con dao găm nhanh chóng giơ ra rồi đâm chính xác vào tim của ông ta.
“Phụt” một tiếng, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, sắc mặt tôi đen lại cười lạnh: “Tao rất tò mò, mày đã nhập vào cơ thể người đàn ông này lúc nào?”
Không có bông hoa hồng nào mọc ra trên ngực ông ta.
Thay vào đó là vô số xúc tu đang tủa ra quằn quại.
Không chỉ trên ngực, những xúc tu này còn chui ra từ mắt, lỗ mũi, miệng và tai của người đàn ông trung niên hói đầu, nó ăn mòn máu thịt của ông ta từ ngoài vào trong.
Chỉ trong chốc lát, người đàn ông trung niên hói đầu đã bị ăn sạch sẽ, đến cả xương cốt cũng không còn.
Đồng hồ đếm ngược được dừng lại ở 0:59, màn hình điện tử lóe lên vài lần, khuôn mặt của con búp bê lại hiện ra.
"Chúc mừng người chơi Đỗ Tình đã thành công tìm ra quái vật ẩn mình trong số những người chơi, thành công vượt qua vòng thứ hai của trò chơi."
"Xếp loại cấp bậc: Cấp A, thời gian nghỉ ngơi: 10 phút."
Lần này âm thanh điện tử vang lên một cách máy móc, nó thông báo xong liền biến mất, như thể nó không muốn ở lại thêm một giây nào vậy.
“Sao cô lại biết được?” Người đàn ông mặc vest lau mặt, nhìn tôi như thể nhìn thấy quỷ.
Kỳ thực rất đơn giản, từ khi vòng thứ hai bắt đầu, tôi đã luôn chú ý xem những người khác có gì bất thường hay không.
Mỗi người khi giới thiệu thông tin về bản thân đều không có sơ hở, điều này đã nằm trong dự liệu của tôi.
Vì quái vật có thể bám được vào thân thể người chơi thì chắc chắn nó cũng có thể lấy được ký ức của vật chủ.
Vì vậy, tất cả sự chú ý của tôi đều tập trung vào biểu hiện bên ngoài của mỗi người.
Lúc đầu tôi có nghi ngờ cậu bé tiểu học mười tuổi kia, nhưng dù sao dưới tình huống chưa nắm rõ về con quái vật mà vẫn cố tình tiếp cận từng người chơi thì đây không phải là lựa chọn sáng suốt.
Nhưng kết quả đã thể hiện rõ, cậu thanh niên và cậu bé tiểu học đã chết vô ích dưới tay anh ta đều là người bình thường.
Phạm vi ngay lập tức bị thu hẹp xuống còn bốn người: một nữ sinh trung học, một cô gái mặc váy hoa, một người đàn ông mặc vest và một người đàn ông trung niên hói đầu.
Người đầu tiên có thể loại trừ chính là anh ta - người đàn ông mặc vest.
Bởi vì ngay từ ban đầu anh ta đã muốn dụ dỗ những người chơi khác giết hại lẫn nhau, nếu người chơi chết trong vòng chơi này này, máu thịt của người đó sẽ bị hoa hồng hút cạn, sẽ không trở thành khẩu đồ ăn của con quái vật.
Điều này ngược lại với mục tiêu sống sót đến cuối cùng và ăn tất cả người chơi của con quái vật.
Ba người còn lại thực sự cũng không có gì khác thường.
Nhưng vấn đề lại chính ở chỗ này.
Người đàn trung niên hói đầu quá im lặng.
Ở vòng đầu tiên, khi con quái vật ăn thịt những người chơi, ông ta đã sợ đến mức tè ra quần, rõ ràng là sức chịu đựng tinh thần của ông ta cực kỳ kém.
Nhưng ở vòng chơi này, mỗi lần tôi lén nhìn ông ta, thì ông ta đều rất bình tĩnh, như thể mọi chuyện xảy ra trên toa tàu đều không liên quan gì đến mình.
Ngay cả khi người uy tín nhất là gã đàn ông mặc vest rơi vào thế bất lợi, ông ta cũng không nói gì.
Nhưng khi người đàn ông mặc vest nghi ngờ tôi, thì ông ta lại rất phối hợp thể hiện thái độ thù địch. Lúc tôi nói chuyện với ông ta, ông ta cũng có thể nhanh chóng đổi sang vẻ mặt sợ hãi và tuyệt vọng.
Rõ ràng ông ta đang cố tỏ ra bình thường.
Phạm vi nghi ngờ thu hẹp lại chỉ có ba người, cho dù tôi không chắc chắn 100% thì sự bất thường của người đàn ông trung niên hói đầu cũng đủ khiến tôi đâm ông ta một dao.
Thay vì ngồi chờ chết, không bằng nghe theo trực giác mách bảo rồi đưa ra lựa chọn.
Thật may là tôi đã đoán đúng.
Bỏ qua những giọt mồ hôi lạnh và da gà nổi đầy người, tôi hít một hơi thật sâu mới có thể làm cho trái tim đang đập thình thịch của mình bình tĩnh lại.
Cô bé nữ sinh cấp ba cúi đầu cảm ơn, xin lỗi vì trước đó đã nghi ngờ tôi, còn cô gái mặc váy hoa vì mất đi người yêu mà vẫn ngồi trong góc ngơ ngác, đối với những việc đã xảy ra trước mặt đều không có phản ứng.
Người đàn ông mặc vest có vẻ như đã bị tôi vả mặt đủ rồi nên anh ta mím môi không nói gì.
Lúc này, cửa toa tàu đột nhiên mở ra.
Bình luận facebook