• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (3 Viewers)

  • Chương 2036

“Tôi?” Trần Hiểu Khâu nhướn mày: “Địa Phủ đã không còn. Năng lực của tôi… vậy là cậu muốn…” Lúc nói, vẻ mặt của cô ấy dần thay đổi, biến thành vẻ ngạc nhiên nhìn Hàn Vân.

Tôi thấy người2khác đều không hiểu Trần Hiểu Không đã hiểu ra điều gì, cũng không biết Hàn Vân muốn nhờ Trần Hiểu Khâu giúp gì.

Hàn Vân vẫn điềm tĩnh, tựa như đã mất mọi cảm xúc, chỉ chấp hành việc8chung, nói: “Địa Phủ vốn là một trạm trung chuyển. Sau khi nó biến mất, luân hồi của linh hồn đã khác với quá khứ. Theo kết quả tôi quan sát thấy thì tất cả linh hồn của người2chết đều sẽ trải qua giai đoạn làm ma. Bất kể lúc chết họ còn ôm trong lòng suy nghĩ gì, thì sau khi chết đều sẽ biến thành ma, tồn tại ở thế gian. Đến khi một chút2năng lượng cuối cùng đã bị bào mòn sạch sẽ, họ sẽ biến mất, có lẽ là chuyển qua một dạng tồn tại khác, để tìm được cơ hội, bắt đầu kiếp người mới. Động vật chắc cũng luân6hồi như thế.”

Điều này nghe khá là huyền ảo, nhưng kể ra cũng không quá khó hiểu. Chính là rút bớt khâu Địa Phủ ra khỏi tiến trình luân hồi trước đây.

Với những sợi dây xích mà tôi đã nhìn thấy thì cũng khớp với suy đoán của Hàn Vân.

Trong luân hồi của kiếp sống mới, đã bớt đi xiềng xích của Ông Trời.

Có lẽ, Ông Trời trong tương lai sẽ có tính người mạnh mẽ và ổn định hơn, sở hữu năng lực của tất cả mọi ma vương. Nó chỉ cần thông qua khống chế ma vương, là đã nắm toàn quyền đối với mọi sinh mệnh, không cần đến trạm trung chuyển như Địa Phủ nữa, cũng không cần đeo xiềng xích cho từng linh hồn một. Mỗi linh hồn trong quá trình lớn lên và sinh sống đều sẽ thuận theo xu hướng chung, tuân thủ luật lệ của một hoặc nhiều ma vương, cũng sẽ tự nhiên trở thành sinh mệnh nằm trong quyền kiểm soát của Ông Trời.

Tôi hiểu ra điểm này và đã nhận ra Hàn Vân rốt cuộc muốn làm gì.

“Tôi sẽ mở ra một Địa Phủ mới. Trẻ em sau khi chết, sẽ nương theo chỉ dẫn, đi vào Địa Phủ do tôi mở ra. Như vậy sẽ ngăn được chúng biến thành ma. Giảm bớt phân đoạn này, những cảm xúc tiêu cực như thù hận sẽ giảm đi rất nhiều.” Hàn Vân nói.

“Như vậy có thể ngăn được linh hồn đó?” Tôi băn khoăn nhìn sang Hàn Vân.

“Nếu cưỡng chế thực hiện thì có thể ngăn được linh hồn đó. Ưu tiên hàng đầu của quy tắc mà tôi đặt ra ấy chính là, đối với linh hồn trẻ em mà nói, những quy tắc chúng có thể tiếp nhận được rất có hạn. Nhưng nếu tôi nắm giữ phần lớn linh hồn của chúng, vậy ảnh hưởng của linh hồn ấy đối với chúng sẽ suy giảm.” Giọng điệu của Hàn Vân không hề tự tin, nhưng cũng không do dự, vẫn đầy bình tĩnh.

Nói xong, nó đưa tay về phía Trần Hiểu Khâu: “Tôi cần một con đường kết nối.” Rồi lại nhìn sang Quách Ngọc Khiết: “Và một cửa vào.”

“Chị hả?” Quách Ngọc Khiết tự chỉ mình.

“Năng lực của chị, cho đến quy tắc của trò chơi trốn tìm mà tôi đã đặt lên người chị, có thể khiến chị trở thành cửa vào. Và chị, cũng là cửa vào thích hợp nhất.” Hàn Vân giải thích.

Quách Ngọc Khiết nhìn Trần Hiểu Khâu, đợi cô ấy đưa ra quyết định.

“Tôi có hai nghi vấn.” Trần Dật Hàm cau mày lên tiếng: “Thứ nhất, cách của cậu sẽ mang lại ảnh hưởng gì đến hai người họ? Phải chăng họ sẽ chịu ảnh hưởng với những quy tắc mà cậu đặt ra? Hai, làm sao cậu dám chắc rằng kế hoạch này sẽ thành công? Điều cậu vừa nói chỉ là giả thuyết của cậu thôi, bản thân cậu cũng chưa chắc là phương pháp này khả thi, thứ nữa, cậu có chắc chắn rằng mình có thể làm được đến mức độ mà mình đã nói hay không đây?”

Hàn Vân lạnh nhạt nhìn Trần Dật Hàm: “Tôi tin là mình có thể làm được và nhất định tôi cũng sẽ làm được.”

“Ở bệnh viện, là em đã giết chết hồn ma cuối cùng ấy?” Tôi lên tiếng hỏi: “Còn nữa, cũng là em đã giúp bé gái ấy tỉnh táo trở lại?”

Hàn Vân gật đầu: “Quy tắc của tôi đã vượt lên trên sức mạnh của linh hồn đó.”

“Cậu đã giết chết hồn ma ấy như thế nào?” Trần Dật Hàm lại hỏi.

“Nó đã suy sụp rồi.” Hàn Vân rũ mắt xuống: “Hai luồng sức mạnh xung đột lẫn nhau, linh hồn của nó đã sụp đổ.”

Trần Dật Hàm càng cau mày gắt hơn: “Cậu nói hai luồng sức mạnh xung đột lẫn nhau là sao? Sức mạnh của linh hồn đó bắt nguồn từ thành kiến của người lớn, thành kiến đối với trẻ em, thành kiến bảo vệ trẻ em, chúng đã tập hợp lại với nhau, mang đến cho trẻ em sức mạnh giết người và ý định giết người. Có phải vậy không? Vậy sức mạnh của cậu bắt nguồn từ đâu?”

Hàn Vân không đáp, chỉ khăng khăng đưa tay tới.

Tôi nhìn thấy Trần Hiểu Khâu mở miệng, muốn nói gì đó.

Nhưng Quách Ngọc Khiết đã tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy tay Hàn Vân.

“Ừ, cứ vậy đi.” Quách Ngọc Khiết gật đầu, tựa như đang nói với chính mình: “Để chị làm cánh cửa ấy.”

Trần Hiểu Khâu chỉ phân vân một thoáng, rồi cũng đưa tay đến.

Trần Dật Hàm buột miệng kêu “Tiểu Khâu” một tiếng, nhưng không nói gì thêm.

Tí Còi và Gã Béo đều nín thở, hồi hộp nhìn hai người một ma đang nắm tay nhau.

“Cảm ơn hai người.” Hàn Vân khẽ nói.

Trong tích tắc, tôi cảm nhận thấy hơi thở trên người họ đã có biến đổi. Tôi đã nhìn thấy dây xích trên người họ. Trên người Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đã có thêm một sợi dây xích. Sợi xích ấy vươn dài ra từ người của Hàn Vân, sau khi quấn lên người họ, đã để lộ ra nhiều nhánh xích hơn.

Các nhánh xích đang di chuyển, thắt chặt lại.

Tôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, gọi “Hàn Vân” một tiếng, tim chỉ chực nhảy khỏi lồng ngực.

Hàn Vân nhìn sang tôi, nở một nụ cười: “Cảm ơn anh.”

Tôi há miệng, nhưng cổ họng chợt nghẹn lại, không thể phát ra lời nào.

Quách Ngọc Khiết cúi mặt xuống, nước mắt rơi lên đầu gối. Tay cô ấy gồng lên, siết chặt tay Hàn Vân.

Trần Hiểu Khâu không có biểu cảm gì, chỉ yên lặng nhìn Hàn Vân, lát sau, cô ấy khẽ nhắm mắt lại.

Lách cách!

Dây xích trên người Hàn Vân đột nhiên siết chặt, lập tức nghiến đứt đoạn linh hồn của Hàn Vân.

Linh hồn của nó tựa như đã hòa quyện vào trong dây xích, dây xích đang lơ lửng giữa không trung đã nới lỏng ra, hình thành một hình dáng kì lạ.

Còn bằng mắt thường thì tôi lại thấy linh hồn của Hàn Vân tựa như bóng dưới nước, do có đá rơi vào mà gợn sóng lăn tăn.

Khi những gợn lăn tăn ấy lắng dịu, linh hồn Hàn Vân cũng đã biến mất.

Những dây xích ấy rút lại, hình thành một hố đen và cũng biến mất ngay tại chỗ.

Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đang nắm tay nhau, trong tay họ đã mất đi bàn tay của đứa trẻ.

Tí Còi sững sờ hỏi: “Sao… nó biết mất rồi?”

“Đã không còn con người này nữa.” Trần Hiểu Khâu siết nhẹ tay Quách Ngọc Khiết, mở mắt ra, khe khẽ nói.

Nói xong, cô ấy lại ngoảnh đầu qua nhìn về phía cửa phòng nghiên cứu.

Tôi nương theo ánh mắt cô ấy nhìn qua, chợt thấy một chùm dây xích đang di chuyển. Mắt thường của tôi không thể nhìn thấy linh hồn của người chết ấy, chỉ có thể nhìn thấy chùm dây xích ấy đang bị một nhánh xích to kéo đi, di chuyển về phía Quách Ngọc Khiết.

“Tìm ra chị rồi.”

Tôi nghe thấy tiếng reo vui của trẻ con, lờ mờ nhìn thấy một bàn tay, đặt lên cánh tay của Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa nhìn sang bên cạnh mình.

Đang dùng năng lực của Nam Cung Diệu, nên tôi có thể nhìn thấy một hố đen nhỏ đang mở ra trong phòng nghiên cứu.

Chùm dây xích ấy gần như đã chui vào hố đen ngay tức khắc.

Tôi lại nghe thấy tiếng của đứa bé ấy, nó đang vui sướng kêu lên “Cha, mẹ”.

Hố đen đóng lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, tựa như còn có âm thanh đáp lại, từ trong hố đen vang ra.

Chỉ một tiếng “ơi” cực kỳ đơn giản, ngay sau đó, chỉ còn lại sự yên tĩnh tuyệt đối.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom