• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (1 Viewer)

  • Chương 2054

Ngay khoảnh khắc ấy, thời gian tựa như đã ngừng trôi.

Tôi lại cảm nhận thấy hơi thở chết chóc ấy. Hơi thở lần này trực tiếp tỏa ra từ di động và người của Tí Còi.

Tí Còi hình như há miệng định nói gì đó, còn làm động tác ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi đưa tay đến như một phản xạ, nắm lấy chiếc di động ấy, cùng lúc vung tay còn lại lên, lướt ngang qua trước mặt Tí Còi.

Cảm2giác đau đớn do dấu ấn mang đến chỉ thoáng qua rồi mất, tôi cảm thấy tay mình đã quệt phải thứ gì đó, nhưng nó đã lập tức biến mất.

Nhìn lại màn hình di động, dòng tin nhắn ấy đã biến mất như chưa từng xuất hiện, trên màn hình di động cũng trống trơn, khung thông báo cũng không có thông tin gì.

Trong gian phòng vẫn yên lặng như cũ.

Tí Còi ngậm miệng lại, dè dặt quan sát xung8quanh, nhìn di động rồi nhìn qua tôi.

Ánh mắt của Gã Béo cũng đang nhắm vào tôi.

Tay tôi khẽ động đậy, muốn nhớ lại cảm giác vừa chạm phải.

Thứ tôi chạm phải tuyệt đối không phải hồn ma, cũng không phải linh hồn.

Thứ đó tựa như cái chết đã được ban cho thực thể.

Tôi nhìn Tí Còi, hỏi: “Vừa rồi, cậu có cảm giác gì không?”

Tí Còi sờ lên ngực, nói nhưng không chắc lắm: “Hình như phổi… tim, đều bị2ai đó chạm vào một cái. Cảm giác như ấn lên một cái ấy.”

Miêu tả như vậy hơi trừu tượng, nhưng tôi lập tức nhớ đến hai bàn tay đã xuyên thủng ngực của Văn Tĩnh và Lữ Đình Đình.

Thứ đó cũng không giống ma.

Meditation được quay trúng. Video chắc cũng do Meditation đăng lên.

Đây giống như một lời tuyên bố.

“Cảm giác rất lạ.” Tí Còi hồi tưởng lại một lát, nói: “Lúc nhìn thấy tin nhắn ấy… tôi đã cảm2thấy… rất kì lạ.”

“Là sao?” Tôi thắc mắc.

Giọng điệu này của Tí Còi, không giống như đang hoài niệm về bạn gái cũ.

“Thì, cảm thấy…” Tí Còi diễn tả khá nhọc nhằn: “Cảm thấy, hơi buồn. Tình huống ấy, không phải có rất nhiều cách xử lý sao? Phản ứng vô thức, chắc là có rất nhiều loại nhỉ? Trước đó lúc xem video tôi đã nghĩ đến rồi. Nếu tôi gặp phải chuyện như vậy, nếu các anh gặp phải6chuyện như vậy, thì tôi phải làm sao. Chúng ta có thể làm gì. Vứt di động bỏ chạy chắc là ổn, nhưng hẳn là có thể kéo dài thời gian một chút. Còn nữa, khóa nguồn di động, rút sim ra… cũng có thể dùng năng lực nhỉ. Tình huống xấu nhất là chúng ta bị giết chết, anh Kỳ vẫn còn cơ hội hồi sinh bọn tôi. Luôn có rất nhiều biện pháp đúng không?”

Tôi và Gã Béo không hẹn mà cùng gật đầu.

Lúc không có chuẩn bị mà đột ngột bị tấn công, phần lớn người ta chắc chỉ còn lại nỗi sợ hãi. Nhưng trong tình huống đã có chuẩn bị và đối với những người có năng lực, biết được sự thật như chúng tôi thì sẽ luôn tìm cách để cầu sinh.

Đây là bản năng của con người.

Tí Còi sờ sờ lên màn hình di động: “Lúc đó, lúc nhìn thấy tin nhắn ấy, tôi hoàn không không nhớ đến những điều này. Tôi chỉ cảm thấy… chỉ cảm thấy rất buồn. Cũng không thể giải thích tại sao. Tôi chỉ nghĩ đến anh Kỳ, ngay sau đó có thứ gì tựa như đã chạm vào tim tôi một cái. Đại khái là vậy…” Tí Còi vừa nói vừa gãi đầu, rất bối rối.

“Có lẽ là bị ảnh hưởng cũng nên? Hồn ma không phải đều có những năng lực kỳ lạ sao? Có thể ảnh hưởng đến tâm trí người khác. Linh hồn cũng vậy. Meditation cũng làm được chứ?” Gã Béo giải thích cho Tí Còi hiểu.

Tí Còi không nói gì, hình như vẫn đang thắc mắc.

Gã Béo hỏi tôi: “Anh Kỳ, vừa rồi anh đã làm gì? Không phải đã dùng năng lực ấy của anh chứ?”

Tôi lắc đầu, rồi lại nhìn tay mình: “Hình như tôi đã tóm được thứ gì đó. Cái chết… thần chết… có lẽ là một thứ như thế.”

Đây chắc hẳn là một thứ năng lực nào đó mà tôi có được sau khi Meditation để lại dấu ấn cho tôi.

Có thể cảm nhận thấy hơi thở của Meditation, có thể chạm được Meditation.

Lúc vào cảnh mộng, nhập vào Meditation, tôi cũng không có được cảm giác này.

Nhìn lại lòng bàn tay mình, đột nhiên tôi lóe lên một suy nghĩ.

“Meditation, chắc là đã giao cho tôi một phần năng lực của mình.” Tôi buột miệng thốt lên, nói xong cả chính tôi cũng không tin lắm.

Nhưng nó làm như thế để làm gì?

Dẫu chúng tôi có cùng một chiến tuyến, những tiếp xúc trước đây cũng thân thiện, nhưng cũng chưa đến mức ấy mà?

“Hiện giờ phải chăng nó mất kiểm soát rồi?” Gã Béo hỏi.

“Ừ. Có thể. Giao một phần năng lực cho tôi trước khi mất kiểm soát… nhưng hình như tôi cũng không làm được gì.” Tôi chau mày lại.

“Hiện tại vẫn còn một vấn đề lớn nhỉ? Không những không được dùng di động, mà thông tin cũng đã có vấn đề.” Tí Còi nhắc chúng tôi.

“Tin nhắn vừa rồi là tin nhắn trong mạng xã hội.” Gã Béo lập tức đổi hướng tư duy.

Ba chúng tôi đều trố mắt nhìn nhau vì câu nói này.

“Đầu tư của Tài chính Tứ Hải, có doanh nghiệp viễn thông, cũng có rất nhiều công ty internet…” Gã Béo nói tiếp, giọng đã lạc hẳn đi.

Tôi cảm thấy đau cả đầu.

Thông tin liên lạc bị cắt, mạng cũng bị cắt, đối với người hiện đại thì đây là một chuyện vô cùng khủng khiếp, tương đương với xã hội thụt lùi.

E rằng không có ai chấp nhận được sự thật này.

Lòng bàn tay tôi lại nhói đau.

Bất chợt tôi nhìn thấy hình bóng của em gái.

Nó đang cầm di động lướt web.

Tim tôi đập kịch liệt, không suy nghĩ gì cả, vội đưa tay về phía di động của em gái.

Chỉ nghe thấy “tách” một tiếng, chiếc di động bị tôi hất văng, va vào trụ giường bên cạnh, rồi rơi xuống đất.

Bạn cùng phòng với em gái kinh ngạc ngoảnh đầu qua.

Còn em gái thì đang ngây ra, chầm chậm ngẩng đầu lên, hình như đã nhìn thấy tôi.

Từ trong ánh mắt đang di chuyển của em gái, tôi nhanh chóng nhận ra không phải nó đang nhìn mình, mà chỉ là phỏng đoán.

Môi nó khẽ mấp máy, khe khẽ phát ra tiếng hai âm tiết “anh hai”.

Cảnh tượng này đã biến mất ngay trước mắt tôi, thay vào đó là phòng khách của nhà Gã Béo.

Tôi vẫn đang vươn tay tới, duy trì tư thế vung tay.

Cả người tôi đã ướt đẫm mồ hôi, tim thì đập như trống trận.

“Rắc rối to rồi…” Tôi lầm lầm.

Meditation thật sự đã bắt đầu hành vi giết người không phân biệt rồi.

May mà nó để lại dấu ấn cho tôi, nhưng nó cũng chỉ để lại cho mỗi mình tôi.

Phải tìm cách ngăn Meditation lại.

Tôi xoa xoa thái dương, ý nghĩ đầu tiên là gọi điện cho Trần Dật Hàm hỏi xem đã tìm được vật chứa của Meditation chưa. Những bản thảo, figure ấy… pho tượng trong bảo tàng… và những thứ khác…

“Tài chính Tứ Hải! Trong Tài chính Tứ Hải!” Tôi đứng bật dậy khỏi ghế sofa: “Thứ đó không phải Meditation, là Tài chính Tứ Hải! Mạng internet… kho dữ liệu… máy chủ… chắc là những thứ đó!”

Chắc hẳn Meditation đã có ý di chuyển vật chứa của mình từ lâu!

So với một bộ truyện tranh và nhân vật trong ấy đều không biết sẽ tồn tại được bao lâu, thì vật chứa “mạng internet” này hiển nhiên có sức sống mạnh mẽ hơn.

Hẳn là nó đã thành công.

Bằng không, nó không thể thực hiện phương thức giết người không phân biệt này, nó còn phải cần đến “tay sai” để thực hiện, chứ không phải đích thân ra tay, bản thể cùng lúc xuất hiện ở rất nhiều nơi.

Muốn giải quyết vật chứa này của Meditation, chỉ dựa vào tôi thì không thể. Cả kho dữ liệu của Tài chính Tứ Hải nằm ở đâu tôi còn không biết. Muốn giải quyết mọi kho dữ liệu và máy chủ của mạng lưới internet trong nước lại càng không thể.

Tôi cầm di động, vẫn quyết định gọi điện.

Trong di động vang ra âm báo “số máy đang bận”, tôi hoảng sợ, sợ Trần Dật Hàm đã bị tập kích và cũng khá bực bội vì không liên lạc được với anh ta.

Gã Béo và Tí Còi đều nhìn chằm chằm tôi, nín thở chờ đợi.

Sự chờ đợi của ba chúng tôi đã bị âm báo tin nhắn phá vỡ.

Tôi không cảm nhận thấy hơi thở chết chóc, liền mở tin nhắn ra.

Tin nhắn do Trần Hiểu Khẩu gửi lên, là một file video.

Tôi vừa định mở ra thì thấy trên di động thông báo đã bị đứt mạng.

Nhìn lại Tí Còi, Tí Còi cũng đang nhăn mặt bế tắc.

“Chỗ tôi tải xuống được rồi.” Gã Béo kích động reo lên, huơ huơ di động, video trên màn hình đã tự động trình chiếu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom