• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (1 Viewer)

  • Chương 2072

Một cánh tay bất ngờ xuất hiện cắt đứt cảm giác ấy.

Diệp Chính Nhất rất sỗ sàng, đưa thẳng tay qua choàng vai tôi, ghì cổ tôi, lắc lư người tôi như đã quen thân từ lâu.

“Ha ha, đừng nghĩ nhiều như thế. Mấy chuyện đó đều là dĩ vãng, biết đại khái là được rồi.” Diệp Chính Nhất nói: “Chúng ta vẫn phải2nhìn về tương lai chứ.”

Giọng điệu của ông ta khi nói câu này cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như đã vứt toàn bộ quá khứ ra sau lưng.

Nhưng chúng tôi vừa gặp mặt liền nói ngay về quá khứ. Ông ta ném ra nhiều thông tin như vậy, thoáng chốc lại nói ra những lời mâu thuẫn với những điều mình đã nói trước8đó thì thật khó để làm người ta không nghi ngờ.

Cảm giác bị nhìn chòng chọc ấy không phải là ảo giác.

Tôi lập tức nhận ra, Diệp Chính Nhất cố tình đổi đề tài.

Ông ta cũng có cảm giác ấy.

Bị theo dõi …

Rốt cuộc là Ông Trời trong tương lai, hay một ma vương cực mạnh nào đó?

Âm khí đã không còn, tôi chưa2chắc đã cảm nhận được sự tồn tại của ma vương ở quanh đây.

Tôi định dùng năng lực của Nam Cung Diệu và Cổ Mạch để rà soát một lát, nhưng nín thở định thần cả buổi trời, vẫn không có kết quả.

Đó là thứ nằm ngoài phạm vi rà soát của tôi.

Tôi nghiêng về khả năng mình đã bị Ông Trời tương lai2nhắm đến hơn.

Xúc tua của nó chắc chắn đã thò đến thế giới hiện thực. “Nó” ở thế giới hiện thực đã bị tôi xóa bỏ tính cách con người, đã không thể chủ động ngăn cản sự xâm nhập nữa. Cũng không thể tiến hành giám sát một linh hồn nào đó.

Nó không thể thay đổi hoàn toàn thế giới nữa, nhưng muốn6đối phó với một linh hồn, hẳn là vẫn có thể.

Chỉ còn thiếu tìm đến mục tiêu.

Dây xích trên người tôi có lẽ đã giúp tôi chặn được hai cuộc rà soát. Có điều tôi tạm thời vẫn chưa rõ nguyên lý ở trong này.

Diệp Chính Nhất bảo đừng nói về quá khứ nữa…

Then chốt của sự tình, quả nhiên vẫn nằm ở quá khứ sao?

Liễu Triệt chắc chắn đã phát hiện ra gì đó, Diệp Thanh cũng vậy. Khổ nỗi, một người thì không thể nói, một người lại không chịu nói.

Tôi nhớ đến từng hành động của Diệp Thanh, lúc này cộng với những chuyện Liễu Triệt đã làm trong quá khứ, liền cảm thấy bực tức.

Nhất là chuyện của Mạc Vấn.

Mạc Vấn có thể nói là đã bị tôi giết, bị người của Thanh Diệp giết. Diệp Thanh cũng tham gia vào vụ này.

Mà năm xưa Liễu Triệt nuôi ma, rốt cuộc có ý định gì đối với Mạc Vấn, bây giờ xem ra cũng thấy rất khó hiểu.

“Họ” hình như đều là những thằng cha máu lạnh không coi mình là người và cũng không coi người khác là người. Có lẽ đây mới là bản chất của linh hồn, là chấp niệm của họ.

Diệp Chính Nhất, Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp đã chuyển qua tán dóc.

Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp không hứng thú với những chuyện tuyệt mật trong quá khứ, ba người hẳn đã từng bàn tán với nhau từ trước. Toan tính của Diệp Thanh, nói cách khác là của Liễu Triệt, họ dẫu có căm giận thì cũng là chuyện trước đây.

“… Nếu Văn Tĩnh chết rồi, thì đã bớt đi một mối đe dọa. Cơ mà…”

“Nhưng anh đã trêu hoa ghẹo bướm nhiều người như thế, chắc chắn vẫn sẽ có Văn Tĩnh thứ hai, thứ ba.”

“Cậu cũng không tốt lành hơn đâu. Cả lão Xung Linh nữa…”

“Ui trời ơi, tôi đâu có giống các cậu. Tôi là một họa sĩ, chỉ thích vẽ người đẹp thôi mà.”

“Người đẹp nào được ông vẽ cũng bị ông nhiếp hồn, ông mới chuốc hận từ người khác nhiều hơn đó.”

“Cậu không hiểu thì đừng có nói bậy. Đó không phải là tôi nhiếp hồn, mà là phục chế. Phục chế con người có hiểu không? Chính là nhân bản vô tính mà các cậu nói đấy. Thức thần* gì đó là cùng một loại với phép thuật của tôi. Đó đâu phải người thật đâu.”

* Trong truyền thuyết dân gian, thức thần là những yêu quái chấp nhận trở thành thuộc hạ của âm dương sư.

“Nhưng họ gần như là người thật đúng không?”

“Thời đại đã khác rồi. Phép thuật cũng mất rồi. Những tranh vẽ tôi để lại cũng đã vô dụng. Ha ha, thông tin liên lạc hiện đại của các cậu, tôi cũng chưa từng dùng qua đâu.”

Ba người họ bóc mẽ đổ tội cho nhau, cuối cùng Diệp Chính Nhất là người thắng.

Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp đều khá lo lắng.

Tôi hiểu nỗi lo của Từ Thiên Thành, nhưng không hiểu Diêu Nhiếp đang lo gì.

Nếu anh ta sợ ma vương thì còn có lý, nhưng sợ thủ đoạn giết người qua thông tin liên lạc của ma vương thì khá khó hiểu.

“Phương pháp ấy là dùng để giết người sống mà? Hơn nữa Meditation đã biến mất, người đàn ông quay video cũng đã bị nuốt, hiện giờ mọi kênh thông tin liên lạc đã bị cắt, sau này khôi phục lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa.” Tôi giải thích cho Diêu Nhiếp hiểu.

“Hả? Thật sao?” Đôi mắt Diêu Nhiếp lập tức sáng rỡ, thở phào nói.

“Chúng đã có thủ đoạn này, hễ muốn thì dùng lúc nào mà chẳng được.” Từ Thiên Thành không hề lạc quan.

Diêu Nhiếp lại lo sốt vo.

“Anh đang lo sợ điều gì?” Tôi khó hiểu hỏi.

Không lẽ lo cho Từ Thiên Thành? Ba người họ tuy rất thân, nhưng hẳn vẫn chưa đến mức gắn bó keo sơn. Diêu Nhiếp lúc này cũng không hề nhìn Từ Thiên Thành lấy một cái.

“Lo vợ cũ của anh ta.” Từ Thiên Thành đáp.

Tôi giật mình, chợt nhớ ra cái chết của Diêu Nhiếp có liên quan trực tiếp đến vợ của anh ta. Anh ta ngoại tình trước, cô vợ với trả thù sau. Có điều, khi ấy chắc là vợ anh ta không biết chuyện mình làm có hiệu quả quái dị kỳ quái, hại chết Diêu Nhiếp ngay lập tức.

Bản thân Diêu Nhiếp biết sự thật này không?

Tôi lập tức nhắm mắt lại, không nhắc đến sự thật mà mình biết nữa.

Diêu Nhiếp đính chính lời của Từ Thiên Thành: “Không phải vợ cũ, chưa ly hôn mà.”

“Anh ngỏm củ tỏi rồi, cô ta để tang chồng, thế mà còn không phải vợ cũ?” Từ Thiên Thành nói thẳng: “Chưa kể, cô ta hận anh đến mức giết chết anh, anh còn nghĩ đến cô ta? Sau khi chết anh cũng có đi đoàn tụ với cô ta đâu.”

Từ Thiên Thành coi thường và cảm thấy khó hiểu về chuyện này, không hề giấu giếm thái độ của mình.

Tôi nghe ra Diêu Nhiếp đã biết sự thật, lại càng kinh ngạc hơn.

Diêu Nhiếp hình như đã nhìn thấy vẻ mặt của tôi, chỉ gượng cười thở dài.

“Tình cảm không có… vốn cũng không phải tình cảm mà. Chỉ là đến tuổi lấy vợ, gia đình thúc giục mấy lượt, thế là cưới ngay sau khi quen nhau. Kết hôn chưa lâu, giữa chúng tôi không có tình yêu, cũng chẳng có tình thân.” Diêu Nhiếp nói, tựa như đã chìm vào hồi tưởng: “Ngoại tình, đương nhiên là tôi sai. Nhưng tôi không khống chế được mình. Cô ấy cũng không thật sự muốn giết tôi, chỉ là trùng hợp, khi lên cơn ghen, đã tìm được một trang mạng quái dị có chút hiệu quả. Kể ra thì…”

Diêu Nhiếp đột nhiên trầm ngâm: “Trong chuyện này còn có trách nhiệm của người mà cậu nói nữa. Tên Liễu Triệt đúng không?”

Tôi không biết nên tiếp lời thế nào, ngẫm nghĩ rồi hỏi Diệp Chính Nhất: “Lẽ nào Liễu Triệt dùng hết năng lực của mình vào phương diện này?”

Sự an bài này của vận mệnh, không phải chỉ mỗi mình Ông Trời mới có thể làm được nhỉ? Dù là những người như nhóm Diệp Chính Nhất, cùng lắm chỉ là thêm vào sự dẫn dắt đúng không?

“Một phát ăn ngay thì không thể. Nhưng nếu có ý, tìm được một gã đen đủi, rồi dụ dỗ, cho thêm vào chút thủ đoạn thì vẫn được mà.” Diệp Chính Nhất đáp.

Tôi cảm thấy hơi vô lý.

Diêu Nhiếp nói tiếp: “Dù sao cũng đã lỡ rồi. Đến giờ cô ấy vẫn chưa tái giá, cũng không yêu ai. Bao nhiêu năm nay, là cô ấy đứng ra chăm sóc cha mẹ tôi. Còn tôi… cô ấy luôn nơm nớp lo sợ, sợ oan hồn của tôi về đòi mạng. Cho dù là quả báo, bồi thường thì cũng đủ rồi.”

Diêu Nhiếp rất cảm thông cho vợ của mình.

Nguồn gốc là do anh ta ngoại tình, tiến triển sau đó là bi kịch ngoài ý muốn.

Tôi lại nhớ đến thế giới không có quái dị mà Diệp Thanh hướng tới. Nếu thế giới thực sự không có quái dị thì ít nhất Diêu Nhiếp đã không chết. Anh ta và vợ chỉ vạch mặt nhau, cùng lắm là ly hôn, đưa nhau ra tòa, tới già cũng không gặp nhau.

Nhưng trong vụ ủy thác đó, tôi còn nhớ người ủy thác là một sinh viên đại học, cô ta và bạn mới là người bị hại nhiều nhất. Vì mâu thuẫn thường ngày, vì một trang quái dị trên mạng và chuyện quái dị trong quá khứ mà bỗng dưng đã mất mấy mạng người.

Họ vốn không đáng chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom