• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (5 Viewers)

  • Chương 2043

Biểu hiện này của Meditation khiến tôi sợ hãi.

Tôi lập tức nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Sau Christina và Hàn Vân, Meditation cũng muốn hi sinh tồn tại của mình vì lý2tưởng.

Tôi đứng dậy nhìn Meditation, nhưng lại không biết nên nói gì.

Sau ý nghĩ ấy, thậm chí tôi vẫn không rõ Meditation có lý tưởng gì mà cần phải hi sinh bản8thân để đạt được.

Nó trông đâu có giống người đa sầu đa cảm, mà giống một người đầy hiểu biết đã sống rất lâu, nhìn thấu sự đời, có thể đưa ra2đánh giá chuyện trọng đại trong mắt người khác như nước chảy mây trôi. Nó đại diện cho nhận thức của loài người về cái chết, đề tài nặng nề này khi2đưa đến nó, đã thành chuyện bình thường nhẹ nhàng khi nhắc đến. Trên nền tảng này, còn có chuyện gì có thể khiến nó phải xúc động?

Hình như nó không thích6ngoại hình của mình trong hiện tại, nhưng cũng chỉ là không thích thôi. Nó đã rất lý trí khi dùng ngoại hình này để giữ lại đường lui.

Tôi không tưởng tượng nổi có chuyện gì lại khiến Meditation đau buồn và tuyệt vọng đến vậy.

Meditation đã ngừng rơi nước mắt, nước mắt vừa tiếp đất thì biến mất ngay, vết nước mắt trên mặt cũng đã mất dạng, tựa như chưa từng xảy ra cảnh tượng vừa rồi.

Tôi càng thấy khó hiểu, gọi tên nó thì thấy nó từ từ ngẩng đầu lên.

“Có lẽ ta không cần mi giúp nữa đâu.” Meditation nói.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi vẫn ngơ ngác.

“Ta đã nhìn thấy tương lai. Ta không cần mi giúp nữa.” Meditation nhấn mạnh lần nữa.

Tôi cảm thấy bực bội.

Tương lai, tương lai, tương lai… đương nhiên tôi biết tương lai là như thế nào. Liên tục có người cảnh báo với tôi về tương lai ấy, cái tương lai khiến người ta tuyệt vọng.

Bộ dạng và giọng điệu của Diệp Thanh tựa như đang hiện ra trước mắt tôi, thay thế hình ảnh của Meditation.

Điều này khiến tôi càng thêm bực.

“Rốt cuộc là sao hả?” Tôi hỏi lại.

Meditation đưa tay về phía tôi.

Tuy không hiểu gì, nhưng tôi vẫn đưa tay tới nắm lấy tay Meditation.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như mình đang nắm một cục nước đá.

Da trên tay tựa như bị đóng băng trong nước đá, khẽ nhúc nhích liền cảm thấy đau đớn tột độ do da thịt bị tách ra.

Tôi không cảm thấy Meditation đang tấn công mình, trong lòng vẫn là cảm giác không hiểu gì.

“Meditation…” Tôi quát lên, chưa kịp nói gì thêm, nó đã buông tay ra.

“Đây chính là cái chết. Vừa rồi, có một người đã chết.” Meditation nói không đầu không đuôi.

“Rốt cuộc…” Tôi lại lên tiếng.

Meditation lại đưa tay đến, chạm vào lòng bàn tay vẫn đang đưa tới của tôi một cái.

Lần này tôi không cảm thấy lạnh, mà cảm thấy đau nhói. Đau đớn này không giống khi nãy, mà giống như có gì đó cắt vào tay mình.

Chớp mắt, cảm giác ấy lại biến thành thiêu đốt.

Meditation lập tức rụt tay lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi lại cảm nhận thấy một cảm giác mông lung trống rỗng. Tựa như tôi đã về đến dị không gian của hồn ma, ngoài một màu sắc duy nhất ra thì không còn gì cả, ở lâu trong ấy, sẽ nảy sinh ngờ vực với cả sự tồn tại của chính mình.

Meditation rũ tay xuống, nhìn tôi, chân thành nói: “Đừng quên cảm giác của cái chết nhé.”

Tôi hoang mang nhìn Meditation, chợt thấy bóng hình của nó lập tức biến mất.

Tôi đưa tay mình lên, nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Đường vân trong lòng bàn tay nảy sinh biến hóa. Vân tay vốn rối rắm đã trở nên ngay ngắn, nhìn hồi lâu, tôi liên kết những đường vân tay sâu mới xuất hiện ấy ở trong đầu.

Tôi cảm thấy hoa văn này rất quen mắt, chỉ suy nghĩ một thoáng, đã nhớ ra đây là phù hiệu của Meditation.

Trong tiếng Kazana, biểu tượng của Meditation chính là hoa văn vốn được ghép từ mấy hình vẽ đó.

Tôi thử sờ vào những đường vân ấy, không cảm thấy đau đớn, cũng không có cảm giác gì khác.

Nhìn lại thân thể và linh hồn mình, trên những sợi dây xích ấy đã có thêm một sợi dây thừng kì lạ, sợi dây vươn dài vào hư không xa xôi.

Chắc Meditation đã thiết lập mối liên hệ nào đó với tôi, có điều tôi không hiểu mối liên hệ này có ý nghĩa gì.

Nó muốn truyền đạt điều gì đó với tôi?

Tôi lại nhớ đến Diệp Thanh, vô thức cảm thấy chán ghét.

Cảm giác bị tính kế không bao giờ khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Không có ai thích mình bị người khác tính kế, buộc phải đi trên con đường không thể không đi cả.

Hình như Meditation đã làm chuyện tương tự như Diệp Thanh.

Tôi chà sát đường vân trong lòng bàn tay mình, cũng đã chạm vào sợi dây thừng mới xuất hiện trên linh hồn.

Xóa bỏ chúng, chỉ cần tôi muốn là được, nhưng nhớ đến khuôn mặt khóc của Meditation, tôi lại trở nên do dự.

Tôi gượng cười, hạ tay xuống.

Cứ để đó xem sao đã.

Đã có một Diệp Thanh, giờ thêm người nữa, gánh vác thêm thứ nữa, cũng không nhằm nhò gì.

Tôi chậm rãi ra khỏi hành lang uốn khúc trong khu chung cư, ra khỏi khu chung cư thì cứ đi thẳng tới.

Tôi cũng đã đến nhà của Gã Béo mấy lần, biết được gần đây có không ít tiệm cơm nhỏ, siêu thị mini. Hiện tại đúng ngay giờ cơm trưa, nhưng đang ngày đi làm nên rất ít người đến khu dân cư ăn cơm, ở đây lại không có tòa nhà văn phòng. Nhưng đối với các dì các mẹ ở quanh đây, thi thoảng muốn ăn cơm trưa ở ngoài thì chỉ đến những tiệm cơm nhỏ như vậy.

Quan sát mấy tiệm, cuối cùng tôi đã tìm được một tiệm cơm vắng người.

Nhìn biển hiệu và thực đơn trên quầy là biết tiệm này chủ yếu bán thức ăn nhẹ, giờ trưa cũng chỉ có bánh ngọt. Tôi mua đại vài món thức ăn nhẹ, yêu cầu gói mang về.

Một số thức ăn nhẹ tự lấy qua cửa sổ, một số thì cần đợi nhân viên phục vụ mang đến.

Tôi kiếm ghế trống ngồi xuống, nhìn dãy cửa sổ kia.

Sau cửa sổ bằng kính bán trong suốt không ngừng có người đi tới đi lui, nhưng dáng vẻ không vội vã. Lồng hấp bốc khói, nồi luộc mì cũng đang bốc khói, còn có những mâm inox lớn dùng để làm bánh bao chiên, há cáo chiên, phát ra những âm thanh lách tách. Giữa nhà bếp có hai đầu bếp đang liên tục gói bánh bao trắng, bánh bao chiên, động tác thành thạo nhưng chưa nhanh lắm.

Họ đang thong thả làm công việc của mình.

Khách trong tiệm không đông, hiện giờ chỉ mỗi tôi đang đợi.

Trong tiệm không yên tĩnh lắm, ngoài tiếng nhai thức ăn của khách, âm thanh phát ra từ nhà bếp, còn có âm thanh của tivi đang được treo trên trụ nằm chính giữa quán.

Thời sự buổi trưa đang phát tin thị trường cổ phiếu, không mấy chốc đã chuyển qua tin tức xã hội.

“… Tòa nhà văn phòng phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Nhưng theo những người còn sống sót nói thì thực ra tòa nhà đã bị ma phá. Hiện tại bác sĩ đang bắt đầu triển khai công tác cứu chữa cho những người sống sót. Nghi ngờ vài người sống sót đã hít phải khí độc…”

Tôi nhìn tivi, lập tức linh cảm thấy chuyện không lành.

Trong bối cảnh phòng làm việc trong tòa nhà, có thể nhìn thấy một xác chết nằm trên sàn.

Ống kính chỉ lướt qua, rồi lập tức trở ra ngoài đường.

Người đàn ông bị cảnh sát, bác sĩ vây quanh kia mặt mày tái mét, sau khi nhìn sang ống kính liền kinh hãi la lên: “Ma ám! Trong lầu có ma!”

Tôi lại cảm thấy kinh ngạc.

Hình ảnh khi nãy có lẽ là sai sót của đài truyền hình, đã phát lên hình ảnh thuộc cấp độ bị hạn chế.

Trong ống kính hiện tại, tôi đã nhìn thấy người quen.

Người đàn ông đang gào có ma kia, chính là người đàn ông ở trong tòa nhà văn phòng có ma chuyển phát nhanh, là người có địch ý, bực bội với sự xuất hiện của tôi, vì nghĩ tôi đã phá vỡ cuộc sống yên bình của anh ta.

Sau lưng anh ta, tôi đã nhìn thấy Tiểu Điềm và Lưu Anh Kiệt.

Họ đã sống sót rời khỏi tòa nhà văn phòng.

Tôi không cảm thấy vui mừng bao nhiêu, sau một thoáng kinh ngạc ban đầu thì đã bình tĩnh trở lại.

“Gói xong rồi ạ.” Nhân viên phục vụ đặt thức ăn nhẹ đã đóng gói xong xuống trước mặt tôi.

Tôi cảm ơn anh ta, rồi xách túi ni lông rời khỏi tiệm cơm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom