• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (4 Viewers)

  • Chương 2046

Tôi nhìn thấy một thai phụ, còn rất trẻ, tầm trên hai mươi, đang ngồi trên sofa, tựa người lên thành ghế, đầu nghiêng qua, lộ vẻ ưu sầu trước điện thoại di2động.

Bộ sofa đối diện với tivi, dùng màn chiếu để chiếu, đang phát tiết mục văn nghệ. Người dẫn chương trình điềm đạm trầm tĩnh, đang ngâm thơ bằng chất giọng tuyệt hay.8Nhạc đệm cũng vui tai, khiến lòng người nghe thấy nhẹ nhàng.

Nhưng nét ưu sầu trên mặt thai phụ vẫn không dịu đi.

Trên màn hình di động của cô ta đang hiển thị2nhật kí cuộc gọi. Nhìn thời gian thì cô ta vừa kết thúc một cuộc gọi cách đây không lâu.

Mân mê di động một lát, thai phụ mới rướn thẳng người cầm điều2khiển lên, chuyển kênh.

Tiết mục ngâm thơ hình như là nội dung theo yêu cầu (VOD), sau khi cô ta chuyển kênh, trên màn hình liền hiển thị dãy số các kênh.

Đổi một6vòng mấy kênh truyền hình, thai phụ lại chuyển đến giao diện menu, chọn mục xem lại.

Cô ta tìm được kênh thời sự, tìm đến thời sự buổi trưa.

Thoáng chốc, đoạn mở đầu quen thuộc của bản tin thời sự đã vang lên.

Thai phụ sốt ruột nhấn nút tua nhanh, chốc chốc lại nhấn nút trình chiếu, xem được vài giây thì lại tua nhanh.

Cảnh tượng trong tòa nhà văn phòng lướt qua, thai phụ lập tức nhấn nút trình chiếu. Chương trình thời sự đã chuyển đến bản tin tiếp theo, phát cảnh tượng những người may mắn sống sót được dìu ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Thai phụ để điều khiển xuống, nhìn chăm chăm màn hình, nhổm người tới, lộ rõ vẻ căng thẳng.

Bản tin ngắn ấy đã nhanh chóng kết thúc.

Cô ta lập tức nhấc tay lên, tìm được tên trong nhật kí cuộc gọi, gọi đi.

Bên kia đã tắt nguồn.

Thai phụ thất vọng buông tay xuống, di động rơi lên đùi.

Tôi đã nhìn thấy tên của người mà cô ta vừa liên lạc.

Khương Tâm Điềm.

Điềm…

Tiểu Điềm?

Tôi lập tức nghĩ đến khả năng này, rồi nhìn sang thai phụ kia.

Cô ta là người đồng nghiệp mà Tiểu Điềm từng nhắc tới.

Thai phụ ngồi sững người một lát, rồi lại gọi điện.

Tên người liên lạc lần này rất dễ nhận biết.

“Ông xã. Vâng, em đang ở nhà. Ăn rồi. Mẹ vừa về.” Thai phụ vừa nói chuyện vừa chầm chậm đứng lên, đi loanh quanh trong phòng khách. Cô ta nhanh chóng nói đến bản tin đó: “… Cô điện thoại tới báo. Cô tình cờ xem được bản tin… vâng, em biết rồi.”

Người chồng ở đầu dây bên kia tức giận, tôi có cảm giác như có thể nghe thấy tiếng của anh ta thông qua tai của thai phụ.

“Em mặc kệ cô ấy đi. Cô của em vốn là vậy mà. Rảnh rỗi gọi điện khắp nơi, có chuyện gì cũng rêu rao mọi chốn. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu công ty của em thật sự có chuyện thì chắc chắn sẽ liên lạc với em.”

“Vâng. Em biết rồi.” Thai phụ nói chuyện với chồng thêm vài câu thì ngắt máy.

Nhưng cô ta vẫn không yên lòng, thấy chương trình thời sự buổi trưa đã kết thúc thì chợt cảm thấy tức ngực.

Cô ta chạy vào nhà vệ sinh, ngay sau đó có tiếng nôn khan từ trong nhà vệ sinh vang ra.

Ở trong ảo cảnh, tôi không có thân thể, giống như một người xem thật sự, chỉ có thể nhìn thấy thứ mà Meditation muốn cho tôi xem.

Tôi nhìn thấy thai phụ ấy đang quỳ trên đất, ôm lấy bồn cầu không ngừng nôn khan.

Tay cô ta run rẩy, tựa như đang rất khó chịu trong người, lại giống như vì sợ hãi mà phát run.

Tôi nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của cô ta.

Đột nhiên, suy nghĩ của cô ta đi vào đầu tôi.

Tôi nhìn thấy Tiểu Điềm.

Trước đây dựa vào cách gọi của Lưu Anh Kiệt, tôi cứ ngỡ tên “Điềm” của người phụ nữ ấy nghĩa là ngọt. Giờ mới biết nó có nghĩa là “điềm tĩnh”.

Còn có hình bóng của những người khác lướt nhanh qua đầu của thai phụ. Diện mạo của Lưu Anh Kiệt cũng đã hiện lên.

Những hình ảnh đã dừng lại ở đây.

Hình như cô ta đã coi đây là một sự cố bình thường, chứ không liên tưởng đến phương diện có ma.

Chỉ là nghĩ đến đồng nghiệp của mình đột ngột gặp nạn, nên cô ta thấy khó chịu trong lòng mà thôi.

Nỗi sợ hãi ấy tựa như chỉ là tưởng tượng của tôi. Dù cô ta có sợ hãi, nhưng cũng chỉ là sợ hãi đối với chết chóc, sợ vì mình vừa thoát chết, chứ không phải sợ chuyện quái dị.

Tôi đã nghe thấy di động đổ chuông.

Thai phụ đờ đẫn đứng dậy, tẩy rửa xong thì tiếng chuông đã ngưng.

Cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình là một cái tên lạ.

Nhưng trong nhật kí cuộc gọi của thai phụ thì có số này, chắc là người cô ta quen.

Nhìn thấy cái tên ấy, cô ta tỏ vẻ mừng rỡ và sốt ruột.

“Tiểu Tôn! Cô không sao chứ? May quá! Tôi vừa thấy Tiểu Điềm trên thời sự…” Thai phụ đầy kích động, nói rất nhanh, gần như đang trút hết cảm xúc ở trong lòng ra.

Tôi đột nhiên cảm nhận thấy hơi thở của chết chóc ấy.

“… Tiểu Tôn?” Thai phụ đang nói thì cũng nhận ra đầu dây bên kia không đáp lại tiếng nào cả, nên hơi ngạc nhiên.

“Chị Giai à, chị đang nói gì thế?” Đầu giây bên kia vang lại giọng nói mang vẻ thắc mắc của phụ nữ: “Chị Giai, chị có liên lạc với Tiểu Điềm không? Không biết cô ấy đi đâu rồi, gọi mãi mà không nghe máy. Sếp sắp nổi giận rồi đấy.”

Thai phụ cầm di động, sững người ngay tại chỗ.

“Chị có gọi điện cho cô ấy chưa? Nếu chị liên lạc được thì bảo cô ấy về ngay nhé.” Giọng phụ nữ trong trẻo ở đầu dây bên kia dần trở nên gấp rút: “Thôi nhé, em ngắt máy đây. Chị liên lạc được nhớ bảo cô ấy về ngay nhé. Sếp nổi giận thật rồi đó.”

Tút!

Cuộc gọi bị ngắt ngay tức thì.

Thai phụ cầm di động, ngẩng đầu lên nhìn tivi, chìm vào hoang mang.

Lần này, trong lòng cô ta thực sự nảy sinh sợ hãi.

Cô ta gọi lại cho Tiểu Điềm.

Đã khóa máy, không thể liên lạc, điện thoại truyền lại tiếng máy bận.

Di động của cô ta chợt đổ chuông, khiến cô ta giật bắn người.

Lần này tên được hiển thị là “Sếp”.

Chắc là người phụ trách trung tâm giáo dục mầm non ấy.

Thai phụ chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nghe máy.

Nội dung nói chuyện rất bình thường, có điều giọng phụ nữ trung niên ấy vừa có uy vừa cực kỳ nghiêm nghị, có thể nhận ra đang nén cơn giận.

Sau khi ngắt máy, thai phụ sững sờ nhìn màn chiếu, tìm và mở lại bản tin ấy lần nữa.

Cô ta còn lên mạng tìm kiếm bản tin.

Tôi nhìn thấy nội dung trên di động, tai thì nghe thấy tiếng đọc bản tin.

Thai phụ cũng nhận được những thông tin này giống như tôi.

Cô ta càng lúc càng sợ.

Nội dung bình luận bên dưới bản tin càng khiến người ta hoang mang bấn loạn.

Có người nhẹ nhàng mà bịa ra một câu chuyện ma, rồi lại bị người khác dễ dàng vạch mặt.

Những người ngoài cuộc ấy tựa như đang đọc truyện xem phim, không hề có tâm trạng căng thẳng của người trong cuộc.

Di động lại đổ chuông.

Lần này vẫn là một cái tên lạ.

Thai phụ vứt di động lên ghế sofa bên cạnh, không dám nghe máy.

Cái tên ấy cũng là của đồng nghiệp cô ta ở trong trung tâm giáo dục mầm non ấy.

Đíng đoong đíng đoong…

Tiếng chuông cửa vang vọng trong nhà, đan xen với tiếng chuông di động, cộng với tiếng phim truyền hình phát lại đang bắt đầu trình chiếu trên tivi, tạo thành một mớ âm thanh ồn ào phiền toái.

Thai phụ sợ đến giật bắn người, bụng nhói đau từng cơn.

Cô ta ôm bụng, vội vàng đi về phía cửa.

Có thể nhìn thấy bóng người đang đứng trước cửa từ trong máy bộ đàm, vẻ mặt người ấy tái mét, chính là Tiểu Điềm.

Bộ dạng Tiểu Điềm như sắp khóc tới nơi, cuống quýt nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa vẫn đang kêu. Độ phân giải trên màn hình máy độ đàm không cao, khiến khuôn mặt của Tiểu Điềm trông có chút biến dạng.

Thai phụ dù run rẩy, nhưng vẫn nhấn nút bộ đàm.

Tiếng thở của hai bên đều rất rõ.

“Giai Giai…” Tiểu Điềm vừa lên tiếng đã bật khóc: “Giai Giai… hu… hu hu, làm ơn, mở cửa đi… xin cậu mở cửa giùm đi… cậu, cậu có ở nhà chứ? Cậu nghe lời tớ, đừng nghe máy. Đừng nhận cuộc gọi của họ…”

Tay thay phụ chợt run bắn, ấn phải nút mở cửa.

Tách, ổ khóa cửa chống trộm đã được mở ra.

Trong màn hình máy bộ đàm, chợt thấy Tiểu Điềm thoáng sững sờ, rồi mới chậm chạp kéo mở cửa chống trộm.

Thai phụ dựa người lên cửa, không mấy chốc, cô ta đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa.

Cô ta nhìn ra ngoài qua mắt mèo, trông thấy Tiểu Điềm, tiếng gõ cửa cũng lập tức vang lên.

Sau mấy giây, thai phụ vừa run rẩy vừa mở khóa, kéo cửa ra.

Tiểu Điềm nhìn thấy cô ta, lập tức bật khóc.

Sau lưng Tiểu Điểm, cửa thang máy đang đóng, hộp số đang nhảy.

Đinh!

Cửa thang máy thình lình mở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom