4.
Cũng may lần này cô ta đưa lưng quay về phía chúng tôi.
Cô ta vừa biến hai người chơi thành người tuyết, sai chúng đi đuổi theo một đôi người chơi khác.
Tưởng Dịch muốn kéo tôi đổi sang đường khác, bỗng nhiên tôi dừng lại.
Giống như tôi đã nắm bắt được ý nghĩ mới vừa lóe lên trong đầu.
Tôi quay lại nắm lấy tay Tưởng Dịch, giọng nói bị không khí lạnh giá thấm ướt, mang theo hàn ý dày đặc: "Tại sao quy tắc của trò chơi lại nói cho chúng ta biết, bông tuyết màu xanh của Nữ hoàng Băng Giá sẽ biến người chơi thành người tuyết?"
Tưởng Dịch nghi hoặc nhìn tôi, rõ ràng không hiểu ý tôi.
Vì là đồng đội, tôi kiên nhẫn giải thích một lần: "Theo thiết lập của trò chơi, bông hoa của Nữ hoàng Băng Giá cũng giống như ảo giác tử vong của các trò chơi giải trí, hoặc bức tường băng sẽ nuốt chửng người chơi, đều là những nguy cơ trong trò chơi."
"Quy tắc có thể nhắc nhở nguy cơ cho người chơi, nhưng tại sao chỉ nhắc đến bông tuyết?"
Tưởng Dịch suy ngẫm một lúc rồi nhanh chóng phản ứng lại: "Ý cô là, quy tắc của trò chơi đang cố ý dẫn dắt người chơi tránh xa Nữ hoàng Băng Giá?"
Tôi gật đầu, đầu óc quay cuồng: "Trò chơi trốn thoát liên quan đến tính mạng, người chơi muốn sống sót, phải cố gắng ghi nhớ và thực hiện quy tắc của trò chơi. Quy tắc của trò chơi là lợi dụng điểm này, để tác động tâm lý của người chơi, ám chỉ lúc mọi người gặp cô ta, nhất định phải tránh xa, tuyệt đối không được lại gần."
“Tại sao nó lại làm như vậy?”
Tưởng Dịch được tôi dẫn dắt suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra: "Quy tắc không muốn chúng ta đến gần Nữ hoàng Băng giá, rất có thể, nơi Nữ hoàng xuất hiện chính là lối ra của công viên giải trí!"
Tôi nhìn vào thời gian trên đồng hồ.
Trò chơi đã diễn ra hơn một giờ, Nữ hoàng Băng giá xuất hiện ngẫu nhiên ở bốn địa điểm, mỗi lần dừng lại trong khoảng 20 phút.
Mà lối ra của công viên giải trí, cũng chính xác là thay đổi vị trí sau mỗi 20 phút.
Tôi nhướng mày, giọng nói cuối cùng cũng mang chút nhẹ nhõm: "Hay nói cách khác, là lối ra của công viên giải trí ở đâu, Nữ hoàng Băng giá sẽ xuất hiện ở đó. Cô ta cố tình ngăn cản người chơi đến gần lối ra, mà cộng thêm gợi ý của quy tắc trò chơi, thì là đang phối hợp với hành động của cô ta."
Tiếp theo phải làm, chính là tránh Nữ hoàng Băng giá, thành công chạy đến lối ra -
Vừa rồi chúng tôi đã xác nhận, lối ra của công viên giải trí, cũng không phải là cánh cửa thực tế, mà là bông tuyết trắng khổng lồ được in trên mặt đất dưới chân Nữ hoàng Băng giá.
Trò chơi sẽ không thiết lập tình huống bế tắc không thể vượt qua, cho nên chắc chắn có giải pháp khả thi để an toàn đến lối ra.
Tôi và Tưởng Dịch chăm chú nhìn Nữ hoàng Băng giá, tìm kiếm lỗ hổng trong động tác của cô ta.
"Tìm thấy rồi!" Tưởng Dịch nheo mắt, nhanh chóng nói: "Sau khi cô ta rải bông tuyết màu xanh lam khắp nơi, con mắt sẽ nhìn chằm chằm vào bông tuyết, động tác có 5 giây tạm dừng, chúng ta chỉ cần nắm bắt đúng thời cơ, trong 5 giây đó lao qua, là có thể đến nơi an toàn."
"Được, vậy thì cứ chờ hành động tiếp theo của cô ta." Tôi trầm giọng nói.
Nơi chúng tôi ẩn náu, cách lối ra khoảng chừng 40 mét.
Tốc độ của người bình thường, mỗi giây ước chừng có thể chạy khoảng 4 mét.
Tôi và Tưởng Dịch cần huy động giới hạn của thân thể, gấp đôi tốc độ này, mới có khả năng trốn thoát.
Thời cơ nhanh chóng đến.
Một đội người chơi khác hấp tấp chạy đến tầm mắt của Nữ hoàng Tuyết. Cô ta thích thú nhếch mép, xoay vòng rồi giơ cao những bông tuyết trong tay.
"Ngay lúc này!" Tưởng Dịch gầm lên một tiếng, tôi lấy tốc độ nhanh nhất chạy theo hắn.
Tín hiệu đếm ngược 5 giây, thân thể Nữ hoàng Tuyết dường như bị đóng băng, không nhúc nhích. Tôi cố gắng hết sức lao về phía bông tuyết, bắt đầu thu hẹp khoảng cách 40 mét.
Tín hiệu đếm ngược 4 giây, bàn tay của cô ta bắt đầu có dấu hiệu rơi xuống, tôi cố gắng huy động tất cả cơ bắp, lối ra của công viên giải trí còn lại 32m.
Tín hiệu đếm ngược 3 giây, bàn tay của cô ta đã rơi xuống, tiếng động phía sau dường như thu hút sự chú ý của cô ta, cô ta chuẩn bị quay người.
Mà tôi đang không ngừng nghiền ép không khí trong phổi, để các cơ bắp chân phát huy hết khả năng, còn lại 24 mét đến lối ra của công viên giải trí.
Tín hiệu đếm ngược 2 giây, lực chú ý của cô ta đã rời khỏi những bông tuyết màu xanh lam mà chính mình rải khắp nơi, tiếng bước chân chạy phía sau lưng quá lớn, cô ta hoàn toàn quay người nhìn chúng tôi.
Tốc độ của tôi bắt đầu giảm xuống, khoảng cách còn 17 mét.
Tín hiệu đếm ngược 1 giây, cô ta hào hứng dạt dào nheo mắt lại, ngón tay hướng về phía người chơi đã biến thành người tuyết, chuẩn bị điều khiển người tuyết đến truy đuổi chúng tôi.
Tôi đẩy tốc độ lên tối đa, khoảng cách rút ngắn xuống còn 8 mét.
Tín hiệu đếm ngược sắp về 0, tôi không cần quay đầu cũng có thể nghe thấy tiếng khớp xương của người tuyết bắt đầu hoạt động.
Bờ môi của tôi bị cắn chảy máu, chất lỏng màu đỏ tràn ngập khoang miệng, mùi gỉ sắt khiến đầu óc tôi càng thêm rõ ràng.
Nhanh lên một chút nữa, sắp chạy đến đó rồi, nhanh lên một chút nữa thôi!
Tôi tuyệt đối không thể chết ở đây!
5.
Sau lưng có tiếng gió gào thét qua, tôi chợt bổ nhào về phía trước, mượn lực ma sát của mặt đường băng tuyết, trượt đi đoạn đường cuối cùng.
Tiếng cưa băng quay với tốc độ cao vang lên phía sau, tôi thậm chí có thể cảm nhận được, 0,01 giây sau, nó sẽ gọn gàng cắt đôi lưng tôi.
Nhưng -
Tôi chạm vào tâm của bông tuyết khổng lồ màu trắng trên mặt đất trước 0,01 giây.
Cảm giác áp lực ở phía sau đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, tôi trở lại đại sảnh câu lạc bộ.
Tưởng Dịch quay về sớm hơn tôi, nằm liệt trên mặt đất thở phì phò.
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn màn hình điện tử.
Chữ trên màn hình hiển thị cho biết, tôi và Tưởng Dịch là đội thứ hai thành công thoát ra ngoài.
Thậm chí có người còn nhanh hơn chúng tôi một bước.
Nhưng lúc này, tôi chẳng quan tâm đến việc xem đội đầu tiên là ai, bởi vì tôi có một chuyện khác muốn làm.
Tôi cầm lấy một con dao ăn trên đài, đi đến trước mặt Tưởng Dịch, trước khi hắn kịp phản ứng, một tay nắm lấy cổ áo của hắn, một tay cầm con dao ăn đặt chắc chắn lên cổ hắn.
"Nói đi, anh tìm tôi hợp tác là có mục đích gì."
Trên mặt Tưởng Dịch lộ ra kinh ngạc: “Cô đây là có ý gì?"
Tôi cực kỳ quyết đoán nói: "Lý do mà anh tìm tôi lập đội là vì cảm thấy tôi yếu đuối, sẽ bị người chơi khác ghét bỏ. Nhưng trong vòng chơi đầu tiên vừa rồi, cho dù là đối mặt với người tuyết hay cuối cùng trốn thoát khỏi Nữ hoàng băng giá đuổi giết, anh hầu như không nghi ngờ gì về tôi, giống như rất tin tưởng khả năng của tôi. Tại sao?"
"Trò chơi là chế độ toàn bộ thành viên sống sót, nếu như tôi gặp chuyện không may, anh cũng sẽ chết. Nhưng anh không lo lắng chút nào, lý do chỉ có thể có một, đó là anh rất rõ ràng về thực lực của tôi."
Con dao ăn thực ra cũng không sắc bén, nhưng tôi không chút nào nương tay, cổ của Tưởng Dịch đã bị đè ra một đường máu mỏng.
Tưởng Dịch im lặng một lúc.
Hắn chuyển ánh mắt khỏi mặt tôi, nhìn về phía xa xa, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của tôi nhé."
"Trò chơi trốn thoát đầu tiên mà tôi trải qua là ở khu chung cư nhà tôi. Hơn 100 hộ gia đình, cuối cùng chỉ có tôi sống sót. Mà ở trong hiện thực, khu chung cư xảy ra hỏa hoạn, tất cả những người chơi đã chết trong trò chơi, sự thật cũng đã chết trong vụ hỏa hoạn."
“Tôi đã cố gắng báo cảnh sát về trò chơi, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói ra. Chỉ cần tôi muốn nói về trò chơi, giọng nói của tôi đều không thể phát ra từ cổ họng, bút viết tay không thể để lại dấu vết trên giấy, thậm chí bài đăng của tôi trên diễn đàn cũng luôn là 404.”
“Tôi không có cách nào nói cho bất cứ ai về chuyện này, điều này khiến tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn vô cùng.”
“Cho đến một ngày không lâu sau, tôi lại lần nữa thấy trên tin tức một chuyến tàu điện ngầm ở Giang Thành xảy ra một vụ tai nạn lớn, cũng có hơn 100 người chết, chỉ có một người sống sót.”
“Từ đó trở đi, tôi bắt đầu chú ý đến cô.”
“Công việc chính của tôi là một hacker, muốn theo dõi tin tức của cô thường xuyên rất dễ dàng... Yên tâm, tôi sẽ không xâm phạm quyền riêng tư của cô.”
“Tôi phát hiện ra sau vụ tai nạn tàu điện ngầm, cô luôn tỏ ra rất bình tĩnh. Không đi gặp bác sĩ tâm lý, cũng chưa bao giờ suy sụp ở nơi công cộng. Thậm chí hai tháng trước, cô bắt đầu đi tập thể dục ở phòng gym hàng ngày để tăng cường thể lực.”
“Khi đó tôi đã nghĩ, cô là một người rất thông minh rất bình tĩnh, có mục tiêu rõ ràng đối với trò chơi, đó là nhất định phải sống sót. Nếu như gặp cô trong trò chơi, nếu có thể hợp tác thì hy vọng chiến thắng của chúng ta sẽ lớn hơn.”
“Cho nên lúc nhìn thấy cô lần đầu tiên ở đây, tôi biết tôi nhất định phải hợp tác với cô, cùng nhau trốn thoát khỏi trò chơi này."
Trong lúc nói chuyện, tôi theo dõi mắt hắn suốt cả buổi, để đảm bảo hắn không nói dối.
Tôi rút con dao ăn ra khỏi cổ hắn, hời hợt nói:
"Anh có nghĩ trong trò chơi này, có khả năng chỉ có thể có một người chiến thắng cuối cùng không? Đến lúc đó, bất kể đối thủ là ai, tôi cũng sẽ không nương tay."
Tưởng Dịch cười khổ một cái, thở dài:
"Nếu như thật sự cuối cùng chỉ có một người có thể trốn thoát khỏi đây, tôi hy vọng người cuối cùng đối đầu, là cô và tôi."
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Đỗ Tình, câu hỏi của cô tôi đã trả lời, tôi cũng có một câu hỏi, hy vọng cô có thể trả lời."
"Anh hỏi đi." Tôi không đếm xỉa tới thu dao lại, tạm thời buông xuống đề phòng đối với hắn.
"Tôi cảm thấy biểu hiện của cô rất mâu thuẫn. Mọi hành động của cô đều cho thấy cô muốn sống sót, nhưng từ ánh mắt và thái độ của cô, tôi lại không thấy bất kỳ ham muốn sống nào."
Chậc, đây chính là lý do tôi không thích lập đội, cảm giác bị người khác nhìn thấu thật sự rất phiền.
Tôi thực sự cảm thấy sống chẳng có ý nghĩa gì, thế giới này không có gì đáng để tôi lưu luyến.
Nhưng tôi tự mình treo cổ trong phòng, không hiểu sao sợi dây lại đứt.
Uống rất nhiều thuốc ngủ, kết quả tất cả đều hết hạn;
Vừa mới dùng dao rạch tay, thì ngay giây sau đã có hàng xóm dưới nhà tìm đến, gõ cửa nói nhà bị rỉ nước, hỏi tôi sao lại thế này.
Tôi chỉ có thể băng bó vết thương, đi giải quyết mâu thuẫn hàng xóm.
Dường như là ý trời, đang ngăn cản tôi xóa tài khoản và bắt đầu lại.
Rút ra khỏi ký ức, tôi vô thức xoay vòng dao trong tay, nhưng giọng nói lại là sự kiên định không thể nghi ngờ: "Tôi nghĩ cuộc sống thật nhàm chán, nhưng không có nghĩa là người khác có thể dễ dàng cướp đi mạng sống của tôi”
"Nếu một ngày tôi chết, chỉ có thể là chết dưới tay chính mình, chứ tuyệt đối không phải là trò chơi biến thái này."
Trong lúc tôi đang nói chuyện với Tưởng Dịch, đã có ba đội thành công thoát khỏi công viên tuyết trở về đại sảnh.
Đội cuối cùng rất nổi bật, cũng là một cặp nam nữ.
Sau khi hai người thoát ra khỏi nguy hiểm, cô gái vẫn luôn thấp giọng khóc nức nở, ôm ngực nói mình nghĩ mình sẽ chết ở vòng đầu tiên, đôi mắt ướt dầm dề giống như một con nai sợ hãi.
Nhưng sở dĩ nổi bật là bởi vì tôi nhận ra cô ấy, cô gái này là nữ diễn viên nổi tiếng trên mạng, Chu Miên Miên.
Cô ấy ra mắt với tư cách là ca sĩ, cũng tham gia vào lĩnh vực phim ảnh và truyền hình, ngoại hình xinh xắn, tính cách thân thiện, đầu óc cũng đủ tốt. Là một mỹ nữ thông minh, nhanh chóng trở thành một trong những đỉnh lưu trong ngành giải trí.
Không nghĩ tới một người nhiều ánh hào quang như vậy, cũng sẽ bị kéo vào trò chơi kinh dị.
Tôi chán chết mà xem cô ấy khóc thút thít, con búp bê đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, vui vẻ giơ một nắm bông tuyết rồi cười lớn.
"Chúc mừng năm đội chơi đã vượt qua thành công trò chơi cửa đầu tiên. Mọi người đã có nhiều niềm vui ở công viên băng tuyết chứ?"
"Lộ trình tham quan của chúng tôi vẫn còn nhiều bất ngờ hơn nữa đang chờ đón các bạn, vì vậy-"
Nó kéo dài giọng nói, khoa trương liếm môi dưới, màu đỏ tươi trong ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Chúng ta hãy nhanh chóng bắt đầu trò chơi cửa thứ hai."
6.
“Giới thiệu trò chơi thứ hai: Candy House là trung tâm mua sắm lớn nhất trong thị trấn cổ tích, nơi đây hội tụ tất cả các mặt hàng liên quan đến câu chuyện cổ tích, là lựa chọn không thể thiếu để chuẩn bị quà tặng cho người thân, bạn bè khi đi du lịch! Đây là lãnh thổ do Bạch Tuyết cai quản, chỉ cần trả đủ số lượng đồng vàng, bạn có thể đổi lấy món quà mình muốn từ tay Bạch Tuyết!”
“Quy tắc trò chơi: Trung tâm mua sắm áp dụng chế độ mua hàng bắt buộc, du khách một khi đã vào thì phải tốn 100 đồng vàng, mua một quả táo từ tay Bạch Tuyết thì mới được ra ngoài.”
“Chú ý 1: Hãy tìm những chú lùn nhỏ ở bên ngoài quảng trường, bạn có thể nhận được đồng vàng bằng cách hoàn thành nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ bạn sẽ nhận được 50 đồng vàng.”
“2. Nhiệm vụ mua quả táo được thực hiện theo nhóm, tức là mỗi nhóm chỉ cần đổi lấy một quả táo thì có thể thành công vượt qua.”
“3. Thời gian trung tâm mua sắm hoạt động là 2 tiếng, nếu quá 2 giờ mà vẫn chưa ra được thì sẽ phải ở lại đây mãi mãi, trở thành nhân viên của Bạch Tuyết.”
“4. Trong trò chơi, không hạn chế hành động của người chơi, không cấm tranh giành bạo lực giữa người chơi.”
“5. Lần chơi này không giới hạn số lượng người vượt qua, nhưng vẫn cần cả 2 người trong nhóm đều sống sót thì mới được xác định là vượt qua thành công.”
“Các người chơi ơi, hãy bắt đầu chuyến mua sắm thú vị của mình nào!"
Cảnh tượng trước mắt tôi lại một lần nữa thay đổi nhanh chóng.
Bên trong trung tâm thương mại sáng sủa rộng rãi, sàn nhà được làm bằng sô cô la, tường và cầu thang cũng được xây bằng bánh quy, ghế ngồi là bánh mì mềm xốp, và các kệ hàng được tạo thành từ vô số khoai tây chiên xếp chồng lên nhau.
Xem ra trung tâm mua sắm này lấy cảm hứng từ ngôi nhà kẹo trong truyện cổ tích Grimm.
Sau khi đi qua sảnh trung tâm, đi thêm 200 mét về phía bên trái, ra khỏi cửa nhỏ, chính là quảng trường ngoài trời khép kín xung quanh.
Bảy chú lùn quay lưng lại với chúng tôi nắm tay nhau ca hát, tiếng hát cao thấp phập phồng phiêu đãng, nhanh chóng lọt vào tai tôi.
"Người đầu tiên, ăn cơm bị nghẹn không cứu được.
Người thứ hai, ngã ngửa bất tỉnh không bao giờ tỉnh lại.
Người thứ ba, đi chợ giao hàng chết.
Người thứ tư, chặt củi bị rìu chặt làm đôi.
Người thứ năm, rơi xuống giếng không vớt được.
Người thứ sáu, trèo cây hái quả rớt xuống đất.
Người thứ bảy, bên bờ suối câu cá vấp ngã xuống nước.
Người thứ tám, bê hàng không nổi bị chôn dưới thùng.
Người thứ chín, lau sàn ngã nhào không ai quan tâm.
Người thứ mười, quạt rơi xuống đầu bay đi!”
Cuối cùng, bảy chú lùn cùng nhau quay người lại, đầu đồng thời rơi khỏi cổ, lại vui vẻ nhảy đến bên người bên cạnh.
Máu bắn tung tóe, bảy cái đầu ở trong không trung nhảy tới nhảy lui, đôi mắt đen sì gắt gao nhìn chằm chằm tôi, đồng thanh hỏi: "Cô là người thứ mấy? Cô là người thứ mấy?"
Hợp xướng âm u mạnh mẽ đâm vào màng nhĩ, tôi choáng váng một trận.
Sau khi bài hát kết thúc, đầu bảy chú lùn trở lại vị trí cũ, đi đến trước mặt người chơi, lại đồng thanh nói:
"Muốn đồng vàng, làm việc trước."
"Làm cái gì, bốc thăm đi!"
Một chiếc rổ tre đen xuất hiện trước mặt, bên trong chứa mười tờ giấy bị xoa đến nhăn nhúm.
Người chơi lần lượt rút ngẫu nhiên một tờ giấy, tôi mở tờ giấy của mình ra, trên đó viết——
[Trong kho, có một lô giày thủy tinh cùng kiểu với giày thủy tinh của Lọ Lem do Bạch Tuyết đặt làm, nhưng giày thủy tinh thật của Lọ Lem không cẩn thận bị xen lẫn trong đó. Bạn phải tìm ra đôi giày thủy tinh thật, giao cho bảy chú lùn, nếu không sẽ làm chậm trễ việc Lọ Lem tham dự vũ hội, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.]
Trong đầu tôi lập tức vang lên bài hát của bảy chú lùn vừa rồi.
[Người thứ tám, bê hàng không nổi bị chôn dưới thùng!]
Thì ra "mười người" trong lời bài hát ứng với mười người chơi có mặt ở đây!
Mỗi nhiệm vụ mà người chơi rút ra đều ẩn chứa nguy hiểm, rất có thể sẽ chết theo nội dung trong bài hát.
Tưởng Dịch nắm lấy tờ giấy đi tới, hỏi tôi: "Cô rút trúng cái gì?"
Tôi đưa tờ giấy của mình cho hắn xem, hắn cau mày:
“Nhiệm vụ của cô ở trong trung tâm thương mại, có thể sẽ gặp phải cạm bẫy, cẩn thận một chút."
“Yên tâm, tôi sẽ không sao." Mí mắt tôi cũng chưa chớp một chút, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng: "Anh cũng cẩn thận, đừng kéo chân tôi."
Bình luận facebook