• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (4 Viewers)

  • Chương 2042

TBa người chúng tôi nhanh chóng nói qua chuyện khác.

Uống hết bia trong nhà Gã Béo, chúng tôi lại gọi ship, sau đó ba người chúng tôi say đến mức không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.

Lúc tôi bị chuông di động đánh thức, đầu đau như búa bổ.

Nhìn quanh, Tí Còi với Gã Béo đang nằm trên sàn nhà, xung quanh đầy lon bia và rác.

Tôi mò cả buổi trời mới tìm được áo khoác, lấy di động ra.

Tôi xoa xoa đầu, nghe máy: “Alo. Khụ khụ, khụ.”

“Anh2hai?”

“Ừ. Em gọi có chuyện gì không? Ực…”

“Hôm qua anh đi đâu vậy? Gọi điện mãi mà không nghe máy…”

“À, anh đi uống rượu với A Thụy. Không sao đâu, đừng lo.”

“Anh không sao thì tốt rồi. Anh mới tỉnh hả?”

“Ừ.”

“Hôm nay các anh có đi làm không?”

“Hả?” Bộ não chậm chạp của tôi bây giờ mới nhớ đến chuyện đi làm.

Tôi liền xem di động, hôm nay thứ ba, bây giờ đã 11 giờ rồi.

Trên di động còn có đến mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Trần Hiểu Khâu8và Quách Ngọc Khiết. Trong nhóm chat cũng có không ít tin nhắn.

Tôi vội vàng ngắt máy, đánh thức Gã Béo và Tí Còi dậy.

Hai người họ vẫn còn đang mơ ngủ.

“Dậy đi làm, đi làm kìa…” Tôi lay hai người họ.

“Xin phép rồi… hôm qua xin phép rồi.” Tí Còi làu bàu nói.

“Dù sao cũng chẳng có việc làm. Hợp đồng kí xong hết rồi, tiếp đến chỉ còn giải tỏa, là đội công trình làm… với chuyển hộ khẩu… Cũng đâu có gì đâu.” Gã Béo cũng ợm ờ2theo, trở người qua, ngủ tiếp.

Một người xin nghỉ thì còn dễ nói, chứ ba chúng tôi đều xin nghỉ, vậy rất khó giải thích.

Nhưng thời điểm này cũng rất tế nhị. Lúc này mà đi làm, thì cũng chỉ còn hai ba tiếng nữa là tan làm rồi.

Tôi gọi cho Quách Ngọc Khiết trước và đã nhận được tin tốt.

“… Hôm nay Sếp Già cũng không đến, lên thành phố đi họp rồi. Những tổ khác cũng có rất nhiều người về sớm. Mà anh không biết đâu, bầu không2khí ở đây lạ lắm. Nhà vệ sinh ấy vẫn đang để trống. Văn phòng của nhóm Tưởng Hựu cũng rất lạ…” Quách Ngọc Khiết nói.

“Vậy thì bọn anh sẽ không đến nữa” Tôi lập tức nói.

“Được rồi. Biết rồi.” Quách Ngọc Khiết bực dọc đáp, rồi hỏi: “Hôm qua anh và Diệp Thanh nói gì vậy?”

“À, nói không ít. Sau này bọn em phải đề phòng anh ta một chút. Không biết anh ta sẽ làm gì đâu.” Tôi bất giác thở dài.

Quách Ngọc Khiết chỉ ừ, chứ không gặng6hỏi.

Tôi ngắt máy, sờ sờ bụng, hỏi hai người kia muốn ăn gì. Họ vẫn đang như hai cái xác. Tôi đi rửa mặt, báo họ một tiếng, rồi lấy chìa khóa của Gã Béo đi ra ngoài.

Xuống lầu, tôi vừa ngáp ra sương trắng, vừa gọi điện cho Trần Dật Hàm.

“Cục trưởng Trần.” Tôi chào một tiếng.

“Chào cậu. Cậu hỏi ra gì không?”

Tôi nghe tiếng động đang di chuyển của Trần Dật Hàm.

“Không. Anh ta… có kế hoạch khác.” Tôi nói nhưng không thấy chắc lắm.

Có thể khẳng định rằng Diệp Thanh có hiểu biết về thế giới tương lai, nhưng những gì anh ta biết, rất có thể là bắt nguồn từ người đã sống ở đó lâu năm là Thang Ngữ.

Diệp Thanh rất tự tin, cho rằng phán đoán của anh ta là chính xác, cũng không phải hoàn toàn là nghe Thang Ngữ nói gì tin vậy, nhưng anh ta cũng đã nói, bản thân tiếp thu kiến nghị của Thang Ngữ nên mới có kế hoạch lớn ấy.

Tôi luôn cảm thấy hơi nghi ngờ Thang Ngữ.

Một đứa bé không nơi nương tựa, sống sót ở thế giới ấy, sau khi lớn lên sẽ thành con người như thế nào thì thực sự khiến người ta khó bề suy đoán.

Anh ta không thể là người yếu đuối vô dụng, hoàn toàn dựa vào vận may mà sống sót.

Nhưng suy nghĩ của anh ta, cũng sẽ không tương đồng với người trong thế giới hiện thực.

Điểm căn bản nhất là trong thế giới tương lai ấy, khái niệm về chính phủ chắc chắn rất mờ nhạt. Ma vương, thiên sư làm trùm một cõi, chính phủ các nước trái lại chỉ sắm vai trò thứ yếu. Hoàn toàn khác với thế giới hiện thực.

Thỉnh thoảng còn xuất hiện quái vật…

Tôi chưa hiểu một cách toàn diện về thế giới ấy, xét từ những thông tin lụn vụn mà tôi thu nhận được thì nơi ấy cực kỳ hỗn loạn, chết chóc diễn ra như cơm bữa. Không có bất kì tổ chức nào có được sức mạnh thống trị tuyệt đối.

Người lớn lên trong môi trường như vậy sẽ nhìn nhận thế nào về chính phủ, cũng không khó đoán.

Tôi chỉ đưa cho Trần Dật Hàm một câu trả lời mập mờ.

Có lẽ Trần Dật Hàm cũng không hi vọng quá nhiều vào chuyện này nên chỉ ừ một tiếng đơn giản, chứ không hỏi gì thêm.

Có lẽ tự anh ta đã tiến hành điều tra và phân tích từ lâu, có hiểu biết về tình hình thuộc phương diện này.

“Tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi anh. Trạm biến áp… chuyện ấy thế nào rồi?” Tôi thăm dò.

Trần Dật Hàm trả lời ngay: “À, đã khám nghiệm thi thể xong. Xác nhận được thân phận. Tiếp đến, sẽ đi theo trình tự bình thường. Chắc là trở thành án treo.”

Lòng tôi trầm xuống, rồi lại tự cười nhạo mình.

Kết quả này, không phải đã đoán ra từ trước rồi sao?

Cả bản thân mình mà người của Thanh Diệp còn hi sinh thì những người không can hệ gì đến họ như nhóm Kỳ Bạch cớ gì phải nặng lòng chứ?

“Vậy anh cẩn thận nhé. Tiếp đến Diệp Thanh sẽ làm gì, tôi cũng không biết. Có lẽ sẽ nhắm vào chúng tôi và đối phó với cả anh nữa.” Tôi nhắc nhở Trần Dật Hàm.

“Nếu anh ta chỉ muốn giết chúng ta, vậy bất kì ai trong chúng ta đều không thể thoát được.” Trần Dật Hàm bình tĩnh nói: “Đây không phải là điều mà cậu lo lắng về ma vương nhất sao?”

Tôi sững người, nhận thấy câu nói của Trần Dật Hàm thật sắc bén.

Trước giờ, tôi sợ ma, đề phòng ma, ghét ma, cũng là vì khi chúng muốn giết người thì người sống sẽ khó lòng chống đỡ nổi.

Dẫu là người có năng lực, cũng có thể trúng đòn.

Mà người của Thanh Diệp đều đã chết hai lần rồi. Lần chết sau, có lẽ họ đã buông tay, dù nhìn ra sơ hở, họ vẫn nhảy vào tròng. Nhưng lần chết đầu tiên không phải họ tình nguyện chết, mà là không kịp trở tay, bị ma và linh hồn sát hại thật.

Người sống đối diện với chúng, cũng như cừu non chờ xẻ thịt.

Nếu chúng chỉ là biểu hiện của ý thức nhân loại, chỉ là sự tồn tại sinh ra từ chấp niệm của con người sau khi chết, vậy còn dễ xử.

Ma chết oan báo thù xong sẽ đi vào luân hồi ngay.

Linh hồn ra đời từ hư không cũng sẽ có một ngày phải biến mất.

Nhưng hiện giờ chúng lại có ý thức về “cái tôi”, chúng muốn tồn tại mãi mãi, muốn thực sự khống chế người sống. Chuyện này liền trở thành chuyện một khi xảy ra sẽ không thể cứu vãn.

“Cậu cũng phải thật cẩn thẩn. Họ đối phó với chúng tôi, cũng chỉ để công kích cậu. Chỉ cần cậu ổn thì chúng tôi dù chết cũng chỉ là chết tạm thời.” Trần Dật Hàm nói.

Tôi nghe lòng mình rung động, định đáp lại nhưng lại không thốt nên lời.

“Ở đây vẫn còn một cuộc họp. Ngắt máy trước nhé.” Trần Dật Hàm nói xong liền ngắt máy.

Tôi nhìn màn hình di động, chỉ biết cười gượng.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da xinh xắn.

Ngẩng lên thấy Meditation trong hình ảnh đầy khoa trương.

Người đi đường không ai liếc mắt về phía này, xem ra chỉ mình tôi nhìn thấy nó.

Nó đanh mặt lại, nghiêm túc, ánh mắt vẫn đang nhìn tôi đăm đăm.

“Sao rồi? Cô giải quyết xong những vấn đề ấy rồi à?” Tôi liếc nhìn di động, ra hiệu cho Meditation đi theo mình.

Meditation không đáp, chỉ nghe lời đi theo tôi đến một hành lang uốn khúc trong khu chung cư.

Dây thường xuân trên hành lang héo khô, trời rét nên không có ai ngồi đây hóng gió.

Tôi phủi sơ sơ lá khô và bụi trên ghế gỗ, rồi ngồi xuống.

Meditation không ngồi, vẫn đứng trước mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn nó, đột nhiên thấy nó chảy nước mắt. Biểu cảm của nó không đau buồn, mà chỉ là chảy nước mắt thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom