• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (2 Viewers)

  • Chương 2074

Diệp Chính Nhất ấm ức nói: “Hơn nữa, sau khi thành ma tôi đã nhìn thấy rồi. Thanh kiếm cậu ta đâm chết yêu quái đã thay đổi hơi thở. Linh hồn từ phép thuật lúc ấy đã di chuyển vào thanh kiếm. Lý trí vốn đã sinh ra, liền bị xóa sạch. Sau khi xử lý xong những xác chết kia, cậu ta còn đem bức tranh đi. Cậu ta đã phát hiện ra2tôi, nghe tôi kể lại ngọn ngành sự việc, bèn đưa bức tranh đã phát sinh thay đổi lại cho tôi, bảo tôi vẽ chồng lên yêu quái trong tranh, vẽ nó thành một mỹ nhân bình thường. Tôi không đồng ý lắm, nhưng cách làm của cậu ta cũng không thể bảo là sai. Tôi còn tưởng cậu ta là người tốt nữa cơ. Ai ngờ bức tranh được vẽ xong, đã bị cậu8ta để lại chỗ cũ. Tôi muốn đi, nhưng cậu ta đã từ quan, bắt tôi theo, đi khắp nơi tìm những tranh tôi đã vẽ trong quá khứ. Cậu ta dùng thanh kiếm ấy đâm chết từng mỹ nhân một của tôi… Rõ ràng chỉ là một người thường… mà có thể làm được chuyện như thế, chưa kể, còn biết làm những chuyện như thế, ngoài Liễu Triệt ra thì còn ai vào2đây? Lúc đó tôi đâu biết, nếu sớm biết những chuyện này…”

Diệp Chính Nhất nghiến răng ken két.

Tôi thấy đồng tình với Diệp Chính Nhất, nhưng cảm xúc cũng không quá mãnh liệt, chỉ hỏi Diệp Chính Nhất và Từ Thiên Thành: “Tranh trong tay mấy người, còn làm vật chứa của linh hồn được không?”

Diệp Chính Nhất sững sờ.

“Nếu làm vật chứa được, có lẽ tôi sẽ có cách tái tạo ra linh hồn2phép thuật.” Tôi nói.

Trong đầu tôi đã nghĩ đến năng lực của Tí Còi.

Chỉ cần Tí Còi tin mọi điều Diệp Chính Nhất nói, tranh của Diệp Chính Nhất chắc chắn sẽ nhận được sức mạnh trở lại.

Phải biết rằng, linh hồn phép thuật bị xóa sổ một cách cưỡng ép. Ngô Linh bị giết, trong này có quá nhiều chi tiết. Theo lời kể của Diệp Thanh thì quá trình này đơn giản thôi,6nhưng theo lời của Diệp Chính Nhất thì đằng sau quá trình đơn giản này, còn liên quan đến vấn đề phép thuật vô cùng phức tạp. Cộng với Ngô Linh đã từng chết một lần, còn gần như là chết với phương thức tương tự, mà lúc đó linh hồn phép thuật vẫn chưa biến mất, đủ biết trong này còn rất nhiều uẩn khúc.

Tôi bất giác nghĩ rằng, nếu tôi không sử dụng đến năng lực, để lại búp bê gốm Ngô Linh, không chừng linh hồn phép thuật sẽ không biến mất, mà sẽ bị xóa mất thần chí, tiếp tục tồn tại.

Gác qua những chuyện này lại. Ngô Linh bị giết, linh hồn phép thuật biến mất, mà quan niệm của con người về phép thuật lại chưa biến mất.

Những ý thức này vẫn còn, chỉ cần đợi đến khi vật chứa thích hợp xuất hiện, ngưng tụ chúng, đồng thời tác động một cách chân thực lên đủ loại phép thuật còn truyền đến nay, trao sức mạnh cho những phép thuật ấy lại lần nữa.

Năng lực của Tí Còi sẽ dễ dàng làm được chuyện này.

Chỉ cần cậu ta tin tranh của Diệp Chính Nhất có sức mạnh thần bí là xong.

Tí Còi cùng lắm thì chỉ làm được đến bước này, còn cụ thể phải làm sao để tạo ra vật chứa cho một linh hồn thì tôi mù tịt, chỉ hi vọng vào Diệp Chính Nhất.

Bản thân Diệp Chính Nhất lại không biết rõ, nhưng ông ta rất tự tin: “Chỉ cần cậu có cách khôi phục tranh của tôi, linh hồn phép thuật chắc chắn sẽ nhập vào đó. Thời buổi này, còn mấy ai có khả năng thực sự nữa chứ. Tôi có lẽ phải lọt vào top mười đấy. Đám ở phương Tây thì không chung đường với chúng ta. Còn ở phương Đông, gần như tôi đã là bá nhất.”

Ông ta đang tự tâng bốc chính mình, trong giọng điều tràn ngập vẻ tự đắc của tiểu nhân.

Tôi có dự cảm không lành lắm, liền hỏi thẳng: “Ông có thể lọt vào top mười?”

“Đương nhiên.”

“Thế những người khác đâu?”

“Còn lại không biết đang trốn ở xó xỉnh nào…”

“Tôi hỏi ông, những người khác đâu? Những người vốn trong giới quái dị đâu? Như học trò của Thiên Nhất Chân Nhân và cả những môn phái lớn khác.” Tôi ngắt lời Diệp Chính Nhất.

Tôi biết trong giới quái dị có không ít môn phái và gia tộc truyền thừa như vậy. Những sự kiện quái dị Thanh Diệp từng xử lý, có một số có liên quan đến họ. Giống như nhà họ Cát đã bị Mạc Vấn tiêu diệt từ lâu. Thiên Nhất Chân Nhân thì chết trong tay linh hồn trò chơi, nhưng học trò của ông ta vẫn còn. Chưa kể trong sự kiện nói thật hay mạo hiểm, tôi đã gặp những người có năng lực và tu luyện phép thuật trong cảnh mộng, họ đều có truyền thừa, hẳn phải có một vài sư phụ, học trò, sư huynh, sư bá chứ?

Diệp Chính Nhất khi sống chỉ có sở trường vẽ mỹ nhân, sau khi chết cũng không giống người giữ tâm tu đạo. Tôi không tin ông ta chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân, mà được lọt vào top mười.

Đáp án hình như chỉ có một.

Diệp Chính Nhất cất đi biểu cảm đáng ghét của ông ta, hờ hững nói: “Còn thế nào nữa? Cậu cũng đoán trúng rồi nhỉ? Thiên tai nhân họa, trong này nhiều chuyện lắm. Mới một năm thôi, mà chỉ còn lại mấy thằng cha lánh đời tìm yên.”

Tôi giật mình: “Là đám ma vương ấy? Chúng nhắm vào người có năng lực, còn nhắm vào những người như ông…”

“Chuyện này thì…” Diệp Chính Nhất trầm ngâm, sau khi nhìn tôi một cái liền gượng cười: “Tôi đã bảo là thiên tai nhân họa mà. Ma vương, loại đó chỉ có thể xem là thiên tai. Còn nhân họa… người trong giới chúng tôi đều là những thằng cha động một chút là đánh tan hồn bạt vía những hồn ma, tự họ phát sinh xung đột, cái kết khỏi nghĩ cũng biết.”

Tôi im lặng lắng nghe, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

Diệp Chính Nhất thở dài: “Cũng không thể nói là không tốt. Họ còn, chúng ta có thêm sức mạnh chống trả, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, chín người mười ý mà, làm không khéo còn có những kẻ sẽ trở mặt. Tôi không đồng tình với cách của Liễu Triệt, nhưng ý tưởng của ông ta đối với hầu hết mọi người ở trên thế giới này lại là chuyện tốt. Những thứ ấy, tốt nhất đừng tồn tại. Cậu muốn khôi phục linh hồn phép thuật, là nhìn trúng năng lực của tôi, muốn có trợ thủ. Nhưng nếu cho tôi nói…” Diệp Chính Nhất ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Đám Liễu Triệt đã hạ quyết tâm tiêu diệt những mầm họa này, nếu cậu làm trái lại, có lẽ sẽ gây ra hỗn loạn đấy.”

“Là nhóm Diệp Thanh ra tay sao?” Tôi lập tức nhớ đến Phật giả mà Diệp Thanh đã mượn tay tôi giết chết.

Bây giờ nghĩ lại, lúc tôi đến phòng nghiên cứu thì phần lớn là tự lầm bầm một mình, Diệp Thanh hầu như không đếm xỉa đến tôi. Rốt cuộc anh ta không đếm xỉa tôi, hay thường xuyên đi khỏi phòng nghiên cứu, chạy ra ngoài làm gì đó thì tôi không biết.

Chuyện của Quỷ Ngữ, Kỳ Bạch, anh ta cũng đã âm thầm làm.

Không biết từ lúc nào, anh ta còn có được năng lực của Mộc Ca.

Từng chuyện từng chuyện, đều là bây giờ tôi mới phát hiện ra, còn những chuyện tôi chưa phát hiện thì sao?

Cả nhóm Ngô Linh và Huyền Thanh Chân Nhân nữa. Họ thực sự chỉ ở yên một chỗ, đợi manh mối xuất hiện ư? Họ có âm thầm làm chuyện gì đó hay không, tôi cũng hoàn toàn không biết.

Có thể sẵn lòng hi sinh mạng sống, còn sẵn sàng hủy hoại linh hồn phép thuật hình như rất quan trọng, trong một năm nay, không, không chỉ một năm, có lẽ còn sớm hơn, họ đã bắt đầu ra tay, nhắm vào những người trong giới quái dị.

Họ có điều kiện để làm như thế, cũng có lý do để làm như thế. Nhóm của Diệp Thanh chưa từng nghĩ đến chuyện hợp tác với người trong giới quái dị. Kế hoạch lớn của họ cũng là một đòn chí mạng đối với toàn bộ giới quái dị.

Bản thân họ vốn đã đứng ở phe đối lập với mọi sự vật quái dị. Không những đối lập với ma vương, còn đối lập với những người như Diệp Chính Nhất.

Tôi thầm suy đoán những điều này, trong lòng trào lên cảm giác bất lực.

Tôi lập tức cảm thấy sợ hãi.

Diệp Thanh rất rõ năng lực của Tí Còi. Tôi và Diệp Chính Nhất gặp nhau, trong này không chừng cũng có bàn tay đưa lối của Diệp Thanh.

“Điện thoại… thông tin liên lạc khôi phục chưa?” Tôi buột miệng hỏi, tay đã lấy di động ra, sau khi nhìn thấy cột sóng vẫn chưa có, bèn vội vàng định đến nhà Tí Còi kiểm tra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom