• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (3 Viewers)

  • Chương 2045

Thanh niên đưa tay đến trước gương, hình như muốn sờ thử cái bóng trên kính xem có thật hay không.

Tay gã vừa chạm vào mặt kính lạnh buốt đã rớt xuống đất.

Người trong tiệm cắt tóc ùa ra, hoang mang không biết làm sao.

Xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới, cảnh sát cũng tức tốc có mặt.

Tôi lại nhìn thấy Trương Dục.

Ông ta đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm di động, dáng vẻ hoang mang.

Ông ta lướt tìm nhật kí cuộc gọi, gọi đi. Tôi có thể cảm nhận thấy tâm trạng2đầy thắc mắc của ông ta.

Chuông đổ không bao lâu, ông ta đã ngắt máy, sau đó lại nhấn số.

Tên hiển thị trên giao diện cuộc gọi là “Trương Hựu Thành”, vừa được nghe máy, Trương Dục liền la lên: “Này, con trai à, cha có chuyện muốn hỏi con nè.”

“Vâng? Có chuyện gì vậy ạ? Cha lại không biết dùng cái gì trong di động à?” Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lời.

“Không. Là… con trước đây từng nhắc cha là nghe điện thoại phải cẩn thận đúng không…” Trương Dục ấp8a ấp úng, nhưng vừa nói được hai câu thì người ở đầu dây bên kia đã bắt đầu cuống lên.

Chuyện Meditation trước đây gây ra vẫn chưa biến mất, nó vẫn xảy ra.

Nó thông qua những con đường mà mình kiểm soát, làm một thần chết thực sự.

Có lẽ hiện giờ nó cũng đang làm như vậy.

Tôi nghĩ đến gã thanh niên phát sinh biến đổi.

“… Không phải, không bảo cha giao dịch gì cả. Ông ta bảo ông ta là Đại Trương. Trước đây con từng xem ảnh rồi đó. Bạn học2của cha…”

“Cha à, kiểu đó là lừa đảo qua điện thoại đấy. Cha đừng tin.” Trương Hựu Thành lập tức nói, rồi dặn dò thêm mấy câu nữa.

Trương Dục nghe thấy lời này liền dần bình tĩnh trở lại: “Ờ, lừa đảo, cha biết rồi cha biết rồi. Cứ tưởng là Đại Trương thật chứ… Không sao không sao. Con ăn chưa đó?”

Cha con họ trò chuyện đôi câu nữa rồi ngắt máy.

Trương Dục đã thấy nhẹ lòng, chạy xuống bếp nấu ăn.

Cảnh ảo trước mắt tôi lại thay đổi.

Tay thanh niên kia đã2nằm trong nhà xác, được bọc trong túi đựng xác.

Đúng ra tôi không thể nhìn thấy gì cả, nhưng đột nhiên ánh mắt xuyên qua túi đựng xác, nhìn thấy cái xác nằm bên trong. Gã thanh niên đã khôi phục lại diện mạo ban đầu.

Lúc này có hai người đàn ông đi vào, cầm theo văn bản, vẻ mặt như đang gặp ma. Họ cuống quýt mở túi đựng xác ra, rồi đồng loạt sững sờ.

“Không đúng. Sao…” Một trong hai người lên tiếng, nói xong thì lập tức lật văn bản.

Hai người6lui cui tất bật, mồ hôi ướt trán.

Kiểm tra xác chết, lấy mẫu ADN, ghi chép thông tin…

“Vừa rồi rõ ràng là…” Hai người so sánh những tấm ảnh khác nhau, rồi nhìn cái xác, ai nấy đều rùng mình một cái, trố mắt nhìn nhau, trong ánh mắt là vẻ kinh ngạc không dám tin và cũng kèm theo kinh hãi.

Một người ghi chép nhầm thì còn chấp nhận được. Hai người ghi chép nhầm vẫn có khả năng.

Nhưng tất cả tư liệu như ảnh do máy chụp, mẫu ADN, vân tay được in ra đều có vấn đề thì chỉ có ma ám thôi.

Hai người rất bất an, gồng mình mang theo báo cáo rời đi, quên cả việc kéo túi đựng xác lại.

Tôi nhìn diện mạo của gã thanh niên, tầm mắt chợt mờ dần.

“… Anh Kỳ? Anh Kỳ?”

Tôi định thần lại, nhìn sang Tí Còi đang ngồi bên cạnh mình.

Gã Béo thì ngồi phía đối diện, đang quan sát sắc mặt của tôi.

Tôi nhìn vào lòng bàn tay mình, không giấu giếm họ chuyện này.

“Có sao?” Tí Còi kéo tay tôi qua, quan sát hồi lâu.

Gã Béo cũng thò đầu tới nhòm.

Hai người hình như không nhìn thấy thứ Meditation để lại trên tay tôi.

“Tôi không nhìn ra.”

“Tôi cũng vậy.”

“Chuyện mà anh kể, không phải gã lừa đảo đã biến thành cái người ở trong ấn tượng của người bị hại sao? Tình cờ người ấy đã chết rồi, nên gã mới chết?” Gã Béo nhanh chóng đổi đề tài: “Là Meditation làm? Điện thoại, lừa đảo, chết chóc… đây chính là thủ đoạn mà nó hay dùng?”

Tôi gật đầu.

Đây chắc chắn là do Meditation làm, có điều tôi không hiểu, tại sao nó lại cho tôi thấy những chuyện này. Hơn nữa, mô thức hành động này cũng khác rất nhiều với mô thức hành động của nó trong quá khứ.

“Cũng không giống hoàn toàn.” Tôi lập tức đính chính nhận định của Gã Béo: “Trước đây cũng có thể xem là lừa đảo, nhưng không phải vậy… trước đây nó là bên A, kí kết hiệp ước với người ta. Ác quỷ, ma quỷ đều như vậy cả mà? Bây giờ đã biến thành…”

Nói đến đây tôi chợt khựng lại, nhìn lòng bàn tay mình.

Hiện giờ, nó đã biến thành cái chết.

Cái chết thuần túy và triệt để, không còn liên quan đến thứ gì khác, cũng không cần thông qua “môi giới” và “trình tự”, chỉ cần nó muốn, nó liền có thể giết người.

Không, vẫn cần “môi giới”. “Môi giới” không còn là hiệp ước ban đầu, mà là điện thoại.

“… liên lạc.” Tôi lầm bầm: “Chắc là liên lạc.”

“Thông tin liên lạc đã được khôi phục rồi. Những vụ giao dịch về tử vong trước đây, trên mạng vẫn còn người nhắc tới. Nhưng hình như không có thông tin gì mới.” Tí Còi vừa lấy di động ra, vừa mở trình duyệt web, vừa lấy bánh bao lên ăn.

Ba chúng tôi chụm đầu lại, nhìn lên màn hình di động của Tí Còi.

“Thông tin sau cùng hẳn là cái này.” Tí Còi lướt một lát, nhấp vào mở một mẫu tin trên trang chủ mạng xã hội.

Đó chỉ là một bài share, mẩu tin ban đầu bảo bạn mình đã gặp phải Meditation, làm giao dịch, hiện đã chết.

Tí Còi đụng vào màn hình di động, nhảy qua trang khác, đến trang chủ của người đó.

Cậu ta đang định quay về thì bị tôi ngăn lại.

Tôi đã nhìn thấy thông tin người này mới share.

Người này hình như là người ưa thích kinh dị, xem tiểu thuyết kinh dị, phim điện ảnh kinh dị, còn thu thập các câu chuyện kinh dị ở trên mạng.

Thông tin anh ta mới chuyển tiếp là truyền thuyết kinh dị về tòa nhà văn phòng.

Tôi đọc mà mi mắt cứ giật mãi.

Vì mẩu tin gốc có đính kèm ảnh chụp, chính là tòa nhà văn phòng mà ma chuyển phát nhanh đóng quân. Người đăng nội dung này là nhân viên cũ của một công ty tài chính ở trong tòa nhà. Anh ta kể mình đã sớm nhận ra chỗ ấy rất quái lạ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Tôi nhấp vào đường link liên quan, vừa nhìn vào bản tin hiện ra liền biết đây không phải bài báo do kênh truyền thông chính quy, mà là tin của một kênh truyền thông tư nhân không có tên tuổi đăng tải.

Nhưng nó viết rất bài bản và còn đoán trúng rồi!

“Trong tòa lầu, không có bao nhiêu người sống?” Tí Còi kinh ngạc nhìn tôi.

Gã Béo đọc nội dung lên: “… Hôm ấy chỉ có ba người sống sót được cảnh sát đưa ra, có mười chín người chết được khênh ra, ngoài ra, không còn ai nữa. Trong tòa lầu chắc có khoảng hơn hai mươi công ty, thời gian xảy ra chuyện đang trong ngày làm việc, nhân viên trong lầu…”

“Còn chỗ này nữa.” Tí Còi chỉ vào đoạn bên dưới: “Ông chủ nhà hàng gần đó cũng bảo có rất ít người từ trong tòa lầu ra ăn cơm, giờ tan ca cũng rất ít người đi ra, lâu nay cứ ngỡ là có cửa sau…”

“Đoán ra rồi…” Buột miệng thốt lên xong tôi lại thấy không đúng lắm: “Hẳn không phải đoán ra đâu.”

“Dạng hãng truyền thông tư nhân này cũng sẽ không canh sẵn ở hiện trường, để đếm đầu người đâu nhỉ?” Tí Còi nói.

Tôi cảm thấy bất an.

Không phải cảm giác về cái chết, mà là một cảm giác bất an khác.

Tôi lập tức cảm thấy bàn tay nhói đau, lại nhìn thấy cảnh ảo lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom