• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (1 Viewer)

  • Chương 2064

Nhóm Tí Còi không biết chuyện gì, vẫn đang chăm chăm nhìn tôi đầy thắc mắc.

Tôi không thể giải thích rõ cho họ hiểu mấu chốt trong chuyện này.

Trước khi tôi nghịch chuyển thành công điểm thời gian của cả thế giới ấy, tôi vẫn không thể tin là mình sẽ làm được. Ngay cả kế hoạch của Diệp Thanh, tôi còn thường xuyên nảy sinh ngờ vực.

Nhưng sự thật lại chứng minh, Diệp Thanh đã đúng.

Trong tình trạng tinh thần bị kích động như vậy,2năng lực của tôi đã bùng nổ. Nói đúng hơn, vì ý chí của tôi lúc ấy đã kiên quyết đến mức chính tôi cũng khó tưởng tượng nổi, không thành công thì cũng là một sự hi sinh có ý nghĩa, do đã thông suốt triệt để nên mới có thể phát huy năng lực đến cực hạn.

Trong này còn có sự dẫn dắt của Diệp Thanh.

Nếu suy xét sâu nguyên nhân thì đúng là như vậy. Cũng như câu nói “Nhận thức thay đổi8thế giới” mà Gã Béo tổng kết khi nãy. Điều này không khoa học lắm, nhưng đã thực sự xảy ra.

Tôi cảm nhận thấy mình đã dao động, cũng có thể cảm thấy sự thay đổi nho nhỏ trên người mình.

Một mặt là ánh mắt đáng sợ và sự biến đổi của dây xích vừa mới phát hiện ra, một mặt là năng lực của bản thân tôi cũng đang thay đổi.

Có điều trong một hai ngày nay, tôi cũng nhận thấy ý chí của mình2đang không ngừng dao động, năng lực cũng đang yếu đi.

Đây không phải là chuyện tốt.

“Tôi cần yên tĩnh một chút. Để tôi một mình một khoảng thời gian nhé.” Tôi nói với Gã Béo và Tí Còi, rồi đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Đúng là tôi cần được yên tĩnh một chút.

Nhìn nhận về Diệp Thanh, nhận định về kế hoạch của Diệp Thanh và cả bản thân tôi, phán đoán về tình hình chung của thế giới này, những chuyện đó tôi đều cần2yên tĩnh để sắp xếp lại.

Khiến năng lực bùng nổ có lẽ sẽ cần đến sự kích thích tinh thần, nhưng sau khi kích thích ấy mất đi thì chỉ còn cách dùng lý trí để nâng cao năng lực.

Uống rượu với Tí Còi và Gã Béo có thể giải tỏa muộn phiền trong tôi. Có điều, bây giờ tôi mới nhận ra, đây cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

“Anh ổn chứ anh Kỳ?” Tí Còi lo lắng hỏi.

“Ờ. Vẫn ổn. Chỉ là muốn yên tĩnh6để suy nghĩ. Không có gì đâu.” Tôi mỉm cười với hai người họ, rồi cầm áo khoác lên.

“Nếu tách nhau ra, sắp tới sẽ không thể dùng điện thoại để liên lạc được.” Gã Béo đưa ra một vấn đề rất thiết thực.

“Chắc không kéo dài quá lâu đâu.” Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy tình hình thông tin liên lạc bị ngắt này nhất định sẽ khôi phục được.

Thông tin bị ngắt chắc hẳn đã có người cố tình làm vậy, nhằm không để cho đám hồn ma kia mặc sức giết người.

Nhưng trước đó, hồn ma mặc sức giết người, phần lớn là do Meditation ra tay, một phần nhỏ khác, hẳn là tác động do người đàn ông trong video gây ra. Ông ta khiến hồn ma có được khả năng liên lạc với người sống.

Hiện giờ cả hai đều đã biến mất…

Có lẽ không phải nói là biến mất. Mà cũng như Ông Trời, đều đã bị xóa bỏ nhân cách, cái tôi đã không còn, nhưng năng lực thì vẫn còn đó.

“Thông tin liên lạc kiểu gì rồi cũng sẽ khôi phục, không thể bị ngắt mãi được. Sau khi khôi phục là có thể liên lạc. Trước lúc ấy, hoặc là tôi ở nhà, hoặc là đến đơn vị… có thể còn đến đại học Dân Khánh kiểm tra tình hình chỗ em gái.” Tôi nói với hai người.

Hai người gật đầu.

“Tôi cũng tương tự. Không ở nhà thì đến đơn vị thôi.”

“Có lẽ tôi sẽ đến chỗ cha mẹ, cũng có thể sẽ đến thăm Duyệt Duyệt.”

Trao đổi với nhau nơi mình có thể sẽ đến xong, tôi tạm biệt họ, rời khỏi nhà Gã Béo.

Trên đường về nhà, tôi đã đi ngang qua tiệm cơm nhỏ ấy. Hiện giờ trong tiệm đang vắng khách, nhân viên quầy thu ngân đang ngáp dài ngáp ngắn. Tivi vẫn đang mở, không biết đang chiếu gì. Một nhân viên mặc đồ đầu bếp đang dọn vệ sinh.

Trên đường đến đây, mấy tiệm cơm đều giống như vậy. Có điều tiệm này lại quá đỗi yên tĩnh. Những tiệm khác còn có ông chủ, phục vụ bàn tán với nhau, không nói về chuyện thông tin liên lạc bị ngắt thì bàn về những tin tức trên mạng.

Đi bộ trên đường cũng có thể cảm nhận thấy bầu không khí hoang mang thấp thỏm đang lan rộng.

Đương nhiên, cũng có những người đi đường đang rất bình tĩnh, có vẻ như vẫn chưa hay biết chuyện gì đang xảy ra.

Lúc về đến nhà, tôi thấy mẹ đang xem phim truyền hình trên máy tính bảng, cha thì đang ngủ trong phòng.

“Ủa, con về rồi đấy à?” Mẹ ngẩng lên hỏi một tiếng.

“Vâng. Cha mẹ ở nhà không gặp chuyện gì chứ?”

“Chuyện gì mà gặp?” Mẹ lại cúi mặt xuống, vuốt vuốt ngón tay trên màn hình, xem lại đoạn lời thoại mình mới bỏ lỡ.

“Có mạng lại chưa ạ?” Tôi tiến lại.

“Chưa. Cái này là đã tải xuống từ trước.” Lần này, mẹ không buồn ngẩng lên để đáp, còn khó chịu xua xua tay: “Mẹ đang coi khúc căng thẳng nè.”

Tôi thấy lạ, bèn hỏi dò: “Cha mẹ có biết chuyện đứt mạng không?”

“À. Dì Tiểu Vương của con có nói rồi.”

Dì Tiểu Vương là trưởng lầu trong tòa lầu chung cư của chúng tôi, ở tầng trên nhà tôi, một người hướng ngoại và nhiệt tình, có quan hệ thân thiết với không ít người trong khu chung cư. Đánh bài, du lịch… các hoạt động tập thể kiểu này đều không thiếu phần của dì ấy.

“Dì ấy nói gì?” Tôi chau mày hơi.

“Dì ấy nói mất tín hiệu. Chỗ chúng ta mất hết. Những nơi khác hình như cũng vậy. Lúc con về không nghe thấy sao? Trước đó họ còn tìm người để đánh bài mà…”

Hình như bị tôi làm cho cụt hứng, mẹ tôi tắt phim, rướn người, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Lầu trên rất yên tĩnh, hoàn toàn không có tiếng “chát chát” của đánh bài.

“Rất đông người?”

“Trước đó vẫn có rất nhiều người đến. Người ở tầng đỉnh với tầng hai đều đi hết, với cả người ở tòa lầu đối diện nữa…” Mẹ vừa nói vừa dần lộ vẻ ngờ ngợ: “Họ còn bảo sẽ đến phòng chơi bài. Chắc đến phòng chơi bài rồi.”

Tôi không cảm nhận thấy âm khí, nhưng lòng lại trào lên một dự cảm không lành.

“Để con lên hỏi thử.” Tôi xoay người bước đi, lúc ra khỏi cửa còn lập tức đóng cửa lại.

Khi lên lầu, tôi dè dặt thò đầu quan sát nhanh tình hình ở tầng trên.

Cửa chính của nhà nằm ngay bên trên nhà tôi đang mở rộng, nhưng không có chút âm thanh nào vang ra.

Mở rộng cửa giữa trời đông, cũng rất hiếm thấy.

Lúc tôi đi đến cửa, còn cảm nhận thấy hơi ấm từ trong nhà tỏa ra.

Trên lối vào đang có không ít giày, có đến mấy đôi nằm chồng lên nhau. Lướt mắt sơ qua một lượt, là biết trong nhà ít nhất phải có mười mấy người khác.

Nhưng trong nhà lại rất yên tĩnh.

Tôi càng cảm thấy bất an, bước qua những đôi giày ấy, đi vào trong nhà.

Sau lưng vẫn còn khí lạnh ở bên ngoài, còn hơi ấm của lò sưởi thì đang phà vào mặt.

Tôi nhìn vào phòng khách, không thấy bóng người nào. Trên bàn trà đang có cốc, mâm trái cây, hạt bí rang và cũng có không ít rác. Còn có một chiếc bàn ăn lớn, bài tây nằm rải rác trên mặt bàn.

Ngoài cửa kính sát sàn là ban công sạch sẽ.

Vừa ngoảnh đầu lại, tôi đã nhìn thấy nhà bếp và nhà vệ sinh trống trơn. Trên bếp ga trong bếp vẫn đang nấu thức ăn, đang hầm nhỏ lửa món gì đó, vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm của thịt.

Ánh mắt tôi di chuyển đến ba cánh cửa phòng đang khép kín.

Tôi không cố tình chọn lựa. Trong ba gian phòng ngủ đều không tỏa ra hơi thở gì lạ. Tôi đi từ trái qua phải, mở cửa các phòng.

Trong gian phòng ngủ đầu tiên, có một chiếc va li. Đệm giường có vẻ chưa ai dùng đến, mới tinh. Trên bàn có một cái cặp đeo, túi đang mở, khiến laptop và ví tiền ở bên trong lộ ra, còn có một tấm vé máy bay. Vé máy bay đang bị đè, chỉ có thể nhìn thấy đây là vé bay từ thủ đô về Dân Khánh.

Cánh cửa thứ hai thuộc phòng ngủ của chủ nhà. Vặn thử nắm cửa nhưng không mở được.

Sau cánh cửa đang có thứ gì đó chặn lại, tôi đẩy mạnh, cũng chỉ có thể mở được một khe nhỏ. Sau cánh cửa hoàn toàn không có không gian để tôi mở cửa.

Tim tôi đánh thịch một cái, chống tay lên cửa, nhòm vào trong thông qua khe hẹp ấy.

Tôi chỉ nhìn thấy một số quần áo.

Tay áo, vạt áo, vớ…

Lòng tôi đã trùng xuống hẳn.

Sau cánh cửa là người, rất nhiều người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom