• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (4 Viewers)

  • Chương 2055

Trong video xuất hiện một người đàn ông ngoại quốc. Ông ta có vẻ đang ở một nơi kiểu như phòng đọc sách, sau lưng là một tủ sách lớn chứa đầy ắp sách. Trên bức tường bên cạnh thì treo các bức tranh khác nhau. Bức tranh lớn nhất mang phong2cách âm u, màu chủ đạo là màu đen, có thứ gì đó mang hình dạng con người thấp thoáng đứng giữa bức tranh này và trong những bức tranh khác, và có không ít những nhân vật rất quen thuộc: Thần chết xương khô lưỡi hái, đầu trâu mặt ngựa, ngục8tốt và linh hồn trong địa ngục, quái vật giam nhốt linh hồn…

Sắc mặt của người đàn ông này rất tiều tụy, trên khuôn mặt tái nhợt có hình xăm màu đen. Hình xăm là hình trừu tượng, che hết nửa khuôn mặt, vươn dài đến cổ, lẫn vào trong cổ áo.

Ông2ta cất giọng nói tiếng nước ngoài, nhưng phần dưới màn hình có phụ đề.

“Tôi tên Hazzard, một nhà siêu năng lực. Lúc tôi bốn tuổi, bà nội tôi đã chết vì bệnh, từ đó về sau, tôi đã có được siêu năng lực. Tôi có thể tiến hành giao tiếp với2bà nội. Tôi vẽ tranh, nhét vào thùng thư, bà nội sẽ nhận được tranh. Tôi cũng sẽ nhận được thư hồi âm của bà nội. Công việc của cha mẹ tôi bận rộn. Lúc còn sống, bà nội luôn là người chăm sóc tôi, sau khi bà mất, họ thuê một6bảo mẫu, chỉ chăm nom tôi ngày ba bữa, rất xa cách, nên chẳng hề biết chuyện này.”

Hazzard tựa như một người đang tâm sự trên mạng, chậm rãi kể chuyện của mình.

“Suốt một quãng thời gian rất dài tôi không hề biết được tính quan trọng của năng lực này. Tôi tin truyền thuyết trong truyện cổ tích thiếu nhi, người ta có thể giao tiếp với người thân đã mất, người nào cũng làm được. Liên lạc với bà nội được duy trì suốt một thời gian rất dài. Trong thư bà luôn hỏi thăm tình hình của tôi, nhưng rất đơn giản. Ban đầu là tranh, đến khi tôi đã biết nhiều chữ hơn, chúng tôi trao đổi bằng chữ viết, thư từ từ đó mới nhiều lên. Có điều, vẫn trên những vấn đề quen thuộc là người lớn quan tâm con cháu. Ví dụ như ăn có ngon miệng không, ăn gì, chơi với bạn trò chơi gì, cha mẹ đi làm có bận không…” Hazzard lúc này đã nở một nụ cười hạnh phúc, vẻ mặt hồi tưởng.

Biểu cảm này không kéo dài được bao lâu.

“Sau đó, lúc tôi học tiểu học, bạn thân của tôi mất đi cha mẹ. Cậu ấy rất đau khổ. Lúc đó, tôi đã an ủi cậu ấy rất nhiều. Tôi đã giúp cậu ấy gửi thư, giao tiếp với cha mẹ của cậu ấy. Chúng tôi đều là trẻ con, đều nghĩ rằng đó là chuyện bình thường. Ai cũng làm được chuyện này. Vấn đề duy nhất mà chúng tôi phát hiện ra, chính là người nhận thư và hồi âm không phải cậu ấy, mà là tôi. Chúng tôi cứ ngỡ địa chỉ đã bị nhầm, chỉ nghi ngờ thôi, cũng không để tâm mấy. Sau mấy lần thư đi thư lại, chú của bạn tôi, cũng là người nhận nuôi cậu ấy sau khi cha mẹ cậu ấy mất, đã phát hiện ra những lá thư ấy. Ông tưởng bạn tôi đang bị bọn bắt cóc dụ dỗ, có kẻ muốn bắt cóc bạn tôi. Sau khi chúng tôi giải thích, ông vẫn không tin.” Người đàn ông trong video gượng cười: “Chú của cậu ấy còn trẻ lắm, lúc đó vẫn chưa có gia đình. Ông cũng không nghĩ đến các biện pháp như báo cảnh sát. Thư hồi âm không có địa chỉ người gửi, cũng không có tem. Hai đứa trẻ như chúng tôi đâu biết mấy chuyện này, nhưng ông ấy thì rất rõ nên mới nhận định là đã gặp phải bọn bắt cóc. Ông ấy không thể tìm đến tận ổ, bèn chọn cách rình rập chờ đợi. Chúng tôi đã theo dõi sát sao thùng thư nhà tôi suốt một thời gian dài, nhưng không tìm được người gửi thư. Không phải canh suốt cả ngày rồi hôm sau sáng vừa thức dậy thì phát hiện trong thùng thư đã xuất hiện một lá thư đâu. Không phải như thế. Mà là lúc trưa chúng tôi đã xác nhận trong thùng thư không có gì hết. Canh một buổi chiều, cũng không có gì. Đến giờ ăn tối, chúng tôi mở thùng thư ra thì phát hiện trong thùng đã có thư. Kiểu vậy đấy.”

Người đàn ông ngừng lại: “Không ai nhìn thấy người gửi thư, không ai nhìn thấy lá thư từ đâu đến, nó tự nhiên xuất hiện vậy đấy. Lúc này, chú của bạn tôi mới cảm thấy chuyện hơi bất thường. Ông đem so sánh thư chúng tôi nhận được với di vật của cha mẹ bạn tôi, nét chữ giống như đúc. Một số chi tiết nhỏ, những thứ chỉ người trong gia đình họ biết, cũng có thể chứng minh người gửi thư chắc chắn là cha mẹ của bạn tôi. Một loạt công tác kiểm chứng này, ông chú ấy đã làm rất lâu. Đủ thứ thí nghiệm đã chứng minh, tôi sở hữu siêu năng lực, tôi có thể tiến hành trao đổi thư từ với người chết. Dưới chỉ dẫn của ông chú ấy, tôi bắt đầu hỏi thăm bà nội và cha mẹ của bạn tôi, những chuyện có liên quan đến thiên đàng và địa ngục.”

Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn ra ngoài ống kính.

Sau khi trầm ngâm hơi lâu một chút, ông ta nghiêng đầu lại, nhìn vào ống kính.

“Nói vậy, có lẽ sẽ khiến không ít tín đồ của giáo hội các tôn giáo cảm thấy không vui. Nhưng từ thông tin tôi nhận được thì, sau khi chết, sẽ không lên thiên đàng, mà cũng không xuống địa ngục. Phương Đông có một quan niệm gọi là luân hồi. Người ta sau khi chết sẽ đi vào luân hồi. Trong này có một trạm trung chuyển. Phần lớn người ta sau khi chết, sẽ vào trạm trung chuyển ấy đợi luân hồi, đợi bắt đầu kiếp sống mới. Ở đó cũng có người tiến hành quản lý. Có lẽ không nên gọi là người… Nhưng ở đó không thể xem là một thế giới hoàn chỉnh. Lúc đợi chờ ở đó, người chết không cần ăn ngủ, chỉ đợi suông thôi. Một nhóm người chết tụ tập lại, vì không có nhu cầu sinh lý, cũng không có bất kì điều kiện vật chất nào, nên họ chỉ tụ tập lại, trò chuyện cùng nhau. Nơi ấy cực kỳ rộng, người chết rất đông, tụ tập lại thành từng nhóm nhỏ. Cũng có một số người chết sẽ chạy đến nơi rất xa, nhưng phần lớn đều sẽ ở lại khu vực mà sau khi chết mình đã đến thẳng đó.”

Người đàn ông giơ hai ngón tay lên: “Trong toàn bộ quy trình này, có liên quan đến hai vấn đề. Một là bộ phận quản lý chỗ ấy. Tôi vừa mới nói, người chết có thể hoạt động tự do, nhưng ở đó có tồn tại bộ phận quản lý. Đối với đa số người chết, những người quản lý này sẽ không làm bất kỳ chuyện gì, kể cả luân hồi, đa số cũng là tự do. Đương nhiên, chỉ giới hạn ở việc tự do lựa chọn thời gian đi vào luân hồi. Đối với một bộ phận cực nhỏ ở trong ấy, bộ phận quản lý sẽ tiến hành quản lý… họ sẽ đưa những người chết ấy đi. Bà nội tôi không biết nhiều lắm, bà không phải mẫu người khéo giao tiếp. Cha mẹ bạn tôi thì đã hỏi thăm được không ít chuyện. Có một thông tin quan trọng là, những nhà siêu năng lực tương tự như tôi, không chỉ có một người. Năng lực của chúng tôi muôn hình vạn trạng. Điểm chung của chúng tôi, ngoài sở hữu siêu năng lực ra, chính là trước lần luân hồi này, chúng tôi ở trạm trung chuyển ấy sẽ bị bộ phận quản lý đưa đi. Nguyên nhân chúng tôi bị đưa đi, theo như cha mẹ bạn tôi dò la được… là vì chúng tôi đã phạm tội. Lần luân hồi trước chúng tôi đã làm chuyện sai trái, kiểu như giết người này nọ, nên ở trạm trung chuyển ấy, chúng tôi bị xử phạt và lần luân hồi này, đã sở hữu siêu năng lực.”

Người đàn ông nhún vai: “Tôi biết, tôi nói như vậy thì sẽ có rất nhiều người mắng tôi là logic có vấn đề. Nếu làm chuyện sai trái bị trừng phạt, thế sao lại có siêu năng lực? Nếu không phải bị phạt, mà là được thưởng, thì lại mâu thuẫn rõ rệt với chuẩn mực của thế giới hiện thực này. Ở đây, còn liên quan đến điều khi nãy tôi đã nói, liên quan đến trạm trung chuyển, vấn đề thứ hai liên quan đến người chết.”

Người đàn ông chăm chú nhìn ống kính, trịnh trọng nói: “Vừa rồi tôi cũng đã nhắc đến rồi. Phần lớn người ta sau khi chết đều sẽ vào trạm trung chuyển. Nói vậy, nghĩa là vẫn còn một bộ phận nhỏ sẽ không vào đó, những người này, chúng ta thường gọi là, hồn ma.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom