• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (2 Viewers)

  • Chương 2034

“Hàn Vân đến tìm em rồi ư?” Tôi vừa nghe máy, đã lên tiếng hỏi trước.

Quách Ngọc Khiết “ừ” một tiếng: “Bọn em chuẩn bị đến phòng nghiên cứu. Có chuyện cần bàn bạc. Ngoài em ra, nó còn2muốn nhờ Trần Hiểu Khâu giúp đỡ.”

“Nhờ Trần Hiểu Khâu?” Tôi cảm thấy ngạc nhiên, sau khi lặp lại lần nữa thì mới nhìn sang Trần Dật Hàm.

“Em đã liên lạc với Tiểu Khâu rồi. Lát nữa bọn em8sẽ đến phòng nghiên cứu. Anh cũng qua luôn đi.” Quách Ngọc Khiết hình như không hiểu được câu hỏi của tôi, gấp rút hẹn trước một câu, rồi ngắt máy ngay.

Tôi nghe tiếng máy bận, hồi tưởng lại2một lượt, xác nhận tôi không thấy âm khí từ trong di động, nên đành nén thắc mắc trong lòng xuống.

Tôi nói cho Trần Dật Hàm biết, anh ta trầm ngâm một lát, mới đồng ý đưa tôi đến2phòng nghiên cứu, sẵn tiện cùng qua đó xem sao.

“Chỗ này đã hết ma rồi.” Lúc rời khỏi tòa lầu, tôi đã kiểm tra lại lần nữa.

Trần Dật Hàm ra lệnh cho đội đặc nhiệm thanh lý hiện trường6trong tòa lầu, rồi cùng tôi đi ra.

Lúc ra đến cổng, tình cờ nghe thấy tiếng gào ở bên ngoài.

“… Đó không phải con gái tôi! Đó là quái vật! Là ma! Chắc chắn là ma nhập rồi! Con gái tôi chết rồi, nó chết rồi!!!”

Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy vách tường của tòa nhà, xa hơn cũng chỉ là bạt ni lông màu dùng để chắn tầm nhìn.

Giọng nói ấy, hình như là cha của Văn Văn.

Tim tôi chợt thắt lại.

“Người có thể hồi sinh, nhưng có những chuyện, không thể khiến chúng quay lại như ban đầu được. Cậu không thể xóa bỏ kí ức của người khác đúng không?” Trần Dật Hàm hỏi.

“Nếu thay đổi trước khi xảy ra chuyện thì…” Tôi không thể nói tiếp được nữa.

Tôi đã từng thử, nhưng ý tưởng ngăn cản mọi thứ diễn ra trước khi xảy ra chuyện đã thất bại.

Dù đã thay đổi, những chuyện tương tự cũng sẽ xảy ra ở nơi khác.

Tôi gặp em gái, bảo nó về nhà, dặn đi dặn lại trên đường gặp trẻ con thì phải nhanh chóng tránh xa, sau đó tôi mới ôm theo nỗi lo và lên xe cùng Trần Dật Hàm.

Xe lăn bánh, nhưng trong đầu của tôi vẫn nghĩ đến em gái, nghĩ đến cái bóng hư ảo của Hàn Vân, nhớ đến những con ma nhí ấy và cha mẹ chúng, đầu tôi nặng như đổ chì, nhưng thân thể thì đã dần nhẹ nhàng đi.

Trong xe không có ai nói chuyện, chỉ có hệ thống điều hòa và động cơ xe phát ra những âm thanh êm nhẹ.

Lát sau, tôi đã nghe thấy Trần Dật Hàm lên tiếng.

“Thực ra, tôi mãi vẫn không hiểu tại sao Diệp Thanh lại dồn toàn bộ trọng trách lên người cậu.”

Tôi ngoảnh qua nhìn Trần Dật Hàm: “Tôi không hiểu lắm. Trước đây thì không hiểu, nhưng hiện giờ thì đã hiểu đôi chút. Năng lực của tôi đúng là rất hữu dụng.”

Tôi có thể thay đổi cả thế giới, khiến mọi thứ trở lại như ban đầu.

Thứ Diệp Thanh cần, chỉ là một cơ hội thôi.

Chỉ cần một thời cơ, giúp anh ta có cơ hội thay đổi nguyên tắc của cả thế giới. Hệ thống nguyên tắc, luân hồi, trừng phạt, ma và linh hồn mà Ông Trời đã đặt ra trước đây đều không thể tiếp tục giữ lại. Ít nhất, theo Diệp Thanh và những người như tôi thấy thì nguyên tắc ấy không công bằng, đã vậy cùng với dòng trôi của thời gian, nó còn khó tránh khỏi việc nảy sinh ác hóa. Phương pháp cứu vãn lấy độc trị độc của Ông Trời đã không thành công, trái lại còn đổ dầu vào lửa.

Nếu tác động thẳng vào hiện thực, thay đổi cả thế giới thì là không thể. Chỉ còn cách giải quyết rắc rối hiện tại từ thời điểm sớm hơn.

Nếu trong một thế giới bình thường không có quái dị, hoặc trong tình huống không có loại năng lực mà tôi sở hữu thì chuyện này đương nhiên sẽ không thể hoàn thành. Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi, điều mà con người làm vẫn sẽ là giữ vững hiện tại, tạo dựng tương lai.

Trần Dật Hàm chưa từng trải qua tình huống cả thế giới phát sinh biến đổi, khiến người ta hiểu nhầm là đã đến một tuyến thế giới khác nên đương nhiên cũng không thể hiểu được tính quan trọng của năng lực mà tôi sở hữu.

Diệp Thanh thì đã nhận thấy từ lâu và đã có toan tính từ lâu…

“… Ý của tôi là,” Trần Dật Hàm lại lên tiếng, cắt ngang dòng suy tư của tôi, “Không nhất thiết phải dồn toàn bộ lên người cậu. Anh ta quá sốt ruột, biểu hiện cứ như nếu cậu thất bại thì cả thế giới này sẽ không thể cứu vãn nổi. Anh ta muốn thay đổi cả thế giới ngay từ điểm bắt đầu, tôi hiểu, nhưng đó lại là quyết tâm theo kiểu được ăn cả ngã về không…”.

Tôi ngoảnh đầu nhìn Trần Dật Hàm, thấy anh ta đang chau mày, nhưng biểu cảm thì cực kỳ nghiêm túc và lo âu.

“Đây chỉ là cảm nhận của riêng tôi.” Trần Dật Hàm dừng xe, đợi đèn đỏ chuyển qua đèn xanh, ngoảnh đầu nhìn tôi: “Cách làm của Diệp Thanh giống như đặt tất cả giới hạn lên người cậu. Chỉ có cậu mới cứu được thế giới, chỉ có cậu mới có được cơ hội như vậy, chỉ cần cậu chết thì tất cả sẽ kết thúc hoàn toàn, không còn cơ hội gỡ gạc. Trên thực tế, muốn giảm thiểu sự ác hóa của thế giới, khống chế linh hồn, khống chế ma vương, vậy cứ để cho cấp lãnh đạo sớm đề ra một kế hoạch thống nhất, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao? Khống chế dư luận, dẫn dắt dư luận, khiến quan niệm của tất cả mọi người trở thống nhất ở mức độ tối đa. Chuyện này có thể làm được mà.”

Tôi im lặng lắng nghe, không thể nào phủ nhận nhận định của Trần Dật Hàm.

Tôi muốn nói ý tưởng của Trần Dật Hàm quá lý tưởng hóa, vì muốn mấy tỷ người thống nhất về tư tưởng, còn khó hơn lên trời.

Nhưng ngẫm kĩ lại, dựa vào suy nghĩ chỉ dựa vào mình tôi mà cứu thế giới này thì cũng rất lý tưởng hóa.

Thực tế chứng minh rằng thực lực của tôi không đủ để thay đổi lịch sử xa xưa đến thế của toàn thế giới chỉ trong một lần.

Một mặt là thế giới đang không ngừng ác hóa, một mặt là năng lực của tôi lại tăng lên chậm chạp, hai bên hình như không thể đạt đến mức cân bằng.

“… Thế nhưng, Diệp Thanh chưa từng cân nhắc đến phương án này. Anh ta luôn hành động đơn lẻ, giữ khoảng cách với đội ngũ chuyên gia và giới quái dị.” Trần Dật Hàm nhìn đèn xanh, khởi động xe trở lại: “Tôi đã điều tra rồi. Anh ta rời khỏi đội ngũ chuyên gia vì lý do cá nhân. Trước đó, anh ta không phát sinh xung đột với ai cả. Anh ta đột ngột rời khỏi, giống như đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng không nói cho bất kì ai biết.”

“Ý anh là, Diệp Thanh vẫn đang giấu giếm manh mối, chưa cho chúng ta biết?” Tôi lấy lại bình tĩnh, không suy tư nữa.

Vì tôi đã lập tức nghĩ ra đáp án.

Diệp Thanh và tôi đều đã từng trải qua biến đổi lớn của quá khứ. Người khác không biết, nhưng Diệp Thanh chắc hẳn đã rất rõ.

Chỉ là, khác với tôi, Diệp Thanh không thể nào khống chế được sự thay đổi của bản thân. Anh ta sẽ biến thành ma vương. Có thể vẫn sẽ mất kiểm soát mang tính ngắt quãng. Nhưng tóm lại, chắc là anh ta vẫn có thể cảm nhận thấy sự thay đổi này.

Cảm nhận thấy nhưng không thể nói ra, bằng không sẽ bị Ông Trời phát hiện, bị bóp méo kí ức.

Về năng lực của tôi, ít nhất phải đến hơn một năm trước, tôi mới nhận biết rõ thế giới này có hiện tượng quái dị tồn tại, còn bản thân có được siêu năng lực nào đó. Còn trước đó, thậm chí tôi đã quên mất Tiểu Bạch. Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, đối với biến đổi lớn của thế giới, có lẽ không phải tôi mới trải qua dạo gần đây, mà đã trải qua từ lâu, chỉ là giống với người khác ở chỗ là tôi không hay biết gì cả.

Tôi đã quên mất Tiểu Bạch trước tiên, có lẽ chính là vì lý do này.

Nhưng Diệp Thanh thì chắc chắn vẫn nhớ.

Đó có lẽ là nguyên nhân khiến Diệp Thanh xem trọng năng lực của tôi đến vậy.

Nhưng tư duy của Trần Dật Hàm lại rẽ theo hướng khác.

“… Trước giờ hình như chúng tôi chưa từng bàn luận về vấn đề này. Nhưng với cậu, hoặc với Tiểu Khâu thì tôi đã từng nói. Thế giới tương lai ấy rốt cuộc là như thế nào, cậu chỉ nhìn thấy một góc cạnh, Diệp Thanh có lẽ đã nhìn thấy trọn vẹn.”

Tôi rất ngạc nhiên, nhìn Trần Dật Hàm.

“Tình huống xấu nhất là rất nhiều người thuộc cấp lãnh đạo đều tán đồng rằng thế giới này do ma vương làm chúa tể.” Trần Dật Hàm điềm tĩnh nói: “Một con ma muốn đoạt được quyền lợi này thực ra rất dễ. Ngay trước khi mọi chuyện xảy ra thì hắn đã có bố trí, lúc này hắn hoàn toàn có thể đứng sau màn, đợi đồng bọn của mình tạo ra cơ hội, rồi mới thông qua con đường của chính phủ - có lẽ đã thông qua con đường chính phủ từ lâu, dẫn dắt tư tưởng của quần chúng luôn một lần. Chúng ta muốn điều tra có chuyện này hay không cũng rất khó. Nhưng Diệp Thanh ở thế giới tương lai, lại rất dễ nhìn thấy lịch sử của khoảng thời gian hiện tại đến tương lai mà chúng ta đang sống, muốn phát hiện chuyện này thì không hề khó.”

Trần Dật Hàm xoay chuyển vô lăng, lúc cho xe rẽ cua, đã nhìn tôi một cái: “Xét từ hành động của Diệp Thanh, thì trước sự kiện khu Dương Sơn, anh ta đã đến thế giới tương lai, phát hiện ra sự thật. Anh ta đã rời đội ngũ chuyên gia, tự thành lập phòng nghiên cứu, bắt đầu hành động của mình.” Anh ta ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Lâm Kỳ, tôi cần làm xác định rõ với Diệp Thanh điểm này. Tình hình rốt cuộc đã tệ đến mức nào, trong tầng lớp lãnh đạo của nước ta và những nước khác rốt cuộc có bao nhiêu người có vấn đề, tôi buộc phải biết.”

Đây mới là nguyên nhân khiến Trần Dật Hàm nói với tôi nhiều như thế.

Anh ta muốn hỏi rõ điểm này.

Sự chú ý của tôi đã bị thu hút bởi giả thuyết rằng trước đây Diệp Thanh đã đến thế giới tương lai của Trần Dật Hàm, nó khiến tôi không khỏi chìm vào suy tư.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom